Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Chương 9: Chương 9




Trước việc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt tuyên bố công khai tình cảm, có thể dùng bốn chữ “giương mắt á khẩu” để mô tả tâm trạng các fan của An Bân Ni là thích hợp nhất, sự việc phát triển hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của họ.

Từ sau buổi họp báo, phóng viên các báo, đài bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng những lời nói của An Bân Ni về việc Doãn Hạ Mạt “dụ dỗ” Lăng Hạo. Hằng ngày, trong các tiết mục giải trí trên tivi, trên báo, cánh phóng viên đều thi nhau mỉa mai công kích An Bân Ni.

Các fan của An Bân Ni cũng bắt đầu bán tín bán nghi, tuy rằng họ cảm thấy Lăng Hạo cũng rất đẹp trai, nhưng so với Lạc Hi thì còn kém xa. Doãn Hạ Mạt đang qua lại với Lạc Hi, suy tính kiểu gì đi nữa, làm gì có chuyện Hạ Mạt bỏ rơi Lạc Hi mà nảy sinh tình cảm với Lăng Hạo.

Thấy dư luận nghiêng hẳn về một phía, rốt cuộc An Bân Ni cũng không trốn mãi được, cô bắt đầu nhận trả lời các câu hỏi của phóng viên. An Bân Ni xuất hiện trước công chúng trong vẻ đau thương quá mức, đám phóng viên đâu có thèm để ý đến nước mắt và sự tủi nhục uẩn khúc của cô, họ cứ nhăm nhăm buộc An Bân Ni phải nói cho rõ ràng những chứng cứ chứng tỏ Doãn Hạ Mạt “dụ dỗ” Lăng Hạo. An Bân Ni ấp a ấp úng, từ đầu đến cuối không nói được cái gọi là “sự kiện dụ dỗ ở khách sạn” xảy ra tại khách sạn nào. Trong tình thế bị ép buộc quá mức, cô ả trả lời đại là lúc đó do tinh thần hoảng loạn nên không nhớ được tên của khách sạn đó, chỉ nhớ lúc đó vào khoảng bốn giờ chiều ngày Mười hai tháng Một.

Ngay lập tức, các phóng viên đổ đi dò la, kiểm chứng lại tình hình ngày hôm đó có đúng như những gì An Bân Ni đã nói không. Cuộc điều tra kết thúc và kết luận rằng ngày hôm đó Doãn Hạ Mạt không xuất hiện tại trường quay, nhưng… cả ngày cô lại có mặt trong văn phòng của nhà biên kịch Chung Nhã, cùng với Chung Nhã thảo luận về kịch bản phim. Trong suốt thời gian đó, Chung Nhã và thư kí của cô lúc nào cũng ở bên Hạ Mạt, mãi đến tận hai giờ đêm, Hạ Mạt mới rời khỏi đó. Điều nực cười nhất là Lăng Hạo ngày hôm đó quả thực cũng có đặt phòng trong khách sạn, thế nhưng gần đến giờ thì nhận được yêu cầu ra ngoài để đi diễn gấp, đương nhiên là anh ta không có mặt tại hiện trường, vậy làm gì có khả năng Lăng Hạo cùng An Bân Ni xuất hiện trong khách sạn để rồi “bắt gặp” Doãn Hạ Mạt trong bộ đồ ngủ trong suốt với ý đồ “dụ dỗ” anh ta cơ chứ?

Công chúng vỡ lẽ!

Những lời bịa đặt của An Bân Ni đã quá rõ ràng!

Đây đúng là sự kiện đơm tin bịa đặt hoang đường nhất và đáng cười nhất trong lịch sử của giới showbiz.

An Bân Ni trở thành kẻ thối tha không thể chịu nổi!

Quả đúng là “dậu đổ bìm leo”, bấy giờ, cánh nhà báo và phóng viên quay qua phỏng vấn vài người bạn thường ngày hay qua lại kết giao thân thiết với An Bân Ni. Đối diện trước máy quay và micro, không hẹn, bọn họ đều thừa nhận, quả thực An Bân Ni đã từng nói với họ rằng cô ta muốn chơi Doãn Hạ Mạt một trận ra trò, An Bân Ni vênh vênh tự đắc rằng chỉ cần cô ta thở ra đôi ba câu cũng khiến Doãn Hạ Mạt ngay lập tức chết không có chỗ chôn.

Mấy người bạn thân đó còn tiết lộ rằng, thực ra Lăng Hạo không tán thành với An Bân Ni trong chuyện thực hiện những hành vi tạo ra những chuyện bịa đặt đó, hai người đã cãi nhau nhiều lần về chuyện này. An Bân Ni đã lấy việc chia tay để uy hiếp Lăng Hạo, buộc anh ta phải tham gia phi vụ bôi nhọ, hãm hại Doãn Hạ Mạt. Cô ta đâu ngờ Lăng Hạo thà chia tay chứ nhất mực không chịu thoả hiệp. Trong lúc tức giận, An Bân Ni vôi vàng tổ chức một cuộc họp báo, cố tình ép buộc Lăng Hạo phải đưa ra lựa chọn, nhưng Lăng Hạo vẫn giữ vững lập trường của mình. Tới nước này, An Bân Ni vì quá tức giận, không chịu nổi cú sốc nên đã ngã bệnh phải nhập viện. Về việc Doãn Hạ Mạt “dụ dỗ” Lăng Hạo, có lẽ đều là do cô ả tự tưởng tượng ra.

Các fan của An Bân Ni khó lòng tiếp nhận tất cả những chuyện này!

Trong long họ, hình ảnh một An Bân Ni thuần khiết và lương thiện đâu có nham hiểm ác độc như thế! Không những là kẻ ích kỷ bắt nạt người mới vào nghề, mà còn nói đơm đặt hoang ngôn lừa dối người hâm mộ, biến các fan thành những kẻ “nối giáo cho giặc”! Các fan bị An Bân Ni làm tổn thương phẫn nộ tức tối vô cùng, người làm tổn thương đến họ nào đâu phải ai xa lạ, mà đó lại chính là thần tượng họ yêu mến bấy lâu nay!

Cút xéo khỏi làng giải trí!

Một người đàn bà bỉ ổi vô sỉ!

Trước đây họ đã từng yêu quý An Bân Ni bao nhiêu thì nay họ càng căm hận cô ta bấy nhiêu và thậm chí lòng căm hận còn tăng gấp bội! Ngược lại, khi nghĩ tới Doãn Hạ Mạt mà họ đã từng đối xử tệ, họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô gái là fan của An Bân Ni lúc trước cố ý tông xe vào Doãn Hạ Mạt trong lòng day dứt đã chủ động đến xin lỗi Doãn Hạ Mạt, xin cô bỏ qua. Doãn Hạ Mạt cũng không truy cứu, chỉ nhờ người chuyển lời với cô gái đó rằng lần sau đừng hồ đồ nghe chuyện chỉ bằng một tai.

Với tiếng xấu đó, tất cả những hợp đồng biểu diễn của An Bân Ni đều bị huỷ bỏ. Những quảng cáo mà An Bân Ni là gương mặt đại diện cũng bị huỷ, tên cô ta bị gạt khỏi danh sách những chương trình quảng cáo sau này.

Cùng lúc đó, Lăng Hạo đã bay ra nước ngoài giải sầu. Có tin đồn Lăng Hạo và An Bân Ni đã chính thức chia tay, tuy nhiên tình cảm sâu đậm bao năm qua với An Bân Ni không thể một sớm một chiều hất đổ xuống sông, nên anh không muốn cho người ngoài hay.

Giờ đây, chẳng còn ai tin bấy kỳ những lời biện giải nào của An Bân Ni, sự nghiệp tiêu tan, tình yêu cũng tiêu tan. Cô ả không thể chịu đựng nổi cú sốc khủng khiếp này lại ngã bệnh và phải nhập viện lần nữa. Lần này đâu còn bạn bè hay fan nào đến thăm hỏi, chỉ có cánh nhà báo đến chụp cảnh cô ta thảm hại mặt mày xanh xao nằm khóc trên giường bệnh rồi nhanh chónh tung lên mặt báo với hàng tít: Gậy ông đập lưng ông - Giọt nước mắt hối hận của An Bân Ni.

