Trên giá đồ trong siêu thị bày đủ mọi loại sữa dành cho bà bầu, Âu Thần tỉ
mỉ xem ngày tháng sản xuất và thành phần dinh dưỡng, sau đó đặt mấy hộp
sữa vào trong giỏ mua hàng đang xách trên tay. Trong lòng lúc nào cũng
nghĩ đến Hạ Mạt ở nhà, anh lại mua thêm ít trứng gà và cá tươi, rồi ra
quầy thu ngân thanh toán.
“Bố à, con muốn mua xe đồ chơi điện!”
Giọng nói vòi vĩnh của đứa bé trai vọng lại từ giá hàng bên cạnh, bố của đứa
bé không đồng ý, anh ta nói ở nhà đã có rất nhiều xe đồ chơi điện rồi,
trừ phi cậu thuộc lòng bản cửu chương chín thì mới mua cái mới. Nhìn cậu bé vẫn chưa nỡ bị bố mình kéo đi, Âu Thần bất giác đi qua chỗ giá hàng
đó.
Đó là quầy đồ chơi trẻ em, vì siêu thị nhỏ, trên giá hàng đồ chơi bày
không nhiều. Những loại đồ chơi dành cho bọn trẻ tầm tầm một chút thì có súng nhựa, xe điện, búp bê, bộ xếp hình. Những loại đồ chơi dành cho
trẻ sơ sinh thì có chuông lắc, trống cầm tay.
Âu Thần nhặt một chiếc trống nhỏ lên.
“Tùng tùng tùng!”
Theo sự chuyển động của những ngón tay, dùi trống nhỏ hân hoan gõ vào mặt
trống. Một mặt trống vẽ hình một em bé bụ bẫm đáng yêu trong tranh ngày
Tết, mặt trống còn lại thì vẽ một chú lợn con xinh xắn màu vàng mọc
cánh. Nghe những âm thanh vui nhộn đó trong lòng Âu Thần cuồn cuộn trào
dâng dòng nước ấm áp. Dựa theo cách tính lịch ngày trước, em bé sinh ra
sẽ cầm tinh con lợn, là một chú lợn vàng mụ mẫm.
Một bên khác của giá hàng có bày quần áo trẻ em sơ sinh.
Âu Thần ngắm nhìn một chiếc áo trẻ em bằng sợi cotton một trăm phần trăm
mềm mại, mịn màng, giống hệt làn da non nớt của em bé sơ sinh. Sờ vào
cái áo nhỏ đó, Âu Thần có cảm giác giống như đang nhìn thấy đôi mắt đen
láy long lanh của đứa con, nhìn thấy đôi bàn chân và đôi bàn tay nhỏ
xíu, tiếng cười khanh khách thơ ngây và mùi sữa thơm khắp người đứa trẻ…
Đứng trước cửa nhà, nhìn vào cái túi đồ mua hàng anh vừa xách về, ngoài sữa
bột và đồ ăn ra còn có một chiếc trống đồ chơi, một bộ quần áo trẻ em và một con lợn đồ chơi đang ve vẩy cái đuôi như là biết chạy, Âu Thần đột
nhiên có chút ngại ngùng, giống như bí mật trong lòng bị người khác phát hiện một cách trần trụi.
Đẩy mấy thứ đồ dùng trẻ em xuống tận đáy túi đồ mua hàng, Âu Thần hít thật
sâu một cái như muốn giấu kín sự e thẹn bất an của mình rồi rút chìa
khóa mở cửa.
Hạ Mạt vẫn chưa dậy.
Trong nhà rất yên ắng.
Tối hôm qua Hạ Mạt quay phim cảnh trời tối, tận khuya mới về nhà, ngủ thêm
một chút cũng tốt thôi. Âu Thần dán mắt vào cửa buồng đang đóng kín,
miệng nở nụ cười mềm mại khiến cho bộ mặt kiêu ngạo lạnh nhạt xưa nay
của anh trở nên hiền hòa khác thường. Từ lúc nhận được bức thư của Tiểu
Trừng, phát hiện ra mình có thai, Hạ Mạt đã dần dần hồi phục lại như một kỳ tích.
Dường như trong cuộc sống lại có sự hy vọng và gửi gắm, Hạ Mạt bắt đầu mỗi
ngày ăn ba bữa cơm, cho dù đôi khi vẫn còn ói mửa song cô cũng kiên trì
ăn tiếp. Cô bắt đầu thường xuyên nghỉ ngơi, mặc dù công việc quay phim
bận rộn và không có quy luật, cô vẫn luôn cố gắng ngủ thoải mái cho đủ
giờ. Hạ Mạt không còn tự nhốt mình nữa, cô bắt đầu nói chuyện và bắt đầu có những nụ cười. Âu Thần không biết rốt cuộc sự thay đổi của Hạ Mạt là do bức thư của Tiểu Trừng hay là do đứa bé trong bụng cô, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hạ Mạt mỗi ngày một khá hơn là đã đủ để anh cảm ơn ông trời
rồi.
Âu Thần đang cắt lê, táo, chuối trong bếp, nghĩ một lát, anh lại cắt thêm
chút cà rốt cho vào máy xay thành sinh tố. Âu Thần cẩn thận lấy hết bọt
đi rồi gạn vào cốc thủy tinh, một cốc đầy. Tiếp theo, anh hâm nóng sữa,
nướng mấy miếng xúc xích, làm món trứng ốp lết mà Hạ Mạt thích nhất.
Âu Thần ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, có thể gọi cô ấy dậy được rồi.
“Hạ Mạt.”
Âu Thần đặt mâm cơm xuống trước cửa phòng ngủ của vợ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ Hạ Mạt vẫn còn đang ngủ. Âu Thần do dự một chút, nhớ ra chiều nay Hạ Mạt có một buổi diễn, nếu
dậy quá muộn thì sẽ rất vội.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần gọi lớn hơn một chút.
Đợi hồi lâu, thấy cửa vẫn yên lặng như tờ.
Âu Thần bỗng tá hỏa.
