Không hề để tâm tình hình bên trong điện Mặc Lan, Nguyệt bước ra khỏi bức tường sương khói, đánh thức hai gã hộ vệ đang hôn mê: “Các ngươi dám lười biếng ngủ gục ở chỗ của Vị hộ pháp quả thật không hay, may mà các ngươi gặp được ta, còn không mau đi đi?”
Hai gã hộ vệ đứng dậy, gãi gãi đầu, cả hai đều không rõ tại sao mình lại ngất xỉu, cho dù có cố nhớ lại cũng không thể nhớ được bất kỳ điều gì, hai gã hộ vệ đành nói đa tạ rồi mơ hồ rời đi.
“Tuy Lư Sênh đã hủy hoại kế hoạch của người, nhưng những chuyện y làm đều vì Ma cung, y không đáng bị trừng phạt. Chủ nhân, người đã đánh mất sự công bằng vốn có.” Lam Sất ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Trái lại, thê tử của người bị người ta thấy hết cả rồi, thuộc hạ cho rằng có lẽ nên trừng phạt Vị Húc.”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ.” Nguyệt cất tiếng.
“Được rồi, vóc dáng của đứa trẻ này thật không tệ, thuộc hạ phải thừa nhận rằng hầu hết nam nhân đều thích vóc dáng đó.”
“Lam Sất, mắt của ngươi hình như còn thừa thãi hơn cả cái miệng của ngươi.”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi, chủ nhân.”
“Dù là trẻ con cũng không được nhìn.”
“Thuộc hạ thề, thuộc hạ không trông thấy gì hết, xin chủ nhân tin tưởng vào tiết tháo của một ma thú, thuộc hạ cũng cao thượng giống như chủ nhân vậy.”
“Xách theo cái thứ tiết tháo của ngươi biến đi, ta còn đang nghĩ phải trừng phạt ngươi thế nào trước đây.”
Bốn phía lập tức tĩnh lặng, không còn lời nào vang lên giữa không trung.
Nguyệt đứng một mình bên ngoài rất lâu rồi xoay người đi vào trong Mặc Lan điện, hắn nhận ra Liễu Sao đã mặc lại y phục, nàng tựa người vào chiếc giường bằng mặc ngọc dường như đang ngủ.
Phát hiện có người bước tới gần, đôi mắt hạnh khẽ giật giật muốn mở ra.
Ngón tay tái nhợt khẽ phất qua.
Đôi mi dài ẩm ướt cố gắng chớp chớp tựa như đôi cánh bướm bị ướt nước mưa, không đủ sức đập cánh, cuối cùng đôi mi hoàn toàn khép lại.
Hắn thở dài, ôm lấy nàng rời khỏi điện Mặc Lan.
Vầng trăng bạc treo tít trên cao, sương khói trôi lơ lửng bên người, Nguyệt ôm cô gái của hắn, bóng thiếu nữ và Nguyệt chồng vào nhau. Không dùng ý niệm để di động, hắn ôm nàng lững thững đi trong màn sương khói ô trọc.
Vạt áo chỉ cột qua loa, bộ y phục xanh cũng không bọc kỹ cơ thể, làn gió lướt qua khiến nửa bờ vai lộ hẳn ra ngoài.
Nguyệt cúi đầu, vươn tay kéo áo lại giúp nàng, viên thủy tinh tím trên chiếc nhẫn tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt ánh lên cổ thiếu nữ, tạo nên một vẻ đẹp khác thường.
Ở phía trước ảo cảnh Bất Niệm lâm đã biến mất, lọt vào tầm mắt là một vùng đất lẫn đá trống huơ trống hoác và vài bụi cỏ biến thành màu nâu. Theo bước chân hắn đến gần, ảo cảnh lờ mờ hiện ra không ngừng thay đổi, đầu tiên là rừng hoa trắng như tuyết sau đó lại biến thành một vùng biển xanh thẫm….
Hắn dừng chân lại, dường như hơi do dự.
Sau một lúc lâu, tất cả ảo ảnh như bọt biển tan ra, cuối cùng chỉ còn lại khung cảnh chân thật là một mảnh đất rất xấu xí.
