Bách hoa yến sẽ được tổ chức vào ngày mai, sau hôm nói chuyện với Hành Chỉ,
Thẩm Ly không còn gặp lại hắn nữa, cho dù cùng sống dưới một mái nhà,
nhưng hai người có pháp lực muốn tránh đối phương là chuyện vô cùng dễ
dàng.
Sau hôm đó, Hành Chỉ vẫn nấu cơm đưa đến trước cửa phòng Thẩm Ly, chỉ là
cơm đặt ở đó buổi trưa, đến tối Thẩm Ly cũng không động vào, được vài
ngày, Hành Chỉ cũng không đưa cơm đến nữa.
Nhưng Thẩm Ly cũng không thể để bụng đói, tuy nàng không thích tiên nhân của
Thiên giới, nhưng bây giờ hằng ngày vẫn phải ra ngoài lượn lờ, hôm nay
nàng đến chỗ bày Bách hoa yến, muốn lấy vài tiên quả bỏ bụng, nhưng nàng không ngờ mình vừa nhanh tay cầm lấy một quả đào, quay người đã thấy
Lạc Thiên thần nữ vừa hay đứng sau lưng nhìn nàng.
Thẩm Ly hắng giọng: “Đào của Thiên giới cũng to quá nhỉ.” Vừa nói vừa vứt
trái đào xuống lại. U Lan nói: “Đào này cũng không to lắm, đây là quả
của cây đào một trăm năm kết quả, cũng không hiếm lắm, Vương gia cứ nếm
thử đào này đi, xong rồi hãy nếm thử đào năm trăm năm kết quả ở bên
cạnh, cao thấp có phân rõ đó.”
Ý là… bảo nàng tùy ý ăn sao? Thẩm Ly chớp mắt nhìn U Lan, U Lan hơi mất
tự nhiên dời mắt quay đầu đi, nàng ta bước đến bên cạnh Thẩm Ly, lựa ba
quả đào, lấy thêm một bình rượu nhét vào lòng Thẩm Ly rồi quay đầu đi
mất.
Thẩm Ly nhìn đồ ăn trong tay mình, có hơi chưa phản ứng kịp, Thần nữ này bây giờ rốt cuộc là có ý gì vậy? Muốn mượn mấy quả đào tiên này để khiến
nàng nghẹn chết sao? Hay là muốn vu cho nàng tội ăn trộm tiên quả? Bên
cạnh có một tiểu tiên tỳ đang bận rội, Thẩm Ly quay sang hỏi: “Đồ Thần
nữ của các người nhét cho ta, ta lấy thì không coi là trộm chứ?”
Tiểu tiên tỳ ngẩn ra: “Vương gia nói đùa rồi, nếu đã là Thần nữ cho đương nhiên không coi là trộm.”
Thẩm Ly nhíu mày, quả đoán cầm quả đào đưa lên miệng cắn.
Nhàn nhã vừa đi vừa uống rượu vừa ăn đào về đến Tây uyển, nhưng bước vào
phòng Thẩm Ly đã cảm thấy có gì không đúng, Thiên giới này hình như thâm sâu tâm tư quá rồi, vừa nằm xuống giường đã không mở mắt ra nổi nữa,
Thẩm Ly kéo chăn đắp lên mặt lẩm bẩm: “Ta biết ngay là không có lòng tốt mà, còn ở đó chờ ta nữa chứ…”
Thẩm Ly ngủ không tỉnh dậy nữa, mãi đến hôm sau tiếng chuông khai mạc Bách
hoa yến vang khắp Cửu trùng thiên, gõ đúng chín chín tám mươi mốt hồi
mới đánh thức được Thẩm Ly. Thẩm Ly thò đầu ra khỏi chăn, nhìn sắc trời
bên ngoài choàng tỉnh dậy.
