Trong cuộc đời con người, vận may là thứ khó gặp nhất. Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn trong sân, còn có tiếng roi quất vào da thịt. Liễu Sao đã nghe thấy từ đằng xa, trong phút chốc cô bé như bị dội một chậu nước lạnh ngắt lên đầu, dập tắt tia hy vọng cuối cùng ôm ấp trong lòng, theo bản năng kéo chặt tay Lục Ly, cõi lòng ngập tràn kỳ vọng nhìn cậu.
Lục Ly nghiêng đầu, rõ ràng đang rất khó xử. Không đợi cậu ta nghĩ ra cách giải quyết, đã có hai tên thị vệ phát hiện ra bọn họ, chúng lập tức kéo hai đứa trẻ vào trong. Giữa sân đặt một cái hình đài, trên đó treo một đứa bé bị đánh đến mức da tróc thịt bong, máu tươi tuôn đầm đìa. Có mấy chục đứa trẻ bị phạt roi nằm sấp trên mặt đất, máu tươi hòa lẫn bụi đất bê bết khắp người, nhìn không ra hình người. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Ly, đám trẻ bỏ trốn bị bắt không sót một ai, mỗi đứa bị phạt bốn mươi roi, người hành hình sử dụng lực vừa đủ, khiến những đứa trẻ nửa mê nửa tỉnh nhưng không ngất hoàn toàn, đạt đúng mục đích tra tấn. Tất cả bọn trẻ đều run lẩy bẩy, sự thật tàn khốc nói với bọn chúng rằng, bọn chúng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, là tuyệt đối phục tùng. “Vệ Trường, còn hai đứa nữa.” Thị vệ ném Liễu Sao và Lục Ly qua. Phương Vệ Trường quét mắt nhìn hai đứa trẻ, tỏ ý cứ tiếp tục. Từng roi trút xuống, thân thể nhỏ bé trên hình đài theo đó run lên, sát sau đó là tiếng thét khàn khàn hỗn loạn. Liễu Sao vừa lạnh vừa đói, càng sợ bị phạt roi, khuôn mặt cô bé trắng bệch, run cầm cập muốn lùi về sau, nhưng đôi chân như nhũn cả ra không tài nào nhúc nhích. Cô bé không dám khóc, không dám kêu, sự sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng bao trùm cô bé. Cô bé sợ cái nơi quái quỷ này! Sao cha lại muốn bán bé vào đây? Vì sao hai người chỉ thương đệ đệ? Sao ngay cả Nguyệt cũng không chịu cứu bé! Bọn họ đều từng rất ngoan ngoãn phục tùng cô bé, nhưng đến cuối cùng ai cũng bỏ mặc bé. Cô bé thấy sẽ nhanh chóng đến lượt hai đứa. Mắt đứa bé gái bị người vứt bỏ đỏ ửng, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo, nhìn Lục Ly. Khuôn mặt tuấn tú nhìn nghiêng dường như không có chút biểu cảm, rèm mi dài lóe lên tia sáng nhạt nhòa, đôi môi mỏng ẩn chứa độ cong như không như có. Cậu ta không hề sợ hãi, cô bé biết, cậu ta vốn không sợ bị phạt roi. Thứ cảm giác kỳ lạ này càng ngày càng mạnh mẽ, Liễu Sao nhìn khuôn mặt kia, càng lúc càng căm tức, dường như chỉ trong nháy mắt cô bé đã quyết định. Liễu Sao bước đến trước mặt cậu ta, nở một nụ cười tự coi là xinh đẹp nhất: “Lục Ly, huynh chịu phạt roi thay ta được không?” Từ nhỏ đến lớn, Liễu Sao rất tin tưởng vào dung mạo của mình, mỗi lần ra ngoài thăm viếng đều được khen ngợi rất nhiều, đám tiểu công tử càng thích chạy lăng xăng quanh cô bé, thiếu niên trước mặt này chắc là thích bé rồi? Ở đây có nhiều đứa bé đồng lứa như vậy, ngay từ đầu cậu ta đã quan tâm đến bé, còn lặng lẽ đi theo. Tuy rằng Liễu Sao rất ghét cậu ta, nhưng vì muốn tránh trận đòn roi đáng sợ kia, cô bé chỉ nghĩ được cách này thôi. Với một yêu cầu quá đáng, Lục Ly ấy vậy mà không hề tức giận, cậu ta cười cười nhìn