Trên mặt đất xấu xí mọc một gốc liễu xanh tươi, cành liễu non mềm mà cứng cỏi, chúng quấn lấy nhau như có sự sống, nhanh chóng đan thành một cái võng giống như một cái kén xanh lục.
Hắn cúi người đặt nàng lên võng.
Lá liễu vàng xanh, khuôn mặt trắng như tuyết.
Vết nước mắt đã khô, đôi mắt xinh đẹp hơi sưng lên. Ngón tay tái nhợt dừng lại trên mặt nàng một lát rồi đột ngột vỗ vào hai má nàng mấy cái.
“Đúng là một đứa trẻ vừa đáng ghét vừa hư hỏng.” Hắn đứng thẳng dậy thở dài rồi đẩy cái kén kia, mỉm cười.
Cái kén xanh nhẹ nhàng lắc lư, thiếu nữ đang ngủ say trong kén, Nguyệt đứng dưới tàng cây liễu, tựa như kẻ năm xưa luôn canh gác bảo vệ nàng không rời một tấc.
******
Mà ở một thế giới khác, khi vầng yêu nguyệt nhô lên cao.
Ảnh hưởng do Thiên yêu xuất thế biến mất, Yêu giới lại khôi phục yên tĩnh, nhưng không khí căng thẳng không vì thế mà biến mất. Trên bình nguyên, mười mấy gã thạch tinh khổng lồ cầm búa lớn tuần tra qua lại, vô số cây bách xanh um tươi tốt chen chúc vào nhau, chúng di động theo một tần suất nhất định tạo thành sự chuyển động của yêu trận. Rừng bách ôm lấy một vương lăng cổ xưa, đó chính là Bách Yêu lăng danh tiếng vang dội.
Ưng Phi ngồi trên vương tọa hình chim ưng bằng hoàng thạch, tóc nâu, mày nâu, tai trái đeo một cái khuyên vàng nhỏ, sợi lông vũ trắng như tuyết trên đỉnh đầu trông cực kỳ bắt mắt. Ở bên dưới các yêu thần, yêu tướng đứng thành hai hàng, Ưng Như đứng ở hàng đầu bên phải, nàng ta mặc chiến bào màu bạc, phía sau có rất nhiều vị trí trống.
Một gã yêu tướng bước ra khỏi hàng đứng ở trung tâm bẩm báo: “Thuộc hạ đã cho người điều tra khắp nơi, kẻ vừa tấn chức Thiên yêu tên là Tuyết Thiên Diệp, còn lai lịch cụ thể vẫn chưa điều tra được.”
“Tuyết Thiên Diệp… trước đây bổn vương chưa nghe cái tên này bao giờ.” Ưng Phi hơi híp mắt lại: “Vương muội, muội thấy sao?”
Ưng Như cười bước ra khỏi hàng nói: “Vấn đề quan trọng nhất trước mắt không phải là làm cách nào để tìm ra y mà là sau khi tìm được thì nên xử lý ra sao?”
Ưng Như chỉ thẳng vào điểm mấu chốt, các yêu thần đồng loạt gật đầu.
Ưng Phi hỏi: “Chư vị có ý kiến gì không?”
“Kẻ này đã tấn chức lên Thiên yêu, chủ quân nên nghĩ cách chiêu mộ vào Bách Yêu Lăng.” Một ông lão đầu bạc râu bạc cất tiếng: “Bách Yêu Lăng được Thiên yêu ủng hộ, còn sợ gì không lớn mạnh đây?”
Ông vừa dứt lời, chúng thần khe khẽ bàn luận, có người gật đầu cũng có người lắc đầu.
Một gã yêu tướng tóc xanh cười khẩy, bước ra khỏi hàng: “Lão Bạch nghĩ lại đi, đối phương là Thiên yêu, ngươi muốn chủ quân chiêu mộ bằng cái gì đây? Nếu y không chịu quy thuận, vậy xin hỏi chủ quân phải dùng địa vị gì để giữ y lại?”
Cả đại điện lặng im phăng phắc.