Cùng trong thời gian này, bức ảnh chụp cảnh Lạc Hi ôm hôn Doãn Hạ Mạt trong buổi họp báo đã được đăng đồng loạt trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng, việc công khai tình cảm của hai người là một trái bom nổ lớn thu hút sự chú ý của công chúng!

Khi tình cảm của các sao được công khai, thường thì sẽ vấp phải sự chê bai cự nự của đại đa số các fan, điều này khiến không ít sao cảm thấy tổn thương phần nào. Thế nhưng trong trường hợp của Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, hai người lại nhận được lời chúc phúc gần như từ tất cả mọi người.

Tuy nhiên Doãn Hạ Mạt là diễn viên mới bước vào nghề, tiếng tăm và địa vị của cô đều kém xa Lạc Hi, nếu trong những trường hợp khác, người mới bước vào nghề như thế này, chưa cần bàn đến quan hệ với Lạc Hi, chỉ cần họ bên nhau, có cử chỉ thân mật thôi cũng đủ để dư luận thừa cơ buôn chuyện. Ví dụ như lần Lạc Hi giúp Doãn Hạ Mạt ở quảng trường Cầu Vồng cũng đã từng là đề tài bàn tán xôn xao, đoán già đoán non đủ thứ linh tinh này nọ. Nhưng lần này trước sự vụ của An Bân Ni, tuy phải chịu đựng sự oan uổng quá lớn, song tự bản thân Doãn Hạ Mạt vẫn kiên cường một mình đối mặt với khó khăn, không chấp nhận để Lạc Hi phải can dự vào. Chính sự mạnh mẽ, thánh thiện của Doãn Hạ Mạt đã đổi lấy sự tán thưởng từ hầu hết các fan của Lạc Hi.

Tình yêu của hai người tựa như câu chuyện cổ tích thời hiện đại.

Một nàng công chúa trong sáng vô tội cho dù bị vu oan giá hoạ, vẫn giấu kín chuyện tình yêu của mình để bảo vệ hoàng tử của mình. Còn chàng hoàng tử không quan tâm đến việc sự nghiệp bị ảnh hưởng, đã công khai tình cảm của mình để bảo vệ công chúa…

Kể từ khi bước chân vào làng giải trí, đây là lần đầu tiên Lạc Hi thừa nhận tình cảm của mình. Trước đây, tuy có rất nhiều lời đồn đại thêu dệt, đại loại kiểu Thẩm Tường là bạn gái của anh, nhưng tất cả đều là chuyện đuổi gió bắt bóng không có chứng cứ. Xem ra, Lạc Hi đúng là đã yêu Doãn Hạ Mạt thật rồi, tuy nhiên fan của Lạc Hi không khỏi có đôi chút cảm giác hụt hẫng, nhưng đã là người Lạc Hi yêu thương, đã là fan của Lạc Hi thì nhất định cũng sẽ yêu thương và bảo vệ người đó!

Việc Lạc Hi công khai tình cảm lúc đầu gây phẫn nộ lớn cho Công ty Tinh Điểm đại diện của anh, tuy nhiên, sự việc lại diễn ra theo chiều hướng vượt ra ngoài sức tưởng tượng. Những tưởng trong vụ việc này sẽ là hình ảnh một Lạc Hi phóng đãng bất kham, thế nhưng lại hoá thành một Lạc Hi chung tình sâu sắc, anh được công chúng hâm mộ, yêu mến hơn. Càng lúc càng có nhiều hợp đồng quảng cáo và các đoàn làm phim gửi lời mời đến anh, khiến công ty đại diện không thể không chuyển nộ thành vui, chỉ cảnh cáo Lạc Hi lần sau không được hành sự tùy tiện rồi gác lại, chuyện coi như xong.

Buổi tối

Trong căn hộ của Lạc Hi.

“Tám giờ tối mai sẽ có chương trình Bản tin điện ảnh của Đài HBS.” Khiết Ni lật xem cuốn sổ ghi chép lịch làm việc. “Bên đó hỏi anh chị có thể tham dự với danh nghĩa bạn bè được không?”

Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt nhìn nhau cười.

Tối nay hai người vừa tham gia quay chương trình của Đài truyền hình HBS. Ngày nào cũng có vô số các chương trình và cuộc phỏng vấn muốn mời cả hai người cùng tham dự, điện thoại của cả hai thì ngày nào cũng liên tục đổ chuông như muốn nổ tung, ngoài ra người nào người nấy lại còn phải tham gia bộ phim của mình là Cờ chiếnBản tình ca trong sáng. Từ khi báo giới đưa tin hai người công khai chuyện tình cảm, hai người bận tối mắt tối mũi không có cơ hội ở bên nhau lấy một giây.

“Để em trả lời từ chối dứt khoát với phía đó là xong. Chỉ cần anh chị đứng cạnh nhau là em đã có cảm giác hoàn mỹ không được phép phá vỡ.” Gấp cuốn sổ lại, ngắm nhìn cặp hoàng tử - công chúa xinh đẹp vai kề vai đang ngồi trên sofa, Khiết Ni cười, nói. “Ok, vậy em đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện cho em nhé.”

“Mai gặp nhé.”

Lạc Hi uể oải vẫy tay chào Khiết Ni.

“Nghỉ đi, chúc ngủ ngon.”

Doãn Hạ Mạt đứng dậy, mỉm cười tiễn Khiết Ni ra đến cửa. Đóng cửa quay vào trong, Lạc Hi đang nhìn cô, gương mặt ẩn chứa nụ cười, cô cảm thấy ấm áp trong lòng, tự dưng trở nên lúng túng.

Mấy ngày vừa qua bân không còn thời gian để ngồi với nhau, giờ yên tĩnh một chút thì Doãn Hạ Mạt lại không biết nói chuyện gì. Ngồi bên Lạc Hi, giây phút này cô lại có cảm giác mình như cô gái chưa biết yêu là gì, tai như ù đi, tim đập thình thịch, hai tay đan chặt vào nhau, nói không thành lời. Hạ Mạt chợt ngẫm ra mấy ngày hôm nay cô chưa nói được một tiếng cám ơn Lạc Hi.

“Cảm ơn anh, hôm đó…” Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu, khẽ nói.

“Có nhớ anh nhiều không?” Lạc Hi ngắt lời cô, nụ cười mệt mỏi mà dễ chịu. “Sang đến ngày thứ hai ở Nhật, anh bị cảm một chút, anh ngoan lắm nhé, uống ngay thuốc em bảo anh mang theo. Em thế nào? Có thực hiện như lời anh không? Có nhớ anh nhiều nhiều không cưng?”

“…”

Cô hơi ngẩn người quay đầu nhìn anh.

“Em đó”, Lạc Hi ngán ngẩm nhìn cô, tức mình đưa tay véo nhẹ lên mũi Hạ Mạt, giọng giận dỗi, “chẳng nhớ anh chút nào đúng không? Không gọi điện thoại lấy một lần, đã thế lại còn khoá máy, gọi về nhà em cũng không gặp… xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói với anh đã đành, đằng này không để anh được gặp em… trước đó anh đã nhắc rồi, vậy mà trong cuộc họp báo, nhìn thấy anh vẫn cứ cái mặt hờ hững, gặp anh không vui à… đúng là không nhớ anh chút nào sao?...”.

Tay anh véo mũi cô cay cay.

Đôi mắt tự dưng cũng cay cay.

“Em…”

Giọng cô ngập ngừng, hình như trái tim sắt đá đột nhiên bị thủng một lỗ, dòng dung dịch nóng bỏng như muốn trào hết ra ngoài. Cô hốt hoảng định quay mặt đi, Lạc Hi giữ cô lại, nhìn cô đến ngạt thở, anh hôn lên đôi mắt cô.

Đôi hàng mi ươn ướt của cô nhẹ run rẩy dưới làn môi anh.

Nước mắt nóng bỏng ấy hoà vào nụ hôn của anh.

“Mạt Mạt…”

Hơi thở anh gấp gáp, đôi môi tựa hoa anh đào hôn trên mí mắt mỏng mảnh của cô. Hồi lâu, anh từ từ buông cô ra, cụng nhẹ trán lên trán cô, do dự hỏi nhỏ:

“… En có giận anh không?”

“Sao?”

Hai má cô hồng rực tựa ráng chiều.

“Chưa hỏi em có đồng ý hay không đã tuyên bố quan hệ của chúng mình… Em có giận anh không?”

Lạc Hi hạ giọng hỏi Hạ Mạt.