cô bé: “Sao ta phải giúp muội chứ? Đúng thế, chẳng có ai lại làm chuyện không có lợi ình, huống hồ cái giá phải trả lớn đến vậy. Liễu Sao không trả lời, cô bé vươn tay ôm lấy cổ cậu bé, khiến cậu ta cúi người xuống, sau đó cô bé cố kiễng mũi chân hôn lên đôi môi mỏng kia. Động tĩnh bên này thu hút vài ánh nhìn kỳ lạ, dù rằng bọn trẻ phần lớn đều trưởng thành sớm, đã lờ mờ hiểu chuyện, nhưng một cử chỉ thân mật như vậy trước mặt mọi người, đừng nói là bọn trẻ, đến cả người lớn còn ít thấy nữa là. Lục Ly sửng sốt, rõ ràng đây không phải là kết quả cậu ta dự đoán. Làn môi kia hơi mềm mại, hơi lạnh lẽo… Liễu Sao cũng ngẩn người một lát, bỗng cảm thấy cực kỳ bối rối, cố sức dùng mu bàn tay lau lau môi. Cô bé thấy thị vệ đi đến kéo mình, Liễu Sao lập tức chỉ vào Lục Ly lớn tiếng nói: “Là cậu ta! Cậu ta kéo ta ra ngoài.” Lời này vừa dứt, tựa như một viên đá ném vào làn sóng, mọi người ầm ĩ lên án, không chỉ những cô bé nổi giận mà cả đám con trai cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt hỗn loạn kỳ dị. “Không phải Lục Ly, là nó tự chạy!” Một cô bé đứng ra chỉ trích. Liễu Sao thế nào cũng không ngờ được sẽ có người nhiều chuyện, mặt cô bé trắng bệch. Phương Vệ Trường quả nhiên mở miệng hỏi: “Nó nói có thật không?” Giọng nói lạnh lùng lọt vào tai tựa như ác ma nở nụ cười, Liễu Sao rùng mình một cái, nhưng nỗi sợ hãi đòn roi cuối cùng chiến thắng hết tất cả, cô bé liên tục lắc đầu: “Nó nói bậy, ta không có! Thật mà!” Phương Vệ Trường xoay mặt hỏi: “Lục Ly?” Đúng rồi, quan trọng nhất là Lục Ly đáp thế nào! Liễu Sao chợt tỉnh ngộ, gắng gượng che giấu sự kích động trong lòng, cô bé ôm cánh tay Lục Ly: “Là huynh đúng không? Là huynh.” “Ừ…” Lục Ly nhìn đứa trẻ khắp người đầm đìa máu tươi, rồi lại nhìn cô bé, rốt cuộc gật đầu: “Là ta.” Chân tướng sự thật sao có thể giấu diếm được Phương Vệ Trường, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm mắt y, nhưng y vẫn chưa theo ý mọi người xử lý Liễu Sao, ngược lại y nhìn Lục Ly cất tiếng cười lạnh, ra lệnh: “Tám mươi roi.” Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít vào. Phạt roi nặng như vậy, ai bị phạt bốn mươi roi đều thành dở sống dở chết, huống hồ gì là tám mươi roi! Cô bé tên là Bạch Phượng lúc trước lên tiếng lo lắng khuyên nhủ Lục Ly: “Nó hại huynh, huynh còn giúp nó nữa!” Lục Ly cười cười, cũng không giải thích gì. Liễu Sao thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng buông tay cậu ta ra. Cô bé cảm thấy hơi chột dạ, cũng không ngờ biện pháp kia có thể dùng được, cậu ta thật sự giúp bé chịu phạt. Ánh mắt người hành hình ẩn chứa giễu cợt, chiếc roi dài màu đen mang theo tiếng gió, mạnh mẽ quật lên người thiếu niên! Roi thứ nhất hạ xuống, Lục Ly khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng không còn phát ra tiếng nào nữa. Ngay từ đầu Liễu Sao đã rất ghét cậu ta, bị phạt là đáng đời. Nhưng khi nghe âm thành từng roi từng roi quật xuống, Liễu Sao cũng chẳng cảm thấy vui sướng gì, thậm chí dần bắt đầu cảm thấy trái tim đập rối loạn, ngay cả dũng khí nâng mắt nhìn cũng không có, tầm mắt chỉ còn cách cố tránh né. Cô bé biết cảnh tượng kia đẫm máu và đáng sợ thế nào, càng