Trước mặt là sát chiêu của Lạc Ca, đằng sau lại có người cầm chuông áp sát, Thực Tâm ma bị tấn công bất ngờ, không chỗ né tránh, đành phải biến chiêu nghênh đón.
Chiêu thức giao nhau, rốt cuộc luồng sáng đỏ rực sắc máu cũng bị tiên khí thôn tính!
Thực Tâm Ma kêu một tiếng thảm thiết, có lẽ y bị nội thương rất nặng, nhưng y nhanh chóng ứng biến, thừa dịp lùi lại mấy trượng, lợi dụng sức công phá khi hai luồng sức mạnh va vào nhau để đánh vỡ kết giới của Lạc Ca, rồi hóa thành luồng khí đen bỏ chạy.
Liễu Sao bị chấn động lùi về sau mấy bước, nàng vội vàng xoay người lại tìm kiếm bóng dáng chủ nhân tiếng chuông kia, chỉ nhìn thấy một luồng sáng trắng lướt tới bám theo Thực Tâm Ma, dư âm còn lại chỉ là âm thanh du dương xa vời, xua tan bầu không khí căng thẳng, chỉ trong phút chốc đất trời tĩnh lặng lại hiện về trước mắt.
“Đó là…”
“Là Vũ sư huynh.”
Tiếng chuông mất hút, tinh thần cũng bình ổn lại, Liễu Sao vội hỏi: “Huynh ấy đi một mình có sao không?”
“Thực Tâm Ma đã bị thương nặng, không trốn xa được.” Lạc Ca chậm rãi bước tới: “Hai giới Ma Yêu hợp tác với nhau, ta phải nhanh chóng quay về, muội còn đi được không?”
Xem ra y rất tin tưởng năng lực của Vũ sư huynh, Liễu Sao hỏi: “Vừa rồi huynh bảo ta chạy ra, là cố ý dùng Ma anh làm mồi nhử?”
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra không thể dùng sự “trùng hợp” để giải thích, Thực Tâm Ma thèm khát Ma anh, giờ đây Tiên môn và Ma cung đánh nhau giành giật, nếu để y làm ngư ông đắc lợi chi bằng chủ động dụ y chui đầu vào rọ!
Lạc Ca không đáp chỉ hỏi lại nàng: “Vì sao y chỉ chăm chăm vào muội?”
Ngay cả y cũng nhận ra Thực Tâm Ma chú ý đến nàng, có nên kể với y về thứ sức mạnh thần bí trong cơ thể hay không? Liễu Sao cắn môi đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng biến sắc, tức tối chỉ vào mặt y hét lên: “Ngươi … ngươi … ngươi dùng ta làm mồi nhử!”
Tra trường kiếm vào vỏ, Lạc Ca cũng không quan tâm tới nàng.
Tiên quy nghiêm ngặt, y dám lấy nàng ra mạo hiểm, đó là biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối. Thực Tâm Ma tìm tới nàng hai lần liên tiếp, y đã nhận ra vấn đề, cho nên lợi dụng nàng làm mồi nhử, hơn nữa lần này còn có thêm Ma anh, Thực Ma Tâm tham lam quả nhiên trúng kế.
Nhưng tại sao y dám chắc chắn nàng sẽ ôm Ma anh bỏ chạy tới đây? Trừ phi, y đã sớm đoán được bên phía đông sẽ xảy ra chuyện!
Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Liễu Sao thấy hoảng sợ.
Tuyến phòng thủ vòng ngoài ở hướng Đông vốn rất chắc chắn, Đỗ Minh Trùng thích nhất tranh công đoạt lợi, nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt y lại không thể ngưng khí, những người tu Võ đạo chắc chắn không thể xảy ra tình trạng này! Xem dáng vẻ của Đỗ Minh Trùng thì không giống đang giả vờ …
Tạ Lệnh Tề! Liễu Sao bất chợt nhớ tới kẻ này, nàng kích động suýt chút nữa thốt lên, theo lời Bạch Phượng tiết lộ, Tạ Lệnh Tề cho Đỗ Minh Trùng một quyển thuật pháp, cách tu luyện của Tiên môn và Võ đạo có rất nhiều điểm trái ngược nhau, Đỗ Minh Trùng luyện tập bị phản phệ cũng không khó giải thích! Lúc trước Liễu Sao đã đoán Đỗ Minh Trùng sẽ giở trò xấu xa, nào ngờ việc này cũng không phải muốn nhắm vào Lục Ly. Nếu lần hành động này thất bại, tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu Lạc Ca.
Tạ Lệnh Tề cố ý hay vô tình? Liễu Sao nhớ lại cử chỉ, hành vi thường ngày của y, lòng nàng đã có đáp án, nhưng vẫn cảm thấy khó tin, nàng thật không ngờ rằng y thân là Thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, nhưng vì thù oán cá nhân mà hi sinh đại cục!
