Phất Dung quân vội đứng dậy, chùi hết nước mắt nước mũi trên mặt, cúi người bái: “Tham kiến Hành Chỉ quân!”
Hành Chỉ nhàn nhạt cười: “Ừ, một người trẻ tuổi rất có khí khái.”
Thiên đế bất lực thở dài: “Chẳng qua cũng chỉ là thứ không ra gì thôi!” Nói xong
Thiên đế nhìn Phất Dung quân nghiêm mặt, “Lại làm sao nữa?”
“Hoàng gia
gia…” Phất Dung quân hai mắt đẫm lệ, liếc Hành Chỉ một cái, muốn nói
nhưng lại thôi, vốn cũng cảm thấy ngại, nhưng lòng lại nghĩ trước sau gì cũng bị mắng, có người ngoài ít ra cũng sẽ không bị mắng quá khó nghe,
“Hoàng gia gia, Bích Thương vương của Ma giới kia tôn nhi thật không thể cưới được đâu!” Hắn khóc rống lên, “Tôn nhi có bệnh! Sẽ ảnh hưởng đến
quan hệ hai giới đó!”
“Bốp!” Thiên đế đập bàn đứng dậy, xem bộ dạng thì còn tức giận hơn ngày thường vài
phần: “Ngươi thật không coi Trẫm ra gì mà! Cái cớ tệ hại như vậy cũng
đem ra nói được!” Thiên đế tức giận chỉ vào mặt hắn mắng. “Ngươi có bệnh gì! Bệnh… bệnh như ngày trước…” Thiên đế nghiến răng, khổ nỗi còn Hành
Chỉ ở đó nên không tiện nói thẳng, lửa giận bị đè nén nên càng tức tối
hơn, Thiên đế lấy sách trên bàn ném thẳng vào đầu Phất Dung quân, “Khốn
kiếp! Hôn kỳ đã định, lúc đó cho dù chặt gãy chân ngươi cũng phải cưỡi
tôn tức phụ[1] này về cho Trẫm!”
[1] Tôn tức phụ: cháu dâu
“Hoàng gia
gia!” Phất Dung quân khóc lớn, “Tha mạng! Bích Thương vương kia cũng đâu có muốn! Người xem, cô ta cũng đã đào hôn rồi đó thôi. Sau này tôn nhi
cưới cô ta về, cô ta trút giận lên người con thì tôn nhi làm sao chịu
nổi đây!”
“Ngươi!” Thiên đế hận sắt không thành thép[2].
[2] Kỳ vọng nhưng lại thất vọng
“Đế quân!”
Thanh âm đạm mạc của Hành Chỉ đột nhiên chen vào, “Việc này…” Thiên đế
vội cười nói: “Thời gian trước Hành Chỉ quân hạ giới du ngoạn nên có
điều không biết, lúc trước thương nghị chuyện liên hôn giữa Thiên Ma
lưỡng giới, hai đứa tiểu bối mà ngài đề nghị… chúng hơi ác cảm với hôn
sự này, nhưng mà không sao, nếu đã là đề nghị của Hành Chỉ quân, lại là
chuyện đã được chúng tiên gia thảo luận quyết định, đương nhiên không
thể phản hồi. Đám tiểu bối còn trẻ tuổi, khó tránh có lúc càn quấy, chứ
sau này thành thân rồi, sớm tối kề cận nảy sinh tình ý thì sẽ ổn thôi.”
Trước khi
thề độc mình tuyệt đối không bao giờ nảy sinh tình ý với con hổ cái kia, Phất Dung quân vì câu nói trước đó của Thiên đế mà ngây ngốc. Hôn sự
này… là do Hành Chỉ quân định sao?
Là do Hành Chỉ quân định?
Hành Chỉ
quân này độc cư ở Thiên ngoại thiên bao nhiêu năm đã không thể nào đếm
nổi nữa rồi! Hắn vốn không biết được ở Thiên giới này có ai với ai, chứ
đừng nói gì đến Ma giới! Rốt cuộc là hắn chọn nhân tuyển kiểu gì đây!
Lão nhân gia thỉnh thoảng nổi máu đến Thiên giới nghị sự này đã hủy cả
đời của hắn rồi đó!
Nhưng mà
chuyện đến nước này hủy cũng hủy rồi, Phất Dung quân thầm nghĩ, chả
trách hôm nay Thiên đế giận dữ hơn thường ngày, thì ra là sợ hắn làm
trái tâm ý của Hành Chỉ quân, chạm vào vảy ngược của Hành Chỉ quân.
Nhưng nếu đã biết hôn sự này do ai định, vậy cứ trực tiếp đến cầu xin kẻ chủ mưu đằng sau vậy.