Thông thường khi Thiên yêu xuất thế chắc chắn sẽ khai sáng một sự nghiệp mới, chỉ cần y lên tiếng hiệu triệu thì chúng yêu đều nối gót đi theo, áo trắng năm xưa cũng như thế. Tuyết Thiên Diệp kia rõ ràng có thực lực, vậy tại sao phải ở dưới trướng của Bách Yêu Lăng? Bách Yêu Lăng có năng lực gì để thu phục y? Qua cả ngàn năm Thiên yêu cũng khó mà có được lấy một người, chính Ưng Phi còn chưa tu thành Thiên yêu, cho dù họ có thể mời được Tuyết Thiên Diệp, nhưng ai dám đảm bảo sẽ khống chế được y?
Ưng Phi mở miệng: “Vậy theo ý kiến của Bằng tướng quân thì phải xử trí thế nào?”
“Diệt trừ!” Yêu tướng tóc xanh vung tay ra hiệu.
Nếu mặc kệ Tuyết Thiên Diệp thì y sẽ trở thành kẻ uy hiếp Bách Yêu Lăng, để ngăn cản thế lực mới sinh ra thì cách hữu hiệu nhất là bóp chết nó từ trong trứng nước.
Ưng Phi vỗ tay cầm của vương tọa: “Truyền lệnh xuống, toàn bộ Bách Yêu Lăng chuẩn bị xuất chiến, phải nhanh chóng tìm ra tung tích của Tuyết Thiên Diệp!”
Chúng tướng đồng thanh đáp vâng.
Ưng Phi chợt nghĩ đến một chuyện, y nói với Ưng Như: “Vương muội, quân chủ lực của chúng ta đã mai phục ở cửa vào Yêu giới rất lâu rồi, bên Ký Thủy tộc vẫn chưa có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ áo trắng vẫn chưa về Ký Thủy tộc sao?”
Ưng Như liếc nhìn yêu tướng ở phía sau, gã yêu tướng kia lập tức bước lên bẩm báo: “Hồi bẩm chủ quân, thuộc hạ đã thăm dò được từ chỗ quỷ tộc, áo trắng đã trở lại Ký Thủy tộc, nhưng y thường đi cùng với muội muội của Lạc Ca, việc này cực kỳ chính xác.”
Ưng Phi cười to: “Quỷ tộc thật không đáng tin mà.”
Ưng Như cười nói: “Ở nhân giới có câu, có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay, Minh tôn che chở bọn chúng thế nhưng đám tiểu quỷ nịnh hót lại bán đứng chúng.”
Ưng Phi nắm bàn tay gõ gõ tay vịn, y chú ý tới một chuyện: “Nghe nói muội muội của Lạc Ca bị Trưng Nguyệt bắt đi, Tiên môn đang tìm kiếm tung tích nàng ta khắp nơi, không thể ngờ Trưng Nguyệt lại giấu nàng trong Ký Thủy tộc. Nhưng mà dựa vào quan hệ của áo trắng và Trưng Nguyệt, chúng ta nên sớm nghĩ ra mới phải. Bây giờ Trưng Nguyệt đã đứng đầu Ma cung, lại không đón nàng ta đi, mà áo trắng và vị Lạc cô nương này lại thường ở chung… có chút thú vị. Đáng tiếc thân phận nàng ta rất đặc biệt, không động vào được.”
Hơi lạnh dâng lên trong đáy mắt, Ưng Như nhắc: “Tuy nói là nói thế, nhưng Vương huynh có thể mượn cơ hội này bán cho Tiên môn một mối nhân tình.”
“Ừ, tùy muội xử lý.” Ưng Phi không quan tâm lắm: “Vậy xem ra, áo trắng cũng không có ý định quay về Yêu giới. Nếu y đã không hành động vậy chúng ta nên rút quân chủ lực về…”
“Không thể!” Ưng Như cắt ngang lời y: “Bây giờ Ký Thủy tộc đang ăn nhờ ở đậu, chúng không thể nào không muốn quay về, chỉ cần chúng ta đợi thì sớm muộn gì áo trắng cũng sập bẫy.”
