Nhờ thức sa bay trước dò đường nên rất dễ phát hiện tình hình kẻ địch, hai người Liễu Sao đã nhiều lần hóa nguy thành an, nhưng vào thời điểm không thể né tránh nàng cũng phải dốc toàn lực đánh chết vài tên đệ tử rồi thừa cơ lao ra khỏi vòng vây.
“Kha Na, là họ không chịu buông tha chúng ta.”
“Ừm, muội không sai, muội chỉ đang tự vệ thôi.”
“Lạc sư huynh sẽ không trách muội đâu.”
“Đương nhiên là không.”
******
Giọng nói ôn hòa êm ái an ủi bên tai, vỗ về cơn sóng cảm xúc dao động rối ren khiến Liễu Sao đang bị thương lại như có được sức lực vô hạn.
Thế nhưng nỗi lo lắng trong đáy mắt Kha Na ngày càng nồng đậm, y cất tiếng: “Dừng lại đây nghỉ một lát đi.”
“Có người đến.” Liễu Sao vừa nói vừa ngừng chạy, nàng xoay người lại đứng chờ.
Chỉ trong một khắc, những người đuổi theo sau lưng đã chạy tới.
Vừa bước qua cửa sinh thì lại gặp ải chết, Liễu Sao cười vô cùng kỳ quặc: “Quả thật là ngươi, Đỗ Minh Trùng.”
Người đến đúng là Đỗ Minh Trùng, thời gian qua y cố sức nịnh bợ toàn bộ Tiên môn nên đã nghiễm nhiên trở thành đệ tử Tiên môn. Y mặc đạo bào rộng thùng thình, đeo bội kiếm, tóc búi lên cao, trông qua cũng tương đối giống một vị tiên trưởng. Thế nhưng bộ trang phục xanh trắng này vẫn không thể che giấu sự hiểm ác tàn độc giữa đôi mày rậm kia.
Biết năng lực của Liễu Sao không như ngày xưa, Đỗ Minh Trùng cũng không dám ra tay ngay tức khắc, y tập trung đề phòng, cất giọng cười ha hả: “Liễu Sao nhi, ta thật không nhìn ra đó. Thủ đoạn của ngươi thật hiểm độc mà, đến cả Bạch Phượng mà ngươi cũng dám giết.”
Liễu Sao không thèm giải thích sự hiểu lầm này chỉ hạ giọng bảo: “Nàng ta nói đúng, hễ là những người đối xử tốt với muội đều không có kết cục gì tốt, nàng ta không nên thả muội, Kha Na.”
“Dù thế cũng không thay đổi được gì, Liễu Sao nhi.” Kha Na dịu dàng an ủi: “Nàng ta thả muội đi cũng đồng nghĩa với phản bội, sớm muộn gì Thực tâm ma cũng sẽ ra tay thôi.”
“Có lẽ vậy.” Liễu Sao cũng nghĩ thế. Thật ra Bạch Phượng và nàng cùng thuộc một loại người, cả hai đều rất cố chấp, bởi vì hai người đều là kẻ trắng tay nên mới có thể điên cuồng muốn có được thứ gì đó thuộc về mình. Thế nên nàng ta mới nhất mực tin tưởng Tạ Lệnh Tề, tin rằng y sẽ không xuống tay với nàng ta.
Kha Na nói: “Cho nên tất cả những chuyện này đều không liên quan đến muội, ta cứu muội là vì Ký Thủy tộc, ta còn lừa muội nữa, ta cũng không đối xử tốt với muội lắm, chẳng lẽ muội cho rằng ta sẽ không có kết cục tốt sao?”
“Đương nhiên không!” Liễu Sao nâng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trùng: “Bạch Phượng chết rồi, còn ngươi thì sao? Muốn đánh với ta?”
“Chúng ta từng là đồng môn, ta cũng không muốn đối đầu với ngươi.” Đỗ Minh Trùng có hơi chột dạ, ngữ điệu cũng xìu xuống, sự giả dối ánh lên trong đáy mắt y: “Thật ra ả chết cũng chẳng sao cả, ả ỷ có Tạ sư huynh nên cứ ra vẻ rồi sai bảo ta, ta đã bực mình từ lâu rồi!”