Đáng tiếc, y dù làm thế nào cũng không đấu lại Lạc Ca.
Thời điểm Lạc Ca giao phòng tuyến phía Đông cho Tạ Lệnh Tề cũng đã đề phòng y rồi, Lạc Ca nhận ra vấn đề nhưng lại không để lộ mà cứ dẫn dắt theo tình thế, mở ra khoảng trống ở phía Đông, Ma cung chắc chắn dốc toàn lực tấn công. Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền khó có thể chống cự, tất nhiên sẽ chọn cách ở lại giữ chân chúng tướng của Ma cung, hai người theo bản năng sẽ giao Ma anh giao cho nàng, người có tu vi kém nhất, bảo nàng chạy đến cầu cứu Lạc Ca. Mà nàng vì vậy sẽ trở thành mục tiêu của Ma cung, những người khác ở lại sẽ không gặp nhiều nguy hiểm, sau đó y cố tình mở phòng tuyến phía Nam bảo nàng chạy ra ngoài.
Tạ Lệnh Tề tính kế lập ra sự việc “bất trắc” này, Lạc Ca lại sắp đặt Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền canh giữ chẳng qua chỉ là bề ngoài, cũng để phù hợp với phong cách làm việc ‘chu đáo kín kẽ’ của y. Ma tướng đuổi giết Liễu Sao, sự chật vật của nàng, sự bỏ mặc của y càng khiến ọi việc trở nên cực kỳ chân thật, rốt cuộc cũng đã lừa được Thực Tâm Ma xuất hiện.
Nhìn thấu cạm bẫy rồi tương kế tựu kế dẫn dắt Ma cung mắc mưu, hiểu rõ lòng dạ của Tạ Lệnh Tề, dễ dàng lợi dụng việc này giăng bẫy Thực Tâm ma. Tất cả quá trình nhìn qua tưởng như chuyện ngoài ý muốn, nhưng thật ra là từng vòng từng vòng liên kết chặt chẽ, không thể phủ nhận rằng rất hoàn mỹ.
Trước đó y cũng không giải thích gì với nàng và Tô Tín, ngoại trừ để gia tăng độ chân thật, có phải y còn có ý thử thách hai người không?
Liễu Sao hoảng sợ nhìn người đứng trước mặt.
Trên khuôn mặt tuấn tú không có sự vui sướng vì thành công, với y mà nói thành công chỉ là kết quả tất yếu mà thôi, thậm chí cũng không có chút đắc ý nhỏ nhoi.
Đến lúc này nàng mới phát hiện, sự xuất sắc của y không chê vào đâu được, tất cả kiêu ngạo và hào quang vây quanh y đều là lẽ đương nhiên. Nhìn thấu lòng người, giỏi mưu lược, sự quyết đoán khiến người ta phục tùng vô điều kiện, đó chính là tố chất của kẻ xuất sắc và người lãnh đạo trời sinh, y là loại người này, y rất xứng với danh hiệu người đứng đầu Tiên môn, bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận.
Sự bất mãn lúc trước không còn sót lại chút nào, thay vào đó là sự tôn sùng thật tâm với một con người cực kỳ ưu tú.
“Hình như Tạ sư huynh đã dạy Đỗ Minh Trùng một bộ thuật pháp.” Đối diện với ánh mắt của y, Liễu Sao chợt ngừng lời, lúng ta lúng túng nói: “Không phải ta có ý đó …” Kẻ ngày xưa quen thói khiêu khích chia rẽ nay nói ra sự thật trước mặt y lại sợ bị hiểu lầm thành gây rối ly gián.
Lạc Ca nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Liễu Sao cũng hiểu ra.
Y phớt lờ chuyện đó, tại sao lại như vậy? Có rất nhiều người muốn chứng kiến y thất bại, cũng không phải y không đủ xuất sắc, mà là trên thế gian này vốn không có nhân vật nào được tất cả mọi người công nhận. Nếu đã không có, cần gì phải lãng phí thời gian tranh thủ giành sự công nhận chứ? Có được ánh sáng huy hoàng tất phải đối diện với bóng đêm tĩnh mịch. Bóng đêm càng tối tăm thì càng mang đến nhiều hào quang chói lọi. Kẻ thông minh hướng về ánh sáng, do đó sống vui vẻ; kẻ ngu ngốc lại chỉ nhìn vào bóng tối, nên sống trong sầu muộn.
Một lúc sau …
“Việc của Tạ Lệnh Tề, không thể suy đoán chủ quan.”
Hàng mi dài thẳng cực kỳ lạnh lẽo, y cảnh cáo nàng không được công bố chuyện này. Nhưng trước mặt một người ngoài như nàng, y không gọi Tạ Lệnh Tề là sư huynh, chính là biểu lộ sự tức giận, những tính toán của Tạ Lệnh Tề, quả nhiên y biết rõ rành rành.
