Muôn vàn vì sao lấp lánh trong màn đêm.
Mặt hồ phẳng lặng được ánh đèn trong lâu đài Thiên Nga làm nỗi bật thêm, giống như một bầu trời khác lung linh ánh sao.
Bức rèm cửa bằng lông thiên nga màu đỏ tía che màn đêm lại. Trong phòng, cây đèn ngủ tỏa ra hai luồng ánh sáng dịu êm.
Trong phòng tắm vẳng lại tiếng nước chảy, Âu Thần ngồi ở mép giường, nhìn vòng hoa cô đội trên đầu lúc làm lễ cưới, hoa bách hợp và cúc trắng vẫn nở rộ đẹp tươi thuần khiết, trên những cánh hoa trắng muốt hình như còn lưu lại hương thơm trên người cô.
Tim Âu Thần đập “thình thịch” dữ dội như một thiếu niên.
Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay ra.
Khẽ chạm các cánh hoa trên vòng đội đầu.
Những hình ảnh hạnh phúc như trong mơ của buổi lễ hiện đi hiện lại trong đầu anh, Hạ Mạt mặc chiếc áo cưới trắng tinh bước đi giữa những ngọn nến lung linh hướng về anh, trước mắt Đức Cha, Hạ Mạt khe khẽ thốt lên lời thề hôn nhân, trong tiếng hò reo của các quan khách, cô tung cao bó hoa lên bầu trời xanh…
Những cánh hoa man mát và mềm mại.
Giống như ngón tay cô, khi anh buộc lên dải ren màu xanh lá, có chút run rẩy, và một chút mát lạnh.
Tiếng nước tắm ngừng lại.
Sau đó, cánh cửa phòng tắm bật mở.
Ngón tay của Âu Thần trên vòng hoa từ từ thu lại, rồi anh từ từ ngẩng đầu lên. Doãn Hạ Mạt mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, trên đầu quấn khăn mặt trắng, hơi nóng của nước tắm như bốc hơi quanh người cô, đôi mắt như hai ngôi sao trong sương mù, bờ má ửng hồng, đôi môi căng mọng mềm mại…
“Em…”
Giọng nói bỗng khàn đục khác thường, Âu Thần không dám nhìn cô, bối rối vội quay mặt đi. Hồi lâu anh mới khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói:
“Em tắm xong rồi à.”
Bầu không khí tế nhị và gượng gạo bao trùm căn phòng.
“Vâng.”
Doãn Hạ Mạt khẽ cất tiếng. Cô tắm rất lâu, tuy đã chuẩn bị kỹ về tâm lý, cũng biết đó là trách nhiệm của một người vợ, nhưng cô lại không cách nào vặn khóa được vòi nước, không sao bước ra khỏi phòng tắm được. Cho đến khi khí nóng bốc hơi làm cô suýt ngất xỉu, cô mới cảm thấy mình nực cười, giờ có phân vân hay vùng vẫy, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Anh… đi tắm được rồi đó…”
Nói vừa dứt câu, phía sau gáy của cô bỗng như đỏ lên.
“Em chắc là mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.” Âu Thần đứng dậy nhìn cô đằm thắm, “Nếu có gì cần thiết, có thể nhấn chuông gọi người hầu, cũng có thể gọi anh. Anh ở ngay phòng bên cạnh đây thôi.”
“…”
Cô ngẩng đầu ngạc nhiên!
“Chúc em ngủ ngon.”
Âu Thần lại đằm thắm nhìn cô một lần nữa, rồi bước nganh qua cô, đi về hướng cửa phòng.
“Đợi một chút!”
Doãn Hạ Mạt thình lình gọi to.
Nghe tiếng bước chân anh ngập ngừng dừng lại, Hạ Mạt cắn chặt môi, rồi xoay người về phía anh, đôi mắt trong veo bình tĩnh.
“Anh không cần phải làm như vậy…”
Cô nhìn Âu Thần chăm chú, nói:
“Ở lại đi, chúng ta… đã là vợ chồng…”
Vợ chồng…
Âu Thần bình tĩnh nhìn cô, anh phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được tiếng trống ngực đang đập loạn xạ. Trong ánh sáng êm dịu, cô đẹp như nữ thần, có ánh sáng thần thánh, hương thơm mê người, nhưng cánh tay buông thõng hai bên người lại bất giác nắm chặt.
“Ngày mai phải chuẩn bị cuộc phẫu thuật cho Doãn Trừng, tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe. Chúng ta… sau nàycòn nhiều thời gian mà…”
Một nụ cười từ từ hé mở trên môi anh, hình như anh vẫn không quen mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng từ trước giờ không tương xứng lắm với nụ cười như thế, nhưng lại có sự dịu dàng kỳ lạ.
“Chúc em ngủ ngon!”
“Chúc anh ngủ ngon!”
Cánh cửa trước mặt Hạ Mạt nhẹ nhàng đóng lại, phòng ngủ bỗng nhiên trở nên rộng rãi trống trải. Doãn Hạ Mạt bất giác rùng mình, cô từ từ ngồi xuống giường, bỗng cô cảm thấy mình chơi vơi, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút hết.
Doãn Hạ Mạt ngây người ngồi thẫn thờ.
Ánh mắt bất chợt đụng ngay tấm rèm cửa nhung màu đỏ tía.
Cái màu đó…
Đỏ sậm đỏ sậm…
Như màu máu…
Trái tim Doãn Hạ Mạt thắt lại, cô không biết mình làm sao nữa, tại sao lại có một nỗi sợ hãi kỳ lạ cứ bám chặt lấy cô, giống như ở một nơi nào đó đang xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ…
“Lạc Hi.”
“Lạc Hi…”
Máy theo dõi điện tâm đồ trong phòng săn sóc đặc biệt thình lình kêu lên chói tai, đường gợn sóng lên xuống đã biến thành một đường thẳng đáng sợ, các bác sĩ lo lắng phóng như bay vào, các y tá đẩy Thẩm Tường và Khiết Ni đang kinh sợ ra khỏi phòng!
“Lạc Hi!”
Thẩm Tường giọng đã khàn đặc, mặt đầy nước mắt, còn Khiết Ni sợ hãi bụm miệng khóc, qua tấm kính phòng săn sóc đặc biệt, bác sĩ đang ép mạnh tim Lạc Hi, khuôn mặt trắng bệch, lông mi khép chặt, không có một dấu hiệu nào của sự sống, một cánh tay không sức lực buông thõng khỏi giường bệnh. Các bác sỹ cầm bảng shock điện kích tim đặt lên ngực Lạc Hi, một lần rồi lại lần nữa, cơ thể anh như con rối bị điện giật nảy lên, sau đó rơi xuống bất lực…
Tại phòng ngủ.
