Bong Bóng

Chương 54: Chương 54




Dạo này Kiều Cận Nam luôn nói những câu làm cô phải hoảng sợ.

Giống như câu nói lần trước: "Đỗ Nhược, em nói những điểm em không hài lòng về anh, anh sẽ đổi." Còn hôm nay là :"Nếu như anh nói, Kiều Dĩ Mạc chính là con trai của em, thì em nghĩ sao?"

Vẻ mặt Kiều Cận Nam không giống như nói đùa, bình tĩnh, vô cùng nghiêm túc.

“Kiều Cận Nam, anh đừng nói đùa nữa." Cô đẩy Kiều Cận Nam, tự mình đứng lên, trong đầu cô trống rỗng, không biết mình nên gì.

Cô nghĩ Kiều Cận Nam thấy cô khóc quá thương tâm nên anh mới nói câu đó để an ủi cô.

Cô tìm khăn giấy trong túi xách để lau nước mắt, nhưng hai tay không ngừng run rẩy, không chỉ bàn tay, toàn thân cũng mất khống chế, dường như không còn sức lực, ngay cả cầm túi cũng không nổi, vừa mới kéo ra cô đã làm rơi xuống đất, các loại giấy tờ đồ đạc bên trong rơi hết ra ngoài.

Kiều Cận Nam đứng phía sau vẫn chăm chú quan sát cô.

Đỗ Nhược liền từ bỏ khăn giấy, cô luống cuống tay chân lấy ra một bộ quần áo và khănlông trong hành lý, không nhìn Kiều Cận Nam một lần, vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.

Kiều Cận Nam nhìn bộ dạng mất hồn của cô chỉ biết cười khổ, anh vội lên tiếng trước khi bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa: "Đỗ Nhược, em cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có nhất thiết phải đùa giỡn em không?"

Đỗ Nhược đóng cửa lại, hốt hoảng khóa trái, hai chân mềm nhũn, dựa vào cửa trượt xuống sàn.

Đầu óc hỗn loạn, nhịp tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực, một loạt các sự kiện rời rạc hiện lên trong đầu cô.

"Tôi nhớ Đỗ tiểu thư nói chưa từng tới bệnh viện Andrew? Nhưng ngươi bạn của tôi nói đã quen biết em tại đó, có một thời gian qua lại rất thân thiết."

"Không biết vì nguyên nhân gì, Đỗ tiểu thư lại quên mất người bạn đó."

"Đỗ tiểu thư có thể giải thích không?"

"Nhắc tới việc Kiều Cận Nam làm phẫu thuật mắt ở Paris, bệnh viện đó là ..."

"Andrew?"

"Đỗ tiểu thư từng tới đó?"

"Không."

“Chị Hoa nhỏ, hôm nay không phải sinh nhật em mà. Cho nên chị không cần mua nhiều cho em đâu."

Vậy thì Dĩ Mạc sinh nhật lúc nào?"

"18 tháng 2!"

Kiều Cận Nam làm phẫu thuật ở Paris, Kiều Cận Nam từng nói cô tới bệnh viện Andrew nhưng cô lại không nhớ rõ, sinh nhật của Dĩ Mạc là 18 tháng 2.

Đỗ Nhược bừng tỉnh, thậm chí lần cô cùng Dĩ Mạc đi chơi công viên, bà lão bán kẹo bông còn khen hai người: "Ôi, hai mẹ con rất giống nhau, nhất là lúc cười rộ lên".

Dĩ Mạc... Là con trai cô?

Sinh nhật là 18 tháng 2, có người nhận xét hai người rất giống nhau, mọi thứ đều trùng khớp...

Đỗ Nhược nhắm mắt lại, không đúng không đúng, có chỗ nào đó không đúng.

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, cô vội vàng đứng lên lao ra ngoài, phẫn nộ nói: "Kiều Cận Nam, anh nói dối! Anh nói dối đúng không? Chính anh đã từng nói mẹ Dĩ Mạc đã qua đời, vậy thì làm sao Dĩ Mạc có thể là con trai em? Nếu như Dĩ Mạc là con trai em, tại sao lần đầu tiên gặp nhau, anh lại tống em vào đồn cảnh sát? Tại sao quen biết nhau được nửa năm anh mới nói?"

Giọng Đỗ Nhược có chút khàn khàn, âm lượng cũng không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Kiều Cận Nam vẫn đứng trước cửa sổ, không quay đầu lại, chờ Đỗ Nhược ổn định lại hơi thở, anh mới từ từ nói: "Em nghĩ lại xem, anh còn nói gì nữa?"