hiểu rõ roi quật trên người đau đớn nhường nào. Quá trình hành hình lần này giống như rất chậm rất chậm, không biết qua bao lâu, bên tai rốt cuộc cũng yên lặng, không còn tiếng động gì nữa. Liễu Sao gần như cắn nát môi, lén lút dời tầm mắt về phía hình đài. Đôi mắt mê hoặc nhắm chặt lại, máu tươi văng tung tóe trên khuôn mặt tuấn tú, sắc màu rực rỡ đối lập nhau, khiến sắc mặt cậu trông càng tái nhợt. Y phục trên mình vẫn nguyên vẹn, chỉ có điều máu thấm ra ướt đẫm, ôm sát thân thể gầy yếu. Chỉ phải chịu nỗi đau da thịt chứ không tổn thương đến gân cốt, đây chính là năng lực của người hành hình. Cho đến khi được thị vệ thả xuống, Lục Ly mới chậm rãi mở mắt ra, thân thể khẽ lung lay, nhưng vẫn không ngã xuống như những đứa trẻ trước. Cậu khẽ nhíu mày, sau đó lại cử động như bình thường, bước sang phía này. Bị phạt gấp đôi vẫn còn có thể chịu đựng, không chỉ có đám trẻ khâm phục không ngớt, đến cả đôi mắt xưa nay vẫn âm trầm của Phương Vệ Trường cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và hài lòng. Y nhanh chóng thu lại thần sắc, xoay người lại nhìn đám trẻ, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu còn bỏ trốn, đánh chết hết.” Điều tối kỵ của sát thủ là mềm lòng. Thật ra lần này y muốn mạnh tay dạy dỗ bọn chúng một trận, nào ngờ đâu thiếu niên mặt như ngọc, lòng lại như lang sói, sự kiên cường này thật hiếm thấy, khiến y kính trọng thêm vài phần. Đàn ông làm sát thủ khó tránh khỏi tham tiền háo sắc, chỉ cần có nhược điểm sẽ dễ dàng không chế. Còn về con bé tên Liễu Sao kia, tuổi còn nhỏ đã biết cách lợi dụng sắc đẹp nịnh hót, thủ đoạn này thật ra rất phổ biến trong giới nữ sát thủ và cũng thường rất hữu dụng. Nên ngược lại y cảm thấy con bé còn đáng khen ngợi, vì vậy y không trách tội Liễu Sao, dẫn bọn thị vệ bỏ đi. Các bé gái thấy Lục Ly mình đầy thương tích quay trở về phòng, không hẹn đều đồng loạt quay lại nhìn Liễu Sao, trong đó có tức giận, có ghét bỏ, còn nhiều hơn nữa là ghen tị… “Phì!” Bạch Phượng dẫn đầu nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ Liễu Sao, các bé gái khác cũng hùa theo chửi bới. Gặp sự tẩy chay nghiêm trọng như vậy, mặt Liễu Sao đỏ ửng, cô bé quật cường giương miệng hất hàm, cố tỏ vẻ kiêu căng: “Là tự hắn ta muốn nhận, liên quan gì tới các ngươi chứ!” Nói xong, Liễu Sao cũng không thèm nhìn ai nữa, quay về phòng ngủ. Trong đêm đó mọi người ngủ cũng không ngon, vừa mệt mỏi, đói khát vừa đau đớn vì bị tra tấn, rất nhiều tiểu cô nương không nén được bật khóc. Xuất phát từ bản chất lương thiện, các bé gái tự an ủi lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, túm tụm tự xưng tên rồi kết bạn, chỉ có duy nhất Liễu Sao là không ai thèm để ý. Liễu Sao cứ cứng đầu không chủ động nhận sai, cô bé nằm trong một góc rất xa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Liễu Sao lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện, chẳng biết đến lúc nào thì mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu, bên tai vang đến tiếng quát mắng. “Đứng hết lên! Có nghe không, đứng lên!” Người đau buốt, Liễu Sao giật mình bừng tỉnh, mở mắt ra là thấy chiếc roi đang quật xuống, những