Im lặng, không một hơi thở.
Ánh đèn cường độ mạnh rọi trên khuôn mặt Doãn Hạ Mạt, bỗng nhiên cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ dài, trong giấc mơ có đêm đen vô tận, đằng đẵng, đêm đen và sự lạnh buốt không có điểm tận cùng, sau đó là ánh sáng nóng bỏng khô khốc, tia sáng cường độ mạnh ấy làm nhoà đôi mắt cô.
Trong giấc mơ...
Là một sự yên tĩnh chết chóc...
Có lẽ...
Đau đến nỗi đã chết thật rồi sao?
Cô mơ hồ nghĩ ngợi, thế thì vứt bỏ luôn đi, dù rằng nguyên do thân thể chẳng còn chút sức lực mà ngã xuống đất, chết đi rồi thì cũng chẳng cần phải nỗ lực kiên cường nữa, đã có thể khóc, đã có thể hét to, cô rất đau, rất đau...
Trường quay yên lặng.
Phút chốc tất cả đều như ngưng lại giống hệt hình ảnh định cách trên màn hình.
Dưới ánh đèn cường độ mạnh giữa trường quay.
Thân người Doãn Hạ Mạt từ từ sụp xuống, hai cánh tay ôm đỡ lấy cô, cánh tay thon dài ấy đầy sức lực, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp trên cổ tay nhẹ nhàng bay bay. Trong nỗi đau tê tái khắc sâu trong xương, vòng tay đang ôm cô giống như một tia nắng mặt trời ấm áp, lặng lẽ dúi cho cô cọng rơm cuối cùng để chống chọi.
Hàng lông mi bé đen nhánh của cô nhè nhẹ run.
Gương mặt trắng bệch, trắng bệch.
Hít một hơi thở nhẹ, Hạ Mạt từ từ mở mắt, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, đôi mắt ấy với cô rất gần, rất gần, một màu xanh đậm như đáy hồ mùa đông. Trên mặt hồ kết một lớp băng, lớp băng có vẻ như rất dày, nhưng hình như, chỉ cần cô gõ nhẹ, nó sẽ nứt ra liền.
Ánh mắt quen thuộc ấy…
Doãn Hạ Mạt chầm chậm suy nghĩ, từ từ, lý trí từng chút từng chút quay về trong đầu cô, cô phát hiện mình đang trong vòng tay Âu Thần. Âu Thần đang ôm cô, ôm cô thật chặt, ôm cô trong một tư thế cực kỳ ấm áp thân mật. Nhìn nét mặt lạnh lùng ngạo mạn của Âu Thần, lòng cô đau xót, lúc nãy bị An Bân Ni liên tiếp tát mấy cái, Âu Thần đều đã chứng kiến và nhìn thấy cả rồi...
“Buông tôi ra!”
Cô dùng sức đẩy anh ra, cảm giác nhục nhã tận trong xương tuỷ khiến bờ môi cô trắng bệch trong suốt, cô không thể nào tiếp tục chịu đựng để gặp lại Âu Thần.
“Cắt!”
Đạo diễn Từ ho một tiếng, vừa lườm vừa ngó đám nhân viên trong trường quay nãy giờ cứ đứng ngây người trố mắt ngạc nhiên, rồi ông lại quay qua nhìn An Bân Ni, cuối cùng nhìn vào hai gò má cao đỏ ửng của Doãn Hạ Mạt. Đạo diễn Từ nói:
"Nghỉ hai mươi phút."
Lãng mạn quá nhỉ.
Nhìn cảnh trước mặt hai người vừa ôm vửa đắm đuối nhìn vào mắt nhau, An Bân Ni lòng thầm tức giận. An Bân Ni nhìn cái mặt nạ lạnh lùng thường ngày của Doãn Hạ Mạt rốt cuộc đã bị đánh tơi tả, sao tự dưng lại có thể xuất hiện một chàng trai chạy tới ôm đỡ lấy cô ta thế có tức không cơ chứ?!
Hơn nữa đó lại là một chàng trai cao ngạo tuấn tú mang đậm chất quý tộc châu Âu.
Tiếp đó sẽ không phải là muốn yêu nhau đấy chứ?
An Bân Ni lạnh lùng đánh giá gương mặt trắng bệch của Doãn Hạ Mạt, hừm, đã là kẻ mới bước chân vào nghề thì phải hiểu được rằng chắn ngang đường trước mặt các tiền bối tất nhiên sẽ lãnh đủ sự giáo huấn, dạy bảo của họ.
***
Trên cầu thang.
Cầu thang dài dằng dặc.
Bậc thang lạnh buốt, bụi bẩn lượn trong không trung, bóng cô ngược ánh sáng trên bậc thang sau lưng, trong những tia sáng mờ nhạt ấy, chỉ có những đường viền hư ảo, một bóng hình nhỏ nhoi mơ hồ.
Cô gục đầu giữa hai đầu gối.
Thân người cuộn tròn lại.
Không một âm thanh.
Sẽ chẳng ai đến đây.
Cũng sẽ chẳng có bất kì sự chế giễu nào, không có sự khinh khi, không có sự thông cảm hay sự thương hại nào, cô không cần gì cả, cô chỉ muốn lặng yên để một mình còn lại trong thế gian này.
Trong bóng hình ngược ánh sáng.
Cô đang ôm chặt chính mình, sống lưng nhè nhẹ run.
Cầu thang dài.
Hướng rẽ lên trên.
Một cái bóng dài nghiêng nghiêng in trên bậc thang.
Âu Thần lặng im đứng đó, nhìn cái bóng của cô dưới mặt đất, mỗi lần cô run rẩy là mỗi lần dao lạnh cứa vào trái tim đang rất đau, rất đau của anh.
Anh nên hận cô mới đúng.
Cô đã lạnh lùng tuyệt tình, cô đã vứt bỏ anh không mảy may quay đầu lại, cô đã bị lăng nhục trước mặt mọi người, lẽ ra anh nên cảm thấy vui mới đúng.
…
Phòng nghỉ đài truyền hình HBS.
Cô cười lạnh lùng: “Còn có thể là lý do gì nữa đây? Không yêu nữa, không muốn gắn bó nữa, thì chia tay thôi”.
…
“… Mạt Mạt, em nói với hắn ta, từ trước tới nay em chưa từng yêu hắn, vì anh, em và hắn năm năm về trước đã chia tay nhau rồi!”