Trong đêm tối đen kịt, Doãn Hạ Mạt đột nhiên kinh hoàng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng!
Toàn thân cô đẫm mồ hôi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Tất cả mọi thứ trong cơn mơ vừa nãy mới chân thật làm sao, chân thực đến mức mỗi chi tiết như đang hiện lên trước mắt cô, Lạc Hi khắp người toàn máu, một dòng máu tươi chảy tuôn ra, như vô số dây leo đang mọc lan điên cuồng, màu máu đỏ thẫm nhấn chìm cả thế giới…
Không…
Không thể lại nghĩ ngợi lung tung được…
Lồng ngực Doãn Hạ Mạt phập phồng lên xuốn gấp gáp, cô cố tỉnh táo trấn tỉnh lại, cố kéo mình thoát khỏi cơn mộng đáng sợ ấy. Khuôn mặt Doãn Hạ Mạt tái mét, cô cố ép mình dùng những suy nghĩ cay nghiệt nhất để xoa dịu bản thân, trên thế gian này không có ai là không sống nổi nếu thiếu người mình yêu…
Hơn nữa, giờ cô cũng chẳng còn tư cách gì để nghĩ tới người khác…
Từ hôm nay trở đi…
Cô đã là vợ người ta…
***
“Tiểu Trừng, ngày mai là phẩu thuật rồi, cậu có căng thẳng không? ”
Trong phòng bệnh, cuối cùng Trân Ân cũng nghĩ ra được một câu như vậy. Có lẽ là do Doãn Hạ Mạt và Âu Thần, hai người vừa mới thành thân, cũng đang ở đây. Trong ánh nắng, khí sắc của Doãn Trừng đã khá hơn rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, Trần Ân vẫn còn cảm thấy một chút lo lắng, cô không dám đưa mắt nhìn Hạ Mạt.
Trân Ân đã không kể với Hạ Mạt về cuộc gọi đến lúc cử hành hôn lễ, thậm chí khi trả lại Hạ Mạt chiếc điện thoại, cô đã xóa đi phần ghi nhớ cuộc gọi trong máy. Không nên có bất kỳ việc gì gây rắc rối, ảnh hưởng tới hôn lễ của Hạ Mạt. Lạc Hi… Lạc Hi chỉ là không cam lòng nên mới gọi điện thoại thôi…
Nhưng sao lòng cứ cảm thấy lo sợ bất an.
“Em không căng thẳng đâu, cuộc phẩu thuật chắc chắn sẽ rất thuận lợi”. Nhìn chị gái và anh Âu Thần đứng sánh vai bên nhau, Doãn Trừng cười rất vui vẻ thoải mái. “Bởi vì em còn phải nhìn công chúa và hoàng tử của chị và anh rể ra đời, đợi nó kêu em một tiếng cậu chứ! ”
Đôi má của Hạ Mạt liền đỏ ửng lên như màu nắng chiếu.
Doãn Hạ Mạt bất giác đưa mắt nhìn Âu Thần, Âu Thần cũng đang nhìn cô, đôi mắt sáng sâu thẳm. Doãn Hạ Mạt hơi bối rối vội quay mặt đi, cô nói với Tiểu Trừng, “Vẫn còn mấy thứ cần phải kiểm tra, thời gian không còn nhiều để chị đưa em đi”.
“Vâng. ”
Doãn Trừng gật đầu cười, thấy chị mình gượng ngùng như thế nên không nói tiếp nữa, cậu đứng lên, rời giường bệnh, ngồi vào xe lăn. Thật ra Doãn Trừng cảm thấy mình vẫn còn đi được, nhưng bác sỹ yêu cầu phải ngồi xe lăn, để chuẩn bị sức khỏe tốt cho cuộc phẫu thuật ngày mai.
Âu Thần vỗ vai Doãn Trừng như một người huynh trưởng rồi nói :
“Ca phẫu thuật sẽ thuận lợi.”
“Ừ, em biết.” Doãn Trừng gật đầu lần nữa, sau đó do dự một lát rồi nói, “Anh rể, em muốn nhờ em một chuyện. ”
“Em nói đi.”
“Em rất cảm kích người đã đồng ý hiến thận cho em, em muốn đến trước mặt anh ấy để tỏ lòng biết ơn”. Doãn Trừng ngửa mặt nhìn Âu Thần, ánh mắt khẩn khoản. Cậu không hiểu tại sao người hiến thận cho cậu phải bí ẩn như thế, cả họ tên đều không tìm thấy trong bất cứ tài liệu nào.
Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ, cô nắm chặt tay đẩy xe lăn căng thẳng nhìn Âu Thần. Mặt Trân Ân cũng biến sắc, dán mắt nhìn Âu Thần.
“Anh nghĩ, anh ấy biết tấm lòng của em. ” Âu Thần ngập ngừng giây lát, rồi nói với Doãn Trừng, “Nhưng anh ta đồng ý hiến thận có lẽ không phải vì ý tốt, mà là cảm kích vì ông Trời đã cho anh ta một cơ hội nhân từ như thế, có lẽ anh ta cần phải cám ơn em. ”
“Anh biết anh ta?” Doãn Trừng nghi ngờ nói, có một số ý nghĩa cậu nghe không hiểu.
“Biết.”
“Em có thể gặp anh ta không?”
“Anh ta không muốn để người khác biết chuyện này.”
“Tại sao vậy?” Doãn Trừng cau mày.
“Chúng ta nên đi làm kiểm tra thôi.”
Doãn Hạ Mạt cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, đầy xe lăn của Tiểu Trừng tiến ra cửa phòng, Trân Ân thở phào, vội chạy đến mở cửa giúp. Âu Thần cũng định đẩy xe lăn giúp Hạ Mạt, nhưng cô nhẹ nhàng lắc đầu, tự mình đẩy xe ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang dài.
Doãn Trừng ngồi trong chiếc xe lăn, gương mặt yếu ớt thanh tú. Doãn Hạ Mạt cẩn thận đẩy em đi, Âu Thần và Trân Ân đi bên cạnh cô. Một đoàn người tuấn tú xinh đẹp nổi bật như thế khiến các bác sĩ, y tá, bệnh nhân đi qua đều phải ngoái nhìn khen ngợi.
“Chị.”
“Hả?”
“Làm xong phẫu thuật em có thể xuất viện rồi.”
“…”
Doãn Hạ Mạt bước chân cứng đờ, nhìn phía sau đầu của Tiểu Trừng, bên tai cô văng vẳng lời bác sĩ Trịnh nói với cô lúc nãy.
