Bổn Tướng Bị Câm

Chương 1: Chương 1: Phượng Tô Nhược.




Mã Nghi tắt di động, thở dài phóng tầm mắt ra ngoài khung kính lớn, ở nửa vòng trái đất bên kia, có người đàn ông cô từng yêu. Tự gạt bỏ đau đớn trong lòng, vì sao yêu lại không thể chờ đợi? Cô chán nản liếc mắt nhìn dãy thành quả phát minh của đám học trò. Trong tâm khinh thường chê bai, tất cả chỉ toàn là đồ vứt đi, giống như chẳng xem Giáo sư cô ra gì, không có một phát minh nào mới mẻ đáng để cô chú ý.

“Giáo sư, ở kia có một học sinh mới, muốn được gặp cô ở kia.”

Mã Nghi xoay người, thân hình thon gọn trong bộ đồ trắng toát lên vẻ đẹp uy nghiêm mà lại quyến rũ. Đôi mắt xinh đẹp hướng về phía trợ lý riêng của mình nói, liền thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi, dáng người nhỏ nhắn đang đứng ngược lưng về hướng cô.

Mã Nghi nhíu mày, không mặn không nhạt từ chối, “Là người thứ bao nhiêu muốn gặp tôi?”

Đối với sự cao ngạo xa cách này của nữ nhân trước mặt, là trợ lý hắn đã quá quen rồi, lúc đầu cũng muốn thay Mã Nghi từ chối, nhưng cô gái phía kia lại nói là mình không tự phát minh, mà là tìm thấy ở nơi nào đó, khiến hắn tò mò muốn xem thử, phải bước đến hỏi ý kiến Giáo sư.

“Không phải, Giáo sư. Cái kia... Cô ấy nói là mình tìm được, chứ không phát minh ra. Tôi nghĩ cô nên qua đó xem thử một chút.”

Mã Nghi nghe vậy không nói gì, gật đầu một cái đi đến chỗ cô gái đó. Thầm nghĩ nếu như thứ mà cô gái đó tìm thấy có thể giúp gì cho cô thì cũng tốt, vẫn là so với những thứ dưới kia lại đỡ hơn phần nào.

Trợ lý bên cạnh cũng không rảnh rỗi, lập tức đi đến gọi cô gái kia, nhanh chóng đưa Giáo sư đến phát hiện của cô.

Mã Nghi đi theo, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn không biểu cảm khiến người đi sau căng thẳng. Nếu như không đạt theo ý muốn của Giáo sư, sợ là cô sẽ tức giận mà mắng mỏ không tha.

Vừa bước đến nơi được đưa đến, mắt mọi người liền mở to. Cái gọi là phát hiện được thấy là một cái máy có hình tròn, vẻ ngoài dị dạng nhìn không ra là thứ gì, dây điện ở phía dưới lộ ra nguy hiểm, ở giữa là miếng nhôm lồi lõm xấu xí. Nhìn cái máy, thực khiến người ta cảm thấy đây không phải là phát minh gì cả, mà chỉ là một đống sắt vụn bỏ đi.

Mã Nghi hồ nghi nhìn cái máy trước mắt, kia là cái máy quái quỷ gì.

Cô đưa mắt nhìn một lượt, ý định bước đến xem thử, vừa chạm tay vào cái máy, trước mắt lập tức tối đen. Thân hình xinh đẹp chao đảo rồi ngã xuống, trước đó lại nghe thấy tiếng gọi Giáo sư của mọi người, ý thức mơ hồ, Mã Nghi liền chìm vào bóng tối.

...

Đầu tiên cử động ngón tay, sau đó cử động ngón chân, tiếp theo khó khăn nuốt một ngụn nước bọt.

Đau họng quá!

Ý thức đầu tiên của Mã Nghi là đang nằm trên giường, mát lạnh êm êm.

Mí mắt nặng nề từ từ kéo lên, mơ hồ nhìn thấy một nơi xa lạ, theo bản năng hé mở đôi môi khô rát của mình.

“Ở đâu vậy?”

Giọng nói khàn khàn khiến nàng hoảng sợ, vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gọi vội vã của một nữ nhân nào đó.

“Quận chúa tỉnh rồi! Quận chúa tỉnh rồi!”

