Tịnh Ngôn vừa nhắm mắt đã thấy trời sáng, cô mỉm cười khi biết Dịch Nhân đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Dịch Nhân, ngày nào anh cũng thay em nấu bữa sáng thế này e rằng sau này em sẽ trở thành người vợ lười biếng mất”.Tịnh Ngôn bước xuống giường, trời vẫn chưa sáng rõ nên cô không sợ mọi người phát hiện. Tịnh Ngôn lên tiếng hỏi, “Sao không bật đèn?”. Cô đi vào bếp, trong bóng tối Tịnh Ngôn cảm thấy chiếc kệ bếp rộng hơn mọi khi, bên cạnh là một chiếc bàn tròn, trên bàn có một bát súp vẫn đang bốc hơi nóng, tất cả đều rất thân quen nhưng Tịnh Ngôn không thấy ai ở trong bếp. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô chạy khắp nơi trong căn nhà để tìm kiếm Dịch Nhân. Khi chạy ra khỏi nhà bếp, bỗng nhiên Tịnh Ngôn lạc vào một tòa thành rất rộng. Hàng lang phía trước mặt dài hun hút, hai bên hành lang là những ô cửa lớn, Tịnh Ngôn phải lấy hết sức mới mở ra được nhưng vẫn không thấy có người ở bên trong, không khí xung quanh trở nên ảm đạm, không một bóng người, cả tòa thành u ám giống như nghĩa địa rất đáng sợ.Tịnh Ngôn mở tất cả các cửa ra nhưng vẫn không thấy bóng người nào, những cánh cửa dần dần trở nên nặng nề, cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn không dám dừng lại, khi chạy đến chiếc cửa cuối cùng, Tịnh Ngôn bỗng nghe thấy có tiếng người nói vọng ra từ bên trong. Cô lấy hết sức mở cánh cửa ra, trong căn phòng có rất nhiều giá sách, trên đó xếp rất nhiều sách cổ được coi là báu vật của tòa thành.Tịnh Ngôn nghe thấy có tiếng người nói sau lưng, nhưng khi quay đầu lại cô chỉ nhìn những tấm ảnh chân dung treo trên tường với những khuôn mặt xa lạ, lạnh lùng rất đáng sợ, Tịnh Ngôn không dám tiến sâu vào trong phòng, mặc dù đã chạy khắp tòa thành nhưng Tịnh Ngôn không sao tìm thấy Dịch Nhân. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Thế giới rộng lớn nhưng em không thể sống thiếu anh, thực ra em là một người rất nhút nhát, thực ra em sợ mất anh, sợ không tìm thấy anh nữa, do đó ngay cả trong mơ em cũng không dám buông tay anh ra, em đã cố gắng hết sức và đã rất thận trọng nhưng em vẫn để mất anh, làm sao bây giờ?”.Trong khi đang mơ màng thì Tịnh Ngôn bỗng nghe thấy có tiếng ai đó gọi từ rất xa, “Tịnh Ngôn”, một lúc sau tiếng gọi đó lại vang lên, “Tịnh Ngôn”. Tịnh Ngôn bỗng choàng tỉnh, mở mắt ra nhìn, trán ướt đẫm mồ hôi. Cô ngẩng mặt lên thì thấy Dịch Nhân đang đứng trước mặt, nhưng như vẫn không tin vào mắt mình, cô dang tay ôm lấy Dịch Nhân, tinh thần vẫn hoảng loạn không nói được lời nào.“Em sao thế?” Dịch Nhân đỡ Tịnh Ngôn ngồi dậy và nhẹ nhàng nói, “Em đừng sợ”.“Em đi tìm anh mãi mà không thấy.”“Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi mà.” Dịch Nhân an ủi Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn thở dài, “Chỉ là ác mộng thôi ư? Vậy là không sao rồi, bây giờ là mấy giờ?”.Khổng Dịch Nhân quay lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường và nói, “5 giờ, vẫn còn sớm”.“Em phải về phòng thôi, nếu vú già đến không thấy em thì sẽ rất phiền phức.” Tịnh Ngôn lấy lại tinh thần mỉm cười và nói.Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn, suy nghĩ một lúc và nói, “Em đợi một chút”, nói xong Dịch Nhân đứng dậy.“Mới có 5 giờ, anh có thể ngủ thêm một chút nữa, em tự về phòng được mà.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nói, hai phòng chỉ cách nhau vài bước chân Tịnh Ngôn không muốn Dịch Nhân phải đưa đón.“Ngồi im ở đó, đừng động đậy.” Dịch Nhân bế Tịnh Ngôn đặt nhẹ nhàng lên giường sau đó vào phòng tắm, tắm xong Dịch Nhân cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.Khi thấy Tịnh Ngôn vẫn ngồi yên trên giường, Dịch Nhân hài lòng mỉm cười nói, “Vẫn còn kịp mà, anh sẽ đưa em về phòng”.“Không được.” Tịnh Ngôn lắc đầu và nói“Tại sao?” Dịch Nhân hỏi với giọng nghi ngờ.“Hai mươi tư giờ qua chúng mình đã ở bên nhau rồi, nên cứ như thế này e rằng mọi người sẽ dị nghị.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.“Anh hiểu.” Dịch Nhân gật đầu, sau đó đưa tay mở ngăn kéo giường ra và nói, “Tịnh Ngôn, cái này là của em”.Trước mặt Tịnh Ngôn là một chiếc hôp mạ đồng sáng bóng, được khóa bằng một chiếc khóa đồng nhỏ. Dịch Nhân mở chiếc hộp ra, Tịnh Ngôn nín thở hồi hộp chờ đợi, sau khi xem xong đồ vật bên trong chiếc hộp, Tịnh Ngôn đóng chiếc hộp lại.Dịch Nhân thấy vậy liền hỏi, “Em không thích sao?”.“Không phải thế, lần đầu tiên em được nhìn thấy một chiếc nhẫn đẹp như vậy.”Tịnh Ngôn mỉm cười mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc dây chuyền đá quý và chiếc nhẫn kim cương có đính kèm những hạt đá quý màu đỏ, Tịnh Ngôn không biết dùng từ ngữ nào mới nói hết được vẻ đẹp của chiếc nhẫn kim cương đó.“Anh đeo sợi dây chuyền này giúp em nhé?”“Ngay bây giờ ư? Có nhất thiết phải đeo ngay không? Bởi vì em sợ mình bị cướp.”Dịch Nhân nhìn đồng hồ và nói, “Không sao đâu, anh đã bố trí nhân viên an ninh canh gác ngay từ nữa đêm hôm qua rồi”.Dịch Nhân không nói gì, mở hộp lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ Tịnh Ngôn. Cô cúi xuống nhìn sợi dây chuyền và hỏi Dịch Nhân, “Có nhất thiết phải đeo sớm như thế không”.Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Có chứ”.*******Tòa thành vẫn rất yên tĩnh, Dịch Nhân tạm biệt Tịnh Ngôn đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.Tịnh Ngôn không thể ngủ được nữa, sáng tháng Năm ở Scotland trời tương đối lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo mỏng vào người và che đi chiếc dây chuyền trên cổ.Tịnh Ngôn nhìn sang phòng bên cạnh thấy chiếc váy cưới được treo trên giá đặt chính giữa căn phòng, xung quanh chiếc váy cưới có đính rất nhiều hạt cườm óng ánh rất đẹp.Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ.Tịnh Ngôn tiến về phía trước, có tiếng người nói vọng ra từ một góc phòng, “Không cần ngắm nữa đâu, chiếc váy này rất đẹp”.Tịnh Ngôn quay sang nhìn vào trong phòng thì thấy Khổng Dịch Quần mặc bồ quần áo màu đen đang ngồi ở góc tối nhất trong phòng và ngắm chiếc váy cưới.“Nhị tiểu thư, xin chào.” Chiếc rèm cửa che kín, ánh sáng không lọt vào được trong phòng, Dịch Quần không thấy được thần sắc của Tịnh Ngôn, mặc dù giọng nói của Tịnh Ngôn có vẻ bình tĩnh nhưng hai tay cô khoang trước ngực trong tư thế tự vệ.