Hạ Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Hi. Ánh mắt cô yên lặng lướt trên gương mặt anh, và rồi một nụ cười dịu dàng xuất hiên trên khoé môi:

“Rốt cuộc trong trái tim anh, em là người như thế nào? Cho dù các fan hâm mộ có nổi giận, cho dù hình tượng của anh trong lòng người hâm mộ có bị hạ bệ, cho dù công ty đại diện của anh sẽ không thông cảm bỏ qua, anh đã bất chấp tất cả để giúp em thoát ra khỏi tin đồn thất thiệt… em nên là người thế nào nhỉ… đã không cảm ơn lại còn giận dỗi sao?”

Mắt Lạc Hi ươn ướt, vừa cười vừa nạt:

“Anh sao mà biết, trời sinh bản tính em lạnh nhạt, vô tình, lần nào giúp em, em cũng đều quăng sự lạnh lùng lại phía anh!”

“Vậy sao?...”

“Chứ còn gì nữa! Lần ở quảng trường Cầu Vồng này, lần quảng cáo Lỗi Âu này…” Giờ kể chuyện cũ ra Lạc Hi vẫn còn cảm thấy đau lòng.

Doãn Hạ Mạt cũng đang nhớ lại, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, đúng là cô đã thường xuyên đối địch với anh, coi thường sự giúp đỡ của anh hết lần này đến lần khác. Những chuyện đã qua cô không thể thay đổi được, vậy thì, từ hôm nay cô sẽ bù đắp.

“Xin lỗi…”

Nhìn vào đôi mắt đang cố giấu mà không giấu được sự đau khổ hờn dỗi của anh, Hạ Mạt xấu hổ lén nắm lấy tay anh, không ngừng nói đi nói lại:

“Xin lỗi, xin lỗi… thật lòng… xin lỗi…”

Lạc Hi ngạc nhiên nhìn cô.

Doãn Hạ Mạt trước mặt anh lúc này không phải là một Hạ Mạt luôn lạnh lùng với anh, mà hình như là Hạ Mạt của năm năm về trước, giống hệt chú cún con nũng nịu với Âu Thần thi thoảng anh vẫn vô tình nhìn thấy.

“Này.” Cô hấp háy mắt. “Em thành tâm thành ý xin lỗi anh, sao anh lại ngây người ra thế?” Nói rồi, Hạ Mạt véo mạnh tay anh cũng là tiện thể trả thù lúc nãy anh véo mũi cô.

“Em là Hạ Mạt sao?” Lạc Hi lấy lại thần thái, cố ý tỏ ra hiếu kỳ lại gần nhìn lên nhìn xuống dò xét. “Hạ Mạt của anh là cục đá lạnh, sao lại có một Hạ Mạt biết làm nũng thế này?”

“Lúc trước là có vỏ bọc, bây giờ mới là thật.” Dáng vẻ đoan trang, ánh mắt như có nụ cười. “Anh cứ nghĩ kỹ đi, giờ vẫn còn kịp trả lại hàng mà.”

“Không kịp nữa rồi…”

Anh mệt mỏi ngáp dài một cái, từ từ trượt người xuống, gối đầu lên đùi cô, mỉm cười nhắm mắt lại.

“Đã tuyên bố cho mọi người biết rồi, vậy từ nay về sau, em là của anh, anh… chính là của em. Mãi mãi không chia cắt, mãi mãi không phản bội.”

Sắc đêm trầm lắng.

Lạc Hi nằm gối đầu trên đùi Hạ Mạt, một lát sau đã thiếp đi. Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhanh của anh, cứ thế hồi lâu, Hạ Mạt khẽ nói:

“Vâng. Mãi mãi không chia cắt, mãi mãi không phản bội.”

Mi mắt Lạc Hi tự dưng ươn ướt.

Lạc Hi như đứa trẻ nằm trong lòng cô, một giót nước rớt lên áo thấm lan ra. Hương vị hạnh phúc là như thế này đây, chua chua, ngọt ngọt, đắng đắng, mặn măn…

Gạt ra khỏi đầu hình ảnh Hạ Mạt buộc sợi ren lụa màu xanh cho Âu Thần được đăng trên tờ báo trong nước mà anh xem được trong những ngày còn đang ở bên Nhật, anh mỉm cười để mình hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc…

***

Buổi sáng.

Toà nhà trụ sở chính Tập đoàn Âu Thị.

Ánh nắng chiếu vào.

Không khí tràn ngập hơi thở ngày xuân, nắng tuy đã có phần lành lạnh nhưng vẫn rực rỡ vô cùng. Âu Thần đang ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen, nắng trùm lên người anh như khảm thành một đường viền, trong ánh nắng chói chang, gương mặt anh được nắng chiếu vào càng thêm lạnh buốt.

“Thiếu gia, đây là tài liệu cậu cần.”

Simon cầm một xấp tài liệu đặt trên bàn, Âu Thần trầm ngâm mở ra, đó là một tập báo cáo phân tích khá dày, bên trong còn có vài tấm ảnh. Nhìn tấm ảnh chụp bên trong là một thanh niên đẹp như sương đêm, Âu Thần mím chặt môi, ánh mắt đầy khó chịu, anh vẫy tay ra hiệu, Simon lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngả đầu vào chiếc ghế da.

Âu Thần nhắm mắt suy nghĩ.

Rất lâu sau, Âu Thần thở dài, cầm điều khiển ti vi bấm nút bật màn hình tinh thể lỏng trước mặt. Tối hôm qua anh phải đi dự một bữa tiệc, trước khi đi anh có dặn Simon giúp anh thu lại chương trình có Hạ Mạt trình diễn này.

Màn hình bắt đầu phát lại những hình ảnh của chương trình, ngón tay Âu Thần từ từ nắm chặt, ánh sang hơi chói mắt!

Lại là chương trình cô ấy và Lạc Hi cùng xuất hiện! Sau khi báo chí đưa tin, Hạ Mạt và Lạc Hi như cặp song sinh quấn quýt, hầu như bất kể là ở đâu cũng xuất hiện tay trong tay. Lúc nào cũng tỏ ra thân thiết, ánh mắt nhìn nhau trìu mến, trước công chúng, hai người không hề giấu giếm tính cảm của mình.

Trong chương trình này.

Người dẫn chương trình pha trò kéo dài thời gian.

Lạc Hi cười nói, ứng đáp vui vẻ, thoải mái, Hạ Mạt ngồi bên chỉ yên lặng mỉm cười, bàn tay họ cứ đan vào nhau không hề rời.

Âu Thần siết chặt ngón tay, gân xanh nổi hẳn lên, anh giơ điều khiển ra định tắt ti vi, đột nhiên người dẫn chương trình nhặt trong chiếc cốc thuỷ tinh ra một mẩu giấy, anh ta mở ra rồi đọc to:

”Câu hỏi tiếp theo sẽ là… Nụ hôn đầu tiên của hai bạn là ở đâu? Ha ha, câu hỏi hay đấy! Nhất định phải trả lời! Không được tránh!”

Trái tim Âu Thần đột nhiên thắt mạnh, anh nhìn chăm chăm gương mặt Hạ Mạt trên màn hình ti vi!

Nhưng Hạ Mạt lại ngượng ngùng quay qua nhìn Lạc Hi ngồi bên, Lạc Hi cười với cô, đồng ý trả lời câu hỏi này, người dẫn chương trình nói tiếp: “Nào hãy viết lên bảng! Hai người không được nhìn trộm nhau! Nào, bắt đầu viết, 1, 2, 3, OK! Trước hết xem câu trả lời của Hạ Mạt đã! Nào, là ở sân bay! Một nơi rất là lãng mạn lúc đó…”

“Lúc ấy… anh ấy phải ra nước ngoài…”

Cô nhẹ nhàng nói, đột nhiên cô quay nhìn Lạc Hi chăm chú, dừng lại không nói nữa. Lạc Hi cũng nhìn cô, ánh mắt như đang hồi tưởng lại cảnh tượng ấy nhưng lại mang vẻ đau khổ.

“Sau đó thì thế nào? Lúc anh Lạc Hi chuẩn bị ra đi, tình cảm của các bạn không thể kiềm chế được nữa, và cuối cùng…”, người dẫn chương trình hào hứng nói, phá tan không khí trầm lắng, “… và cuối cùng là hôn nhau, phải không nào? Sân bay ghi dấu tình yêu, thật quá lãng mạn! Anh Lạc Hi, anh có viết là ở sân bay không?”.