Người trên giường khẽ nhíu mi thanh, mí mắt khó khăn nâng lên bây giờ lại hạ xuống.

Cái gì vậy? Cái gì mà Quận chúa? Thời nào rồi mà Quận chúa ở đâu lại xuất hiện?

Tiếp theo đó là một loại âm thanh bước chân từ xa đến, rất vội vã.

Đang muốn hỏi một lần nữa đây là ở đâu, liền nghe bên tai một giọng nói nam nhân ấm áp truyền đến.

“Tô Nhược, nàng tỉnh rồi.”

Người trên giường vừa mới tỉnh, nghe giọng nói xa lạ cùng với hàng loạt từ ngữ không quen thuộc lại muốn suy nghĩ, đầu óc còn mê mang lại một lần nữa bất tỉnh.

“Phùng Linh quốc Bình Trân Quận chúa đã tỉnh, truyền gọi thái!”

***

Mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái màn che màu đỏ, ý thức nhận biết đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với mình, lại không phải là bệnh viện.

Mã Nghi cảm thấy nóng bức, đưa tay lên muốn phe phẩy lấy gió liền nghe thấy một tiếng nói cạnh tai mình.

“Tô Nhược, ta biết nàng chưa chết mà.”

Mã Nghi theo bản năng xoay đầu. Đôi mắt trợn to nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú đang phóng đại trước mắt.

Người bên cạnh cũng đang nhìn nàng. Hắn thấy sự ngạc nhiên của nàng liền cảm thấy vui vẻ, lại mở giọng thật nhẹ.

“Tô Nhược, ta thực nhớ nàng...”

Sau đó cái đầu to liền dụi dụi vào hõm cổ của nàng, cả người ôm chặt lấy nàng cọ cọ.

Mã Nghi toàn thân cứng đờ. Nàng hướng mắt nhìn thẳng, khẽ hạ mi mắt, nam nhân bên cạnh tò mò nhìn nàng, mang giọng hơi lo lắng gọi nàng một lần nữa. Cuối cùng, mỹ nhân bên cạnh hắn đột nhiên mở to mắt, tức giận một cước đá hắn xuống giường, giọng trong cất cao hét lớn.

“Khốn kiếp, trợ lý Kim!”

Mã Nghi chấn động, giọng nói lạ lẫm này...

Cái quái gì vậy? Giọng nói kì quặc này từ đâu xuất hiện vậy?

Mã Nghi lại khẽ khàng cất giọng một lần nữa.

Vẫn là cái giọng nói đáng ghét đó.

Một lần thử mở miệng nói một câu nữa, vẫn là nó!

Cứ như vậy, không biết là bao nhiêu lần rồi. Mã Nghi mới hoảng sợ nhận ra đây chính là xuất phát từ cổ họng nàng mà ra. Nàng run rẩy xoay đầu nhìn một loạt người trong phòng đang ngơ ngẩn cùng kinh sợ quan sát nàng.

“Quận chúa... Người không sao chứ?”

Mã Nghi nhắm chặt mắt.

Nữ sinh cùng cái máy kì lạ, bất tỉnh, rồi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nằm trên giường với một nam nhân không biết là ai, tiếp tục bị một toán người kì quặc gọi là Quận chúa cùng hàng loạt từ ngữ phương nào.

Mã Nghi chịu không nổi sự chấn động này, cuối cùng mở mắt nhìn lại thật kĩ mọi thứ lần nữa. Xác định những sự việc đang xảy ra với mình là sự thật, hoảng loạn lần tiếp theo bất tỉnh.

...

Khi Mã Nghi tỉnh dậy thì sắc trời đã sớm tối một mảnh, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một phụ nhân cùng một nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh giường nàng.

Thấy nàng đã tỉnh, cả hai cùng kinh hỉ chạy đến bên cạnh, người đưa nước người hỏi nàng có sao không. Mã Nghi nhận được những lời hỏi thăm này mặc dù có sợ hãi nhưng vẫn không từ chối. Gượng người một chút, mặc dù rất sợ với những gì đang xảy ra, nhưng nàng cũng không cố ý muốn từ chối hai người này.

Mã Nghi ăn chút cháo trắng từ nữ tử gọi là nha hoàn mang đến.