…
Trước mặt Âu Thần là một màu đen, tựa như giữa đêm khuya trong mùa đông buốt giá. Không có ánh trăng, không gian vắng lặng như đã chết. Hai người họ ôm chặt lấy nhau thành một ngay trước mặt anh, khiến người ta như đang quay cuồng trong màn đêm huyền ảo. Anh không cần phải xem nữa, sự thật đã bày ra trước mắt quá rõ ràng.
…
“Các người sẽ phải trả giá vì điều này.”
Điểm sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Âu Thần, giọng nói của anh lạnh lùng như sắt đá. Câu nói ấy hình như không chỉ là lời tuyên án dành cho Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi, nó cũng là lời tuyên án với chính anh.
…
Vậy thì phải nên hận cô mới đúng, nhìn thấy cô đau khổ, nhìn thấy cô bị lăng nhục, anh phải cảm thấy hài lòng sung sướng mới đúng. Nhưng, tại sao, lồng ngực anh đau nhói như có lưỡi dao sắc lạnh cứa nát, anh hận không thể xé nát con đàn bà dám cả gan tát lấy tát để cô!
Âu Thần ủ ê, môi mím chặt.
Anh yêu cô đến vậy sao? Dù rằng năm năm trước, anh từng đau khổ vì cô ruồng rẫy vứt bỏ, dù rằng năm năm sau một lần nữa anh lại bị cô lạnh lùng tuyệt tình, vậy mà anh vẫn yêu cô đến vậy sao?
Khoảnh khắc lúc nãy ôm cô trong vòng tay, cuộc sống của anh như tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cô lại giãy giụa chạy ra khỏi vòng tay anh, gương mặt cô chằng chịt những dấu tay sưng tấy đỏ, ánh mắt cô trống rỗng vô hồn, cô đã lặng lẽ rời bỏ vòng tay anh, lặng lẽ bỏ đi khiến trái tim anh lập tức trở nên lạnh lẽo trống trải.
Lạnh lẽo trống trải...
Dường như, cuộc đời anh đã trở nên lạnh lẽo trống trải.
Giữa cầu thang yên lặng không tiếng động.
Ngồi trên bậc thang lạnh buốt.
Cô ôm chặt chính mình, giấu đầu giữa hai đầu gối.
Anh đứng dãy bậc thanh phía trên.
Lặng lẽ nhìn cái bóng sau lưng cô.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cánh cửa cầu thang bị đẩy ra.
Một cô gái xinh xắn duyên dáng chạy ra, nhìn thấy Doãn Hạ Mạt trên bậc thang cô nói nhỏ nhẹ: “A, em đoán trúng phóc mà, chị quả nhiên là ở đây”.
Doãn Hạ Mạt hình như không nghe thấy.
Cô ngồi bất động trên bậc thang lạnh buốt ấy, lưng nhè nhẹ run, người cuộn tròn, cứng đờ trông như con tôm nhỏ, trong quầng sáng ngược mờ ảo, cô như cát bụi sẽ tiêu tan đi bất cứ lúc nào.
“Chị đang khóc hả?”
Cô gái ngồi xuống bên Hạ Mạt hỏi nhỏ.
“Đi đi.”
Rất lâu sau Doãn Hạ Mạt mới buông giọng buồn bã, giờ phút này cô ghét bị quấy nhiễu, cô chỉ muốn yên lặng một mình.
Cô gái không mảy may giận dỗi, hiếu kỳ hỏi thêm lần nữa:
“Chị đang khóc thật đấy à?”
Trên cầu thang dài ấy.
Bóng dáng Âu Thần cũng đi rồi, chỉ còn lại ánh mặt trời ngày đông lạnh lẽo.
Trường quay.
Tất cả nhân viên ngồi rải rác nghỉ uống nước.
Đạo diễn Từ xem lại đoạn mới quay hồi nãy qua máy theo dõi, cảnh An Bân Ni tát Doãn Hạ Mạt hiện ra hết lần này đến lần khác.
“Bỉ Đắc, ông ghét cái cô Doãn Hạ Mạt đó lắm sao?”
Nhà sản xuất không biết phải làm sao, lòng thầm lo phải giải thích thế nào với Thiếu gia Âu Thần về sự việc xảy ra ở trường quay ngày hôm nay.
Đạo diễn Từ bình tĩnh nói: “Không ghét”.
“Theo tôi thấy, nhất định là kiếp trước ông có thù oán với Doãn Hạ Mạt nên mới làm ngơ để An Bân Ni tát cô ấy bạt mạng thế”. Nhà sản xuất thở dài, “Mặt cô ấy bị đánh như thế mà ông cũng nhìn được à?! Cứ cho là ông ghét cô ấy đi, cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Tôi chỉ muốn bộ phim có chất lượng cao.” Đạo diễn cầm cốc lên hớp một ngụm nước. “An Bân Ni và Doãn Hạ Mạt trong phim là tình địch, mối quan hệ riêng tư cũng rất xấu, lúc quay phim tinh thần đối địch căng thẳng sẽ được biểu hiện đỉnh điểm. Hơn nữa, tôi phát hiện Doãn Hạ Mạt là một người rất kỳ lạ, áp lực đối với cô ta càng lớn, nét mặt thể hiện của cô ta càng làm mọi người giật mình kinh hãi. Mấy cái bạt tai đó quá đủ để nâng cao giá trị của bộ phim, có giá lắm.”
“Ông thật quá đáng!”, nhà sản xuất lắc đầu. “Cô gái Doãn Hạ Mạt này thật đáng thương, mọi người đang quan sát như thế lại bị lăng nhục...”, đang nói, bỗng nhiên ông ta đớ người nhìn, Âu Thần đang đi đến, gương mặt lạnh lùng, môi mím chặt.
“Âu thiếu gia.”
Nhà sản xuất vội vàng đứng dậy.
Đạo diễn Từ cũng gật đầu chào Âu Thần.
Âu Thần đứng trước mặt họ, thân hình dong dỏng anh tú toát ra nét anh tú không cần nạt nộ mà vẫn uy nghiêm, anh nhìn nhà sản xuất và đạo diễn Từ, nói nhỏ vài câu. Nhà sản xuất sững người, quay đầu nhìn đạo diễn Từ. Đạo diễn Từ trầm ngâm phút chốc, gật đầu nói:
“Được, được.”
Giữa cầu thang.
Cô gái xinh xắn duyên dáng đưa mắt nhìn Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói: “Chị không nên khóc nữa, khóc thế sao lát nữa quay phim được?”.
Doãn Hạ Mạt hít một hơi dài, từ từ ngẩng đầu giữa hai đầu gối lên.