Sự yên lặng tuyệt đối đó khiến người ta bất an, Âu Thần vặn nắm đấm mở cửa phòng ngủ của Hạ Mạt, rèm cửa đã kéo ra sẵn, trên giường chăn gối đã
gấp gọn gàng, trong phòng trống trơn!
“Hạ Mạt!”
Đặt chiếc khay xuống, Âu Thần vội vã vào phòng vệ sinh, vào phòng ngày
trước Tiểu Trừng ở, rồi vội vã chạy ra ban công, chỗ nào cũng trống
không, không thấy bóng dáng Hạ Mạt đâu cả! Âu Thần vơ lấy điện thoại
liên tục bấm số máy di động của Hạ Mạt, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa
gọi hiện giờ không liên lạc được…”. Âm thanh khô cứng đơn điệu vang bên
tai Âu Thần, điện thoại của Hạ Mạt đã lâu không hoạt động!
“Hạ Mạt…”
Âu Thần đứng ngẩn người giữa phòng khách, toàn thân anh lạnh toát, những
suy nghĩ điên cuồng đáng sợ hiện lên trong đầu anh! Lẽ nào bức thư của
Tiểu Trừng đã làm tiêu tan hy vọng cuối cùng của Hạ Mạt, sau khi ý thức
được Tiểu Trừng thực sự đã qua đời, cô lại hoàn toàn không muốn tiếp tục sống nữa ư? Cho nên sự trấn tĩnh của Hạ Mạt trong thời gian này chỉ là
để chờ đợi sự sơ hở của anh rồi triệt để rời xa anh mãi mãi chăng?
Đúng là như vậy sao…
Hạ Mạt giờ đang ở đâu.
Hạ Mạt còn sống không… Không, buổi sáng lúc anh đi siêu thị, Hạ Mạt còn
chưa ra ngoài mà, Hạ Mạt đi chưa lâu đâu, anh nhất định sẽ tìm thấy cô
ấy!
Trong sự sợ hãi lo lắng đến hoảng loạn, sắc mặt Âu Thần tái mét, anh bước vội ra cửa, bàn tay vừa mới đặt lên khóa cửa thì cánh cửa đã “tách” một
tiếng tự mở ra!
Cái dáng người gầy gò ấy khẽ giật mình ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt Âu Thần, ánh sáng và bóng hình chiếu lên thân thể của Âu Thần như mờ như ảo. Âu
Thần run run nhìn Hạ Mạt nhất thời không biết sao cô lại xuất hiện trong ảo giác của mình.
“Hạ Mạt.”
Âu Thần lao tới ôm chặt lấy người cô, hết sức ghì chặt cô vào lòng, anh
muốn ôm cô thật chặt, những mong hòa tan cô vào trong máu thịt mình,
thân thể của anh cứ từng cơn nóng lại lạnh. Âu Thần lo lắng như một đứa
trẻ trông biết phải xoay xở thế nào, anh run rẩy gọi tên cô từng tiếng,
từng tiếng một:
“Hạ Mạt! Hạ Mạt! Hạ Mạt!...”
“Âu Thần…”
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu lên nhìn Âu Thần, anh đang ôm cô thật chặt, vừa chặt
vừa đau, xương của cô đau đến nỗi như muốn vỡ vụn ra. Hạ Mạt chưa từng
được chứng kiến bộ dạng đó của Âu Thần như thế này bao giờ, vừa nhìn
thấy cô Âu Thần đã bất an, căng thẳng như vậy, làm như lâu thêm một giây nữa mà cô không xuất hiện thì anh sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Em xin lỗi…”
Hai từ không biết từ đâu mà ra, trái tim Hạ Mạt đau nhói, cô nhìn Âu Thần
vì cô mà xanh xao tiều tụy, vì cô mà hoảng loạn đau khổ. Nỗi niềm day
dứt, nỗi xót thương cứ cuốn vào nhau tạo thành tình cảm ấm áp lạ thường.
“… lẽ ra em nên để lại vài chữ nhắn tin trên bàn rồi hãy ra ngoài, em xin lỗi…”
Trong những ngày này mặc dù tâm trí Hạ Mạt vẫn lơ mơ, nhưng cô biết Âu Thần
vẫn luôn ở bên cô, đút cho cô ăn, nói chuyện với cô, giúp cô tắm giặt,
mỗi tối cô đều tựa vào lòng Âu Thần nghe Âu Thần đọc truyện để cô có thể ngủ một chút.
Một dạo, cô cũng từng muốn bỏ đi để sống như vậy cùng Tiểu Trừng.
Nhưng Âu Thần ngày đêm bên cạnh chăm sóc cô, anh giống như một sợi dây liên
hệ cô với thế giới này, cho dù trong nỗi đau tột cùng ấy, cô vẫn có thể
cảm thấy Âu Thần đang kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, không để cô rời đi.
Nếu như cô bất chấp tất cả để rơi vào địa ngục, chắc anh cũng sẽ bất
chấp tất cả để theo cô.
Dường như sinh mệnh của Âu Thần đã gắn chặt với cô.
“Hạ Mạt…”
Lời nói và cơ thể ấm áp của cô từ từ khiến cho lý trí lại quay trở lại
trong cơ thể của Âu Thần. Âu Thần từ từ buông Hạ Mạt ra, đôi mắt trầm
lắng nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Mạt, khuôn mặt vẫn trắng bệch như cũ.
“… Em đi đây vậy?”
“Em đi gặp bác sỹ.”
Giọng Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng êm dịu, bất giác tay cô đặt lên bụng mình, đôi môi hé nụ cười mang ánh sáng thanh khiết.
“Em hỏi bác sỹ, hai tháng trước trạng thái tinh thần của em không được tốt, hầu như không ăn được gì, không biết có ảnh hưởng gì đến em bé hay
không?”
Âu Thần nín thở, Hạ Mạt lại có thể nói với anh lưu loát như vậy sao, giống như cô đã hoàn toàn trở lại là Hạ Mạt trước đây. Âu Thần ngây người
nhìn Hạ Mạt, cô là vì em bé mới ra ngoài.
