Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Chương 4: Chương 4: chương 4




Chiếc xe Lincoln thân dài đang chạy trên con đường dưới ánh nắng chiều, người tài xế trong bộ đồng phục đang chăm chú với công việc lái xe của mình. Doãn Hạ Mạt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lướt qua, hình như cô đang suy nghĩ điều gì đó. Tối hôm qua Âu Thần đã đến bệnh viện, anh không đề cập đến những việc đã xảy ra ở tiệm áo cưới, chỉ hỏi cô ngày mai có thể bớt chút thời gian để đi gặp một vị khách quan trọng hay không.

Hôm nay trong bệnh viện không có nhiều việc.

Doãn Hạ Mạt đã lo lắng những lời nói xằng bậy của tên phóng viên kia sẽ làm tổn hại đến Tiểu Trừng, nhưng lúc sáng sớm ở trong vườn, khi nhắc đến vấn đề này, Tiểu Trừng lại khẽ cười rồi nói với cô:

“Chị à, thật ra từ nhỏ em đã bắt đầu nhớ rõ mọi việc rồi, lúc đó hình như mỗi ngày đến rạng sáng mẹ mới trở về, say khướt, mùi rượu còn rất nồng, có khi ở trong phòng la lối lớn tiếng, lại có khi để nhạc rất to rồi hát hò nhảy múa liên tục, có lúc thì đột nhiên gào khóc…”

“Tiểu Trừng…”

Doãn Hạ Mạt rất ngạc nhiên, cô luôn cho rằng một đứa trẻ hai, ba tuổi sẽ không thể nhớ được những gì xung quanh mình, cho nên mỗi lần nhắc đến mẹ, tuy cô kể không nhiều, nhưng cô vẫn cố gắng để Tiểu Trừng cảm thấy mẹ là một người dịu dàng và gần gũi.

“Em không biết tại sao mẹ lại luôn uống nhiều rượu như thế, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao mẹ lại tự sát”, Tiểu Trừng nhìn về phía những hàng cây xanh trong vườn, nụ cười dịu dàng, “nhưng em rất yêu thương mẹ, mỗi lần, trước khi mẹ đến quán bar làm việc, mẹ đều hôn em một cái, trước khi ngủ mẹ cũng hôn em, tuy mẹ thường đánh thức em và có lúc mùi rượu trên người mẹ rất nồng, và cũng có lúc nước mắt mẹ rất lạnh”.

“Ừ! Mẹ là một người như vậy.” Doãn Hạ Mạt nắm lấy tay Tiểu Trừng tưởng nhớ chuyện xưa rồi nói, “Lúc nhỏ chị không thích việc mẹ thường bỏ chị ở nhà một mình mà đi, chị không thích mẹ luôn làm căn nhà rối tung lên, mẹ rất ít khi làm cơm cho chị ăn nhưng mẹ lại hay mua rất nhiều váy đẹp cho chị mặc, tuy có một khoảng thời gian nhà mình rất nghèo, mẹ vẫn gọi chị là “công chúa nhỏ” rồi hôn chị, mẹ còn mua cho chị sợi dây chuyền lấp lánh. Mẹ cũng rất yêu thương em, mẹ giống như là một con sâu rượu, coi rượu như mạng sống của mình, nhưng những lúc nhớ đến em, một ngụm rượu mẹ cũng không uống”.

Doãn Trừng quay qua nhìn chị.

Trong mắt chợt hiện lên một thứ ánh sáng mơ hồ.

“Chị, mẹ rất yêu thương em đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hạ Mạt dịu dàng nói rồi nhìn thẳng vào mắt cậu em trai.

“Tiểu Trừng, em biết không? Trên thế giới này không có người nào hoàn mỹ. Có lẽ mẹ và những người mẹ của những đứa trẻ khác không giống nhau, mẹ thích hát, thích uống rượu, thích náo nhiệt, thích cái đẹp, thích đàn ông thậm chí là uống rượu say không cẩn thận té ngã từ trên sàn xuống mà chết, nhưng mẹ thương yêu chị em mình, đối với chị em mình mà nói, mẹ luôn là một người mẹ tốt.”

“Em hiểu rồi”, Doãn Trừng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai cô, “chị, chị không cần lo lắng, em hiểu mà…”.

Tiểu Trừng từ nhỏ đã lanh lợi, thậm chí trước giờ cũng không hề hỏi qua chuyện của cha cậu, giống như chỉ cần có chị thì đã đủ lắm rồi.

Doãn Hạ Mạt nghĩ ngợi một lát rồi khẽ mỉm cười.

Chỉ cần không làm hại đến Tiểu Trừng, những tin tức bậy bạ đó cứ mặc họ, bây giờ cô vốn không còn đủ sức lực để quan tâm đến những chuyện đó.

Chỉ là…

Trong đầu Doãn Hạ Mạt lại hiện lên hình ảnh của nữ phóng viên đó, cô ta nói sẽ vạch trần tất cả những gì liên quan đến cô cho công chúng biết sao?

Là tất cả…

Chẳng lẽ bao gồm cả những quá khứ đen tối đã được che giấu sao?

Bàn tay đang thả lỏng trên đầu gối bất giác nắm chặt lại.

Ngoài cửa sổ có làn gió mát lạnh thổi vào.

Doãn Hạ Mạt hít một hơi thật sâu để rồi từ những dòng hồi ức quay về với hiện tại, không nên nhớ lại những chuyện quá khứ khiến mình phải phiền muộn đó nữa. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe vụt lướt qua, quen thuộc biết bao. A! Đôi mắt Hạ Mạt chợt vụt sáng! Con đường rợp bóng mát này chính là nơi ngày ngày hai chị em cô đã đi qua để đến trường những năm sau khi cô và Tiểu Trừng được cha mẹ Doãn nhận nuôi.

Vào thời điểm nóng nhất của mùa hạ, hàng cây hai bên đường rậm rạp cao vút, ánh mặt trời lấp ló qua những kẽ hở của tán lá cây rọi xuống, bên đường thường hay có bọn trẻ con chơi đùa náo nhiệt, chúng thích thổi bong bóng nước, trong những cơn gió của mùa hạ, những bọt bong bóng đủ màu sắc tuyệt đẹp nhẹ nhàng bay lên trời xanh…

Lần đầu tiên gặp được Âu Thần cũng chính tại nơi đây.

Năm đó cô mười một tuổi, Âu Thần mười bốn. Khi Hạ Mạt tỉnh lại sau cơn hôn mê, Âu Thần đang ở trên cao cúi xuống nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng có vẻ như đang nghiền ngẫm, làm như cô giống một con búp bê vậy. Âu Thần đã đồng ý với lời thỉnh cầu của cô, nhưng lại yêu cầu cô đứng trên bãi cỏ làm bệ đỡ để mũi tên của cậu phóng thẳng vào trái táo cô đội trên đầu!

Khi mũi tên dài phóng xuyên qua trái táo trên đỉnh đầu Hạ Mạt, lực bay và tiếng gió xé toạc không khí của nó khiến cho sống lưng Hạ Mạt ướt sũng mồ hôi lạnh, cũng chính là lúc Hạ Mạt ghi nhớ người thiếu niên có tên Âu Thần có một trái tim lạnh lùng như thế nào.

Sau lần đó Âu Thần hình như đã quyết định xông vào cuộc đời cô. Mỗi lần cậu từ nước ngoài trở về đều phải tìm đến cô, đem đến cho cô đủ thứ quà. Có lúc là chuỗi dây chuyền được xuyên bởi những viên ngọc trai màu hồng, có lúc là vòng đeo tay được nạm bằng đá quý, có một lần cô muốn một con búp bê, cậu đã tặng cho cô một con búp bê rất giống cô, hình như là được chế tác mô phỏng theo bức chân dung của cô.