Lạc Hi nháy mắt.

Anh quay mặt trắng chiếc bảng lại.

Dưới cây anh đào.

Bốn chữ xuất hiện trên màn hình.

“Hả?!”

Người dẫn chương trình ngạc nhiên trợn tròn mắt, Hạ Mạt cũng kinh ngạc nhìn Lạc Hi chằm chằm.

“Vậy là không khớp nhau rồi! Ha ha, nói xem nào, hai người các bạn ai nhớ sai nào? Sự vụ quan trọng thế này không thể nào nhớ sai được, về nhà nhất định sẽ bị phạt!” Người dẫn chương trình pha trò.

“Không có ai nhớ sai hết.”

Lạc Hi cười dịu dàng, anh ôm lấy bờ vai của Doãn Hạ Mạt.

“Thế sao?”

Người dẫn chương trình không hiểu nổi.

“Đêm hôm đó, tôi và Hạ Mạt đã cùng nhau ăn mừng một sự kiện dưới gốc cây anh đào, cô ấy đã uống say…” Lạc Hi cười, “… và khi tôi trộm hôn cô ấy, cô ấy nào hay biết gì. Đó mới chính là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.”

Doãn Hạ Mạt sửng sốt nhìn Lạc Hi.

Lạc Hi than mật nhẹ nhàng vuốt mái tóc dày như rong biển của cô.

Như kim đâm…

Từng mũi từng mũi lạnh lung đâm vào trái tim Âu Thần…

Dưới cây anh đào…

Đôi môi Âu Thần nhợt nhạt, cơn đau từ tay trái bị thương lại dội lên xoáy vào tim, một luồng sang trắng nổ tung trong đầu như muốn xé nát anh.

Anh luôn cho rằng…

Cây anh đào đó chỉ thuộc về riêng anh.

Cây anh đào trong vườn đó… đã từng mang đến hạnh phúc, rồi lại dìm anh trong đau khổ, cô ấy đã bỏ đi không quay đầu lại, từ đây, anh rơi vào cơn ác mộng ngạt thở giày vò suốt năm năm… những đêm đều là dưới cây anh đào đó…

Thế mà cô ấy và Lạc Hi, dưới cây anh đào ấy cũng lưu giữ một ký ức!

Trước mặt là bóng đen giá lạnh thấu xương!

Lồng ngực Âu Thần dội lên một hơi thở phập phồng, gấp gáp, nỗi đau thống khổ chồng chất trong lòng, đôi môi trắng bệch mím chặt. Rất lâu sau, bóng đen tan dần, tập tài liệu trong tay Âu Thần bị vò nát.

Đôi mắt trầm uất.

Âu Thần nhìn vào người thanh niên đẹp như yêu tinh biến hoá đó trong tấm ảnh.

Lạc Hi…

Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.

***

“Cắt!”

Sau tiếng hô mãn nguyện của đạo diễn Từ, cảnh cuối cùng của bộ phim Bản tình ca trong sángđược hoàn tất. Từ sau sự cố nhà biên kịch Chung Nhã loại bỏ An Bân Ni đóng vai Thái Na ra, quá trình quay phim diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Tỷ lệ theo dõi bộ phim ngày càng tăng nhanh, bộ phim luôn chiếm ví trí quán quân trên bảng xếp hạng.

Qua mấy tháng hợp tác làm việc chung, tình cảm giữa mọi người trong đoàn làm phim đã trở nên thân thiết hơn, lúc chuẩn bị phải chia tay, ai ai cũng đều không tránh khỏi cảm giác lưu luyến. Doãn Hạ Mạt trong lòng vừa nhẹ nhòm vừa tiếc nuối. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô tham gia diễn xuất, cho dù đã xảy ra sự cố trong quá trình làm việc nhưng trong suốt cuộc đời mình, cô sẽ không bao giờ quên quãng thời gian này.

Hạ Mạt cười nói những lời từ biệt với các diễn viên khác trong đoàn, hẹn nhau sẽ thường xuyên gặp mặt và đi uống trà. Chị Tinh cầm đến một xấp tờ rơi quảng cáo bảo Hạ Mạt ký tên, cô vừa ký hết xong chỗ đó thì Lăng Hạo đến trước mặt cô.

“Em diễn tốt lắm, hy vọng sau này sẽ có cơ hội cùng em hợp tác.”

Khuôn mặt Lăng Hạo vẫn còn phảng phất chút tiều tuỵ, anh thiện ý đưa tay về phía Doãn Hạ Mạt. Chuyện của An Bân Ni đã làm anh thay đổi rất nhiều, một người đàn ông hoạt bát vui tính lúc trước dường như chỉ qua một đêm đã trở nên chín chắn.

“Em cũng mong như vậy.”

Hạ Mạt mỉm cười nắm lấy tay Lăng Hạo.

Hồi mới đầu, cô không hề có thiện cảm với anh. Rồi sau vụ báo chí đưa tin về An Bân Ni, tuy anh đã ngầm thừa nhận An Bân Ni không đúng, rồi họ cũng đã chính thức chia tay, nhưng từ đầu tới cuối, anh không hề lên tiếng nói xấu An Bân Ni. Trong một lần trả lời một cuộc phỏng vấn không thể từ chối, anh có nói rằng, anh sẽ mãi mãi ghi ơn sự giúp đỡ của An Bân Ni trong những ngày đầu anh mới bước chân vào nghề, anh sẽ luôn trân trọng tình cảm của hai người trong thời gian còn mặn nồng. Đối với Doãn Hạ Mạt, dù rằng có thể tha thứ cho An Bân Ni hay không, nhưng cô rất tán đồng thái độ ấy của Lăng Hạo.

Hai người bắt tay nhau.

Lăng Hạo nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt mấy giây rồi nhẹ nhàng buông ra, anh quay người bỏ đi, bong dáng cô đơn của anh khuất dần trong trường quay.

Doãn Hạ Mạt thở nhẹ nhõm, trong lòng cô có đôi chút thương cảm, đương lúc chuẩn bị quay ra tiếp tục trò chuyện với các diễn viên khác trong đoàn, đột nhiên cô phát hiện Trân Ân đứng đằng kia vừa kinh hãi gấp điện thoại lại, nét mặt thất thần chạy lại phía cô.

Đợi đến khi Trân Ân đến nơi, Doãn Hạ Mạt sốt ruột hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

“…”

Trân Ân bối rối vò đầy bứt tóc, cô đang bán tín bán nghi trước tin tức vừa nghe được. Nhưng tin ấy truyền ra từ giới nghệ sĩ, đã có nhiều phóng viên gọi điện thoại liên tục hỏi dò xem phản ứng của Doãn Hạ Mạt thế nào. Chắc đó là sự thật, có điều tại sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?!

“… Nghe nói… bộ phim Cờ chiến của Lạc Hi đã ngừng quay rồi…”, Trân Ân lo lắng nhìn Doãn Hạ Mạt, “… hình như là phía Công ty Âu Hoa Thịnh, nhà đầu tư lớn nhất tuyên bố rằng không hài lòng với lối diễn xuất của Lạc Hi trong Cờ chiến, nên đã quyết định thay người…”.

Cái gì?!

Doãn Hạ Mạt kinh ngạc đến sững người!

Mất vài giây đầu óc trống rỗng, Doãn Hạ Mạt kinh hãi đứng chôn chân, ngơ ngác nhìn Trân Ân cũng đang rối bời. Rồi, Hạ Mạt cắn chặt môi, vội vàng vơ lấy túi xách, nhanh chóng rời khỏi trường quay trong lúc mọi người trong đoàn làm phim vẫn đang bịn rịn, chia tay nhau.

Trân Ân theo sát cô.

“Có thể tin đó là giả.”

Trân Ân vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình. Chuyện phao tin đồn nhảm, tin giật gân vẫn thường xuyên xảy ra. Làm gì có chuyện bên phía nhà sản xuất lại thay Lạc Hi được. Tiếng tăm của Lạc Hi vang dội là thế, lối diễn cuốn hút ai cũng thấy. Thay Lạc Hi ư?! Trừ khi là phía nhà sản xuất đầu óc có vấn đề!

Á…

Trân Ân tròn xoe mắt.