Em bé…
Âu Thần bỗng dưng lo lắng, mình mới ôm cô ấy mạnh như vậy, không biết có
ảnh hưởng gì đến em bé hay không. Âu Thần cẩn thận dìu cô ngồi lên sofa
trong phòng khách, giọng anh khàn khàn hỏi:
“Bác sỹ nói sao?”
“Bác sỹ nói, ba tháng đầu chủ yếu là hấp thụ dinh dưỡng từ người mẹ, cho nên không có vấn đề nghiêm trọng gì. Bác sỹ còn nói, tinh thần của người mẹ đang mang thai có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thai nhi, em
phải hết sức giữ gìn cho tinh thần thoải mái vui vẻ. Nhưng anh vừa mới…”
Hạ Mạt mỉm cười nhìn Âu Thần rồi nhẹ nhàng nói:
“… nói không chừng đã làm cho con sợ rồi đó.”
Âu Thần lặng lẽ ngắm nhìn Hạ Mạt, ánh mắt anh từ nụ cười ấm áp của cô dần
chuyển qua nhìn xuống bụng cô, cho dù nơi đó vẫn bằng phẳng, và nhỏ nhắn như lúc trước, nhưng em bé đang nằm ở chỗ đó phải không?
Âu Thần ngượng ngùng và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô.
Âu Thần có cảm giác thấy bụng Hạ Mạt đang cử động nhè nhẹ, giống như nhịp
đập trái tim của đứa trẻ, lúc đó bàn tay của anh nóng ran, hơi thở trở
nên gấp gáp.
“Em bé đang động đậy…”
Âu Thần vui sướng nhìn Hạ Mạt, anh nắm tay Hạ Mạt đặt lên bụng cô.
“Em sờ đi, em bé đang động đậy!”
Hạ Mạt có cảm giác bình lặng, rồi cô bật cười:
“Đó là nhịp đập của huyết quản. Bác sỹ nói sau bốn tháng mới cảm giác được
thai nhi động đậy, hơn nữa tim đập cũng sẽ rất nhanh, mỗi phút lên tới
140 lần.”
“… Ồ.”
Hai người đan tay vào nhau đặt trên cái bụng ấm áp của Hạ Mạt, động tác
thân thiết đó đột nhiên khiến cho Âu Thần có chút hoảng hốt. Hạ Mạt là
người không thích anh vượt quá giới hạn như vậy, trong lòng cô…
Âu Thần vội vàng nắm chặt tay lại.
Bàn tay anh cứng ngắc từ từ buông tay Hạ Mạt ra và cũng tránh luôn hơi thở
ấm áp của cô. Mỗi lần bên cạnh Hạ Mạt, cái cảm giác hạnh phúc đó luôn
khiến cho Âu Thần có suy nghĩ ích kỷ là muốn mãi mãi ở bên cạnh cô mà
quên đi tự do và hạnh phúc của cô. Bởi vì sự ngang ngược của mình, anh
đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, lẽ nào anh lại muốn mãi
mãi làm tổn thương cô sao…
Thế nhưng bàn tay của Âu Thần lại không thể buông ra được.
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng giữ chặt tay anh.
“Em xin lỗi…”
Hạ Mạt nhìn khuôn mặt Âu Thần so với lúc trước gầy gò hốc hác một cách
đáng thương, trong lòng lại không thể kiềm chế được, cô cứ để cho cảm
giác ấm áp vừa cay đắng vừa chua chát cứ chầm chậm chảy sâu trong đáy
lòng cô.
“… Những ngày này việc chăm sóc em đã khiến anh gầy đi nhiều. Em không
phải là người vợ tốt, từ khi kết hôn đến nay, em không những không thể
chăm sóc tốt cho anh ngược lại còn luôn khiến anh lo lắng vì em.”
Hạ Mạt nắm lấy tay anh, đôi mắt dịu dàng.
“Hãy cho em thêm cơ hội lần nữa được không? Em sẽ chăm sóc anh và con tốt
hơn, em sẽ cố gắng học cách làm sao để trở thành một người vợ, người mẹ
tốt.”
Giọng nói dịu dàng của Hạ Mạt nhẹ nhàng ngân nga bên tai Âu Thần, anh chăm
chú ngắm nhìn Hạ Mạt, những cảm xúc phức tạp cứ đan xen hỗn loạn trong
lòng, hồi lâu Âu Thần chẳng thốt lên được thời nào, anh chỉ cảm thấy
những ngón tay của Hạ Mạt ấm áp như mặt trời vậy, mặt trời duy nhất của
cuộc đời anh.
***Vì đứa bé trong bụng, Doãn Hạ Mạt đã từng do dự có nên dừng không tham gia quay bộ phim Họa cảnh nữa hay không. Nhưng bộ phim đã sớm được lên kế hoạch phải tham gia để
nhanh chóng kịp ngày công diễn, nếu cô từ chối thôi không tham gia thì
sẽ gây rắc rối lớn cho đoàn làm phim. Hơn nữa nội dung của bộ phim này
cũng khiến cô không nỡ buông, dường như cô và nhân vật Tiểu Thành trong
bộ phim này có một kết cục hạnh phúc viên mãn.
Hạ Mạt đã hỏi ý kiến Âu Thần.
Nếu Âu Thần không muốn cô tiếp tục diễn, cô sẽ tôn trọng ý kiến của anh.
Âu Thần đã đến tìm đạo diễn Ngô để nói chuyện.
Đạo diễn nói, trước mắt bộ phim Họa cảnh đang được quay rất thuận lời, chắc chẳng không đến một tháng nữa có thể quay xong. Đạo diễn Ngô nói sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp cho Hạ Mạt
được diễn tập trung tối đa, giúp cô có thể rút khỏi đoàn làm phim sớm
hơn các diễn viên khác.
Thế là Âu Thần nói với Hạ Mạt, nếu như thích bộ phim này thì cô có thể tham gia quay cho đến hết, nhưng hễ cô cảm thấy người mệt mỏi không chịu
được thì phải lập tức nghỉ ngơi.
Âu Thần hàng ngày vẫn làm bữa sáng cho Hạ Mạt, nếu bữa trưa hay bữa tối vì cô quay phim không về nhà được, Âu Thần sẽ sai quản gia Thẩm mang cơm
với đầy đủ chất dinh dưỡng đến trường quay cho Hạ Mạt. Nếu cô về nhà ăn
cơm tối, anh bắt cô ở trong phòng khách hoặc phòng ngủ nghỉ ngơi, đích
thân làm cơm bưng tới cho cô.