Cũng trong thời gian này, chức vụ của cha nuôi được đảm bảo, công việc lại nhẹ nhàng, tiền lương thì không ngừng tăng lên, các món ăn trên bàn ăn ngày càng nhiều, Tiểu Trừng cũng ngày một cao lên trông thấy, mỗi ngày bất kể là ở trường học hay ở nhà, Tiểu Trừng đều rất lạc quan vui vẻ. Tuy có lúc sự ngang ngược bá đạo và lòng ham muốn độc chiếm của Âu Thần thường làm cho lòng cô phải phiền muộn, song so với tất cả những gì mà cô nhận được, Hạ Mạt vẫn thấy cảm kích Âu Thần vô cùng.

Khi đó là khoảng thời gian yên bình nhất thời thơ ấu của cô.

Thậm chí Hạ Mạt đã tham lam cầu xin để có thể mãi mãi được tiếp tục cuộc sống như thế.

Mãi tới khi có sự hiện diện của Lạc Hi, mãi đến khi tai nạn đó xảy ra, mãi tới những đợt sóng gió như những cơn ác mộng ập đến khiến cô không chịu đựng nổi thì cô mới hiểu ra rằng hạnh phúc mà cô có được khi dựa dẫm vào người khác rút cục chỉ như lâu đài trên cát, trong phúc chốc nó sẽ ầm ầm sụp đổ.

“Cô Doãn, thiếu gia đang ở phòng khách đợi cô.”

Chiếc xe Lincoln dừng lại trong khu vườn biệt thự, quản gia Thẩm mở cửa xe cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh.

Tòa nhà xây dựng theo kiến trúc kiểu châu Âu ba tầng màu trắng, đồ sộ, trang trọng, cho dù bây giờ đã là mùa thu nhưng bãi cỏ trong vườn vẫn được chăm sóc xanh tốt. Chiếc bàn tròn màu trắng vẫn được đặt ở chỗ cũ, bể bơi ngoài trời ở đằng xa lóng lánh màu xanh da trời, Hạ Mạt cũng đã biết còn có một bể bơi nữa ở trong nhà, Âu Thần lúc nhỏ chỉ thích bơi trong đó.

Thời gian như dừng lại.

Đã sáu năm Hạ mạt không đến, ở đây vẫn giống như ngày xưa, giống như từ trước tới giờ chưa từng xảy ra nhiều chuyện đến thế, dường như nơi đây mãi mãi dừng lại ở thời niên thiếu của cô và Âu Thần.

Hạ Mạt bước vào phòng khách.

Âu Thần đang ngồi trên chiếc sofa màu da bò được làm từ gỗ hồ đào, đối diện anh là người đàn ông người Pháp, cô người hầu đang rót cà phê cho hai người, mùi cà phê thơm phảng phất trong căn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, Âu Thần quay đầu nhìn cô với ánh mắt sâu lắng. Anh đứng dậy đi về phía Hạ Mạt, ôm nhẹ vai cô rồi dẫn cô đến trước mặt người đàn ông đó.

“Hạ Mạt, đây là cha anh, ông Robert Mesmer.” Nghe lời giới thiệu của Âu Thần, Doãn Hạ Mạt ngây người ngạc nhiên nhìn người đàn ông Pháp đã đứng dậy ngay bên cạnh mình. Đây là lần đầu tiên cô gặp bố Âu Thần, từ ngày quen biết Âu Thần, cậu chưa bao giờ kể về bố mẹ của mình, còn cô thì cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy phim ảnh hay tranh tượng gì của bố mẹ anh.

Doãn Hạ Mạt lễ phép mỉm cười khẽ nói:

“Rất vinh hạnh được gặp bác.”

Ông Robert nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, cặp mắt xanh biếc, phong độ chững chạc, ở ông là sự kết hợp kỳ diệu giữa sự gò bó của giới thượng lưu và sự lãng mạn của người đàn ông Pháp. Âu Thần không hề giống cha mình, có lẽ anh giống mẹ hơn.

“Cha! Đây là Doãn Hạ Mạt, người sắp kết hôn với con.” Âu Thần nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dùng tiếng Trung Quốc mẹ đẻ giới thiệu.

Ông Robert nắm lấy tay Doãn Hạ Mạt, một nụ hôn xã giao được đặt lên mu bàn tay cô. Tiếng Trung Quốc của ông không lưu loát lắm, ông nhìn cô và nói:

“Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp thanh tú.”

“Bác quá khen rồi ạ.”

Tâm trạng Hạ Mạt rối bời. Vào thời khắc được giới thiệu với cha Âu Thần, cô chợt cảm thấy như vừa tỉnh mộng. Cô và Âu Thần thật sự sắp phải kết hôn rồi, chính là vào cuối tháng này, sau sáu ngày nữa cô sẽ chính thức trở thành vợ của Âu Thần.

“Cha chúc các con có một cuộc hôn nhân hạnh phúc”, ông Robert nhìn sang Âu Thần, “Ocean, cho dù mẹ con đang ở trên thiên đường, bà ấy cũng sẽ rất hạnh phúc về cuộc hôn nhân này”.

“Con cảm ơn cha.”

“Trước khi hôn lễ kết thúc, cha sẽ ở lại thành phố này, tại biệt thự ngoại ô, nếu có gì cần cha giúp đỡ, hãy nói với cha.”

“Cha có thể ở lại đây…” Âu Thần nhìn cha.

“Không được, như thế sẽ phiền đến con.” Ông Robert đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói, “Một người bạn đã hẹn cha uống trà, bây giờ cha phải đến chỗ hẹn rồi, ấn định thời gian cụ thể cho hôn lễ xong thì báo cho cha hay nhé”.

“Dạ, thưa cha.”

Lúc đi ngang Hạ Mạt, ông mỉm cười gật đầu chào cô, sau đó bóng dáng ông khuất dần sau cánh cửa phòng khách. Tách cà phê trên bàn vẫn còn nóng, ông thậm chí không thể ngồi lâu hơn một chút.

Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang Âu Thần.

Âu Thần và cha anh…

Tại sao lại lịch sự và xa lạ như người ngoài thế?

Bàn tay Âu Thần như vô thức ôm chặt lấy vai cô, Âu Thần thất vọng nhìn theo cha mình đang rời khỏi như một đứa trẻ, nhưng sự thất vọng ấy không mãnh liệt, giống như anh đã quen với nó rồi. Khoảng khắc ấy đã qua, Âu Thần đã lấy lại sự bình tĩnh quen thuộc thường ngày, anh cúi đầu nói với Hạ Mạt:

“Anh có một thứ muốn cho em xem.”

***

Ánh nắng chiếu rọi qua lớp kính tủ trưng bày của tiệm áo cưới trong suốt như pha lê, bên trong trưng bày các kiểu áo cưới mỹ lệ, được tô điểm thêm vài nhánh hồng phấn, như một vương quốc ấm áp ngọt ngào.

Trên con đường đối diện tiệm áo cưới, một chiếc xe hơi màu trắng đã đậu rất lâu.

Lạc Hi thẫn thờ nhìn những đôi tình nhân ra ra vào vào tiệm áo cưới, nét mặt của họ thân mật như thế, ánh mắt nhìn nhau âu yếm, trao nhau nụ cười thắm thiết, họ như được ánh hào quan của hạnh phúc bao phủ.

Cô ấy…

Cũng như vậy chứ?

Ở cái nơi mà anh không thể nhìn thấy được, Hạ Mạt và Âu Thần cũng đang thân mật như vậy, Hạ Mạt sẽ đích thân vào bếp làm cơm cho Âu Thần, sẽ có mặt nhẹ nhàng vuốt tóc cho Âu Thần những lúc anh ta ngủ…

Lạc Hi đột nhiên nhắm nghiền đôi mắt lại!