Liễu Sao không thèm quan tâm sự oán giận mượn gió bẻ măng của y, nàng nhìn quanh bốn phía rồi chậm rãi đi đến một gốc cổ thụ cách đó không xa. Nàng đặt Kha Na lên thân cây cách xa mặt đất, hành động của nàng rất chậm, cũng không thèm che giấu việc mình bị thương nặng.
Thức sa truyền tin đến, có hơn mười người đang đến gần.
Sau khi phát hiện Kha Na lập tức muốn ngồi dậy nhưng bị nàng cản lại.
Nàng nhìn vào đôi mắt xanh lam đẹp đẽ của y, chân thành bảo: “Kha Na, huynh đừng lo, muội sẽ bảo vệ huynh.”
Ta nhất định có thể bảo vệ huynh.
Đôi tay mảnh khảnh mang theo thứ sức mạnh cố chấp, Kha Na bị đẩy trở lại, y trầm mặc một lát rồi mỉm cười: “Ta biết.”
Trong phút chốc, có mười mấy người đuổi tới, ngoại trừ đệ tử Tiên môn còn có Phùng Tiểu Hạnh và vài tên võ sư.
Biết Bạch Phượng đã chết, Phùng Tiểu Hạnh mừng thầm trong lòng, vừa thấy Liễu Sao nàng ta đã hưng phấn hét lên: “Ở đây! Các vị sư huynh nhanh lên, đừng để ả chạy thoát!”
“Lên!” Đỗ Minh Trùng nhe răng cười, cuối cùng y cũng thu lại vẻ dối trá trên khuôn mặt. Đỗ Minh Trùng không phải kẻ mù, vết thương của Liễu Sao không phải giả, chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà. Y vốn là cao thủ Võ đạo lại được Tạ Lệnh Tề chỉ điểm, tu vi tăng tiến rất nhiều, nếu có thêm người trợ giúp thì chắn chắn sẽ đối phó được Liễu Sao, những lời y nói vừa rồi chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi.
Ma quang màu lam lúc sáng lúc tối, sát khí tụ thành màn sương khói lững lờ. Liễu Sao đứng trong ma quang chứa đựng sát khí kia, nàng chậm rãi xoay người lại chân thành nói: “Đỗ Minh Trùng, chẳng phải chúng ta còn có tình đồng môn sao?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng mà những người đứng nghe đã lạnh run, họ không hẹn mà đồng loạt lùi về sau.
“Nợ cũ của chúng ta còn chưa tính hết đâu!” Đỗ Minh Trùng ỷ có nhiều người nên không sợ: “Liễu Sao nhi, là tại ngươi không hiểu thời thế, bây giờ ngươi đã là đèn cạn dầu, đừng có mà phô trương thanh thế nữa. Lục Ly và Lạc Ca đều chết hết rồi, bây giờ đến cả áo trắng cũng khó mà giữ mình, ai sẽ tới cứu ngươi đây? Không bằng ngoan ngoãn theo ta về Tiên môn.”
Vừa dứt lời, Đỗ Minh Trùng và vài tên đệ tử đồng loạt xoay người nhìn về hướng bên trái phía sau Liễu Sao.
“Áo trắng ở đây!” Yêu vụ ào ào ùa tới, trong mây mù xuất hiện hai tên yêu tướng lông mày màu tím, không những trang phục của họ giống nhau mà ngay cả chiều cao hay khuôn mặt cũng giống nhau như đúc.
Hóa ra đám Đài lão vẫn còn muốn bắt được áo trắng để báo cáo nhiệm vụ với Ưng phi, hai gã yêu tướng này vừa đúng lúc đang lục soát khu vực gần đây.
Đỗ Minh Trung lập tức chắp hai tay cười làm lành: “Hai vị đến thật đúng lúc, Tiên môn và Yêu giới ai nấy tự lấy thứ mình cần.”
Hai tên yêu gướng đồng loạt đáp: “Không dám.” giọng nói không hề khác nhau.
“Tả song tướng Tự Điện Tật Phong Ảnh.” Kha Na gọi.