Hắn lấy can
đảm hướng về phía Hành Chỉ quân cúi đầu thật thấp nói: “Được Hành Chỉ
quân ban hôn, Phất Dung thật cảm thấy vinh quang vô hạn, nhưng trước đây Phất Dung và Bích Thương vương Thẩm Ly chưa quen biết gì. Nghe nói ngọn ngân thương của Bích Thương vương sát… anh khí bức người… Phất Dung…
Phất Dung còn chưa chuẩn bị để cưới một thê tử như vậy…”
“Hỗn xược!”
Thiên đế tức giận hét lớn. Phất Dung quân toàn thân run rẩy, vừa quỳ
xuống hắn đã nghe một giọng nói nhàn nhạt khác: “Nếu vậy hãy dời lại
đi!”
Phất Dung
ngẩn ra, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Hành Chỉ quân nhàn nhạt cong khóe
môi thành một nụ cười cực nhẹ, hắn nói với Thiên đế cũng đang ngơ ngác,
“Nếu đôi bên đều có ác cảm như vậy, chi bằng Đế quân hãy dời hôn sự này
lại một thời gian để đôi bên thích ứng một chút, cứ cưỡng ép gán ghép
thì Hành Chỉ e là sau khi thành thân…” Ánh mắt hắn xoay chuyển, rơi trên người Phất Dung quân, độ cong trên khóe môi càng lớn hơn, nhưng bốn chữ hắn thốt ra lại khiến cho Phất Dung quân ớn lạnh cả người, vì hắn nói,
“Sẽ có huyết án.”
Huyết… huyết án sao…
Phất Dung
quân dường như cảm nhận được có một nữ nhân cường tráng ấn mình xuống,
sau đó lấy thương đâm hắn thủng như cái rổ. Hắn lạnh người, đôi mắt đẫm
lệ nhìn Thiên đế. Vẻ mặt Thiên đế khó xử: “Hôn kỳ này đã định rồi, đột
nhiên dời lại e là không thỏa đáng.”
Hành Chỉ
cười nói: “Nói ra thì đó cũng là lỗi của ta, lúc đó ta nhìn danh sách
còn tưởng Bích Thương vương Thẩm Ly là một nam nhân, còn Phất Dung là
một nữ tiên. Hai tên này một nhu một cương rất xứng, không ngờ là ta lại nghĩ lầm. Hành Chỉ giúp họ xin dời lại một thời gian, coi như thông cảm cho họ, cũng coi như bù đắp lỗi lầm của mình. Đế quân thấy có được
không?”
Hành Chỉ đã
nói vậy, lẽ nào Thiên đế lại không đồng ý, liền vội nhận lời, quay đầu
trút giận lên người Phất Dung quân: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không tạ ơn
lui ra đi!”
Phất Dung
quân vội hành lễ thoái lui, chờ ra khỏi bậc thang dài trước Tẩm điện,
người hầu đi theo hắn bước lên hỏi: “Tiên quân, vẫn ổn chứ?”
Phất Dung
quân gãi đầu tự mình lẩm bẩm: “Ổn thì ổn, nhưng mà kỳ lạ là… đã là lỗi
lầm sao không hủy luôn hôn sự này cho xong, còn dời lại làm gì?” Hắn đi
được vài bước, “Ơ, vừa rồi có phải là hắn đổi cách khác để mắng tên ta
quá ẻo lả không?”
Người hầu kỳ quái: “Tiên quân nói gì?”
Phất Dung
quân lắc đầu: “Ha, mặc kệ hắn, dù sao bổn tiên quân lại có thêm vài ngày tiêu diêu, đi thôi, đến Bách Hoa trì thăm Bách Hoa tiên tử.”
“Tiên quân… A, khoan đã, Đế quân biết sẽ lại nổi giận nữa đấy!”
Lúc tin tức
từ Thiên giới truyền xuống Ma giới, Thẩm Ly đang ở trong Nghị sự điện
của Ma cung thương nghị với Ma quân, quân đồn trú ở biên giới gần Khư
Thiên Uyên của Ma giới gần đây cảm thấy trong Khư Thiên Uyên có dao
động, tuy không phải là động tĩnh gì lớn, nhưng phong ấn của Khư Thiên
Uyên bình lặng như dòng nước chết đã hơn ngàn năm nay, lần này đột nhiên có dị thường, khó tránh người ta đề cao cảnh giác.
Chúng tướng
thương nghị xong quyết định cho hai vị Tướng quân Mặc Phương và Tử Hạ
đến biên giới điều tra, nếu có dị thường thì một người hồi báo, một
người ở lại trấn thủ, hiệp trợ quân đồn trú ở đó.