“Chị đâu có khóc.”
Ánh sáng lành lạnh chiếu lên gương mặt Doãn Hạ Mạt, dấu tay trên má trái sưng đỏ, một vệt máu nhỏ trên khoé môi, nhưng tuyệt nhiên không một dấu vết của nước mắt, khô ráo, một giọt nước mắt cũng không rơi. Ánh mắt màu hổ phách vô hồn trống rỗng trong suốt như pha lê của cô nhìn thẳng vào ánh sáng mờ nhạt.
“Trời, sao lại có thể như thế này?” Cô gái xinh xắn duyên dáng giật mình kinh ngạc mất mấy phút. “Chị bị cô ta đánh ra nông nỗi này, chị sao có thể không khóc được chứ?”
“Em có thể đi được rồi đấy.”
Doãn Hạ Mạt dửng dưng nói. Cô ghét những người làm phiền cô. Có người cố gắng xoa dịu vết thương, nhưng lại có kẻ như muốn lần nữa kéo vết thương toác ra thêm khiến máu me càng đầm đìa. Cho dù những phiền nhiễu đó là sự chế giễu hay sự cảm thông, cho dù vết thương sẽ thêm rữa nát thì đó là việc của riêng cô, chẳng liên quan đến người khác.
“Chà, chị thú vị thật đấy!” Cô gái hiếu kỳ tay chống cằm nhìn Hạ Mạt đánh giá. “Rõ ràng yếu ớt là vậy mà cứ muốn tỏ ra kiên cương, lạnh lùng khắc nghiệt. Kiên cường quá sẽ chịu thiệt đó, chị không biết sao? Lúc nãy An Bân Ni đánh chị, nếu như chị thể hiện mềm yếu một chút, bật khóc, thì tất cả mọi người sẽ rất cảm thông với chị, sẽ nghĩ rằng An Bân Ni rất ghét chị và ăn hiếp chị thái quá. Chị khờ thật đấy.”
Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.
“Em nói không đúng sao? Sao chị lại không nói?” Cô gái như cục kẹo dẻo cứ quấn lấy cô. “Nói chuyện đi, nói chuyện đi, làm ơn đi mà...”
“Nếu là như vậy, sẽ sinh ra tính ỷ lại.” Giữa cầu thang, giọng nói của cô thật lạnh lùng, lãnh đạm. “Quen mềm yếu khiến trái tim cũng sẽ dần trở nên mềm yếu. Quen dựa dẫm ỷ lại sẽ dần dần quên mất cách dựa vào chính bản thân mình như thế nào. Một khi nước mắt mất hiệu lực, một khi rơi vào tình huống cô lập không có cứu viện, nếu như đã là kẻ mềm yếu, sao còn khả năng bảo vệ được bản thân và những người thân bên cạnh?”
Cô gái xinh xắn duyên dáng ngẩn ngơ hồi lâu.
Lát sau, cô gái đó ngơ ngác nói: “Nhưng mà, chị không đau sao? Không mệt sao? Không khó chịu sao?”
Doãn Hạ Mạt đứng dậy trên bậc thang, thời gian nghỉ giải lao có lẽ cũng đã sắp hết, cô đi về phía cửa cầu thang.
“Đã quen rồi, quên những điều đó đi.”
Trong khoảng không, Doãn Hạ Mạt để lại một câu nói lạnh lùng lãnh đạm như mặt trời ngày đông, sau đó bóng dáng cô mất dần sau cánh cửa cầu thang.
“Đúng là đồ ngu ngốc! Quá kiên cường sẽ làm cho người ta có cảm giác mình là kẻ máu lạnh mà thôi.” Cô gái xinh xắn duyên dáng thờ thẫn nhìn theo bóng dáng Doãn Hạ Mạt đang khuất dần, sau đó lại mỉm cười, “Nhưng mà, chị ấy cũng là người đáng yêu đấy chứ!”.
***
Thời gian nghỉ giải lao đã hết.
Tất cả nhân viên đoàn làm phim đều đã trở lại trường quay, chị Tinh khó khăn lắm mới trang điểm lại được gương mặt cho Doãn Hạ Mạt. Má bên trái cô chồng chất những dấu tay đỏ thảm hại, rất khó che được bằng phấn. Phấn quết qua chỗ vết thương, Doãn Hạ Mạt đau hít hơi khe khẽ, lập tức chị Tinh căng người dừng lại.
“Đau không?” Chị Tinh quan tâm hỏi.
“Không sao.”
Doãn Hạ Mạt khẽ nói. Thấy nhân viên phụ trách ánh sáng và người quay phim đều chuẩn bị xong, An Bân Ni cũng đã trở về vị trí, Doãn Hạ Mạt cảm ơn chị Tinh rồi đi thẳng vào giữa trường quay.
Ánh sáng đèn cường độ mạnh rọi vào người hai cô gái.
An Bân Ni liếc Doãn Hạ Mạt, ánh mắt quét một lượt lên gương mặt sưng đỏ, lạnh lùng nói: “Mặt làm sao mà sưng vù như thế kia? Cô có tinh thần tôn trọng nghề nghiệp không đấy, cái mặt như vậy làm sao có thể lên ống kính quay được chứ, khán giả sẽ cho là gặp ma mất thôi”.
Doãn Hạ Mạt nhìn lại An Bân Ni, lãnh đạm nói:
“Nếu tiền bối An Bân Ni có tinh thần tôn trọng nghề nghiệp, sẽ không diễn sai mười mấy lần, mặt của tôi sẽ không đến nỗi phải sưng như vậy.”
An Bân Ni cứng đơ người, thấy mọi người xung quanh khẽ trộm cười, An Bân Ni âm thầm nghiến răng, đáy mắt vụt qua tia sáng lạnh.
“Mọi người chuẩn bị!”
Đạo diễn Từ quát lớn, đang tính vung cánh tay lên đột ngột ngưng lại, ông la to về phía giữa trường quay:
“An Bân Ni, điều chỉnh lại trạng thái tốt chưa đấy?”
An Bân Ni lạnh lùng nhìn Doãn Hạ Mạt một cái rồi quay đầu lại, xấu hổ ngượng ngùng nói với đạo diễn: “Xin lỗi, đạo diễn, tâm trạng của tôi hôm nay không tốt, vẫn chưa tìm được cảm giác”.
“Vậy sao?” Đạo diễn Từ nhăn mặt hỏi.