Ăn không bao nhiêu thì chịu không nỗi nữa, lại nằm xuống trầm mặc nhìn lơ đễnh, suy nghĩ mình đang ở đâu.

Mã Nghi nhắm mắt rồi lại mở mắt. Hoảng loạn một lần nữa lại trỗi dậy, mặc dù ở thời hiện đại nàng là một nhà khoa học tài ba đi chăng nữa, thì đối với một sự xa lạ, một hoàn cảnh hoàn toàn mà mình không biết đến thì một chút bình tĩnh cũng không còn được lưu lại.

Nàng run sợ, trợ lý Kim, nữ sinh kia, nàng mở to mắt. Chính là cái máy kì lạ mà nữ sinh kia mang đến. Khi nàng chạm tay vào thì bất tỉnh, đến khi tỉnh dậy lại thấy mình đang ở nơi quái đãn này. Chắc chắn là vậy, cái máy đó, là máy chuyển đổi thời gian?

Mã Nghi đau khổ gạt bỏ, nếu là máy chuyển đổi thời gian thì cả một toà cao ốc khi đó cũng sẽ biến về nơi xa lạ này.

Mã Nghi lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt. Chẳng lẽ, nàng phải bỏ mạng ở nơi này. Nàng chỉ mới gần hai mươi chín tuổi thôi, vẫn còn một tương lai rộng lớn mà. Sự nghiệp khoa học của nàng, đứa em trai nhỏ bé tội nghiệp của nàng, trợ lý Kim, người nàng thương, những phát minh vĩ đại mà nàng đang tiến đến, cả những ngôi nhà, toà cao ốc, cuộc sống xa hoa mà nàng cực khổ hơn mười năm mới có được...

Mã Nghi đang thương tâm khóc than, thì nghe một giọng nói mềm mại cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến.

“Quận chúa, người tỉnh chưa?”

Theo bản năng, Mã Nghi liền hô tỉnh. Xoay đầu liền thấy một nữ nhân xinh đẹp, da trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo uyển chuyển, nụ cười nhàn nhạt trên môi, đôi mắt quyến rũ hếch lên cao ngạo cũng không kém phần mị hoặc, tóc dài như suối, được búi cao chỉnh chu gọn gàng bởi một cái trâm cài bằng ngọc đẹp đẽ, trước trán hạ xuống một vòng bím nhỏ nhẹ nhàng thanh tao, phối hợp cùng một bộ y phục màu lam phết dài đất mà theo Mã Nghi nghĩ là có nhiều lớp chồng chất lên nhau thật đáng ghét bỏ. Cả người nàng toát ra khí thế bất phàm như tiên nữ, nhẹ nhàng như mây trôi, xinh đẹp đến khuynh thành.

Nữ nhân đó bước đến ngồi bên cạnh Mã Nghi. Nàng mải mê nhìn ngắm mỹ nhân trước mắt mà quên mất cả sự sợ hãi vừa xâm chiếm cả bản thân.

Nữ nhân đó hiền hậu vươn tay lấy một tách trà nóng, đưa đến bên môi Mã Nghi mỉm cười nói, “Quận chúa đã tốt hơn chưa? Ta nghe nha hoàn nói khi sáng ngươi vừa tỉnh lại ngất đi, chưa kịp bước vào phủ liền phải đi ra lại. Bây giờ mới có thể gặp ngươi một chút, thật không uổng công ta một thân chân thành đến Na Lai tự cầu hộ ngươi một quẻ, thật may thật may nha!”

Mỹ nhân tuyệt trần nói liền phẩy phẩy tay lộ ra vẻ mặt vui mừng. Sau đó ngửa cổ uống cạn tách trà tiếp tục thao thao bất tuyệt câu chuyện nào đó.

Mã Nghi thất thần nhìn nàng, câm lặng đợi mỹ nhân nói xong mới mở miệng hỏi thăm.

Nào ngờ nàng ta nói đến tận canh hai canh ba mà không mệt mỏi, nào là câu chuyện về vị vương gia nào đó, oai phong lẫm liệt, nào là nữ nhân nào đó gọi là cái gì đó phi phi gì đó đêm qua được Hoàng thượng thị tẩm, nào là ở đâu đó xuất hiện tiểu nha đầu thông minh lanh lợi trở thành tiêu điểm của đám nam nhân trong triều, nào là gì gì đó nữa. Mã Nghi thực sự không chịu nổi, vốn không có tính kiên nhẫn, nàng quên cả sợ hãi, tức giận rít giọng, “Cô gái kia, cô có thể im lặng được chưa?”