Nàng là người đại diện cho Ma giới, đi trễ chẳng phải trở thành trò cười
sao. Nàng trở mình ngồi dậy, nhanh chóng buộc tóc lên, đẩy cửa phòng ra, Hành Chỉ đã đi từ sớm, tên đó cũng chẳng kêu nàng một tiếng nữa! Lòng
Thẩm Ly bừng lên lửa giận, nhưng lại bất lực nén xuống lại, tốt nhất là
tình hàng xóm họ cũng không nên có…
Bước đến sân trước, Thẩm Ly vừa định cưỡi mây bay đi, nhưng bỗng một luồng
sáng đỏ vạch ngang bầu trời, Thẩm Ly nhíu mắt, lúc đầu còn tưởng Thiên
giới đang thả hoa lễ gì đó, nhưng ánh sáng đỏ ngày càng gần, nhằm thẳng
vào Tây uyển mà đến, Thẩm Ly cau mày, còn đang do dự không biết có nên
cản lại không thì đã thấy ánh sáng đỏ đột nhiên tăng tốc rơi xuống nóc
đại sảnh Tây uyển, chỉ nghe “ầm” một tiếng, mặt đất chấn động, đại sảnh
Tây uyển đổ sụp, một ngọn lửa nóng rực lan ra đốt đỏ cả một khoảng trời.
Thiên giới… bị công kích sao?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn xa xa, chỉ thấy một
quả cầu lửa không biết từ đâu bắn đến lại đập xuống Tây uyển, chỗ nó rơi chính là căn phòng đặt linh vị kia!
Ý cười chân thật trên môi Hành Chỉ vụt qua trong đầu Thẩm Ly, nàng gần như không hề do dự, lắc mình đáp xuống nóc căn phòng kia.
Ma khí bị Tẩy tùy trì rửa đi vẫn chưa tìm lại được, Thẩm Ly hét một tiếng, miễn cưỡng dựng lên một kết giới hình bán nguyệt, bảo vệ căn phòng phía dưới. Nhưng sức mạnh của quả cầu lửa này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng, nhiệt độ cực nóng lại mang theo áp lực cực lớn, nếu không
phải phụng hoàng bẩm sinh thuộc Hỏa thì có lẽ trước khi nàng đón lấy áp
lực này đã bị đốt thành tro bụi.
Dưới chân “rắc” một tiếng, là tiếng gạch ngói nứt vỡ, Thẩm Ly nghiến răng,
đáy mắt bừng lên ánh sáng đỏ, nàng hét một tiếng, pháp lực toàn thân hóa thành một đạo kim quang, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển nhằm vào
quả cầu lửa kia, chấn nát nó từ bên trong, khiến nó hóa thành nhiều đốm
lửa nhỏ như hạt bụi rơi xuống các phòng xung quanh.
Thẩm Ly đứng thẳng trên nóc nhà, bàn tay thõng xuống dần dần nhỏ máu do vết thương sau lưng bị rách ra.
Nhưng không cho nàng nửa khắc ngơi nghỉ, một quả cầu lửa lại lao xuống. Thẩm
Ly nghiêm mặt, không tránh không né, nắm tay siết chặt, trong đáy mắt là quyết tâm không lùi bước.
Hồi chuông thứ tám mươi mốt vừa dứt, Thiên đế khẽ cúi người nói với Hành
Chỉ: “Thần quân thượng tọa.” Những trường hợp như vậy cho dù là Thiên đế cũng không ngồi được vị trí cao nhất, nhưng không ai biết Hành Chỉ
không thích nhất chính là vị trí đó, chỗ ngồi bạch ngọc trên bục đó… quá lạnh…
Một luồng sáng đỏ vạch ngang chân trời, chúng tiên đưa mắt nhìn theo, có
tiên nhân cười nói: “Đó là tọa giá của nhà nào vậy, trông vừa oai phong
lại vừa đẹp nữa.” Chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng động lớn vang lên,
bầu trời phía Tây đỏ rực một mảng, chấn động núi mây có tiên khí bao
quanh, bàn ghế nghiêng ngả, đổ vỡ loảng xoảng loạn cả lên, các tiên nữ
cung nga không kìm được mà kinh hô. Nhưng sau hoảng loạn lại là một sự
im lặng đáng sợ, Thiên giới thoải mái đã quen lúc này nhất thời không ai phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Hành Chỉ ngồi xuống chiếc ghế bạch ngọc, đưa mắt nhìn lên, nhưng thấy ở xa
xa lại có mấy quả cầu lửa theo ánh sáng đỏ kia bay đến. Mắt hắn trầm
xuống, lòng bỗng hoảng loạn một cách kỳ lạ.