Âu Thần không để cô giặt quần áo, dọn dẹp phòng hay dọn vệ sinh. Thậm chí
ngay đến rửa hoa quả cũng không để cô động tay. Âu Thần tự rửa, gọt vỏ,
sắt thành từng miếng nhỏ rồi để trước mặt Hạ Mạt.
“Lâu nay anh vẫn chưa đến công ty à, không sao chứ?”
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần đang đứng ở vòi nước rửa rổ hoa quả trong bếp,
chàng thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo ngày xưa đó giờ lại đang mặc tạp dề
làm những công việc nhỏ nhặt này, lòng Hạ Mạt quặn thắt, một luồng hơi
ấm từ từ lan tỏa.
“Hai ngày nữa sẽ đi.”
Âu Thần đóng vòi nước lại, định cầm khăn lau tay, nhưng Hạ Mạt đã lấy
chiếc khăn, nhẹ nhàng dùng khăn cuốn hai tay Âu Thần lại, dịu dàng lau
khô cho anh. Âu Thần giật mình nhớ ngay đến ngày xưa rất lâu, rất lâu
rồi, bên bể bơi, cô cũng lấy khăn tắm dịu dàng lau mái tóc ướt của anh…
Hàng ngày, trước khi bắt đầu quay phim, Doãn Hạ Mạt đều tìm một góc yên
tĩnh, dịu dàng xoa bụng mình một cách đầy yêu thương, dịu dàng nói:
“Con yêu, lát nữa mẹ diễn kịch sẽ khóc sẽ cười, cảm xúc thay đổi liên tục,
có thể con sẽ sợ, những cảm xúc đó là do điện ảnh yêu cầu, là giả đấy…”
Cô lại mỉm cười nói, cho đến tận khi cảm thấy em bé đang nghe rồi cô mới đi đến chỗ quay phim để bắt đầu quay.
Mỗi ngày, Âu Thần đều lặng lẽ đứng bên trường quay nhìn sắc thái tình cảm
của Hạ Mạt biểu hiện trước ánh sáng ống kính. Cô là một diễn viên trời
sinh, bất kể là gương mặt với nụ cười hay là gương mặt đẫm nước mắt của
cô đều mang ánh hào quang rực rỡ, mỗi khi cô đứng trước những ống kính
máy quay, ánh mắt của tất cả mọi người đều không rời khỏi cô.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá của rừng cây rọi xuống.
Cảnh tiên như mộng.
Trước máy quay phim, Doãn Hạ Mạt ngẩn ngơ nhìn Lạc Hi đang vẽ những thân cây. Cô đã trải qua biết bao nhiêu trắc trở hiểm nguy, cuối cùng cũng tìm
được anh, muốn mở to miệng gọi anh, nhưng âm thanh lại khản đặc trong
cuống họng, nước mắt từ từ lăn trên gò má.
Dường như cảm giác được điều gì.
Lạc Hi dừng bút vẽ, trong làn gió của buổi sáng sớm giữa rừng cây, anh quay đầu lại, trong ánh mặt trời dịu nhẹ, cô đẹp thuần khiết không vương
chút bụi trần thế, nhìn thấy cô, trong mắt anh chan chứa tình cảm như
biển khơi, giống như anh vẫn luôn chờ đợi cô, kể từ cái giây phút rời xa cô thì anh đã luôn ở nơi đây chờ đợi cô rồi…
Ống kính quay tách rời gương mặt hai người đang cách xa nhau.
Thời gian, không gian tĩnh lặng như trên thiên đường.
Giống như chỉ có hai người họ với nhau, cho dù là đang ở trong hiện thực hay
là cảnh trong phim, đều giống như một thiên đường tuyệt đẹp…
Âu Thần biết đó chỉ là trong cảnh diễn.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Mạt và Lạc Hi đang chờ đợi ngóng trông nhau, trái
tim Âu Thần lại lắng xuống, chìm sâu tận đáy động tối đen, không một âm
thanh.
Anh quay người bỏ đi.
Khi quay người bỏ đi, Âu Thần tự nói với mình, anh tuyệt đối không phải vì
để ý đến tình cảm giữa Hạ Mạt và Lạc Hi trong phim, mà vì thời gian này
công việc tại Tập đoàn Âu Thị dồn lại quá nhiều nên cần tới anh đích
thân xử lý.
Âu Thần sai quản gia Thẩm đúng giờ đưa cơm trưa đến cho cô.
Về đến tòa cao ốc của Tập đoàn Âu Thị, anh phải đối mặt với lượng công
việc chất như núi đang đợi anh giải quyết gấp. Anh ngồi trong phòng họp
của Tập đoàn Âu Thị, tham dự hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, vô số
việc phải do anh quyết định, vô số dự án đầu tư lớn cần anh phê chuẩn.
Sau cùng, Âu Thần cũng từ phòng họp trở về phòng làm việc, anh xem xét đống văn kiện chất như núi trên bàn làm việc, đến khi anh ngẩng đầu lên thì
trời đã sập tối rồi.
Nhìn ra ráng chiều ngoài cửa sổ, cảnh Hạ Mạt và Lạc Hi trông ngóng nhau lúc
sáng lại hiện lên trong đầu Âu Thần, cái mùi vị đau khổ xen lẫn chua xót đó cuối cùng cũng buộc anh phải thừa nhận, việc mình bỏ đi không phải
vì công việc của Tập đoàn Âu Thị mà là anh đang chạy trốn.
Im lặng đứng bên cửa sổ hồi lâu.
Âu Thần hít sâu một hơi, anh đã trốn được thời gian quá dài, quãng thời
gian đó đủ dài để làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Âu Thần nhanh chóng lái xe quay trở lại rừng cây nơi quay phim.
Đoàn làm phim Họa cảnh vẫn đang khẩn trương quanh theo tiến độ, trong bóng người tấp nập bận rộn, anh không tìm thấy bóng của Hạ Mạt.