“Chào chị dâu.” Dịch Quần nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn, mái tóc dài xõa xuống che khuất một nữa khuôn mặt khiến Dịch Quần không thể nhận biết được cảm xúc của Tịnh Ngôn, sau khi nhìn Tịnh Ngôn từ đầu đến chân một lượt, Dịch Quần mỉm cười nói, “Tôi đợi cô rất lâu rồi, theo phong tục truyển thống, một ngày truớc khi diễn ra hôn lễ cô dâu phải ngoan ngoãn ở trong phòng, vì không như vậy sẽ không cát tường như ý”.Tịnh Ngôn không trả lời câu hỏi của Dịch Quần và hỏi lại, “Nhị tiểu thư cũng đến tham dự hôn lễ ư?”.Dịch Quần mỉm cười đáp, “Vú già đã đưa cô đi tham quan toàn bộ tòa thành chưa? Thành Turandot rất đẹp”.“Đúng vậy, Turandot rất đẹp.”“Đây còn là nơi diễn ra rất nhiều sự kiện, cô đã từng nghe nói chưa?”“Chưa, nhưng Nhị tiểu thư lớn lên ở đây nên chắc rất quen thuộc nơi này.”Sắc mặt của Dịch Quần thay đổi, “Sao cô biết?”, sau đó Dịch Quần cúi đầu xuống mỉm cười và nói, “Có lẽ Dịch Nhân không giấu cô điều gì phải không?”.“Nhị tiểu thư”, Tịnh Ngôn nhận thấy thái độ của Dịch Quần không được thiện chí nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn, “tôi rất tiếc”.“Tiếc?” Khổng Dịch Quần đứng dậy tiến về phía Tịnh Ngôn và nói, ‘Tôi đến để đưa cô đi thăm một nơi rất đẹp, hãy đi với tôi”.Tịnh Ngôn lùi về phía sau, hai tay ôm lấy người, bỗng có một viên đá quý rất đẹp rơi vào lòng bàn tay của Tịnh Ngôn. Mùi hương kia lại bay đến, Tịnh Ngôn cố gắng nín thở nhưng mùi hương đó vẫn xộc thẳng vào mũi, trước mặt Tịnh Ngôn là làn khói trắng mờ mịt, tiếng của Khổng Dịch Quần vọng lại từ phía xa, “Đừng sợ, sắp đến rồi”.Cảnh vật xung quanh dần dần hiện rõ trước mặt Tịnh Ngôn, cô vẫn thấy Dịch Quần đang đứng bên cạnh nhìn cô. Ánh sáng ban mai được thay thế bằng ánh nến, xung quanh toàn là đá hoa cương, bốn bức tường dựng đứng, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Tịnh Ngôn có cảm giác dường như mình đang ở dưới một cái giếng sâu, ở cuối thang đá cao và dốc có một ô cửa nhỏ đen u ám.Dịch Quần hỏi, “Cô có thích nơi này không?”.Tịnh Ngôn im lặng không trả lời.Dịch Quần mỉm cười nói tiếp, “Xin lỗi, tôi quên mất lúc này cô rấy khó trả lời, cô có mệt và muốn ngồi nghỉ một lát không?”.Tịnh Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi, cô lùi lại phía sau và ngồi xuống thềm đá, cả năm không có ánh nắng mặt trời nên thềm đá rất cứng và lạnh, khi ngồi xuống, cảm giác rất khó chịu.Dịch Quần đi vòng quanh người Tịnh Ngôn một lượt và nói, “Nghe nói ở London cô có một cái tên mới, công chúa Turandot, đúng không? Thật trùng hợp, nơi đây cũng đã từng giam giữ một công chúa”.Tịnh Ngôn im lặng nghe Dịch Quần nói tiếp.“Có một công chúa đã đem lòng yêu Vua Tusman, Hoàng hậu của Vua Tusman là một người dịu dàng nhân hậu và độ lượng, bà không những không phản đối mà còn tích cực chuẩn bị cho hôn lễ của hai người, công chúa đã đem theo một đoàn tùy tùng người và ngựa đến tòa thành, hôn lễ được tổ chức vào sáng sớm hôm đó, tòa thành được trang hoàng lộng lẫy, tất cả mọi người tham dự đều ăn mặc rất đẹp. Nhưng thật kỳ lạ, công chúa đột nhiên biến mất, dường như từ trước tới nay công chúa chưa từng xuất hiện vậy, cô đoán xem tại sao?Tịnh Ngôn im lặng và nhắm mắt lại.