Sau lưng hắn, những chiếc lá Nguyệt Hoa trắng trắng tròn tròn khẽ lay động, tựa như sao giăng khắp trời, chiếc áo choàng màu đen tựa như bóng đêm đột ngột phủ xuống.
Nửa ngón tay tái nhợt lộ ra ngoài, hắn nhẹ kéo tà phải áo choàng, chiếc nhẫn thủy tinh tím nhạt lấp lánh tựa như ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa một vẻ đẹp lộng lẫy ở sâu bên trong.
“Ngươi…”
“Ta ra ngoài dạo một chút.”
Liễu Sao nhìn hắn: “Đi dạo sao lại đi đến đây?”
“Ta cũng là ma nên phải chia sẻ với thánh tôn.”
“Ngươi vẫn không chịu nhúng tay vào.”
“Ít nhất ta có thể cảnh báo.” Nguyệt rụt tay lại: “Đường đường là Ma tôn lại bị tiểu vương ở Yêu giới chẹn họng, tiểu tốt ở Ma cung sao có thể chịu đựng được.”
Liễu Sao mấp máy môi, sau một lúc lâu mới cười ha ha nói: “Ngươi khỏi cần lấy lòng ta, thật ra ta vốn không sợ nàng ta. Chẳng qua vì thân phận Ngọ vương Bách Yêu Lăng của nàng ta, Kha Na từng dặn ta đừng trở mặt với Bách Yêu Lăng.”
Hai người nói đến đây thì Ưng Như đột ngột lên tiếng: “Huynh quay lại rồi.”
Liễu Sao quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kha Na, Liễu Sao thuận miệng dặn dò: “Nếu đã đến đây thì ngoan ngoãn một chút, đừng có gây thêm phiền phức cho chúng ta.”
Không chờ Nguyệt trả lời, nàng bước đến bên cạnh Kha Na nhỏ giọng hỏi: “Có ổn không?”
Đôi mày thanh tú đang nhíu lại chợt giãn ra, Kha Na nhìn Nguyệt nhưng cũng không hỏi gì: “Được rồi, vừa nãy ta cảm nhận được khí tức của quỷ thi vương lại đây, chắc chắc nơi này có manh mối của Thạch Lan.”
Ưng Như: “Nếu thế thì chúng ta lên trên xem thử, đi thôi.”
Kha Na đáp “Ừ” rồi giẫm trên đóa băng sen lướt tới.
Liễu Sao há miệng mấp máy, nhưng cuối cùng nàng yên lặng đi theo phía sau.
Dường như ba người đều không muốn nhiều lời, họ tiếp tục tiến lên trên núi, không bao lâu thì phát hiện ra hiện tượng địa khí xói mòn, thảm cỏ hoàn toàn biến mất, trên mặt đất toàn là cát đen đá trắng, từng chiếc lá yêu mộc Nguyệt Hoa đều chết héo. Bắt gặp cảnh tượng đó, sắc mặt Kha Na càng ngày càng kém, Ưng Như nâng những thân cây khô mà tiếc nuối không thôi. Những tiếng vỡ giòn tan vang lên theo từng bước chân Liễu Sao, nàng cúi đầu quan sát mới phát hiện trên mặt đất phủ một lớp lá rụng rất dày, những phiến lá hình tròn mất đi sự sống chỉ còn một màu trong suốt mờ nhạt, không còn lấp lánh mà giống như cánh chuồn chuồn đã chết. Liễu Sao cảm giác như mỗi bước chân của mình đều đang đạp lên vô số thi thể, nhớ đến sự quý giá của yêu mộc, Liễu Sao càng đau lòng thêm.
Ưng Như thở dài: “Tác hại của quỷ thi quá lớn, xem ra thi ma Thạch Lan đã đến đây.”
Kha Na quay sang quyết đoán dặn Ưng Như: “Phải nhanh chóng đưa những cây Nguyệt Hoa còn lại về Yêu giới.”
Ưng Như nghiêm túc đáp: “Ta hiểu, huynh yên tâm.”
Kha Na gật đầu rồi xoay người xem xét những gốc cây khô, y rót yêu lực vào thử thăm dò, sau khi xác định hoàn toàn không thể cứu được thì mới từ bỏ.
Liễu Sao không cảm nhận được quỷ khí ở quanh đây, có lẽ Thạch Lan đã rời khỏi, không biết nàng ta có quay về không. Tạm thời, ba người không còn cách nào khác, đành quyết định ở lại đỉnh Bạch Đầu ôm cây đợi thỏ.
Hoàng hôn, mặt trời ngã về tây, một vùng lá trắng phản chiếu ánh mặt trời có hơi chói lọi.
