Trời thu hình như luôn cao xa và xanh thẳm, những áng mây bồng bềnh nhè nhẹ
trôi, những làn gió hiu hiu thổi. Thảm cỏ trong hoa viên biệt thự nhà họ Âu lúc nào cũng xanh mướt, xa xa có mấy cây phong đang đỏ rực mùa thay
lá, những chiếc lá đỏ say sưa đong đưa xào xạc dưới ánh mặt trời vàng.
Những bọt nhỏ li ti nổi lên trong chiếc nổi đất, sôi lục cục lục cục, một
chiếc rá chốc chốc lại được dùng hớt bỏ những bọt nổi lăn tăn màu trắng.
“Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ đi, những việc nhỏ nhặt này giao cho em làm được
rồi.” Cô hầu bếp nói một cách không yên lòng, cố đỡ lấy chiếc giá trên
tay Doãn Hạ Mạt.
“Thôi không cần đâu, cũng xong bây giờ.” Doãn Hạ Mạt khẽ nói rồi vặn lửa nhỏ
xuống một chút, những bọt nhỏ li ti vẫn tiếp tục nổi lên, nồi canh đã
thơm lừng. “Em đi xem xem đầu bếp Lưu chuẩn bị những món khác đến đâu
rồi, nhớ là nhất định phải nhạt, không được nêm gia vị mặn quá.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Cô hầu bếp nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Một lát sau, Doãn Hạ Mạt đã tắt lửa, đậy nắp chiếc nồi đấy lại để giữ ấm.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm kính cửa sổ phòng bếp, Hạ Mạt nhìn thấy hai bóng người dưới gốc cây phong trong vườn hoa đằng xa kia.
Trong cảnh ngày thu.
Hai bóng dáng đó trông thật tư lự. Cô lặng lẽ đứng nhìn họ, khóe miếng từ
từ nhoẻn một nụ cười. Thời gian trôi qua thật nhanh, chả mấy mà Âu Thần
và Tiểu Trừng đã xuất viện gần một tháng rồi.
Ngày ngày chăm sóc họ từng miếng ăn giấc ngủ, nhìn thấy sức khỏe của họ dần
dần hồi phục, Doãn Hạ Mạt cũng bình tâm hơn. Cuộc sống trở nên đơn giản
hơn, hình như tất cả mọi rối bời đều nhanh chóng tan biết, tháng ngày
bình yên như thế này, đã rất lâu rồi cô chưa được hưởng.
“Thiếu phu nhân, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi ạ, có cần tôi đi mời thiếu gia
và Trừng thiếu gia đến dùng cơm không ạ?”, cô hầu bếp lễ độ nói. Kể từ
lúc người nữ chủ nhân xinh đẹp này đặt chân đến đây, ngôi nhà sang trọng rộng lớn của Âu gia vốn lạnh lẽo như không có người ở này trở nên ấm áp hơn. Tuy cô chủ không phải là người ưa nói chuyện, nhưng cô thu xếp
công việc hàng ngày rất chu đáo, cô đối xử với người hầu kẻ hạ cũng rất
tốt, vì thế chẳng những nhanh chóng chiếm được tình cảm của kẻ hầu người hạ mà ngay cả quản gia Thẩm đối với cô cũng rất mực cung kính.
“Để tôi đi.”
Doãn Hạ Mạt cởi bỏ chiếc tạp dề trên người, rửa sạch đôi tay, nói với cô hầu bếp:
“Thời tiết hơi lạnh, đợi đến khi chúng tôi về tới rồi hãy dọn thức ăn lên.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Lá cây phong như đang say.
Cơn gió mùa thu se lạnh, nhưng tia nắng mặt trời lại không hề yếu ớt, những tia nắng mang hơi ấm, xuyên qua những kẽ lá, chiếu rọi xuống hai người
đàn ông đang ngồi dưới gốc cây phong.
Âu Thần mặc chiếc áo len màu đen dày, trên cổ quàng một chiếc khăn lông
cừu màu xanh thẫm được đan bằng tay, anh ngồi trên chiếc ghế phủ tấm
thảm bông, nhìn chằm chằm vào các bản báo cáo của công ty trên màn hình
chiếc máy tính xách tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc như đang trong
phòng làm việc.
Chiếc áo len màu vàng cam trên người Doãn Trừng cũng rất dày, Doãn Trừng
quàng chiếc khăn đan tay màu trắng, đầu đội chiếc mũ len sợi dày màu
trắng, trên đầu gối còn đắp một tấm chăn thảm dày ấm một cách đặc biệt
trong cái se lạnh ngày thu. Doãn Trừng cúi đầu lật xem tập tranh, chốc
chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về xa xăm, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt
yếu ớt, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã tươi lên rất nhiều.
“Về ăn cơm được rồi đấy.”
Từ phía sau hai người, một giọng nói nhẹ nhàng vọng đến, Âu Thần và Doãn
Trừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Doãn Hạ Mạt cười rạng rỡ đang đi về
phía họ.
“Tiểu Trừng, cất tập tranh đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Dạ.” Doãn Trừng gấp tập tranh trên tay lại, cười và nói, “Chị, nhiều tập
tranh quá, có thể mở hẳn một thư viện được rồi đấy, xem cả mấy tháng
trời cũng không hết”.
“Những tập tranh này là anh rể sợ em buồn chán nên đã đặc biệt nhờ người từ
các nước trên thế giới mang về đấy.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt dịu dàng hướng
về Âu Thần, cô nở nụ cười ấm áp mà nói, “Ai mà biết chỉ thoắt cái đã mua được nhiều như thế này, muốn trách mắng thì trách mắng anh rể ấy”.
Ngón tay bất động trên chiếc máy tính xách tay.
Âu Thần ngẩn người nhìn vào cửa sổ đóng chương trình trên màn hình vi tính.
Anh rể…
Cách gọi này không phải là lần đầu tiên Âu Thần được nghe Doãn Hạ Mạt nói
với Tiểu Trừng, vậy mà mỗi lần nghe thấy, Âu Thần luôn cảm lòng mình
thắt lại.
“Chỗ này có lạnh không? Ngày mai có cần mặc thêm quần áo nữa hay không? Bác
sỹ nói hàng ngày hai anh em đều phải được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và không khí trong lành, nhưng không được để bị cảm lạnh, vì thế hai
anh em phải chú ý giữ gìn đấy.”
Cơn gió mùa thu se lạnh khiến Doãn Hạ Mạt hơi lo.
“Chị bắt em và anh rể ăn mặc cứ như là gấu bắc cực ấy, làm sao còn biết lạnh nữa chứ? Chị, chị thử sờ tay của em xem, còn ra cả mồ hôi nữa đây này!” Doãn Trừng nũng nịu đưa tay về phía chị, quả nhiên những ngón tay cậu
nóng rực, lòng bàn tay còn có ít mồ hôi.
