Con
người này, con người này vẫn ngang nhiên làm những trò chọc tức người khác vậy
sao? Lửa giận trào lên, Hoa Tịnh Ngôn quay lại, mở cửa ra lan can, hai tay bưng
chậu cây cảnh định ném xuống. Vừa lúc đó, cửa xe bật mở, Chu Thừa Khải bước ra,
ngước mắt nhìn lên. Tịnh Ngôn nửa người đã ngoài ra ngoài lan can, hai tay vẫn
ôm chậu cảnh, muốn thu người lại nhưng không kịp. Cặp tình nhân mặt đối mặt,
cách nhau hơn ba chục tầng.
Hoa
Tịnh Ngôn hai tay run lên, chậu cảnh chút nữa thì rơi xuống. Cô rút tay lại,
hai chân quỵ xuống, đầu gục giữa hai gối, cô rũ ra như con chim non vừa trải
qua cơn kinh hãi.
Tịnh
Ngôn! Thoáng thấy bóng cô nhoài ra ngoài lan can, Chu Thừa Khải đã thấy lạnh
toát sống lưng. Tịnh Ngôn, Tịnh Ngôn! Mấy ngày nay biết bao sóng gió, đêm nào
anh cũng không chợp mắt được, mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến cô. Trời lạnh mà
Tịnh Ngôn vẫn mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng vậy sao, rõ ràng là từ trong phòng ấm,
nhất thời kích động mà xông ra. Cách quá xa, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt cô,
nhưng tay cô bưng chậu cảnh thì anh nhìn rất rõ. Chu Thừa Khải mỉm cười chua
chát, cô hận anh, hận đến mức muốn ném cả chậu cảnh lên đầu anh.
Vết
thương trong lòng lại nhói đau. Đêm trước ngày cưới, anh còn bên cô. Họ ôm nhau
cả ngày trong phòng, thời gian như ngừng trôi, tay cô ghì chắt lấy anh như muốn
anh mãi mãi không dời xa cô. Cuối cùng, giọng cô thì thào, buồn rười rượi,
“Thừa Khải, hay là anh đừng cưới, được không?”
Cô là
người có cá tính mạnh mẽ, từ bé đến giờ chưa hề cầu xin ai điều gì. Nay lần đầu
tiên thốt ra những lời khẩn cầu ấy, cho thấy cô đã phải dằn vặt, đau khổ đến
mức nào. Lúc đó, lòng anh nhói đau, định bỏ mặc tất cả để mong cô nhẹ lòng.
Nhưng im lặng hồi lâu, cuối cùng lý trí đã chiến thắng, anh hạ giọng, “Tịnh
Ngôn, anh xin lỗi!”
Không
nói gì, cô cắn thật mạnh vào tay anh, hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn chòng
chọc vào mặt anh. Đau đớn, nhưng anh không lẩn tránh, “Hãy cứ cắn đi, nếu điều
đó giúp em nhẹ lòng.”
Cô
nghiến răng cắn đến máu tràn ra đầy miệng mới từ từ nhả ra, chẳng thèm nhìn vết
thương của anh, cô đứng phắt dậy, khoác áo vào, lên xe đưa anh tới sân bay,
suốt chặng đường không nói một lời.
Thì ra
suốt nửa năm qua cô sống trong mộng tưởng. Cứ nghĩ rằng tình yêu có thể chiến
thắng tất cả, vậy mà giờ đây, mọi thứ bỗng tan thành mây khói. Trái tim cô
trong phút chốc trờ nên băng giá.
Chiếc
xe cuối cùng cũng đến sân bay, hai tay Tịnh Ngôn vẫn nắm chặt cần lái, không
động đậy, giọng lạnh nhạt, “Đến rồi, anh xuống đi!”.
Suốt quãng
đường, Chu Thừa Khải luôn miệng giải thích, kỳ thực bản thân anh cũng không
biết mình nói những gì. “Tịnh Ngôn, đừng giận anh, thực tình là gia đình anh
với gia đình cô ấy đã hẹn ước từ trước. Dù có cưới hỏi thì đối với anh cũng
chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là làm theo lời hẹn ước giữa hai nhà mà thôi, thậm chí
cô ta cũng không ở Trung Quốc mà. Tịnh Ngôn, bố anh muốn thông qua gia đình cô
ấy để mở quan hệ vào giới thương nhân Hoa kiều, chẳng qua cũng chỉ là mối nhân
duyên trong giới làm ăn mà thôi, em hiểu điều đó chứ? Tịnh Ngôn, người anh yêu
là em, mong em tha thứ cho anh, chẳng qua anh không còn sự lựa chọn nào khác,
không lấy được người con gái mình yêu thương nhất, anh cũng đau khổ vô cùng.