cọng cỏ khô bay tán loạn khắp phòng. Sau khi hoàn hồn, cô bé vội vã xoay người bò dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Một bé gái khác chạy chậm đã trúng vài roi. Trời còn chưa sáng, những bó đuốc cháy soi sáng cả khe núi, nước trong khe suối lạnh thấu xương. Con gái rốt cuộc vẫn thích sạch sẽ hơn, bị ép rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất. Đám con gái giống như đã bàn bạc kỹ với nhau, hoàn toàn cô lập Liễu Sao, Liễu Sao cũng cố tình tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Là Lục Ly tự mình muốn gánh tội, cậu ta chịu phạt thay cô bé, nhưng cô bé cũng đã hôn cậu ta một cái trước mặt mọi người rồi mà. Cô bé đã mất thể diện lớn như vậy, huống chi nếu cậu ta không bảo cô bé trở về, chưa biết chừng cô bé đã bỏ trốn được rồi! Trong lòng nghĩ vậy, Liễu Sao không nén nỗi lén lút nhìn qua chỗ đám con trai. Thiếu niên ngồi trên tảng đá bên bờ nước, vết máu vẫn còn dính trên người. Cậu ta cúi người vốc nước, từng cử chỉ của cậu ta đều tao nhã hơn hẳn các thiếu niên khác. Liễu Sao do dự bước hai bước tới chỗ cậu ta, rồi dừng lại. “Lục Ly, huynh không sao chứ?” “Còn đau không?” Bạch Phượng và vài bé gái đến vây xung quanh cậu ta hỏi han. Lục Ly ôn hòa đáp lời, con ngươi màu tím ẩn chứa ý cười, giống hệt tối qua lúc cậu ta an ủi bé. Xì, chẳng phải là vì thấy Bạch Phượng xinh đẹp hay sao, thật ghê tởm! Liễu Sao khẽ hừ một tiếng, cô bé thu lại ánh mắt xoay người muốn bỏ đi, chợt một bóng người xuất hiện chặn ngang đường cô bé. Đó là một thiếu niên độ tuổi xêm xêm Lục Ly, vóc người còn thấp lùn hơn Lục Ly. Thân thể cậu ta khá rắn chắc khỏe khoắn, đôi mày rậm cân xứng hai bên ấn đường, mắt to mũi cao, nhưng khí khái hơi quá mức, trái lại khiến cậu ta trông có chút ngang ngược. Liễu Sao lùi lại hai bước, trừng cậu ta: “Ngươi muốn gì!” “Ta chỉ là…” Thiếu niên hơi mất tự nhiên, trừng mắt nhìn các cậu bé đang thấp giọng xì xầm, sau đó nhướng mày nhìn cô bé: “Ta chỉ là muốn biết, muội tên gì?” Liễu Sao nghe được cái giọng điệu giả vờ dịu dàng kia mà muốn bật cười, cô bé vốn không đủ nhẫn nại quan tâm cậu ta, nhưng liếc mắt thấy Bạch Phượng và Lục Ly bên kia, cô bé lập tức thay đổi suy nghĩ, đáp: “Ta tên là Liễu Sao, còn huynh?” Thiếu niên được quan tâm mà sinh ra hoảng hốt, cậu bé lập tức cười lấy lòng: “Huynh tên là Đỗ Minh Trùng.” “Đi thôi, phải luyện công rồi.” Liễu Sao nhanh chóng bước đi. Buổi luyện công hôm nay không khác gì hôm qua, Phương Vệ Trường vẫn bắn ba mươi sáu mũi tên như hôm trước. Liễu Sao đã thật sự rất cố gắng, nhưng dù sao cô bé cũng giống phần lớn các bé gái còn lại đã đói suốt một ngày, sức lực có hạn, chờ tới lúc cô bé chạy đến mục tiêu, các mũi tên đã bị cướp sạch. Có hai cậu bé còn vì một mũi tên cuối cùng mà đánh nhau nữa, trong đó một đứa bị đánh vỡ đầu nằm ngất trên mặt đất. Không ngoài dự tính, quay trở lại nơi đồn trú, những đứa trẻ không nhặt được tên đều bị phạt mười roi. Cái đó cũng chẳng tính là gì, Liễu Sao hoảng sợ phát hiện, cô bé phải đối mặt với hậu quả còn nghiêm trọng hơn bị phạt… đó là không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có cơm ăn. Không được ăn sẽ không đủ sức