Đau khổ khiến Lạc Hi cảm thấy trái tim mình như có hàng vạn mũi tên xuyên qua, lại có cảm giác như đang lạc trong lớp sương mù dày đặc, mờ mịt không lối thoát, không biết nên làm thế nào mới đúng. Lạc Hi rất muốn hận Hạ Mạt nhưng trong từng cơn ác mộng, anh vẫn đều cố hết sức cầu xin cô đừng bỏ đi…

Sáu ngày nữa Hạ Mạt sẽ kết hôn.

Lạc Hi cố lục lọi trong trí nhớ xem ngày hôm qua, trong đôi mắt của Hạ Mạt có hay không chút do dự và lưu luyến với anh, cho dù sự luyến tiếc ấy chỉ là mỏng manh thì có lẽ anh cũng sẽ bỏ mặc tất cả để chạy đến cầu xin cô, cho dù phải vứt bỏ lòng tự trọng, cho dù kết quả lại bị cô ấy làm tổn thương thêm lần nữa, chỉ cần có cô ấy, chỉ cần cô ấy lại có thể như lúc trước, dịu dàng ngồi cạnh anh!

Hình như…

Trong mắt cô ấy… thoáng chút u sầu…

Lạc Hi do dự cầm lấy điện thoại…

Ngón tay anh còn chưa kịp bấm số thì cửa tiệm áo cưới đối diện lại có khách từ trong đi ra, bên trong đó, chiếc áo cưới thuộc về Hạ Mạt đã không còn nữa!

Là cô ấy đã đem nó đi rồi ư…

Nỗi đau tận sâu trong trái tim anh lại càng mãnh liệt, cô ấy không thể chờ được nữa sao?! Chiếc điện thoại trong tay anh từ từ rơi xuống, đôi môi Lạc Hi nhợt nhạt cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo, cũng đúng thôi, cuối cùng thì sau sáu ngày nữa, cô ấy cũng phải kết hôn.

***

Cửa phòng vừa được mở ra.

Trong phòng đặt một tấm gương lớn tranh trí bằng những hoa văn cổ điển bằng đồng gấp thành ba lớp kéo ra, tấm kính sáng choang phản chiếu ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau như ánh sáng của những vì sao.

Đôi mắt Doãn Hạ Mạt hoa lên.

Chiếc áo cưới trắng muốt, hoa văn kiểu cổ điển, những đường nét thon dài mềm mại, vòng hoa đội đầu được đính đầy sao sáng và hoa bách hợp, giống như nàng công chúa bước ra từ mùa xuân trong truyện cổ tích. Đứng cạnh chiếc áo cưới có mấy cô người làm, tay cầm hộp trang sức các loại và một người thợ may trong tay đang cầm thước dây, và rồi lại còn có cả Doãn Trừng đang đứng kế bên.

“Chị…”

Doãn Trừng mỉm cười gọi cô.

“Tại sao em ở đây?” Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên hỏi. Lúc cô rời khỏi bệnh viện, rõ ràng là cậu em trai còn đang ở phòng bệnh đọc truyện tranh mà.

“Vì em không muốn nhìn thấy hình ảnh chị mặc áo cưới sau anh Âu Thần.” Doãn Trừng cười rồi nhìn về phía Âu Thần đang đứng ở phía sau cô, giữa hai người con trai này hình như đã có một cuộc thỏa thuận ngầm.

Vì sự xuất hiện của đám phóng viên ngày hôm qua, nên Hạ Mạt không thử được áo cưới, chiếc áo cũng tạm thời để lại trong cửa tiệm. Tối qua nhân lúc Hạ Mạt rời khỏi phòng bệnh, Âu Thần đã hỏi Tiểu Trừng:

“Em đã thiết kế áo cưới cho Hạ Mạt à?”

“… Vâng.”

Doãn Trừng đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, anh Âu Thần hỏi việc này chắc là đã biết những chuyện xảy ra ở tiệm áo cưới chiều nay. Như vậy, anh Âu Thần cũng biết chị đã gặp lại anh Lạc Hi rồi sao?

“Nhưng, áo cưới trong hôn lễ anh đã sớm giao cho nhà thiết kế nổi tiếng Quý Do Mỹ rồi, áo đã may xong, ngày mai sẽ được chuyển từ Nhật về.” Âu Thần nói.

Doãn Trừng vô cùng thất vọng.

Danh tiếng của nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng Quý Do Mỹ ngay cả một người không quan tâm gì mấy đến thời trang như cậu cũng phải biết đến, chiếc áo cưới đó nhất định sẽ cực kỳ lộng lẫy.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Doãn Trừng, Âu Thần mỉm cười và nói, “Nhưng anh quyết định sẽ dùng chiếc áo cưới do chính tay em thiết kế vào ngày hôn lễ”.

“Thật sao?” Doãn Trừng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói.

“Thật” Âu Thần gật đầu, “Còn nữa, anh sẽ mời một thợ may giỏi nhất để giúp em hoàn thành nốt những phần còn lại của chiếc áo cưới này. Nhưng anh có một điều kiện…”.

“Là gì?”

“Khi lần đầu tiên Hạ Mạt mặc áo cưới, anh muốn em ở bên cô ấy.”

Tấm màn che màu đỏ tía hoa lệ chầm chậm kéo ra.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào phòng qua lớp kính cửa sổ, như ánh sáng của những viên pha lê đang nhẹ nhàng chảy xuống, mặt gương phản xạ ánh sáng chiếu lên người Doãn Hạ Mạt khiến người ta cảm giác hư ảo, mơ mộng.

Âu Thần nhìn cô chăm chú.

Chiếc áo cưới trắng tinh, thuần khiết càng tôn thêm nước da trắng nõn nà của Hạ Mạt, ánh mắt cô long lanh như biển cả, vòng hoa đội đầu đính đầy những ngôi sao xinh xắn khiến đôi môi của Hạ Mạt như đang ánh lên một nụ cười. Hạ Mạt cầm trong tay một đóa hoa bách hợp nở rộ, cô đứng yên, lộng lẫy như một nàng tiên cá trong câu truyện cổ tích khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên mê ly huyền ảo.

Cô người hầu mở chiếc hộp trang sức trong tay.

Ánh mắt Âu Thần lướt qua chiếc hộp, anh đưa tay lấy ra một sợi dây chuyền đá quý được chạm trổ bằng hoa văn phục cổ rồi bước đến trước mặt Doãn Hạ Mạt, hai tay anh nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, chiếc gáy thon dài trắng nõn, thùy tai của Hạ Mạt mịn màng như một đóa hoa màu trắng dịu dàng, mềm mại nhẹ nhàng rủ xuống, đôi hàng mi đen nhánh. Bàn tay Âu Thần bỗng run run, sợi dây chuyền đá quý khẽ phát ra những âm thanh va chạm, Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, và rồi… bắt gặp ánh mắt Âu Thần đang nhìn cô.

Bàn tay Âu Thần đặt lên gáy Doãn Hạ Mạt.

Đôi mắt anh sâu lắng.

Ánh mắt Hạ Mạt có vẻ hơi lúng túng.

Ánh nắng mùa thu chiếu rọi lên hai người họ, tạo nên một thứ ánh sáng bạc rực rỡ, đẹp lung linh như một bức tranh.

Chiếc áo cưới được may cực kỳ chuẩn, rất vừa vặn, duyên dáng mà tao nhã, giống như từng đường kim mũi chỉ đều theo số đo của cô mà làm. Doãn Trừng nói nhỏ với người thợ may dặn dò mấy câu, nhờ ông thắt chặt dây lưng một tí, hình như mấy ngày nay chị lại gầy đi. Người thợ may cẩn thận lấy số đo vòng eo của Doãn Hạ Mạt, gật đầu nói, “Hôm nay có thể sửa xong toàn bộ”.

“Chị, chị thật đẹp.”