Ưng Phi cực kỳ tin tưởng vương muội này, y không tiện bàn thêm, nhưng gã yêu tướng tóc xanh lại bước lên nói: “Chủ quân nói có lý, Vô Tích Yêu Khuyết đã tan rã, áo trắng bị Ký Thủy tộc liên lụy, nhất thời chưa thể làm nên chuyện. Bây giờ Tuyết Thiên Diệp mới là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, Ngọ vương nên rút quân chủ lực về để toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến.”
Ưng Như lập tức xoay người: “Lam Bằng tướng quân không vừa lòng với quyết sách của tiểu vương?”
Gã yêu tướng tóc xanh như cười như không chắp tay: “Không dám, nay Bách Yêu Lăng vừa mới làm chủ Yêu giới, chủ quân nên củng cố địa vị để nhanh chóng khôi phục nguyên khí. Bây giờ muốn đối đầu với kẻ thù mạnh thì rút quân chủ lực về mới là thượng sách, bản tướng chỉ xét theo chuyện mà bàn, nếu có chỗ nào đắc tội mong Ngọ vương bao dung.”
Ưng Như nhìn y một lúc lâu rồi cười: “Điều tướng quân quân băn khoăn là đúng, chẳng qua tên A Phù Quân kia quỷ kế đa đoan, việc này không dám đảm bảo không phải là thủ thuật che mắt của y, cố tình khiến chúng ta lơ là. Nếu áo trắng dẫn Ký Thủy tộc quay về Yêu giới rồi bắt tay với Tuyết Thiên Diệp thì mọi chuyện càng khó giải quyết, khi đó tướng quân bảo phải làm thế nào để đối phó đây?”
Yêu tướng tóc xanh cũng không lùi bước: “Nhưng Ngọ vương cứ chờ như thế, mà y lại không mắc mưu thì biết làm thế nào? Quân chủ lực của Bách Yêu Lăng bị Ký Thủy tộc giam chân, việc này cực kỳ bất lợi, chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho người ta.”
Hai bên tranh cãi quyết liệt, chúng yêu thần đều cúi đầu im lặng. Cuối cùng Ưng Phi phải lên tiếng: “Thôi, điều vương muội băn khoăn rất hợp lý, nhưng lời của tướng quân cũng không sai. Vương muội ngươi cho người điều tra rõ, nếu áo trắng quả thật không định về Yêu giới, vậy thu hồi binh lực lại trước đi.”
Ưng Như cúi đầu đáp: “Rõ.”
Gã yêu tướng tóc xanh hừ lạnh, thấp giọng mắng “Tầm mắt đàn bà.” rồi phất tay áo lui về vị trí cũ.
Sự việc đã được định đoạt, Ưng Phi lại nói thêm vài câu để chúng yêu thần tự lui xuống, Ưng Như ra khỏi điện, khuôn mặt tươi cười lập tức sa sầm xuống.
Gã yêu tướng đi đằng sau nhỏ giọng: “Ngọ vương, Bằng tướng quân ỷ vào…”
“Y chỉ làm việc theo ý của vương huynh thôi.” Ưng Như khẽ hừ rồi nhíu mày: “Ta thấy rất tò mò, cái tên Tuyết Thiên Diệp kia vì sao lúc trước chưa từng có tin tức gì ở Yêu giới? Đám nghịch tặc Đài lão còn đang trà trộn trong Yêu giới, chủ nhân mới của chúng rốt cuộc là ai? Nếu là Tuyết Thiên Diệp, vậy tại sao đám Đài lão lại che chở cho Ký Thủy tộc? Chuyện này ta thấy có điều gì đó không thích hợp.”
Yêu tướng trả lời: “Hay việc bọn chúng đầu hàng chỉ là giả, chúng đang diễn kịch cùng áo trắng?”
“Bàn sau đi.” Ưng Như hừ một tiếng rồi mỉm cười: “Muội muội của Lạc Ca, Tiên môn làm sao cho phép nàngta tiếp tục ở lại Ký Thủy tộc?”
“Ngọ vương yên tâm, việc này cứ giao cho thuộc hạ.”
******
Minh Hải, đàn tế tạo thành từ nước đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Dưới đáy biển, đám rễ quỷ xù xì to lớn bao quanh những tảng đá dưới đáy biển, xen lẫn trong đó có rất nhiều đầu lâu khô màu đen và những mẩu xương vụn, vô số bóng người trắng tinh đang tránh trong không gian âm trầm xấu xí bàn bạc đại sự.