Liễu Sao bĩu môi.
Loại người như Tạ Lệnh Tề, nàng cũng không muốn chọc tới, sao còn cần y nhắc nhở.
Bàn tay vô ý chạm vào bọc tã lót, Liễu Sao đột nhiên cảm thấy đứa bé trong lòng im lặng quá mức, từ lúc nàng ôm nó tới bây giờ cũng không kêu la một tiếng nào, Liễu Sao chợt sợ hãi, vội vã kéo tấm tã ra xem.
Nói ra cũng kỳ lạ, đứa bé ấy thế mà đang mở to mắt, đôi con ngươi đen lay láy, nhìn nàng chăm chú.
Nó còn sống! Liễu Sao nhẹ nhàng thở ra, nàng thấy đứa trẻ rất đáng yêu, khó kiềm lòng cảm thấy yêu thích nó, nàng dùng ngón tay khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ xíu xiu kia.
“Oa…” Tiếng trẻ con khóc toáng lên, vô cùng vang dội.
“Ôi! Ôi!” Liễu Sao luống cuống tay chân, theo bản năng muốn nhét đứa trẻ vào lòng Lạc Ca, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia, nàng đành ngượng ngùng lùi lại: “Nó … nó … nó … khóc rồi!”
Lạc Ca nhíu đôi mày nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng nàng, y đút cho nó một viên đan dược, viên thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra, đứa bé như giống như được uống sữa, ngoan ngoãn nuốt xuống, không khóc cũng không la nữa.
“Quay về thôi.”
Bóng trắng tinh khôi khuất dần trong màn đêm, sáng trong phóng khoáng, hiện rõ vẻ thong dong và tự tin không ai sánh bằng.
Trước ngôi nhà tranh, cát đá bay tứ tung, ánh sáng lóe qua những khe hở, cao thủ Yêu Ma và Tiên môn, Võ đạo đang trong tình thế giằng co. Phía Tiên môn, ngoại trừ đám người Tạ Lệnh Tề, còn có thêm vài vị Chân quân cùng với hơn mười đại đệ tử. Tiên trận vừa mới thiết lập, Tiên Liên tỏa (*) trói chặt Đài lão, Vị Húc và hơn mười tên đại tướng Ma Yêu, quả nhiên Lạc Ca còn để lại một nước nữa.
Tiên Liên tỏa (*): Dây xích khóa yêu ma của Tiên môn.
Đánh đến tận lúc này, Ma cung đã biết mình bị trúng kế, vì muốn thoát thân nên dốc toàn lực phá trận. Bên này Tiên môn và Võ đạo liên kết với nhau, nhưng nhân tu Võ đạo sao có thể giống đệ tử Tiên môn cố hết sức lực chỉ vì chuyện chẳng liên quan đến mình? Tình thế trước mắt khó có thể tiếp tục chống cự nữa.
Bất chợt, màn sương đen lan rộng, tràn ngập khắp Tiên trận.
Phía đối phương có kẻ không tiếc hao tổn công lực bản thân, dùng ma huyết dẫn truyền, gắng gượng nghịch chuyển linh khí, linh khí trong phạm vi mười trượng bị hút lấy, hình thành không gian vặn xoắn, nó không ngừng khuếch đại, tập kích sâu vào gân mạch của những người canh giữ trận pháp.
Rốt cuộc, có hơn mười đệ tử Tiên môn không kháng cự nổi, trọng thương thổ huyết. Kẻ tu Võ đạo càng không cần nhắc đến, bọn họ chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất tức thời, giờ đây linh khí nghịch chuyển, thân thể người phàm sao chịu đựng nổi? Tất cả cao thủ Võ đạo chịu đợt tấn công quá mạnh này, gân mạch đau buốt khó chịu, tức khắc trọng thương ngã lăn ra đất. Tiên trận lập tức xuất hiện lỗ hổng, Đài lão và Vị Húc thừa dịp phá trận bỏ chạy.
Tình hình hết sức nguy ngập, một luồng kiếm sáng rực đột ngột xuất hiện trên nền trời cao, xé ngang bầu trời, linh khí hồi phục như cũ!
“Kẻ mạnh nhất Ma cung, quả nhiên là Lư Ma Sử.” (*)
(*) Lư Ma Sử: Lư là họ của Lư Sênh; Ma cung có tả hữu Thánh Sử, nhưng Lạc Ca không gọi là Thánh Sử mà gọi là Ma Sử.
Nghe giọng nói thản nhiên đó, mọi người trong Tiên môn không hẹn mà cùng lộ nét mặt vui mừng, Thương Ngọc Dung lau vết máu bên khóe môi, tươi cười: “Thiếu gia trở về thật đúng lúc.”