“Ra mồ hôi thì càng phải cẩn thận, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!” Cố kéo
chiếc chăn thảm cao lên một chút che thêm cho Doãn Trừng kĩ hơn, sau đó
cô lại nhìn về phía Âu Thần đang tắt máy tính xách tay nhỏ nhẹ nói, “Vẫn đang giải quyết việc công ty à?”.
“Chỉ xem một chút thôi.”
Sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cô khiến trong lòng Âu Thần như có
một luồng hơi ấm chạy qua. Kể từ sau khi làm phẫu thuật, cô luôn tận
tình chăm sóc anh, nấu những món ăn mà anh thích, ngày ngày đưa anh đi
dạo, sau khi Doãn Trừng được ra khỏi phòng hậu phẫu, cho dù cô có chăm
sóc Doãn Trừng nhưng cũng không hề bỏ mặc anh.
Ngay đến cả khăn quàng cổ…
Cô cũng cùng lúc đan cho cả anh lẫn Doãn Trừng mỗi người một cái.
Âu Thần vô thức sờ lên chiếc khăn choàng len bằng lông cừu màu xanh thẫm
trên cổ. Khi thấy cô ngồi trong phòng bệnh tỉ mỉ đan từng mũi, từng mũi, anh cứ nghĩ là cô đan chiếc khăn đó cho Doãn Trừng, vậy mà cô lại tặng
nó cho anh.
“Đừng nên để cơ thể quá mệt mỏi.” Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nói, giọng tuyệt đối
không mang tính mệnh lệnh, chỉ luôn là sự quan tâm đặc biệt.
“Sức khỏe của anh cần điều dưỡng một thời gian.”
“Anh biết rồi.”
Âu Thần rời mắt khỏi khuôn mặt Doãn Hạ Mạt, anh đứng dậy gập máy tính xách tay lại, Doãn Hạ Mạt đưa tay ra, nói:
”Để em cầm giúp anh.”
Không đợi Âu Thần phản ứng lại, cô đã đón lấy chiếc máy tính từ trong tay Âu
Thần, phong thái tự nhiên giống như là động tác rất bình thường của một
người vợ.
“Hai người, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi và ăn uống cho tốt,
những công việc nặng nhọc khác cứ giao hết cho em là được rồi”, nụ cười
của cô rực rỡ như mặt trời tỏa nắng, “trưa nay nhớ phải ăn nhiều một
chút đấy nhé!”.
Trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi.
Đặc biệt nhất là hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trong chiếc nồi đất mê hoặc lòng người, vừa thanh đạm không hề có dính chút dầu mỡ, Doãn Trừng hiếu kỳ hếch mũi lên hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Thơm quá, đây là món gì vậy?”
“Là canh bồ câu.” Doãn Hạ Mạt dùng muôi múc ra bát đầu tiên đặt trước mặt
Âu Thần, kế đến múc một bát nữa cho Tiểu Trừng, cô nói:
“Trước đây em nấu qua rồi mà, tại sao lại không nhận ra chứ?”
”Em khẳng định đây là cách nấu của chị khác hoàn toàn, vì thế ngửi mùi mới
thấy lạ.” Doãn Trừng vội dùng chiếc thìa nhỏ nếm thử một miếng, không
ngừng khen ngợi, “Ái chà, ngon quá! Món canh bồ câu chị nấy quả thật rất ngon!”.
“Hừ…”
Doãn Hạ Mạt cũng bình phẩm một câu, lông mày nhíu lại.
“Không đúng, không ngon như lúc trước em nấu, hình như có bước nào đó không
đúng. Nhưng phương pháp chị dùng chính là phương pháp mà trước đây em
nấu canh bồ câu mà, làm sao lại…”
“Đâu có đâu! Rất là ngon!” Doãn Trừng đáp lại.
“Rất ngon.”
Âu Thần điềm tĩnh nói, anh đang chuyên chú vào bát canh mà Doãn Hạ Mạt múc cho mình.
“Chị, chị xem anh rể cũng nói thế còn gì!”
Doãn Trừng nhìn Âu Thần mỉm cười, nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của chị,
Doãn Trừng nói tiếp, “Chị, có thể nguyên nhân là cái nồi đất đấy. Cái
nồi đất đó nhà mình đã dùng rất nhiều năm rồi, món canh mà hầm trong nồi ấy thì sẽ có mùi vị quen thuộc. Tuy không có mùi vị quen thuộc nhưng
món canh hôm nay rất là ngon!”
“Thế sao?” Doãn Hạ Mạt cũng cười, lắc đầu và nói, “Chẳng trách là chị luôn
cảm thấy như thiếu cái gì đó, đáng tiếc là không mang cái nồi đất đó đến đây”.
Âu Thần lặng lẽ nhìn cô, nhưng lúc cô nhìn qua, anh lại nhìn xuống dưới,
tránh né ánh mắt của cô. Miếng cá đặt trên chiếc đĩa trước mặt anh, bên
tai vẳng lại lời nói của cô “Canh bồ câu giúp cho vết mổ sau phẫu thuật
nhanh lành, nhưng cũng phải ăn nhiều cá một chút, vừa có dinh dưỡng mà
lại ít cholesterol!”.
“Chị, chị sắp trở thành nhà dinh dưỡng học rồi đó!” Doãn Trừng trêu chọc chị.
“Phải đấy, chị đang nỗ lực để đạt được danh hiệu này”, Doãn Hạ Mạt cũng gắp
cho Doãn Trừng một miếng cá, cười rạng rỡ và nói, “sau này trở thành nhà dinh dưỡng học xuất sắc để chăm sóc hai anh em thật khỏe mạnh”.
“Thế thì…” Doãn Trừng do dự một lát, “chị không định trở lại giới nghệ sỹ nữa sao?”.
“Không quay lại.” Doãn Hạ Mạt trả lời rất bình thản.
Doãn Trừng ngạc nhiên nhìn chị.
“Tại sao?” Âu Thần hỏi, giọng trầm xuống, “Trước đây em luôn muốn…”
“Bây giờ em chị muốn cả nhà cùng nhau sống khỏe mạnh vui vẻ.” Doãn Hạ Mạt
mỉm cười rồi lại múc cho Tiểu Trừng một bát canh, “hàng ngày chuẩn bị
cơm nước cho hai anh em, nhìn thấy sức khỏe của hai anh em mỗi ngày một
phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ trong làng giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không có cách nào
bắt em đi được đâu”.
“Chị…”
Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói:
“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi qua ban
công, Âu Thần dừng bước.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp.
Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn quàng cổ
vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi khắp cơ thể
cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến lạ thường. Mãi đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng tỉnh thoát
khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.
“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”
Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.
“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như thể cảm
thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như chuyện
trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi mỏng,
vì thế em muốn đan trước một chút”.