Kha Na và Ưng Như đứng cách đó không xa xem xét những cây Nguyệt Hoa vẫn còn sống, hai người muốn tìm hiểu đặc tính của chúng để sau này có thể đưa chúng về Yêu giới. Liễu Sao lại có suy tính khác, nàng lặng lẽ nhảy lên trên cây kéo lá cây cẩn thận quan sát thật lâu. Sau đó nàng rót một luồng trọc khí vào trong gân lá, không bao lâu xung quanh phiến lá quả thật tỏa ra thanh khí.
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công! Liễu Sao vui mừng.
“Vô dụng thôi.” Nguyệt cất tiếng sau lưng nàng.
Hắn vẫn theo sau ba người, lúc này hắn đột ngột mở miệng khiến Liễu Sao giật mình, nàng lập tức tỉnh bơ đứng phắt dậy: “Ta chỉ thấy kỳ lạ thôi, ta muốn xem loài cây này có giống như truyền thuyết miêu tả hay không, không phải muốn giúp ngươi đâu.”
Nguyệt lắc đầu: “Nếu có thể dễ dàng đạt được mục đích như thế thì việc gì ta còn cần ngươi giúp đỡ?”
Liễu Sao xoay tròn chiếc lá trong chốc lát, nàng không nhẫn nhịn được hỏi: “Ngươi nói nó vô dụng?”
“Đây là một tác phẩm thất bại.”
“Tác phẩm?”
“Quả thật nó do Nguyệt thần nuôi trồng.” Nguyệt hơi dừng lời, nhắc lại: “Ta nói rồi, các đạo tu hành trong lục giới đều chỉ sử dụng Thái Dương, Thái Âm khí và Thanh khí.”
Liễu Sao chen vào: “Ta biết, trọc khí chỉ là khí thải.”
“Nhưng vị Nguyệt thần này lại không cho rằng thứ trọc khí tinh khiết được hắn chuyển hóa thành mà chỉ có thể trở thành thứ khí thải cân bằng cho các thứ khí khác, hắn vọng tưởng thay đổi tình trạng này. Trong một lần ngẫu nhiên, khi hắn vân du qua Yêu giới thì phát hiện một loài yêu mộc kỳ lạ, loài yêu mộc này có thể hấp thụ trọc khí mà lại không tổn hao đến bản thể. Vì vậy hắn đem loài cây này trồng ở Thần giới, lợi dụng sức mạnh đặc thù của Nguyệt thần để nuôi trồng ra loại yêu mộc Nguyệt Hoa này.”
Vấn đề tựa như có thể giải quyết tại đây, sau đó Ma giới nuôi trồng nó là muốn lợi dụng nó để tạo ra Thanh khí?
Liễu Sao cũng không hiểu sao mọi chuyện lại đơn giản như vậy: “Có vấn đề gì sao?”
“Nhưng mà Liễu Sao nhi.” Nguyệt thở dài, vươn tay kéo một cành Nguyệt Hoa qua: “Ngươi có để ý nó tiêu tốn bao nhiêu thanh khí không? Quả thật nó có thể chuyển trọc khí thành thanh khí, nhưng mà lượng thanh khí mất đi trong quá trình chuyển hóa lại vượt xa lượng thanh khí được sinh ra.”
“A?” Liễu Sao giật mình.
Nếu mất đi nhiều hơn có được, vậy nói tác phẩm đó thất bại cũng không quá đáng, do đó nó càng không có ý nghĩa gì với Ma tộc.
Nguyệt ngẫm nghĩ nói: “Muốn di dời nó, chỉ cần dùng Nguyệt lộ tưới vào rễ nó trong đêm trăng tròn.”
Liễu Sao hồi phục tinh thần, nén sự thất vọng trong lòng: “Được thôi, nó vốn thuộc về Yêu giới, để ta đi nói với Kha Na, bọn họ sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
“Yêu đạo là đạo khó tu nhất lục giới.” Nguyệt buông ngón tay ra để cành cây bật ngược trở về: “Quay về chỉ thêm uất ức.”
“Ma đạo thì có gì tốt? Ít nhất Yêu đạo của người ta còn có tương lai.” Liễu Sao khẽ hừ.
Cành Nguyệt Hoa bật ngược trở về vẫn đang rung rinh, kéo theo ánh sáng lay động không ngừng, có còn chăng chỉ là bóng râm mờ nhạt trên mặt lá tái nhợt.
Liễu Sao bước về phía Kha Na được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu hỏi: “Vị Nguyệt thần kia có phải là vị Nguyệt thần thứ chín không?”
“Ừ.”
******
Yêu mộc Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng xuất phát từ Yêu giới, nó ở lại nhân gian cũng không phải kế lâu dài, chỉ tiếc những người bình thường đều không biết cách di dời loài cây này. Kha Na và Ưng Như đang cực kỳ buồn rầu, Liễu Sao chuyển lời vừa đúng lúc.