“Lần đầu tiên được nghe câu chuyện này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù tòa thành rất rộng nhưng nhiều người chạy đi tìm như vậy thì ngay cả cái kim cũng có thể tìm thấy. Bí mật công chúa mất tích rất thú vị, đây cũng là trò chơi thời thơ ấu thú vị nhất của tôi, tôi đã đi tìm nguyên nhân của bí mật đó và cuối cùng tôi đã tìm ra nơi này.”Tịnh Ngôn bỗng mở mắt ra nhìn Dịch Quần và nói, “Nhị tiểu thư, tôi rất muốn biết tại sao?”.*******Khuôn mặt của Dịch Quần đỏ hồng dưới ánh nến, cô bắt đầu đổi giọng, ‘Tại sao ư? Tịnh Ngôn vốn rất thông minh, tôi thì lại cho rằng cô đã biết nguyên nhân rồi cơ”.Tịnh Ngôn cúi đầu nói, “Thật kỳ lạ, tôi không sao hiểu nổi, người ta lại có được ảnh chụp tôi và Chu Thừa Khải đi du lịch với nhau. Tôi luôn nghĩ đây là kịch bản do Khổng Hy Âm dựng nên, nhưng bây giờ tôi mới hiểu Khổng Dịch Quần chính là tác giả của vụ việc này”.Dịch Quần cười lạnh lùng và nói, “Đó là do tôi đã nhận ra vị trí của cô trong lòng Dịch Nhân”.“Nhị tiểu thư cố gắng làm cho tôi mất tích như vậy, không sợ Dịch Nhân buồn và tổn thương hay sao?”“Tổn thương?” Dịch Quần bám chặt vào tường đá, móng tay cào mạnh vào mặt đá, giọng nói đanh lại, “Công chúa mất tích, nhà vua rất nổi giận, cho quân đến tàn phá tòa thành, máu nhuộm khắp nơi trong thành, chỉ có duy nhất một người tránh được tai họa này, cô biết người đó là ai không?”“Nhà vua?” Tịnh Ngôn trả lời rất ngắn gọn và im lặng chờ đợi Dịch Quần nói tiếp.“Không, người đó chính là vị hoàng hậu nhân từ và độ lượng vợ của nhà vua.” Dịch Quần cười rất to và nói, “Mặc dù hoàng hậu rất độ lượng, nhưng khi biết nhà vua có phi tần mới bà cũng không chịu đựng nổi, do đó trước ngày tổ chức hôn lễ, hoàng hậu đã rời khỏi hoàng cung về sống với cha của mình. Buổi tối trước khi diễn ra hôn lễ một ngày, hoàng hậu đã đem theo cận thần quay về hoàng cung qua đường mật đạo, bắt công chúa đến đây, sau khi chào từ biệt công chúa, hoàng hậu khóa cửa phòng lại rời khỏi nơi đây và không bao giờ quay trở lại hoàng cung nữa, thật hoàn hảo đúng không? Mỗi lần nghĩ đến cảnh hoàng hậu từ biệt công chúa khi rời khỏi nơi này, tôi không sao nhịn được cười”.Thật đáng thương, Tịnh Ngôn chau mày nói, “Như vậy thì hoàng hậu sống cũng có ý nghĩa gì nữa chứ? Hoàng hậu làm như vậy là vì nhà vua của mình, nhưng tất cả mọi người đều chết vì hoàng hậu, như vậy trong chuyện này không ai là người chiến thắng, tất cả đều thất bại”.“Hoàng hậu làm như vậy là có lý do riêng của mình, nhà vua cũng rất đáng trách, tuy nhiên Dịch Nhân thì không, nếu như cô mất tích tất nhiên Dịch Nhân cũng sẽ rất buồn và sẽ trách mắng mọi người ở đây, nhưng cô yên tâm khi đó tôi vẫn rất tỉnh táo, tôi sẽ an ủi anh ấy.”“Tại sao cô phải làm như vậy?” Tịnh Ngôn hỏi Dịch Quần, “Vì Nhị phu nhân và đứa con đó ư?”.“Mẹ của tôi ư?” Dịch Quần quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Người phụ nữ yếu đuối đó làm sao xứng đáng để tôi làm như vậy? Bà ấy giống như một con chuột cả ngày chỉ biết sống ẩn mình trong hang, một con kiến cũng không dám giết. Tôi không đồng tình với cách sống của bà ấy, cái tôi cần là…”.