“Hạ Mạt đi rồi, nhưng một tiếng nữa sẽ quay lại, sau khi trời tối cô ấy vẫn còn một cảnh quay nữa.” Trân Ân đứng bên cạnh ngạc nhiên khi nhìn thấy
Âu Thần lại một lần nữa xuất hiện.
“Cô ấy đi đâu?”
Trân Ân do dự một lúc, nói:
“Không biết. Cô ấy chỉ nói sẽ nhanh chóng trở về trước khi quay cảnh tiếp theo.”
“Thế còn Lạc Hi…”
Âu Thần đột nhiên phát hiện ra trong đám người chạy qua chạy lại cũng
không thấy có Lạc Hi, ngừng lại một chút, anh hỏi giọng khàn khàn, “…
Lạc Hi có phải đi cùng Hạ Mạt không?”.
Nhìn sự lạnh lùng trong nét mặt của Âu Thần, Trân Ân sợ Âu Thần hiểu nhầm vội nói:
“Không phải đâu, Hạ Mạt và Lạc Hi chỉ là cùng nhau đến mộ của Tiểu Trừng thôi, họ cũng vừa mới đi được một lúc. Anh cũng biết là trước khi Tiểu Trừng
được chôn, Hạ Mạ thần trí hoảng loạn, cảnh hồi nãy quay không phải của
cô ấy, nên cô ấy mới muốn đến thăm mộ Tiểu Trừng. Hạ Mạt không nói cho
anh biết vì cô ấy sẽ nhanh chóng quay lại. Lạc Hi cũng đi bởi vì anh ấy
chưa đến đó bao giờ…”
Mộ Tiểu Trừng…
Âu Thần nhắm mắt lại. Có lẽ là anh đã không đúng, anh sợ cô nhìn thấy mộ
Tiểu Trừng lại đau lòng nên đến tận bây giờ anh vẫn chưa lần nào đưa cô
đến đó.
Mà bây giờ…
Là cô và Lạc Hi đến trước mộ của Tiểu Trừng.
“Đợi một chút!”
Trân Ân lúng túng sốt ruột, cô muốn ngăn động tác quay đi của Âu Thần, anh
đã hiểu nhầm Hạ Mạt rồi chăng, Hạ Mạt và Lạc Hi không có chuyện gì cả,
Hạ Mạt không dễ gì vui vẻ trở lại, Âu Thần sao có thể hiểu nhầm Hạ Mạt!
Trân Ân vội vàng lôi điện thoại ra, ấn một dãy số, vừa nghe tín hiệu từ
điện thoại bên kia vừa lôi Âu Thần không cho đi.
“Sợ để lỡ cảnh quay, hôm nay lúc Hạ Mạt đi có cầm theo cả điện thoại, tôi điện thoại cho cô ấy nhé, anh đừng đi.”
“Không cần đâu…”
Âu Thần chau mày, có lẽ do anh trước đây hay ghen và muốn chiếm hữu Hạ Mạt một cách quá đáng cho nên đã dẫn tới việc Trân Ân giải thích vội vàng
hoảng hốt như vậy với anh, Trân Ân chỉ sợ anh hiểu nhầm.
“A! Điện thoại được rồi! Hạ Mạt! Âu Thần về rồi, anh ấy bây giờ đang đứng
cạnh mình, cậu có muốn nói chuyện với anh ấy không…” Trân Ân hớn hở nhét chiếc điện thoại vào tay Âu Thần, “Hạ Mạt muốn nói chuyện với anh này!”
“…”
“Alô? Anh Âu Thần hả?” Giọng nói dịu dàng của cô từ trong điện thoại, hình
như có cơn gió thổi qua mộ Tiểu Trừng, giọng Hạ Mạt có chút gì xa xôi và mơ hồ.
“Anh đây.”
“…” Giọng Hạ Mạt hơi ngạc nhiên, cô nói một cách nhẹ nhàng, “… công việc ở
công ty nhiều vậy chắc hôm nay anh mệt lắm rồi phải không?”.
“Em ở mộ của Tiểu Trừng à?”
“Vâng, em muốn đến thăm Tiểu Trừng. Nhưng nếu anh đợi em, em sẽ về ngay.”
“Công ty vẫn còn chút việc, anh cần phải xử lý thêm một số văn bản. Em ở với
Tiểu Trừng thêm một lúc nữa đi, cậu ấy chắc rất muốn gặp em.” Âu Thần
mỉm cười nói, cố gắng không để ảnh hưởng đến tâm trạng Hạ Mạt.
“Vâng, em sẽ nói với Tiểu Trừng, mấy ngày nữa em và anh sẽ lại đến thăm Tiểu Trừng.”
“Ừ. Tối nay em có về nhà ăn cơm không?”
“Có.”
“Vậy thì anh về công ty trước, rồi về nhà đợi em nhé!”
“Vâng, em sẽ nhanh chóng về. Nhưng nếu anh đói thì cứ ăn cơm trước đi, không phải đợi em đâu.”
“Ừ, anh sẽ đợi em. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhìn chữ “cuộc gọi kết thúc” xuất hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười
trên gương mặt Âu Thần dần dần lắng xuống, ánh mắt anh cũng dần trầm mặc theo. Kể từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, Hạ Mạt đã thực sự làm như những gì cô nói, cố gắng làm một người vợ tốt, vô cùng dịu dàng và quan tâm,
cẩn thận từng li từng tí, dường như cô chỉ sợ làm anh tổn thương.
Có lẽ Hạ Mạt cảm thấy mắc nợ anh, cũng có lẽ cô muốn cố gắng bù đắp cho
anh. Thế nhưng cô đã sai, từ đầu chí cuối đều là do anh mắc nợ cô, ép
buộc cô.
***Chập tối, gió nhè nhẹ thổi qua những tấm bia mộ trong nghĩa địa.
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại, giọng nói của Âu Thần tuy ấm áp
nhưng có cái gì đó không thoải mái, nhưng cô cũng không thể nào cảm nhận cụ thể được, chỉ có điều trong lòng cảm thấy nhói đau.
Cô đã mắc nợ Âu Thần quá nhiều.