Khuôn mặt Trác Thu Huyền vốn ngập tràn lo lắng đỡ Thương Ngọc Dung, vừa thấy thế đôi mày hơi giãn ra, vừa vứt y sang một bên vừa bước tới, cất tiếng lạnh lùng: “Ma tôn Trưng Nguyệt chạy về phía Tây.”
Lạc Ca ở bên này không nói gì thêm, tầm mắt chăm chú nhìn người đứng giữa sân.
Lúc này, Liễu Sao mới hiểu vì sao y lại vội vã quay trở về, đối phương rõ ràng có cao thủ trấn giữ, nếu y không kịp thời ngăn cản, Tiên môn, Võ đạo chắc chắn sẽ thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Sao Lư Sênh lại có mặt ở đây! Liễu Sao hít một hơi lạnh, vội vã trốn vào góc tường.
May mà Lư Sênh ra tay, tất cả Ma tướng Yêu tướng đều chạy thoát khỏi Tiên trận. Lần này Lư Sênh vì cứu mọi người nên bị thương không nhẹ, y quỳ một gối thở hổn hển, Vị Húc bước lên trước dìu y: “Lư Thánh sử …”
“Đi giúp Thánh quân.” Lư Sênh đẩy y ra, ngữ điệu gần như ra lệnh.
Địa vị của Vị Húc vốn trên y, nhưng nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ gật đầu, lập tức dẫn chúng Ma chạy thẳng đến phía Tây, vài vị Chân quân, Chân nhân bị thương nhẹ thấy thế liền bám sát theo. Việc này cũng khó mà trách được, Ma tôn Trưng Nguyệt đương nhiên quan trọng hơn Lư Sênh.
Vốn luôn lo lắng Yêu quân áo trắng sẽ đích thân ra tay, cho nên y vội vã quay lại, Lạc Ca thấy tình hình đó bèn nói: “Chỗ này giao lại cho Tạ sư huynh.” Vừa dứt lời liền ngự kiếm rời đi.
Liễu Sao tìm khắp cả nhưng vẫn không thấy bóng Lục Ly đâu, nàng rất nóng ruột muốn bước qua, lại thấy Lư Sênh và vài tên ma binh đang bị Tạ Lệnh Tề và một số đại đệ tử thương tích nhẹ giăng trận bao vây.
Liễu Sao nhìn Tạ Lệnh Tề mà đỏ hết cả mắt.
Tạ Lệnh Tề tính kế Đỗ Minh Trùng khiến vòng phòng tuyến bên ngoài thất thủ, giờ hồi tưởng lại mới thấy có rất nhiều vấn đề. Tình huống của nàng và Tô Tín rất đặc thù, Lạc Ca sẽ phái hai người ở lại canh giữ là chuyện có thể đoán trước, nàng không tin Tạ Lệnh Tề sẽ không nghĩ tới! Nếu Lạc Ca không sớm chuẩn bị, Tô Tín chắc chắn sẽ chết trong tay bọn Đài lão, Tô Tín chết tất nhiên sẽ đả kích Lạc Trữ, nhưng Liễu Sao nàng và Lục Ly còn có thể toàn mạng sao!
Chuyện xảy ra liên quan đến sự sống chết của bản thân, cớ gì Liễu Sao lại không giận chứ? Nhưng nàng cũng hiểu rõ, lần này rất khó trị tội Tạ Lệnh Tề.
Tiên môn luôn chú trọng tôn kính trưởng bối, đứng đầu là tình đồng môn, các đệ tử không được phép có hành vi đạo đức suy đồi. Bối phận của Tạ Lệnh Tề là sư huynh của Lạc Ca, lại còn là đồ tôn mà Vạn Vô Tiên tôn xem trọng, bề ngoài y ôn hòa khiêm tốn, mối quan hệ với mọi người lại không tệ, ai dám dễ dàng ngờ vực y? Lần này nếu không có Bạch Phượng lén tiết lộ tin tức, Liễu Sao cũng không thể ngờ được y dám âm thầm giở trò trong vụ này. Hơn nữa, y làm việc vẫn chừa đường lui ình, y chẳng qua là có lòng tốt “chỉ dẫn” thuật pháp cho Đỗ Minh Trùng, là do bản thân Đỗ Minh Trùng luyện sai mà thôi.
Không chỉ Đỗ Minh Trùng không nhận ra mình bị người ta đưa vào tròng. Chỉ e rằng chính Bạch Phượng cũng không ngờ được, Tạ Lệnh Tề có thể vứt bỏ nàng ta bất cứ lúc nào.
Liễu Sao siết chặt đôi tay.
Đem ra so sánh, Lư Sênh hi sinh bản thân để bảo vệ, giữ gìn Ma cung, y còn tốt hơn Tạ Lệnh Tề gấp vạn lần!
