Rừng cây không một chiếc lá, quang cảnh dọc đường tiêu điều như đã vào cuối thu.
Thẩm Ly liếc nhìn Hành Chỉ mấy lần nhưng lời trên miệng vẫn không hỏi ra
được. Hành Chỉ vừa đi vừa không nhịn được cười: “Biểu hiện do dự như vậy không giống với Bích Thương vương mà ta quen đâu.”
Bị vạch trần, Thẩm Ly cũng không che giấu nữa mà trực tiếp hỏi: “Tuy ta
không hiểu chuyện của Thiên giới lắm nhưng cũng biết trên trời dưới đất
chỉ còn lại một thần minh là ngài thôi. Cảnh Ngôn vừa nãy là thế nào
vậy?”
“Đúng là bây giờ chỉ còn mỗi mình ta, nhưng rất lâu trước đây thì thần ở
Thiên ngoại thiên không chỉ có mình ta.” Ánh mắt Hành Chỉ nhìn xa xăm,
dường như không tìm thấy tiêu điểm, “Vì quá lâu rồi nên đối với các
người, thậm chí là đối với ta, đó đã là chuyện xa xôi đến mức không thể
nào tìm lại được nữa.” Nụ cười trên khóe môi hắn không đổi nhưng lại vô
cùng đạm mạc, “Cảnh Ngôn là Duệ vương kiếp trước, cũng từng là chí hữu
của ta, hắn tên Thanh Dạ, tóc màu bạc mắt màu bạc, lúc đó hắn là thiên
thần tuyệt sắc nhất.”
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, cho dù nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn rất nhiều lần rồi nhưng vẫn thấy đẹp đến mức khiến người ta đố kị,
Thẩm Ly bất giác buột miệng nói: “So với Thần quân thì sao?”
Hành Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Ly, nụ cười trên môi có vài phần say lòng: “Đương nhiên là ta đẹp hơn.”
Sự tự mãn và tự khen mình trong lời này lại không khiến người ta thấy phản cảm mà còn khiến Thẩm Ly cong khóe môi: “Ta cũng thấy vậy.” Thẩm Ly
điềm nhiên khen ngợi dung mạo của hắn như vậy khiến Hành Chỉ khẽ ngẩn
ra, nhưng Thẩm Ly không tiếp tục dừng lại chủ đề này mà hỏi: “Sau đó thì sao? Chí hữu của ngài tại sao không phải là thần minh nữa?”
“Vì hắn đã yêu một phàm nhân.” Giọng Hành Chỉ vẫn không đổi, nhưng ánh sáng trong mắt lại tối đi vài phần, “Hắn đã động tư tình, vì cứu phàm nhân
đó mà nghịch hành Thiên đạo, thần cách bị phế.”
Thẩm Ly ngẩn ra: “Còn ai có thể… xử phạt thần minh nữa?”
“Thần do trời sinh, đương nhiên phải bị Thiên đạo khống chế. Sức mạnh to lớn
này nếu tự ý sử dụng chẳng phải thế gian sẽ loạn sao.” Hắn quay đầu nhìn Thẩm Ly, “Thiên ngoại thiên không tiêu diêu hơn những nơi khác của thế
gian lắm đâu.” Hành Chỉ không dừng bước, vừa đi vừa nói, “Thanh Dạ bị
đày xuống Nhân gian. Đời đời chịu nỗi khổ luân hồi, kiếp kiếp bỏ lỡ
người mình yêu.”
Thẩm Ly nghĩ đến Duệ vương kiếp trước, bất kể nữ nhân hắn yêu rốt cuộc là
ai, đến cuối cùng hắn vẫn bỏ lỡ hai nữ nhân, còn Cảnh Ngôn của kiếp này, bên cạnh cũng xuất hiện hai người… Lòng Thẩm Ly nghi hoặc: “Người hắn
thích rốt cuộc đã đầu thai thành ai?”