Mỹ nhân giật mình, mặt mày đỏ bừng như là hoảng hốt muốn ngã xuống đất ngay tại chỗ. Nàng ta vội vàng gật gật đầu, đây là lần đầu tiên Quận chúa nổi giận với nàng nha, thực sự là quá dữ tợn, còn ghê hơn cả Tôn phi nương nương.

Mã Nghi vuốt ngực một cái, để yết hầu thông thuận, hơi thở ổn định, mới chậm rãi ngước mắt hướng mỹ nhân hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Mỹ nhân choáng váng, đầu óc mơ hồ cảm thấy như có gì đó đang đả kích rất mãnh liệt sâu trong nơi nào đó. Đây là đâu? Đây là nơi mà Quận chúa một mực muốn đến lúc trước chứ đâu!

“Quận chúa, đây là Ngạo Tiên Quốc.” Mỹ nhân thật thà nhiệt tình trả lời, mặc dù tâm can đang bị “Phượng Tô Nhược” ngược đãi mạnh mẽ.

“Tôi là ai? Tôi không phải Quận chúa!” Nhíu mi một cái, Mã Nghi lắc lắc đầu, “Cô là ai? Quận chúa là ai?”

Mỹ nhân sửng sốt, chẳng phải nói là Quận chúa đã tốt rồi sao? Bây giờ liền hỏi những thứ ngớ ngẩn này? Bị mất trí nhớ? Mỹ nhân liên tục tự đưa câu hỏi trong đầu óc chính mình, hồ nghi nhìn người trước mặt như không tin là Mã Nghi lại quên mất tất cả như vậy.

“Ánh mắt gì vậy? Tôi hỏi cô không trả lời à?” Tính tình Mã Nghi tuy sợ hãi nhưng vẫn rất khó chịu, sự cao ngạo từ nhỏ khiến bây giờ nàng vô cùng không chịu được cái gọi là người khác không nghe lời mình.

“A, ta nói ta nói...” Mỹ nhân lắc lắc đầu, bím tóc trước trán tung tung theo đường nét xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng nhắc lại chuyện như là Quận chúa đã bị mất trí nhớ, “Ngươi tên là Phượng Tô Nhược, là đương kim Quận chúa Phùng Linh quốc đến đây là Ngạo Tiên quốc để học hỏi phong truyền bổn quốc. Ta là nhị công chúa Ngạo Mạc Linh. Này, chúng ta đã là bằng hữu từ khi vừa bước chân lên Ngạo Tiên quốc nha, tại sao ngươi lại dễ dàng quên ta như vậy? Chẳng lẽ một chưởng của Bình Mạn Vương gia mạnh đến mức liền làm ngươi ngất đến gần một năm nha, thực là khiến ta hoảng sợ đó. Này này Quận chúa!”

Ngạo Mạc Linh tức tối vẫy vẫy tay trước mặt “Phượng Tô Nhược”, không ngừng kêu gọi nàng hoàn hồn về hiện tại.

“Phượng Tổ Nhược” ngẩn người không quan tâm đến Ngạo Mạc Linh nữa. Hiện tại cái nàng quan tâm nhất là, nàng không biết phải sống như thế nào trong cái gọi là Ngạo Tiên quốc gì gì đó. Chính xác hơn là, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình hy sinh cuộc đời này cho khoa học, liền trở thành vật thí nghiệm cho cái máy xuyên không gian của nữ sinh chết tiệt kia.

Nàng một lần nữa lại muốn khóc, ở hiện đại cha mẹ nàng đã mất, cũng vì làm vật thí nghiệm cho một công trình khoa học, để lại nàng cùng một đứa em trai nhỏ. Bây giờ nàng thành tài, tiền đồ vang vọng, nhưng lại bất hạnh biến thành cái thể loại này, để lại một mình em trai, làm sao mà nó sống nổi đây?

Ngạo Mạc Linh nhìn thấy “Phượng Tô Nhược” đột nhiên khóc rống lên, hoảng sợ ôm lấy nàng vào lòng, để mặc cho nàng rơi nước mắt, rối rắm chỉ biết vuốt nhẹ trên tấm lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi kia.

