Bổn Tọa Cự Tuyệt Câu Dẫn

Chương 2: Chương 2: Độc giả: Không quay cảnh hôn, hôn anh ấy một cái




An Lạc và Hứa Vanh tới đoàn phim khi còn sớm, đoàn phim mới có vài người, tới sớm chỉ có mấy diễn viên cùng tổ và An Lạc.

An Lạc tìm ghế dựa ngồi một bên xem kịch bản.

Bộ phim cậu tham diễn này gọi là 《Tình định lam vịnh》(1), cốt truyện cẩu huyết khuôn sáo cũ, là cải biên từ một bộ tiểu thuyết internet.

(1) Tình định lam vịnh: tình yêu được xác định ở vịnh biển xanh

An Lạc đóng vai nam chính, bộ kịch này có tổ chức thành viên giống nhau, trong đó địa vị cao nhất cũng chính là Mâu Tư Tư đóng vai nữ chính, Mâu Tư Tư là một võng hồng (2), ở trên mạng rất nổi tiếng, nhưng mà đánh giá của người ngoài với cô lại không hề tốt, đồn sau lưng cô có kim chủ bao dưỡng, cho nên mới có thể trong hai năm ngắn ngủi nhanh chóng nổi lên.

(2) Hồng: nổi tiếng

Nói thật, nếu không phải bởi vì bộ phim này trả thù lao đóng phim cao, An Lạc sẽ không diễn phim truyền hình. Cậu tình nguyện vỗ vỗ quảng cáo hoặc là gameshow, quay phim truyền hình quá mệt mỏi.

Nhưng cậu lại không thể không diễn, cha kế và mẹ cậu còn cần cậu nuôi, nếu tháng sau cậu không lấy được tiền, chờ đợi cậu sẽ là đòn hiểm của cha kế và quở tránh của mẹ ruột.

Cậu còn nhớ rõ năm cậu 12 tuổi, khi đó cậu vẫn là một ngôi sao nhí, cậu chịu bị cha kế và mẹ áp bức đủ rồi, lặng lẽ giấu thẻ tiền lương đi. Cha kế và mẹ cậu không lấy được tiền, rất tức giận, không tới mấy ngày mẹ cậu liền phát một đoạn hắc liêu cậu đánh nhau với người khác lên mạng và báo chí.

Cậu còn nhớ rõ lúc ấy mẹ cậu từng nói với cậu một điều, bà nói: “An Lạc, mẹ đã có thể giúp con thành công, cũng có thể huỷ hoại con. Ngoan chút, nghe lời mẹ nói thật tốt, mẹ sẽ không bạc đãi con.”

Hảo một cái mẹ sẽ không bạc đãi con, hiện tại ngẫm lại câu nói kia, lại là châm chọc dữ dội.

Nghĩ đến đây, khóe miệng An Lạc gợi lên nụ cười lạnh.

Hứa Vanh thấy, nhìn hai mắt cậu, “Thế nào, hôm nay tâm tình không tốt?”

An Lạc lắc lắc đầu, “Nhất thời cảm khái, cảm thấy đám người trong kịch bản này lăn lộn mù quáng.”

Hứa Vanh đang ngồi một bên ăn cơm sáng, nghe thấy liền cười, “Hô, cậu mới bao lớn, còn biết lăn lộn mù quáng.”

An Lạc nheo mắt nhìn anh, “Sách, tôi 18, đừng biến tôi thành đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.”

An Lạc 18, Hứa Vanh làm trợ lý kiêm người đại diện của An Lạc 4 năm, 4 năm trước An Lạc vẫn là nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm khái. Hứa Vanh biết tình huống gia đình An Lạc, biết An Lạc có mẹ là diễn viên hết thời và có một cha kế.

Người bên ngoài nhìn thấy, mẹ và cha kế An Lạc đối với An Lạc thật tốt. Có đôi khi quay phim bị chậm, mẹ cậu sẽ mang theo bữa ăn khuya tới tham ban, mà cha kế cậu sẽ tự mình lái xe tới đón cậu, một bộ gia đình hòa thuận, phụ từ tử hiếu.