Ưng Như nhìn Kha Na cười bảo: “Tiểu tốt trong Ma cung có thể uyên bác thế này, tiểu vương thật sự hổ thẹn.”
Kha Na không tỏ thái độ gì, y khẽ gật đầu: “Việc này cần phải hành động nhanh, trước xem xem Thạch Lan có tin tức hay không đã.”
Liễu Sao níu tay y: “Kha Na.”
Kha Na quay lại nhìn nàng.
Liễu Sao cắn môi.
“Đi thôi.” Ưng Như ở đằng trước gọi.
Thấy Liễu Sao không nói, Kha Na mỉm cười, theo Ưng Như đi lên núi.
Liễu Sao quay đầu nhìn Nguyệt.
Hắn nâng tay, như có lòng tốt nhắc nhở: “Yêu quân của ngươi bị người ta cuỗm mất rồi.”
“Đừng có đi theo ta!” Tâm tình Liễu Sao rất tồi tệ, nàng cũng bỏ đi.
Mặt trời lặn xuống phía tây, nửa vầng trăng treo nghiêng nghiêng ở phương đông.
Trong màn đêm u tối, ngàn tầng mây mờ giăng khắp dãy núi, ánh trăng phủ ngập mấy tầng mây xám trắng, bầu trời âm u lạnh lẽo như kéo dài vô hạn, những đỉnh núi lớn nhỏ ẩn hiện trong tầng mây tựa như những hòn đảo nổi trên biển.
Liễu Sao ngồi giữa biển mây trên cây Nguyệt Hoa, nàng ngẩn ngơ ngắm nhìn vầng trăng.
Xung quanh, mây ngàn trôi nổi, Nguyệt Hoa đong đưa theo gió trên vách núi đen.
Yêu quân áo trắng đáp xuống sau lưng nàng, những sợi tóc trắng phất phơ trên trán tôn lên hàng mi đen dài, cũng che giấu đi đôi mắt xanh thẳm.
“Đang lo lắng à?” Y lên tiếng.
“Kha Na.” Liễu Sao ngẩng mặt nhìn y, đôi mắt hạnh lấp lánh dưới trăng.
Kha Na cúi đầu: “Sao vậy?”
Liễu Sao hơi nhăn nhó: “Huynh… không giận sao?”
Kha Na hơi nhếch môi, nhíu mày hỏi: “Ta phải giận cái gì à?”
Rõ ràng là do nàng nghĩ nhiều mà, Liễu Sao ngượng ngùng: “Huynh từng nói, không nên tin tưởng hắn.”
Kha Na ừ rồi bảo: “Hắn theo tới đây, có lẽ vì quan tâm muội.”
“Nhưng mà…” Liễu Sao cúi đầu, giọng nhẹ tênh: “Muội sợ hắn lại giở trò xấu.”
“Hửm?” Kha Na bảo nàng nói tiếp.
Liễu Sao trầm mắc rất lâu sau mới nói: “Lúc trước hắn hại muội mất hết tất cả, bây giờ vất vả lắm mọi chuyện mới qua đi. Nếu hắn… muội không thể tiếp tục tha thứ, không thể tha thứ được.” Nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn y: “Kha Na, huynh nghĩ xem tại sao bọn Ưng Phi lại đến chỗ này, bọn họ vốn không biết hành tung của huyh, đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?”
Kha Na cười nói: “Muội đang lo cho ta?”
“Ừ.”
“Muội không muốn phải hận hắn?”
Liễu Sao không đáp.
Kha Na thu hồi lại nụ cười, y cúi người, đặt một bàn tay lên vai nàng, ôn hòa an ủi: “Nếu không muốn hận hắn, và cũng không chứng minh được hắn thật sự có liên quan tới việc này. Vậy chi bằng cứ tạm thời tin tưởng hắn, có lẽ việc này thật không liên quan tới hắn? Tiên môn tung tin Thạch Lan ra ngoài, có lẽ Ưng Như đoán rằng muội sẽ đến đây. Bách Yêu Lăng đã biết mối quan hệ của hai chúng ta, cho nên họ nghi ta sẽ đến cùng muội cũng không lạ. Huống hồ hai người chúng ta hợp sức, Ưng Phi muốn bắt ta cũng không dễ vậy đâu, chẳng phải muội từng hứa sẽ bảo vệ ta sao?”
“Đương nhiên rồi.” Liễu Sao nắm chặt tay gật đầu, nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Huynh nói đúng. Kha Na, huynh thật tốt.”
Kha Na lắc đầu, y ngồi xuống bên cạnh nàng: “Muốn muội công nhận người tốt thật dễ quá.”
Liễu Sao tựa đầu trên vai y, nghịch ngợm kéo vài sợi tóc trắng của y xoắn xoắn trên tay mình: “Huynh vốn là người tốt mà.”