“Trước lúc phẫu thuật em bị ốm một thời gian dài, sau ca phẫu thuật lại làm
việc không ngơi nghỉ, khăn quàng cổ không đủ ấm có thể mua cái khác, em
phải chú ý nghỉ ngơi chứ!”
Âu Thần nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt.
“Đan khăn quàng cổ kỳ thực không có gì là mệt cả. Ừm, nhưng anh cứ yên tâm,
em sẽ chú ý nghỉ ngơi, vì em cần phải có một sức khỏe thật tốt để còn
chăm sóc cho anh và Tiểu Trừng nữa chứ.” Doãn Hạ Mạt cười và nói, cô để ý thấy Âu Thần không mặc chiếc áo ấm dày theo lời dặn của cô giống mọi
khi mà lại mặc bộ âu phục màu đen lúc đi làm ngày trước. “Anh định đi ra ngoài à?”
“Buổi chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh cần phải đến dự.”
“Hôm nay trời lạnh, có thể mặc thêm áo khoác vào được không?”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng nằm trên cổ Âu
Thần, chiếc khăn quàng cổ màu xanh thẫm đó từ lúc cô tặng, hầu như ngày
nào Âu Thần cũng quàng nó. Tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau xót
khó tả, đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô
quyết định sẽ đem chiếc khăn quàng cổ dày đang đan này tặng cho anh
trước.
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Quản gia Thẩm khom lưng một cách cung kính, nhanh chóng rảo bước đến phòng để đồ lấy giúp Âu Thần một chiếc áo khoác.
Chỉ còn lại hai người, Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ màu
xanh đang đan dở trên tay của mình, cô ngập ngừng nói, “Lúc nào cũng là
màu này, có phải là quá đơn điệu, nhàm chán không?”
“Gì thế?” Âu Thần nhất thời không hiểu ý.
“Em muốn nói là màu của chiếc khăn quàng cổ?” Doãn Hạ Mạt ngẫm nghĩ nói, “Sang năm em sẽ đổi màu khác cho anh nhé”.
“Sang năm…”
Âu Thần sững người, đôi mắt tràn ngập một màu xanh thẫm, anh nhìn sâu vào mắt Doãn Hạ Mạt.
Sang năm cô ấy sẽ vẫn còn ở đây?
“Anh đừng làm việc quá sức nhé.”
Nhận lấy chiếc áo khoác từ quản gia Thẩm, Doãn Hạ Mạt giúp Âu Thần mặc nó,
ngón tay cô tình cờ chạm vào khuôn mặt của anh. Toàn thân Âu Thần cứng
đờ, ngược lại cô mỉm cười một cách tự nhiên như thể chưa từng xảy ra
chuyện gì.
“Nhớ về nhà sớm nhé.”
Tiễn Âu Thần ra cửa, Doãn Hạ Mạt cẩn thận dặn thêm câu này.
***
Nhớ về nhà sớm…
Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, tâm trí của Âu Thần nhiều lần xuất hiện ra vẻ mặt của Doãn Hạ Mạt lúc nói câu này.
Về nhà…
Xuất viện đã được hơn một tháng rồi, Âu Thần tuyệt nhiên vẫn chưa nói với
Doãn Hạ Mạt về chuyện ly hôn, nhưng hình như cô đã hoàn toàn xem mình là vợ của anh, cô gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể
làm với một người chồng.
Ngôi biệt thự nhà họ Âu trước đây vốn dĩ rất lạnh lẽo, giờ bỗng nhiên có hơi ấm của một gia đình.
Doãn Hạ Mạt tự tay đan những chiếc khăn quàng cổ và những chiếc áo len ấm
áp, dành nhiều tâm trí cho việc nghiên cứu thực đơn, cố gắng nấu những
món ăn vừa đúng với lời căn dặn của bác sỹ, vừa hợp với sở thích của anh và Tiểu Trừng. Tối tối cô cùng anh và Tiểu Trừng trò chuyện vui đùa,
sau đó cô thúc giục họ đi ngủ sớm. Mỗi lần thức giấc giữa đêm khuya, anh thường hay bắt gặp cô ngồi trong phòng đọc sách, chăm chú xem các loại
sách hướng dẫn nấu ăn, hoặc là ngồi trước màn hình máy tính tìm kiếm
những tư liệu về những điều cần biết để khôi phục sức khỏe sau phẫu
thuật.
Cô giống như là một người vợ…
Từ khi có sự hiện diện của cô, ngôi biệt thự vốn dĩ ảm đạm trước kia của
họ Âu dường như có sinh khí trở lại, không có sự lạnh lẽo, không còn sự
cô độc, giống như trên cơ thể cô tỏa ra một luồng hơi ấm của những tia
nắng mặt trời khiến Âu Thần chỉ muốn như con thiêu thân bay đến bên cô,
dù cho đó chỉ là trong khoảng khắc.
Lúc cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc cũng là lúc trời đã chạng vạng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen sang trọng hòa lẫn trong dòng xe đông
nghịt, ngoài cửa sổ, những ánh đèn biến đổi huyền ảo tạo thành những
mảng tối, sáng trên khuôn mặt của Âu Thần.
Nhưng sự ấm áp này có đúng là sự thật không?
Nụ cười hàng ngày hiện diện trên khóe miệng của cô có đúng là xuất phát từ tận đáy lòng không? Âu Thần lặng lẽ khép đôi bờ mi, đau đớn nắm chặt
bàn tay. Từ nhỏ cô đã có tài che giấu tâm tư tình cảm của mình, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng là chỉ là một cuộc giao dịch, cô làm sao cảm
thấy hạnh phúc được cơ chứ? Những gì Hạ Mạt đã làm chẳng qua là do cảm
thấy áy náy mà thôi.
Bởi vì anh đã mấy đi một bên thận, vì thế Doãn Hạ Mạt cảm thấy cần phải bù đắp cho anh.
“Khoan hãy về nhà”, Âu Thần nói với tài xế. Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, trở về bên cạnh cô, chỉ trong giây phút thôi, mọi lý trí của anh đều sẽ bị
tan chảy bởi sự ấm áp của cô.
Trời càng ngày càng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen chầm chậm lăn bánh đến khu nhà ở của dân
lao động, Âu Thần bảo tài xế dừng xe, tự mình bước xuống xe. Trong khu
nhà ở này cửa sổ của mỗi một căn hộ đều sáng rực ánh đèn, giờ đang đúng
vào bữa cơm chiều, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
Nơi đây vốn là nhà của Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng.
Âu Thần ngước đầu nhìn lên khung cửa sổ không có ánh đèn đó. Lúc trước,
anh đã từng đến đây nhiều lần, âm thầm đứng dưới lầu ngắm nhìn ánh đèn
ấm áp đó. Nhưng lúc đó Lạc Hi thường hay ở trong ngôi nhà của cô, anh
chỉ là một cái bóng cô độc, lặng lẽ dưới lầu.