“Cô cần cái gì chứ?”Dịch Quần mỉm cười và nói, “Tôi cần Dịch Nhân, tôi muốn sống bên anh ấy suốt đời”.Trán của Tịnh Ngôn ướt đẫm mồ hôi, cô nhẹ nhàng nói, “Chẳng phải cô và Dịch Nhân là người một nhà rồi hay sao?”.Dịch Quần chau mày nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Dịch Nhân đã hứa sẽ chăm sóc cho tôi suốt đời, không để cho tôi bị tổn thương, tôi cũng sẽ chăm sóc suốt đời cho anh ấy, không để cho anh ấy bị tổn thương. Tôi sẽ không lấy người con trai nào khác, anh ấy cũng không được lấy vợ khác”.“Nhị tiểu thư!” Tịnh Ngôn đứng bật dậy và nói, “Cô không còn yêu người đầu bếp đó nữa ư?”“Mai ư?” Dịch Quần mỉm cười lạnh lùng và nói, “Con người đó thật vô dụng”.“Không, anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ chăm sóc cho cô suốt đời và sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.”Khổng Dịch Quần nhìn chằm chằm vào Tịnh Ngôn, không khí trong căn hầm trở nên nặng nề hơn, Tịnh Ngôn thờ dài tiến về phía trước một bước và nói, “Nhị tiểu thư, tôi có thể hiểu được tâm trạng của vị hoàng hậu kia, mặc dù tôi không đồng ý với cách làm của bà. Bà ấy đã phát điên vì lòng đố kị và đã đánh mất tình yêu, nhưng tôi không thể hiểu tại sao cô lại làm tổn thương một người vô tội chỉ vì những thứ mà từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có, nếu Dịch Nhân chết vì hành vi tội lỗi đó của cô, cô có vui được không?”.“Những thứ mà từ trước tới nay mình chưa có được ư..?” Sắc mặt của Khổng Dịch Quần thay đổi, cô nắm chặt hai tay lại với nhau, nhưng vừa tiến lên được một bước thì Dịch Quần cảm thấy toàn thân mình lơ lửng như người say rượu, loạng choạng ngã soài xuống đất.Khổng Dịch Quần cố gắng gượng dậy mở mắt nhìn thì thấy có một người đàn ông đang đứng lặng lẽ ở phía cuối cầu thang. Dịch Quần cúi đầu xuống và cười rất to, sau đó khóc lóc thảm hại, không gian trong căn hầm lạnh lẽo giống như một ngôi mộ.*******Căn hầm tối tăm dài và dốc, Tịnh Ngôn cúi xuống chỉ nhìn thấy những mũi giầy nhọn đang bước đi trên cầu thang, cô nhẹ nhàng hỏi Dịch Nhân, “Loại thuốc dùng cho Khổng Dịch Quần không có vấn đề gì chứ?”.“Không có chuyện gì cả, họ biết cách giải quyết mà.” Dịch Nhân nhẹ nhàng đáp.Cả hai người cùng im lặng, một lúc sau Dịch Nhân lại hỏi, “Em sợ không?”.Tịnh Ngôn nắm chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ và nói, “Em không sợ, em biết là anh đã bố trí ổn thỏa mọi việc, dù là ai muốn hại em, những vệ sỹ của anh cũng sẽ làm như vậy”.“Sự an toàn của em là quan trọng nhất.”“Thật đáng tiếc, em luôn hy vọng Dịch Quần không đến đây.”Dịch Nhân im lặng không nói gì.Tịnh Ngôn ngẩng mặt lên nhìn, cầu thang rất dài và dốc, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi mệt nên dừng lại nghỉ chân một lát và hỏi, “Dịch Nhân, thực ra bao nhiêu năm qua anh đã nhận ra Dịch Quần có cảm tình với anh rồi có đúng không?”.Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn rất lâu, do cầu thang rất tối nên cô không nhìn rõ sắc thái biểu cảm của Dịch Nhân, một lúc sau Dịch Nhân mới nói, “Trước đây anh đã đoán nhầm”.“Đoán nhầm?”“Anh luôn cho rằng, Dịch Quần không muốn lấy chồng là vì số tài sản mà đứa trẻ đó được thừa hưởng.”