“Đài lão làm không tệ.” Một trưởng lão khen ngợi: “Trước mắt Bách Yêu Lăng dùng toàn lực đề phòng Tuyết Thiên Diệp, chúng ta sẽ có cơ hội quay về Yêu giới.”
“Không thể được.” A Phù Quân phản đối.
“Tại sao?” Vị trưởng lão kia khó hiểu.
A Phù Quân chỉ nhíu mày, có hơi đăm chiêu.
Một vị trưởng lão khác hỏi: “Bỏ qua cơ hội lần này thì biết bao giờ chúng ta mới quay về Yêu giới đây. Chẳng lẽ con muốn mọi người tiếp tục ở lại chỗ này bị đám ác quỷ đó chèn ép?”
A Phù Quân nói: “Bách Yêu Lăng thu hồi binh lực quá dễ dàng chỉ e đã giăng bẫy sẵn.”
Vị trưởng lão kia thở dài: “A Phù, con nghĩ nhiều quá rồi…”
“Là áo trắng, áo trắng vương!” Lão tộc trưởng đột ngột gõ trượng trong tay một cái cắt ngang lời lão: “Chỗ này không có A Phù, cũng không có lão tộc trưởng, chỉ có Ký Thủy tộc vương! Quyết định của ngài là quyết định của chúng ta!”
Vị trưởng lão kia giật mình, cúi đầu.
“So với sự trừng phạt vì tội lỗi lúc trước, thì đây đã đáng là gì?” Lão tộc trưởng nói: “Chúng ta đã nhẫn nhịn được cả trăm ngàn năm, chẳng lẽ không thể chờ nỗi vài năm sao? Ký Thủy tộc không thể chịu thêm bất cứ việc bất trắc nào nữa, làm việc gì cũng phải ổn thỏa, vững chắc, ta tin tưởng vào áo trắng vương.”
A Phù Quân đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ không để chư vị chờ lâu lắm đâu.”
Tộc trưởng đã lên tiếng, chúng trưởng lão đều cúi đầu vâng dạ rồi tự mình biến mất.
A Phù Quân đứng đó một mình rất lâu lâu rồi cũng bước lên mặt nước.
Trên mặt biển, cô gái đạp trên những con sóng, chiếc áo choàng nước trắng tinh càng khiến cơ thể nàng thêm gầy gò. Nàng dùng hai tay nhặt từng chiếc đầu lâu khô trôi lập lờ trong dòng nước rồi bỏ vào trong cái túi to luôn mang theo trên người, nét mặt nàng vẫn luôn thương xót chứ không hề có chút hoảng sợ. Đám hài cốt trôi giạt này đều bị đưa vào hầm luân hồi trong Minh thành, thiếu nữ khơi gợi thiện niệm khiến chủ nhân của đám xương cốt sớm ngày giải trừ nghiệp chướng, chuyển thế đầu thai.
Vị yêu vương không từ thủ đoạn, thậm chí sẵn sàng hy sinh huynh trưởng của mình lại rất thích nhìn theo bóng dáng xinh đẹp thiện lương đó.
A Phù Quân khoanh tay xem nàng chất đầy đầu lâu vào trong cái túi to sau đó đưa chúng cho những kẻ canh gác Minh thành. Y chỉ đi theo nàng ở đằng xa, không hề lên tiếng, cho nên khi nàng quay người trở về mới phát hiện ra y.
“A Phù Quân?”
“Ừm, đi thôi.”
Y vươn tay ra, nàng có hơi chần chờ, bất thình lình y bắt lấy cổ tay của nàng, kéo nàng đi.
“Mấy hôm trước Minh tôn có ý với đế thảo của Yêu Khuyết nhưng gần đây lại đột nhiên không nhắc tới nữa.”
“Là do ta đã cầu xin.” Lạc Ninh nghiêng mặt nhìn y: “Ta cần dùng đế thảo để chữa thương, lão nhân gia nể mặt ca ca nên ngại tranh giành đế thảo với ta. Ai ai cũng có lúc gặp rủi ro, ta nghĩ, A Phù Quân cũng không phải hạng người hẹp hòi, cho nên ta tự chủ trương.”