…
…
“Hạ Mạt, cô biết rất rõ, sau khi bị tai nạn xe năm đó, trong cơ thể Tiểu Trừng có rất nhiều bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa do chưa kịp thời hồi phục tốt, khiến việc biến đổi bệnh lý ở những bộ phận này rất nghiêm trọng, trong đó bệnh thận đã trực tiếp đe dọa tính mạng của cậu ấy. Ca phẫu thuật hiến thận lần này tuy tạm thời có thể kéo dài thêm cuộc sống của Tiểu Trừng, nhưng về sau vẫn phải tăng cường chữa trị các chứng bệnh khác, nếu không…”
…
…
“Chị.”
Doãn Trừng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn chị.
“… Nếu hồi phục tốt, đương nhiên có thể xuất viện rồi.” Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh nói, trên mặt không biểu hiện chút bất ổn nào.
“Sau khi xuất viện, em có thể về sống chung với chị được không?” Doãn Trừng yên tâm, tò mò hỏi.
“Tất nhiên phải sống chung rồi.”
“Tốt quá, nếu được như thế, em lại có thể mỗi ngày nhìn thấy chị rồi…”
Cuộc đấu thoại thật bình yên, ấm áp vang lên khe khẽ trong hành lang, Doãn Hạ Mạt bước chân chậm rãi đầy Tiểu Trừng đang ngồi trong xe lăn. Trân Ân thấy ấm lòng, cô đưa mắt nhìn đôi trai tài gái sắc Hạ Mạt và Âu Thần, nhìn Tiểu Trừng vui vẻ, cô bỗng cảm thấy mình làm rất đúng!
May mà cô không nói cho Hạ Mạt biết cuộc điện thoại đó…
May mà không để cho cái bóng của Lạc Hi tiếp tục bao phủ và phá rối hôn lễ của Hạ Mạt.
“Doãn Hạ Mạt…”
Bất ngờ âm thanh chứa đầy tức giận từ cuối hành lang vang lên.
Âm thanh đó phẫn nộ và vang dội như thế, khiến cho tất cả bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong hành lang đều giật mình nhìn lại! Doãn Hạ Mạt chau mày nhìn, Trân Ân cũng nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt người đó tiều tụy, trong ánh mắt lộ ra sự căm hận và tuyệt vọng, vậy mà sự lạnh lùng và cao ngạo lại không hề suy giảm, cô ấy đích thị là Thẩm Tường!
Thẩm Tường gương mặt lạnh lùng.
Từng bước, từng bước đi lại.
Cái lạnh trong ánh mắt của Thẩm Tường khiến người khác không rét mà run. Thẩm Tường trừng mắt nhìn Hạ Mạt, bước thẳng tới, vẻ đầy thù hận, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô!
Trân Ân mở miệng định hỏi thì bị Thẩm Tường lấy tay gạt phăng ra một cách lạnh lùng và thô bạo, Trân Ân loạng choạng mấy bước, chưa kịp hoàn hồn lại, Thẩm Tường đã đứng trước mặt Hạ Mạt, lạnh lùng nhìn sát Hạ Mạt.
“Cô Thẩm…”
Doãn Hạ Mạt đanh giọng nói, không biết Thẩm Tường tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây, với bộ dạng hung hăng như thế.
“Bốp.”
Bàn tay giơ lên cao rồi giáng xuống, một cái tát cực mạnh vào mặt Hạ Mạt! Cái tát chứa đầy sự căm hận, mắt Thẩm Tường lộ rõ ánh nhìn lạnh lẽo.
“Á.”
Trân Ân sợ hãi đến nỗi không thốt lên lời, tại nơi đông người như vậy, không nói lý do gì, Thẩm Tường lại dám ngang nhiên ra tay đánh người!
“Chị…”
Doãn Trừng vừa sợ vừa tức, nhất thời không chịu nổi lập tức từ xe lăn đứng lên, lo lắng xem chị có bị thương không.
Âu Thần tức giận, vươn người ra che chở cho Hạ Mạt, song nhìn thấy Hạ Mạt trong chốc lát từ trắng bệch chuyển sang đỏ gay, vết bạt tai sưng tấy trên má Hạ Mạt. Âu Thần bỗng nhiên muốn giết người.
“Doãn Hạ Mạt, cô đắc ý lắm phải không?”
Thẩm Tường nghiêm giọng giận dữ quát, toàn thân cô tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, âm thanh làm cho dãy hành lang rung chuyển ầm ầm. Doãn Hạ Mạt đứng đờ người, như đang nằm mơ vậy, cô bỗng nhiên không biết rốt cuộc đã xày ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên má đau nóng rát, và trong mắt Thẩm Tường, nỗi căm hận tận xương tủy như con dao găm khiến cô đứng yên một chỗ.
“Vì danh lợi mà bất chấp tất cả, dùng hết mọi thủ đoạn để trèo lên! Chúc mừng cô, Doãn Hạ Mạt, cô cuối cùng cũng được gả vào một gia đình danh giá! Nhưng cô không mơ thấy ác mộng sao?! Cô không sợ quả báo sao?! Cô không sợ… không sợ người cô hại sẽ biến thành ác quỷ bắt cô xuống địa ngục sao?!”
“Cô nói cái gì…”
Trong đầu Doãn Hạ Mạt cứ ầm ầm loạn xạ, lý trí mách bảo cô không nên nghe những lời nói phẫn nộ không đầu không đuôi của Thẩm Tường, nhưng trong lòng cô trỗi lên một nỗi bất an mạnh mẽ kỳ lạ, nỗi bất an đó như nanh vuốt ác quỷ, từ cơn ác mộng đêm qua cứ bám theo quấy rối cô, làm cô không cách nào thở được.
“Cô sẽ bị quả báo! Doãn Hạ Mạt! Loại đàn bà rắn độc như cô nên sớm xuống địa ngục thì hơn! Tôi mãi mãi không tha thứ cho cô! Tôi thề, chỉ cần tôi, Thẩm Tường này còn sống ngày nào thì tuyệt đối không để cô sống yên đâu!” Thẩm Tường tức giận quát to một tràng, không kiêng dè thân phận minh tinh của mình chút nào, tựa như nỗi thù hận và tuyệt vọng đã khiến cô quên mất tất cả.
“Yêu cầu cô ăn nói thận trọng một chút!”
Âu Thần đứng chặn bảo vệ Hạ Mạt ở phía sau, anh nén giận nhìn Thẩm Tường trừng trừng, lạnh lùng nói: “Cô sẽ phải trả giá vì hành vi hôm nay”.