“Thật là xin lỗi”, An Bân Ni thể hiện nét mặt cực kỳ áy náy, “tôi cũng không biết mình ra làm sao nữa, chỉ e rằng cảnh này quay một lần chưa chắc đã được”.
“Thế cũng được.”
Ánh mắt đạo diễn Từ rời An Bân Ni.
An Bân Ni trong bụng cười thầm, đắc ý dán mắt lên gương mặt sưng tấy của Doãn Hạ Mạt, lần này nhất định phải tát cho nó mấy ngày không diễn nổi mới được!
“Doãn Hạ Mạt, cô diễn vai Thái Na một lần đi để An Bân Ni tìm được cảm giác.”
Giọng đạo diễn Từ rất bình thản.
Tiếng nói vừa phát ra!
Tất cả mọi người có mặt trong trường quay đều ngẩn người ngơ ngác!
Đây là.
Có ý gì?!
“Đạo diễn, đây là có ý gì?!” Giọng An Bân Ni hơi run, cô ta hoảng hốt nói: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ ông muốn Doãn Hạ Mạt đánh tôi sao?”.
“Chỉ là đóng phim thôi mà.” Đạo diễn Từ không để ý đến An Bân Ni. “Doãn Hạ Mạt, lời thoại của An Bân Ni cô đã thuộc hết rồi đúng không?”
Doãn Hạ Mạt kinh ngạc ngớ người.
“Vâng.”
Cảnh này đã quay đi quay lại mười mấy lần, lời thoại của An Bân Ni cô đã thuộc lòng từ lâu. Cô nhìn đạo diễn Từ, trên gương mặt ông hàm chứa một thâm ý khó mà xoá nổi. Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau rồi trộm cười liên tục. Chị Tinh hướng về phía Hạ Mạt khẽ đưa tay lên ý ra hiệu hãy cố lên.
Trong bóng mát đằng xa kia.
Không nhìn rõ được ánh mắt của Âu Thần, bóng dáng trầm ngâm dường như mất đi sự độc lập.
“Đạo diễn! Không thể được! Cô ta làm sao có thể được đánh tôi?!” Giọng An Bân Ni the thé.
“An Bân Ni, đây là đóng phim!” Đạo diễn Từ nhăn mày có vẻ không vui.
Sắc mặt An Bân Ni từ xanh chuyển qua trắng.
“Tất cả mọi người chuẩn bị!”
Cánh tay đạo diễn Từ hạ xuống.
“Diễn!”
Cả trường quay im lặng.
Giữa trường quay.
An Bân Ni sắc mặt trắng bệch ép mình phải giữ được bình tĩnh.
Ống kính chầm chậm đưa lại gần Doãn Hạ Mạt.
Cảnh quay đặc tả.
Đôi mắt Doãn Hạ Mạt mang sự hoang mang và mềm yếu, không dám tin là như thế, dường như tất cả sự tín nhiệm đều đã bị triệt tiêu rồi, cô van nài lần cuối cùng, hy vọng là mình đã nghe lầm, sự thật không phải như vậy, là do cô đã nghe lầm.
“Cô... cô nói gì...?” Hạ Mạt cố gắng thử cười, nước mắt trong đáy mắt, nụ cười trên khuôn mặt yếu ớt, dường như những điều mà cô nghe được chỉ là những lời nói của người bạn thân đang chọc ghẹo cô. “Đó không phải là sự thật... đúng không?”
An Bân Ni ngạc nhiên. Tâm trí An Bân Ni vốn chỉ nghĩ đến việc Doãn Hạ Mạt sẽ cho cô một cái tát, vậy mà, khi An Bân Ni nhìn Doãn Hạ Mạt, đôi mắt ấy giống như nước biển sâu thẳm khiến An Bân Ni không tự chủ được bị dẫn dụ ngập sâu vào bầu không khí của cảnh diễn trong kịch bản.
“Là thật đó.” An Bân Ni hạ giọng.
Ánh sáng trong đôi mắt Doãn Hạ Mạt tan vỡ, sự đau khổ và sự phẫn nộ vì đã từng xem đối phương là bạn tốt để rồi cuối cùng bị phản bội đã khiến cô trong khoảnh khắc mất đi sự kìm chế! Trong phẫn nộ như muốn đạp đổ phá huỷ đó, bờ môi run rẩy cô đưa bàn tay lên!
Ánh đèn gay gắt!
Bàn tay đưa lên cao!
Ngón tay căng chặt đầy hận thù!
Nín thở...
Tất cả mọi người trong trường quay đều nín thở nhìn theo phía bàn tay căng chặt chứa đầy hận thù nặng nề hướng về gò má của An Bân Ni!
An Bân Ni thất kinh nhắm chặt mắt lại!
Sắc mặt trắng bệch!
Bàn tay mang theo tiếng gió cực kỳ đau khổ...
Bi thương...
Bất chợt dừng lại sát gò má của An Bân Ni.
Bàn tay đau khổ từng ngón, từng ngón nắm chặt lại.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, như ánh sao, từ gò má Doãn Hạ Mạt lăn xuống không một âm thanh. Cô khẽ thở dài, cô muốn cố gắng có một nụ cười trên gương mặt, nhưng nước mắt cứ lăn dài.
“Tôi vẫn luôn... coi cô là người bạn... cô biết không... tất cả mọi người đều có thể hãm hại tôi... nhưng cô thì không thể... cô là người bạn tốt nhất của tôi...”
Bi thương đó.
Tuyệt vọng đó.
Niềm tin đó hoàn toàn bị nỗi đau phá huỷ.
Trường quay chìm trong tĩnh lặng, trong lòng mọi người đều bị những giọt nước mắt đó làm cho đau đớn. Nước mắt chầm chậm chảy dài trên gò má của Hạ Mạt, cũng lặng lẽ chảy vào tận đáy lòng từng người. Bỗng dưng chị Tinh nhận ra không biết từ lúc nào mặt mình cũng đẫm nước mắt, chị ngại ngùng nhìn xung quanh, phát hiện mọi người hầu như đều giống chị, cái cô gái xinh xắn duyên dáng kia còn khóc sướt mướt không thành tiếng.
“Okkk!”
Đạo diễn Từ vỗ mạnh tay!
Tất cả mọi người trong trường quay đều giật mình bừng tỉnh.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Tất cả vỗ tay tán thưởng trước những thể hiện xuất sắc của Doãn Hạ Mạt.
“Quá đỉnh!”