Nhưng, ông chủ của Âu Hoa Thịnh… chẳng phải là Thiếu gia sao?... Lẽ nào là Thiếu gia, anh ấy… Trân Ân há hốc miệng sợ hãi, không ngăn nổi mối nghi ngờ, cô quay đầu sang nhìn Doãn Hạ Mạt cũng đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

“Này!” Trân Ân ngập ngừng. “Cậu thật sự muốn đến nhà Lạc Hi à? Ở đó lúc này chắc đám nhà báo đang chầu chực bên ngoài, cậu xuất hiện liệu có…”.

“…”

Doãn Hạ Mạt lưỡng lự. Thực ra cô cũng thừa biết bây giờ không phải là lúc thích hợp chạy đến nhà Lạc Hi, chỉ có điều không có cách nào lien lạc được với anh, di động thì tắt, điện thoại nhà và công ty cũng không sao gọi được, không biết như thế nào, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy Lạc Hi ngay lập tức thì mới yên tâm được.

Thấy Doãn Hạ Mạt còn đang đắn đo do dự, Trân Ân cũng mềm lòng, không suy nghĩ nhiều nữa, cô động viên Doãn Hạ Mạt.

“Thôi được, đi thì đi! Dù sao quan hệ của cậu và Lạc Hi mọi người cũng biết cả rồi, xem ra không chừng có khi đây lại là dịp tốt.”

Xe chạy tới gần nhà Lạc Hi, cô không khỏi giật thót mình trước cảnh người xe la liệt bao vây của các phóng viên báp chí và truyền thống. Một phóng viên tinh mắt nhận ngay ra xe của họ, ngay lập tức chiếc xe bị biển người bao vây, muốn rút lui cũng không rút nổi. Trân Ân đành phải để Doãn Hạ Mạt xuống xe, bảo vệ Hạ Mạt trong vòng vây của cánh phóng viên chen vào trong toà nhà rồi lại chặn bọn họ lại đằng sau. Trân Ân vừa thay mặt Doãn Hạ Mạt trả lời qua loa đủ loại câu hỏi của đám nhà báo, vừa tìm lối vào, may mắn nhờ có sự can thiệp của bảo vệ toà nhà, cánh nhà báo mới không còn cách nào đuổi theo Hạ Mạt vào bên trong.

Đứng trước cửa căn hộ của Lạc Hi.

Doãn Hạ Mạt bấm chuông, sau khi người bên trong nhìn ra cô, cửa lập tức mở, Khiết Ni ngạc nhiên nhìn cô. Doãn Hạ Mạt chào hỏi vài câu xã giao, ánh mắt lướt qua vai Khiết Ni tìm Lạc Hi, anh đang mệt mỏi ngồi tựa trên sofa trong phòng khách, quản lý Kiều tức tối sốt ruột đi qua đi lại, báo chí quăng la liệt trên mặt bàn.

Nghe thấy tiếng bên ngoài cửa.

Lạc Hi đưa mắt nhìn ra, thoạt tiên anh hơi ngạc nhiên, sau ánh mắt sáng hẳn lên, Lạc Hi như tỉnh táo hẳn, anh mỉm cười, đưa tay về phía Doãn Hạ Mạt.

Nắng chiều ấm áp long lanh.

Nắng chiếu qua kính cửa sổ trải dài lên ghế sofa màu tím đậm. Lạc Hi kéo Doãn Hạ Mạt ngồi xuống cạnh mình, anh không hỏi tại sao cô lại tới, chỉ dịu dàng nhìn cô, nháy mắt với cô, mỉm cười nắm lấy tay trái cô đặt giữa lòng bàn tay mình.

Anh nói với cô bằng ánh mắt.

Không phải lo lắng đâu…

Là sao nhỉ? Doãn Hạ Mạt sững người nghĩ ngợi. Cho dù lúc trước cô bị người ta bắt cóc hay có phải chịu đựng cái tát cũng như sự hãm hại của An Bân Ni, cô cũng đâu cảm thấy căng thẳng lo nghĩ như lúc này. Cô không giải thích nổi tại sao cô có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những chuyện xảy đến với mình, nhưng lại không thể vô tư dửng dưng đối diện với những khó khăn mà anh đang gặp phải?

Cô cố gắng điều hoà hơi thở, ép mình phải bình tĩnh một chút, đôi bàn tay lạnh ngắt của cô trong đôi bàn tay ấm áp của anh cũng đã dần ấm lên.

Lúc này, Khiết Ni mang đến một tách trà nóng, cô cảm ơn. Quản lý Kiều lúc trước cũng có gặp qua cô vài lần khẽ gật đầu chào rồi lại nói chuyện điện thoại. Hình như trong điện thoại có tin không hay, quản lý Kiều càng lúc càng lớn tiếng, sau đó giận dữ cáu um lên.

Doãn Hạ Mạt lật những tờ báo đặt trước mặt, hầu như tờ nào cũng đều cho đăng tin Công tu Âu Hoa Thịnh tuyên bố dừng quay bộ phim Cờ chiến với lý do thay diễn viên Lạc Hi vì kỹ năng diễn xuất chưa đủ xuất sắc, chưa đạt yêu cầu của bộ phim. Cô kinh ngạc thở dài, đôi bàn tay lúc nãy vừa có được chút ấm áp lại trở về lạnh buốt. Cô biết rất rõ những chuyện kiểu này ảnh hưởng ghê gớm đến sự nghiệp và danh tiếng của một diễn viên như thế nào.

“Diễn xuất xủa A Hi không tốt?! Anh ta đã nhận danh hiệu Cảnh Đế không biết bao nhiêu lần, không lẽ tất cả những đánh giá đó của ban giám khảo trong các liên hoan phim đều có vấn đề à?” Quản lý Kiều đứng gần cửa sổ uất ức phẫn nộ nói chuyện điện thoai. “Hơn nữa, bộ phim đã quay được một thời gian khá lâu, trong quá trình quay, trước sau đạo diễn phim Cờ chiến đã luôn không tiếc lời khen ngợi phong cách diễn xuất của A Hi. Tôi không thể hiểu nổi, cái mà các ông cho là “kỹ năng diễn xuất chưa đủ xuất sắc” là ở đâu nữa?”

Lạc Hi cười.

Lạc Hi thản nhiên ngồi nghịch mấy ngọn tay Doãn Hạ Mạt, dường như không mấy bận tâm trước sự việc đang diễn ra, còn cô thì ngược lại, đang chăm chú dõi theo cuộc nói chuyện điện thoại của quản lý Kiều.

“Được, các anh đã nhất mực khẳng định rằng A Hi đóng Cờ chiến không hay, thế thì các anh thử chiếu mấy tập đã quay xem công chúng đón nhận như thế nào?!... Cái gì? Không thể để lộ nội dung bộ phim ra ngoài sao!” Quản lý Kiểu nổi đoá gào lên. “Tôi nói cho các anh biết, những hành động này của các anh chính là hành vi vu khống Lạc Hi! Là phạm tội bôi nhọ danh dự và uy tín của Lạc Hi! Tôi hoàn toàn có quyền đại diện cho công ty kiện các anh ra toà về hành động này!”

“Bụp!” Quản ly Kiều gập mạnh điện thoại!

A Kiều vẫn còn đang trong cơn xúc động mạnh, anh hầm hầm tức tối đi qua đi lại trong phòng khách.

Doãn Hạ Mạt chau mài trầm ngâm nhìn đủ loại báo chí, tập san đang bày trên bàn, chỗ nào cũng giật tít Cảnh Đế Lạc Hi bị nghi ngờ về tài năng diễn xuất; Lạc Hi đối diện trước với nguy cơ bị thay thế; Thời huy hoàng đã qua, Lạc Hi đang xuống dốc; v.v…. Những hàng tít như xoáy vào tim khiến Hạ Mạt cảm thấy đau đớn, tổn thương. Cô cắn môi, ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Lạc Hi đang ngồi bên. Anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen láy, nụ cười thản nhiên như không có gì.

Khiết Ni lo lắng hỏi nhỏ A Kiều: “Vậy… phải làm sao đây?”.

Hồi lâu, A Kiều dừng chân, ánh mắt vẫn đầy tức tối, ngón tay di di hàng lông mày, anh nhìn thẳng vào Lạc Hi, hoài nghi nói: “Lạc Hi này, Công ty Âu Hoa Thịnh hình như là trái tim sắt muốn đẩy cậu tới đường cùng, nghĩa là sao nhỉ? Trước đây cậu có làm gì đắc tội với họ không?”.