“Ha ha, trả giá! Sợ quá nhỉ!” Thẩm Tường cười khẩy, ánh mắt chuyển từ Doãn Hạ Mạt sang Âu Thần, “Cho dù anh là chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi của Tập đoàn Âu Thị tiếng tăm lừng lẫy, anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?! Cho dù anh một tay che trời, mua chuộc hết giới truyển thông, cho dù anh chỉ dùng ngón tay út cũng đủ gí chết tôi như giết một con kiến, anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?! Anh chẳng qua cũng chỉ là một con sâu đáng thương bị Hạ Mạt đùa giỡn mà thôi!”.
“Anh cho rằng cô ta lấy anh là vì cái gì?! Vì yêu anh? Ha ha ha, chẳng qua là vì tài sản và địa vị của anh thôi! Bởi vì anh mà cô ta mặc nhiên bức hại Lạc Hi, sau khi chà đạp trên thân thể anh ta xong thì quăng đầu anh ta đi, không mảy may thương tiếc! Sau này, cô ta sẽ bỏ rơi anh vì một người đàn ông khác có tiền có địa vị hơn anh thôi! Những nỗi đau mà Lạc Hi phải chịu đựng bây giờ thì sau này anh sẽ phải lãnh gấp đôi!”
“Lạc Hi…”
Nỗi sợ hãi không tên ngày càng siết chặt bao quanh lấy Hạ Mạt, lòng phẫn nộ và thù hận của Thẩm Tường không phải là không có lý do, vậy… vậy đã xảy ra chuyện gì phải không…
“Lạc Hi anh ấy…”
Cổ họng như bị nanh vuốt ma quỷ bóp nghẹt, Doãn Hạ Mạt kiềm chế cơn run rẩy, nhưng lại không có cách nào nói ra đươc một câu trọn vẹn, không thể… không thể…
“Thế nào, cô vẫn còn nhớ tên anh ấy sao?” Thẩm Tường nói giọng giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo, “Cô đã là phu nhân cao quý nhà đại gia rồi mà vẫn nhớ tên người tình cũ vậy sao, không sợ Thiếu gia nhà cô bây giờ không vui à? Hơn nữa, cô có tư cách gì hỏi đến anh ấy! Không phải cô đã sớm coi anh ấy như rác rưởi vứt đi, còn lo lắng đến sự sống chết của anh ấy sao?”.
Sống chết…
Đôi môi của Doãn Hạ Mạt thoáng chốc đã trắng bệch, cô dán mắt vào Thẩm Tường, tiếng nói nhỏ đến mức không nghe được.
“Cô nói sao…”
“Anh ấy đã tự sát…”
Thẩm Tường nói lạc cả giọng, nhìn cô như bỗng nhiên già đi vài tuổi, vốn dĩ đôi mắt căm giận nhìn trừng trừng Hạ Mạt cũng trong nháy mắt trở nên buồn rầu, giống như trong một lúc không biết nên giận đối phương hay nên hận bản thân cô. Trong tim người đàn ông đó từ trước tới giờ không hề có cô, mà cô lại yêu anh đến mức không cách nào thoát khỏi, thậm chí lúc anh vì người con gái khác mà tự sát, điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chỉ là muốn giúp anh hoàn thành tâm nguyện.
“Doãn Hạ Mạt, cô đã đắc ý chưa? Anh ấy có thể tự sát vì cô… đã dùng lưỡi dao cắt cổ tay mình…”
“…”
Doãn Hạ Mạt đứng đờ đẫn, cô đột nhiên nghe như không hiểu gì hết, nghe như không rõ gì hết, trong cơn hoảng loạn, cô chỉ còn có thể nhìn thấy môi Thẩm Tường hình như đang thoát ra những từ đáng sợ, dần dần, cô không còn có thể thấy rõ gì nữa…
Thế giới yên lặng tựa như chân không…
“Ngay ngày hôm qua… ngay thời khắc diễn ra hôn lễ của cô… anh ấy đã tự sát…” Thẩm Tường cay đắng nhắm mắt lại, “… chảy rất nhiều rất nhiều máu… sàn phòng tắm bị máu nhuộm đỏ…”
Trân Ân cố lấy tay bụm miệng, mắt cô mở to kinh sợ, không thể nói lên lời. Doãn Trừng cũng sợ cứng đờ người, cậu ngây người ngã phịch xuống chiếc xe lăn, thẫn thờ không dám tin.
Toàn thân Âu Thần cứng ngắc!
Một luồng khí lạnh từ gót chân truyền lên, Âu Thần từ từ nhìn qua Hạ Mạt đang đứng bên cạnh, thấy khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt máu, thấy dáng vẻ run rẩy thất thần của cô, chầm chậm, khí lạnh từ gót chân Âu Thần truyền vào dòng máu đang chảy trong toàn thân anh, giống như lời nguyền rủa đáng sợ, hình như hạnh phúc của anh vẫn chưa kịp đơm bông thì đã bị đóng băng hoàn toàn.
“Anh Lạc Hi…”
Doãn Trừng căng thẳng hỏi, không dám nhìn xem sắc mặt của chị thế nào.
“… hiện nay như thế nào rồi…”
“Bắt đầu từ hôm qua đã cấp cứu rất nhiều lần… bác sĩ nói anh ấy mất máu quá nhiều… hơn nữa… hơn nữa ý chí sinh tồn rất yếu… trước mắt vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu… rất nguy hiểm…”
Thẩm Tường mở to mắt, sự căm hận và phẫn nộ trong đáy mắt đã được thay thế bởi sự yếu đuối và bơ vơ, cô nói với Doãn Hạ Mạt, ánh mắt nhìn xa xăm:
“… cô biết không… lúc phát hiện ra anh ấy, trong bồn tắm chảy đầy máu tươi vẫn còn nổi lên cái ống nghe… cuộc điện thoại đó là gọi cho cô… ngay giây phút anh ấy sắp chết… anh ấy đã gọi điện cho cô… Tại sao… cô lại không ngăn cản anh ấy…”
Điện thoại…
Là cuộc điện thoại đó!
Nỗi khiếp sợ khiến mặt Trân Ân thoáng chốc trở nên nhợt nhạt.
Cơ thể cô bắt đầu run rẩy!
“… Đi theo tôi! Nếu như cô vẫn còn chút lương tri, thì làm anh ta sống lại đi, mặc kệ cô làm cách gì, nhất định phải làm anh ta sống lại, cô có nghe không?!” Thẩm Tường cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự tuyệt vọng khiến cô sắp phát điên, Thẩm Tường tóm lấy tay Hạ Mạt đang đứng như trời trồng ở đó lôi đi xềnh xệch về phía cuối hành lang!