Bây giờ Doãn Hạ Mạt không còn ở đây nữa.
Cô ở trong ngôi nhà của anh và cô, có lẽ là đang chuẩn bị cơm nước, cũng
có thể là đang trông ngóng anh trở về, hôm nay lúc ra khỏi nhà, cô đã
dặn anh nhớ về sớm…
Trong đầu anh, một mớ suy nghĩ hỗn độn quấy nhiễu, Âu Thần nở một nụ cười
chua xót, có lẽ anh không muốn làm rõ vấn đề này quá sớm.
Móc chiếc chìa khóa nhà cũ mà cô đưa cho anh trong khoảng thời gian Tiểu
Trừng nằm viện ra, Âu Thần cất bước hướng về phía trước, anh đang tính
đem cái nồi cũ còn lưu lại trong ngôi nhà này về cho Hạ Mạt.
Cô ấy trông thấy chiếc nồi này chắc chắn sẽ rất vui.
Âu hần nghĩ thầm, bất giác bước đi nhanh hơn. Hơn nữa Hạ Mạt đang đợi anh về ăn cơm, nếu như về quá trễ cô sẽ rất lo lắng.
Nhưng…
Trong màn đêm tĩnh mịch, bước chân Âu Thần đột nhiên dừng lại, toàn thân bất ngờ cứng đờ như bị đóng băng!
Dưới tòa nhà cũ của cô.
Một chiếc xe ô tô BMW đang đậu.
Một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt như tờ giấy âm thầm đứng trước xe, người
thanh niên đó đang ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ đã lâu chưa có
ánh đèn bật sáng, dường như anh ta đã đứng đó từ rất lâu, rất lâu rồi.
Dưới ánh trăng, anh ta giống như được bao phủ bởi một làn sương mờ nhạt, khuôn mặt người thanh niên đó giống như là những cánh hoa bị phai tàn
màu sắc, nhợt nhạt, trắng bệch, nhưng vẫn có nét rạng rỡ khiến người ta
phải kinh ngạc.
Giống như là nghe tiếng bước chân.
Người thanh niên đó theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc nhìn
thấy Âu Thần, đôi mắt đen láy của anh bỗng sắc lại, rất lâu, anh từ từ
khép đôi bờ mi, khóe miệng nhoẻn một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai, vừa
giống như đang chế giễu Âu Thần, lại vừa giống như đang cười nhạo chính
bản thân mình.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Âu Thần lạnh lùng nói. Trong ngữ khí có cái gì đó như đang phòng bị, giống như con sư tử nhìn thấy một thứ vốn dĩ không nên xuất hiện trong vùng
lãnh thổ của nó.
“Còn anh, anh không phải là đang sống cùng với…” Trong lòng bỗng nhói đau,
Lạc Hi không thể tiếp tục nói, anh thờ ơ nhìn về phía trước, “tại sao
không nhanh chóng biến khỏi mắt tôi đi, chẳng lẽ anh đến đây để khoe
khoang?”.
Tại sao anh lại ở đây?
Chẳng lẽ để nói với Âu Thần rằng từ sau khi xuất viện, ngày nào anh cũng đến đây sao?
“Khoe khoang…”
Âu Thần nghiền ngẫm hai chữ này, sau đó hồi lâu cũng chẳng nói chẳng rằng. Thái độ lạnh lùng, thờ ơ của Âu Thần khiến cho bầu không khí lập tức
trở nên căng thẳng, ngón tay của Lạc Hi nắm chặt lại tạo thành hai nắm
đấm, vì dùng lực quá sức mà những ngón tay của anh trở nên trắng bệch.
“Nếu như không phải vì anh mới cắt một quả thận, tôi đã cho anh một quả đấm
vào mặt rồi!” Cố kiềm nén cơn phẫn nộ đang hừng hực trong lồng ngực, Lạc Hi vẫn nắm chặt nắm đấm.
“Thì ra anh đã biết hết mọi chuyện rồi.” Âu Thần nói.
“Đúng thế, tôi đã biết tất cả.” Giọng nói của Lạc Hi lạnh lùng như băng, “Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ rằng thiếu gia Âu Thần tuy có hơi ngang ngược,
nhưng vẫn được xem là người quang minh chính đại. Không ngờ anh lại sử
dụng thủ đoạn đê tiện, bỉ ổi, dùng một quả thận để ép buộc cô ấy lấy
mình! Anh không cảm thấy mình quá nhục nhã sao?!”
“Anh cũng không phải đã dùng cái chết của mình để ép buộc cô ấy sao? Vì cô
ấy kết hôn với tôi, anh đã tự sát, dùng cái chết của mình để khiến cô ấy phải sống trong day dứt hối hận suốt cả cuộc đời, anh không cảm thấy
bản thân mình cũng nhục nhã như thế sao?!” Âu Thần lạnh lùng đáp lại.
Trong màn đêm hiu quạnh.
Hai người đàn ông nhìn nhau bằng cặp mắt sắc lạnh, giống như hai con sư tử
không đội trời chung, một trong hai con sẽ phải chết, lúc đó cuộc chiến
mới có thể kết thúc.
“Anh đã sai lầm, chỉ cần được ở bên cô ấy, tôi chưa bao giờ để ý đến phương
pháp đó là bỉ ổi hay quang minh chính đại”, Âu Thần lạnh lùng nói, “Bây
giờ tôi có thể nói cho anh biết, trong thời gian quay bộ phim Cờ chiến, những gì mà tôi đã nói với anh, tất cả đều là giả dối cả”.
“Cái gì?”
“Trước đó tuy cô ấy có đến tìm tôi, nhưng không hề đồng ý làm bất cứ cuộc giao dịch nào với tôi, nhưng anh lại nghi ngờ cô ấy, anh cho rằng giữa cô ấy và tôi có một cuộc giao dịch bí mật, vì thế mới khiến cho bộ phim Cờ chiến đột nhiên có sự thay đổi.”
Lồng ngực Lạc Hi như muốn nổ tung!
Anh còn nhớ rất rõ, lần đó Âu Thần cố ám chỉ rằng là do Doãn Hạ Mạt đồng ý làm cuộc giao dịch nên bộ phim Cờ chiến mới tiếp tục được quay tiếp. Chính vì nghi ngờ Hạ Mạt, anh mới trở nên mẫn cảm, cáu gắt, thậm chí nói lời chia tay với cô.
“Mày thật đê tiện!”