Doãn Trừng thở nhẹ, từ nhỏ cậu đã biết chị mình rất đẹp, nhưng khi chị mặc trên người chiếc áo cưới lại càng đẹp hơn khiến lòng Doãn Trừng hơi nhói đau. Ánh mắt Doãn Trừng rốt cuộc cũng đã rời khỏi Hạ Mạt, cậu quay qua phát hiện Âu Thần vẫn còn đang chăm chú nhìn chị gái mình.

Còn chị, chị cứ thẫn thờ nhìn hình ảnh mình mặc chiếc áo cưới qua tấm gương. Âu Thần cũng nhìn chị thắm thiết, thứ ánh sáng sâu thẳm trong đôi mắt Âu Thần giống như sinh mạng anh ấy đang tồn tại trong sự vui buồn mừng giận của chị.

Âu Thần cũng yêu chị ấy sâu sắc như vậy ư…

Trong giây phút này, Doãn Trừng không muốn lại thắc mắc tại sao chị lại phải vội vàng lấy anh Âu Thần. Có lẽ, anh Âu Thần sẽ đem hạnh phúc đến cho chị.

Doãn Trừng mỉm cười, nói nhỏ với Hạ Mạt:

“Chị, em ra ngoài nghỉ một lát, thu dọn xong rồi thì gọi em nhé.”

“Được.”

Doãn Hạ Mạt quay đầu lại nói với Tiểu Trừng, cô chợt nhận ra hình như mấy phút vừa qua cô đã thả hồn đi đâu đó. Tiểu Trừng đã không còn ở trong phòng, người thợ may và các cô người làm cũng lặng lẽ rời khỏi. Doãn Hạ Mạt thẫn thờ quay đầu lại, ngắm mình trong gương lại lần nữa, tấm gương rất lớn, bên trong là ảnh cô và Âu Thần.

Trong ánh nắng chiều, Hạ Mạt mặc chiếc áo cưới trắng muốt, còn Âu Thần mặc bộ complet màu đen, một đóa hoa bách hợp tuyệt đẹp đặt giữa Âu Thần và cô, giống như sinh mệnh của Âu Thần, anh và cô đã được nối liền với nhau.

Sáu ngày nữa.

Âu Thần và cô sẽ kết hôn.

“Em sẽ không hối hận chứ?”

Giọng nói của Âu Thần nhẹ nhàng như ánh nắng trong suốt. Doãn Hạ Mạt lặng lẽ gật đầu. Âu Thần không nhìn cô, ánh mắt anh đang nhìn chăm chú vào hình ảnh cô dâu trong tấm gương, anh có cảm giác như hơi thở bị ghìm chặt trong cổ họng.

“Còn anh?”

Hạ Mạt bình tĩnh hỏi lại, trong lòng cô như đang có hàng ngàn con sóng chưa thành hình. Sáu ngày nữa, Âu Thần sẽ trở thành chồng của cô và cô sẽ trở thành vợ của anh ấy.

“Doãn Trừng đã từng nói với anh…”

Âu Thần chậm rãi nói, cổ họng anh hơi nghẹn lại.

“… em đã nói với cậu ấy, em lấy anh là vì yêu anh…”

Trong cái ánh nắng đang nhẹ nhàng chảy xuống, con sóng trong lòng cô bỗng trở nên dữ dội, sự yếu đuối và bất an được ẩn chứa trong giọng nói Âu Thần khiến Hạ Mạt hoảng hốt nhớ về những năm trước…

Ngày ấy, Âu Thần thời thơ ấu rất lạnh lùng và ngạo mạn, thỉnh thoảng anh lại bộc phát ra tính khí của một đứa trẻ cô độc, những lúc như vậy Hạ Mạt thường ở bên cạnh Âu Thần, cùng anh ăn cơm trong phòng ăn trường học, tối đến cô làm bài tập trong phòng đọc sách nhà Âu Thần, cô ở bên hồ bơi dùng khăn lau khô đầu cho anh…

Ngày đó, Âu Thần vẫn thường như một con mèo nhỏ cô độc, lúc vui vẻ đôi mắt anh sách ngời, lúc giận dữ lại ẩn núp trong một góc phòng, im lặng không nói một lời, lúc phẫn nộ anh thậm chí sẽ làm tổn thương đến người khác, nhưng chỉ cần dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành thì anh sẽ từ từ vui trở lại.

Dường như đó là sự ngăn cách của thời gian…

Tại sao tất cả những cảnh vật ở đây vẫn như cũ, nhưng lại giống như đã thay đổi hoàn toàn…

“Hạ Mạt, bất luận em có hối hận hay không…”

Thời gian trôi rất lâu dành cho sự chờ đợi câu trả lời của Hạ Mạt, ánh mắt Âu Thần từ tấm gương quay lại, anh cúi thấp đầu nhìn cô chăm chú, ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Khuôn mặt Doãn Hạ Mạt có chút nhợt nhạt, cặp mắt lộ rõ sự hoảng hốt, Âu Thần khẽ cúi người, nhẹ nhàng đặt lên vòng hoa trước trán cô một nụ hôn.

“… cả cuộc đời này em sẽ là cô dâu của anh.”

Môi anh nhè nhẹ hôn lên những cánh hoa đó.

Một cơn đau đột ngột dữ dội ùa vào trái tim Hạ Mạt, cô luống cuống đưa tay đẩy Âu Thần ra! Cơn đau dữ dội đó khiến cô không thể chịu nổi, không, càng không phải là vì Lạc Hi, cũng không phải vì bản thân cô, mà là vì Âu Thần…

Doãn Hạ Mạt chợt cảm thấy bản thân mình như một tên đao phủ, tàn nhẫn dùng dao xẻo thịt Âu Thần, nhưng vẫn luôn tỏ ra có bộ dạng lương thiện vô tội!

Những ân oán lúc trước cô đã quyết định quên hết. Bây giờ chính cô lại cầu xin Âu Thần hiến thận cho Tiểu Trừng. Âu Thần đã dùng sức khỏe của mình để làm cuộc trao đổi này, nhưng mà cô, hình như lại làm tổn thương Âu Thần, càng ngày càng làm tổn thương anh sâu sắc…

“…”

Cả người Âu Thần chết lặng như một tảng đá! Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh trở nên thất thần bất động, đôi mắt anh từ từ trầm lắng, nụ cười vụt tắt trên môi, bàn tay đang giơ giữa không trung từ từ buông xuôi xuống.

“Doãn Trừng đến giờ phải về bệnh viện rồi…”

Hạ Mạt không dám nhìn Âu Thần, cô nhìn xuống tấm thảm dưới nền nhà, bất chợt ánh mắt đụng phải bàn tay Âu Thần đang từ từ bóp chặt lại. Trái tim Doãn Hạ Mạt lại rỉ máu, bất giác cô dịu dàng khẽ nói.

“… đợi em thay đồ xong chúng mình sẽ cùng ra nhé.”

Chúng mình…

Tiếng thay đồ khe khẽ phát ra từ sau tấm màn đỏ tía, bên tai Âu Thần vẫn còn đọng lại hai từ “chúng mình” vừa mới đây của Hạ Mạt. Không biết đã bao lâu rồi, Doãn Hạ Mạt đã thay xong quần áo tiến đến bên cạnh mà Âu Thần vẫn còn ngây người thẫn thờ.

“Đi thôi.”

Doãn Hạ Mạt rất nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Âu Thần bước về phía cửa phòng.

Cánh tay Âu Thần hơi cứng đờ lại, dường như anh không dám tin vào sự thân mật đầu tiên này sau nhiều năm. Âu Thần nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn Hạ Mạt, khuôn mặt cô dịu dàng, ánh mắt trong nắng chiều như mặt biển không chút gợn sóng. Phút giây ngắm nhìn Hạ Mạt, trong lòng Âu Thần chợt như được gió biển ấm áp thổi qua mang theo hơi ấm của những cơn sóng óng ánh…

Doãn Hạ Mạt kéo tay Âu Thần rời khỏi phòng.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Người con trai đang được ánh mặt trời chiếu rọi đi bên cạnh cô, sáu ngày nữa, sẽ trở thành chồng cô.