Tịnh Ngôn...”
Tất cả
những gì Chu Thừa Khải nhận được chỉ là sự im lặng, vẻ mặt băng giá, lạnh lùng
nên anh chỉ còn biết im lặng. Tiếng cô bất chợt vang lên khiến anh giật mình,
không dám động đậy, hai mắt nhìn cô chằm chặp. Mặt cô trắng bệch, không biểu lộ
cảm xúc, cô nhắc lại, “Xuống xe!”.
“Tịnh
Ngôn, đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy kết hôn, chưa đầy hai ngày sau anh sẽ trở
về thôi mà.”
“Xuống
xe!”
“Chúng
ta vẫn có thể kết hôn, Tịnh Ngôn, sau khi trở về, anh sẽ dẫn em ra nước ngoài,
tìm một nhà thờ yên tĩnh, mời những người bạn thân nhất làm chứng, nếu em đồng
ý, đợi anh về chúng mình sẽ...”
“Xuống
xe mau!” Giọng cô run lên, mắt vằn đỏ, “Chu Thừa Khải, hãy coi như tôi chưa bao
giờ gặp anh.”
Sân bay
đông đúc, người người qua lại mấy ai chú ý đến cô, giờ đây, trái tim cô tan vỡ,
lòng đầy thù hận. Cô không phải là người con gái si tình như truyền thuyết, cô
chỉ mong tình yêu có sự công bằng. Chu Thừa Khải yêu cô, cô biết rõ điều đó,
nhưng tình yêu ấy đứng trước cái gọi là “nhân duyên trong giới làm ăn” sao mà
mỏng manh dễ vỡ. Nửa năm qua, nén chặt nỗi đau trong lòng, vùi chôn lòng tự
trọng và kiêu ngạo xưa nay, cô lao mình theo nó, muốn nắm lấy nó, vậy mà giờ
đây, nhận lại là thứ quả đắng. Đúng vậy, cô đã nói ra những lời từ cõi lòng,
Chu Thừa Khải, nếu có thể, hãy coi như tôi chưa từng gặp anh.
*******
“Tịnh
Ngôn.”
“…”
“Tịnh
Ngôn, sao em không nói gì?”
“Anh
hãy đi mau.”
“Em
không xuống, anh sẽ không đi.”
“Tôi sẽ
không gặp anh.”
“Anh sẽ
đợi đến khi nào em xuống.”
“Chu
Thừa Khải, anh đừng có quấy rầy tôi, anh không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Em gọi ai? Cậu Lý à, hay là anh Châu? Họ vừa đến đây động viên anh hãy
kiên trì đến cùng đấy.”
“Anh…”
Tức giận không thốt được thành lời, Hoa Tịnh Ngôn lại cúp máy, rồi tắt
luôn nguồn. Yên lặng hồi lâu, chợt tiếng chuông máy thoại truyền hình vang lên,
Tịnh Ngôn giận dữ đi ra nhấc ống nghe, thấy trên màn hình không phải là Chu
Thừa Khải.
“Hoa à, cháu mau xuống đi, cậu Chu đã đợi lâu lắm rồi, yêu nhau cãi cọ
là chuyện nhỏ thôi mà, có gì không giải quyết được đâu?” Bà Vượng ở Uỷ ban khu
dân cư đứng ngoài cửa nhẹ nhàng khuyên nhủ. Không biết nói sao. Tịnh Ngôn chỉ
biết cười, “Bác Vượng à, không có gì đâu, bọn cháu sẽ tự giải quyết được mà”.
Bà Vượng cười tinh quái, đang định nói thêm điều gì đó thì có tiếng
chuông cửa, Tịnh Ngôn mừng thầm trong bụng, ”Xin lỗi bác, cháu có khách, bác
Vượng à, cháu sẽ nói chuyện với bác sau nhé”.