Cơn thịnh nộ không thể kiềm nén thêm được nữa, trong sự phẫn nộ lên đến cực điểm đó, Lạc Hi hoàn toàn không còn nhớ gì đến tình trạng sức khỏe của
Âu Thần nữa, giơ quyền xé gió thẳng về phía mặt Âu Thần! Âu Thần vội
nghiêng đầu qua một bên, nắm đấm xước qua mặt anh, nhưng vẫn làm cho
xương gò má của anh bị ửng đỏ một mảng!
“Cho dù dùng thủ đoạn đê tiện này để khiến tao và cô ấy chia tay, cô ấy sẽ
yêu mày sao? Âu Thần, tao nói cho mày biết, Hạ Mạt sẽ không bao giờ yêu
mày! Trước đây không! Bây giờ cũng không! Cho dù mày có ép buộc cô ấy
lấy mày đi chăng nữa!”
Trong sự phẫn nộ và tuyệt vọng đó, giọng nói của Lạc Hi trở nên sắc lạnh.
“Vậy sao…”
Âu Thần nghẹn lời, trong lồng ngực như vừa bị một cơn gió lạnh buốt thổi
qua, anh hít một thật sâu, nhẹ nhàng vươn thẳng sống lưng.
“Nhưng tôi tin, chỉ có tôi mới có thể đem đến nhiều hạnh phúc cho cô ấy nhất.” Âu Thần nhìn xoáy vào mắt của Lạc Hi, “Anh thì chỉ đem đến cho cô sự
bất hạnh và nỗi đau mà thôi”.
“…”
Lạc Hi không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, cái lý lẽ hoang đường ấy
khiến anh cảm thấy không thể đứng đây chịu đựng thêm một giây phút nào
nữa!
“Anh sớm đã mất đi khả năng yêu một người. Từ khi mẹ anh vứt bỏ anh, cánh
cửa lòng của anh đã đóng sập lại.” Âu Thần hững hờ nói.
“Mày đã điều tra à.” Lạc Hi coi thường, đây quả nhiên là phong cách quen thuộc của Âu Thần.
“Đúng thế. Anh là một con người mẫn cảm, lại thiếu cảm giác an toàn, vì thế
tôi chỉ cần ám chỉ mấy câu, anh đã hoài nghi cô ấy, làm tổn thương cô
ấy. Cái mà anh cần chỉ là một người phụ nữ luôn túc trực bên cạnh anh,
khiến anh lúc nào cũng cảm thấy an toàn, nhưng mà Hạ Mạt không thể là
một người như thế, trong trái tim cô ấy có rất nhiều thứ còn quan trọng
hơn tình yêu. Cho dù lúc đó anh và cô ấy không có sự hiểu lầm, nhưng
trong giới nghệ sỹ đầy rẫy sóng gió này, rốt cuộc anh cũng chỉ vì cảm
thấy thiếu cảm giác an toàn mà ngờ vực cô ấy, đến lúc đó sự tổn thương
trong cô ấy càng lớn.”
“Mà trước lúc ghép thận, cái khoảng thời gian cô ấy đau khổ nhất, ngoài
việc anh nghi ngờ cô ấy hết lần này đến lần khác, đòn cuối cùng quật vào cô ấy là việc dùng cách tự sát, anh đã làm tổn thương cô ấy, anh đã cho cô ấy được cái gì? Thủ đoạn của tôi có thể là bỉ ổi, nhưng chí ít tôi
cũng cho cô ấy được một quả thận khi cô ấy cần nhất.”
Cơn gió đêm khuya lạnh lẽo thổi qua.
Những ngón tay nắm chặt của Lạc Hi buông lỏng dần, anh bất lực nhận ra bản
thân mình không có cách nào phản bác lại lời nói của Âu Thần! Cũng có
thể, Âu Thần đã nói đúng sự thật, cái lúc anh tin theo lời nói của Âu
Thần mà hiểu lầm cô, cô đã tìm mọi cách để cứu vãn, trong khi anh lại
hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, thậm chí dùng vụ scandal tai tiếng của mình với Thẩm Tường để phá tan sự nỗ lực cuối cùng của cô, bỏ mặc cô lại một mình, còn mình thì cất bước bỏ đi.
Chính vào lúc đó…
Là lúc chuyện phẫu thuật của Tiểu Trừng đang thiêu đốt tâm can Doãn Hạ
Mạt, vì thế cô không có cơ hội nào để giải thích với anh, chính anh đã
tự đẩy cô đến bên Âu Thần.
Nhưng…
“Đây chẳng qua chỉ là cái cớ của anh…”
“Dưới ánh trăng, giọng nói của Lạc Hi giống như được phát ra từ nơi sương mù u tối, thẫm đẫm sự đau khổ và buốt thấu xương.
“… Dù cho người xuất hiện bên cạnh cô ấy không phải là tôi, mà là một
người đàn ông khác, dù người đàn ông đó hoàn mỹ về mọi mặt, anh cũng sẽ
dùng mọi thủ đoạn để cướp đoạt cô ấy, đúng không?”
Âu Thần im lặng trong giây lát, nói, “Đúng thế, bởi vì chỉ có tôi mới có
thể bảo vệ cô ấy, mới có thể mang đến cho cô nhiều hạnh phúc nhất”.
“Thế thì…”
Lạc Hi nhìn Âu Thần chằm chằm, đôi mắt đen kịt một màu.
“Giờ đây cô ấy có hạnh phúc không?”
Cơn gió mùa thu lạnh thấu tim gan, ánh đèn phát ra từ tòa lầu trước mặt
sáng rực như những chòm sao, chỉ có duy nhất căn hộ của cô là tối đen
một màu, Âu Thần trầm ngâm ngắm nhìn khung cửa sổ đó, rất lấu, rất lâu
sau mới từ tốn nói:
“Nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ cho cô ấy cơ hội lựa chọn lại”.
***
Trời ngày một lạnh, Doãn Hạ Mạt đặt chiếc khăn quàng cổ đang đan dở trên tay xuống, tắt đèn ban công và bước vào trong phòng. Tiểu Trừng đã ngủ rồi, người làm cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi, ngôi nhà vô cùng im ắng. Lúc
cô đi ngang qua nhà bếp, đột nhiên cô sững người, qua cánh cửa rộng mở,
ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc nồi đất đặt trong chạn bát.
Chiều hôm nay Trân Ân đến, cô đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị nhiều món ăn
ngon, ba người vừa trò chuyện vừa chờ Âu Thần. Nhưng mãi vẫn không thấy
Âu Thần về, cô chỉ còn cách bảo Trân Ân và Tiểu Trừng ăn cơm trước. Mãi
đến khi Trân Ân ra về khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Âu Thần mới đặt chân về nhà, trông anh có vẻ trầm mặc khác thường, Âu Thần bảo rằng mình đã
ăn tối rồi.