***

Trong phòng nghỉ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Doãn Trừng đang ngồi trên chiếc sofa xem ti vi vội quay đầu lại, dưới ánh nắng, chị và anh Âu Thần đang bước vào phòng, nhìn thấy thần thái yên bình của chị đang khoác tay Âu Thần, trên gương mặt ốm yếu xanh xao của Doãn Trừng nở một nụ cười.

Đột nhiên lại nhớ tới bản tin trên tivi mà cậu vừa mới xem, Doãn Trừng phấn khởi vội vàng nói:

“Chị à, chị mau xem tivi đi.”

Doãn Hạ Mạt khó hiểu nhìn vào tivi, trên màn hình chợt xuất hiện khuôn mặt Lưu Bạo, nhưng hoàn toàn không giống với khuôn mặt hung hãn hiểm độc trong tiệm áo cưới chiều qua, gương mặt hắn ta bị đánh thành ra một bên tím một bên xanh, răng trong mồm bị đánh gãy hết, hắn đang lúng túng trông rất buồn cười như một chú hề. Đối mặt với ống kính, Lưu Bạo hình như rất phẫn nộ muốn la lối điều gì, nhưng cái miệng không còn răng và cái má đang sưng tấy khiến cho giọng nói của hắn nghe ra không rõ, cứ ú a ú ớ…

Ống kính chiếu đến gần.

Một phóng viên cầm micro nói, “… bây giờ là vụ việc phóng viên Lưu của tờ Tuần san Nổ bị một đám thanh niên bất lương vây đánh trên phố vào hồi bảy giờ tối hôm qua, phía cảnh sát đang tiến hành điều tra sự việc. Căn cứ vào những manh mối đầu tiên cho thấy vụ việc này có liên quan đên bản tin một năm trước của phóng viên Lưu dẫn đến việc một nghệ sỹ phải tự sát. Những người thân của nghệ sỹ này đã từng công khai đưa tin sẽ thuê những tay đánh thuê trừng phạt phóng viên Lưu, cho nên anh thường xuyên phải trốn tránh và thay đổi chỗ ở, nghe nói tối hôm qua họ đột nhiên có được thông tin chính xác địa điểm xuất hiện của phóng viên Lưu…”.

“Tuy không phải là cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng em thật sự rất vui!” Doãn Trừng cười lớn, “Hơn nữa hình như những tin tức không có thực của hắn ta lúc trước đã làm hại người khác, hạng phóng viên như hắn chịu sự trừng phạt như vậy coi như có được bài học!”.

Có chuyện trùng hợp vậy sao? Mấy tiếng đồng hồ sau khi cô tát Lưu Bạo, chính vào lúc Lưu Bạo sẽ đem chuyện cái tát phanh phui kích động cho tất cả mọi người đều biết thì đột nhiên lại xảy ra chuyện này, đã thế hắn lại còn “được xơi” một trận tơi bời…

Doãn Hạ Mạt nhìn sang Âu Thần.

“Cảm ơn.”

Cô khẽ nói.

Âu Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt rời khỏi màn hình ti vi, nói, “Không phải do anh. Anh chỉ kêu giới báo chí truyền thông, không được đem chuyện cái tát đó tuyên truyền ra ngoài, cho dù tên phóng viên đó có công bố trên tờ Tuần san Nổ thì anh cũng sẽ kêu những phóng viên có mặt ở hiện trường lúc đó phải trả lại chân tướng sự thật cho công chúng, Còn về việc hắn bị vây đánh thì anh hoàn toàn không biết”.

Doãn Hạ Mạt ngây người ra.

Chẳng lẽ thật sự là ngẫu nhiên sao? Doãn Hạ Mạt hoảng hốt suy nghĩ, không lẽ… không, không bao giờ… anh ấy làm sao có thể…

Khẽ hít một hơi thật sâu, Doãn Hạ Mạt cố bắt mình không phải suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

“Tiểu Trừng, chúng ta phải về bệnh viện thôi.”

Doãn Hạ Mạt lo lắng khi nhìn khuôn mặt xanh xao của Tiểu Trừng trên chiếc sofa, tuy thần sắc Tiểu Trừng trông vẫn tốt, nhưng xuất viện hai ngày liền, Tiểu Trừng nhất định đã mệt lắm rồi. Trong đầu Doãn Hạ Mạt lại vang lên lời nói rất nghiêm túc của bác sỹ Trịnh với cô mấy hôm trước, lòng cô trĩu nặng.

“Chị à, chị không cần cả ngày cứ phải ở cạnh em, lo nghĩ về bệnh tình hay phẫu thuật gì đó của em, sức khỏe em vẫn rất tốt, em không sao đâu. Chị và anh Âu Thần nên ở cạnh nhau nhiều thêm một chút, anh chị chuẩn bị làm đám cưới nên chắc chắn còn rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ví dụ như là danh sách khách mời, hưởng tuần trăng mật ở đâu…”, nụ cười của Doãn Trừng vừa vui vẻ vừa ấm áp, “… đúng rồi, em cũng muốn mời mấy đứa bạn học của em đến dự lễ cưới, để cho tụi nó thấy mặt chị và anh rể của em…”.

Anh rể…

Đầu óc Âu Thần nóng bừng, đôi môi mỏng kiêu ngạo lại nở một nụ cười rực rỡ. Chị, anh rể và em trai, họ… sau này sẽ là người một nhà. Hơi nóng trong đầu làm cho tay Âu Thần cũng nóng rừng rực, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của cô đang đặt trên cánh tay mình.

Bàn tay Doãn Hạ mạt đột nhiên run rẩy.

Nhìn nụ cười ấm áp rực rỡ trên môi Âu Thần, trong lòng Hạ Mạt lại có chút hoảng loạn, cô nhanh chóng tránh ánh mắt của anh. Hạ Mạt bảo Tiểu Trừng, “Được, em muốn mời ai thì cứ đưa danh sách cho chị. Nhưng ở bệnh viện vẫn có thể bàn được việc hôn lễ, chiều nay em còn phải tiêm thuốc, mau trở về thôi”.

Ánh mắt tránh né của Hạ Mạt khiến cho Âu Thần hơi sững sờ, nhưng tay cô vẫn khoác trên tay anh. Âu Thần lặng lẽ nhìn vào nửa khuôn mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng của Hạ Mạt rồi nghĩ, “Có lẽ cô ấy vẫn cần nhiều thời gian…”.

Trong phòng nghỉ.

Màn hình ti vi lướt qua hình ảnh của một tin tức giải trí khác. Có người chuyển cho biên tập viên một bản thảo tin tức, người biên tập viên sau khi nhìn lướt qua nó tỏ vẻ kinh ngạc một cách khoa trương, loáng thoáng giọng nói phát ra từ trong ti vi, “Lại thêm một bản tin mới cập nhật, phóng viên tờ Nhật báo Quất Tử…”

“Ồ! Được rồi.”

Không muốn trái ý chị, Doãn Trừng nghe lời chị đứng dậy rời khỏi sofa, cậu cầm lấy chiếc điều khiển từ xa toan tắt ti vi, bỗng ánh mắt ngây ra nhìn lên màn hình!

Chiếc điều khiển từ xa chết lặng giữa khoảng không!

Trên màn hình, biên tập viên tỏ vẻ ngạc nhiên nói, “… phóng viên Hoa Cẩm của tờ Nhật báo Quất Tử vừa công bố, nữ diễn viên Doãn Hạ Mạt, người sắp được gả vào gia đình danh giá đã từng hại người và từng bị bắt giam…”.

Máu trong khắp cơ thể Hạ Mạt bỗng chốc như bị đông lại!