Họp xong,
chúng tướng chuẩn bị rời đi thì lúc này chiếu thư của Thiên giới lại ban xuống, nghe người đến tuyên đọc chiếu thư hoãn lại hôn kỳ, mấy vị Tướng quân quyền cao chức trọng của Ma giới đều đen mặt: “Nói đổi là đổi? Lẽ
nào chuyện cưới gả này đều do người của Thiên giới làm chủ sao?”
Thẩm Ly ngồi bên cạnh không nói gì. Không khí nhất thời trở nên nặng nề, cuối cùng
Ma quân phẩy tay nói: “Thôi được rồi, về hết đi!”
Chúng tướng
thở dài lục tục rời đi, trước khi đi Mặc Phương nhìn Thẩm Ly, thấy sắc
mặt nàng đạm mạc đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng bị Ma quân gọi lại: “Ly
nhi, ở lại!” Gọi tên thân mật như vậy chắc không phải giữ lại để giáo
huấn, không cần cầu xin. Lúc này Mặc Phương mới cụp mắt rời bước.
Trong Nghị
sự điện rộng lớn chỉ còn hai người là Thẩm Ly và Ma quân, sự trầm lặng
bị giọng nói trầm thấp sau mặt nạ phá vỡ: “Con người của Phất Dung quân
này con thấy thế nào?”
“Phất Dung
quân, phù dung quân[3]. Mưa móc rải đều, ai đến cũng không từ.” Giọng
điệu Thẩm Ly khinh miệt, “Vừa nghe tên đã biết nhất định là một kẻ sống
trong vạn hoa, một ngọn cỏ không chừa.”
[3] Phất Dung quân và phù dung quân đọc là Fu rong jun, phù dung quân là phù dung chia đều.
Ma quân khẽ ngẩn ra: “Biết rõ quá nhỉ!”
“Đâu phải
con biết rõ.” Giọng điệu Thẩm Ly đạm mạc, nhưng do vội vã cướp lời đã
bộc lộ sự bất mãn trong lòng nàng, “Thực sự là Phất Dung quân này danh
tiếng quá vang dội. Khiến ngay cả người không biết chuyện bát quái như
con cũng nghe danh. Thật là hiếm thấy.”
“Ly nhi đang oán ta tiếp nhận hôn sự này sao?”
Thẩm Ly lắc đầu: “Không dám!”
Nhìn bộ dạng hờn dỗi của nàng, Ma quân ngầm hiểu, tờ chiếu thư vừa rồi tuy Thẩm Ly
bề ngoài không nói gì, nhưng lòng tự tôn nhất định đã bị tổn thương, Ma
quân im lặng một lúc nói: “Ly nhi có biết hôn sự này là do ai định
không?”
“Ngoài đám người nhàn rỗi vô vị của Thiên đế thì còn ai nữa?”
“Còn có Hành Chỉ quân.” Giọng điệu Ma quân khẽ trầm thêm, “Tôn thần độc cư Thiên
ngoại thiên, hôn sự này của con là do hắn ban cho.”
Thẩm Ly cả
kinh, Hành Chỉ quân giống như một truyền thuyết lưu truyền trong Tam
giới, vị thần duy nhất còn tồn tại từ Thượng cổ đến nay, một mình tạo ra phong ấn của Khư Thiên Uyên, ngàn năm trước nhốt hết yêu thú họa loạn
Tam giới vào Khư Thiên Uyên. Sức mạnh to lớn đó đối với người thời nay
thì giống như một quái vật vậy. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có
ai gặp hắn, rốt cuộc hắn có thật hay là hư cấu cũng không ai nghiên cứu
chứng minh, nhưng nay Ma quân lại đột nhiên cho nàng biết Hành Chỉ quân
đã ban hôn cho nàng?
“Ha, Hành
Chỉ quân này đúng là còn nhàn rỗi vô vị hơn đám người nhà Thiên đế nữa!” Thẩm Ly cười lạnh, “Chắc chắn là hắn không quen biết ai hết, bởi vậy
tùy tiện chọn bừa hai cái tên. Vậy mà đám ngu xuẩn kia lại coi lời hắn
là thần dụ.” Nàng vừa dứt lời, “Nếu vậy thì chuyện dời hôn kỳ hôm nay
chắc cũng là ý hắn rồi chứ gì?”
Vì đám người trên Thiên giới kia tôn trọng Hành Chỉ quân như vậy, nhất định không tự tiện thay đổi hôn kỳ, nếu muốn đổi thì nhất định là đã thông qua sự
đồng ý của Hành Chỉ quân, hoặc là trực tiếp truyền đạt ý của hắn.