“Hạ Mạt!”
Âu Thần kêu nhỏ một tiếng, bất giác nắm chặt lấy tay Hạ Mạt, nỗi lo sợ đến nghẹt thở khiến tay anh như vòng sắt thít chặt Doãn Hạ Mạt lại! Không, không được để cô ra đi! Nếu cô ra đi, có lẽ, cô sẽ không bao giờ quay trở lại…
Nhưng cô thẫn thờ quay đầu nhìn anh.
Vẻ ngơ ngẩn trống rỗng trong mắt cô, giống như không hề biết anh là ai, ánh mắt lướt ngang qua anh, rơi vào nơi rất xa rất xa, tay cô lạnh như băng, không ngừng run rẩy, như là cô không tin, như là cô đang trong cơn ác mộng.
Nhưng hình như trong giây phút linh hồn cô nghe tin người đó tự sát…
Đã lướt đi, không âm thanh, không hơi thở…
Tay Âu Thần run lên.
Thế là Thẩm Tường không quay đầu lại, kéo luôn Doãn Hạ Mạt đi, bóng hai người dần biến mất cuối hành lang bệnh viện.
Doãn Trừng không biết xử trí ra sao, cậu cứng đờ người nhìn theo bóng chị, lại thẫn thờ quay đầu nhìn Âu Thần mặt trắng bệch đau khổ, Doãn Trừng trống rỗng trong lòng, cậu ngơ ngác ngồi trên chiếc xe lăn.
Trân Ân mặt mày tái mét run lẩy bẩy!
Cảm giác tội lỗi và sợ hãi quắp chặt lấy cơ thể cô.
Thì ra cú điện thoại đó… thì ra cú điện thoại đó… là một mạng người cô hại chết, là cô đã giết người…
***
…
…
“Anh muốn, trước khi anh chết, nhất định phải làm cho xong đều mà mình muốn làm… em biết không… từ rất lâu rồi, anh đã muốn cầu hôn em... ” Trong bóng nắng của những cành lá dao động, nụ cười nhợt nhạt của Lạc Hi bị vỡ tan ra thành những tia nắng vàng lấp lánh nhuộm thành một quầng sáng ấm áp, cả người Lạc Hi như biến thành hư vô.
…
…
Thế giới hỗn độn và hư ảo, Doãn Hạ Mạt như đột nhiên rơi vào làn sương mù trắng xóa mênh mông, hình như có người kéo cô đi, cổ tay cô rất đau, nhưng không thấy gì hết, chỉ có những âm thanh như ngắt quãng, yếu ớt hiện lên trong đầu cô…
…
…
“Nếu như không còn gì lưu luyến thế gian này, anh sẽ chết…”
Dưới những cành lá lay động mãnh liệt, ánh sáng biến thành bóng tối, Lạc Hi lại như bị làn sương trắng bao phủ, đẹp tựa chàng thiếu niên như từ trong tranh bước ra vào sáu năm trước, đôi mắt tựa như đêm đen, làn da tựa hoa anh đào, đôi môi đỏ như máu, giọng nói mơ hồ tựa như tiếng sáo từ trong đường hầm xa xăm vẳng lại.
…
…
Doãn Hạ Mạt hoảng loạn thất thần, không biết bản thân đang ở đâu, hình như cô bị nhét “bịch” vào trong xe, bên tai có người đang la hét với cô điều gì đó! Doãn Hạ Mạt không nghe không thấy, chỉ cảm nhận được những lời nói có chứa căm hận và tức giận như con dao găm đang đâm thẳng vào cô!
Nhưng cô không cảm thấy đau.
Chiếc xe hình như chạy như bay, người cô không ngừng lắc qua lắc lại, nhưng trong đầu cô vẫn cứ tê tê rối bời, cô suy nghĩ không được minh mẫn lắm, đây là trong cơn mơ sao, tại sao, tại sao đến giờ cô vẫn không tỉnh lại được…
…
…
“Cho dù một giây sau anh biến mất khỏi thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta…” Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt chăm chú, trong đáy mắt anh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đôi môi trắng bệch của anh đột nhiên trở nên tươi tắn, đỏ tựa như ướt sũng máu.
…
…
Chiếc xe hình như đã mở tốc độ tối đa, phanh gấp liên tục, tăng ga liên tục, âm thanh chói tai như nụ cười the thé của ma quỷ trong cơn ác mộng, cơ thể cô bị lắc lư dữ dội, đau đầu khủng khiếp, Doãn Hạ Mạt chỉ trực nôn ọe!
Sau đó.
Cô bắt đầu nôn ọe.
Nôn khan từng cơn, từng cơn.
Cho tới khi có người nhét vào tay cô cái túi giấy.
…
…
“Em đang sợ sao…”
Lạc Hi gạt tay cô ra, khóe miệng đỏ tươi buông trễ xuống tạo ra một nụ cười lạnh nhạt, mỉa mai giễu cợt, anh chầm chậm xoay người, trong ánh nắng mùa thu, bóng anh nhạt nhòa in trên mặt đường, những bóng nắng giữa những hàng cây đang đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
“Anh… tuyệt đối không chúc phúc cho em…”
…
…
Chiếc xe đột ngột dừng lại.
Có người dùng sức kéo cô ra khỏi xe, cô bị kéo đi ngật ngưỡng, cổ tay đau nhói, bốn chung quanh là những bức tường trắng tinh đến chói mắt, còn có mùi thuốc sát trùng nhức mũi. Trong làn sương dày đặc trước mắt, không thể thấy rõ đây là nơi nào, nhưng cô vẫn khó chịu muốn nôn mửa, hình như chỉ khi nào nôn ra hết lục phủ ngũ tạng thì mới dễ chịu được thôi!
…
…
“Anh ấy đã tự sát…”
…
“Doãn Hạ Mạt, cô đã đắc ý chưa? Anh ấy có thể tự sát vì cô…đã dùng lưỡi dao cắt cổ tay mình…”
…
…
Đột nhiên Doãn Hạ Mạt kinh hoàng hét nhỏ một tiếng, cô lại run rẩy, sau đó đứng đờ ra, giống hệt như một con thú nhỏ sắp chết, Doãn Hạ Mạt thở dốc dồn dập, hình như cô không nghe thấy tiếng người bên cạnh đang quát cô điều gì. Doãn Hạ Mạt vùng vẫy đòi đứng yên tại chỗ, có người lại kéo cô đi, rồi nỗi sợ hãi đột nhiên ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô, trong làn sương trắng choáng ngợp dữ dội, cô không dám bước tới phía trước nữa!