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, người cô giống như bị đóng băng tại chỗ. Hạ Mạt chỉ có thể ngây mặt ra để xem người biên tập viên dùng giọng điệu hiếu kỳ đem những việc đã qua mà cô một lòng muốn quên đi phơi bày trước công chúng, hàng tiêu đề màu hồng của tờ Nhật báo Quất Tử được khoanh nổi bật bằng mực đỏ…

“Bản án ngày xưa của Doãn Hạ Mạt, cô dâu mới của một gia đình danh giá, đã từng bị xóa sạch!”

Biên tập viên dùng giọng điệu khoa trương giải thích rõ những dòng chữ dày đặc và tờ hồ sơ trên bài báo, anh ta nói, căn cứ vào báo cáo của phóng viên Hoa Cẩm, năm năm trước, Doãn Hạ Mạt đã từng bị chuyện đánh người bị thương mà phải vào tù, theo pháp luật thì phải chịu ba năm tù giam trở lên. Nhưng nhờ sự bao che của một nhân vật có địa vị cao, Doãn Hạ Mạt có thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật, mà hình như tất cả các biên bản bắt giam đều đã bị xóa sạch. Duy nhất chỉ có một bản photo bản kiểm kê những vật tùy thân lúc trong tù được lưu giữ ở phòng bảo quản tạp vụ là không bị hủy, nó trở thành chứng cứ duy nhất chứng minh Doãn Hạ Mạt đã từng bị bắt giam.

Ống kính máy quay được dời sang tờ photo bản kiểm kê vật tùy thân đã ố vàng, bất ngờ thay, chỗ ký tên được viết ba chữ “Doãn Hạ Mạt”!

Đây chính là sự trả thù mà người đó đã nói sao…



“Với tư cách là một Phương Cẩm Hoa, tôi sẽ đem tất cả những gì mà tôi nhận được từ cô trả cho cô!”



Là cô ta, vào năm đó, trong vụ lộn xộn ở sân trường đã đánh bị thương một cô gái có thân hình mập mạp, là người con gái đã la lối đòi trả thù cô… là cô ta, khi cô cố nén chặt sự sợ hãi và hoang mang để chạy ra khỏi con đường dài tăm tối ấy thì khuôn mặt hình như đã gặp qua lại ẩn hiện trước mặt cô!

Hồi ức như một cơn ác mộng cứ ồ ạt đến!

Đoạn ký ức cô cố gắng quên đi ấy, trong cái nơi tăm tối, đầy rẫy nỗi sợ hãi và nước mắt, hàng rào sắt lạnh lẽo, một đôi mắt chứa đầy sự hoang mang… cô ngỡ rằng lúc đó cô sẽ chết… cô ngỡ rằng cô không còn cách nào để thoát khỏi… sự tuyệt vọng và nỗi khiếp sợ chưa từng có, cuộn tròn trong vỏ ốc tăm tối bẩn thỉu, thương tích đầy mình, cô run rẩy khóc thút thít…

“Chị…”

Khuôn mặt Tiểu Trừng sợ hãi đến trắng bệch, cậu nhào tới, dùng hai tay ôm lấy Doãn Hạ Mạt tinh thần đang hoảng loạn, người chị không thể chống lại cơn run rẩy, lòng Doãn Trừng nhói đau, cậu ôm chặt lấy chị, gọi liên tục:

“Chị ơi! Chị… không phải sợ… chị à.”

Doãn Trừng sợ sệt ôm chặt lấy Doãn Hạ Mạt, đầu cô dựa lên vai Doãn Trừng, hàng lông mi đen đang run rẩy, trong lòng dâng lên một sự yếu đuối và sợ hãi khó tả.

“Phụt!”

Âu Thần chụp lấy chiếc điều khiển từ xa tắt ti vi, nhìn thấy ánh mắt cô vô thần vẫn nhìn trừng trừng vào màn hình ti vi đã tắt, Âu Thần nghiêm giọng nói:

“Em hãy yên tâm, những tin tức bịa đặt này anh sẽ xử lý.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Âu Thần vẫn cảm thấy bất an. Đoạn tin tức này, phản ứng của Hạ Mạt và Tiểu Trừng đều rất mãnh liệt, không lẽ…

Nhưng anh đã từng thuê những thám tử tư điều tra lai lịch của cô ấy, lại không có chuyện cô bị bắt giam, là người phóng viên Hoa Cẩm đã xuyên tạc hay giả tạo tin xấu chăng? Hoa Cẩm… Phương Cẩm Hoa… ánh mắt Âu Thần lại lóe lên một nỗi sợ, anh quyết sẽ không bỏ qua bất cứ ý đồ nào dám làm hại cô!

“Bịa đặt?...”

Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng đẩy Doãn Trừng ra, khóe môi nhợt nhạt yếu ớt của cô cố nặn ra một nụ cười chế giễu. Nhìn Âu Thần, đột nhiên cô cười lên, trong nụ cười có sự kỳ lạ khó hiểu, Doãn Hạ Mạt gằn giọng nói:

“Ồ! Trí nhớ anh có lẽ là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục…”.

Cô chớp chớp mắt, không nói tiếp.

Thôi…

Đã đến nước này còn nói thêm những lời mỉa mai chỉ trích ấy cũng chẳng có ích gì, chuyện đã qua thì không thể quay lại. Suy cho cùng thì cô cũng đã từng làm tổn thương Âu Thần, những chuyện đó chính là báo ứng mà cô phải chịu, chỉ có điều sức khỏe của Tiểu Trừng cũng bị liên lụy đến mức này, cho nên trước giờ cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

“Anh không hiểu…” Âu Thần sợ hãi, “không lẽ… đó lại là sự thật…”.

Doãn Hạ Mạt bịt miệng Tiểu Trừng khi cậu toan mở miệng, nhìn thẳng vào Âu Thần, trả lời, “Anh quên rồi sao? Tất cả những chuyện đó không phải đều do chính tay anh đạo diễn hay sao? Không lẽ anh thật sự đã quên?”.

Bên ngoài cửa phòng nghỉ.

Quản gia Thẩm kinh ngạc đứng đờ đẫn.

“Hãy nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!” Âu Thần nóng lòng bước tới trước mặt cô, ngăn cản ý định toan bỏ đi của cô, ánh mắt anh sắc lại, miệng anh mở căng ra, “Tại sao… lại nói anh là người chỉ đạo và sắp xếp?”.

Quá khứ…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Làm sao anh ta có thể vờ như vô tội mà hỏi cô như vậy!

Doãn Hạ Mạt mím chặt môi, theo bản năng cô bóp chặt nắm tay lại, Doãn Hạ Mạt nghiêm giọng nói, “Thu nhà, đuổi người, đó không phải chính là những vở kịch tuyệt vời mà anh đã từng đạo diễn sao? Thậm chí còn sắp xếp cho hạng người đó đến làm nhục tôi… đám người đó…”.

Giọng nói cô bất giác run lên…





Ngày hôm đó, vì không còn tiền để chi trả viện phí, cô đành phải đón Tiểu Trừng vẫn chưa hoàn toàn bình phục xuất viện về nhà.

Nhưng, cổng lớn trước sân nhà đã bị mở toang!

Một chiếc xe tải lớn đang dừng trước cửa nhà, khoảng năm sáu người đang ra ra vào vào bưng bê đồ đạc, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, tất cả những món đồ có một chút giá trị đều bị họ dọn ra khỏi nhà. Mặt đất trong vườn bừa bãi, giống như trong lúc di chuyển người ta đã làm đồ đạc rơi vãi hoặc chê chúng vướng víu mà vứt đi, khung ảnh, bình hoa, giấy khen hàng năm của Tiểu Trừng, những bức tranh đã đạt giải thưởng, sách vở của cô và Tiểu Trừng cũng bị quăng đầy mặt đất, giẫm đạp tơi tả.

“Các người đang làm gì vậy?!”