Từ khi còn rất nhỏ, cho tới khi trùng phùng một lần nữa, cô hết lần này
đến lần khác làm tổn thương Âu Thần, hoặc là tình yêu của Âu Thành dành
cho cô quá mãnh liệt, hoặc là cô cho rằng tình yêu mãnh liệt đó là điều
vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng dần dần.
Hạ Mạt phát hiện ra chính tình yêu mãnh liệt đó luôn ở bên bảo vệ cô, nâng đỡ cô. Những khi cô gặp khó khăn, những khi cô yếu đuối nhất, Âu Thần
luôn dang rộng vòng tay che chở cho cô, nhưng đôi cánh tay ấy lại bị cô
gây thương tích đến mức chảy máu đầm đìa.
Lạc Hi đặt bó hoa cúc trắng lên phần mộ của Tiểu Trừng. Anh khẽ phủi bụi
trên hàng chữ Doãn Trừng, trên tấm bia có ảnh của cậu, cậu đang mỉm
cười, nụ cười trong trẻo giống như những thiên thần nhỏ trên trời.
Lặng lẽ nhìn Tiểu Trừng.
Lạc Hi dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Tiểu Trừng qua cơn gió
chiều chạng vạng thổi qua như thể đang nói chuyện với anh.
Dịu dàng.
Lạc Hi cũng mỉm cười.
Anh đã nghĩ thông rồi. Những ngày tháng ở nước Mỹ, trái tim anh ngày càng
thêm bình yên cho nên Tiểu Trừng không phải lo lắng cho anh nữa.
Còn Hạ Mạt…
Khi cô ấy nhận cuộc điện thoại đó, Tiểu Trừng trên trời cũng biết đó là
cuộc điện thoại của Âu Thần, đúng không? Tiếng Hạ Mạt và Âu Thần nói với nhau, tình cảm ấm áp dịu dàng trong lời nói của Hạ Mạt, dáng vẻ ngẩn
ngơ của cô nhìn chiếc điện thoại, tất cả đều thể hiện điều đó, cho nên
Tiểu Trừng cũng nhận ra được điều đó đúng không? Hạ Mạt bây giờ sống rất tốt, có Âu Thần luôn ở bên cạnh cô, có Âu Thần luôn yêu thương không xa rời cô, bảo vệ cô. Hạ Mạt từ rày về sau sẽ sống hạnh phúc an bình, cho
nên Tiểu Trừng đã yên tâm được rồi đúng không?
Nghe tiếng bước chân Hạ Mạt bước lại.
Lạc Hi quay lại nhìn cô, trong quầng hồng buổi xế chiều, gương mặt cô tinh
khiết như ngọc, mái tóc dài dày như rong biển nhẹ bay theo gió. Nhìn bia mộ Tiểu Trừng, ánh mắt cô chan chứa nỗi nhớ khôn nguôi và những tình
cảm ấm áp.
“Tiểu Trừng, chị và anh Lạc Hi đến thăm em đây.”
Doãn Hạ Mạt cũng từ từ quỳ xuống trước mộ của Tiểu Trừng, ánh mắt lưu luyến
nhìn gương mặt rặng rỡ của Tiểu Trừng, cô thì thầm kể cho Tiểu Trừng
nghe rất nhiều, rất nhiều việc kể từ khi cậu mất đi. Con mèo đen Sữa Bò
béo lên nhiều cho nên thích ngủ nhiều hơn trước. Bộ phim cô nhận tham
gia đóng có tên là Họa cảnh, người em trong bộ phim là Tiểu Thành, có âm đọc y như Tiểu Trừng, người chị cuối cùng cũng tìm thấy được người em đã mất.
“Vai người em đó là anh đóng đấy.” Lạc Hi cười nới với Tiểu Trừng, “nhưng
anh không biết vẽ tranh, cho nên trong bộ phim có rất nhiều tranh là
dùng tác phẩm của em, mọi người trong đoàn làm phim đều khen tranh của
em vẽ rất đẹp”.
“Lạc Hi diễn rất xuất sắc, có lúc rất giống, rất giống như thể em lại xuất
hiện trước mặt chị…”. Giọng Hạ Mạt ngưng lại, cô hít nhẹ một cái để giấu đi giọt nước mắt đang muốn trào ra, rồi cô lại mỉm cười, “À đúng rồi,
còn một tin tốt nữa báo cho em biết”.
Hạ Mạt từ từ đứng dậy.
Cảnh vãn chiều như say.
Gió nhè nhẹ thổi qua.
“Chị có thai rồi, bé đã được ba tháng,” Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng xoa xoa phần
bụng vẫn bằng phẳng của mình, gương mặt rạng rỡ nụ cười của một người
mẹ, “Tiểu Trừng, em sắp được làm cậu rồi đó”.
Đóa hoa cúc trắng mỉm cười hạnh phúc trong gió.
“Em nói, em sẽ trở thành đứa bé ở trong bụng chị, có đúng như thế không?”
Nụ cười của Hạ Mạt ngơ ngác, hồi lâu, cô lắc đầu cười dịu dàng, “cho dù
đó có phải là lời nói ngô nghê của em hay không, thì chị vẫn sẽ yêu đứa
con như yêu em vậy, sẽ cho nó học vẽ tranh từ nhỏ giống như em…”
Chiều rực hồng như chiếc áo voan đỏ.
Nhẹ nhàng chiếu lên Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt.
Họ đứng trước mộ của Doãn Trừng rất lâu.
Khi mặt trời từ từ buông xuống, hai người mới đứng dậy đi ra chiếc xe đang đỗ trước cổng nghĩa địa.
“Khi nào em bé ra đời, nhớ báo cho anh một tiếng, anh sẽ gửi quà từ New York về cho nó.” Lạc Hi bước khoan thai chầm chậm theo sau Hạ Mạt đi về phía trước. Gần đây anh có xem mấy cuốn sách nói về việc mang thai nên biết
rằng khi mang thai thì không thể đi nhanh được.
“Anh vẫn muốn quay trở lại New York sao?” Doãn Hạ Mạt hỏi Lạc Hi.