“Điều này chỉ có mình hắn biết. Vừa rồi ta đánh thức thần cách của hắn,
truyền cho hắn chút thần lực, có lẽ hắn sẽ phát hiện được chút manh mối. Nhưng cuối cùng sẽ có kết quả thế nào thì phải xem tạo hóa.” Hành Chỉ
nhìn lên trời, “Cũng mong Thiên đạo đừng quá đuổi cùng giết tận.”
Thẩm Ly im lặng một lúc rồi nói: “Không đúng.” Nàng dừng bước, “Ta thấy sao
không nhìn sự việc đơn giản hơn một chút, tuy Thanh Dạ bây giờ đã không
còn thần cách, nhưng không có nghĩa là Thiên đạo lúc nào cũng quấy nhiễu cuộc sống của hắn. Kiếp trước hắn là Duệ vương, hắn và Duệ vương phi
sống chết có nhau, đương nhiên lòng hắn yêu Duệ vương phi. Nhưng kiếp
này hắn là Cảnh Ngôn, hắn và Cảnh Tích cùng nhau trưởng thành, rõ ràng
là bây giờ trong lòng hắn có Cảnh Tích. Kiếp trước và kiếp này không có
liên quan tuyệt đối, vận mệnh của hắn ba phần do trời tạo nên bảy phần
do người lựa chọn, không trách được số mệnh.”
Hành Chỉ cũng dừng bước quay đầu nhìn nàng: “Lời này của cô nghe cũng thật
mới lạ. Nhưng bất kể có nói thế nào thì những trải nghiệm của Cảnh Ngôn
trong kiếp này đều liên quan đến Tình, chuyện này chúng ta không xen vào được. Tuồng của họ cũng chỉ có thể xem đến đây thôi.”
Thẩm Ly im lặng, không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa: “Ngài nói Thanh
Dạ bị phế thần cách, vậy vừa rồi ngài làm thế nào để đánh thức thần cách của hắn? Không sợ bị trời phạt sao?”
“Thanh Dạ tuy bị trời phạt, nhưng không phải vì hắn phạm phải tội lỗi cùng
hung cực ác gì, bởi vậy bây giờ tuy là phàm nhân nhưng trên người có lẽ
vẫn còn ít thần khí. Chỉ là hắn sống ở Nhân gian quá lâu rồi nên ngay cả ta cũng không phát giác được khí tức này. Cũng may nhờ câu “Lặp lại số
mạng” của cô lần trước đã nhắc nhở ta nên ta mới bắt đầu nghi ngờ, nghĩ
kĩ lại thì quả nhiên là vậy. Vừa rồi ta đã thi pháp kéo ra khí tức đó
trong người hắn. Khí tức quá yếu, không bằng một phần vạn sức mạnh của
hắn trước kia, nhưng giải trừ chướng độc của những người ở đây chắc cũng đủ dùng.” Hắn ngừng lại rồi cười nói, “Còn trời phạt à, chút động tác
nhỏ này không đủ để trời phạt đâu.”
Vậy lỗi lầm lớn thế nào… Lời đến bên miệng Thẩm Ly lại nuốt xuống, vừa rồi
chẳng phải Hành Chỉ đã nói rồi sao, Thanh Dạ vì động tư tình…
Nàng bỗng nghĩ đến lúc ở Ma giới, đêm đó lúc nàng ngà say trở về, Hành Chỉ
cười nói thần không có cảm tình. Lúc này nàng mới biết, không phải thần
không có cảm tình mà họ không thể động tình.
Thấy Thẩm Ly im lặng không nói, Hành Chỉ bật cười, che lấp tất cả cảm xúc trong mắt, “Đi cũng xa rồi, chúng ta về thôi.”
Đêm, ánh trăng mênh mang, thành Dương Châu lên đèn trong đêm đầu tiên sau
kiếp nạn, tuy ánh đèn không bằng trước kia nhưng cũng khôi phục được vài phần nhân khí của non nước Giang Nam.