“Tóc nữ tử mới để muội nghịch được.” Kha Na kéo những sợi tóc trong tay nàng về: “Ta là Yêu quân.”
Liễu Sao vỗ tay: “Nhưng huynh lại đẹp như Yêu hậu, chi bằng huynh làm Ma hậu của ta đi.”
“Càn quấy!” Kha Na nghiêm mặt.
Liễu Sao bật cười to.
Hai người đang vui vẻ, trên tầng mây đột ngột xuất hiện một bóng đen, gần như cùng lúc đó, hai người đồng loạt thu lại khí tức và ẩn thân. Đi ra ngoài, người tu đạo thường hay ẩn thân, không trực tiếp đánh nhau thì không thể nhận biết được tu vi thật của đối phương, trốn tránh là phương pháp tốt nhất.
Người đến là một thiếu niên mặc tiên bào tím trắng mang dấu hiệu của Thanh Hoa cung, y đạp một thanh trọng kiếm, miệng lẩm bẩm: “Tạ sư huynh bảo chỗ này có Hồi dương thảo, tại sao lại toàn là loài cây màu trắng vậy?”
Liễu Sao thấy hắn hơi quen quen, quan sát kỹ một lúc lâu, nàng khẽ kêu: “Vân Sinh! Là Vân Sinh!”
“Muội quen cậu ta?” Kha Na hỏi lại: “Có muốn hiện thân không?”
Liễu Sao lập tức lắc đầu, nàng hiện giờ là Ma tôn Trưng Nguyệt – đối thủ không đội trời chung với Tiên môn. Cậu ta chưa chắc đã chịu nhận vị ‘Liễu sư tỷ’ này, mấy ai có thể tin tưởng nàng như Lạc Ninh chứ? Bây giờ xuất hiện chỉ làm bại hộ hành tung thôi.
Cậu ta đến tìm thảo dược một mình? Lại là Tạ Lệnh Tề bảo cậu ta tới?
Liễu Sao cảnh giác: “Chỗ này rất nguy hiểm, muội muốn đi theo cậu ta.”
Kha Na đáp: “Ta đi với muội.”
“Chúng ta đi, còn Ưng Như…” Liễu Sao do dự. Ưng Như chủ động tới giúp, hai người không thể bỏ mặc an nguy của nàng ta.
Kha Na ngẫm nghĩ: “Không còn cách nào khác, chẳng phải còn một người nữa sao?”
“Hắn không ra tay đâu.” Liễu Sao lắc đầu: “Muội đi trước quan sát, huynh gọi Ưng Như đến đây đi.”
Kha Na cũng không quá kiên quyết, y vươn tay điểm lên ấn đường của nàng: “Muội phải cẩn thận, chúng ta sẽ đến nhanh thôi.”
******
Tiểu đệ tử ngày xưa thường quấn lấy Tô Tín và Lục Ly nay đã trở thành một thiếu niên mười bốn mười lăm, cậu ta cao thêm không ít, không còn vẻ tròn lủng tròn lẳng ngày xưa nữa, thanh kiếm dưới chân chính là huyền thiết kiếm năm đó.
Thời gian qua đi, chẳng hiểu vì sao cảnh còn người mất, chỉ có thể trách vận mệnh trêu đùa.
Liễu Sao siết chặt cành cây.
Vân Sinh ngự kiếm bay tầm thấp để kiếm thảo dược, nhưng khi đến gần đỉnh núi vẫn không hề có chút thu hoạch, thế mà cậu không định từ bỏ, tính tình Vân Sinh không thay đổi chút nào.
Liễu Sao đi theo sau cũng không sợ bị phát hiện, nàng chỉ hơi sốt ruột, chẳng biết khi nào Thạch Lan quay về, không thể để mặc cậu ta chạy khắp nơi thế này, chỉ còn cách giúp cậu ta tìm được hồi dương thảo. Liễu Sao theo bản năng thò tay sờ túi thuốc, lúc này mới nhớ toàn bộ thảo dược của nàng đã đưa hết cho Trác Thu Huyền.
Tiếng quạ đột ngột vang lên cắt qua ánh trăng yên tĩnh rồi im bặt.
Liễu Sao rùng mình ngẩng đầu lên.
Đập vào ma nhãn là từng cụm từng cụm mây đỏ sắc máu bốc lên từ biển mây như một dòng suối máu, uốn lượn hướng về bên này.
Vân Sinh vẫn chưa phát hiện, tiến thẳng tới luồng mây máu.
Không xong! Theo bản năng Liễu Sao muốn hiện thân.
“Liễu Sao nhi.” Một bàn tay đặt trên vai nàng, trên ngón trỏ là chiếc nhẫn thủy tinh tím: “Cố ý tung tin tức của Thạch Lan ra, lại đẩy người ngươi quen biết đến, mục đích của y là muốn dụ ngươi hiện thân.”