Còn nói gì nữa?

Nói cô rất giống mẹ Dĩ Mạc, ngay cả mùi hương dầu gội đầu cũng rất giống nhau.

"Anh chưa từng nhìn thấy em, chỉ nắm tay em, nghe giọng nói của em." Kiều Cận Nam vẫn bình thản nói tiếp: "Kiều Dĩ Mạc do bà nội ôm trở về, nói với anh là mẹ Dĩ Mạc đã qua đời, nên anh cũng không muốn tìm hiểu rõ."

Sáu năm sau, cảm giác thân thuộc đó lại quay về, nhưng cũng có chút không giống, Đỗ Nhược ngày trước vốn trầm mặc ít nói lại nghe lời, anh không phải người nói nhiều, cho nên sáu năm sau gặp lại, anh chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhận ra cô.

"Đỗ Nhược, anh không cần phải nói dối em." Kiều Cận Nam xoay người lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược né tránh nhìn đi chỗ khác, bắt đầu hoảng loạn.

Anh chưa từng nhìn thấy cô, bởi vì khi đó anh đang chờ phẫu thuật giác mạc? Anh lại nghĩ cô đã qua đời, cho nên không nghĩ tới cô là mẹ của Kiều Dĩ mạc? Sau khi biết sự thật cho nên anh tìm cô chất vấn, hỏi tại sao cô lại không nhận ra anh?

Nếu như mọi chuyện là sự thật, như vậy, người cô quên... Là Kiều Cận Nam?

"Ngươi nếu như em không tin, ngày mai chúng ta trở về, liền mang Kiều Dĩ Mạc đi làm giám định ADN." Kiều Cận Nam bước lại gần, kéo Đỗ Nhược còn đang ngẩn ngơ vào phòng tắm, đẩy cô vào trong: "Bây giờ em tắm rửa rồi đi ngủ, còn vấn đề gì để ngày mai hãy nói."

Đỗ Nhược vẫn ngẩn ngơ như cũ, mắt chẳng buồn chớp.

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Hay là muốn anh tắm giúp em?"

Đỗ Nhược hồi phục tinh thần, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng đóng cửa lại.

Không ngờ cô ngủ rất sâu, mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, nhưng do ban ngày thời gian nói chuyện với Kiều Cận Nam quá dài, đến khi đi ngủ đã là hai giờ sáng. Trước khi Đỗ Nhược đi ngủ, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, đành ép bản thân không được nghĩ đến nó, nghe lời anh, còn vấn đề gì để ngày mai hãy nói.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Kiều Cận Nam đã rời giường trước, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua khe hở cửa cổ chiếu vào trong phòng. Đỗ Nhược bò dậy nhìn đồng hồ, không ngờ đã là 10h, 11h hai người phải lên máy bay.

Mở cửa, cô nhìn thấy Kiều Cận Nam ở phòng khách đang làm việc.

"Tại sao không đánh thức em..." Đỗ Nhược thấy lo lắng, ngày hôm cô còn muốn chạy trốn nhưng hôm nay cô lại sốt ruột muốn trở về.

Kiều Cận Nam cũng nhìn đồng hồ: "Anh đi trả phòng."

Đỗ Nhược vội vội vàng vàng đi rửa mặt, Kiều Cận Nam xách hành lý xuống trước, sau khi thay quần áo, cô lấy chiếc khăn từ túi xách ra ra, sau đó đi theo anh.

Trong thang máy không một bóng người.

Tới tầng thứ tám, cửa thang máy mở ra, một người bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đầu ngạc nhiên.

Không ngờ lại chạm mặt Hà Khâm Sinh tại đây.

Không khí trở nên lúng túng, Đỗ Nhược giấu nửa khuôn mặt trong khăn quàng, rũ mắt xuống nhìn bàn chân. Hà Khâm Sinh cũng nhìn đi nơi khác, hai người đều im lặng.

Đỗ Nhược cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, cô ngước lên mới đến tầng thứ năm.

Đợi một lúc, Đỗ Nhược nhìn lại, tầng thứ ba.

Hà Khâm Sinh đột nhiên lên tiếng.

Anh và Đỗ Nhược duy trì khoảng cách, anh nhìn cô, khóe miệng vẫn luôn tươi cười: "Cậu ta... Đối xử với em có tốt không?"

Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, nửa gương mặt trong khăn quàng liền lộ ra, bao gồm đôi môi bị sưng đỏ vì tối hôm qua bị Kiều Cận Nam dùng lực cắn mút.