“Âu Hoa Thịnh…” Lạc Hi chậm rãi đọc từng chữ cái tên đó rồi nhếch mép cười. “Đúng rồi, tôi đã lỡ đắc tội với một nhân vật rất quan trọng của công ty họ, đẩy tôi vào bước đường cùng, rất phù hợp với phong cách và thói quen của hắn ta.”

Doãn Hạ Mạt rầy rĩ.

Quả nhiên là tác phong của người đó, sau năm năm vẫn không hề thay đổi.

“Là ai?” A Kiều vội vàng hỏi.

“Là ai thì cũng không liên quan gì.” Nụ cười của Lạc Hi mang chút lạnh lung, yêu ma quỷ quái. “Hắn làm như vậy là để uy hiếp tôi, tôi mặc kệ, tôi nhất định sẽ không bao giờ giao nộp cho hắn cái mà hắn muốn có.” Nói rồi anh nắm lấy tay Doãn Hạ Mạt.

“Không có liên quan gì?! Nếu bộ phim Cờ chiến được công chiếu thuận lợi sẽ gây được tiếng vang lớn, thậm chí có thể tranh giải Oscar, điều đó sẽ đem lại một bước tiến mới trong sự nghiệp của cậu, câu sẽ đặt chân tới đỉnh cao không mấy ai có được! Lạc Hi, vì tham gia bộ phim Cờ chiến mà gần ba tháng nay cậu đã không có thêm một tác phẩm mới nào khác. Nếu sự thật là do diễn xuất của cậu có vấn đề mà bị thay thế, thì trong giới nghệ sĩ, nơi mà ngày ngày xuất hiện các diễn viên mới, cậu sẽ dễ dàng bị các fan lãng quên nhanh chóng, lại thêm những thông tin không hay như vậy…” Gương mặt A Kiều không giấu được sự lo lắng, anh hiểu rất rõ những tổn thất phải gánh chịu.

“Thì cứ cho là rút khỏi làng giải trí thì đã sao nào?” Lạc Hi giọng điệu dửng dưng. Doãn Hạ Mạt thất kinh, cô ngạc nhiên dán mắt nhìn Lạc Hi. Khiết Ni cũng sợ thót mình, khẽ bật kêu “A” một tiếng.

“Đùa kiểu gì thế?!” A Kiều giận dữ. “Ngày mới từ Anh trở về, cậu đã phải chịu biết bao gian khổ để gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ chịu để kết thúc một cách vớ vẩn thế này sao? Nói cho tôi biết người đo là ai! Tôi sẽ nghĩ cách!”

Lạc Hi lắc đầu qua lắc đầu lại, khẽ cười, nói:

“Vô ích thôi, ngay cả xã hội đen cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa, anh Kiều này, không lẽ chỉ vì Cờ chiến bị ngừng quay mà sự nghiệp của tội sẽ bị sụp đổ? Tôi không phải là ngọn cỏ yếu đuối dễ dàng bị gục ngã trước phong ba bão táp, tôi là cây đại thụ rễ đã ăn sâu vào trong đất đá, gió có lớn, sấm có gào như thế nào cũng không làm gì được tôi. Trừ phi tôi tự ý từ bỏ chứ không ai có thể đánh gục tôi đươc.”

A Kiều sững sờ nhìn Lạc Hi.

“Lạc Hi…”

“Được rồi, mọi người hãy về nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.”

Lạc Hi vẫy tay ra hiệu cho quản lý Kiều và Khiết Ni mau ra về. Đóng cửa căn hộ lại, anh thở phào nhắm mắt, sau đó nở một nụ cười ấm áp tiến về phía Doãn Hạ Mạt.

Doãn Hạ Mạt trầm ngâm nhìn đống báo bày la liệt trên bàn rất lâu không nói câu nào. Lạc Hi xoay vai Doãn Hạ Mạt lại để cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh khẽ véo mũi cô, mỉm cười nói:

“Đã bảo đừng lo, việc gì mà em cứ phải đeo cái bộ mặt nghiêm trọng đến vậy?”

Cô nhìn anh chằm chằm.

“Nếu là do anh ta, vậy mọi chuyện đều bắt nguồn từ em. Em sẽ tìm cách giải quyết, không thể để anh ta hại anh được.”

Ngón tay Lạc Hi cứng lại.

Anh nhìn Hạ Mạt.

Khuôn mặt đang tươi tỉnh từ từ biến sắc.

“Em muốn giải quyết thế nào? Đáp ứng tất cả những điều kiện hắn ta sẽ đưa ra, quay về với hắn ta, sau đó cầu xin hắn ta từ bi độ lượng buông tha cho anh? Doãn Hạ Mạt, vậy rốt cuộc trong lòng em, hắn mãi mãi là Thiếu gia nắm trong tay quyền sinh quyền sát, còn anh mãi mãi chỉ là kẻ thấp kém thôi phải không?”

“Xoẹt!” Lạc Hi giật dữ gạt tay hất tung chồng báo xuống sàn nhà, rồi bật dậy, đi ra chỗ cửa sổ đứng quay lưng về phía cô, hơi run người.

“Lạc Hi…”

Doãn Hạ Mạt sửng sốt không nói nên lời. Cô đâu có ý nghĩ như vậy, chẳng qua cô muốn nghĩ xem sự việc còn có thể xoay chuyển được sang hướng khác hay không. Cô không cam tâm để Lạc Hi vì mình mà bị hại.

Nhìn Lạc Hi đang tức giận quay lưng lại với mình, lòng cô đau thắt, đột nhiên cô nhận ra hình ảnh năm năm trước, cô để cho anh phải rời xa gia đình bố mẹ Doãn thân thương vẫn cứ luôn ám ảnh anh cho đến tận bây giờ.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy từ sofa bước lại gần Lạc Hi.

Chân cô vướng phải tờ báo nằm trên thảm, cô quỳ xuống nhặt lên lật ra xem. Tờ báo có đăng một bức ảnh cũ, rất giống với hình ảnh một cậu bé đang được cấp cứu trong bệnh viện. Cô ngạc nhiên đọc chú thích bên dưới bức ảnh Lạc Hi hoàng tử bị bỏ rơi.

Rèm cửa sổ ren trắng bị gió thổi tung.

Ánh nắng ngày xuân rực rỡ, nhưng hình như nó chẳng đem lại chút ấm áp nào. Đau đớn, giận dữ và hận thù trong lòng Lạc Hi trong những giây phút chờ đợi chuyển dần sang kinh hoàng, sợ hãi. Anh cứ đinh ninh rằng, Hạ Mạt sẽ ngay lập tức lên tiếng giải thích cho anh nghe mọi chuyện không phải như anh nghĩ, cô không hề có ý đó, là do anh hiểu lầm thôi, thậm chí cô sẽ chạy đến ôm anh từ phía sau, thủ thỉ với anh rằng cô sẽ không rời xa anh, bất luận có chuyện gì đi nữa cô sẽ luôn ở bên anh.

Vậy mà…

Im lặng thế…

Trong giây phút chờ đợi, môi anh trắng bệch ra, hai tay chắp sau lưng lạnh buốt, sống lưng tê cứng, lạnh giá run lên bần bật.

Vậy thì…

Lẽ nào Hạ Mạt thật sự muốn rời xa anh? Muốn từ bỏ anh để trở về bên Âu Thần, phải chăng đây la cơ hội tốt để cô ấy lấy cớ chia tay…

Là như vậy sao?!

Một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng tê tái ập tới khiến lồng ngực Lạc Hi đau tức, anh hoảng loạn quay người lại tìm cô!

Phòng khách lặng yên như tờ.

Cô đang ngây người ngồi nhìn vào một tờ báo…

Trái tim đang lo sợ đau khổ có đôi chút ấm lại, Lạc Hi tiếp tục quay lưng đi chờ đợi. Cũng chính vào lúc này, linh tính mách bảo anh phải ngó xem tờ báo mà Doãn Hạ Mạt đang cầm trên tay. Qua khe hở giữa các ngón tay Hạ Mạt, anh nhận ra tấm ảnh từ lâu lắm rồi rất quen, rất quen.

Lạc Hi kinh hãi!