“Nhưng Thực Tâm ma đang cần tim người.” Liễu Sao đã từng bị lừa vài lần nên nàng có thể nghĩ tới điều then chốt: “Có thể dụ được ta ra thì tốt, nếu không thể thì Vân Sinh sẽ trở thành tế phẩm tu luyện của y. Y đã tính trước, Vân Sinh bị hại, mọi người chỉ nghi ngờ Thạch Lan, ta không thể nhìn Vân Sinh chết được.”
“Ngươi không đánh lại y đâu.”
“Ta sẽ giữ chân y một lát, ngươi gọi Kha Na đến nhanh đi!” Liễu Sao gạt bàn tay kia ra.
Con dơi đen hiện ra từ trong đám mây máu, một bàn tay khô gầy vươn ra khỏi áo choàng, Vân Sinh dường như đã bị nhiếp hồn, một mạch đi thẳng đến đám móng tay dài màu lam lạnh ngắt kia.
“Lại là lão quái vật nhà ngươi!” Liễu Sao phi thân đến, cách không bắt Vân Sinh lại.
Con dơi đen quả nhiên cất tiếng cười to: “Lão phu biết chắc chắn ngươi sẽ tới!”
Liễu Sao vốn đã chuẩn bị tinh thần đánh một trận lớn, nghe thế chợt sửng sốt, nàng vội vã nghiêng người vung tay, dùng ngón tay kẹp thanh kiếm đâm tới từ sau lưng: “Vân Sinh?”
“Ngươi… nữ ma nhà ngươi!” Vân Sinh đã nhận ra nàng, tập kích không thành, cậu ta rút mạnh kiếm về.
“Y là Thực Tâm ma, ngươi chạy nhanh đi.” Liễu Sao buông tay ra.
“Người đừng hòng lừa ta.” Vân Sinh xoay ngang kiếm lùi về sau, cậu ta ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nét nghiêm nghị đó vài phần giống Tô Tín: “Rốt cuộc ngươi đã nhốt Lạc Ninh sư tỷ ở đâu?”
“Tránh ra!” Liễu Sao hét lớn, tung một chưởng đánh cậu ta bay ra.
Ma lôi giáng xuống chỉ chừa lại trên mặt đất vài cái hố to.
Đối diện với sự tấn công của Thực Tâm ma, Liễu Sao không rảnh giải thích, nàng biết bây giờ có nói gì thì cậu ta cũng không tin, nàng lập tức sa sầm mặt: “Nếu đã để ngươi phát hiện, vậy ngươi phải chết.”
Thấy nàng muốn giết mình, Vân Sinh biến sắc vội vã ngự kiếm bỏ chạy.
Mây máu lan rộng, dưới chân nàng là một vùng biển máu.
Liễu Sao thở phào nhẹ nhỏm nhưng không dám lơ là, nàng tập trung tinh thần tiếp mấy chiêu, nhưng càng ngày càng thấy đáng ngờ… Thực Tâm ma đã có được trái tim linh thảo và ma anh, nhưng tại sao sức mạnh lại không hề tăng lên, chẳng lẽ…
Sóng khí sau lưng dao động dữ dội.
Có thêm một người nữa! Còn có kẻ thần bí giúp đỡ!
Một chiếc áo choàng xanh biếc xuất hiện trên người Liễu Sao, chính là yêu ấn lúc nãy Kha Na để lại trên người nàng. Áo choàng cản đòn tấn công lập tức chuyển màu trong suốt rồi biến mất. Dù Yêu quân để lại một chiêu để bảo vệ nàng nhưng Liễu Sao vẫn bị luồng sức mạnh kia đẩy lùi hai bước, nàng cảm thấy lồng ngực tưng tức, nội tạng chấn động. Thực lực của kẻ giúp đỡ mạnh đáng ngạc nhiên, một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu Liễu Sao, nàng bắt đầu rối loạn.
Không biết từ khi nào, một cụm mây máu đã ngưng tụ thành hình người, trông khá giống Thực Tâm ma.
“Ngươi không trốn được đâu!” Thực Tâm ma lao tới.
Đối mặt với đòn tấn công, Liễu Sao đột ngột tỉnh ngộ, nàng hét lên với người ngưng tụ từ mây máu: “Không đúng! Ngươi mới chính là Thực Tâm ma!”
Thế thân! Áo choàng đen và mặt nạ đồng xanh là dấu hiệu của Thực Tâm ma, chỉ cần đeo hai thứ đó lên thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể trở thành Thực Tâm ma! Cả hai kẻ này đều đồng tu tiên – ma, vốn rất khó phân biệt, có lẽ vết thương của Thực Tâm ma thật đã khỏi từ lâu rồi.