Phất Dung quân đã ngoan ngoãn về Ma giới báo tin. Nghe nói trước khi hắn đi
vẫn còn khiến Cảnh Ngôn ghen một trận nữa, lòng Thẩm Ly đoán rằng Phất
Dung quân kia chắc chỉ có một phần thật lòng muốn giúp nha đầu ngốc Cảnh Tích, còn lại chắc toàn là muốn lợi dụng cô nương nhà người ta. Chỉ có
Cảnh Tích mới tưởng lời Phất Dung quân là thật, biết hắn đi rồi nàng ta
cũng buồn một hồi. Nhưng không chỉ có Cảnh Tích mà các cô nương trong
miếu từng gặp Phất Dung quân, khi biết hắn đi rồi cũng đều thở dài như
đứt ruột đứt gan.
Thẩm Ly thấy mà càng thêm phẫn nộ với Phất Dung quân hơn, “thứ đó” ở Ma giới muốn ra tay với Mặc Phương nhưng không thành, đến Nhân giới lại dụ dỗ
cô nương, đối với người và việc hắn đều chẳng có chút thật lòng.
“Thật là phường háo sắc lăng nhăng, đi đến đâu cũng không đổi được bản tính.” Thẩm Ly vô cùng khinh bỉ Phất Dung quân, Hành Chỉ vừa khử chướng độc
cho một người trung niên, đứng dậy đã nghe thấy Thẩm Ly thấp giọng mắng, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy nữ nhân vừa bệnh khỏi ở con đường đối
diện đang giành giật nhau một chiếc khăn tay trắng, nghĩ kĩ lại thì đó
là thủ nghệ của Chức vân nương tử ở Thiên cung, người có thể để lại đồ
này chắc chỉ có Phất Dung quân.
“Người đi rồi mà vật vẫn di hại Nhân gian.” Thẩm Ly nghĩ thôi đã thấy đau lòng cho mấy cô nương kia, “Các cô nương ngu xuẩn! Rõ ràng chuyện thanh trừ
chướng khí trong thành chẳng liên quan gì đến tên vô dụng kia hết.”
Hành Chỉ nghe vậy cười thấp: “Vương gia đang oán hận vì Phất Dung quân giành mất oai phong của cô sao?”
“Ma giới không tiêu diêu như Thiên giới, chinh chiến quanh năm, chế độ
thưởng phạt cũng rất rõ ràng, công lao của ai thì sẽ là của người đó,
không bao giờ chuyển sang người khác.” Thẩm Ly sĩ diện, lòng lại có chút hư vinh. Đời này của nàng thích hưởng thụ nhất là cảm giác đạp kẻ địch
dưới chân, còn có tiếng hoan hô vang dội của tướng sĩ bá tánh, nhưng lần này cả hai đều không có, khó tránh khiến Thẩm Ly bất mãn, “Làm việc cho Thiên giới các người, lao tâm lao lực trúng độc bị thương thì không
nói, xong chuyện rồi công lao vẫn là của người khác. Người của Thiên
giới các người đúng là độ lượng!”
Hành Chỉ bật cười: “Công lao của Vương gia Hành Chỉ ghi nhớ trong lòng, sau
này nhất định hồi báo Thiên đế để ngài ấy thưởng cho cô.”
“Thưởng gì khác thì miễn đi.” Thẩm Ly liếc Hành Chỉ, “Có thể phế bỏ hôn ước của ta và Phất Dung quân thì Thiên giới có bắt ta giết thêm mười con yêu
thú nữa ta cũng bằng lòng.”
Hành Chỉ im lặng trong một khắc, còn chưa lên tiếng thì lúc này bầu trời
bỗng rực rỡ đầy màu sắc, tiếp đó một tiếng nổ chấn động cả thành Dương
Châu. Hành Chỉ bật cười: “Thẩm Ly, quay đầu lại đi. Thành Dương Châu bắt đầu đốt pháo hoa rồi.”
Thẩm Ly quay đầu, bên kia con đường có một đám người đang tụ tập đốt pháo
hoa, pháo hoa sắc màu rực rỡ nở rộ trong bầu trời, ánh lên những đốm
sáng vô cùng xinh đẹp trong không trung, theo tiếng pháo nổ, cả con
đường trở nên náo nhiệt như Tết đến, nhà nhà hộ hộ đều mở cửa, người
người bước ra đường, đẩy lùi đi tử khí nặng nề trong thành Dương Châu.