Hạ Mạt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cô lớn tiếng hỏi những thanh niên đang bưng bê đồ đạc. Trong mắt họ dường như có chút hoảng loạn, họ nhìn nhau, trong đám đó có một thanh niên với nước da ngăm đen đầy tà khí liếc nhìn cô, nghiêm giọng nói:

“Cô là ai?”

“Đây là nhà của tôi! Ai cho các người xông vào đây?”

“Ha ha! Nhà của cô!”, hắn ta gật gù tiến về phía Doãn Hạ Mạt, cười khẩy, “Tòa án sớm đã phán quyết cái nhà này thuộc về Tập đoàn Âu Thị, tất cả tài sản trong nhà đều phải giao về cho Tập đoàn, hôm nay bọn tôi chính là do Tập đoàn Âu Thị phái đến gọn sạch đồ đạc! Bà chị, bây giờ nghèo đến mức này, ngay cả một tài sản có giá trị cũng không còn nữa rồi!”.

Tập đoàn Âu Thị…

Một tiếng ù vang lên trong đầu cô, đúng vậy, trong thời gian Tiểu Trừng nhập viện, cô đã nhận được lệnh gọi của tòa án, Tập đoàn Âu Thị đã yêu cầu thu lại khoản nợ công ty mà cha Doãn lúc còn sống đã vay mượn, đó là một con số lớn, lúc đầu đó là món tiền dùng để mua nhà do chính Âu Thần đặc biệt cho mượn.

Sau khi Tiểu Trừng gặp tai nạn giao thông phải tiến hành rất nhiều các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, số tiền bảo hiểm mà cô và cha mẹ Doãn có được còn lại không nhiều, tiền để dành trong nhà vẫn còn kém xa với con số đó. Thế là tòa án phán quyết đóng băng tài khoản của cha Doãn, phán quyết đem ngôi nhà của ông thế chấp cho Tập đoàn Âu Thị, phán quyết cô và Tiểu Trừng phải rời khỏi nhà trong kỳ hạn một tháng. Nhưng việc cần làm trước tiên là phải chi trả tiền viện phí và thuốc men vẫn chưa đủ.

Tuy cô chưa bao giờ nói với Tiểu Trừng chuyện này, nhưng Tiểu Trừng đang trên giường bệnh dường như đã nhận thấy được điều gì. Cậu không quan tâm đến sự phản đối của bác sỹ, kiên quyết không ở lại bệnh viện. Và vào cái ngày cô không còn lối thoát đành phải lén lút tiếp tục bán máu để chi trả tiền thuốc men thì Tiểu Trừng lại đang một mình làm thủ tục xuất viện, ngồi ở sảnh lớn bệnh viện đợi cô quay lại.

Có lẽ trả nhà là chuyện cần phải làm.

Nhưng người đó sao lại có thể từng bước, từng bước dồn ép đến như vậy…

Nhìn thấy ngôi nhà đang bị phá hoại gần như hoàn toàn thay đổi, sự phẫn nộ và tuyệt vọng khiến cho một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi như cô không có cách nào khống chế được tinh thần, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói với tên thanh niên da đen đó:

“Cuối tháng mới hết thời hạn dọn nhà, bây giờ ở đây vẫn là nhà của tôi! Các người không có quyền đụng đến đồ đạc ở đây! Các người lập tức cút đi, đem đồ đạc đặt lại chỗ cũ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người!”

“Cảnh sát?!”

Tên thanh niên da đen ấy túm lấy tóc cô, ra sức lôi cô, hung hãn nói:

“Gan của mày quả không nhỏ! Được thôi, mày đi báo cảnh sát đi, xem xem thằng nào dám bắt tụi tao! Chỉ cần Tập đoàn Âu Thị giẫm một cái là cả Cục cảnh sát đều sợ chết khiếp chứ đừng nói đến việc thu hồi tài sản trước thời hạn, coi như lão tử có giết chết mày cũng chả có ai dám lên tiếng!”

Mấy tên khác lập tức ùa lại, bao vây lấy cô gái bé nhỏ yếu ớt.

“Con nhỏ chết tiệt không biết mở to mắt nhìn!”, một bàn tay xấu xa đẩy cô một cái.

“Đại ca, dạy cho nó một bài đi! Trông yếu ớt như vậy mà dám la lối trước mặt bọn tao à!” Tên da đen ấy lại đưa tay đẩy cô nghiêng ngửa, giống như cô chỉ là một con kiến nhỏ bé trong bàn tay hắn.

“Bỏ chị tôi ra!”

Cậu bé Tiểu Trừng liều mạng muốn cứu cô từ trong đám người đó, nhưng cái thân thể ốm yếu bệnh tật của cậu vốn không thể nào chen vào, cậu quơ lấy cái chổi trong vườn gắng sức xông thẳng đến đám người đó mà đánh, đầu chổi quất thẳng vào phía sau đầu tên da đen.

“Muốn chết hả?!”

Tên thanh niên da đen hết sức phẫn nộ thả tay cô ra, trợn mắt hung hãn nhìn Tiểu Trừng. Lợi dụng lúc đám người đó đang ngạc nhiên trong phút chốc, Tiểu Trừng bỏ mặc tất cả chen vào bên trong, dang rộng cánh tay bảo vệ trước người cô, lớn tiếng nói:

“Không được ức hiếp chị tôi…”

“Này, thằng nhãi ranh kia”, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Tiểu Trừng bỗng chốc biến đổi, từ hung ác trở nên dâm tà khiến người ta phải kinh sợ, “Chưa mọc đủ cánh nhỉ, nhưng lão tử lại thích điệu bộ của chú lắm, đến đây, cho anh mày hôn cái nào!” nói xong, hắn lại bắt lấy Tiểu Trừng, từ miệng hắn phun ra một mùi hôi thối ùa thẳng vào gương mặt đang sợ hãi của Tiểu Trừng!

Cô kinh hồn, đã từng nghe qua việc có những tên ác ôn xấu xa thường thích xâm hại các bé trai, thậm chí còn bắt chúng trói lại đem bán cho những nơi đáng sợ! Sau cơn kinh hoàng, cô xông qua cắn chặt lấy cánh tay tên da đen, mùi tanh của máu lập tức ùa vào khoang miệng cô!

“Aaa!!!”

Tên da đen đang nghiêm mặt kề sát Tiểu Trừng chợt đau đớn kêu gào! Bàn tay đang nắm lấy Tiểu Trừng buông lỏng ra.

“Mau chạy đi!”

Cô kéo chặt tay Tiểu Trừng chạy về phía cổng lớn, không thể quan tâm đến đồ đạc trong nhà nữa, thoát khỏi nơi nguy hiểm này mới là quan trọng nhất!

“Rầm!”

Cái cơ thể yếu đuối vừa mới xuất viện của Tiểu Trừng chạy theo không kịp bước chân cô, ngã nhào xuống mặt đất!

Cô hoảng hốt, ngồi xuống đỡ lấy cậu…

“Cục cưng, té có đau không?”, một bàn tay xấu xa đột ngột xô cô ra, tên thanh niên da đen ấy ngồi xuống, tay phải nâng cằm Tiểu Trừng lên, đầu ngón tay xấu xa sờ mó cằm Tiểu Trừng, “đến đây, chạy làm gì chứ, để anh thương chú, sau này sẽ làm người yêu bé nhỏ của anh, anh sẽ cho chú được ăn sung mặc sướng…”.

“Tất cả đồ đạc trong ngôi nhà này đều để lại cho các người”, cô nhanh chóng đứng dậy, kéo mạnh cánh tay bẩn thỉu của tên da đen, trầy trật ôm chặt Tiểu Trừng vào lòng, cố gắng chế ngự sự hoảng sợ và phẫn nộ trong lòng, “các người muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi, như vậy là được rồi chứ gì!”.

“Bé ngoan, anh đây chỉ cần có chú!”