Song tướng vẫn rất cung kính với y, cả hai đồng loạt cúi đầu thi lễ: “Danh hiệu này là do đích thân chủ quân phong, Hữu song tướng ngày trước đã cống hiến sức mình vì Yêu Khuyết, tứ tướng chúng ta chưa từng phụ lòng chủ quân, là do chủ quân đã quên chí lớn.”
Yêu quân bỏ đi giữa cuộc chiến khiến lòng quân bất ổn, Đài lão lại phản bội Yêu Khuyết, Hữu song tướng xưa nay trung thành không chịu đầu hàng nên đã bị Ưng Phi giết chết.
Kha Na khẽ siết tay: “Là ta phụ lòng các ngươi.”
Sắc mặt song tướng không hề thay đổi: “Xin chủ quân nghĩ cho nghiệp lớn của Yêu giới, đi cùng chúng ta.”
Bề ngoài họ rất khách sáo, nhưng thực tế là có ý muốn ép Kha Na tự sát, Liễu Sao nghe thế rất phẫn nổ, nàng muốn mở miệng mắng lại bị Kha Na ngăn cản.
Kha Na nhìn song tướng lắc đầu bảo: “Thống nhất Yêu giới cũng là ý nguyện của ta, nhưng các người đã quá tin Ưng Phi rồi, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, y chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng thuộc hạ cũ của Yêu Khuyết đâu.”
“Bây giờ ngoại trừ Bách Yêu Lăng vương thì còn có ai có thể cai quản Yêu giới? Song tướng cũng chẳng còn cách nào, mong chủ quân thứ tội.”
Song tướng lẳng lặng muốn đến gần Kha Na nhưng chợt trông thấy cô gái bị thương đang ở bên cạnh y bước lên trước hai bước đứng chắn trước mặt y, sắc máu và sự giết chóc trong đáy mắt cô gái khiến cả hai chấn động.
“Kha Na không muốn giết các ngươi nhưng ta thì không có gì là không dám, ai động vào huynh ấy thì kẻ đó phải chết!”
“Đừng sợ ả! Lên đi!” Đỗ Minh Trùng muốn tranh công, thầm muốn liên kết cùng Yêu giới để tăng độ an toàn. Y lập tức chỉ huy chúng đệ tử phối hợp bao vây Liễu Sao và Kha Na, song tướng vừa cử động thì bọn họ cũng đồng loạt ra tay.
“Ha ha, là các ngươi tự tìm đường chết!” Cô gái cất tiếng cười yêu kiều, mấy trăm luồng ma khí phóng ra từ toàn thân.
Ma khí kết thành xiềng xích, mỗi sợi xích bao vây từng người lại, cả đám đều kinh hoàng không kịp lùi lại, bỗng vài tên đệ tử đồng loạt hét thảm thiết. Trong tích tắc vài người đã bị cắt thành những mảnh thịt vụn máu me bê bết, trong chớp mắt máu tươi bắn tung tóe, những mẩu chân tay cụt bay loạn xạ, đến cả kẻ tàn bạo như Đỗ Minh Trùng cũng bị dọa hoảng sợ.
“Có ma trận!” Song tướng phản ứng rất nhanh, cả hai ăn ý vung chưởng đánh gãy xiếng xích, họ không tiếp tục đánh với Liễu Sao mà vòng qua phạm vi ma khí để tấn công Kha Na.
Liễu Sao làm sao để họ thực hiện được ý đồ, nàng lao tới chặn họ lại, nhưng đơn độc khó đấu với số đông, trong phút chốc đằng sau lưng lộ ra khoảng trống! Chúng đệ tử Tiên môn tận mắt chứng kiến đồng môn chết thảm, oán hận không thôi, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua cơ hội báo thù, họ thừa cơ vung kiếm lên!
Thấy Liễu Sao sắp bị trúng chiêu, Kha Na cố vận chân khí chặn dòn nhưng bị nàng vẫy tay cản lại: “Huynh đừng nhúc nhích.”
Kiếm khí xuyên qua lưng nàng!
“Liễu Sao nhi!”
“Không sao cả.” Liễu Sao nhấn một cái trước ngực, máu ngừng chảy: “Đừng có trách ta! Ta không muốn giết các người, là các người không chịu buông tha cho ta!”
Hai tay xoay ngược lại tung ra một chiêu ma diễm!