“Báo!” Giọng nói kéo dài của thị vệ trở nên vô cùng chói tai trong Bách hoa
yến tĩnh lặng, hắn chạy vào khiến khải giáp hoa lệ nhưng nặng nề trên
người phát ra tiếng đinh đang giòn giã, các tiên nhân thích nhạc nhưng
lúc này không ai còn tâm tư thưởng thức nữa, chỉ nghe thị vệ hoảng sợ
hét to: “Có… có hỏa kích! Nhằm vào Tây uyển rồi!”
Chúng tiên cả kinh. Giọng nói thị vệ khàn đặc run rẩy: “Đã bốc cháy rồi!”
Gió mát thổi qua, không ai nhìn thấy người ở thượng tọa đã biến mất từ lúc
nào, đến khi mọi người hồi thần thì trong Bách hoa yến nào còn thấy bóng dáng Hành Chỉ thần quân, lúc này Thiên đế mới sực tỉnh, vội vàng gọi
tướng lĩnh phân chia nhiệm vụ, còn mình cũng đích thân dẫn một đội nhân
mã bay về Tây uyển.
Bích Thương vương thay Ma giới dự yến, lúc này còn chưa đến chắc vẫn đang ở
Tây uyển, nếu Bích Thương vương bị tập kích ở Thiên giới, vậy thì không
tiện giao phó với Ma giới, hơn nữa Tây uyển là nơi thờ phụng linh vị của thần Thượng cổ… Nhìn bộ dạng vội vã của Hành Chỉ thần quân là biết,
những linh vị đó đối với hắn cực kỳ quan trọng, không thể tổn hại một
cái nào. Nếu không kịp bảo vệ, lúc đó Thần quân nổi giận thì không xong
rồi.
Cầu lửa hết quả này đến quả khác giáng xuống, gạch ngói dưới chân Thẩm Ly
đã nứt vỡ gần hết, lòng nàng không dưới một lần thầm nguyền rủa Hành Chỉ và đám ngu xuẩn của Thiên giới, nơi quan trọng như vậy mà không biết
bày kết giới bảo vệ, hơn nữa chuyện xảy ra lâu vậy rồi mà bọn họ không
ai thấy có chỗ nào không ổn sao! Dùng cầu lửa công kích trong không
trung trắng trợn như vậy mà không ai đi tìm người công kích chém chết kẻ đó đi sao!
Đám người nhàn rỗi của Thiên giới đúng là sống thoải mái lâu quá rồi, não
nhũn hết rồi sao! Sau này nếu Ma giới công đánh lên Thiên giới, Thẩm Ly
nghĩ chưa đến một ngày là có thể khiến đám phế vật kia cúi đầu xưng thần rồi!
Lại một quả cầu lửa nữa rơi xuống, lực đạo còn nặng hơn trước vài phần,
Thẩm Ly nghe xà nhà dưới chân mình “rắc” một tiếng, hiển nhiên là căn
phòng này không chống chọi được bao lâu nữa, còn những công kích này có
hết chưa đây… Thẩm Ly nghiến răng, lòng cảm thấy bức bối vô cùng, xưa
nay nàng giỏi công không giỏi thủ, hơn nữa chỉ thích tốc chiến tốc
quyết, hôm nay bắt nàng chống kết giới này lâu như vậy, chi bằng để nàng bị kẻ địch chém vài nhát còn thoải mái hơn.