“Anh đang theo học chương trình chuyên tu lớp đạo diễn điện ảnh tại Đại học
New York, nay phải học nốt cho xong.” Lạc Hi hít lấy gió chiều ngày
xuân, mát rượi và trong lành, “Cảm giác được trở lại trường thật tuyệt,
dường như con người lại thuần khiết hơn.”
“Anh vẫn luôn là một học sinh xuất sắc.”
“Nhưng mà ngày đó em cũng có để ý đến cái chất xuất sắc của anh đâu, em hùng
hùng hổ hổ nói với anh, Lạc Hi, tôi sẽ đuổi anh đi!” Lạc Hi cười giống
như bao nhiêu năm về trước dưới cây anh đào đang nở rộ hoa, trong đáy
mắt người thiếu niên đó có làn sương long lanh.
“Thế sao!”
Hạ Mạt cũng khe khẽ cười, cô giật mình nhớ ra cái đêm hôm uống bia say ấy, trong men say tay cầm chai bia, lần đầu tiên hoan nghênh anh đến sống
trong gia đình mình.
Bất giác không biết…
Thời gian đã qua rất lâu, rất lâu rồi.
Cô đã từng đề phòng anh như kẻ địch, đã từng bị anh ôm chặt vào lòng, đã
từng thề ước mãi mãi không rời xa nhau, đã từng vì sự hiểu nhầm của anh
mà âm thầm bỏ đi. Còn giờ đây, mọi chuyện đã dần cuốn đi theo gió, cô và anh tự nhiên đã trở thành những người bạn cũ.
“Ở New York sống vui vẻ không?” Trong ánh hoàng hôn, Hạ Mạt nhìn Lạc Hi chăm chú, “Nếu không quen ở đó, anh hãy về đây nhé”.
“Thực ra ở đâu cũng như vậy thôi.” Lạc Hi quay đầu, bắt gặp ánh mắt Hạ Mạt,
anh cười trong làn gió nhẹ, Lạc Hi nói, “Trước đây trong lòng anh luôn
có cảm giác không an toàn, luôn sợ mất đi người mình yêu quý nhất, anh
sợ sau khi mất đi người đó, sẽ bị hủy diệt trong địa ngục, cảm giác
không an toàn đó khiến anh trở nên yếu đuối và nguy hiểm, chính vì thế
anh đã làm tổn thương em rất nhiều. Bây giờ anh đã hiểu, yêu một người
chỉ cần để trong lòng là được rồi, tình cảm nằm sâu trong đáy lòng thì
không ai có thể cướp đi được, cũng không sợ mất đi. Cho nên anh đã mãn
nguyện rồi, dù ở bất cứ nơi nào anh cũng đều thấy sự thanh thản và bình
yên. Cảm ơn em, Hạ Mạt, cảm ơn em đã cho anh cảm giác thanh bình ấy.”
“…”
Hàng mi Doãn Hạ Mạt khẽ động, dần dần, khóe miệng cô nở một nụ cười tĩnh lặng, trong lòng cô cũng tĩnh lặng, cô nói với anh:
“Cảm ơn anh, Lạc Hi.”
Ánh mặt trời lặn xuống, nhuộm đầy mặt đất nồng nàn dịu dàng.
Gió ngừng thổi qua những nấm mộ.
Bóng anh và cô càng lúc càng xa, khuất nơi cuối đường.
***Hôm ấy, Doãn Hạ Mạt về đến nhà thì đã chín giờ tối, Âu Thần đã nấu xong món cháo gan. Thấy Hạ Mạt về, Âu Thần bắt đầu nổi lửa xào đĩa rau mà anh đã rửa sạch trong khi chờ cô. Khi Hạ Mạt thay bộ quần áo mặc ở nhà từ
trong phòng bước ra, mùi thức ăn đã bày biện ngay ngắn trên bàn ăn thơm
phức.
“Trước đây em chả bao giờ nghĩ nổi anh lại biết vào bếp đấy, đã thế nấu lại ngon được thế này.”
Hạ Mạt nếm thử thìa cháo gan, mùi vị thơm ngon lẫn với vị đặc trưng của
gan lợn, thêm chút hành ăn rất ngon. Chàng thiếu gia Âu Thần lạnh lùng
cao quý trước đây bây giờ đã là người chồng đeo tạp dề vào bếp giúp vợ,
thời gian dường như đã thay đổi tất cả, Hạ Mạt mỉm cười đôi chút kinh
ngạc.
“Em ăn nhiều hơn một chút nhé. Sách nói khi mang thai mỗi tháng đều phải bổ sung thêm gan lợn.”
Âu Thần ngắm nhìn Hạ Mạt đang ăn, cô ăn thật ngon, nụ cười dần xuất hiện
trên môi. Nhưng rồi ánh mắt Âu Thần bỗng nhiên lại trở nên trầm lắng, do dự hồi lâu, anh cất tiếng nói, “Thời gian này công ty tồn đọng quá
nhiều việc cần phải xử lý, sau này không thể đưa em đến trường quay rồi, có thể cũng khó về kịp ăn cơm cùng em được nữa”.
“… Ồ.”
Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc cô liền cười nói.
“Không sao đâu, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, anh yên tâm đi… anh cũng nên
ăn nhiều đồ ăn một chút, hôm nay vừa đến trường quay, vừa đến công ty,
vừa ở nhà chuẩn bị cơm tối, chắc anh rất mệt.” Cô dịu dàng gắp miếng
sườn chua ngọt bỏ vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Âu Thần.
Âu Thầm gặm hết miếng sườn rồi bỏ xương ra.
Hạ Mạt lại gắp cho anh thêm miếng đậu hũ.
Âu Thần ăn hết miếng đậu, rồi gắp cho Hạ Mạt miếng thịt gà.
Hạ Mạt ăn miếng thịt gà.
Vừa ăn vừa luôn miệng khen, rồi Hạ Mạt cũng gắp cho Âu Thần những miếng thịt gà.