“Không được xem…”

Anh sợ hãi nhảy tới giật lấy tờ báo trong tay Doãn Hạ Mạt, ánh mắt lướt nhanh một lượt, ký ức đau khổ ngày xưa như một cơn ác mộng, giây phút như ngoạm lấy anh, Lạc Hi run rẩy vội vàng xé vụn tờ báo vứt vào sọt rác!

“Lạc Hi…”

Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên, cô vẫn đờ đẫn kinh ngạc trước sự việc trên tờ báo trần thuật lại. Cô vẫn biết Lạc Hi xuất thân từ cô nhi viên, nhưng cô đâu có biết anh là đứa trẻ bị người ta vứt bỏ như vậy.

“Em xem được nhiều chưa?!” Lạc Hi gặng hỏi cô, thần sắc của Hạ Mạt khiến Lạc Hi bắt đầu hoang mang sợ hãi không thể không ôm chặt lấy vai cô, Lạc Hi đau đớn hét to: “Em hãy quên hết những gì em vừa đọc đi! Đó là những điều giả dối! Đều là sự bịa đặt! Em hãy quên hết đi! Có nghe thấy anh nói không hả?!”.

“Em có thể quên hết!” Lòng cô quặn đau, Hạ Mạt khẽ nói. “Nhưng anh cũng phải quên hết! Chính vì lý do này mà anh luôn có cảm giác bất an đến như vậy sao? Người phải quên chính là anh mới đúng, không phải em!”

“…”, đôi mắt đen ngân ngấn lệ, anh cười nhạt, “… Quên à… đó là số mệnh của anh, phải quên như thế nào đây?”.

“Sao cơ?”

“… Anh là người được ấn định phải bị vứt bỏ… là số mệnh của anh… hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng bị vứt bỏ… bị vứt bỏ hệt như những thứ rác rưởi…”, khuôn mặt Lạc Hi vô hồn, đôi môi lộ một nụ cười đẹp như làn sương đêm, “…Em cũng sẽ lại vứt bỏ anh lần nữa phải không?... A… cứ cho là em không biết đến những chuyện đó, em cũng sẽ vứt bỏ anh… một người là Thiếu gia thân thế cao quý, còn một người chỉ là cô nhi thân phận thấp hèn…”.

“Hoá ra anh tự ti đến thế sao?” Những lời nói của Lạc Hi như muối xát vào vết thương, cô đau đớn, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô nhi thì có làm sao, tuổi thơ bị bỏ rơi thì có làm sao?! Chúng ta đều đi bằng đôi chân của chính mình, đều dựa vào bản thân, mỗi thành quả đạt được đều là do nỗ lực mới có! Như vậy mất mặt lắm sao? Dù có bị vứt bỏ đi chăng nữa, thì người ta cũng có nỗi khổ riêng! Hơn nữa, chuyện đó đã trải qua lâu lắm rồi, tại sao anh lại thốt ra những lời khiến người khác đau lòng như vậy. Hay là anh muốn em vì thương xót anh mà phải thề rằng không bao giờ rời xa anh sao?”.

“Em?!”

Đôi môi Lạc Hi thất sắc, anh phẫn nộ nhìn cô chằm chằm, lồng ngực như có búa gõ rầm rầm, mùi máu tanh dâng lên cổ họng.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận và phẫn nộ của anh, Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt màu hồ phách sáng tựa pha lê, cô nhẹ nhàng nói:

“Những chuyện đã qua đều đã qua rồi. Cũng giống như anh vừa mới nói, Lạc Hi bây giờ là cây đại thụ, rễ đã ăn sâu trong đất đá, dù phong ba bão táp cũng không thể đánh gục được. Anh không cần phải bận tâm nhiều, trên thế gian này có rất nhiều phải ganh tị với thành công của anh.”

Cô ân cần nắm lấy đôi bàn tay cứng cáp của Lạc Hi, nói tiếp:

“Có lúc em nghĩ rằng số mệnh thật lỳ lạ, nó đem đến cho người ta một vài thứ gì dó thì chắc chắn cũng sẽ lấy đi của họ một vài thứ mà chẳng thèm quan tâm cái họ cần là cái gì. Lạc Hi, bản thân anh chính là món quà số mệnh tặng cho anh…”

Cô chăm chú nhìn vào gương mặt vẫn còn vẻ đau khổ của Lạc Hi.

“Ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy anh, em đã không thể tin rằng trên thế gian này lại có một chàng trai đẹp đến nhường ấy, cái đẹp ấy dường như không phải là một điều tốt lành. Ông trời ban cho anh dung mạo tuấn tú, nhưng lại chọn cách lấy đi hạnh phúc tuổi thơ của anh.”

“Anh không cần…” Lạc Hi mím chặt môi.

“Đúng, nếu tất cả chúng ta có thể tự mình lựa chọn”, cô khẽ mỉm cười, “nhưng nếu đã không thể lựa chọn thì chúng ta hãy cố gắng chấp nhận vậy. Xem như số phận có lẽ cũng rất công bằng. Vì vậy số phận đâu có vứt bỏ anh mà nó chỉ mang đến cho anh một khoảng thời gian không giống như mọi người mà thôi.”

“…”

Lạc Hi ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt.

Cô nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh, “… Sau này… đừng nói những lời điều khiến bản thân anh cũng như người khác phải đau lòng như vậy nữa nhé…”

Cô tựa đầu vào ngực Lạc Hi.

Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, thân người cô ấm áp, mềm mại sưởi ấm trái tim giá lạnh của anh. Lạc Hi nín thở ôm chặt Hạ Mạt vào lòng, dường như chỉ cần có cô ở bên là những kí ức đau buồn, tăm tối một thời sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng ở đâu đó trong lòng anh vẫn tồn tại một nỗi đau đớn, chua xót, mãi mãi không thể nào xoá nhoà.

Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên hai cái bóng đang tựa vào nhau…

Màn đêm buôn xuống.

Doãn Hạ Mạt không về. Cô ở lại và vào bếp nấu vài món ăn nhẹ, Lạc Hi ở bên phụ giúp, hai người luôn chân luôn tay, không ai nhắc lại câu chuyện hồi chiều. Lúc ăn cơm, nhìn thấy nụ cười lại nở trên môi Lạc Hi, anh kể những chuyện rất thú vị trong làng giải trí, cô cũng vui lây, chăm chú lắng nghe anh nói chuyện.

Là cần có thời gian thôi…

Vết thương trong lòng anh chỉ có thời gian mới từ từ chữa lành. Cô cẩn thận lọc xương cá, gắp phần thịt vào bát cho anh. Lạc Hi hơi ngạc nhiên nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ. Thái độ ấy của anh càng làm cho Doãn Hạ Mạt thấy thương anh hơn. Có lẽ những ký ức đau buồn ngày xưa không dễ gì xoá bỏ, cô chưa từng trải qua chuyện đó thì có có tư cách nào khuyên nhủ, an ủi anh?

Thu dọn bát đũa xong, cũng đến lúc cô phải về.

“Em đừng đi.”

Lạc Hi kéo tay Hạ Mạt lại.

Cuối cùng Hạ Mạt đã ở lại với Lạc Hi đến tận khuya. Hai người ngồi trên ghế tựa vào nhau cùng xem đĩa phim Ngày hè ở Roma. Nhạc nền và lời thoại của nhân vật vang lên trong căn phòng yên ắng.

Lạc Hi đã ngủ từ khi nào không biết.

Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn gương mặt khoan thai của Lạc Hi đang chìm trong giấc ngủ, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt đầu Lạc Hi gối lên vai mình để anh ngủ thoải mái hơn một chút. Cô nhìn lên màn hình, trong phim đang là cảnh một khu vui chơi giải trí náo nhiệt, cô thừ người ra, đột nhiên đầu óc cô lại chợt nhớ tới nội dung bài báo đó.

Cũng là khu vui chơi…

Có lẽ tại những cảm xúc của cô truyền qua anh, Lạc Hi trong cơn mơ toàn thân lại cứng đờ. Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng khách, trên chiếc sofa màu tím, Lạc Hi ú ớ nói mơ không yên, mồ hôi trên trán túa ra.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

Khuôm mặt Lạc Hi biến sắc trắng bệch, hàng lông mi ươn ướt.