chạy, nếu cứ tiếp tục như vậy cô bé sẽ nhanh chóng đói chết. Cậu bé hôn mê bị bỏ lại tới giờ vẫn chưa trở về, không ai đi tìm, cũng không người nào quan tâm. Những đứa trẻ thắng lợi có được phần thưởng là ba cái màn thầu trắng trẻo, thứ đồ ăn này ngày thường Liễu Sao nhìn cũng không thèm nhìn, thuận tay vứt đi. Nhưng bây giờ bé chỉ cần ăn một cái… Không, cắn một miếng cũng tốt lắm rồi. Người toát mồ hôi, Liễu Sao càng đói khát khó nhẫn nại thêm nữa, mắt từng đợt từng đợt hoa lên biến thành màu đen. Cô bé nhìn thấy đám trẻ kia ăn như hổ đói, bèn đưa mắt nhìn Lục Ly phía xa xa. Rốt cuộc cô bé vẫn không bước qua đó, Liễu Sao không muốn tiếp tục bị giễu cợt, vì vậy cô bé xoay mặt lại nhìn cậu thiếu niên vừa quen lúc sáng. Có lẽ bây giờ người duy nhất cô bé có thể cầu cũng chỉ có cậu ta? Đối diện với ánh mắt cô bé, Đỗ Minh Trùng theo bản năng nhét cái màn thầu còn lại vào trong miệng, vừa cảm nhận được cậu bé cảm thấy không ổn, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ. Cậu ta làm thế, kẻ hiểu chuyện tất nhiên sẽ không mở miệng. Nhưng Liễu Sao giờ phút này sắp đói đến điên rồi, cũng bất chấp tất cả, cô bé kiên trì bước qua cầu xin: “Có thể chia cho ta một chút không? Chỉ chút thôi…” Đỗ Minh Trùng nhất thời không thể từ chối, nói vòng vo: “Nhưng mà… ta cũng không có nhiều mà…” Liễu Sao vô cùng thất vọng. Buổi sáng cậu ta còn cố tình tiếp cận làm quen cô bé, bây giờ đến cả một chút đồ ăn cũng không chịu chia cho bé! Đám Bạch Phượng kinh ngạc nhìn tình cảnh này. Các tiểu cô nương này hiếm khi lại không lên tiếng châm chọc Liễu Sao, bởi vì các cô bé đều biết, ai đến đó kết quả đều giống nhau… với bọn trẻ đang trong giai đoạn trưởng thành mà nói, một chút thức này quả thực không có nhiều, ai lại chịu chia cho người khác chứ. Liễu Sao vờ như không quan tâm đứng lên: “Vậy quên đi.” “Muội đợi chút!” Đỗ Minh Trùng bỗng nhiên gọi cô bé lại, cậu ta đã hạ quyết tâm, bẻ chiếc bánh màn thầu làm hai nửa, đưa phần nhỏ cho cô bé: “Nè, cầm đi.” Liễu Sao mừng rỡ: “Cám ơn huynh.” Cô bé đưa tay nhận lấy, Đỗ Minh Trùng lại rụt nhanh tay về. Thấy nét mặt ngạc nhiên của Liễu Sao, Đỗ Mình Trùng ho khan nói: “Cái đó, chẳng phải tối qua muội …” Cậu ta nói thế, dù là kẻ ngu ngốc cũng hiểu được, cậu ta muốn cô bé hôn cậu ta giống như đã hôn Lục Ly tối qua. Trước mặt bao nhiêu người, Liễu Sao đỏ mặt tía tai, ánh mắt khó tin nhìn cậu ta, cô bé chỉ cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ ghê tởm! Có một trò cười khiến các bé gái quên mất đói khát, bắt đầu rộn rã chế nhạo, các cậu con trai thậm chí còn lớn tiếng ồn ào hơn. Trải qua chuyện tối hôm đó, mọi người vẫn không biết Đỗ Minh Trùng là kẻ không biết xấu hổ, giậu đổ bìm leo. Liễu Sao tức đến độ nói không nên lời: “Ngươi!” Đỗ Minh Trùng không vui: “Chẳng phải muội cũng từng hôn Lục Ly sao!” Trong phút chốc sắc hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn biến mất, Liễu Sao cứng người đứng ngay tại chỗ. Cô bé sợ đau, sợ đói, sợ chết, nhưng dù sao Liễu Sao cũng là một cô con gái, cũng còn có một phần tự tôn sót lại. Đỗ Minh Trùng sỉ nhục, bạn bè tránh xa, tiếng cười nhạo rõ ràng đến vậy! Cái cách kia thật