Thẩm Ly
không ngờ vận mệnh của mình lại bị mấy câu nói của người này tùy tiện
sửa đổi, trong lòng không nén được tức giận, đập bàn đứng dậy: “Chẳng
qua chỉ là phong ấn mấy con súc sinh trong Khư Thiên Uyên thôi mà đã làm ra vẻ ghê gớm như vậy! Cưới gả tùy hắn, sửa đổi hôn kỳ cũng tùy hắn!
Tưởng Thẩm Ly này ăn chay sao!”
“Ly nhi,
ngồi xuống!” Giọng điệu Ma quân điềm nhiên, Thẩm Ly tuy trong lòng vẫn
không vui nhưng cũng y lời ngồi xuống, chỉ là nắm tay siết chặt mãi
không buông, “Hành Chỉ quân có ơn với Tam giới, ý của hắn không chỉ
Thiên giới mà Ma giới ta cũng phải tôn kính.”
“Tại sao?”
Thẩm Ly bất mãn, “Hắn vung tay lên là có một Khư Thiên Uyên, bắt Ma tộc
phải bảo vệ phong ấn cho hắn hơn ngàn năm, còn muốn tiếp tục dùng liên
hôn để trói buộc tộc ta.” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Ly bất giác liên
tưởng đến chuyện Ma giới bị Thiên giới kìm hãm, lòng càng tức giận, “Tại sao chúng ta phải phục tùng Thiên giới, nghe Thiên giới chỉ thị! Chiến
sĩ kiêu dũng của Ma giới nhiều lắm, chịu khuất phục như vậy chi bằng
giết lên Cửu trùng thiên, cho bọn họ không được yên ổn!”
“Im ngay!”
Giọng Ma quân nghiêm lại, Thẩm Ly vốn còn muốn nói, nhưng lòng biết Ma
quân đã nổi giận, nàng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với Ma
quân, chỉ đành nén giận nghe Ma quân nói. “Con có thể nói đến chiến
tranh một cách nhẹ nhàng như vậy, Thẩm Ly, đó là vì con chưa từng trải
qua chiến tranh thật sự.”
Thẩm Ly từng ra chiến trường, nhưng đối thủ đều là yêu thú và quái vật, nếu nói là
hai quân chém giết thì chi bằng nói là một cuộc đi săn lớn thì đúng hơn. Đối với việc chưa từng trải qua, nàng đích thực không có quyền lên
tiếng. Thẩm Ly không cam lòng ngồi đó, ngoảnh đầu mặc kệ Ma quân.
Sau khi im
lặng, Ma quân thở dài một tiếng, lòng bàn tay xoa nhẹ lên đầu Thẩm Ly
vài cái: “Về đi, ta giữ con ở lại cũng chỉ muốn để con trút giận, đừng
giữ trong lòng mà sinh bệnh. Không ngờ lại khiến con càng uất ức hơn.”
Giọng Ma
quân dịu lại, cơn giận trong lòng Thẩm Ly cũng không kéo dài được nữa.
Khóe miệng khẽ động, hiếm khi giống như lúc nhỏ, uất ức nói: “Sư phụ,
con không muốn lấy.”
Ma quân im lặng, rồi lại xoa đầu nàng: “Về đi!”
Thẩm Ly về
phủ, lúc đi ngang qua bãi cát trước đại sảnh, nàng tung chân đá một đụn
cát nhỏ, Suỵt Suỵt thân hình trụi lủi đang ngửa mặt nằm trong đống cát
vừa bị đá, Thẩm Ly nhíu mày, nó vội nói: “Không còn mặt mũi gặp ai Vương gia ơi, không có lông xấu quá Vương gia ơi, độc ác quá Vương gia ơi!”
Thẩm Ly nắm
chân nó xách lên: “Dơ rồi này! Nói ra thì ta vẫn chưa thấy bộ dạng ngươi tắm trong nước nhỉ?” Suỵt Suỵt tắt tiếng, Thẩm Ly hét lên, “Nhục Nha,
chuẩn bị nước.”
“A! Tha mạng Vương gia ơi! Sẽ ngộp chết đó Vương gia! A! Vương gia! Có phải tâm
trạng người không tốt không Vương gia! Đừng trút giận lên Suỵt Suỵt mà
Vương gia! Tốt xấu gì cũng là một mạng đó… cu cu cu…”
“Ta phải xem hết mỗi một dáng vẻ của ngươi!”
Nghe Thẩm Ly bên thùng nước nói vậy, Nhục Nha kinh hãi: “Vương gia nói gì?”
“Kaka, không có gì!”
Vương gia… người bị làm sao vậy…