Gần như cùng lúc đó, mặt đất rung động dữ dội! Dòng địa khí dồi dào ùa ra như cầu vồng.
Ma diễm tầm thường được địa khí hỗ trợ, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, uy lực tăng lên gấp mấy lần, màn khói lửa bỗng trở thành vô sắc vô hình, căn bản không thể nhận ra hướng nó tràn tới. Hai tên yêu tướng nóng lòng muốn lấy mạng Kha Na vốn không tài nào đoán được sự biến đổi này, tám tên đệ tử Tiên môn cũng đang dốc hết sức nhào tới giết Liễu Sao, họ vừa vung kiếm ra nên hoàn toàn không kịp lùi lại, mấy người trong tích tắc đều biến mất trong hư không, tan thành tro bụi.
Lúc trước phát hiện ra địa mạch thì Liễu Sao đã có ý muốn mượn sức địa mạch, nàng cố tình lộ ra sơ hở trúng chiêu để dụ kẻ địch, chỉ vì muốn thu lưới bắt hết một lượt, có thể nói đây là cách thức cực kỳ tàn nhẫn và ác độc.
Đỗ Minh Trùng và Phùng Tiểu Hạnh toát mồ hôi lạnh, hai người này vốn hiểu rất rõ phong cách của Võ đạo cho nên khi thấy Liễu Sao xuất tuyệt chiêu đã lập tức phát hiện điểm bất ổn. Vì thế cả hai không dám xông lên trước nên mới may mắn tránh thoát.
“Đỗ Minh Trùng, Phùng Tiểu Hạnh, tình cảm đồng môn của chúng ta thế nào nhỉ?” Liễu Sao chuyển sang hai người.
Đỗ Minh Trùng và Phùng Tiểu Hạnh bị ép liên tục lùi về sau, hai người cũng nhận ra nàng đã mượn sức của địa khí để xuất chiêu. Nhưng cảnh tượng vừa nãy quá sức chấn động, bây giờ chỉ còn lại hai người, lại không biết rõ Liễu Sao có còn giữ thêm hậu chiêu nào nữa không nên đều không dám mạo hiểm.
“Đến lúc phải tính nợ cũ rồi.” Liễu Sao nhíu mày: “Hạnh Tử.”
‘Hạnh Tử’ là cách xưng hô khi hai người vẫn còn là bạn tốt, giờ phút này nghe Liễu Sao gọi mình vô cùng thân thiết như thế, Phùng Tiểu Hạnh hoảng hồn miễn cưỡng cười: “Liễu Sao nhi, là Hầu gia hạ lệnh… Thật ra ta cũng không ngờ…”
Xiềng xích thoát ra từ dưới chân Phùng Tiểu Hạnh trói chặt toàn thân nàng ta lại.
Không hề nhục mạ, không có thù hận, giờ phút này nét mặt của Liễu Sao rất bình thản, Phùng Tiểu Hạnh trông thấy mà hoảng loạn vô cùng, quên mất cả việc liều mạng phản kháng, nàng ta sợ hãi hét thất thanh: “Tất cả đều do chúng, thật sự không liên quan đến ta! Là Đỗ Minh Trùng gọi ta đến… Là, là ta sai, ta không bao giờ dám trở thành kẻ thù của ngươi nữa. Đúng rồi, ta bằng lòng nhập ma, ta nghe lời ngươi hết! Đừng…”
“Mạng của ngươi là do ta cứu, bây giờ trả lại cho ta cũng không oan đâu!” Liễu Sao cắt ngang lời nàng ta rồi vươn tay nắm chặt lại.
Âm thanh cầu xin ngưng bặt.
Ma diễm bùng lên, tất cả mọi thứ chỉ còn lại một nắm tro cốt.
Trông thấy Liễu Sao ấn ngực yếu ớt ho khan, Đỗ Minh Trùng đoán nàng đã nỏ mạnh hết đà nên rất mừng rỡ, y không ngoan ngoãn ngồi chờ chết như Phùng Tiểu Hạnh, lúc này y liều mạng tung một chưởng ra rồi cướp đường bỏ chạy.
Không thể thả y về báo tin được! Liễu Sao xoay người đuổi theo: “Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu!”