Trong tay Âu Thần cầm chiếc nồi đất màu trắng đục, hơi cũ, mặt ngoài có vẽ
hình mấy con cá vàng, đúng là cái nồi mà trước đây cô và Tiểu Trừng vẫn
hay dùng. Chính là vì chiếc nồi này mà Âu Thần đã quay trở về ngôi nhà
cũ và rồi về nhà muộn như thế sao? Lòng Doãn Hạ Mạt râm ran như có lửa
đốt, nhưng vẻ trầm mặc của anh khiến cô không thể nói ra những câu nói
này.
Bước lên lầu hai, ánh đèn phát ra từ phòng đọc sách.
Qua khe cửa, Doãn Hạ Mạt có thể nhìn thấy Âu Thần đang ngồi sau chiếc bàn
làm việc. Trong phòng chỉ phát ánh sáng của chiếc đèn bàn, trên khuôn
mặt Âu Thần xuất hiện những góc tối, trông như một bức tượng điêu khắc,
môi mím chặt, lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định, giống như cả thân
người đang hòa mình vào trong màn đêm giá lạnh.
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần thật lâu.
Cô muốn bước đi để anh lại một mình trong không gian tĩnh lặng đó, nhưng
trong hơi thở của anh chất chứa sự suy sụp và phiền muộn, nếu bỏ đi như
vậy, có thể anh sẽ ngồi như thế suốt đêm? Doãn Hạ Mạt cắn nhẹ môi, Âu
Thần mới phẫu thuật xong, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Một lúc lâu sau.
Doãn Hạ Mạt tắt bếp ga, đổ đồ ăn đêm nhẹ vào cái cặp lồng giữ nhiệt, rồi rót thêm một cốc sữa nóng. Doãn Hạ Mạt từ nhà bếp bước đến trước cửa phòng
đọc sách.
“Cốc! Cốc!”
Doãn Hạ Mạt gõ nhẹ vào cánh cửa phòng đọc sách, sau đó bước vào.
Âu Thần quay đầu lại nhìn, gặp ngay đôi mắt của Doãn Hạ Mạt sáng lấp lánh
như những ngôi sao nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng của cô dịu ngọt như ánh
sao, trên tay cô bưng một chiếc khay, trên chiếc khay có một cái cặp
lồng giữ nhiệt, hai cái bát nhỏ, hai cái thìa, và một ly sữa nóng đang
còn bốc khói.
“Anh có làm việc không? Ăn đêm với em nhé!”
Doãn Hạ Mạt nhỏ nhẹ nói rồi đặt chiếc khay lên bàn. Mở cặp lồng ra, một mùi
thơm tỏa ra, những hạt đậu đỏ mềm dẻo, những viên trôi nước như những
viên trân châu nhỏ xinh, cô cẩn thận múc từng thìa vào trong bát nhỏ,
cười rồi nói:
“Đây là bánh trôi đậu đỏ, hồi nhỏ em rất thích ăn, anh nếm thử đi, xem có ngon không?”.
Vừa nói cô vừa đưa thìa cho Âu Thần. Âu Thần nhận lấy khẽ múc một thìa
bánh, trong lòng như có cái gì đó thắc mắc, anh lại đặt chiếc thìa
xuống.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Âu Thần chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh cứ nếm trước đi, xem xem có ngon không?”
Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên giống như một đứa trẻ, nũng nịu đợi câu trả lời của Âu Thần.
Âu Thần nhìn cô một lát.
Sau đó anh cúi đầu, cắn một miếng bánh trôi đậu đỏ, vị ngọt, mùi thơm, mềm
mềm dẻo dẻo, Âu Thần cảm giác như có một dòng nước ấm áp đang chảy qua
cổ họng xuống tận bao tử. Âu Thần vẫn chưa ăn tối, chỉ có điều tới lúc
được ăn cái bánh này, anh mới có cảm giác mình đang đói.
“Ngon lắm!”
Anh dịu dàng nói.
“Anh thích thì được rồi, thế thì em cũng ăn một tí, em vẫn chưa ăn tối.”
Doãn Hạ Mạt vội múc cho mình một bát, ăn một cách vui vẻ.
Âu Thần đặt thìa xuống.
“Vì sao vẫn chưa ăn? Sức khỏe em không được tốt, lại vừa mới ốm dậy…”
“Em bị sốt đã là việc rất lâu rồi, đừng nên nhắc đến nó nữa.” Doãn Hạ Mạt
vui vẻ liếc Âu Thần một cái rồi đặt chiếc bát trong tay xuống, “Bây giờ
ăn vẫn còn kịp mà, vả lại hai người ăn vẫn vui hơn chứ, nhìn xem, em đã
ăn hết một bát rồi”.
Doãn Hạ Mạt giơ cho Âu Thần xem cái bát sạch trơn của mình.
Âu Thần nhìn vào đáy bát, giọng khàn khàn nói, “Em đợi anh à?”.
Hạ Mạt nhìn thẳng vào mắt Âu Thần, trong đôi mắt đen láy đó, có một tia hy vọng yếu ớt. Cô thấy lòng mình chua xót, nhưng lại cố ý tỏ ra vẻ lạc
quan, yêu đời, đưa cái bát sạch trơn của mình cho Âu Thần nhìn.
“Đúng thế, để em phải đợi lâu như vậy, phạt anh phải múc thêm cho em một bát nữa.”
Âu Thần cầm lấy chiếc bát, múc cho cô thêm một chút, nhìn cái vẻ thích thú khi nhận bát chè của Doãn Hạ Mạt, đột nhiên Âu Thần lại trầm lặng nói,
“Xin lỗi…”
Không thể nào nói tiếp được nữa, Âu Thần không biết nụ cười của cô là sự gắng gượng hay được xuất phát từ trái tim. Sự chua chát đau khổ lớn dần hơn, bộ dạng của Doãn Hạ Mạt hôn mê mấy ngày đêm do sốt cao trước khi ca
phẫu thuật tiến hành đang phủ đầy trong tâm trí anh, lúc đó Hạ Mạt đau
khổ đến mức muốn chết đi, bây giờ lại hồn nhiên vui tươi như vậy sao?
“Tại sao lại nói xin lỗi, vì về trễ hay sao? Không sao, anh giúp em ăn món này, là em đã tha thứ cho anh rồi.”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười, đôi mắt trong veo như mặt biển được ánh mặt trời chiếu rọi.
“Vả lại, anh đã mang cái nồi đó về, số bánh đậu này chính là dùng cái nồi
đó để nấu đấy, quả nhiên là có mùi vị quen thuộc, cảm ơn anh đã nhớ…”
Không, anh không phải nói về việc này.
“Hạ Mạt…”
Ngập ngừng một chút, Âu Thần trân trân nhìn Doãn Hạ Mạt, anh bảo, “Em không
hận anh sao? Anh đã dùng quả thận ép em phải lấy anh, tại sao em không
hề khó chịu, mà ngược lại đối xử rất tốt với anh, lẽ ra em phải căm ghét anh chứ?”.