sự hữu hiệu, nhưng người kia không nói với bé rằng, sau khi dùng nó thứ cô bé mất đi còn nhiều hơn. Liễu Sao ngơ ngác nhìn mọi người, thấy ai ai cũng bày ra vẻ mặt giống hệt nhau, cô bé chỉ còn cách cố sức cắn môi không để nước mắt tuôn trào, đầu óc trống rỗng, thật không biết nên làm thế nào mới đúng. Bỗng nhiên, tất cả tiếng cười biến mất, bốn phía trở nên tĩnh lặng. “Liễu Sao nhi.” Giọng nói quen thuộc vang bên tai, hơi trầm, có chút mê hoặc, lại có chút trầm tĩnh, chỉ cần nghe một lần mãi mãi chẳng thể quên. Liễu Sao hơi ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng, có một bàn tay đưa đến trước mặt bé, bàn tay kia trắng trẻo gần như trong suốt, còn có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt trên đó. Ngón tay thon dài đang cầm một cái bánh màn thầu. Liễu Sao ngây ngốc ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt màu tím kia. Cậu cao hơn cô bé một cái đầu, giờ phút này Lục Ly đang cúi nhìn cô bé, cặp mắt xinh đẹp kia quá gần cô bé, trong đó không có chút ý chê cười, cũng không có một tia thương hại, cậu chỉ ôn hòa nhìn Liễu Sao, tỏ rỏ lòng tốt của cậu. Chàng vương tử nghèo túng, cứu vớt một cô công chúa gặp nạn. Liễu Sao ngây ngẩn nhìn cậu ta. “Nó hại huynh bị phạt roi, huynh còn giúp nó nữa!” Bạch Phượng không nhẫn nhịn nỗi cao giọng hét. “Đúng đó, Lục Ly, đừng quan tâm nó!” Các bé gái hùa theo. Lục Ly không để ý, đặt chiếc bánh màn thầu kia vào tay Liễu Sao. Liễu Sao chợt hoàn hồn, theo bản năng muốn từ chối, nhưng tay lại không nỡ buông thức ăn ra, cô bé bất giác đưa thức ăn đến miệng. Trong khoảnh khắc đó cô bé đương nhiên không có chút do dự hay đắn đo … Đúng vậy, cô bé ghét Lục Ly, nhưng so với Đỗ Minh Trùng, thì cô bé tình nguyện hôn Lục Ly. Chiếc bánh màn thầu tầm thường giờ đây mùi vị hết sức ngọt ngào. Liễu Sao bất chấp hình tượng, cắn một miếng gần hết nửa cái bánh, nước mắt vẫn còn ngân ngấn đọng trong hốc mắt. Thức ăn vào bụng, đói khát giảm bớt phần nào, cô bé bỗng cảm thấy thật khó chịu đựng nổi, chần chừ không cắn miếng thứ hai. Lục Ly như hiểu được cô bé đang suy nghĩ gì, cậu ta nở nụ cười: “Được rồi, muội không cần phải làm vậy nữa đâu.” Liễu Sao nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy biến động, nếu không tại cậu ta, cô bé cũng sẽ không biến thành trò cười cho kẻ khác! Cô bé đến cầu xin Đỗ Minh Trùng chẳng phải vì cậu ta bỏ mặc sao, đối xử tốt với Liễu Sao gì chứ, tất cả đều là giả vờ giả vịt! Lòng biết ơn và sự tức giận giao tranh kịch liệt trong lòng, Liễu Sao nắm chặt lấy chiếc bánh, trừng mắt với cậu ta, hừ một tiếng, vươn tay ôm lấy cổ cậu ta. Lục Ly tránh đi. Đám con gái cười ầm ĩ, cũng khó trách, sự thù địch của các tiểu cô nương thật ra không chỉ vì khinh bỉ hành vi của Liễu Sao đêm qua, mà xuất thân của Liễu Sao đã quyết định khoảng cách hai bên. Hơn nữa Liễu Sao xinh đẹp trắng trẻo, lại được Lục Ly quan tâm, các cô bé đều thầm ôm trong lòng vài phần hâm mộ và ghen tị, mượn tình cảnh trước mắt mà trút giận, hận không thể làm cho Liễu Sao mất hết thể diện. “Ngươi cho là Lục Ly thèm cái hôn của ngươi à, huynh ấy là vì thấy ngươi tội nghiệp quá đó!” “Đồ không biết xấu hổ!” Liễu