Như hai đứa trẻ, Hạ Mạt và Âu Thần cứ gắp đi gắp lại thức ăn cho nhau, làm
như đó là một trò chơi thú vị, người này nhìn người kia ăn, rồi lại nhìn nhau phì cười. Cô cười thật hạnh phúc, đôi mắt sáng rực, nhưng Hạ Mạt
lại không cảm nhận ra nỗi cô đơn hiu quạnh ẩn chứa trong lòng Âu Thần.
Âu Thần vì lo sau khi anh tới công ty bận công việc, cô ở nhà một mình
không có ai chăm sóc nên anh và Hạ Mạt đã quay về sống trong ngôi biệt
thự nhà họ Âu. Sau khi ổn định xong, Doãn Hạ Mạt rất ít khi được gặp Âu
Thần.
Âu Thần ngày nào cũng đi từ sáng sớm tới khuya mới trở về. Sáng nào Hạ Mạt cũng chỉ được thấy bữa sáng đã được Âu Thần chuẩn bị, bữa trưa và bữa
tối thì quản gia Thẩm cũng chuẩn bị cho cô rất kỹ lưỡng, nếu cô bận quay phim, quản gia Thẩm sẽ đưa cơm cho cô rất đúng giờ.
Mọi sinh hoạt hàng ngày của cô đều được mọi người lo liệu từng li từng tí.
Phòng tắm ngày nào cũng được cọ rửa sạch sẽ, sợ cô bị ngã, đồ sứ trong
đó được thay toàn bằng đồ chống trơn, dép của cô cũng được đổi thành dép có đế chống trơn, cầu thang cũng được đổi thảm mới, dày và mềm.
Việc quay bộ phim Họa cảnh đang đi vào giai đoạn cuối.
Ngày nào Doãn Hạ Mạt cũng bận rộn công việc ở trường quay. Thi thoảng, trong những khoảng thời gian trống đợi quay cảnh tiếp, Hạ Mạt ngẫu nhiên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm bóng hình ai đó, những ngày đầu Hạ Mạt
không ý thức bản thân mình muốn cái gì, cho đến một hôm xuất hiện một
bóng người cao lớn trong đám đông, cô đứng phắt dậy, tận đáy lòng dâng
trào cảm giác sung sướng!
Nhưng rồi cô phát hiện ra người đó không phải là Âu Thần.
Trong lòng thất vọng vô cùng.
Làm như đã lâu lắm rồi cô không được gặp Âu Thần.
Có lần Hạ Mạt gọi điện cho Âu Thần, thế nhưng trong cuộc điện đó, Âu Thần
như thể đang cách cô rất xa, rất xa. Có nhiều khi Hạ Mạt cố đợi Âu Thần
đến tận khuya, có lẽ quản gia Thẩm thông báo nên mỗi khi qua mười một
giờ mà cô vẫn chưa ngủ, Âu Thần liền gọi điện cho cô, khuyên cô hãy vì
đứa bé mà đi ngủ sớm.
Trong giấc ngủ nhiều lúc cô cảm giác được Âu Thần bên mình.
Cảm giác được Âu Thần đang nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng
vuốt lên trán, lên tóc cô, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó ngồi bên
giường cô hồi lâu.
Việc mang thai khiến cô trở nên ngủ nhiều kinh khủng, mỗi lần muốn tỉnh dậy
trong giấc mơ xem có phải là Âu Thần hay không là mỗi lần cô không sao
tỉnh giấc nổi để nhìn thấy được Âu Thần thật sự.
Ngày ngày đi quay phim, Trân Ân đều đi cùng Hạ Mạt.
“Này, Hạ Mạt à, mang thai cần phải kiêng nhiều thứ lắm đó, thú vị lắm đấy!”
Từ khi biết Hạ Mạt có thai, Trân Ân rất có hứng thú với những kiến thức
về thai nhi, Trân Ân mua rất nhiều sách, và cũng tìm trên mạng được
nhiều chuyện về thai nhi vừa hợp lý vừa vô lý, “Nghe nói, khi mang thai
không được đóng đinh vào tường, không được ngồi trên giường cắt đồ…”.
Trân Ân nói về những phong tục cổ quái lạ đời đầy phấn khởi, lại hay trêu chọc Doãn Hạ Mạt.
“… À, cậu đọc cái này đi, vô lý chết đi được! Nói là người có thai thì không được ăn nho!”
“Vì sao?”
“Nó nói ăn nho thì thai sẽ thành thai quả nho.”
“Nói bậy!” Doãn Hạ Mạt không nhịn được lại cười lên, mấy tờ giấy trên tay
Trân Ân đều là những chuyện ngụ ngôn gây cười tải từ mạng về.
“… Người mang thai còn không được ăn thịt dê!” Trân Ân kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.
“Tại sao?”
“Vì nếu như ăn thịt dê, thì đứa bé sau này sẽ là con dê cuồng.”
“Lại nói bậy!” Doãn Hạ Mạt cười như sắp vỡ cả bụng.
Thấy Doãn Hạ Mạt cười vui như tết, Trân Ân hít một hơi lại hứng chí vỗ tay
nói tiếp, “Cậu thông minh đấy chứ, không dễ gì mắc lừa, đây toàn ra
những chuyện cười viết trên mạng! Đỉnh quá nhỉ?”
Nói đoạn, Trân Ân lại nhìn vào bụng Hạ Mạt rồi nói, “Lộ một chút rồi đây
nè, mấy ngày nữa quay phim xong rồi, lúc đó cậu có thể tĩnh tâm ở nhà
nghỉ ngơi rồi đó. Quần áo cho em bé cậu không cần phải mua, mình bao
hết! Ai bảo mình là mẹ nuôi của bé làm gì? Ha ha, con trai hay con gái
đáng yêu của mẹ…”
Trân Ân say sưa tưởng tượng, miệng ngân nga bài Khúc hát ru. Doãn Hạ Mạt cũng cười, mọi tâm tư cũng tan biến hết đi, trong lòng bỗng có cảm giác mơ màng, nếu như cũng kể những chuyện này với Âu Thần, nên
như thế nào mới thú vị đây…
Ý nghĩ này thoáng xuất hiện trong đầu, Hạ Mạt lại tần ngần.
Âu Thần…
Bắt đầu từ lúc nào cô đã luôn nghĩ về Âu Thần như vậy.