Nhà sản xuất kinh ngạc. Trước đây, ông ta vốn cho rằng Doãn Hạ Mạt chẳng qua là vì có mối quan hệ đặc biệt nào đó với Tập đoàn Âu Thị nên mới chui được vào đây, kỹ năng diễn nhất định là rất kém, không ngờ cô ấy là một diễn viên xuất sắc tuyệt đỉnh đến vậy.
Simon nhìn Thiếu gia.
Âu Thần vẫn lạnh lùng trầm ngâm đứng đó, từ xa chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt đang đứng dưới ánh đèn cường độ cao ở giữa trường quay. Tuy ánh mắt Âu Thần u uất ảm đạm, nhưng Simon vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn của Thiếu gia.
“Âu Thiếu gia”, nhà sản xuất khẽ nói, “cô ấy không đánh trả An Bân Ni, có cần phải để ngài Bỉ Đắc sắp xếp lại một lần nữa không?”.
“Không cần. Tôi còn có việc, xin cáo từ.”
Âu Thần tạm biệt nhà sản xuất, một lần nữa nhìn Doãn Hạ Mạt đang giữa trường quay rồi quay người đi ra. Cô ấy có cách lựa chọn hành động riêng của mình, tất nhiên cô ấy cho lựa chọn đó là thích đáng nhất, vậy thì tuỳ cô ấy, còn về An Bân Ni, anh sẽ có cách của mình.
Giữa trường quay.
Doãn Hạ Mạt không nhìn vẻ mặt thất bại của An Bân Ni, cô lặng lẽ nhìn về hướng bóng dáng sau lưng Âu Thần ở đằng xa kia đang khuất dần, giống như cái đêm đó dưới cây hoa anh đào năm năm về trước, bóng dáng cuối cùng của anh đang bỏ đi.
***
Đêm.
Những vì sao nhấp nháy bên ngoài cửa sổ.
Thuốc mỡ bóp trên lòng bàn tay được xoa cho nóng lên một chút, sau đó, những ngón tay thon dài đẹp đẽ dính đầy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên má Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt bị đau khẽ xuýt xoa.
Lạc Hi thở dài, ngón tay mềm dịu hơn, anh cẩn thận thoa bàn tay âm ấm lên má cô, dấu vết những cái tát ửng đỏ khiến anh buốt cả ruột gan.
“Tại sao không đánh trả lại?” Lạc Hi đau lòng nói. “Cái loại người như An Bân Ni đâu biết ghi nhận em đã nương tình không ra tay, cô ta chỉ tính đó là lần em đã khiến cô ta khó chịu mất mặt. Đối với hạng người như An Bân Ni, em hoàn toàn không cần phải mềm lòng.”
Kết thúc buổi biểu diễn, Lạc Hi quay về mở cửa căn hộ thì đã thấy Hạ Mạt đang ngồi trên sofa trong phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh ấm áp tràn đầy niềm vui. Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra những vết ngón tay trên mặt Hạ Mạt, rõ ràng là dấu tích bị đánh để lại, Lạc Hi sửng sốt, gạn hỏi mãi mới biết ngọn nguồn.
Cô cười nhạt, nói: “Em mà đánh trả, hóa ra em đâu khác gì cô ta?”.
Lạc Hi chăm chú nhìn cô, so với trong tưởng tượng của anh, cô còn thông minh và kiên cường hơn rất nhiều, có lẽ cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ nên mới cảm thấy những việc này chả đáng gì.
“Có cần anh giúp gì không?”
Trong làng giải trí, Lạc Hi sớm đã được nghe tiếng tăm An Bân Ni là con người vẫn quen cay nghiệt với những người mới vào nghề, chỉ có điều lúc trước Lạc Hi không để tâm, còn như hôm nay...
Đôi mắt anh loé lên tia sáng lạnh.
“Tự mình em sẽ xử lý được. Làm lớn chuyện này ra, có thể hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Doãn Hạ Mạt trầm giọng trả lời, không phải là cô sợ An Bân Ni, mà là, nếu như sóng gió đã có thể bình yên trở lại, thì cứ để nó bình yên. Cô muốn dựa vào sức của chính mình để mọi người phải thừa nhận, cô không muốn dựa vào những tin tạo scandal hoặc là sự thông cảm của bất kỳ ai đó.
“Hạ Mạt, em kiên cường hơi quá rồi đấy!” Lạc Hi thở dài.
“Anh đã gặp việc nào như thế này chưa?”
Doãn Hạ Mạt thản nhiên nhìn Lạc Hi, cô không sợ anh nhìn thấy vết thương trên mặt, không sợ bị anh trêu chọc, đối diện với những người đã từng cảm nhận những nguy hiểm như anh, cô lại thấy an toàn đến độ có cảm giác như đang trong một vịnh cảng yên tĩnh bình lặng, bên anh, những tổn thương và sỉ nhục phải gánh chịu đó dường như có thể dần dần mờ nhạt và quên hẳn đi được.
Lạc Hi cười.
“Tuy rằng lúc đóng phim anh chưa bao giờ bị người ta ác ý tát tai, nhưng mà, những chuyện đại loại như thế này đâu có thiếu gì!” Anh thổi nhẹ lên vết thương trên má cô, mát lạnh, dường như làm thế có thể bớt đau một chút cho cô. “Đã từng có người bạn cho người gọi anh đến một con hẻm tối vào giữa đêm, năm, sáu người vây quanh anh, chân đá tay đấm, bọn họ còn dùng cả cây gậy sắt và dây xích. Lần đó anh phải nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, cũng còn may là anh ôm giữ được bộ mặt, nhưng gãy mất hai cái xương sườn.”
Cô ngạc nhiên: “Anh nói thật đấy à?”.
Lạc Hi chớp chớp mắt: “Đưa tay đây cho anh”.
Anh nắm lấy tay cô, đặt vào trong áo lông của mình, nhiệt độ cơ thể của anh qua một lớp áo sơ mi mỏng làm nóng bàn tay cô, ngón tay cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, ở phía dưới ngực trái có vết sẹo nhỏ. Không hiểu sao, khi đặt tay lên ngực anh, nhịp tim của cô đột ngột lỡ mấy nhịp, mặt nóng bừng lên.
“Tổng cộng khâu bảy mũi.” Lạc Hi nắm chặt đôi tay vùng vẫy muốn rút ra của cô, thật chặt, đặt nó lên chỗ vết thương. “May mà gặp bác sĩ có tay nghề cao, vết sẹo để lại rất mờ, lúc quay phim giấu đi một chút là không nhìn thấy nữa, chỉ là khi nào sờ vào mới có thể cảm nhận được.”
“Tại sao đánh anh?”