Ai lại biết ngầm sẽ là quang cảnh như vậy.

Chỉ có An Lạc tự mình biết, người một nhà bọn họ đều có lớp bọc, đều là kẻ hai mặt.

Hứa Vanh cười nói: “Nha, 18 à, có bạn gái không?”

An Lạc không kiên nhẫn nói một câu: “Tại sao lại hỏi, đều nói tôi có anh lại không tin.”

“Vẫn là cái gì Vu Hách kia?” Hứa Vanh ngồi đối diện cậu, có chút buồn cười hỏi. Có đôi khi anh cảm thấy tiểu tử An Lạc này rất thần kỳ, người hỏi cậu có bạn gái không, cậu trả lại tên vai chính một tiểu thuyết, còn là nam.

Có khi thật không hiểu trong đầu An Lạc nghĩ cái gì. Hứa Vanh chỉ nghĩ An Lạc nói giỡn.

“Không tồi.” An Lạc trả lời.

Hứa Vanh đã không chỉ một lần hỏi vấn đề bạn gái cậu, mà mỗi một lần An Lạc đều sẽ trả lời là Vu Hách, Hứa Vanh không tin, mà cậu lại nói thật.

Cậu thật sự coi Vu Hách như người yêu cậu, người quan trọng nhất sinh mệnh cậu, cho dù là cha mẹ cậu cũng kém xa Vu Hách về địa vị trong cảm nhận của cậu, lời này có lẽ người ngoài nghe sẽ thấy ngược đời, nhưng đây lại là sự thật.

Đoạn thời gian khổ sở nhất hắc ám nhất đó, là Vu Hách làm bạn cậu vượt qua.

Có lẽ về sau cậu sẽ có gia đình của mình, có người vợ xinh đẹp ôn nhu, có nhi tử hiếu thuận, nhưng những thứ đó đều không thể thay thế địa vị của Vu Hách trong tâm cậu.

An Lạc cảm thấy mình đã bệnh nguy kịch, hết thuốc chữa, vậy mà lại si mê một nhân vật giả thuyết.

Người của đoàn phim lục tục tới.

“Tiểu An, sớm.”

Mâu Tư Tư diễn nữ chính dẫm lên đôi giày cao gót 12cm đi vào, tiếng bước chân “lộc cộc”, nghe run sợ trong lòng người.

Mâu Tư Tư lớn hơn An Lạc 2 tuổi, diện mạo thanh thuần, tính cách thẹn thùng khiêm tốn. Theo lý thuyết người như vậy nếu không ai thích, cũng sẽ không có nhiều người đi hắc (3). Mâu Tư Tư không đắc tội ai, xuất đạo hai năm cũng không biết trên mạng từ đâu ra nhiều người hắc cô như vậy, người này ngược lại là càng hắc càng hồng.

(3) Hắc: bôi đen

“Mậu tỷ sớm.”

Mâu Tư Tư ngượng ngùng cười cười với An Lạc.

Đóng phim cùng An Lạc thực nhẹ nhàng, An Lạc kỹ thuật diễn tốt, khi đóng không áp diễn cũng rất ít khi phạm sai lầm.

Đạo diễn Uông Thụy là một ông chú trung niên, người tuy không có danh khí, trước kia quay vài bộ cũng đều không nóng không lạnh, người lại rất dễ nói chuyện, sẽ không quá phận đi trách móc nặng nề kỹ thuật diễn của diễn viên.

An Lạc hôm nay chỉ có ba cảnh, quay xong có thể sớm kết thúc công việc, ba cảnh này có một cảnh là cảnh hôn.

An Lạc thực chán ghét quay cảnh hôn, đối với một diễn viên mà nói, quay cảnh hôn không tốt thì không phải là diễn viên giỏi. Nhưng khi An Lạc quay cảnh hôn sẽ xuất hiện tâm lý bài xích với bên nữ, cậu thật sự không có cách nào hôn miệng một cô gái, mỗi một lần quay cảnh hôn cậu đều dùng thay thế.