Từng mảnh áo vụn bay tan tác, lưng đau buốt.
Không biết tại sao hai người Kha Na mãi vẫn chưa đến, Liễu Sao toát mồ hôi lạnh, hai đấm hợp lại trước ngực tung ra thức thứ ba trong võ điển của Ma thần – Loạn nhứ di thiên, nàng biết lúc này mà tung ra chiêu thức lớn như thế sẽ kinh động tới Tiên môn, nhưng vì bảo vệ tính mạng nàng không còn cách nào khác.
Lốc xoáy hội tụ, trong phạm vi trăm dặm biển mây tan hết, toàn bộ đỉnh Bạch Đầu rơi vào tĩnh lặng.
Đột nhiên, vô số sợi bông trắng ‘xù’ lên bắn tung ra, trông như trận tuyết lông ngỗng, sát khí ngợp trời.
“Có tiến bộ, nhưng mà… hoài công thôi!” ‘Con dơi đen’ cất tiếng cười to.
Bóng người tụ từ mây máu từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ phối hợp với con dơi đen tấn công nàng, Thái Cực kiếm trận đỏ màu máu lại tái hiện, uy lực trận này hoàn toàn khác trận ở Âm Dương mê quật. Ma công của Liễu Sao bị công phá, toàn thân bị lửa của tiên – ma bao bây, ma thể bị đốt mất ba phần.
Trong lúc cực kỳ nguy cấp, ba đóa hoa sen xanh ngọc bay tới.
Đóa sen xanh chặn giữa Liễu Sao và bóng người tụ hình từ mây máu, nó xoay tròn rồi bay vút ra, từng cánh sen hóa thành yêu nhận bắn thẳng vào bóng người.
Kha Na hiện thân ôm lấy Liễu Sao lui lại.
Trông thấy Kha Na dốc hết sức cứu mình, trong khi đó ‘con dơi đen’ lại thừa cơ dùng độn thuật hiện ra sau lưng y, Liễu Sao ho khan, thét lớn: “Cẩn thận!”
“Ưng Như!” Kha Na quay người lại.
Vừa đỡ một chưởng, Ưng Như lảo đảo ngã vào người y.
Kha Na vội vã đỡ lấy nàng.
Ưng Như nghiêng mặt hộc ra một ngụm máu, nàng ta lập tức nhỏm dậy mỉm cười nói với Thực Tâm ma: “Ta đã báo tin cho Vương huynh, chắc chắc Vương huynh sẽ lập tức dẫn theo thuộc hạ của Bách Yêu Lăng tới đây. Bây giờ các hạ không đi khó tránh sẽ bại lộ thân phận.”
Cách đó trăm dặm yêu khí ngút trời, phía chân trời tiên vân ẩn hiện.
‘Con dơi đen’ trầm trầm cười lạnh: “Thế cũng đủ rồi.”
Còn chưa dứt lời, mây máu tan đi, tầng mây trở lại như cũ, hai Thực Tâm ma đã nhanh chóng chìm trong biển mây. Kha Na nhận thấy động tĩnh, y lập tức phất tay bố trí kết giới che giấu hơi thở của ba người.
Bên này vừa ẩn mình xong thì giữa không trung đã có người hét lớn: “Đứng lại!”
Hai bóng người lần lượt đáp xuống đất.
Người đuổi theo chân đạp trọng kiếm, mang giày áo màu đỏ trắng, mái tóc dài được búi lên cao, chính là Giải Linh tôn giả của Nam Hoa – Vũ Tinh Hồ, còn người đang chạy trốn là nữ tử mặc áo đỏ, rõ ràng là thi ma Thạch Lan.
Mái tóc rối che khuất khuôn mặt, Thạch Lan chỉ cắm cúi chạy, trên vai còn đang khiêng cái gì đó.
“Đúng lại!” Vũ Tinh Hồ dẫn kiếm quyết, thanh kiếm to rạch ngang không trung chém xuống, ánh sáng từ sóng kiếm khí tựa như vầng trăng rằm cực to.
Trông thấy Thạch Lan, Liễu Sao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng thấy tình cảnh hiện nay của nàng ta bất ổn thì bắt đầu sốt ruột: “Chúng ta…”
Kha Na cắt ngang lời nàng, ra hiệu: “Muội nhìn đi.”
Dưới đòn tập kích của Giải ma linh và thanh trọng kiếm, lòng bàn tay Thạch Lan thoáng hiện hào quang, nàng đột ngột xoay người vung ra một kiếm, chiêu kiếm kỳ diệu dễ dàng hóa giải thế tấn công mạnh mẽ của thanh trọng kiếm.
“Quả nhiên là kiếm thuật của Trọng Hoa cung, ngươi cũng quen Kiến Tố chân quân?” Vũ Tinh Hồ tạm dừng tấn công, có Kha Na là minh chứng cho nên khó trách y lại nghĩ tới Kiến Tố chân quân đã mất tích ở bên ngoài.