“Bởi vì...”, anh khẽ cười, “... khi anh xuất hiện, những người khác đều trở thành vật làm nền cho anh, dù đó là những diễn viên đã thành danh”.
Mạnh mồm tự mãn quá.
Nhưng mà, nhìn Lạc Hi đẹp như sương mai thế kia, Doãn Hạ Mạt cũng không thể không thừa nhận, bản chất của anh thực sự có chất kiêu căng ngạo mạn. Khi anh xuất hiện trước ống kính, tất cả mọi người đều khó lòng rời ánh mắt khỏi anh, giống như con yêu tinh biến hoá, mỗi ánh mắt đều có ma lực khiến người ta phải ngạt thở.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Lạc Hi nắm chặt tay cô, kéo ra khỏi chỗ vết sẹo. “Cũng ở chính chỗ đó hắn bị trói và cũng bị đánh gãy bốn cái xương sườn... là anh tìm người làm...”
Anh nguýt Hạ Mạt, nói tiếp: “Cảm thấy anh xấu lắm phải không? Có phải là đáng sợ lắm...”
Bàn tay rời lồng ngực Lạc Hi.
Ngón tay của Hạ Mạt lành lạnh.
“Thật đáng sợ”, cô quay sang nhìn anh, “nếu có người dạy cho hắn mấy bài học này sớm hơn một chút, có lẽ hắn sẽ không ra tay trắng trợn với anh như vậy đâu”.
Lạc Hi ngạc nhiên nhìn cô.
“Này, sao em lại chỉ trích anh bạo lực chứ?”
“Bạo lực?” Doãn Hạ Mạt lạnh lùng cười. “Em không hề thích bạo lực, nhưng có một số việc, có lẽ chỉ có những cách đặc biệt như thế này mới có thể giải quyết được.”
“Hạ Mạt...” Lạc Hi cảm thấy có gì đó không ổn trước thái độ và giọng nói của Hạ Mạt, “đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?”.
Một vài chuyện quá khứ hình như thấp thoáng hiện về khiến cô lại trở về với sự lạnh lùng lãnh đạm ngày xưa.
Ánh mắt u uất lạnh lẽo, cô khẽ lắc đầu.
“Em xin lỗi, có nhiều chuyện em muốn quên triệt để.” Hãy cứ để quãng thời gian với những ký ức đau buồn nhất đó mãi chôn sâu dưới lớp bụi thời gian, hãy để cô mãi mãi quên đi, mãi mãi đừng bao giờ nhắc đến.
Cũng đêm ấy.
Cũng dưới những vì sao.
Âu Thần đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ánh sao lạc lõng và cô độc, bóng anh đổ xéo dài trên sàn nhà hoà trong màu đen tĩnh lặng của màn đêm. Bàn tay nhẹ nâng chiếc cốc thuỷ tinh lên, rượu vodka cay nồng, anh lặng lẽ uống cạn, vị cay của rượu như đốt cháy cổ họng kéo dài xuống tận lồng ngực.
...
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây...
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây, vô hồn trống rỗng là thế, sau đó là sợ hãi và hoang mang. Nhanh như chớp, cô quay đầu đi với ánh mắt ảm đạm, dùng mái tóc dài che đi dấu vết bị đánh trên mặt. Hình như đối với cô, cái đau bị đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị anh chứng kiến nỗi nhục nhã và sự xấu hổ...
...
“Bốp!”
Dấu năm đầu ngón tay in hằn!
...
“Bốp!!!”
Lại một cái tát!
...
“Bốp!!!”
...
Lại một cái tát tay nữa thật mạnh! Khoé môi Doãn Hạ Mạt cũng vạ lây bị đánh đến nỗi sưng tây cả lên, những dấu tay chồng lên nhau hằn trên gương mặt thảm thương trắng bệch không chút máu, tóc tai xổ tung rũ rượi.
...
Dưới ánh đèn cường độ mạnh, sắc mặt cô trắng bệch, trắng bệch như thể chỉ một khắc nữa thôi là sẽ chết vì mất máu, một vệt máu nhỏ từ khoé miệng cô chảy ra.
...
Gương mặt trắng bệch mất máu ấy...
Âu Thần nhắm mắt lại, trái tim anh đau tê dại như bị giày xéo, chẳng bao lâu sau, cùng với nỗi đau này, cơn đau đầu ập tới như có hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm!
Trong đầu anh...
Cánh cửa nặng nề từ từ hé mở...
Ánh sáng trắng cực mạnh...
Anh không còn xua đuổi kháng cự lại nữa, anh phải tìm lại những hồi ức để chúng quay về với anh. Cõ lẽ, số mệnh của anh chính là ở đây...
...
Hương thơm của những bông hoa xinh đẹp trong vườn lặng lẽ hoà mình cùng làn gió mùa hè, cô bé nằm trên chiếc giường đặt trong phòng khách, quản gia Thẩm đã tiễn bác sĩ về. Cậu mười bốn tuổi ngồi bên giường nhìn cô bé. Cô bé mặc chiếc váy bồng màu trắng bất động nằm đấy, làn da trắng trong, ngây thơ thuần khiết như những thiên thần trong tranh.
Cậu lặng người trầm ngâm nhìn cô bé gái đang nằm hôn mê, đột nhiên cậu cảm thấy cô bé như không có thật, không nhịn được, cậu đưa tay khẽ áp nhẹ lên bầu má non nớt của cô bé.
Cô bé đột nhiên mở trừng đôi mắt!
Cậu sợ giật nảy người, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Hàng lông mi của cô bé vừa dài vừa cong, mái tóc xoăn rất dại, đôi mắt sáng long lanh trong veo như hai viên pha lê. Cô bé ngơ ngác nhìn trần nhà, không một cử động, chẳng khác gì búp bê bày trong tủ kính. Hồi nãy bác sĩ có nói, cô bé bị va đập không nghiêm trọng lắm, chỉ vì quá sợ hãi mà ngất đi thôi.
Cô bé ngồi dậy trên giường.
Mở to mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi đầy vẻ hoài nghi, cô bé thì thầm hỏi: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu đã hiểu được nguyên nhân vì sao cô bé lại chạy ra cản xe cậu.
Cô bé tên Hạ Mạt, bố cô vốn làm việc trong Tập đoàn Âu Thị, nhưng một tháng trước đã bị sa thải. Bố cô bé mãi vẫn chưa tìm được việc làm, mẹ cô ngày nào cũng trốn vào trong phòng khóc, cô bé và đứa em trai sắp bị trả lại cô nhi viện. Cô bé nghe nói xe của Chủ tịch Tập đoàn Âu Thị thường đi qua con đường đầy bóng mát này, nên ngày ngày ra đây đứng đợi để cản xe của Chủ tịch, cầu xin Chủ tịch đừng sa thải bố cô.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Mười một tuổi.”