Đế thảo là con át chủ bài chưa lật của Yêu Khuyết nên đương nhiên không thể giao ra ngoài, với sự giúp đỡ của thiếu nữ yếu ớt này, A Phù Quân không tỏ vẻ giận hờn, cũng không cảm ơn, chỉ gật đầu.
Lạc Ninh thử hỏi: “Tin về Thiên yêu Tuyết Thiên Diệp là do bọn Đài lão tung ra?”
“Ừm.”
“Các người…”
Thấy nàng phân vân muốn nói rồi lại thôi, A Phù Quân dừng lại: “Ngươi đang lo lắng điều gì?”
Lạc Ninh đỏ mặt, không đáp.
Trong sóng mắt trong vắt và lạnh lùng lại thoáng hiện chút lay động, y như cười như không nhìn nàng, xoa xoa bàn tay nhỏ bé kia.
“A Phù Quân…” Nàng có hơi hoảng hốt muốn rút tay về.
“Yên tâm đi, chúng ta không quay về Yêu giới.” Ngữ điệu của A Phù Quân rất nhẹ, y tiếp tục kéo nàng tiến về phía trước.
Thì ra nàng lo bọn họ sốt ruột sẽ mắc mưu, Lạc Ninh khẽ “À” rồi nhẹ nhàng thở ra, nàng thông minh không nhắc tới chuyện này nữa: “Vậy là tốt rồi, ta đã nhận được tin tức của sư tỷ, tỷ ấy sắp đi Tiên hải.”
“Tiên hải?” A Phù Quân nhíu mày.
Lạc Ninh gật đầu: “Hình như Thực Tâm ma đang âm mưu gì đó, tỷ ấy muốn đến đó điều tra.”
A Phù Quân vẫn không ngừng bước: “Ngươi đã lo như thế, vậy chúng ta đi theo Liễu Sao xem sao.”
“Chúng ta?” Lạc Ninh sửng sốt một lát mới hiểu ra: “Ý kiến hay! Vẫn là huynh lợi hại!”
Sự ca ngợi chân thành tha thiết nhất cũng sẽ khiến người ta rung động cõi lòng nhất.
Thiếu nữ nhìn y với ánh mắt khâm phục, nụ cười của nàng trong vắt ấm áp, tuy đã bớt đi vài phần ngây thơ nhưng lại mang theo chút tao nhã, dịu dàng của người trưởng thành khiến vị Yêu vương đã quen với bóng tối cũng phải ngẩn ngơ.
Y nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Hai người tiếp tục sóng vai tiến tới.
A Phù Quân như thuận miệng nhắc: “Bách Yêu Lăng đã biết ngươi đang ở đây.”
Bàn tay nhỏ bé khẽ run lên, nàng vội cúi đầu: “Vậy à…”
******
Phong ba ở Yêu giới chưa từng ngừng lại, nhưng tất cả mọi chuyện ở Ma cung đều cực kỳ bình thường. Hôm đó sau khi tỉnh lại, Liễu Sao ngồi một mình nửa ngày, cả con người nàng bỗng trở nên tĩnh lặng tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đầu tiên Liễu Sao truyền tin đến cho Ký Thủy tộc, báo chuyện về Tiên hải cho Lạc Ninh rồi cùng bàn bạc với Lư Sênh, nàng quyết định dẫn Vị Húc và Thạch Lan đến Tiên hải điều tra.
Trong điện Ma thần rộng mênh mông, Nguyệt lặng lẽ đứng một mình giữa trung tâm, màu áo choàng và mặt đất hòa thành một.
“Chủ nhân, con bé chỉ muốn đối phó với Thực Tâm ma, con bé tuyệt đối sẽ không giúp người đâu.”
“Ta biết.”
“Kế hoạch của người sắp thất bại hoàn toàn rồi.”
Hắn trầm mặc.
Lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, hắn xoay người lại.