Ma diễm ngập trời, ma lãng phủ đất.
Thế trận trông có vẻ lớn nhưng lại không đủ sức kết nối. Đỗ Minh Trùng nhận ra điểm mấu chốt, trong phút chốc lòng hung ác nổi lên, nét mặt y cực kỳ dữ tợn: “Dựa vào chút năng lực ấy của ngươi? Muốn chết!”
Mấy ngày nay y bị Tiên môn hạn chế rất nhiều, vốn đã thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, phát hiện Liễu Sao đứng rất gần mình, y chê trường kiếm vướng víu nên vứt kiếm đi mà sử dụng chiêu thức Võ đạo, nâng song chưởng đánh vào ngực và bụng Liễu Sao.
Sát chiêu ở trước mặt thế mà Liễu Sao chỉ đứng cười kỳ lạ.
Chưởng khí đánh vào ngực, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Dám trực diện đỡ đòn sao? Đỗ Minh Trùng hoàn toàn không đoán được tình thế này, y giật mình, tiếp đó bỗng cảm thấy hông bị siết chặt.
Máu tươi không chảy ra ngoài được, ba chiếc lá liễu trên mày đã đỏ ửng từ lâu! Liễu Sao siết chặt thắt lưng y, hai tay biến thành trảo rồi đột nhiên dồn sức kéo.
Tiếng hét thảm thiết xen lẫn những âm thanh nhỏ vụn vang lên, một màn mưa máu bắn tung ra hơn hai trượng.
Không dùng pháp thuật, không dùng bản lĩnh, gần như chỉ dựa vào sức lực của mình, Đỗ Minh Trùng bị Liễu Sao xé thành nhiều mảnh!
Không gian thật tĩnh lặng.
Tận mắt chứng kiến thảm trạng như thế, ngay cả người đã từng là Yêu quân cũng không nén được mà hít một hơi lạnh.
Màn mưa máu rơi xuống, những mảnh thi thể rời rạc ngổn ngang, cô gái đứng đó không hề nhúc nhích, bên chân nàng có một mẩu tứ chi đang co giật, nàng trông như Tu La nữ ma khát máu bước ra từ địa ngục.
Ma khí ngập tràn, loáng thoáng ẩn hiện tình trạng suy kiệt.
Kha Na kinh nghiệm phong phú hơn nên y biết trước đây nàng chưa từng trải qua tình cảnh này. Và nếu nàng không ổn định được tinh thần, không khống chế được mình thì sẽ bị ma khí phản phệ, vì thế y gọi: “Liễu Sao nhi!”
Không có chút động tĩnh.
“Liễu Sao nhi!” Kha Na cất cao giọng.
Cô gái vẫn không hề phản ứng, mãi đắm chìm trong ý thức của bản thân, mắt nàng chằm chằm nhìn vào mẩu thi thể bên chân mình.
Trong nháy mắt nàng bỗng nhiên nhớ đến người thiếu niên có nụ cười sáng trong, ngay thẳng lần đầu gặp mặt.
Bây giờ, y lại bị mình dùng tay xé thành mấy khúc máu thịt xấu xí.
Xấu xí sao? Liễu Sao cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu tươi của mình, có ai đã xấu xa từ bé đâu?
Ma khí nhanh chóng tản ra càng ngày càng nồng đậm…
Đột nhiên, một tiếng ca dịu dàng khẽ khàng vang lên, âm thanh kỳ ảo lạ lùng như làn gió mát bình minh, như mây tan trăng tỏ, khiến lòng người sáng tỏ thông suốt.
Liễu Sao chợt tỉnh táo lại, xoay mặt nhìn về hướng âm thanh diệu kỳ: “Kha Na!”
Tiếng hát ngừng lại, yêu quân tiếng tăm lừng lẫy giờ phút này người toát đầy mồ hôi lạnh.
Biết được đang xảy ra chuyện gì, Liễu Sao lập tức hếch mặt lên, nhổ một ngụm nước bọt vào thi thể Đỗ Minh Trùng, ngạo nghễ mắng: “Phì! Ta đã muốn giết ngươi từ lâu rồi!” Nàng không khống chế được cơ thể đang run rẩy, nặng nề đá văng mảnh thi thể còn sót lại, tỏ vẻ thản nhiên bước đến trước mặt Kha Na thoải mái nói: “Huynh xem đi, muội đã nói muội sẽ bảo vệ huynh mà!”