Nhưng nếu đổi nữ chính thành Vu Hách, vậy An Lạc nhất định thập phần nguyện ý đi hôn Vu Hách, trên thực tế An Lạc đã làm như vậy, mỗi đêm trước khi ngủ An Lạc đều sẽ cách màn hình hôn Vu Hách một chút, mặc dù Vu Hách cũng không phản ứng cậu.

Hai cảnh trước An Lạc giống như trước kia thực nhẹ nhàng đã vượt qua.

Đến khi quay cảnh hôn, An Lạc trước sau như một không được tự nhiên.

Bộ phim《Tình định lam vịnh》từ đầu tới cuối chỉ có hai cảnh hôn. Một cảnh là khi nam chính xuất ngoại du học, nữ chính đi tiễn, ở sân bay cầm lòng không đậu cường hôn nam chính. Một cảnh khác là vào thời điểm nam nữ chính đính hôn.

Hiện tại muốn quay chính là một màn đưa tiễn ở sân bay kia.

Nam chính Dương Kiêu và nữ chính Lạc Dung là thanh mai trúc mã, hai người sắp phải tách ra lần đầu tiên.

Dương Kiêu kéo theo rương hành lý đi tới sân bay, khuôn mặt lạnh lùng.

Mâu Tư Tư sắm vai Lạc Dung như cô vợ nhỏ đi theo Dương Kiêu, đầy mặt lưu luyến không rời.

Lạc Dung đột nhiên giữ chặt một tay Dương Kiêu, “Có thể không đi không?”

“Không thể.” Lời nói Dương Kiêu chứa đầy bất đắc dĩ, khi quay đầu nhìn về phía Lạc Dung, trong mắt hiện lên sủng nịch không dễ phát hiện.

“Vậy em đi cùng anh tới Anh.” Lạc Dung vội vàng bắt lấy tay Dương Kiêu, lòng bàn tay có chút mồ hôi, “Em không muốn tách khỏi anh.”

“Đừng nháo.” Dương Kiêu giơ tay vuốt vuốt tóc mái Lạc Dung, “Em biết lần này anh đi Anh không phải là đi chơi, huống hồ cha mẹ em không có khả năng đồng ý.”

“Chính là em……” Lạc Dung (4) đánh gãy lời Dương Kiêu, cắn cắn môi dưới, em luyến tiếc tách khỏi anh nha……

(4) Chỗ này tác giả để là Mâu Tư Tư, nhưng tui nghĩ là đang vào vai diễn nên sửa lại.

Phần sau những lời này Lạc Dung không nói ra, trực tiếp câu lấy cổ Dương Kiêu hôn lên.

Bởi vì ở cảnh trước, An Lạc đã nói với Mâu Tư Tư, cảnh hôn này sẽ thay thế, nhưng không nghĩ tới, Mâu Tư Tư lại hôn luôn lên miệng cậu, tựa hồ cũng không có ý định thay thế.

“Cắt.” Uông đạo hô dừng.

An Lạc vội vàng quay đầu đi, Mâu Tư Tư lần này không thực hiện được, hôn lên má An Lạc.

“Mâu Tư Tư cô sao thế, không phải thay thế sao? An Lạc kỳ thật vừa rồi nếu cậu không quay đầu, cảnh này liền tính qua, vì sao nhất định cứ phải thay thế?” Uông Thụy ôn tồn hỏi.

An Lạc duỗi tay xoa xoa mặt, lộ thần sắc xin lỗi, “Tôi không quá am hiểu diễn cảnh hôn, thật xin lỗi.”

Trên thực tế là cậu vô pháp hạ khẩu với người bên ngoài trừ Vu Hách.

“Xin lỗi An Lạc, mới vừa bị cậu mang nhập diễn, đã quên luôn việc thay thế.”