Cho tới khi có người dùng sức đẩy cô qua một cánh cửa!
Căn phòng đó như một động tuyết vậy.
Bốn bức tường trắng xóa.
Chỉ có âm thanh của máy hô hấp và tiếng “tít, tít” đơn điệu của các thiết bị khác.
…
…
“Ngay ngày hôm qua… ngay thời khắc diễn ra hôn lễ của cô… anh ấy đã tự sát… chảy rất nhiều rất nhiều máu… sàn phòng tắm đều bị máu nhuộm đỏ… ”
…
…
“Chị Hạ Mạt…”
Có người nhẹ nhàng gọi tên cô, trong làn sương trắng mờ mịt, bên tai Doãn Hạ Mạt vẫn là tiếng ầm ầm cực lớn, giống như bị điều khiển, không tự chủ được, Doãn Hạ Mạt cứ cứng đờ bước về phía trước, rồi dừng lại. Trong cơn choáng váng dữ dội, thế giới tối đen như mực không một âm thanh, dần dần, làn sương dày đặc từng chút một bị xé tan ra, hình ảnh một người trắng bệch như đã chết từ từ hiện ra trước mắt cô.
Giường bệnh trắng tinh.
Cổ tay để bên mép giường yếu ớt, không sức lực.
Miếng vải gạc trắng băng chặt vết thương trên cổ tay lại, từng lớp, từng lớp, miếng vải gạc dày cộm, không biết vết thương sâu bao nhiêu mà cần nhiều vải gạc đến vậy.
Khuôn mặt trắng bệch.
Đôi mắt khép chặt lại.
Hàng lông mi đen nhánh.
Bờ môi khô nứt không một chút máu.
Anh im lìm nằm đó, trên mặt đeo cái chụp oxy, cổ tay có ghim ống truyền dịch, chất dịch lỏng từng giọt từng giọt chảy vào trong người anh. Ngực anh dường như không nhấp nhô nữa, chỉ có đường sóng hơi hơi gợn của thiết bị đo nhịp tim, chứng minh anh còn sống.
Anh bình thản như một đứa trẻ mới chào đời, bình thản như không còn biết đến chuyện gì nữa, không biết cô đã đến, không biết cô đang đứng ngay bên cạnh anh, không biết đến nỗi sợ và cơn run lẩy bẩy của cô, không biết rằng anh đã ép cô đến bờ vực của vách đá cheo leo…
“Anh…”
Rất lâu rất lâu sau, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn vào thân người đang nằm trên giường bệnh trắng bệch, tựa như lúc nào đó sẽ tan biến trong không khí, âm thanh nghèn nghẹn và khàn đục, giống như trôi từ nơi xa xăm nào đó tới chứ không phải từ trong người cô phát ra.
“... Anh dám làm thế thật sao…”
Trong phòng bệch, Thẩm Tường mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Việc mà cô làm được chỉ có thể là như vậy thôi. Thế giới này quá nực cười, cô chán ghét Doãn Hạ Mạt như thế, mong muốn Lạc Hi mãi mãi không gặp lại người con gái ấy. Vậy mà, đối mặt với Lạc Hi đang chìm trong cơn hôn mê sâu không một chút ý chí sinh tồn, việc cô có thể làm lại là tìm tới Doãn Hạ Mạt, nhờ cô đánh thức anh.
Đôi mắt của Khiết Ni đỏ hoe.
Cô cúi đầu, để nước mắt im lặng lăn dài trên má. Lúc phát hiện Lạc Hi tự sát, nhìn thấy máu của anh nhuộm đỏ cả phòng tắm, cô đã oán hận đàn chị Hạ Mạt, oán hận Doãn Hạ Mạt sao lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ Lạc Hi đi lấy người khác.
Nhưng…
Nhìn Hạ Mạt đứng trước mặt Lạc Hi đang hôn mê bất tỉnh với thần sắc trắng bệch, dáng vẻ run rẩy và âm thanh vỡ vụn không thành câu, cô mới chợt nhận ra, dưới cái vẻ bề ngoài điềm tĩnh kiên cường trước giờ của chị ấy, có lẽ chứa đựng một trái tim yếu đuối hơn người.
“… Lạc Hi… rốt cuộc là anh đã hận em rất nhiều…”
Doãn Hạ Mạt run rẩy nói, từ lúc nào, cơ thể cô bắt đầu phát run không cách gì kiểm soát được. Doãn Hạ Mạt bước tới gần Lạc Hi, đờ đẫn dán ánh mắt nhìn vào anh, giọng cô khàn khàn khản đặc, “… chẳng lẽ anh hận em tới mức phải dùng cách tàn nhẫn như vậy… để tuyên bố thắng lợi của anh sao…”.
Trên giường bệnh, gương mặt Lạc Hi trắng bệch không chút máu.
Anh hôn mê rất sâu.
Dường như anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
“Nhưng, anh cho rằng anh đã thắng rồi sao…” Đôi mắt tối đen như màn đêm, cô nhẹ nhàng đưa tay ra, hình như muốn chạm vào mái tóc đen của anh, song ngón tay cứng đơ lại ngay chỗ đó, “anh chẳng qua… chẳng qua… đã biến cả em và anh thành những kẻ thua cuộc thôi… anh đã làm hại bản thân mình… rồi lại dùng chính những nỗi đau đó để hành hạ em sao…”
“Tỉnh lại đi…”
“Tại sao anh nằm đó không nhúc nhích gì…”
“Anh không cảm thấy như vậy là rất ngốc sao…”
“Nếu em không mảy may để ý đến anh… thì cho dù anh có chết đi… cũng đâu có hại gì cho em chứ…”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt run run, cô bỗng cười không chút thần hồn, như thể Lạc Hi không hề hôn mê mà là đang tỉnh táo, cô nói với anh rất khẽ, rất khẽ, “… điều chẳng qua mà anh dựa vào chẳng qua là tôi thích anh… tôi thích anh… cho nên anh có thể tàn nhẫn như thế để kéo tôi vào địa ngục… đúng không… ”
“Cô ăn nói linh tinh gì thế?”