Sao xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, sự biết ơn trong phút chốc tan thành mây khói, chỉ còn lại cơn giận bốc cao… Bọn chúng nghĩ cô bé thật muốn hôn hắn sao! Cô bé chỉ nghĩ đó là giao dịch thôi! “Lục Ly!” “Lục Ly!” Cùng lúc thét lên còn có Đỗ Minh Trùng. Liễu Sao thà hôn Lục Ly còn rất ghê tởm cậu ta, Đỗ Minh Trùng cảm thấy mình bị sỉ nhục, cậu ta thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt châm biếm, cậu ta nhảy dựng lên: “Lục Ly, ngươi có ý gì?” Lục Ly khó hiểu nhìn cậu ta: “Sao thế?” Đỗ Minh Trùng bị hỏi nghẹn lời, nếu cậu ta trả lời là tự rước nhục vào thân, Đỗ Minh Trùng đổi thành chạy đến bên cạnh Liễu Sao, nhét toàn bộ bánh màn thầu vào tay cô bé, ra lệnh: “Cho muội hết, muội phải hôn ta!” “Thèm vào!” Liễu Sao cực kỳ ghét cậu ta, không chút do dự vứt bánh trả lại. Tiếng cười lại vang lên xung quanh. “Ngươi… Tiện nhân!” Đỗ Minh Trùng thẹn quá hóa giận, mắng lời thô tục học được của người lớn, mạnh tay kéo cô bé đi. Liễu Sao thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt hung ác, cô bé sợ tới mức chạy ra trốn sau lưng Lục Ly: “Ngươi làm gì vậy!” Cô bé như thế ngược lại rất hợp ý của Đỗ Minh Trùng, cậu ta nhướng mày cười lạnh, xắn tay áo bước tới đẩy vai Lục Ly: “Muốn đánh không?” Chứng kiến hai người nảy sinh xung đột, tất cả mọi người ngừng cười, chờ đợi trò hay. Đám bé gái toát mồ hôi thay Lục Ly một phen, trong mắt các bé tuy rằng ngày thường Lục Ly rất đẹp trai, nhưng lại có chút nho nhã yếu ớt, sao có thể đánh lại Đỗ Minh Trùng rắn chắc, khỏe mạnh? Đối mặt với khiêu khích, Lục Ly không chút hoang mang tránh cánh tay kia, bỗng nhiên chỉ vào những cái bánh màn thầu rơi trên mặt đất nói: “Cẩn thận, có người muốn cướp…” Lục Ly vừa cất cao giọng nói, vừa cố ý vô tình dời tầm mắt đến mười cậu bé cách đó không xa. Bọn trẻ này đều là những đứa không hoàn thành nhiệm vụ, trong đó có vài đứa từ hôm qua vào phủ tới giờ vẫn chưa ăn được gì, nghe Lục Ly nói thế bọn chúng như được chỉ dẫn, đều chạy lên cướp đồ. Đỗ Minh Trùng vốn mưu toan dạy dỗ Lục Ly một phen, nào ngờ kết quả là thức ăn của mình lại bị cướp mất, cậu ta tức giận quay lại đánh người. Tiếc rằng cậu ta chậm một bước, màn thầu trắng đã không còn bóng dáng, trong khoảnh khắc Đỗ Minh Trùng rốt cuộc cũng bất chấp tất cả, tựa như con sư tử phẫn nộ hét lớn một tiếng, vung nắm đấm đánh Lục Ly. Không hiểu sao Lục Ly lại nghiêng người chuyển sang bên trái cậu ta, giơ chân đạp một cái, động tác vừa nhanh nhẹn vừa đẹp mắt, trận đấu này kết thúc rất nhanh, nhanh đến độ không tưởng tượng nỗi, đợi bọn trẻ hoàn hồn lại, cảnh tượng trước mắt khiến cả đám trẻ ngẩn người. Một chân Lục Ly đạp trên lưng Đỗ Minh Trùng, cậu cúi người nói: “Ngươi có phục không?” Đỗ Minh Trùng giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, cậu ta càng thấy nhục nhã, càng căm hận, thấy chiếc màn thầu Liễu Sao đang cầm trong tay quát to: “Còn thức ăn kìa! Các ngươi còn không nhanh tới cướp!” Liễu Sao tỉnh ngộ, sợ tới mức vội vã nhét phần còn lại của cái bánh vào trong miệng. Thật ra căn bản không có người nào dám chạy tới, các cậu bé đều nhìn Lục Ly, trong ánh mắt dâng lên sự kính