Liễu Sao chưa bao giờ nghĩ rằng Ma trong miệng người đời là kẻ không từ việc ác nào lúc này lại tình nghĩa đến vậy, khiến lòng nàng nảy sinh thêm vài phần tôn kính. Thấy công lực y ngày càng hao tổn nhiều, vẫn gắng gượng chống cự mặc kệ thương tích, Liễu Sao thầm sốt ruột. Rốt cuộc trước đây Lư Sênh đã làm những chuyện xấu xa gì nàng không tận mắt chứng kiến, nhưng y lại là “Thuộc hạ tương lai” của nàng, cũng đang giúp đỡ nàng một số việc, chỉ dựa vào việc y cầu xin Vị Húc tha mạng cho nàng đã là ân đức lớn lao, tận mắt thấy y gặp nạn mà không cứu giúp, Liễu Sao thật không làm được.
Liễu Sao không giống Tô Tín, quan niệm về chính tà của nàng không hề phân biệt ranh giới quá rõ ràng. Bản thân nàng là sát thủ, vì mạng sống của mình mà phải giết người, sự bảo vệ của Lục Ly khiến nàng sống trong hoàn cảnh đó nhưng vẫn còn giữ lại chút bản tính lương thiện trời sinh, hoàn toàn không phù hợp với thân phận mình. Cho nên nàng kính trọng những người cao thượng, nhưng không có nghĩa nàng sẽ khinh ghét đồng loại. Sau khi chịu cảnh đệ tử Tiên môn bài xích, lại gặp bản chất thật của Tạ Lệnh Tề, nàng đương nhiên thiên vị cho Lư Sênh – người có ân với mình.
Trong trận pháp, Lư Sênh đã thế suy sức yếu.
Phải cứu thế nào đây? Nếu bị người khác phát hiện mình qua lại với Hữu Thánh sử của Ma cung, vậy thì càng phiền phức. Liễu Sao đang khổ sở nghĩ cách, nàng vừa xoay mặt qua liền bắt gặp ấm nước sôi ùng ục trên bếp, lửa đang cháy rực trong bếp. Trong phút chốc, nàng nhanh trí nghĩ ra, khẽ búng ngón tay, một thanh củi đang cháy thuận đà rơi khỏi bếp, khiến đống củi bên cạnh cũng bén lửa bốc cháy theo.
Mưu kế đã hoàn thành, Liễu Sao vội vàng dùng chút pháp thuật dẫn gió lùa vào, thừa dịp mọi người không chú ý, nàng ẩn giấu khí tức của mình rồi chạy đến đứng bên khung cửa sổ kia.
Trong phòng vẫn còn có người mẹ và bà lão, nàng không tin Tạ Lệnh Tề dám mặc kệ tính mạng của con người!
Không ngoài dự đoán, cỏ tranh rất dễ cháy, lửa gặp gió thổi càng nhanh không thể cứu vãn, khói đặc cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên từ cửa sổ.
“Cháy!” Có tên đệ tử kêu lên.
Đám người Tạ Lệnh Tề hoảng hốt, không ai bảo ai quay mặt lại nhìn, thừa dịp mọi người phân tán tư tưởng, Lư Sênh và vài tên Ma binh còn lại thừa cơ hội này đột phá vòng vây, hóa thành gió rồi biến mất.
Lạc Ca không có ở đây, Liễu Sao làm việc xấu cũng không hề e dè, nàng tự thấy mình hành động không chê vào đâu được, thấy sắc mặt Tạ Lệnh Tề rất khó coi, nàng càng khoái chí. Nhưng lòng nàng vẫn luôn lo lắng cho Lục Ly, vội vàng rời khỏi chỗ này chạy qua phía Tây.
“Bổn tọa đi trước một bước, tạm biệt nhé, Thương Sa Tiên tôn!” Tiếng cười vang vọng trên không trung.
“Trưng Nguyệt! Trưng Nguyệt chạy thoát rồi!”
Chưa đuổi tới dòng suối, Liễu Sao chợt nghe thấy tiếng cười của Ma tôn và tiếng kêu la hỗn loạn của chúng đệ tử, nàng ngước đầu nhìn lên thấy trên đầu là những bức tường mây ma quái bốc lên cuồn cuộn, có một người đang đứng trên đó. Dáng người đó cao to vạm vỡ, chiếc áo bào khoác bên ngoài mang hai sắc xanh đen đan xen nhau, miếng lót vai và phục sức đai lưng hoa văn màu đỏ, vầng trán rộng rãi, đôi mày ma quỷ lộ rõ sát khí hung hãn nồng đậm, đôi mắt ti hí, chòm râu ngắn mọc dưới cằm, trong vẻ uy nghiêm còn mang theo sự cuồng vọng độc quyền của Ma tộc.