Thẩm Tường nhịn không nổi giận dữ quát nhỏ, tiếp đó cô sải chân bước lại, trước tiên là ánh mắt thương xót nhìn Lạc Hi đang hôn mê nằm trên giường, sau đó là ánh mắt tràn đầy căm phẫn nhìn Hạ Mạt, cô nói:
“Anh ta sắp chết rồi! Anh ta sắp chết rồi! Bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến trụy tim mạch, đã cấp cứu năm lần rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hôn mê! Lúc này mà cô vẫn còn nói những lời chế giễu như thế được! Lòng dạ cô độc ác vậy sao?! Cô nhất định phải mở to mắt nhìn anh ta chết hẳn thì mới cam lòng sao?! Tim cô rốt cuộc là làm bằng gì vậy?! Chẳng lẽ cô thật sự không sợ ông trời báo ứng hay sao?! ”
“Chị Thẩm…”
Khiết Ni thấy căng thẳng vội vàng đi tới, khẽ giọng nói:
“Chị hiểu lầm chị ấy rồi, chị ấy không phải đang giễu cợt Lạc Hi đâu, chị ấy cũng rất đau khổ, chị không thấy sao? Hơn nữa chị nhỏ tiếng thôi, bác sĩ dặn không được làm ồn, sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của Lạc Hi…”
“Cô ta mà đau lòng à?! Cô ta như con ngốc ấy! Thậm chí một giọt nước mắt cũng không có! Thứ chảy trong người cô ta không phải là máu, mà là băng tuyết!” Trong ngực Thẩm Tường như có lửa bốc lên đầu, đồng thời cô cũng biết rằng Khiết Ni nói không sai, không nên làm ồn trong phòng bệnh, sau khi thật sự không nhịn nổi, Thẩm Tường mới la mắng một hơi rồi cũng đành phải nghiến răng bước ra khỏi phòng bệnh, hằm hằm đóng cửa lại!
Thế là trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Anh sẽ chết sao…”
Doãn Hạ Mạt giống như hoàn toàn không biết vừa xong đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe thấy gì, ánh mắt cô kỳ lạ nhìn Lạc Hi trắng bệch đang hôn mê, Doãn Hạ Mạt nói, “Anh chỉ là đang dọa em… đúng không… vậy em… vậy em nhận thua cuộc… được không… không cần dọa em nữa… anh biết không… em… em…”
“Em sợ lắm. ”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Lạc Hi im lặng.
“Hay là… anh nhất định dùng phải dùng cái chết để trừng phạt em… nhưng… anh ngốc lắm… cho dù anh có chết đi… cũng không cách nào dọa được em đâu…”
Trong phòng bệnh, bốn bức tường trắng xóa, yên tĩnh, máy sưởi tỏa ra hơi ấm, nhưng không khí tựa hồ vẫn lạnh như trong động tuyết. Doãn Hạ Mạt cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức xương sườn như co rút vào trong từng cái một.
Anh vẫn cứ nằm đó như đã chết.
Dường như không hề nghe thấy cô đang nói những gì, hàng lông mi đen nhánh che đậy một cách yếu ớt trên làn da trắng bệch, thậm chí cả một cử động nhẹ nhất cũng không có.
Giống như…
Anh đã chết từ lâu rồi.
Chầm chậm.
Doãn Hạ Mạt chầm chậm xoay người lại.
Chầm chậm.
Cô chầm chậm đi về phía cửa phòng.
Lạc Hi…
Anh không dọa được tôi đâu.
Cô đờ đẫn mở cửa phòng.
Sau đó.
Cô chầm chậm.
Đi thẳng về phía trước, giữa một hành lang đầy sương mù trắng xóa bao quanh.
Anh không dọa được tôi đâu.
Những hạt mưa tung bay trong không trung, cô lặng lẽ bước đi trong mưa, trước mắt là màn mưa trắng xóa, cô bước đi vô đinh bị cơn gió lạnh giá xen lẫn mưa bụi thổi làm cô hơi chao đảo, hình như có tiếng xe phanh kít, hình như có người thò đầu từ trong xe ra quát to, hình như có người đi đường đỡ lấy cô, lo lắng quan tâm hỏi xem có chuyện gì…
Nếu…
Anh chết đi…
Trong màn mưa bụi bay nghiêng nghiêng…
Trong dòng người mờ mờ ảo ảo…
Doãn Hạ Mạt chầm chậm bước đi, dường như cả đời cô chỉ có mỗi việc chính là bước đi trong làn mưa giá lạnh như thế, thi thoảng có mặt trời ló dạng, thi thoảng có cầu vồng hiện ra, nhưng cuối cùng mưa vẫn cứ rơi. Ngẩng đầu không nhìn rõ làn mưa mù mờ trên con đường phía trước, nước mưa rất mát, rất mát, nhưng cô đã mất cảm giác từ lâu, đã sớm quen rồi. Bất luận gặp chuyện gì, cô đều không sợ, đúng vậy, cô là đứa con gái kiên cường nhất của mẹ, cô đâu sợ bất cứ điều gì…
Thế thì cô mang tính mạng này đền lại cho anh…
Cũng đúng thôi…
Cô đi mãi, đi mãi một cách vô thức, không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa, hình như ban ngày đã biến thành ban đêm, mưa dần tạnh, lại dần rơi rơi, người cô ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Cô lướt đi nhẹ nhàng.
Trong người lúc nóng như thiêu đốt, lúc lại lạnh buốt như băng.
Bên tai cô vẫn là tiếng ầm ầm kéo dài.
Bước chân như đồ chì dần dần lại trở nên nhẹ tênh, không chút sức lực, cứ như đang bước trên những cuộc bông, mênh mông, trống rỗng, không biết là từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi về đâu.
Cô ngơ ngẩn đi vào một bệnh viện.
Hành lang dài.
Trong không khí bao trùm mùi thuốc sát trùng điếc mũi quen thuộc.
Doãn Hạ Mạt đứng thẫn thờ ngay trước cửa một phòng bệnh.
Đột ngột.
Người cô run rẩy.
Dòng tư tưởng bị xé tan ra tản mác nhốn nháo, dần dần từng chút một lại kéo về, cô run rẩy hít thở thật sâu, không, cô không thể mềm yếu, cô không thể bị đánh gục! Cô vẫn còn Tiểu Trừng, ngày mai Tiểu Trừng phải làm phẫu thuật rồi, cho dù ma quỷ đã quặn xoắn, xé vụn và nuốt đi mỗi một phần linh hồn và thể xác của cô, thì cô cũng không thể suy sụp ngay lúc này….
Cố gắng kiềm chế tay khỏi cơn run rẩy.
Doãn Hạ Mạt từ từ đưa ty về phía tay nắm cửa.
Cánh cửa từ bên trong đột nhiên bật mở ra!
“Hạ Mạt!”
Gương mặt sợ hãi lúng túng của Trân Ân xuất hiện sau cánh cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân liền bổ nhào tới nắm lấy tay cô kéo ra sân phơi bên cạnh hành lang. Trân Ân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt, hai tay run rẩy không ngừng, giọng nói đầy sợ hãi :
“Anh ấy… anh ấy chết rồi sao? ”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Trân Ân, bị Trân Ân lắc mạnh quá nên bộ não mới phục hồi chút tỉnh táo lại bắt đầu lộn xộn hết cả lên.