Mở cửa thì thấy bác Châu bảo vệ, giọng ôn tồn, “Cô Hoa này, anh Chu nhờ
tôi chuyển lời, nếu cô không xuống lầu, anh ta sẽ đứng đợi mãi ở đó. Chà chà,
rốt cuộc thì anh ta có lỗi gì mà cô giận đến vậy. Hãy nghe lời bác Châu này một
lần đi, đàn ông mà họ đã chịu nhún nhường đến mức đó là giỏi lắm rồi đấy, cháu
hãy xuống gặp anh ta một lát, bình thường anh ta đối xử với cháu như thế nào,
các bác đều thấy…”
Bác Châu vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, bà Lý hàng xóm có khuôn mặt
phúc hậu, vừa trông thấy Tịnh Ngôn liền khuyên nhủ, “Tịnh Ngôn này, bạn trai
cháu đến đây từ sáng sớm, từ lúc bác đi bộ đã thấy cậu ta đứng đợi dưới đó rồi,
hai cháu cãi nhau à? Cậu ấy không dám lên đâu. Thật đáng thương, trời lạnh như
thế, cháu nỡ lòng nào để cậu ấy cứ đứng ngoài trời gió rét?”
Tịnh Ngôn chống chế, “Bác Lý à, anh ta ngồi trong xe đấy thôi, làm gì
chịu đứng ngoài gió lạnh”.
Bà Lý nở nụ cười đôn hậu, “Cháu thử xuống xem bác nói có sai không. Hai
cháu đẹp đôi lắm, mọi người ở khu nhà này đều khen hai cháu là một đôi Kim đồng
Ngọc nữ, mau xuống với cậu ấy đi”.
Tịnh Ngôn không nói được lời nào. “Chu Thừa Khải, tôi hận anh vô cùng”,
bất giác, Tịnh Ngôn nắm chặt nắm đấm, ấm ức gật đầu, “Cảm ơn sự quan tâm của
các bác, cháu khoác áo rồi xuống ngay đây”.
Lửa giận bừng bừng, đóng sập cửa lại. Hoa Tịnh Ngôn mở tủ áo, với vội
chiếc áo len và chiếc quần bò rồi chạy thẳng xuống lầu. Những người hàng xóm
thấy cô xuống, mỉm cười hài lòng. Tịnh Ngôn nghiến chặt răng, chạy một mạch
xuống phía dưới.
Cuối cùng cũng thấy Tịnh Ngôn xuống, Chu Thừa Khải bước tới, trong lòng
mừng rỡ. Trời lạnh buốt, vậy mà Tịnh Ngôn chỉ mặc một chiếc áo len hở cổ, lộ ra
hai vai xương gầy guộc, thoạt trông cũng biết cô đang giận dữ.
Chỉ còn cách nhau một bước, Tịnh Ngôn nộ khí ầm ầm, “Chu Thừa Khải, anh
thật trơ tráo thô bỉ”.
“Chỉ cần trông thấy em, thì trơ tráo thô bỉ thế nào anh cũng nhận. Em
thấy đấy, mọi người ai cũng rất tự nguyện giúp đỡ…”
“Đó là vì họ không biết chuyện.”
Tịnh Ngôn tức run lên, con người này đúng là trơ trẽn. Cô không còn muốn
nhìn mặt anh ta, không muốn có bất cứ sự liên hệ nào với anh ta nữa, những điều
đó cô đã nói đi nói lại với anh ta cả chục lần rồi, lẽ nào anh ta không hiểu?
“Lên xe mau đi. Em sắp lạnh cóng rồi đấy.” Chu Thừa Khải kéo tay cô.
“Đừng có động vào tôi.” Tịnh Ngôn lùi lại, “Chu Thừa Khải, tôi xuống đây
để nhắc lại với anh, anh đừng có đến quấy rầy tôi và hàng xóm của tôi nữa”.
“Tịnh Ngôn, anh có điều này muốn nói với em, em lên xe đi được không? Mình
tìm một chỗ nào đó ấm áp, vừa ăn vừa nói chuyện.” Thừa Khải mở cửa xe. giọng có
chút nài nỉ.
Tiếng phanh xe bất ngờ ngắt lời họ, chiếc xe sang trọng dừng lại bên kia
đường, một người đàn ông ló ra khỏi cửa, hướng về phía Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn,
em yêu, anh đến đón em đây”.
“William!” Không màng đến vẻ mặt ngơ ngác của Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn
chạy tới, định bước lên xe.
“Tịnh Ngôn, anh ta là ai vậy?” Chu Thừa Khải chạy theo níu lấy tay Tịnh
Ngôn.