Quả nhiên không phải là hắn! Trước đó, Liễu Sao đã dò hỏi những vấn đề liên quan đến Trưng Nguyệt, lúc này dù tận mắt xác nhận, vẫn khiến nàng hơi thất vọng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ nàng nên vui mừng mới đúng, nếu “Trưng Nguyệt” này thật sự chính là tên “Nguyệt” kia, vào thời điểm này bọn họ chính là kẻ thù, nếu hắn lên tiếng đòi Ma anh, nàng dám đảm bảo sẽ không đưa ư?
Mất hết hứng thú với Ma tôn, Liễu Sao lại lướt mắt nhìn chiến trường.
Lần đọ sức này, Trưng Nguyệt gặp thất bại, lúc sắp bỏ chạy vẫn không chịu thua khí thế, câu “Thương Sa Tiên tôn” kia đương nhiên nhắm vào Lạc Ca. Đối diện với sự chế giễu, Lạc Ca cũng không hề tức giận, nâng tay lên cản mọi người đuổi theo. Ma đầu trốn thoát, mọi người nản lòng không thôi, Tiên môn có thất bại thì vẫn bình thản, nhưng lòng tranh cường hiếu thắng của kẻ tu Võ đạo xưa nay rất lớn, làm sao mà cam lòng được, bọn họ trút hết tức tối lên đầu đám Ma Yêu còn sót lại.
Lục Ly vẫn khoác áo bào rộng thùng thình bất tiện như trước, hắn ung dung nhàn nhã di chuyển giữa những kẽ hở, thỉnh thoảng cũng tung ra vài hư chiêu, mang theo cái điệu bộ chả thèm nhiệt tình đánh đấm, tựa như âm hồn trôi lãng đãng, không ai chú ý tới. Liễu Sao lướt mắt đã nhìn thấy hắn, nàng thở phào nhẹ nhỏm, vờ như xông vào trận chiến lẻn chạy đến bên cạnh hắn: “Lục Ly! Lục Ly!”
Lục Ly nở một nụ cười, kéo nàng rời khỏi vòng chiến.
“Có xảy ra chuyện gì không? Huynh không sao chứ?” Liễu Sao cuống quít kéo hắn qua cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn bình an vô sự mới hoàn toàn yên tâm, nàng xoay mặt lại kéo tay hắn ra: “Không thấy ta, huynh không lo lắng à?”
Đôi môi khẽ mím, tràn đầy sự tủi thân, lồng ngực nhấp nhô, vì chạy vội mà nàng thở hổn hà hổn hển.
Đôi mắt tím biếc có chút dịu dàng, Lục Ly vô thức vươn tay ôm thắt lưng nàng, nhưng vừa đưa đến giữa không trung liền rụt lại, sửa thành sờ cằm: “Ái chà, vừa nãy Lạc Ca và muội cùng chạy đến từ một hướng, có y ở đó, muội làm sao có chuyện được chứ.”
Liễu Sao vẫn hờn dỗi như cũ, nàng hừ khẽ: “Huynh đúng là chẳng thèm quan tâm …”
Ma anh quan trọng nhất, Tiên môn bị thương vong nặng, cũng không dám tùy tiện truy sát, bên này lại có Hộ pháp Vị Húc trợ giúp, Ma tướng đều chạy thoát thân hết. Yêu tộc vốn tới giúp đỡ, thấy Ma tôn Trưng Nguyệt bỏ chạy, Đài lão cũng dẫn đám yêu binh rút lui, nào hay biết lúc này, một gã Võ đạo đã chuẩn bị từ sớm đang cười lạnh rút đao ra. Trong ánh lửa sáng rực, nửa khu rừng trúc đổ ngả nghiêng, mặt đất bỗng xuất hiện một cái mương rất lớn, dòng nước suối trên thượng du bị dẫn vào trong mương, con suối nhỏ đã đổi dòng! Vốn là một dòng nước liền mạch lại tựa như bị múc vào một cái lọ trong suốt, được nâng lên giữa không trung, trong phút chốc hóa thành vô số giọt mưa, tan ra rồi biến mất.
Một bóng trắng rơi thẳng xuống từ không trung, đập mạnh trên mặt đất, bụi đất bay lên tứ tung.
“Một Ký Thủy tộc nhỏ nhoi mà cũng dám nhúng tay vào!” Gã tu Võ đạo cười cợt, cầm đao bước tới.
Cắt đứt mạch nguồn nước, chiến tướng của Ký thủy tộc như mất đi toàn bộ sức lực, ngay cả đứng cũng không nổi, đành quỳ rạp trên mặt đất cố sức ngẩng mặt lên.
Liễu Sao nhận ra y, nàng không thể nói rõ đó là cảm nhận thế nào.