Người trung niên vừa mới được Hành Chỉ trị khỏi ho vài tiếng rồi gật đầu nói: “Ngày mới, đón chào ngày mới thôi. Bây giờ thành Dương Châu đã có chút
nhân khí rồi!”
Thanh âm bên tai dần trở nên huyên náo, theo từng đốm pháo hoa nở rộ, con
đường lớn giữa thành Dương Châu trở nên náo nhiệt, người người đều hoan
hô theo tiếng pháo hoa. Thẩm Ly ngây người nhìn pháo hoa, lòng bỗng có
vài phần cảm xúc kỳ lạ, rõ ràng đây chỉ là Nhân giới thôi, nhưng những
kỳ vọng chờ đợi tương lại tốt đẹp của những người này thật giống hệt tộc dân ở Ma giới, nguyện vọng của họ vừa chất phác vừa chân thật.
“Đi thôi.” Hành Chỉ nói, “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt để trừ bỏ độc khí đi.”
Thẩm Ly bất động: “Pháo hoa nổ trên trời làm gì trừ được độc khí trên người chứ, để bọn họ náo nhiệt…”
Cổ tay bị một bàn tay ấm nóng kéo lấy, Thẩm Ly loạng choạng, Hành Chỉ
không khách sáo mà kéo nàng đi về phía trước: “Nhập gia tùy tục. Hiếm
khi được trải nghiệm hoạt động quần chúng ở Nhân gian, họ đang đón chào
cuộc sống mới, cuộc sống này là do cô cho đó, cô cứ coi như họ đang cảm
ơn cô là được rồi.”
“Khoan…”
Đâu nghe Thẩm Ly nói, Hành Chỉ kéo nàng chen vào giữa đám đông ồn ào, càng
gần pháo hoa thì tiếng nổ càng điếc tai, tiếng hoan hô càng vang dội,
trên mặt mọi người đều tràn ngập niềm vui và hi vọng, dưới ánh pháo hoa, trong mắt mỗi người đều chứa đựng trăm ngàn màu sắc.
Nam nhân kéo tay nàng phía trước vẫn bước đi, đưa nàng luồn lách giữa đám
người chen chúc, chia sẻ niềm vui với họ, pháo hoa phản chiếu đủ loại
màu sắc huyền ảo trên áo trắng của hắn khiến hắn càng không giống một
con người chân thật. Nàng bỗng dùng lực ở tay kéo bước chân Hành Chỉ
lại, lúc này họ đang ở đứng giữa đám người, bốn bề đều là tiếng hoan hô
không ngừng, Thẩm Ly kề sát bên tai Hành Chỉ nói lớn: “Ngài đẹp quá rồi! Đừng đi trước mặt ta nữa!”
Vì nhìn thấy hắn thì sẽ không thấy được các màu sắc khác nữa.
Hành Chỉ nghiêng đầu yên lặng nhìn Thẩm Ly một hồi: “Thẩm Ly.” Khẩu hình của hắn là vậy, nhưng giọng hắn đã bị che lấp mất, Thẩm Ly nghiêng tai đến
gần nói to: “Cái gì? Ta nghe không rõ.”
Hành Chỉ mấp máy môi, dường như nói một câu gì đó nhưng Thẩm Ly vẫn không
nghe thấy, nàng nghi hoặc nhìn hắn, hiển nhiên Hành Chỉ không muốn nói
lại lần thứ hai, chỉ xoa đầu nàng cười nhẹ rồi tiếp tục đi trước mặt
nàng.
Trong đầu Thẩm Ly cứ lặp lại khẩu hình vừa rồi của hắn. Từng chữ từng nghĩ
thật kĩ, đến khi nghĩ thông rồi, tiếng ồn xung quanh bỗng như hóa thành
hư không, dường như nàng nghe thấy thanh âm dịu dàng của hắn nói rằng:
“Ta đi phía trước mới có thể bảo vệ cô.”