“Liên quan gì đến anh? Hãy buông tay tôi ra.” Cô giằng mạnh, “Hôm nay
tôi có hẹn với William, anh Chu, mời anh về cho”.
William ở bên kia đường đã sớm mở cửa xe đón Tịnh Ngôn. Đợi Tịnh Ngôn
ngồi vào rồi, anh ta còn vẫy tay, “Chu Thừa Khải, xin lỗi nhé!”.
“Còn chờ gì nữa, đi mau đi.” Tịnh Ngôn giục, không hề quay đầu lại, liếc
mắt nhìn William. William ngoan ngoãn đặt tay lên vô lăng, chiếc xe phóng vút
đi trong chớp mắt.
“Tịnh Ngôn, gọi anh tới đây gấp thì ra là vì anh chàng này à? Trông cũng
được đấy chứ, rất xứng với em, tại sao lại…” William
thắc mắc.
“Anh ta lấy vợ rồi.” Trong xe đã ấm hơn, nhưng không hiểu sao, người
Tịnh Ngôn vẫn run lên bần bật.
“Ồ?” Bị bất ngờ về câu trả lời, William im lặng hồi lâu, rồi quay người
lại, hỏi nhỏ, “Bây giờ chúng ta đi đâu? Em mặc như vậy có lạnh không, có cần về
thay áo không?”.
“Không cần, đi tới quán rượu.” Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, giọng dứt
khoát, nét mặt lạnh tanh.
*******
Ly rượu trước mặt trong vắt nhìn thấu đáy, viên đá nổi trong dịch thể
màu hổ phách, người đẹp ngồi bên cạnh uống như đang trong cơn khát. Nếu như
thường ngày thì đây là thời điểm William thấy thú vị nhất, nhưng lúc này, ngồi
bên Hoa Tịnh Ngôn càng uống mặt càng lạnh tanh, anh lại thấy ớn người, chỉ mong
nhanh chóng kết thúc để về nhà.
Cúi xuống nhìn đồng hồ, anh nói nhỏ, “Tịnh Ngôn à, đã mười hai giờ rồi,
hay là anh đưa em về nhé!”.
Cô quay lại, giọng giễu cợt, “William, anh biến thành phụ nữ từ khi nào
vậy? Mười hai giờ đối với anh mới là lúc bắt đầu cơ mà?”.
“Ừ...”
William không nói lại lời nào.
“William,
anh năm nay bao nhiêu rồi?” Tịnh Ngôn đặt cốc rượu xuống, đột nhiên hỏi.
“Thưa
quý cô, chúng ta là bạn học, đúng không, quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn không
biết tôi bao nhiêu tuổi à?”
“Bốn
mươi ba?” Tịnh Ngôn nghiêng đầu.
“Em say
rồi.”
“Thì
cũng chỉ là lớp huấn luyện cấp tốc thôi mà, lớn tuổi nhất là Smith cũng chỉ hơn
năm mươi, anh đừng giả đò với em.” Cô dửng dưng đáp, hoàn toàn không để ý tới
vẻ mặt anh chàng ngồi trước mặt.
Quen
William hai năm trước, khi công ty cử cô tới New York tập huấn đào tạo, anh làm việc ở
một công ty đầu tư xuyên quốc gia, từng đi khắp nơi trên thế giới. Mấy tháng
trước vừa được cử tới phụ trách khu vực châu Á, tới Thượng Hải gặp lại cô,
không ngờ hôm nay lại có vai trò này.
Mỉm
cười đắng ngắt, Tịnh Ngôn luôn tỏ ra cứng ngắt như vậy. Với phụ nữ, khi tình
cảm bị tổn thương, thường mượn rượu tiêu sầu, chí ít cũng khóc lóc thảm thiết,
là người bạn trai đi cùng, tất nhiên anh cũng dang rộng vòng tay, thể hiện
phong độ của một chàng vệ sĩ, nhưng với Tịnh Ngôn, rượu đã uống không ít, nhưng
càng uống càng tỉnh, bây giờ lại bắt đầu đùa cợt với anh về chuyện tuổi tác,
đúng là không thể tưởng tượng nổi. Trước đây ở New York, những lúc rảnh rỗi ở lớp tập huấn,
mọi người cũng hay tụ tập vui chơi nhưng anh nhớ rất rõ là cô chưa bao giờ uống
say cả, người con gái này liệu có phải là cô gái “ngàn ly không say” trong
truyền thuyết?