sợ. Cậu thiếu niên chiến thắng thoạt nhìn qua tuy không có nhiều khí thế, nhưng không hiểu sao lại khiến các cậu bé chột dạ. Vẻ mặt của các cô bé vừa hưng phấn vừa sùng bái, lúc trước khi tranh cướp những mũi tên Đỗ Minh Trùng đã đánh bại vài cậu bé, Lục Ly ấy thế mà còn lại hại hơn cậu ta. Ở bên kia vài tên thị vệ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nay cũng không nhịn được mở miệng. “Vệ Trường, tiểu tử này quả không tệ.” “Tầm nhìn của Hầu gia tuyệt thật.” Phương Vệ Trường không nói tiếng nào, trận đánh này tất nhiên không xem là ngoạn mục, thật ra chỉ là bọn trẻ đùa nghịch, dánh nhau. Quan trọng là hành động của Lục Ly không chút sơ hở, lai lịch lúc trước của cậu ta không rõ ràng, Hầu gia đã dặn dò phải để ý, nay theo y quan sát, thằng bé này thực sự chưa từng luyện võ, cũng không phải người trong võ đạo, càng không có đặc điểm của yêu ma. Hôm qua y còn cố tình phái người đi điều tra lai lịch nó, quả thật thằng bé này đúng là người nhà họ Lục ở Lâm thành, Lục gia suy sụp, nó mới rơi vào bước đường này, nó hoàn toàn đủ tố chất trở thành một sát thủ vĩ đại, không sợ đau, không sợ chết, tuổi nhỏ mà đã biết đánh đòn tâm lý người khác, gặp hiểm nguy không hoảng loạn, lúc đánh trả lại vừa nhanh, chuẩn, hiểm độc lại còn biết tự mưu lợi, thật là một nhân tài có thể đào tạo. “Là do ngươi ra tay trước.” Lục Ly thu chân lại lùi về hai bước, tự lẩm bẩm: “Đánh trận này thật mất mặt mà.” Đỗ Minh Trùng chẳng nói câu nào, đứng bật dậy lập tức nhào tới chỗ Lục Ly. Lục Ly đã phòng bị từ lâu, hai ba chiêu đã đánh ngã cậu ta một lần nữa, có lòng tốt nhắc nhở: “Đừng có chọc ta.” Lục Ly càng ôn hòa, đám trẻ càng cười lớn. “Các ngươi còn dám cười!” Đỗ Minh Trùng đỏ mắt, vì thế liền trút cơn giận lên đầu những đứa trẻ đang cười. Rốt cuộc cậu ta cũng lợi hại hơn những đứa bé khác, khi nổi giận xuống tay rất ác độc, nhanh chóng đánh hai cậu bé trong đám trẻ ngã lăn trên mặt đất không nhúc nhích được. Nhìn hai cậu bé trên đất, Đỗ Minh Trùng cảm thấy mình lấy lại được chút thể diện, không quan tâm vết bầm xanh trên hàm trái của mình, dùng tay áo lau vệt máu bên khóe miệng. Cậu ta lại giẫm mạnh lên chân cậu bé kia, kiêu căng ngạo mạn trừng mắt nhìn những đứa khác. Bọn trẻ nhanh chóng thu lại nụ cười, thần sắc rất tức giận, lòng càng thêm kính phục Lục Ly. Gạt bỏ nghi ngờ, sắc mặt Phương Vệ Trường tốt hơn hẳn, ra hiệu bảo người lấy roi tách bọn trẻ ra, y thấp giọng mắng “Đồ vô dụng”, sau đó vung tay xuống, thị vệ hiểu ý, lập tức bước tới kéo hai cậu bé đi mất, động tác rất thô bạo, đứa bé bị thương kêu thảm thiết không ngừng. Tuy không biết kết cục cuối cùng của hai cậu bé sẽ thế nào, nhưng Phương Vệ Trường sẽ xử lý “Đồ vô dụng” ra sao, thủ đoạn của y bọn trẻ cũng có chút hiểu biết, mơ hồ đoán được, không có ai dám lên tiếng. Ở nơi này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kết cục của kẻ yếu chính là chết! Liễu Sao quay mặt lại nhìn Lục Ly, còn chưa kịp nói gì Lục Ly đã xoay người bỏ đi, có một đám người chạy lên vây quanh nói chuyện với cậu ta, gồm có Bạch Phượng vài cô cậu bé khác. Liễu Sao ngoảnh mặt đi, tự mình tìm một góc xa xa ngồi xuống nghỉ ngơi.