Ánh sang lờ mờ không rõ…

Lạc Hi ngày bé lại tới khu vui chơi đó…



Nào là đu quay cao chót vót, nào là xe leo núi, nào là ngựa gỗ, thuyền đạp nước, thảm bay Ý, chuột khổng lồ… Hôm ấy là mùa đông, trời rét căm căm, tuyết bay đầy trời, người đến khu vui chơi rất ít, hầu như không có ai xếp hàng chơi trò chơi. Mẹ mặc chiếc áo khoác màu trắng, đẹp tựa như tiên nữ giáng trần đang dẫn Lạc Hi chơi tất cả các trò chơi mà trước đây dù rất muốn nhưng cậu không dám chơi…

Lúc đu quay lên cao, Lạc Hi thích thú gào hét thật to! Lúc chơi đu ngựa gỗ, tiếng nhạc vui nhộn bên tai, Lạc Hi thích thú vẫy tay liên tục với mẹ đang đứng bên ngoài chăm chú nhìn mình.

Cái ngày tuyết rời đó…

Là ngày hạnh phúc nhất trong ký ức của Lạc Hi…

Mẹ còn mua cho Lạc Hi một ly kem thật lớn, thật ngọt! Lạc Hi sướng rơn, đưa cao ly kem lên cho mẹ cắn miếng đầu tiên.

Cho nên…

Mẹ vẫn cần đến con, mẹ vẫn yêu thương con, vì thế mẹ sẽ không đành lòng vứt bỏ con, đúng không? Vài ngày trước, Lạc Hi nghe lỏm được cú điện thoại giữa mẹ và cô nhi viên, nghe thấy mẹ van nài họ nhận nuôi Lạc Hi, Lạc Hi sợ hãi cực độ khóc lóc van xin mẹ, con hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi, sẽ cố gắng đồ đầu trong các kỳ thi, sẽ đi giao sữa kiếm tiền…

Lạc Hi chỉ cần sống cùng mẹ…

Cậu không muốn bị đem đến cô nhi viên. Cậu không muốn trở thành cô nhi!

Mẹ cuối cùng cũng đã đồng ý không đưa cậu đi.

Và cậu cũng phải giữ lời đã hứa với mẹ. Lạc Hi đã trở thành một đứa trẻ rất ngoan. Trời vừa sáng, Lạc Hi đã mò dậy đi giao sữa cho mọi người trong khu phố, tối tối mang sữa nóng cho mẹ, nửa đêm mới về nhà. Lạc Hi học cách giặt giũ. Lau chùi cẩn thận những đôi dép đẹp của mẹ… Mọi người trong khu phố đều tấm tắc không ngớt lời khen cậu… nhưng hằng đêm, Lạc Hi chẳng bao giờ có được giấc ngủ ngon, trong phòng chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là cậu giật mình bật dậy, lo sợ mẹ lén ra đi bỏ cậu ở lại một mình…

Tuyết trắng nhè nhẹ rơi…

Lạc Hi nhỏ bé đã thật sự cảm thấy hạnh phúc, chẳng thấy lạnh chút nào…

Mẹ bảo cậu ngồi ở chiếc ghế dài trong khu vui chơi đợi mẹ đi mua bánh bao về. Mẹ nói, ngoan, ngoan, mẹ sẽ về ngay, con cứ ngồi ở đây không được đi đâu. Nhưng không hiểu tại sao, Lạc Hi tự dưng cảm thấy rất sợ nên nói con không đói, con muốn đi cùng với mẹ.

Con không nghe lời à? Mẹ chau mày nói.

Mẹ đi rồi.

Bóng dáng mẹ dần dần chìm trong màn tuyết trắng xóa.

Lạc Hi bé nhỏ tay cầm ly kem ngồi trên chiếc ghế dài.

Một tiếng đồng hồ trôi qua…

Ba tiếng đồng hồ trôi qua…

Mẹ vẫn chưa quay lại…

Ly kem làm cho những ngón tay Lạc Hi như đông cứng lại.

Tuyết, rơi càng lúc càng dày, trong khu vui chơi mọi người đã ra về hết, tất cả các loại trò chơi đều đã dừng hoạt động…

Năm tiếng đồng hồ đã qua…

Trên chiếc ghế dài, giữa những bông tuyết dày đặc, Lạc Hi run lẩy bẩy, càng lúc càng hoảng sợ…

Mẹ ơi…

Mẹ ơi…

Màn đêm kéo đến.

Đèn trong khu vui chơi đã được bật lên.

Tuyết rơi đầy mặt đất, một thế giới trắng xoá. Nhét ly kem vào giữa khe hở trên chiếc ghê, Lạc Hi bé nhỏ co rúm người trên chiếc ghế dài đã bị tuyết phủ đầy, vừa lạnh vừa đói. Lạc Hi ôm chặt lấy mình, tự trấn an bản thân, mẹ sẽ quay lại thôi, chắc là mẹ đang bị lạc, mẹ sẽ quay lại tìm mình…

Đêm giá lạnh.

Chú bảo vệ khu vui chơi đi tuần phát hiện ra cậu bé đang co ro ngồi giữa trời giá rét định thần dẫn vào ban quản lý. Lạc Hi giãy giụa kiên quyết từ chối, cậu phải ở đây chờ mẹ! Nếu mẹ quay lại không tìm thấy cậu, mẹ sẽ rất lo lắng! Chú bảo vệ mất hết kiên nhẫn bỏ đi. Lạc Hi xoa xoa hai bàn tay đang sắp đông cứng của mình, tiếp tục ngồi đợi mẹ trên chiếc ghế dài.

Trời càng lúc càng khuya.

Tuyết rơi càng lúc càng dày.

Lạc Hi bé nhỏ và cô độc ngồi trên chiếc ghế dài kiên trì đợi mẹ. Cậu bé mở to đôi mắt nhìn về hướng mẹ đã ra đi, lưng thẳng đứng, đầu ngẩng cao để nước mắt không thể chảy xuống được…

Mẹ đã mua cho cậu ly kem…

Mẹ…

Sẽ không bỏ rơi cậu…

Mẹ có lẽ đang trốn ở một nơi nào đó nhìn cậu, xem cậu có ngoan không, xem cậu có ngồi ngoan ngoãn đợi mẹ quay lại hay không…



“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

Hàng lông mi đen ướt đẫm, người Lạc Hi run rẩy lạnh giá như đông cứng lại. Lạc Hi co giật từng cơn nhưng không sao tỉnh dậy được, anh co quắp trên chiếc sofa màu tím.

“Lạc Hi, tỉnh lại nào…”

Doãn Hạ Mạt khẽ lay vai Lạc Hi, trong lòng cô vừa thấy anh thương vừa nhói đau.

Bài báo đó đã đào bới câu chuyện thuở ấu thơ của Lạc Hi, hoá ra ngay từ hồi chín tuổi anh đã bị đăng trên báo. Đích thân mẹ ruột nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trong khu vui chơi, cậu bé chín tuổi ngồi trên chiếc ghế dài giữa trời tuyết đợi mẹ từ sang đến tối, đến sáng hôm sau, người ta đã phát hiện toàn thân cậu đông cứng như đang rơi vào trạng thái hôn mê.

Sau ba ngày ba đêm cấp cứu trong bệnh viện, các bác sĩ đã giành giật mạng sống của cậu từ tay thần chết. Tin tức này lúc đó được đăng tải trên phương tiện truyền thông đã gây sự phẫn nộ của công chúng. Người ta cũng đã lần theo dấu vết để tìm mẹ cho cậu và phát hiện ra người đàn bà đó trong đếm ấy đã lặn mât tăm, bặt vô âm tín. Không còn cách nào khác, sau khi hồi phục cậu bé đã được đưa đến cô nhi viện.

“Anh chỉ nằm mơ thôi…”, Lạc Hi vẫn ngủ say không tỉnh lại được, Doãn Hạ Mạt để đầu anh trên đùi mình, vỗ về, vuốt mái tóc anh, cúi xuống khẽ thì thầm, “đó chỉ là mơ thôi… chuyện đã qua hãy cố quên đi… chỉ là mơ thôi…”.

Trong cơn ác mộng, Lạc Hi lạnh buốt sống lưng.

Dần dần, dần dần…

Giọng nói ấm áp đi vào giấc mơ của anh…

Giống như là…

Lạc Hi bé nhỏ ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi giải trí, giữa tuyết rơi, cuối cùng sau khi chờ đợi rất lâu, rất lâu, rất lâu cũng đã đợi được người trong số mệnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.