Kha Na miễn cưỡng cười rồi gật đầu.
“May mà huynh giúp muội.” Liễu Sao quả rất may mắn, lúc trước nếu không phải y âm thầm đỡ phần lớn công kích của Thực Tâm ma thì nàng cũng không thể giữ lại được chút sức lực để xoay chuyển cục diện vào thời khắc mấu chốt này.
“Muội làm tốt lắm, đến đây, để ta xem xem nào.” Kha Na nhanh chóng ổn định tinh thần, lặng lẽ giữ chặt tay nàng.
May mà vết thương không nghiêm trọng như y tưởng.
Kha Na thở phào nhẹ nhõm, y thử dùng chút yêu lực vừa mới khôi phục lại giúp nàng nối xương.
Liễu Sao rất bất an: “Kha Na, bây giờ muội mệt lắm, chạy không nổi nữa rồi.”
Nhìn hai má gầy gò của nàng, Kha Na cười bảo: “Chúng ta nghỉ một lát trước đã.”
Chạy trốn liên tục mấy ngày chưa từng nghỉ ngơi, giờ phút này lại gặp phải một trận kích thích, Liễu Sao cảm thấy cơn mệt mỏi xâm nhập toàn thân. Nghe Kha Na nói thế cơ thể nàng lập tức mất hết sức lực phải ngồi dựa vào cây. Liễu Sao cúi đầu nhìn máu tươi dính dấp trên người mình, nàng nhớ Kha Na thích sạch sẽ nên vội vàng cách xa y một chút, lo lắng hỏi: “Nếu bọn họ đuổi tới thì phải làm sao đây?”
“Vậy ta và muội đành chấp nhận số phận.”
“Muội không chấp nhận!” Liễu Sao tức giận.
“Được, không chấp nhận.” Kha Na dịu dàng trấn an, vỗ về nàng: “Nhưng muội phải nghỉ ngơi nhanh một chút, phải khôi phục lại tinh thần thì chúng ta mới có thể chạy tiếp được.”
“Huynh nói đúng!” Liễu Sao nhắm mắt lại.
Kha Na khẽ khàng kéo đầu nàng vào trong lòng mình: “Liễu Sao nhi đừng sợ, những chuyện này không liên quan đến muội.”
Trầm mặc.
Liễu Sao mở to mắt ngẩng mặt nhìn y: “Vừa nãy muội rất đáng sợ?”
Không chờ y trả lời, nàng lại nói tiếp: “Muội từng hứa với Lạc sư huynh sẽ khống chế ma tính, nhưng bây giờ muội bắt đầu không làm được rồi, vừa nãy muội không thể khống chế được…”
“Muội không đánh trả thì chúng sẽ giết muội, đây chỉ là hành động bất đắc dĩ thôi.”
“Không phải.” Nàng lắc đầu: “Muội thật không muốn khiến Đỗ Minh Trùng thành thê thảm như vậy, tay của muội… Muội không biết tại sao mình lại dùng cách này, muội hơi sợ, Kha Na.” Tuy nàng muốn giết Đỗ Minh Trùng nhưng tuyệt đối không định dùng cách thức tàn nhẫn như thế, đó chẳng qua chỉ là một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu, thế mà bản năng đã lập tức hành động.
Ánh mắt Kha Na chợt tối lại nhưng y lập tức mỉm cười: “Nhưng rõ ràng y muốn lấy mạng muội, y vốn đáng chết, muội dùng cách thức gì cũng không khác biệt mấy.”
Liễu Sao ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nàng không kiềm lòng được nhích vào trong lòng y nhắm mắt lại, nhưng cơ thể đang cực kỳ mệt mỏi lại không thể buông lỏng, nàng vô cùng buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
Thấy trán nàng rịn ra mồ hôi lạnh, Kha Na nhăn đôi mày thanh tú lại, y chưa kịp hỏi gì thì đã nghe nàng cất tiếng gọi: “Kha Na.”
“Ừ?”