Cậu lặng người. Một cô bé nhỏ xíu như vậy, sao lại có thể nghĩ được đến những việc như thế này? Trong tưởng tượng của cậu, những bé gái mười một tuổi thường chỉ biết nũng nịu bố mẹ để đòi đồ chơi và sôcôla.
“Tại sao bố mẹ em lại muốn đưa em và em trai vào cô nhi viện?” Cứ cho là thất nghiệp đi thì cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Mãi một lúc sau, cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghị lực, cô bé nói:
“Tụi em không phải là con đẻ của bố mẹ. Em và em trai được bố mẹ đưa về nuôi từ cô nhi viện, bố mẹ đối xử với tụi em rất tốt, em không muốn phải trở lại cô nhi viện!”
…
Trên bãi cỏ trong vườn.
Trong ánh nắng một mùa hè nóng bức như có vô số bong bóng đầy màu sắc đang nhẹ nhàng bay lượn, một số đang bay thì bị vỡ, số khác cứ thế bay thẳng lên bầu trời cao xanh, thật là trong suốt, thật là óng ánh, thật là đẹp và cũng thật là mỏng manh...
Ở phía xa, Hạ Mạt đang đứng trên bãi cỏ. Trên đầu là một quả táo, mắt nhắm chặt, hai tay khép hờ thành hai nắm đấm, để dọc theo người, với khoảng cách xa như vậy, cậu vẫn có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt, xanh xao và hai hàng lông mi đang khẽ động đậy của cô bé.
Cậu mặc một bộ đồ bắn cung rất đẹp.
Từ từ giương cung.
Nhắm chuẩn vào trái táo trên đầu cô bé.
Cậu chỉ được nhìn thấy màn bắn táo như thế này trên ti vi và trong phim ảnh, trước đây cậu đã thử kêu người làm mục tiêu cho cậu bắn, nhưng lại bị bố mẹ trách mắng. Bây giờ, rốt cuộc cậu đã có thể được thử cảm giác đó rồi, hơn nữa là do cô bé ấy tự nguyện.
Cậu đã nhận lời với cô bé.
Nếu cô bé làm mục tiêu cho cậu, cậu hứa sẽ để bố cô bé được quay trở lại Tập đoàn Âu Thị làm việc. Cậu muốn biết, một cô bé mười một tuổi rốt cuộc dũng cảm như thế nào.
Hạ Mạt bé nhỏ chăm chăm nhìn cậu.
Trong đôi mắt cô bé có một sự chững chạc vốn dĩ không thuộc lứa tuổi của cô, giọng nói của cô bé lại là giọng của lũ trẻ non nớt, cậu cần phải chứng minh trước cậu có khả năng để bố cô bé được quay trở lại công ty.
Cậu gật đầu, sau đó cậu gọi mấy cuộc điện thoại. Tuy cậu mới mười bốn tuổi, nhưng những người trong tập đoàn đều hiểu cậu sẽ là người kế thừa tập đoàn trong tương lai. Sau khi cô bé nghe được những lời nói chấp nhận đáp ứng đầy kính cẩn đầu điện thoại bên kia, vụ giao dịch này đã thành công.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức.
Cô bé nhỏ nhắn đứng trên bãi cỏ đằng xa kia, hai hàng lông mi dưới vầng trán trắng bệch không ngừng động đậy, hai nắm đấm càng lúc càng thít chặt, nhưng thân hình nhỏ nhắn ấy không hề động đậy, quả táo được đặt cẩn thận trên đỉnh đầu.
Sắc mặt cậu lạnh như băng.
Quản gia Thẩm đứng bên cạnh vô cùng hoảng sợ khuyên giải hết lời.
Cậu từ từ...
Giương cung...
Nhắm vào quả táo trên đầu cô bé...
Tay kéo căng dây cung...
Nhưng tầm nhìn của cậu lại chuyển dần xuống khuôn mặt cô bé...
Dường như có hàng nghìn hàng vạn tia sáng đang chiếu xuyên qua da thịt Hạ Mạt khiến làn da cô bé trở nên trong suốt, sáng như ánh hào quang. Cô bé nhỏ nhắn cắn chặt môi trông thật tội nghiệp, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu, cô bé nghiến răng mỗi lúc một chặt, bờ môi đột nhiên bị rách ra, một giọt máu như cánh hoa hồng từ từ ứa ra...
Những ngón tay đột nhiên buông lỏng...
Mũi tên dài mang theo tiếng bay xé gió...
Bay về hướng cô bé...
Bắn... bay... đi!!!!!!!!!!!
...
Trước khung cửa sổ, trong màn đêm, Âu Thần đột nhiên mở trừng mắt!
Đầu đau như sắp bị vỡ tung, dường như trong ký ức của anh, mũi tên đó không bay về phía cô bé mà bay thẳng và cắm sâu vào đầu anh! Hình ảnh Hạ Mạt của những năm trước với nước da trắng như tuyết, thân người run run nhưng đầy kiên cường và hình ảnh của Hạ Mạt sau khi trưởng thành cứ đan xen trong đầu óc anh...
Màn đêm mỗi lúc một mờ ảo hơn.
Âu Thần tay nắm chặt ly rượu, tuyệt vọng nhìn những vì sao lẻ loi trong màn đêm, ánh mắt trầm uất. Hồi lâu, anh rút điện thoại di đông, nhấn một dãy số.
Cũng dưới bầu trời đêm ấy.
Trong không gian phòng khách yên tĩnh ấm áp, Doãn Hạ Mạt nghe tiếng điện thoại reo vang. Cô khẽ mỉm cười bảo với Tiểu Trừng đang ở bên đầu kia điện thoại, vì thời gian quay phim bận túi bụi, ba ngày tới cô không về nhà được, cô nói Tiểu Trừng chú ý tới sức khoẻ, nhớ uống thuốc đúng giờ.
Không thể để Tiểu Trừng nhìn thấy vết thương trên mặt cô.
Sau ba ngày vết thương trên má cô có lẽ sẽ dịu thôi. Cô không thể xuất hiên trước mặt Tiểu Trừng với gương mặt thê thảm như thế này được, cô luôn mong trong thế giới của Tiểu Trừng chỉ có những điều tốt đẹp, hãy để những trở ngại và đau khổ tránh xa cậu ra.