Ánh mắt hắn lộ rõ sự thèm thuồng, hắn giật mạnh, cướp lấy Tiểu Trừng từ trong lòng cô!

“Đại ca, anh lại có mới nới cũ rồi!”

“Thằng nhóc này thật làm người ta thèm muốn đó, đại ca hưởng xong nhớ cho đàn em thưởng thức đấy nhé!”

Sau lưng là những tiếng cười trêu ghẹo xấu xa độc ác của những tên thanh niên khác.

“Chị…”

Tiểu Trừng cố gắng nắm chặt lấy tay cô, nói trong tiếng khóc sợ hãi.

Cô dùng hết sức lực ôm chặt lấy Tiểu Trừng, như điên cuồng cô quay sang những thằng con trai đang nắm giữ kéo tay cô ra mà cắn mà đá, mà giẫm! Không thể để chúng cướp mất Tiểu Trừng! Không được!

Nhưng, Tiểu Trừng vẫn từ từ từng chút, từng chút một bị kéo ra khỏi lòng cô!

“Chị…”

Tiểu Trừng la khóc nắm chặt lấy cô!

Vô số những bàn tay xấu xa, lôi kéo tranh giành Tiểu Trừng với cô. Đột nhiên những bàn tay ấy cùng lúc biến mất! Những sức lực mà cô dùng để chiến đấu với chúng đột ngột tan biến, mất đi trọng tâm, cô ngửa người té ngã xuống mặt đất! Đầu cô đau nhói, trước mắt tối sầm lại, chẳng còn thấy gì, hai tay vẫn ôm chặt Tiểu Trừng.

Tên da đen dâm đãng nằm sấp người xuống, đè lên người Tiểu Trừng và cô, mùi khí thối xông thiên trong miệng, hắn không chút kiêng kỵ hôn lên mặt rồi hôn lên cổ Tiểu Trừng, miệng nói ra những lời nói ghê tởm, “ừm… bé ngoan… ừm… anh hôn chú thật là thích đó… ừm… anh sẽ thương chú, anh sẽ để cho chú sướng như tiên, sướng muốn chết…”.

Đầu cô đau đớn như sắp nứt ra, nhưng so với nỗi đau ấy, điều càng khiến cho cô sợ hãi, đó là cặp mắt như lang sói đầy dâm ô ác độc, cái cảm giác sợ hãi đó gần như làm cô phát điên!

“Chị… cứu em…”

Tiểu Trừng đang run rẩy giãy giụa, những giọt nước mắt sợ hãi rơi xuống mặt cô. Ôi! Tiểu Trừng của cô, Tiểu Trừng của cô, nỗi sợ hãi tột độ khiến cô ôm chặt lấy Tiểu Trừng, một tay điên cuồng vùng vẫy, ngăn cản những hành động gớm ghiếc của hắn một cách vô ích.

Không thể lại để nguy hiểm đến gần Tiểu Trừng! Cô phải bảo vệ Tiểu Trừng! Người thân duy nhất của cô trên thế giới này chỉ còn Tiểu Trừng! Khó khăn lắm mới cứu được Tiểu Trừng trở lại từ cõi chết! Cậu thậm chí còn chưa hoàn toàn bình phục, làm sao có thể chịu được nỗi sợ hãi này!

Nhưng…

Cô ngăn chúng không nổi! Ngăn không được những nụ hôn kinh tởm của chúng ngăn không được việc chúng kéo Tiểu Trừng đi! Bên tai cô là tiếng nước bọt của những cái hôn bẩn thỉu khi hắn hôn lên Tiểu Trừng, Tiểu Trừng la khóc giãy giụa trong vòng tay cô từ từ bị kéo đi, trước mắt cô là một màn đêm điên loạn! Tiểu Trừng đã bị kéo tuột ra đến một nửa, cánh tay phải của cô trống trơn, “chị ơi… cứu em…”, Tiểu Trừng, đó là người thân duy nhất của cô trên thế gian này! Trong bóng tối, tay cô vớ được một vật cứng lạnh lẽo…

“Bốp…”

Trong sự đen tối và hỗn loạn, cô nặng nề cầm lấy một vật cứng đập mạnh vào cái đầu đang phát ra những tiếng cười dâm tà điên loạn!

Hình như có cái gì đó đã vỡ…

Sau đó…

Tất cả đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ…

Tí tách…

Tí tách…

Một loại dịch thể vừa đậm đặc vừa hôi tanh từng giọt từng giọt chảy xuống mặt cô, màn đêm trước mắt cô từ từ lan ra, như màu đỏ của ánh mặt trời buổi chiều, lại giống như là máu, là máu tươi…





“Chị…”

“Chị…”

Tiếng gọi của Doãn Trừng lo lắng quan thiết làm Doãn Hạ Mạt hoảng hốt từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

Ánh mặt trời chiều trong suốt mê hồn, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn khuôn mặt Tiểu Trừng, tại sao gương mặt cậu vẫn yếu ớt xanh xao như vậy, vẫn giống như sáu năm về trước, nó xanh xao ốm yếu như những bong bóng nước dễ vỡ, hình như chỉ cần thở nhẹ thì sẽ vỡ tan.

Nếu như lúc đầu, Tập đoàn Âu Thị không hùng hổ hăm dọa như thế, thì Tiểu Trừng sẽ không cần xuất viện gấp, nếu như sau đó cô không bị vào tù thì Tiểu Trừng sẽ không ngất xỉu bên ngoài biệt thự nhà họ Âu bị dầm mưa tầm tã suốt cả đêm, có lẽ cậu sẽ được chăm sóc tốt, bây giờ cũng sẽ không suy nhược đến mức này…

Cô đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Trừng, chính là cô vô dụng, trước giờ cô không thể cho cậu em trai sức khỏe và niềm vui…

“Chị…”

Sự trống rỗng vô hồn trong đôi mắt Doãn Hạ Mạt làm Doãn Trừng phát sợ, cậu lắc nhẹ vai chị. Mấy năm trước, lúc chị vừa thoát khỏi cái nơi tăm tối đáng sợ đó, cũng giống như bây giờ đều làm cho cậu rất sợ hãi.

“Không phải anh!”

Giọng nói Âu Thần trầm lắng nhưng lại rất có uy lực đã lôi cô ra khỏi tấm màn đen tối đó.

Ánh mắt Âu Thần kiên nghị nhìn Hạ Mạt. Tuy rằng từ trong những câu nói thưa thớt của cô, vẫn chưa rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh… bất luận vào lúc nào, bất luận có mất ký ức hay không, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc tổn hại đến cô!

“Nếu như anh đã thật sự quên mất thì chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để anh phải lãng phí sức lực nhớ lại đâu.” Doãn Hạ Mạt nhắm nghiền đôi mắt lại, tinh thần cô từ trong hoảng hốt trở lại bình tĩnh, “Xin lỗi anh, em rất mệt, em muốn trở về”.

Doãn Hạ Mạt nắm lấy tay Tiểu Trừng, chầm chậm bước về phía cửa phòng, dường như không nhìn thấy hình dáng quản gia Thẩm đang đờ đẫn kinh ngạc, cô nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Trừng đi, bước ra khỏi phòng nghỉ, rồi rời khỏi phòng khách.

Nhìn theo hình bóng cô đang dần dần mất hút, một cảm giác buốt lạnh chợt ngập tràn cơ thể Âu Thần!

Giống như cái đêm sáu năm về trước, nỗi đau thấu tim như một cơn ác mộng. Cô đã không quay đầu lại, không một chút quyến luyến do dự lạnh lùng bỏ đi trong đêm tối…

Rất lâu, Âu Thần cố giấu ánh mắt suy sụp đau khổ, quay đầu nhìn về phía quản gia Thẩm đang đờ đẫn suy nghĩ, lạnh lùng hỏi, “Quản gia Thẩm, bác có thể nói cho cháu biết, rốt cuộc là như thế nào không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.