Doãn Hạ Mạt ngẩn người.
Cô nhìn Âu Thần, nhìn cái cằm bạnh ra và đôi mắt chất chứa đau khổ, đôi mắt cô bình thản, nói:
“Anh quên rồi sao, em rất cảm kích anh, vì có anh, mới giúp cho Tiểu Trừng
có cơ hội sống tiếp. Vả lại, bây giờ em đã là vợ anh, chúng ta là người
một nhà.”
“Người nhà với nhau nên giúp đỡ yêu thương nhau mới phải, chuyện trước kia cứ
để cho nó qua đi, con đường sau này chúng ta phải đi vẫn còn rất dài.”
Doãn Hạ Mạt múc cái bánh trôi cuối cùng đổ vào bát Âu Thần, cô nói, “Dù
đã ăn tối rồi, nhưng lâu rồi có khi cũng đã ngon ngót, ăn nhiều một chút nhé?”.
Đợi Âu Thần từ từ ăn hết, Doãn Hạ Mạt dọn bát và thìa bỏ vào khay, chỉ để
lại ly sữa trên bàn, cô đứng dậy, cười với Âu Thần và nói:
“Em không làm phiền anh nữa, nhớ đừng làm việc quá khuya, trước khi đi ngủ nhớ uống ly sữa sẽ ngủ ngon hơn.”
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, lúc bước đến cửa phòng, cô lại quay đầu nhắc nhở Âu Thần lần nữa, “Nhớ không được thức quá khuya đấy
nhé, em sẽ đến kiểm tra đó”.
Sau đó cô mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Phòng đọc sách lại trở về không gian tĩnh mịch.
Âu Thần chăm chú nhìn ly sữa, ngón tay bất giác nắm chặt chiếc cốc thủy
tinh trong tay, hơi sữa ấm giống như thể hơi ấm dịu dàng của cô vẫn còn
quanh quẩn đâu đây.
Người một nhà… cô và Tiểu Trừng vĩnh viễn là người thân của nhau, giữa anh và cô lại không hề có chút huyết thống, khi Tiểu Trừng mang tờ giấy ly hôn đã có chữ ký đưa cho cô, có lẽ anh và cô sẽ không thể tiếp tục là người một nhà nữa…
Và lại còn có người đó nữa…
Doãn Hạ Mạt thật sự có thể quên người đó sao, nụ cười của cô thực sự xuất
phát từ đáy lòng sao, nếu như người đó bây giờ lại xuất hiện trước mặt
cô…
Bên ngoài phòng đọc sách.
Doãn Hạ Mạt thẫn thờ bưng chiếc khay, nụ cười trên môi cũng dần mất hẳn,
những gì mà cô làm vẫn chưa đủ sao, vì thế Âu Thần mới lo lắng mà suy
sụp như thế. Trong phút chốc cô không biết nên đối mặt với Âu Thần như
thế nào, vì thế chỉ còn cách vội vàng bỏ ra ngoài. Hạ Mạt chỉ nghỉ sống
sao để có những tháng ngày yên ổn trôi qua, Tiểu Trừng có thể khỏe mạnh
tiếp tục cuộc sống, Âu Thần không phải chịu thêm bấy kỳ sự tổn thương
nào, cho dù trong lòng có nỗi đau chôn kín, nhưng cô nghĩ phải dùng mọi
thứ để đánh đổi, để cuộc sống yên bình này được giữ lâu dài. Chẳng lẽ,
cô làm như thế, vẫn khiến cho Âu Thần bị tổn thương sao…
Như thể thấu hiểu được sự lo lắng của cô.
Ngày hôm sau, Âu Thần xuất hiện trước mặt Doãn Hạ Mạt với một dáng vẻ hoàn
toàn khác, không còn vẻ mặt lạnh lùng mà ngược lại, có vẻ ôn hòa bình
tâm của ngày thường. Dường như đột nhiên đã nghĩ thông suốt việc gì, Âu
Thần cũng không còn vùi đầu vào công việc, mỗi lúc rảnh rỗi, chốc chốc
lại đem tập tranh của Tiểu Trừng ra xem, giống như khoảng thời gian điều dưỡng này là kỳ nghỉ đẹp nhất trong đời anh vậy.
Từng ngày, từng ngày trôi qua, thu qua đông lại đến. Để giữ ấm, Doãn Hạ Mạt
kêu người làm đốt lò sưởi sớm, trong phòng khách ấm áp như mùa xuân, con mèo đen suốt ngày cuộn mình bên lò sưởi mà ngủ nướng.
Sắc mặt của Tiểu Trừng vẫn còn nhợt nhạt, bất luận Doãn Hạ Mạt có tìm đủ
mọi cách tẩm bổ cho Tiểu Trừng ra sao, cậu vẫn không béo lên được tí
nào. Bản thân Doãn Trừng cũng rất thất vọng, cậu chỉ còn cách đành phải
vui vẻ an ủi rằng có lẽ đây là do ông trời cố ý bắt cậu gầy gò ốm yếu
như thế, để được người khác quan tâm, lo lắng, kỳ thực sức khỏe của cậu
đã khá lên rất nhiều rồi.
Doãn Trừng lại bắt đầu vẽ vụng trộm.
Lúc đầu phát hiện, Doãn Hạ Mạt kiên quyết ngăn cản, sau rồi thấy Tiểu Trừng thực sự buồn chán vô vị, Doãn Hạ Mạt đành phải cho phép Tiểu Trừng
thỉnh thoảng vẻ một, hai bức tranh, nhưng mỗi lần không được quá một
tiếng đồng hồ.
Thế là Doãn Trừng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Cậu vẽ cảnh con mèo đen đang ngủ, vẽ quản gia Thẩm nghiêm khắc, vẽ chiếc lá đỏ cuối cùng trên cây phong, vẽ Âu Thần đang cúi đầu xem tập tranh,
hình ảnh mà cậu vẽ nhiều nhất đương nhiên vẫn là chị mình.
Một buổi sớm tinh mơ ngày nọ, Doãn Trừng ngồi bên cạnh lò sưởi trong phòng
khách, vẻ cảnh Doãn Hạ Mạt đang cắm hoa, những bông hoa bách hợp trắng
muốt, những chiếc lá biếc dài nhỏ, đôi bàn tay cô tỉ mỉ điều chỉnh vị
trí của những cành hoa trong bình, ống tay áo tụt xuống, để lộ rõ đôi cô tay trắng ngần.
“Chị, cổ tay của chị…”
Doãn Trừng hiếu kỳ kêu lên. Âu Thần đang ngồi trên sofa xem tập tranh nghe
thấy cũng ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh nắng ban mai, cổ tay của Doãn Hạ Mạt trắng ngần như ngọc, cổ tay trái lại đeo một sợi ren lụa nhiều hoa
văn, hơi cũ, ánh nắng sáng lấp lánh xuyên qua những khe nhỏ của sợi ren
lụa trên cổ tay tỏa ra ánh hào quang tuyệt đẹp.