“Anh ấy chết rồi… anh ấy chết rồi đúng không…”
Trân Ân sợ xanh cả mặt, từ khi Thẩm Tường nói ra việc Lạc Hi tự sát, thì nỗi hoảng sợ bao trùm tâm trí cô! Cô thấp thỏm đợi Hạ Mạt quay về, nhưng Hạ Mạt mãi không quay về, quay về càng muộn thì cho thấy sự việc càng đáng sợ, không phải sao?! Mà lúc này sắc mặt Hạ Mạt trắng bệch như vậy, trắng bệch như thể việc cô lo sợ nhất đã thật sự xảy ra!
“Mình xin lỗi…”
Nỗi sợ hãi làm Trân Ân mất hết lý trí, liền sau đó cô hoảng loạn lúng túng bật khóc.
“… Là mình hại chết Lạc Hi! Tất cả là tại mình! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Anh ấy đã gọi điện thoại cho cậu, trong hôn lễ ngay lúc cậu đi ngang qua mình, bước tới trước mặt Âu Thần! Mình đã nghe được cuộc gọi đó, xin lỗi cậu, Hạ Mạt, mình không biết lúc đó Lạc Hi đang sắp chết, mình thật sự không biết! ”
“Mình đã không đưa điện thọai cho cậu, mình đã tự ý cúp điện thoại của anh ấy, mình còn xóa đi phần ghi nhớ cuộc gọi! Xin lỗi, Hạ Mạt! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Là mình đã giết người! Lạc Hi là do mình hại chết… nếu mình đưa điện thoại cho cậu… có lẽ anh ấy sẽ không chết… ”
“Trân Ân…”
Đầu đau nhức như búa bổ, gió lạnh ngoài sân phơi thổi qua khiến Hạ Mạt choáng váng, cái nóng hầm hập và cái giá lạnh tê tái trong người cô đan xen vào nhau, rất khó chịu, Doãn Hạ Mạt cố gắng gồng người đứng sao cho vững, cơ thể cô giật run lên như cơn trọng bệnh, Doãn Hạ Mạt nói với Trân Ân :
“Anh ấy vẫn còn sống… anh ấy… ”
“Hạ Mạt, mình xin lỗi…”
Trân Ân bị sự áy náy và tự trách bản thân thúc ép quá lâu đến nỗi sắp điên lên, lại cũng không chịu nghe Doãn Hạ Mạt đang nói gì, mặt Trân Ân đầy nước mắt, cô gào khóc nói năng lộn xộn :
“Là mình đã quá ích kỷ! Thật ra mình biết toàn bộ mọi chuyện, ngay từ đầu mình đã biết hết tất cả, cuộc nói chuyện lúc đó giữa cậu và Âu Thần, mình đều đã nghe hết! Vì ca phẫu thuật hiến thận của Tiểu Trừng, chỉ có thận của Âu Thần mới thích hợp cấy ghép cho Tiểu Trừng, cho nên cậu mới đồng ý kết hôn với Âu Thần…”
“Cậu…”
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn nhìn Trân Ân, thì ra bấy lâu nay Trân Ân đã biết hết mọi chuyện sao?
“Như thế là không đúng, phải không? ” Trân Ân vừa khóc vừa nói. Trời biết, lương tâm cô ngày đêm chịu đựng sự giày vò, nhưng việc tự sát của Lạc Hi đã khiến cô một lần nữa không thể trốn tránh tất cả, “hãy lấy nhau vì yêu nhau, đừng nên lấy nhau vì những điều kiện ràng buộc nào đó? ”
“Nhưng là mình đã quá ích kỷ…”
“Mình đã không khuyên can cậu! Mình rõ ràng biết vì sao mà cậu lại lấy Âu Thần, nhưng mình trước nay không hề can ngăn cậu! Mình muốn Tiểu Trừng được tiếp tục sống, nhìn cậu hy sinh mà mình vẫn còn tự an ủi mình, nói rằng cậu sẽ hạnh phúc! Mình thật quá ích kỷ, Hạ Mạt, mình không xứng làm bạn của cậu…”
Trân Ân nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.
“Mình cho rằng, chỉ cần Tiểu Trừng được tiếp tục sống thì trả bằng bất cứ giá nào cũng đáng! Nhưng mình đã sai rồi! Hạnh phúc có lẽ là thứ không phải cứ trao đổi là được… cậu phải lấy một người mà cậu không hề yêu, mình thậm chí còn không thử khuyên bảo cậu! Mà rõ ràng mình biết nỗi đau khổ của Lạc Hi, biết anh ấy sẽ buồn bã, thậm chí cú điện thoại cuối cùng khi anh ấy tự sát, mình cũng đã không nói với cậu! Là mình đã hại chết anh ấy, là mình đã hại chết Lạc Hi! Tất cả đều là lỗi của mình! Hạ Mạt, mình xin lỗi, xin lỗi…”
Ngoài sân phơi, cơn gió lạnh buốt đến thấu xương.
Doãn Hạ Mạt gần như đứng không vững nữa, đầu đau như búa bổ, nhưng bỗng nhiên cô thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một cảm giác run bắn người, kinh hồn, không thể gọi tên. Hình như có một bóng người nào đó, hình như có một âm thanh nhỏ vụn…
Doãn Hạ Mạt đột nhiên ngoái đầu lại nhìn!
Ngay lối vào sân phơi, Doãn Trừng thân thể trắng bệch mỏng manh như một tờ giấy, đứng im lặng, cậu thẫn thờ nhìn Trân Ân khóc lóc hoảng loạn, lại thẫn thờ nhìn chị gái, đôi mắt đen láy nổi bật giữa khuôn mặt trắng nhợt, giống như một đứa trẻ đang không biết phải làm gì.
“Chị… thật vậy sao…”
“Là vì anh Âu Thần có thể hiến thận cho em… nên chị mới kết hôn với anh ấy sao…”
Và rồi xa xa, phía sau Doãn Trừng…
Hình như là bóng dáng của Âu Thần…
Âu Thần đứng lặng lẽ nhìn cô, dường như đã đợi cô rất lâu, rất lâu rồi, dường như có thể tiếp tục đợi nữa, anh không biết cô có còn căm ghét sự chờ đợi của anh nữa hay không. Âu Thần không biết nên phải nói gì với Doãn Hạ Mạt, sự chờ đợi của anh phải chăng là một địa ngục khác.