Đương nhiên Thạch Lan không đáp.
“Nếu đã có liên quan tới Trọng Hoa cung vậy càng phải bắt ngươi về hỏi tội!” Ngữ điệu Vũ Tinh Hồ trầm xuống, tung Giải ma linh ra.
Thạch Lan cũng biết sức mạnh của Giải ma linh, không chờ y kịp phát động đòn tấn công nàng ta đã ném thứ trên vai mình vào Vũ Tinh Hồ.
Đệ tử Tiên môn sẽ không tổn thương người vô tội, Vũ Tinh Hồ nhận ra đó là người nên vội vã thu chiêu lại vươn hai tay ra đón, sau đó y mở to mắt: “Vân Sinh!”
Vũ Tinh Hồ nhanh chóng truyền chân khí vào người Vân Sinh, nhưng vẫn không thể xoay chuyển.
Chỉ trong tích tắc, Thạch Lan đột nhiên có biến đổi lớn, dưới mái tóc dài bắn ra hai luồng sáng đỏ.
Liễu Sao tinh mắt nhìn ra: “Không xong, nàng ta đã bị Thực Tâm ma khống chế!”
“Không thể thả nàng ta đi!” Kha Na vội vã bay về phía Thạch Lan.
Tiếng đàn vang lên, yêu quang tắt ngấm, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Yêu khí? Là ai!” Lúc Vũ Tinh Hồ ngẩng đầu lên, Thạch Lan ở trước mặt đã hoàn toàn biến mất .
******
Cách đó trăm dặm có một hang động trong lòng đất, dưới động tối đen, đá rải rác khắp mặt đất, có một dòng suối nhỏ đục ngầu uốn lượn qua nơi này, tỏa ra linh khí màu trắng nhàn nhạt.
Trong chớp mắt, vài bóng người lặng lẽ trốn vào hang động rồi hóa thành hình người trông rất chật vật.
Lụa trắng biến thành giường thấp, Kha Na dìu Liễu Sao ngồi xuống chiếc giường lụa.
Liễu Sao nhúc nhích ra hiệu, Kha Na thấy vết thương của nàng không quá nghiêm trọng nên thả nàng ra, dùng hai tay đỡ Ưng Như hỏi: “Vẫn chịu được chứ?”
“Nếu Vương huynh…, hãy dùng… muội làm con tin.” Ưng Như nở nụ cười rồi ôm ngực ngã xuống.
Liễu Sao vội hỏi: “Nàng sao rồi?”
“Vẫn cứu được.” Kha Na đỡ Ưng Như tựa vào ngực mình, đáp đơn giản.
Liễu Sao an tâm, vết thương lần này không nặng như lần trước, bởi vậy nàng cũng không quá quan tâm, chỉ thuận tay lau vết máu rỉ bên khóe môi rồi quan sát xung quanh: “Chỗ này an toàn chứ?”
“Có lẽ không sao.” Kha Na đáp: “Có linh tuyền dưới lòng đất che giấu, bọn họ sẽ không phát hiện ra khí tức của chúng ta.”
Liễu Sao hỏi: “Nếu không nhờ huynh, chúng ta sẽ không dễ dàng tìm thấy nơi này, sao lúc nãy hai người lại đến chậm vậy?”
“Lúc nãy hai chúng ta bị kẻ khác dẫn đi.” Kha Na đang kiểm tra vết thương của Ưng Như chợt liếc nhìn Thạch Lan: “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người đó là nàng ta, sau đó vị… bằng hữu kia của muội đến tìm chúng ta. Chúng ta mới có thể đến giúp muội kịp lúc, chỉ không biết tại sao nàng lại gặp Vũ Tinh Hồ.”
Liễu Sao “Ừ” rồi hỏi: “Ưng Như sao rồi?”
Kha Na nhíu mày: “Bị thương không nhẹ, nếu không kịp chữa trị hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu bị hiện nguyên hình thì e rằng nàng ấy khó giữ nổi tu vi cả đời này, may mà còn có thể cứu chữa, muội giúp ta hộ pháp.”
Ưng Như bị thương vì cứu y, tuy Liễu Sao thấy hơi khó chịu những cũng rất biết ơn nàng ta, nàng bước tới nói: “Để muội giúp nàng ta.”
Kha Na lắc đầu: “Không cần đâu, cứ để ta.”
Liễu Sao không nói thêm nữa.
Kha Na đặt Ưng Như ngồi trên giường rồi khoanh chân ngồi xuống, lòng bàn tay tỏa ra yêu quang sáng rực, ánh sáng xanh biếc bao phủ toàn thân Ưng Như. Kha Na dùng yêu lực của mình bảo vệ yêu linh của nàng, giúp nàng khơi thông những huyệt mạch bị tổn thương.