Hôm đó trước mặt đức cha.
Âu Thần đã dùng nó để thay thế chiếc nhẫn buộc vào ngón tay áp út. Từ hôm
đó không còn thấy nó nữa. Âu Thần nghĩ, có lẽ cô đã đem nó cất vào một
góc nào đó rồi.
“Rất đẹp, đúng không?”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười nhìn theo ánh mắt của họ hướng về phía cổ tay mình, cô
kéo ống tay áo che cổ tay của mình, như thể việc đeo nó là rất tự nhiên.
Tối đó, Âu Thần cả đêm không ngủ.
Đứng trước khung cửa sổ, anh trầm ngâm nhìn vào màn đêm đen tối, anh uống hết ly Brandy này đến ly Brandy khác.
Vạn vật chìm trong không gian tĩnh mịch.
Phòng ngủ của anh và của cô chỉ cách nhau một cánh cửa.
Cô đang say giấc ngủ, cánh tay đặt dưới gối, sợi ren lụa màu xanh đẹp đẽ
đó cũng âm thầm ánh lên vẻ đẹp của mình trên tấm ga trải giường.
Tháng ngày cứ lặng lẽ trôi qua trong im lặng.
Ngoài Trân Ân thường xuyên đến chơi thì biệt thự gia đình họ Âu dường như
tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Thời gian trôi qua thật
nhanh nhưng cũng có lúc thời gian trôi đi thật chậm chạp, Doãn Trừng để ý thấy giữa chị cậu và Âu Thần dường như xuất hiện một sự tương thông đặc biệt, hai người nói chuyện tuy không nhiều nhưng như đã hiểu rõ lòng
nhau.
Bữa ăn tối, chị cậu muốn lấy lọ muối, Âu Thần đã lấy luôn đưa cho chị. Âu
Thần đặt tập tranh xuống, chị đã lấy nước đặt bên tay anh ấy. Giống như
vợ chồng đã chung sống mười mấy năm rồi, nụ cười trên môi hai người như
nở cùng một lúc.
Thời gian dường như cứ vậy bình yên không sóng gió trôi qua.
Ngày hôm đó, sau bữa cơm tối, Doãn Hạ Mạt ngồi bên cạnh lò sưởi và đổ sữa
vào cái bát nhỏ của chú mèo đen, chú mèo cứ quấn lấy chân cô kêu meo
meo. Doãn Trừng vội vẽ lại cảnh Doãn Hạ Mạt đang cười đùa với chú mèo.
Âu Thần cũng mỉm cười nhìn chú mèo luồn qua luồn lại bên tay Hạ Mạt làm
cho sợi ren lụa cuốn trên cổ tay cô chốc chốc lại lay động.
Tivi trong phòng khách vẫn mở nhưng không ai để ý đến nó đang nói gì. Đột
nhiên những ngón tay Doãn Hạ Mạt trở nên cứng đờ, hình như là đã làm cho con mèo bị đau, nó kêu “meo” một tiếng rồi chạy khỏi người cô.
“Thời gian trước lòng vì hôn sự của Doãn Hạ Mạt mà tự sát phải nằm viện nhưng công ty của anh vẫn một mực phủ nhận…”
“… Nhưng trong buổi tiệc chiêu đãi phóng viên được mời đến chiều nay, tin
đồn Lạc Hi muốn rời khỏi làng giải trí cuối cùng đã được chứng thực.
Người quản lý của Lạc Hi cho hay, từ khi anh bước vào làng giải trí tới
nay vẫn luôn rất bận rộn, giờ nhất định phải có thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ sang Mỹ để tiếp tục học tập và nghiên cứu, có lẽ ước chừng trong
vòng ba năm sẽ không nhận bất cứ hợp đồng show diễn nào…” Trên màn hình
tivi không ngừng phát những bộ phim và hình ảnh của Lạc Hi lúc trước,
phát thanh viên cảm xúc dâng trào lớn tiếng đọc bản tin.
Phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.
Doãn Trừng lo lắng nhìn về phía chị cậu, Doãn Hạ Mạt ngồi bên lò sưởi quay
lưng về phía tivi, thân người cô bỗng chốc trở nên thầm lặng. Nụ cười
trên khóe môi của Âu Thần cũng biến mất, cậu nhìn Hạ Mạt, ánh mắt chùng
xuống. Chỉ có chú mèo đen chạy lại, bò bên cạnh Doãn Hạ Mạt, liếm từng
ngụm sữa trong chiếc bát.
“… Sau khi tin tức truyền đi, những fan hâm mộ Lạc Hi phản ứng rất mạnh
mẽ, hàng trăm ngàn người tập trung trước cổng của đài truyền hình mong
Lạc Hi đừng bỏ đi, trên mạng cũng…”
“Bụp.”
Âu Thần cầm lấy điều khiển tắt tivi. Doãn Hạ Mạt chầm chậm đứng dậy, đi vào nhà bếp nói, “Em đi gọt trái cây ăn”.
***
Buổi tối tĩnh lặng.
Doãn Hạ Mạt bất động cứ nhìn về chiếc điện thoại di động trên giường, cô cho rằng mình đã lạnh lùng vô tình đến mức có thể hoàn toàn quên đi được
tên của Lạc Hi, ấy vậy mà tại sao chỉ có một mẩu tin cũng khiến cho tất
cả những hồi ức cùng nỗi ân hận như sóng biển ồ ạt đổ về phía cô?
Lạc Hi muốn rút khỏi giới giải trí sao?
Dù sự nghiệp của anh đang tiển triển rất tốt, nhưng rút khỏi giới giải trí ba năm đồng nghĩa với điều gì, anh ấy có biết không?
Anh ấy rút khỏi giới giải trí là vì…
Là vì…
Những ngón tay do dự hướng về chiếc điện thoại…
Nhưng mà trong lòng lại như lửa đốt.
Cô…
Lấy tư cách gì để khuyên Lạc Hi được cơ chứ…
Doãn Hạ Mạt từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt cô trắng bệch, đúng thế, đôi với
Lạc Hi, cô sớm đã thành một kẻ có tội độc ác, cô đã lựa chọn cách từ bỏ
anh, đã sớm không còn tư cách để có thể nói với anh bất cứ lời nào.
Bất giác vào lúc này, trên chiếc ga trải giường trắng tinh, chuông điện
thoại đột nhiên rung lên! Trong sự hoảng hốt, Doãn Hạ Mạt giật thót mình sợ hãi đến toát cả mồ hôi!
Doãn Hạ Mạt mở mắt nhìn, trên màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy cái tên Lạc Hi.