“Ba mươi
ba?” Thấy anh không đáp, cô tiếp tục đoán.
“Được
rồi, được rồi, anh nói với em, năm nay anh ba mươi tám.” Giơ tay đầu hàng,
giọng anh chân thật.
“Ba
mươi tám?” Cô hơi chau mày, “Tại sao giờ vẫn chưa kết hôn?”.
“...”,
im lặng một lúc anh mới nói, “Tịnh Ngôn, đó là chuyện riêng tư mà.”
Bất
chợt mỉm cười, Tịnh Ngôn nói nhỏ, “Có phải anh đang đợi?”
William
đang mỉm cười bỗng trở nên nghiêm nghị, cắn môi, “Hoa Tịnh Ngôn, quả thực anh
không muốn nhắc đến chuyện này.”
“Anh
vẫn đang đợi...” Cô tiếp tục đoán già đoán non, nụ cười trở nên lạnh lùng và xa
xăm. “William, thời gian lâu như vậy, anh dựa vào cái gì mà cứ chờ đợi như
thế?”.
Bất
chợt nhìn thấy nụ cười ấy, William nén thở dài, “Vì tự anh thấy mình không thể
mang hạnh phúc và bình yên cho một phụ nữ nào khác nữa, vì anh không muốn làm
tổn thương đến một người vô tội, nên anh quyết định độc thân, Tịnh Ngôn, em
hiểu anh chứ?”.
“Em
hiểu.” Cô nâng ly rượu lên, “William, vì câu nói hay, chúc mừng.”
“Đừng
uống nữa mà,” anh đưa tay giữ lấy chén rượu trên tay cô, “Để anh đưa em về nhà
nhé.”
“Uống
hết ly này đã,” cô khăng khăng nâng ly rượu, “Em không say, chút nữa không cần
anh đưa về đâu, tự em lái xe về cũng được.”
Sao lại
không có chuyện gì cơ chứ! Mười phút sau, William chỉ biết dở khóc dở mếu vì
một Hoa Tịnh Ngôn say mèm gục mặt xuống bàn. Cái cô gái “ngàn ly không say”
trong truyền thuyết thì ra chẳng qua là trước đây chưa bao giờ uống đến độ mà
thôi. Ai ngờ, vừa lúc nãy còn tỉnh táo, chỉ vì một chén rượu cuối cùng bỗng trở
nên như vậy. William lắc đầu thở dài, Hoa Tịnh Ngôn ơi, còn may là hôm nay cô
gặp được tôi, chứ gặp một gã trai nào khác, liệu hắn có bỏ qua một người đẹp
say mèm bất tỉnh này không? Thanh toán tiền xong, William vơ vội chiếc áo khoác
của mình choàng lên người Tịnh Ngôn, đang định đưa cô ra xe thì một anh chàng
bất chợt xuất hiện, bước tới ôm lấy cô trước.
William
ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc, trước mắt là một người đàn ông, nét mặt tái xanh
nhìn anh chằm chằm, thì ra là anh chàng công tử lúc trước đứng dưới tòa nhà nơi
Tịnh Ngôn ở.
Chà,
Hoa Tịnh Ngôn à, cô đúng là mang lại rắc rối cho tôi rồi. Trong lòng thầm nghĩ
vậy, nhưng nét mặt William nở nụ cười, “Xin lỗi, tôi nghĩ Tịnh Ngôn chắc không
muốn ông đưa về nhà.”
*******
Chiếc
ghế bằng da thật ở hàng ghế sau tỏa ra một mùi thơm êm dịu, tiếng động cơ chạy
êm êm như khúc nhạc du dương, trong khoang xe, hơi ấm như tiết trời mùa xuân,
Tịnh Ngôn miệng khô họng khát, nhưng vẫn còn muốn đắm chìm trong giấc mộng ngọt
ngào, nhưng tiếng nói chuyện lầm rầm từ hàng ghế trước truyền đến, lúc to lúc
nhỏ khiến cô tỉnh mộng, trong lòng rối bời, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu,
không tài nào mở được.
“Keng,”
chỉ có cốc rượu đã rót tràn mới có thể phát ra thứ tiếng như vậy, “Chu Thừa
Khải, anh có thể làm cho người đẹp Tịnh Ngôn trở thành thế này, quả thực rất
bái phục anh,” tiếng William từ hàng ghế trước vọng đến.