“Thực ra không phải như vậy. Dịch Nhân, khi nào thì anh mới phát hiện ra mình đã nhầm?”“Thời gian anh sống cùng gia đình rất ít, ngay cả Hy Âm anh cũng rất ít khi gặp mặt, suy nghĩ của phụ nữ quả thật rất khó đoán biết.” Tịnh Ngôn gật đầu đồng ý vì Dịch Nhân nói rất có lý.“Khi xử lý những thông tin đó anh đã có vẻ nghi ngờ, sau này lại xảy ra chuyện của Mai, nhưng khi đó anh chưa xác định được, mãi đến khi cách đây hai ngày ở London, sau khi xét nghiệm máu của em có thành phần thuốc đó, anh đã suy nghĩ rất kỹ, không thể là người nào khác ngoài Dịch Quần.”“Nhị tiểu thư… anh định giải quyết thế nào?” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng hỏi.Dịch Nhân đáp, “Việc này không thể nói trước được, trước mắt trong thời gian Dịch Quần nằm ở bệnh viện anh sẽ bố trí nguời chăm sóc chu đáo”.Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn Dịch Nhân và tự nhủ, “Là do mình may mắn hay do mình quá khờ dại? Khi còn trẻ, Dịch Nhân đã từng nắm trong tay quyền lực của hai gia tộc giàu có, mặc dù vẻ bề ngoài rất điềm đạm, nho nhã nhưng thực chất Dịch Nhân là người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán và rất biết lo toan cho gia đình”.Mong muốn được ở bên Dịch Nhân của Khổng Dịch Quần rốt cuộc là gì chứ? Bao nhiêu năm qua ngay cả con gái Dịch Nhân cũng rất ít khi gặp mặt huống hồ là Dịch Quần, cô em gái cùng cha khác mẹ? Dịch Nhân hứa sẽ chăm sóc cho Dịch Quần chẳng qua cũng chỉ là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày có đáng phải lưu tâm quá mức như vậy không?Tịnh Ngôn cảm thấy hơi mệt, giọng của cô trầm xuống, “Trong tòa thành này vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm thời thơ ấu của Dịch Quần”.“Đúng vậy, Dịch Quần không thích nơi này, nếu chúng ta tổ chức hôn lễ tại đây, cô ấy sẽ không đến”, Dịch Nhân nói rất thẳng thắn.Dịch Nhân là người biết lo toan cho gia đình, nhiều năm trước đây Dịch Nhân đã hứa sẽ chăm sóc cho Dịch Quần và cho đến giờ phút này ông vẫn quan tâm chăm lo cho Dịch Quần bởi vì ông là anh cả trong gia đình họ Khổng.Tịnh Ngôn nhắm mắt lại và nói, “Em muốn về nhà”.Dịch Nhân đỡ lấy hai vai của Tịnh Ngôn và cúi xuống thì thầm vào tai cô, “Anh xin lỗi”.“Anh có làm gì sai đâu mà xin lỗi em?”“Nếu như không có anh thì em đâu vất vả như thế này.”Tịnh Ngôn vẫn nhắm mắt, hình ảnh những người trong gia đình họ Vệ lần lượt hiện về trong tâm trí Tịnh Ngôn. Trước tiên là vẻ cam chịu, an phận thủ thường của Vệ Tự Thanh – vợ cũ của Khổng Dịch Nhân, tiếp đó là hình ảnh của Vệ Tự Hành đang mỉm cười và nói với Tịnh Ngôn, “Sau này khi bước chân vào gia đình họ Khổng cô sẽ quen với những việc như thế này thôi”. Cuối cùng là sự xuất hiện của Khổng Phương Ngẫu, con gái của Dịch Nhân và Vệ Tự Hành, Phương Ngẫu nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Mẹ tôi đã từng nói, tránh xa tội ác là người thông minh”.Từ sáng đến giờ Tịnh Ngôn luôn phải đấu tranh tư tưởng, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt nên đã im lặng không nói gì.Khổng Dịch Nhân nắm chặt vai Tịnh Ngôn, nhẹ nhàng nói, “Tịnh Ngôn, em hối hận rồi phải không? Vẫn còn thời gian mà”.Tịnh Ngôn mở to mắt nhìn Dịch Nhân, khuôn mặt của ông áp sát vàp má cô, ánh mắt lộ vẻ mềm yếu.Tịnh Ngôn không ngờ một người mạnh mẽ, quyết đoán và có phần lạnh lùng như Dịch Nhân cũng có lúc trở nên mềm yếu như vậy.Những ngày tháng hạnh phúc sống bên Dịch Nhân bỗng ùa về trong tâm trí Tịnh Ngôn, xóa tan đi mọi nỗi khó nhọc trước mắt. Tuy nhiên, mỗi lần hình dung cuộc sống của mình sau khi kết hôn với Dịch Nhân, Tịnh Ngôn lại thấy dao động, cô tự nhủ, “Lẽ nào mình phải rời bỏ Dịch Nhân?’