“Rõ ràng mọi người gọi huynh là áo trắng, vậy tại sao huynh lại mặc áo tím?”
“Việc này à, là tại vì ta không thích áo trắng.”
“Vì sao vậy?”
Kha Na như vô tình vỗ về trán của nàng, giọng nói ôn hòa êm ái vang lên bên tai: “Diệu âm tộc Ký Thủy rất yếu ớt, áo trắng là sự ngụy trang tốt nhất trong nước vì nó cùng màu của ánh sáng ở dưới nước. Ký Thủy tộc vì tự bảo vệ mình nên mấy trăm ngàn năm qua toàn tộc đều mặc áo trắng, lần đầu tiên Kiến Tố chân quân gặp ta thì đã gọi ta là Tiểu Bạch Y.”
“Bây giờ huynh không cần mặc đồ trắng nữa rồi.”
“Đúng vậy, khi ta biết mình có thể rời khỏi nước, ta vui đến phát cuồng, chuyện đầu tiên ta làm là bỏ áo trắng đi.”
“Nhưng huynh vẫn nghĩ đến người trong tộc của mình, bọn họ vẫn còn mặc áo trắng.”
“Thật xin lỗi, Liễu Sao nhi.”
“Huynh không cần phải xin lỗi đâu.” Liễu Sao chân thành đáp: “Có người nói với huynh, muội có thể tìm thấy thần huyết giải trừ lời nguyền của Ký Thủy tộc, thật ra người đó vốn không có lòng tốt gì, hắn là kẻ xấu xa nhất trên đời, huynh không nên tin hắn.”
“Đúng vậy, nếu ta chết cũng là do hắn hại, không phải do muội.”
“Muội sẽ không để hắn hại chết huynh đâu.” Liễu Sao đột ngột mở to mắt.
“Hắn gạt ta thật sao?”
“Hì hì! Kha Na, yêu quân áo trắng huynh thật là ngốc nghếch, còn ngốc hơn cả muội, chỉ vì chút hy vọng nhỏ nhoi mà lại vứt bỏ cả Yêu Khuyết, đổi là người khác thì ai mà thèm tin! Nhưng lần này hắn không lừa huynh, mai sau sẽ có mộtngày, ta sẽ khiến Ký Thủy tộc không còn phải mặc đồ trắng nữa.”
“Cảm ơn muội, Liễu Sao nhi.”
“Đừng cảm ơn, muội không ngủ được, huynh hát uội nghe đi.”
Khúc yêu ca êm ái lại cất lên, nhẹ nhàng như lông vũ, trong vắt như sóng nước lại không chứa chút mê hoặc nào, ngược lại lại dẫn dắt tinh thần khiến người ta rung động. Liễu Sao không nghe thấy rõ y hát gì, thứ âm thanh này giống như… những tiếng cười trong hoa viên thuở ấu thơ, như âm thanh ca múa ở Hầu phủ, như tiếng gió lùa hàng trúc tím ở Tử Trúc phong, và giống như tiếng đàn trong đêm mưa gió hôm đó ở Đại Hoang.
Thật ấm áp! Trong tai, trong đầu, trong lòng chỉ còn lại một luồng hơi ấm, so sánh với nó thì nỗi cực khổ này chẳng đáng là gì cả!
Tất cả mọi ác mộng, bất hạnh trong tích tắc như bị tiếng hát xua tan, tiễn bước.
Cuối cùng đã bảo vệ được người ở bên cạnh, cho dù vết thương chồng chất cũng không hề thấy đau… Hóa ra đây là tâm trạng của người bảo vệ sao?
Ma đan đang xao động cũng đột ngột im lìm, tĩnh lặng đáng ngạc nhiên.
Liễu Sao chìm vào giấc ngủ.
Kha Na cúi đầu, chậm rãi ôm lấy bờ vai nàng, vài sợi tóc trắng như tuyết rũ xuống bên khuôn mặt nàng, trong đáy mắt yêu quân đã thêm vài phần thương hại và thân thiết thật lòng.
Nhưng đúng vào lúc này, bầu không trung trên đỉnh đầu đã lặng lẽ biến đổi.