Ánh mắt Hà Khâm Sinh chợt tối lại, nhưng sau đó lại cười lên, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.

Thang máy lại "Đinh" một tiếng, Hà Khâm Sinh không hề do dự bước ra ra ngoài, ngẩng cao đầu rời đi.

Phút nhạc đệm nàyĐỗ Nhược không để trong lòng, hai người liền vội vã ra sân bay, Đỗ Nhược bắt đầu khẩn trương, liên tục uống nước, sau đó... liên tục chạy vào phòng vệ sinh.

Kiều Cận Nam thấy buồn cười, giữ lại cốc nước cô chuẩn bị uống: "Trên đường về không có phòng vệ sinh cho em rửa tay đâu."

Đỗ Nhược liếm liếm môi, thấp giọng hỏi: "Hôm nay Dĩ Mạc có ở nhà không?"

"Anh đã dặn dì Hồ, hôm nay thằng bé không đi vườn trẻ."

Đỗ Nhược càng căng thẳng hơn.

Kiều Cận Nam đột nhiên nắm tay cô, lòng bàn tay truyền hơi ấm sang người cô.

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại: "Đúng rồi, tại sao anh biết em tới thành phố H?"

Kiều Cận Nam nhướng mày.

Mọi người đều nói phụ nữ có giác quan thứ sau, đàn ông cũng vậy.

Đỗ Nhược hỏi anh rất cặn kẽ về chuyến công tác, ngày nào đi, ngày nào về, còn muốn lấy lại giấy tờ. Nếu muốn điều tra cô mua vé đi đâu là chuyện rất dễ dàng, anh sẽ chờ sẵn ở đó, muốn nhìn xem cô có thể chạy được bao xa.

Thật ra anh không định xuất hiện sớm như vậy. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc Đỗ Nhược muốn làm gì, nhưng ngày hôm ấy anh lại bắt gặp Hà Khâm Sinh tại cửa ra sân bay.

"Ngẫu nhiên thôi, tạm thời sửa lại chuyến công tác." Kiều Cận Nam mặt không đổi sắc nói.

Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh, đúng lúc như vậy sao?

Nhưng cô cũng gặp Hà Khâm Sinh hai lần, cũng gặp Kiều Cận Nam, chắc chắn mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy.

Sau khi xuống máy bay, hai người liền trực về thẳng Kiều gia, dọc đường đi, Đỗ Nhược chỉ biết nắm chặt tay, Kiều Cận Nam vừa mở cửa, cô liền nghe thấy tiếng Kiều Dĩ Mạc hỏi: "Dì Hồ, tại sao hai người còn chưa trở lại?"

Hồ lan nghe thấy tiếng cửa mở, liền hô to: "A! Đã trở lại!"

Ngay lập tức Đỗ Nhược nhìn thấy Kiều Dĩ Mạc tươi cười chạy tới.

Cô rất thích Kiều Dĩ Mạc, mỗi lần thấy thằng bé cười, cô không tự chủ được cũng cười theo. Cô đã sớm quen thuộc gương mặt của thằng bé, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác lại không giống như ngày xưa.

Thì ra đứa trẻ mang theo nụ cười rạng rỡ chạy ra đón cô, chính là nỗi đau đáu năm năm trong lòng cô.

"Mẹ Hoa nhỏ!" Kiều Dĩ Mạc hưng phấn nhào vào lòng Đỗ Nhược, nhưng không gọi “Chị Hoa nhỏ” như mọi khi mà là "Mẹ Hoa nhỏ” .

Một tiếng này làm Đỗ Nhược sững sờ.

Ngày hôm qua Kiều Dĩ Mạc về nhà không thấy Đỗ Nhược, cu cậu rất sợ giống như lần trước, cô không quay về nữa, cho nên hôm nay không kìm chế được liền thốt lên niềm ước ao bấy lâu nay, nhưng không ngờ Đỗ Nhược lại khóc.

Thôi xong rồi... Có phải chị Hoa nhỏ không thích gọi thế không?

Kiều Dĩ Mạc cuống quít giải thích: "Chị Hoa nhỏ, em xin lỗi, em không nên gọi chị là mẹ... Em xin lỗi, chị Hoa nhỏ đừng khóc."

Đỗ Nhược càng khóc lớn hơn.

Kiều Dĩ Mạc lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp cô, thấy nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cu cậu cũng bật khóc theo: "Chị Hoa nhỏ, em sai rồi, em sẽ không gọi như thế nữa, em sai rồi, chị Hoa nhỏ đừng khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.