“Liệu
tôi có sai lầm không? Tại sao phụ nữ lại quá coi trọng tờ giấy đăng ký kết hôn
như vậy, chỉ là một tờ giấy thôi mà, huống hồ Tịnh Ngôn là một cô gái đặc biệt,
tôi cứ nghĩ chí ít cô ấy cũng chẳng để mắt tới nó.”
Tịnh
Ngôn mắm môi, William, anh giỏi thật, dám uống rượu vui vẻ với Chu Thừa Khải
trước mặt tôi.
“Tôi
nghĩ cô ấy để bụng đấy, không phải là với tờ giấy đó, mà là nghĩ tới việc từ
nay về sau cô ấy sẽ không được độc chiếm anh, điều này cũng đủ để cô ấy phát
điên lên.
“Độc
chiếm à? Chẳng phải tôi vẫn ở bên cô ấy hay sao, cô ấy có phải chung chạ với ai
đâu.”
“Vậy
công bằng mà nói, nếu cô ấy kết hôn trước mặt anh thì anh có chịu được không?
Nếu anh chịu được thì tôi nghĩ cô ấy cũng chịu được.”
“William,
đừng có đùa như vậy. Làm sao tôi có thể để người con gái mình yêu đi lấy người
khác cơ chứ.”
“Anh có
ngăn nổi không?”
“Tịnh
Ngôn là người tôi yêu, cô ấy cũng yêu tôi, vì thế có chết tôi cũng không buông
tha.”
“Chu
Thừa Khải, nếu vậy thì anh quả là người ích kỷ, Tịnh Ngôn đã bao giờ đánh anh
chưa? Chưa đúng không, xuống xe, tôi sẽ đánh anh hộ cô ấy.”
“Anh
thì biết gì, anh biết cái gọi là “bất đắc dĩ” là thế nào không?” Chu Thừa Khải
vẫn cố ghìm giọng, nhưng lông mày rướn lên, sắc mặt thay đổi.
“Anh
nổi cáu rồi hả, chà chà, lại nổi cáu rồi. Đúng là một thiếu gia.” William giọng
giễu cợt, nói thực lòng lúc này, trọng bụng anh ta rất coi thường con người
ngồi trước mặt. Thế nhưng thà rằng để cho Tịnh Ngôn tỉnh lại rồi tự giải quyết
lấy việc của cô ấy còn hơn là cãi nhau với anh ta. Tịnh Ngôn có cuộc sống riêng
của cô ấy, anh không muốn quyết định bất cứ điều gì hộ cô. Tịnh Ngôn ơi,
William ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, sao giờ cô chưa tỉnh? Hôm nay tôi uống
rượu với cô, giờ lại ngồi cãi nhau với người tình của cô, quả là hy sinh quá
lớn đây nhé.
“Gia
đình tôi đã sớm hẹn ước với gia đình họ Khổng, đó là việc không thể không làm,
anh không hiểu được đâu.”
Không
trả lời, William cũng không quay đầu nhìn lại. Ánh đèn đường không chiếu tới
chỗ Tịnh Ngôn nên hàng ghế sau chỉ thấy mờ mờ, Thừa Khải chợt thấy ánh mắt Tịnh
Ngôn sáng lên, không chớp, nhìn thẳng vào anh đầy giận dữ.
“Tịnh
Ngôn...” Con người từ xưa đến nay tràn đầy tự tin như Chu Thừa Khải, vậy mà lúc
này cũng cảm thấy ớn lạnh.
“William,
cảm ơn anh.” Cô ngồi bật dậy, giọng yếu ớt, nhưng lạnh vô cùng, “Không phải
phiền anh đánh anh ta, tôi sẽ tự giải quyết.”
*******
Mặc dù
trời đã dần về sáng, nhưng ở trung tâm thành phố này, gần như là không có lúc
nào ngủ, hai bên đường, những dãy đèn cao áp sáng rực, những nhà hàng bên đường
vẫn náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ từ các quán rượu vọng ra, ven đường đỗ đầy
những chiếc xe hơi sang trọng, chiếc nào cũng lấp lánh ánh sáng phù hoa dưới
bóng những cột đèn đường.
Nhìn
theo chiếc xe của Williams đi khuất, Tịnh Ngôn quay đầu lại, dưới ánh sáng mập
mờ, chiếc cổ trắng nõn của cô phía trên chiếc áo len mỏng càng tôn thêm sức hấp
dẫn, cô hơi run lên vì từng cơn gió lạnh.