“Có lẽ anh nên cảm ơn An Bân Ni.” Sau khi nhìn thấy Hạ Mạt gấp điện thoại lại, Lạc Hi đặt một cốc trà xanh vào tay cô, giọng giễu cợt. “Nếu không phải vì cô ta, hôm nay chưa chắc em đã đến đây.”
“Anh... có thể cho em ở nhờ ba ngày được không?”
Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn làn khói đang lượn lờ trên cốc trà xanh. Vì vết thương trên mặt, đạo diễn đã điều chỉnh lại kế hoạch quay phim, trong vòng ba ngày không cần đóng, nhưng cô lại không thể về nhà, đến chỗ của Trân Ân cũng không tiện.
Lạc Hi lặng người.
Một hồi sau, anh mỉm cười vươn vai, uể oải duỗi dài người trên sofa.
“Tiền thuê nhà phải tính thế nào đây?”
“Ơ?”
Cô không hiểu ngẩng đầu lên.
“Trong ba ngày này, em sẽ là người giúp việc của anh nhá, có được không?” Lạc Hi cười híp mắt, kéo cô vào lòng âu yếm, anh ngửi mùi hương trên tóc cô. “Em giúp anh dọn dẹp phòng, nấu cơm cho anh, có được không? Nếu làm không tốt, sẽ phạt em làm lại đấy. Nếu làm tốt sẽ thưởng cho em được nằm trong phòng ngủ, còn anh sẽ ngủ ở phòng khách.”
Doãn Hạ Mạt nghe xong, trong lòng xao xuyến.
“Bình thường anh không nấu cơm sao?”
“Anh không biết nấu.” Anh ôm lấy cô như một đứa trẻ, vùi mặt vào mái tóc dài dày như rong biển của cô, thì thầm nói: “Anh không muốn nấu, một mình tự nấu, rồi lại một mình tự ăn...”.
“Vâng.”
Cô vòng tay ôm anh dịu dàng.
So với Lạc Hi, cô may mắn hơn nhiều, cô còn có Tiểu Trừng là người thân. Trên đời nay, tất cả những nỗ lực và thành công của cô đều là những thứ có giá. Cô đã trưởng thành kiên cường như cây đại thụ, đã có thể đảm bảo cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ cho Tiểu Trừng của cô. Nấu cơm cho Tiểu Trừng hay ăn cơm Tiểu Trừng nấu, với cô như thế là đủ ấm lòng, đủ sung sướng hạnh phúc lắm rồi, mặc kệ bên ngoài dù có mưa dông to lớn thế nào đi nữa cô cũng không sợ.
Nhưng Lạc Hi thì...
Vẫn luôn cô độc...
“Này”, Lạc Hi trong vòng tay cô khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy long lanh, đôi môi như luôn nở nụ cười, “anh ăn uống kén chọn lắm đấy, nếu em nấu mà không hợp khẩu vị, anh sẽ phạt em lau nhà!”.
Cô chớp chớp mắt: “Em không sợ đâu, em rất tự tin vào tài nấu ăn của mình”.
“Kiêu ngạo thế cơ à!”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, không kiềm chế nổi anh định đưa tay véo mũi cô. Hạ Mạt né được, cảm giác cơn mệt mỏi ào ào kéo đến, cô ngáp liên tục mấy cái, cả ngày quay phim cực nhọc khiến mi mắt nặng trịch giống như là thuyền bị nước tràn vậy.
“Buồn ngủ rồi à?”
Lạc Hi hạ giọng hỏi, ánh mắt anh nồng ấm dịu dàng như ánh sáng của những vì sao.
Vậy mà cô đã ngủ luôn rồi.
Đầu cô dựa nhẹ vào sofa, mái tóc dài loà xoà trước trán, vết thương trên má sưng tấy đập vào mắt, sắc mặt trắng xanh, lông mi khép lặng lẽ, lâu lâu lại rung nhè nhẹ. Có vẻ như Hạ Mạt rất mệt, vẻ mặt thanh thản, vui vẻ của cô hồi nãy chẳng qua là sự nguỵ trang mà thôi.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên.
Đi vào phòng ngủ.
Lạc Hi nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang cằm cô, anh không nỡ làm phiền cô, thân hình dong dỏng quỳ trên tấm thảm mềm mại, anh nhìn thật lâu vào khuôn mặt cô. Trong giấc mơ, đôi lông mày của cô cau lại chụm vào nhau, hình như cô đang rơi vào một cơn ác mộng không thể nào thoát ra được, hai hàng lông mi khổ sở run run.
Anh khẽ đến bên cô.
Hôn nhẹ lên giữa ấn đường.
Để những cơn ác mộng ấy biến mất hoàn toàn, anh hôn cô, anh những mong nụ hôn ấy có thể cho cô một giấc mơ đẹp. Hình như ông trời nghe được tiếng lòng anh, hai hàng lông mày của cô giãn dần ra, hơi thở dịu lại. Anh khẽ mỉm cười, thẳng người lên rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má cô.
Tuy trên má sưng đỏ đầy những dấu ngón tay, nhưng trong mắt anh, không hiểu sao, cô vẫn rất đẹp, đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích vậy. Hãy cứ để cô ngủ bình yên như thế, mãi mãi ở bên anh, để anh và cô có được một kết cục mỹ mãn hệt như trong chuyện cổ tích, mãi mãi không rời xa nhau.
Đêm tuyệt đẹp...
Đẹp như trong những câu chuyện cổ tích...
Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại di động phá tan cái yên tĩnh của màn đêm.
Trong phòng đọc sách, Âu Thần với chiếc di động đặt cạnh máy vi tính, màn hình tinh thể lỏng của máy tính phát ra thứ ánh sáng lập loè lạnh lẽo chiếu trên gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của anh.
Âm thanh bên đầu kia điện thoại vang lên.
“Thiếu gia, việc cậu giao tôi đã làm xong cả rồi, ngày mai các phương tiện thông tin đại chúng đều sẽ đăng những tin tức có liên quan.”
Âu Thần khẽ gật đầu: “Vất vả cho cậu quá”.
Rồi sau đó, Âu Thần đưa mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt u uất, màn đêm mỗi lúc một đen đặc vây quanh cái bóng cô độc của anh. Lúc đầu, anh chỉ là muốn trả thù lòng dạ phản bội của cô, nhưng tại sao, giờ phút này anh lại cảm thấy khó chịu đến thế?