Không còn lối thoát, ngay cả khi bụi đất bám đầy người, chỉ còn thoi thóp, sắc mặt A Phù Quân vẫn không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, trong trẻo cao quý, đó chính là sự kiêu ngạo sau cùng.
Sức mạnh và sinh mạng của tộc Ký thủy bị nước khống chế, rời khỏi nước dù tu vi có cao tới đâu cũng vô ích. Ở trong mắt kẻ khác, một bộ tộc như vậy dám nhúng tay vào đại sự của Lục giới quả là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Liễu Sao có thể hiểu được, hiểu rõ bọn họ đứng giữa sự thật tàn khốc vẫn kiên cường duy trì sự kiêu ngạo của mình.
Có được thứ Diệu âm khiến Tiên Ma hoảng sợ và một lịch sử huy hoàng rực rỡ, họ từng là dòng tộc cao quý nhất Yêu giới, nhưng chỉ trong một đêm Thiên phạt họ lại rơi vào tình cảnh chịu người sỉ nhục, suýt chút nữa chẳng còn đường sống. Bọn họ trải qua bao nhiêu vạn năm khốn khổ chỉ cầu mong sinh tồn, cho nên họ càng muốn chứng minh mình mạnh mẽ, cũng vì muốn kéo dài vinh quang của dòng tộc, càng thêm ao ước quang minh chính đại đi giữa Lục giới.
A Phù Quân từng bắt cóc Liễu Sao, ngược lại Liễu Sao cũng không thấy ghét y, có lẽ là vì nàng đồng cảm và thấu hiểu cho Ký thủy tộc, huống hồ gì sau đó Ký Thủy tộc cũng không tới quấy rầy nàng nữa. Có nên cứu y không? Suy nghĩ vừa chợt lướt qua đầu Liễu Sao, nhưng dưới nhiều ánh mắt quan sát như vậy, lại ở trước mặt Lạc Ca, nàng dù muốn thế nào cũng không dám nhúc nhích.
Sinh mệnh nhanh chóng mất đi, A Phù Quân gần như hôn mê, gã Võ đạo đắc ý bước tới gần, Liễu Sao khẽ cắn chặt môi.
Bất thình lình, không khí khắp bốn phía chợt thay đổi!
Gió lạnh quét khắp đất bằng, những hạt tuyết tung bay tán loạn, hơi lạnh như sóng nước xoắn tới, ẩn giấu bên trong sát khí tận cùng! Sóng khí dâng trào, mặt đất không ngừng rung lắc dữ dội, mọi người đều đề phòng cố sức lùi về sau, một cột nước bật lên khỏi lòng đất!
Có được mạch nước nguồn một lần nữa, sức sống của A Phù Quân lại trỗi dậy, mượn dòng nước bỏ trốn mất.
Liễu Sao thấy ngạc nhiên, một lúc sau mới hoàn hồn lại, nàng thấy Trác Thu Huyền nhìn qua bên này, vội cúi đầu vờ như không thấy.
Gã Võ đạo tức tối muốn đuổi theo, Thương Ngọc Dung cười an ủi “Đặt đại sự lên đầu”, gã mới không cam tâm dừng tay lại. Đối diện với Lạc Ca, mọi người đều tỏ vẻ xấu hổ, hai phái Tiên Võ có nhiều cao thủ như vậy, để Ma tôn chạy thoát không nói, đến cả Ma tướng cũng không bao vây nổi.
Từ lúc Trưng Nguyệt bỏ đi, Lạc Ca vẫn đứng tại chỗ trầm tư, cũng may mà y không ra tay. Nếu không đám Ma binh Yêu tướng sao có thể dễ dàng trốn thoát. Thấy mọi người xấu hổ, y mới xoay người lại bảo: “Đã bảo vệ được Ma anh, chuyện khác không cần để tâm đâu.”
Chúng đệ tử gật đầu vâng dạ.
Chờ đến lúc mọi người bận bịu thu dọn chiến trường, Thương Ngọc Dung hỏi: “Sao rồi?”
Lạc Ca chưa đáp, Trác Thu Huyền đã lên tiếng: “Thực lực kém xa Ma sử Lư Sênh, hệt như lời đồn đãi.”
Ngọc Dung Dung nói: “Ta cũng thấy vậy, nghe nói tu vi của Trưng Nguyệt vốn không đủ mạnh, lại cứng đầu cố sức mở Hư Thiên Ma cung, khiến y tổn hao hơn phân nửa sức mạnh. Những kẻ trong Ma tộc có chỗ nương thân, mới tôn xưng y làm Ma tôn, giờ đây thực lực của Trưng Nguyệt lại tương đương với Hộ pháp Vị Húc, chứng minh lời đồn không phải giả. Trước mắt, tuy Ma tộc có Ma tôn, nhưng khí thế không thể sánh bằng khi xưa, có lẽ nguyên nhân là vì thế lực Ma cung Trưng Nguyệt không bì kịp Ma cung trước kia.”