Liễu Sao biết quá trình chữa thương diễn ra rất lâu và không thể quấy rầy. Vì thế nàng lùi đến bên vách động đứng hộ pháp, nàng vừa cảnh giác tình thế xung quanh vừa vận chuyển ma lực tự trị thương. Vũ Tinh Hồ đưa thi thể của Vân Sinh về Tiên môn, Thực Tâm ma là một trong những nhân vật đứng đầu Tiên môn nên không thể không có mặt. Tuy nhiên Thực Tâm ma lại có đồng bọn, lần này Kha Na hao tổn một lượng lớn yêu lực, nàng bị thương nhẹ, phải nhanh chóng hồi phục mới có thể đề phòng bất trắc sau này.
Dưới lòng đất không có ánh mặt trời, khắp không gian ngập tràn mùi bùn đất ẩm ướt, vô số rễ cây rũ xuống trên đỉnh đầu, chẳng biết là rễ loài cây gì. Vì được linh tuyền dưới lòng đất nuôi dưỡng trông chúng cực kỳ vững chắc, có lẽ chúng sẽ sinh ra yêu tính nhanh thôi.
Liễu Sao dẫn chân khí vận hành vài vòng, vết thương hồi phục hơn phân nửa, khi quay đầu lại vẫn còn thấy Kha Na đang tập trung tinh thần chữa thương cho Ưng Như, trán y ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt Ưng Như đã dần dần tốt lên.
Liễu Sao cắn môi thu tầm mắt lại rồi chuyển sang nhìn Thạch Lan.
Thạch Lan đang đứng bên dòng linh tuyền phía xa xa, nàng cúi đầu mái tóc dài rối tung. Nàng đứng yên như tượng gỗ, như một thi thể không còn sự sống.
May mà còn Xích Huyền cầm mới có thể thức tỉnh chút tiên tính còn lại, giúp Kha Na thuận lợi khống chế được nàng ta. Liễu Sao nghĩ đến Vân Sinh đã chết, lòng đau xót bước đến trước mặt nàng giơ cao tay: “Ngươi có biết ngươi đã làm gì không? Rốt cuộc ngươi có còn nhớ gì hay không?”
Nhìn thấy Xích Huyền cầm, Thạch Lan lại có phản ứng, một giọt lệ trong veo thấm ướt hàng mi dài.
Thân đã nhập ma mà tiên tính chưa biến mất, rốt cuộc nàng ta nghĩ gì? Núi Nam Hoa? Trọng Hoa cung? Vân Sinh? Hay là Lạc Ca?
Liễu Sao không kích thích nàng ta thêm nữa, nàng thu tay lại.
Việc này không trách nàng được, hồn phách nàng không trọng vẹn lại bị Thực Tâm ma khống chế, những chuyện nàng làm không phải do nàng muốn. Lạc Ca dặn phải nhốt nàng ta lại cũng chính vì điều này, bây giờ Thạch Lan bị yêu ấn của Kha Na quản thúc cũng xem như tạm an toàn. Về phần phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Thực Tâm ma thì phải suy tính lại.
“Tiên nhập ma, đến cuối cùng cũng có thể giải thoát.” Tiếng Nguyệt thở dài vang sát bên tai.
Liễu Sao nhanh chóng cụp mắt xoay người lại: “Lần này phải cảm ơn ngươi.” Nàng nhìn Kha Na và Ưng Như ở bên kia nói: “Nếu không nhờ ngươi, họ không thể đến cứu ta kịp lúc.”
Khóe môi hắn cong lên theo thói quen: “Ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?”
Liễu Sao nhìn hắn thật lâu, nhướng mày: “Ngươi muốn ta cảm ơn thế nào?”
Hắn trầm mặc một lúc lâu, ôn hòa đáp: “Được rồi Liễu Sao nhi, ta không định mua bán, trao đổi gì với ngươi đâu.”
Môi Liễu Sao khẽ cong lên rồi nhếch miệng: “Là do ngươi biết ta sẽ không đồng ý.”
Hắn hất cằm ra hiệu: “Yêu quân của ngươi.”
“Sao nào?”
“Bị người ta cuỗm mất rồi.”
“Hứ! Còn lâu.” Liễu Sao bĩu môi, nhưng không nhịn được liếc mắt nhìn qua, nàng có hơi lo lắng. Ưng Như không màng tính mạng mà cứu huynh ấy, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được tình ý của nàng ta, rốt cuộc huynh ấy nghĩ sao chứ?
“Ừ, đến cuối cùng y cũng phải rời đi.”
Nói đến đây, Liễu Sao lại bực bội, mặt nhăn nhó: “Việc đó không liên quan tới ngươi.”