“Không quan trọng, không cần để ý, lại thêm một lần.”

Lần thứ hai, khi thay thế, Mâu Tư Tư cố ý cọ qua khóe môi cậu. An Lạc không nhịn xuống nhăn mi, cảm thấy cô gái này có thể là cố ý.

Lúc này Uông Thụy không chú ý tới động tác nhỏ của Mâu Tư Tư, mà bộ dáng An Lạc mặt đen nhíu mày lại bị camera bắt được.

“An Lạc?” Uông Thụy nghi hoặc, trong các cảnh quay khác An Lạc vẫn luôn rất xuất sắc, như thế nào vừa đến cảnh hôn liền phát huy thất thường?

“Lại thêm một lần đi, Mậu tỷ?”

“Ân.” Mâu Tư Tư mặt có chút hồng, An Lạc lớn lên thật sự quá tinh xảo xinh đẹp, khi cùng cậu quay cảnh hôn, tâm cô không nhịn được loạn nhảy lên, An Lạc vì sao không chịu quay cảnh hôn với cô? Là cô không đủ xinh đẹp?

Cô gái 20, đúng là tuổi hoài xuân. Mà An Lạc vô luận là diện mạo hay khí chất, đều phù hợp với bạn trai ảo tưởng trong lòng nữ sinh.

Khi lần thứ ba bị kêu cắt, An Lạc nói: “Mậu tỷ uống miếng nước nghỉ một chút đi.”

Hứa Vanh kéo cậu tới một góc, thần bí hề hề nói với cậu: “Cô ta muốn hôn cậu.”

“Lại làm sao vậy, tôi không muốn quay cảnh hôn.”

“Người Mâu Tư Tư lớn lên không xấu, cậu chưa từng động lòng?”

An Lạc uống lên nước miếng, liếm liếm môi, “Cô ta đẹp sao, đừng tưởng tôi không biết, các anh đều phun tào sau lưng tôi nói tôi quá đẹp, cách xa Mâu Tư Tư một con phố.”

“Thúi lắm.” Hứa Vanh cười nói một câu, nhưng mà An Lạc nói đích xác là sự thật.

“Lại nói, tôi cũng có bạn gái.” An Lạc bổ sung.

“Vu Hách?”

“Đúng vậy.”

“Sách, đó là nam nhân không nói, còn là một nhân vật tiểu thuyết, lừa ai vậy.”

“Tin hay không tùy thích.” An Lạc liếc mắt nhìn anh, khoanh tay trước ngực dựa vào trên tường, ánh mắt trôi ra xa.

“Khi cậu tự thẩm cũng nghĩ tới hắn sao, không phải bạn gái cậu sao.” Hứa Vanh có chút buồn cười, An Lạc nói dường như là thật.

“Hảo a.”

Nghỉ ngơi vài phút, ước chừng là sau khi Uông Thụy giảng giải cho Mâu Tư Tư, cảnh hôn này một lần đã qua, lần này Mâu Tư Tư không cố ý làm động tác nhỏ.

Một ngày quay xong, An Lạc lười biếng duỗi eo, cậu không muốn về cái nơi được gọi là nhà, lại tưởng niệm Vu Hách, trở về phát ngốc với poster Vu Hách cũng là hạnh phúc.

“Đưa tôi về đi.” An Lạc nói với Hứa Vanh.

“Đúng rồi, thù lao đóng phim còn dư cho vào thẻ này hộ tôi. Giúp tôi tìm phòng ở, không cần là nhà, tiền thuê không cần quá cao, có thể cho người ở là được.”

“Nghĩ sao lại dọn ra ngoài ở? Mâu thuẫn với ba mẹ?”

“Không, đi ra ngoài thể nghiệm sinh hoạt một người không được sao.” An Lạc kéo kéo khóe miệng.

Tác giả có lời muốn nói: Sưu tập động một cái nha ~ động một cái nha ~~ tác giả ngốc thật tâm tắc QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.