“Thảo nào.” Liễu Sao xen lời: “Lư Sênh lợi hại như vậy, còn Ma tôn phải cần người tới cứu.”
Rốt cuộc Lạc Ca cũng mở miệng: “Quay về rồi nói sau.”
Cuộc chiến tranh giành Ma anh chấm dứt bằng thắng lợi của Tiên môn, Liễu Sao theo mọi người quay lại Bạch Châu thành. Sắc trời dần sáng rõ, vì đề phòng Ma cung lại giở trò, Lạc Ca đã sắp xếp tăng thêm lực lượng giữ thành, sau đó y và Vạn Vô Tiên tôn bàn bạc việc cần làm tiếp theo, những người còn lại đều quay về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Liễu Sao rất bất an, nếu người cứu A Phù Quân quả thật là Kha Na, nàng cũng không bất ngờ, Kha Na vốn luôn cảm thông cho Ký Thủy tộc, ngay trong lời y nói cũng loáng thoáng lộ ra giao tình của y và Ký Thủy tộc. Vấn đề lúc này là Trác Thu Huyền biết mặt y, hơn nữa có khả năng nàng ấy đã đoán ra là do y làm, lỡ như nàng ấy nói với Lạc Ca …
Nghĩ tới sự khôn khéo của Lạc Ca, Liễu Sao chợt hốt hoảng, nàng theo bản năng đi tìm Lục Ly bàn bạc, Liễu Sao kể hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện với hắn, kể cả chuyện cứu Lư Sênh nàng cũng không hề giấu diếm.
“Huynh bảo ta phải làm sao bây giờ? Lạc Ca sẽ nghi ngờ ta!”
“Vậy cứ để y nghi ngờ đi.”
Cũng đúng, Tiên môn không phải là Võ đạo, dù Lạc Ca có nghi ngờ thế nào, nhưng nếu không có bằng chứng y cũng chẳng thể làm gì mình. Liễu Sao được hắn nhắc nhở, nàng nhanh chóng thông suốt, quan hệ của nàng và Kha Na chỉ giới hạn trong vài lần gặp gỡ, là Kha Na ra tay cứu nàng mà thôi. Những chuyện khác nàng thật sự không biết, huống hồ gì người cứu A Phù Quân có phải là y hay không vẫn còn chưa chắc chắn, lo bò trắng răng làm gì chứ.
Liễu Sao lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nàng lướt mắt nhìn Ma anh đang nằm trong lòng mở to mắt chăm chú nhìn nàng, cái miệng nhỏ xíu chậm rãi mở to …
“A, nó biết ngáp rồi nè, sao lại nhanh vậy chứ!”
“Ma anh trưởng thành nhanh hơn con người nhiều, phải nhanh chóng tinh lọc nó.”
Liễu Sao vừa phát hiện rất ngạc nhiên, nàng ôm đứa bé nhìn trái ngó phải, thích thú: “Nó thật đáng yêu!”
“Không đáng yêu chút nào.” Lục Ly đáp: “Thật ra trẻ con rất phiền phức, mỗi ngày muội đều phải ở cùng nó, ôm nó, bảo vệ nó, chịu đựng sự cáu kỉnh của nó, lại phải thỏa mãn đủ loại yêu cầu quái đản của nó …”
Liễu Sao càng nghe càng thấy không ổn, nàng ngờ vực nhìn hắn: “Huynh đang nói ai đó?”
“Đúng vậy, là ai vậy ta?” Lục Ly nén cười, ung dung nâng cằm nàng lên.
Có lẽ gần đây nàng rất chủ động, bất tri bất giác lúc hắn đùa giỡn cũng càn rỡ hơn, hành vi lần nay càng ẩn chứa ba phần khiêu khích. Liễu Sao trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, khí thế chẳng hiểu sao lại yếu dần, nàng lẩm bẩm: “Sao ta biết là ai chứ, ta không biết …”
Một chút sắc hồng lan ra từ hai gò má, lan lên đến cổ, nước da trắng hồng dường như khiến chuỗi vỏ sò song sắc cũng nhạt nhòa u tối, trong vẻ tự do buông thả lại lộ ra vài phần quyến rũ của người phụ nữ nhã nhặn trầm tĩnh.
Không gian trầm lắng …
“Liễu Sao nhi mệt rồi sao? Nên ngủ đi thôi.” Giọng nói trầm lắng kỳ lạ, không êm ái, dễ nghe bằng Kha Na, nhưng chứa một sức hút khác, nó mang theo sự mê hoặc linh hồn sâu lắng và gần gũi nhất.
Liễu Sao thật sự quá mệt mỏi, nàng mơ mơ màng màng tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, chìm sâu vào cõi mộng.