.Không được, mình không thể bỏ Dịch Nhân, đây là con đường mình đã chọn, thành công hay thất bại, đúng hay sai phải đi mới biết được. Hối hận ư? Không, mình đã lựa chọn thì sẽ không bao giờ hối hận.“Mấy giờ rồi?” Tịnh Ngôn hỏi Dịch Nhân.Dịch Nhân nghe không rõ nên hỏi lại, “Mấy giờ ư?”.“Đúng, hình như vẫn còn rất xa thì phải, em không thể đi được nữa, liệu có kịp không?”Khổng Dịch Nhân mỉm cười nói, “Không sao đâu, họ sẽ đợi chúng ta mà”.Thấy Dịch Nhân nói như vậy, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, cô mỉm cười nói với Dịch Nhân, “Em mệt rồi”.“Nào, em lại đây.” Dịch Nhân tiến lại gần và đưa tay ôm eo Tịnh Ngôn.“Anh làm gì thế?”“Anh bế em.”Trong khi Tịnh Ngôn vẫn chưa hết bàng hoàng thì Dịch Nhân đã bế cô lên cô ngả đầu vào vai Dịch Nhân và đưa mắt nhìn về phía trước, cầu thang đá vẫn dài hun hút, hai người đang đi trong hành lang tối tăm của tòa thành với hơn một trăm năm lịch sử.Tuy nhiên, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy yên tâm và ấm áp, đúng là một kỳ tích. Cô vẫn cứ ngỡ như đang ở trong mơ, đến bây giờ cô vẫn không tin một người như Dịch Nhân lại có thể mang lại cho mình cảm giác ấm áp và yên ổn. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Phải chăng là ảo giác?”, cô nhắm mắt lại hai tay ôm chặt lấy cổ Dịch Nhân.“Em vẫn muốn về nhà và được ở bên anh, càng nhanh càng tốt.”“Anh sợ em sẽ mệt.”“Em sẽ ngủ trên máy bay.” Tịnh Ngôn nói với giọng rất kiên quyết.“Thôi được, nhưng ít nhất thì em cũng phải để cho mọi người thấy mặt cô dâu chứ, được không?”, giọng của Dịch Nhân trầm và ấm áp.Đây là hôn lễ khó quên nhất trong lịch sử nhà họ Khổng, không phải là vì đám cưới được tổ chức trong một tòa thành trang hoàng lộng lẫy, không phải vì cô dâu được tặng những món đồ trang sức quý giá, cũng không phải là vì bộ váy cưới độc đáo của cô dâu… mà là do cô dâu và chú rể bỗng nhiên biến mất và đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ sau đó lại bỏ đi ngay.Máy bay bắt đầu chuyển động trên đường băng và cất cánh an toàn. Tịnh Ngôn ngồi trên máy bay ngắm cảnh đêm của thành phố sáng rực ánh đèn.“Pháo hoa…” Tịnh Ngôn chỉ tay ra cửa sổ và reo lên. Dịch Nhân nhìn theo hướng tay của Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Đây là pháo hoa chúc mừng đám cưới của chúng ta, em có thích không?”.Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân và nói, “Anh vẫn chưa nói với em sau bữa tiệc có pháo hoa”.“Đúng vậy, anh vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với em, có sợ không?”Tịnh Ngôn kéo rèm che cửa, quay sang véo tai Dịch Nhân vừa cười vừa nói, “Anh dám dọa cô dâu ư? Về đến Thượng Hải em sẽ phạt anh quỳ dưới nền nhà, có sợ không?”.