“Tịnh
Ngôn”, trong phút chốc, những tâm tư kìm nén trong lòng trào dâng khiến Chu
Thừa Khải khản đặc giọng.
“Anh
muốn gì thì bây giờ hãy nói hết đi.” Tịnh Ngôn không để ý tới nét mặt của Chu
Thừa Khải, giọng lạnh lùng.
Anh đưa
tay ra định kéo cô vào, “Em lại gần đây đi, trời lạnh quá”.
Tịnh
Ngôn ngẩng đầu, lùi lại. Cái vòng tay ấy, cô chẳng lạ gì. Trời lạnh, chàng công
tử họ Chu thường mặc chiếc áo khoác màu đen, nhắm mắt lại, cô cũng có thể biết
được, chiếc áo khoác được dệt và thêu thủ công cầu kỳ, trên cổ tay có thêu tên
của anh ta.
“Tịnh
Ngôn”, anh ta lại gọi, dang tay ra, cổ tay áo nhấp nháy sáng, nhìn rất rõ, đó
là những chiếc khuyết áo được thùa bằng sợi bạc, đây là chiếc cô chọn mà anh ta
thích nhất, những giây phút ngọt ngào trước đây bất chợt ùa về, biết bao đêm
giá lạnh như thế này, cô và anh ta mười ngón tay xiết chặt, mùa đông, hai bàn
tay cô thường lạnh buốt, nhưng trước khi gặp anh, nhất định cô sẽ giấu đôi bao
tay mà bình thường không bao giờ quên mang theo, để anh lại dang tay ra, miệng
khẽ thốt lên những lời thương yêu, “Tịnh Ngôn, hai bàn tay em lại lạnh cóng rồi
đây này”. Rồi sau đó, anh ta sẽ nắm chặt hai tay cô, hà hơi, rồi nhét vào hai
túi áo ấm áp của mình.
Sau lễ
tạ ơn trước buổi chia tay, họ còn tham gia một buổi dạ hội. Bước ra khỏi sảnh
đường, những trận gió lạnh bất chợt kéo đến, những cơn mưa nhỏ giá buốt, hoàn
toàn bị bất ngờ, cô bị anh ta kéo tay lôi đi, chạy suốt dọc con đường, không
biết đã bao lâu rồi họ chưa làm cái việc ngốc nghếch như vậy, hai người vừa
chạy vừa cười, đôi giày xinh xắn của cô lội trong mưa. Khi đã trông thấy điểm
đỗ xe trước mắt, anh ta chợt đứng sững lại, ôm chặt lấy cô đang trong hơi thở
dốc, chiếc áo khoác tỏa ra mùi hương quen thuộc, mùi nước hoa đắt tiền lẫn với
hơi ấm của anh ta khiến cô như lịm đi trong hạnh phúc, bên tai là những lời thì
thầm, “Tịnh Ngôn, anh yêu em, anh yêu em vô cùng”. Thế rồi, hai người cứ đứng
vậy, ôm nhau trong mưa, những nụ hôn ngọt ngào biến cái lạnh tê tái thành vô
nghĩa.
“Chu
Thừa Khải…”, đôi môi cô bất chợt không nén nổi, run lên bần bật, cô nhìn chằm
chặp vào mặt anh, chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô sẽ lại được cảm nhận cái
ấm áp và ngọt ngào vô bờ bến như trước.
“Tịnh
Ngôn…”, anh ta vẫn gọi, giọng đã thêm vài phần nài nỉ. Anh ta đường đường là
một công tử, sinh ra trong nhung lụa, chỉ biết ra lệnh cho người khác, vậy mà
giờ đây phải cầu xin một cô gái.
Nhìn
đôi mắt đẹp ngấn đầy nước, trong lòng cảm xúc trào dâng, Chu Thừa Khải cuối
cùng không nén nổi liền lao tới ghì chặt lấy cô, giọng khe khẽ nghẹn ngào,
“Tịnh Ngôn, anh không thể xa được em, không thể”.
Trong
lòng Tịnh Ngôn lúc này không còn cảm thấy những cái vuốt ve đó êm dịu quen
thuộc nữa. Đôi tay lạnh giá, run run, nhưng cô vẫn đẩy anh ta ra một cách yếu
ớt.