Vết thương sau lưng không ngừng rách ra, máu đã thấm ướt y phục phía sau,
mất máu quá nhiều, pháp lực ngắt quãng khiến Thẩm Ly bắt đầu không chịu
được nữa, trong người như bị khoét một lỗ, từng quả cầu lửa đánh xuống
kết giới của nàng, áp lực cực lớn khiến nàng hơi khuỵu gối, nhưng càng
phiền phức hơn nữa là ngọn lửa nóng bỏng kia, không có pháp lực quanh
người, những mảnh vụn của cầu lửa cắm vào trong kết giới vô cùng mỏng
manh của Thẩm Ly, để lại một vết bỏng đỏ hồng trên mặt nàng, nhưng Thẩm
Ly xưa nay không quan tâm đến vẻ bề ngoài, chỉ sợ ngọn lửa táp vào trong mắt… Nàng đang nghĩ thì một đốm lửa bay vút đến đâm vào mắt nàng, Thẩm
Ly vô thức nhắm mắt cúi đầu tránh đi.
Nhưng trong khoảnh khắc hoảng hốt này, lại một quả cầu lửa nữa đánh trúng chỗ Thẩm Ly đang đứng, lực đạo mạnh mẽ khiến chân Thẩm Ly mềm đi, nàng
khuỵu một gối quỳ trên xà nhà, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xà nhà nứt gãy, chỗ Thẩm Ly quỳ lõm xuống một miếng.
Bị công kích đột ngột, khí tức vốn không ổn định trong người Thẩm Ly càng
thêm loạn, máu huyết dâng trào, cho dù nàng liều mình áp chế nhưng vẫn
có máu trào ra khóe môi. Nhưng không biết có phải trong lúc nguy cấp nên đã nảy sinh ảo giác gì không, dường như có một luồng khí mát lạnh từ
trong xà nhà nứt gãy chui ra bao bọc cả người nàng, giảm đi cái nóng
bỏng rát.
Nhưng lúc này Thẩm Ly nào còn tâm tư cảm nhận sự mát mẻ này, chỉ cảm thấy lần đầu tiên trong đời còn chưa thấy kẻ địch đã bị ép đến nước này, thật
khiến người ta bức bối! Thẩm Ly tức giận ngẩng đầu, lại thấy một quả cầu lửa còn to hơn trước bay nhanh đến.
Đầu nàng xoẹt qua hai chữ “Chết rồi”, bỗng cảm thấy không khí quanh người
lạnh đi, áp lực cực lớn trong khoảnh khắc bị tản ra, vạt áo màu trắng
quét qua trước mắt, Thẩm Ly đang khuỵu một gối chỉ nhìn thấy một bóng
người trong ánh sáng ngược.
Vì phải xuất hiện trong Bách hoa yến nên tóc trên đầu hắn được búi nghiêm
chỉnh hơn bình thường một chút, nhưng vẫn là bộ dạng nhàn tản đó, gió
nóng thổi qua khiến vạt áo và mái tóc hắn cùng bay lên, vô cùng tiêu
sái. Bóng hắn chắn hết toàn bộ áp lực và hơi nóng. Thẩm Ly một tay ôm
ngực, cảm giác được con tim vừa rồi còn vì chiến đấu mà đập nhanh điên
cuồng lúc này như đã được xoa dịu, chầm chậm buông lỏng.
Bóng dáng này… mang theo rất nhiều cảm giác an toàn.
Đối với Bích Thương vương, đây là một cảm giác an toàn rất hiếm khi cảm nhận được…
Sóng nhiệt đến gần, quả cầu lửa cực lớn dường như mang theo lực đạo hóa tất
cả thành tro bụi, mạnh mẽ bay đến, sắc mặt Hành Chỉ trầm tĩnh, nhẹ nhàng vung tay, quả cầu lửa kia bỗng bị chặn đứng lại, như một con chó dữ bị
cột cổ, kéo căng dây thừng đến cực hạn, không thể tiến về phía trước một bước nào nữa.
“Cút!” Hành Chỉ hét nhỏ, tay áo phẩy qua, chỉ thấy quả cầu lửa cực lớn kia
theo tốc độ lúc đến, theo quỹ đạo lúc đến, bị một hành động nhẹ nhàng
này vứt ngược trở lại…
Vứt… ngược lại rồi.
Thẩm Ly dường như đã hiểu được tại sao Thiên đạo không cho thần minh sinh
tình, sức mạnh to lớn dường ấy nếu tùy tâm sở dục* dùng vì tư tình, vậy
thiên hạ này chẳng phải sẽ loạn sao?