Trước cửa đại điện xuất hiện bóng thiếu nữ, khoác ngoài là chiếc áo choàng màu đen, bên trong vẫn là chiếc áo xanh biếc, tóc buộc cao cao như đuôi ngựa, trên mái tóc điểm xuyết thêm vài đóa hoa tươi đủ mọi màu sắc.
Liễu Sao lập tức bước vào trong điện, đi đến quỳ xuống trước bức tượng Ma thần to lớn.
Hắn rất bất ngờ nên bước theo nghiêng người quan sát nàng.
Liễu Sao giống như không hề phát hiện ra hắn, nàng nhắm mắt cầu nguyện.
Nhìn nàng cầu nguyện rồi dập đầu, cuối cùng hắn cũng mở miệng, ngữ khí không thân thiện cho mấy: “Có điều cầu xin ắt phải trả một cái giá tương xứng.”
“Chỉ cần để ta thuận lợi giết chết Thực Tâm ma…” Liễu Sao nói tiếp: “Điều điện ta có thể trả chính là ta sẽ cố hết sức cướp thứ kia về, cho Ma tộc một tương lai. Nếu ta đã là Ma tôn vậy chuyện này là chuyện ta phải làm.”
“Hay lắm.” Hắn cũng không hề vui mừng: “Nhưng còn một lời cầu xin khác của ngươi thì sao?”
“Cách giết ngươi.” Liễu Sao lạnh lùng nói: “Ta tự hỏi, phải làm thế nào mới có thể giết chết ngươi.”
Hắn trầm mặc thật lâu.
Tiếng bước chân vang lên, vạt áo choàng ma sát mặt đất đen, hoa văn ánh trăng bạc trên giày của hắn khẽ chớp động, hắn dừng lại trước mặt nàng.
“Ngươi làm gì đấy?” Liễu Sao không hề sợ hãi, nàng ngẩng mặt nhìn hắn.
“Liễu Sao nhi, ta thật muốn dùng một cước đá ngươi văng ra ngoài.”
“Ngươi không nỡ đâu, việc này xem như ta đang giúp ngươi, ngươi vui còn không kịp nữa thì làm sao có thể đánh ta được.” Liễu Sao đứng dậy: “Bổn tọa còn quyết định, lần này ngươi phải theo ta đến Tiên hải điều tra.”
“Ta đi?” Hắn sững sờ.
“Sao nào, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể dốc chút sức lực sao?”
“Nhưng ngươi muốn giết ta.”
“Ta không giết được ngươi, có lẽ ta muốn mượn tay Thực Tâm ma giết ngươi, ngươi sợ hả?”
Hắn không trả lời.
“Ta đã điều tra được tung tích của Tạ Lệnh Tề, Lư Sênh cũng bố trí xong, chúng ta sẽ phải đuổi kịp y trước ngày mười lăm tháng này. Ngươi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên đường đến Đại Hoang.” Liễu Sao dứt lời bèn bỏ đi.
Trong đại điện trống vắng, tiếng bước chân dần biến mất.
“Chủ nhân, đây là chuyện tốt, không ngờ con bé lại giúp người.” Giọng nói của Lam Sất vang lên.
“Con bé không phải muốn giúp ta.” Hắn mở miệng: “Ngươi không nghe thấy sao? Con bé muốn ta chết.”
“Có lẽ con bé nghĩ thế, bởi vì người đã sắp xếp kết cục của nó như vậy. Nếu nó biết rồi thì có còn đồng ý thoải mái như thế không?”
Hắn im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Tóm lại, con bé vẫn quyết định làm theo kế hoạch của ta, xem như đang giúp ta. Ngươi nói đúng, trong giao dịch này con bé phải trả giá quá nhiều.”
“Ồ, người lại phát hiện ra lương tâm của mình rồi à, chủ nhân.”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ.”
“Người tội nghiệp nó sao?”
“Có lẽ không cần khiến con bé phải tan thành tro bụi.”
“Người muốn cứu nó bằng cách nào đây?” Lam Sất châm chọc: “Đừng quên, người cũng chẳng còn cách nào, cũng không đủ sức làm chuyện dư thừa đó.”
Lần này Nguyệt không đáp, hắn xoay người đi, một lần nữa đối diện với vách tường đen trống rỗng kia.