“Phượng Tô Nhược” khóc một hồi lâu thật lâu, cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, Ngạo Mạc Linh mới thở dài đặt nàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Chắc có lẽ là nhớ lại Bình Mạn Vương gia đã làm nàng thương tâm nên mới khóc đến kiệt sức như vậy. Ai, thật là tội nghiệp cho Quận chúa...

***

Trời tờ mờ sáng.

“Phượng Tô Nhược” thở dài một tiếng, vốn đêm qua không thể nào ngủ được, vừa chợp mắt một chút lại giật mình thức giấc.

Hừ, gối cao như vậy, ngủ được thì cũng rất hay!

“Tô Nhược” mệt mỏi suy nghĩ, Quận chúa, ta ta ngươi ngươi, cái thể loại này chỉ có là cổ đại thôi.

Nàng cảm thấy hơi hối hận, ngày trước nếu biết thương em trai một chút, quan tâm nó một chút, thì sẽ cố dành thời gian để xem phim cùng nó. Hoặc đến mấy nữ sinh chào hỏi thân thiện một chút, thì chắc bây giờ cũng biết một chút gì đó gọi là con người của cổ đại, cái gì gọi là kiếm hiệp, hoàng cung, hậu cung rồi xuyên xuyên gì gì đó.

Nàng ôm chăn đau lòng, bây giờ thì hay rồi, một tiếng gọi cũng khó mở miệng, chứ đừng nói ban cho một cái cương vị mà vài ngày qua cả khối người bước đến phòng nàng cúi đầu rồi quỳ xuống rồi thưa thưa, xem nàng còn hơn cả cha mẹ họ, như vậy thực khiến nàng muốn tổn thọ, nàng còn rất trẻ mà.

“Phượng Tô Nhược” xoay người nhoài đầu ra ngoài, nhìn thấy sắc trời rạng đông đẹp mắt, xoa xoa bàn tay. Có thể đến đây được thì cũng có thể trở về được, nàng là một nhà khoa học tài giỏi, nàng tự tin mình có thể làm ra một cái máy giúp mình trở về nhà.

Nhưng trước mắt phải tập làm quen với thói sống ở đây, rồi sau đó mới có thể có được không gian làm việc riêng được.

“Phượng Tô Nhược” ngồi dậy, nàng đã nằm trên giường cũng là một thời gian dài, chưa một lần nào bước xuống dưới, thậm chí chưa từng mở miệng kể từ khi mỹ nhân tên Ngạo Mạc Linh xuất hiện. Từ đó đến nay vẫn chưa hết sợ hãi, vẫn là không muốn tiếp nhận sự thật mình đến thế giới khác người, nên mới không muốn đối mặt. Toàn khi nàng nằm đều là người được gọi là nha hoàn tên Hoà Diễm giúp đỡ thay y phục cả những bữa ăn hằng ngày. Bây giờ thì phải thay đổi một chút, giọng nói đã khác, không biết mặt mũi có còn hay không, thuận tiện xem xét tình hình xung quanh mới được.

“Phượng Tô Nhược” vuốt vuốt yết hầu, nhướn cổ gọi lớn, “Hoà Diễm? Có ai ở đây không?”

Nàng nhíu nhíu mày, vài hôm không nghe lại lại thấy khó chịu, nhưng phải cảm thán giọng nói này thật êm tai, nhẹ nhàng như nước trôi, thoáng mềm như gió thổi.

Chỉ vừa vài khắc, bên ngoài liền chạy vào một nữ tử.

Hoà Diễm thấy chủ tử mình đã thức giấc, lập tức hành lễ vấn an rồi nhanh chóng mang nước ấm đến để nàng rửa mặt.

“Phượng Tô Nhược” nhíu mày ngài, không vui nhìn thau nước trước mắt.

“Đây là gì vậy?”

Hoà Diễm gãi gãi đầu, khó hiểu đáp: “Quận chúa, đây là nước rửa mặt.”

“Tô Nhược” ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kia của nha hoàn, lại cúi đầu nhìn thau nước bằng vàng óng ánh nước kia.

Nàng thở hắt một hơi, nơi cổ quái này, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể làm quen được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.