Tầng mây tựa như đóa hoa đang bung cánh, từng cánh bay ra để lộ một vầng trăng tròn kỳ dị ở giữa không gian.
Luồng khí tức kỳ lạ ùn ùn ùa tới từ bốn phương tám hướng, vầng trăng dần dần biến thành màu đỏ, nhuộm đẫm mặt đất bằng một thứ sắc màu đỏ tươi.
Tiếng hát chợt ngừng lại.
“Đây là…” Kha Na kinh hoàng.
Toàn bộ mặt đất xung quanh biến thành màu đỏ tươi, sắc thái tà ác nhưng lại không mang chút khí tức tà ác nào, đến cả luồng trọc khí ùn ùn kéo tới kia cũng hiển lộ sự trong lành thần thánh trang nghiêm. Luồng Thái Âm khí và trọc khí mạnh mẽ quyện vào nhau xâm nhập vào cơ thể cô gái, cây cỏ xung quanh bị sức hút đáng sợ này ảnh hưởng, chúng cúi rạp mình xuống. Trong phạm vi ngàn dặm băng tuyết tan rã, biển trào sóng cuộn, các loài chim muông kêu lên hoảng sợ, các loài thú tìm chỗ trốn tránh.
Cô gái chìm đắm trong giấc mộng đẹp không hề biết những chuyện đang xảy ra, bất tri bất giác nàng đã tấn chức.
“Thiên ma… Thiên ma hiện thế?” Nét mặt Kha Na rất phức tạp, y nhìn bầu trời cao lẩm bẩm: “Không có mưa máu… Không có… Không… Không phải Thiên ma…”
Không có màn mưa máu kéo dài bảy ngày bảy đêm trong truyền thuyết, không có luồng sát khí âm độc, không có bất kỳ điều gì khiến sinh linh tử vong, thậm chí chẳng có mấy người trong thế gian có thể nhận ra được sự biến đổi này. Trong lục giới tĩnh lặng, rất nhiều người còn đang say giấc nồng, căn bản không biết suýt chút nữa ma đầu cực đoan nhất trong truyền thuyết đã giáng thế.
Ma đầu mạnh nhất không mang đến tai họa nhưng lại vì tai họa mà hiện thế.
Chỉ có điều, đó là vì muốn bảo vệ.
“Không ổn!”
“Sư huynh, sao lại thế này?”
“Trên trời có hiện tượng lạ, chúng ta về trước bẩm báo.”
******
Cách đó chừng hai ba trượng, một đám đệ tử Tiên môn vội vã bay qua, nhưng không một ai phát hiện ra bọn họ.
Yêu lực yếu ớt căn bản không đủ năng lực thiết lập kết giới, Kha Na chậm rãi thở phào, y nhíu mày lướt mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra điều gì.
Một bóng đen đi ra từ trong ánh trăng màu đỏ máu, giống như vầng trăng biến thành hắn. Sau khi bước ra cánh cửa của vầng trăng, hắn cũng không tiến lên phía trước mà chỉ đứng ở đó nhìn hai người đằng xa.
“Không thể ngờ được vào đúng lúc này, con bé suýt chút nữa đã trở thành Thiên ma. Tuy rất nguy hiểm nhưng thuộc hạ vẫn phải chúc mừng người, Chủ nhân.”
“Ừ.”
“Sự chọn người là rất chính xác, con bé không phụ kỳ vọng của người, việc này phải cảm tạ vị yêu quân kia.” Lam Sất lại lên tiếng: “Tiếp theo người định làm gì để cho con bé chấp nhận sự sắp đặt đây? Thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.”
Viên thủy tinh tím trên chiếc nhẫn phản chiếu ánh trăng đỏ máu cũng thấp thoáng lộ ra ánh đỏ dịu dàng.
Hao hết tất cả tu vi để đổi lấy một cơ hội, có lẽ thật không nên từ bỏ?
Chiếc áo choàng dày hằn những nếp gấp thật sâu, Nguyệt nâng tay lên: “Hy vọng khi ngọn lửa kia được thắp lên một lần nữa, tất cả đều đi theo kết cục đã định.”
Cô gái ngoan cố giãy dụa trong vở kịch vận mệnh đến cuối cùng vẫn phải bước trên con đường đã sớm được an bài.