*Muốn gì làm nấy
Hướng quả cầu lửa kia bay về bùng cháy lên, quả nhiên không còn quả cầu nào
đánh đến nữa. Nghĩ đến bộ dạng tay chân hoảng loạn của đối phương lúc
này, lòng Thẩm Ly cảm thấy thật buồn cười, nhưng vừa thả lỏng thì toàn
thân rã rời, nàng mất máu quá nhiều nên không thể nào khống chế được
thân thể mình nữa mà ngã về phía sau, lăn xuống khỏi mái nhà vỡ nát.
Nhưng trước khi rơi xuống đất, nàng không ngoài dự liệu mà được kéo lại, nhưng bất ngờ là người kéo nàng không chỉ kéo lại thôi.
Một bàn tay ấm nóng dán lên tấm lưng ướt đẫm từ lâu của nàng, vết thương
trên má cũng được người đó dùng bàn tay mát lạnh phủ lên. Gương mặt Hành Chỉ phóng đại trước mắt nàng, cho dù lúc này tinh thần Thẩm Ly đã rã
rời đến mức không nhìn thấy rõ gì nữa, nhưng đôi mắt của Hành Chỉ thì
Thẩm Ly vẫn hiểu.
Hắn đang giận, hắn đang nói: “Thẩm Ly, cô không muốn sống nữa sao?”
“Không chết được đâu.” Nàng nghe thấy giọng nói mơ hồ của mình, “Có điều hơi mệt.”
“Vì căn phòng đó mà ép mình ra nông nỗi này…” Hắn dường như đang cật lực đè nén cảm xúc, “Rốt cuộc… cô ngốc đến mức nào hả?”
“Ta không thể…” Mắt Thẩm Ly sắp nhắm lại, tứ chi mệt mỏi không thể nào
chống được đầu nàng nữa, nàng ngã đầu về phía trước, trán gục lên vai
Hành Chỉ, thanh âm nhỏ đến mơ hồ, “Ta không thể để ngài… ngay cả một
chút gì để nhớ cũng không còn nữa.”
Ngón tay Hành Chỉ khẽ run, dường như dằn vặt một hồi lâu, một tay hắn vòng
qua vai Thẩm Ly, một tay ấn mạnh gáy nàng vào lòng mình, lực đạo lúc
mạnh lúc nhẹ, hắn… không khống chế được bản thân nữa.
Thì ra thật sự có một người như vậy, khiến hắn ở trước mặt nàng, ngay cả lực đạo cũng không khống chế nổi nữa.
Ngón tay nhẹ xoa tóc nàng, môi hắn vừa hay rơi bên tai Thẩm Ly, Hành Chỉ cụp mắt thấp giọng, ba phần bất lực bảy phần cay đắng, chỉ nói cho một mình Thẩm Ly nghe: “Vương gia, có thật là cô đang giúp ta khống chế không…”
Lúc này Thiên đế mới đưa các thị vệ vội vàng đến. Trừ căn phòng được Thẩm
Ly liều mình bảo vệ, những nơi khác đều bị đốt thành tro bụi, Hành Chỉ
thần quân đang ôm Bích Thương vương trước đống đổ nát, hắn quay lưng về
phía chúng nhân, không ai thấy biểu hiện trên mặt Thần quân.
Thiên đế cả kinh: “Hành Chỉ thần quân…”
“Đừng qua đây.” Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt, “Ta đang trị thương cho Bích Thương vương.” Hắn nói, “Không ai được qua đây.”
Quả nhiên không ai dám bước tới.
Hành Chỉ ở trước mặt tất cả mọi người ôm lấy Thẩm Ly, ôm lấy Bích Thương
vương thường ngày trông có vẻ mạnh mẽ, lúc này chúng nhân mới nhìn thấy, thì ra so với Thần quân, Bích Thương vương lại nhỏ nhắn đến vậy… Đúng
rồi, Bích Thương vương cũng là một nữ nhân, vốn nên nhỏ nhắn như vậy…