Vào mùa hè, sáu giờ sáng mặt trời đã lên cao, Ngô Khánh Phân ghét nhất bị nắng sớm chiếu vào cho nên buổi tối trước khi đi ngủ luôn kéo kín rèm cửa. Sáng hôm nay còn đang mơ màng đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập làm bà thức tỉnh.
"Ai?" Bà mò mẫm trong bóng tối bật đèn ngủ lên, nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm giờ sáng.
Tiếng đập cửa dồn dập, càng ngày càng nặng nề.
Mới sáng sớm dám chạy tới gõ cửa phòng bà, lá gan thật lớn!
Ngô Khánh Phân cũng không thèm suy nghĩ là ai, tức giận đùng đùng bật dậy. Lúc mở cửa bà định quát mắng, nhưng nhìn thấy người đứng bên ngoài bà liền ngây ngẩn.
Kiều Cận Nam toát lên khí thế bức người, ánh mắt âm hiểm nhìn bà chằm chằm.
"Cận... Cận Nam..." Nét mặt này của Kiều Cận Nam còn dọa người hơn lúc làm việc, thậm chí Ngô Khánh Phân còn không nhận ra con trai mình.
"Bố Dĩ Mạc bình tĩnh lại!" Mạnh Thiểu Trạch đứng bên cạnh lên tiếng.
Kiều Cận Nam giống như là không nghe thấy, lạnh lùng hỏi: "Đỗ Nhược đâu?"
Ngô Khánh Phân ngạc nhiên.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, một cái đầu thò ra ngoài: "Anh..."
Kiều Cận Nam liếc sang sau đó lại nhìn Ngô Khánh Phân, anh còn chưa nói gì, cánh tay đã bị Mạnh Thiểu Trạch kéo lại.
Mạnh Thiểu Trạch cười híp mắt chào hỏi Ngô Khánh Phân, sau đó nhìn sang bên cạnh: "Ôi, Xảo Xảo về lúc nào vậy?" Vừa nói vừa nháy mắt với cô, sau đó ra sức lôi kéo Kiều Cận Nam xuống lầu: "Mới sáng sớm đừng nóng tính như vậy, bình tĩnh, có chuyện gì thì từ từ nói."
Kiều Cận Nam rút cánh tay ra, mặt không sắc nhìn lướt qua Ngô Khánh Phân và Xảo Xảo, sau đó mới đi xuống lầu.
Sáng sớm, hai bảo mẫu đã thức dậy, ân cần rót trà cho bốn người ngồi trên ghế sô pha sau đó liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề.
Ngô Khánh Phân nghe Mạnh Thiểu Trạch trình bày, bà tức giận vỗ bàn một cái: "Kiều Cận Nam! Không thấy bảo bối Đỗ Nhược của con tại sao lại tìm mẹ? Con nghĩ mẹ là người thế nào, hả?"
Mạnh Thiểu Trạch bận rộn đứng cạnh giảng hòa: "Xin bác đừng tức giận, tại vì theo thông tin chúng con điều tra được, Đỗ Hoa nhỏ..." Nói được nửa câu Mạnh Thiểu Trạch cảm thấy gọi "Đỗ Hoa nhỏ" trước mặt bề trên thì không thích hợp liền vội vàng sửa lại: "Lần cuối Đỗ Nhược nhận được tin nhắn của bác liền đi tới chỗ hẹn. Hơn nữa tìm được điện thoại của cô ấy ở bãi đậu xe nhà hàng, xe cũng vẫn để đó, cho nên bọn con muốn hỏi trưa hôm qua bác có tới..."
"Không!" Ngô Khánh Phân vốn tức giận vì chuyện Kiều Cận Nam từ chức, sáng sớm còn bị đánh thức, liên tục bị chất vấn, vì một đứa chẳng ra gì mà con trai nhà mình làm mặt lạnh với bà, nên bà cũng tỏ thái độ: "Ta không nhắn tin gì hết, cũng không biết điện thoại cũ mất đi đâu rồi!"
"Mẹ!" Kiều Xảo Xảo đột nhiên lên tiếng: "Tại sao mẹ lại nói chuyện khó nghe như vậy!"
Ngô Khánh Phân tức giận ôm ngực: "Dù sao cô ta sống hay chết cũng không liên quan tới ta!"
Kiều Cận Nam vẫn im lặng, lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trên người không còn khí thế bức người nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Ngô Khánh Phân: "Chuyện điện thoại là như thế nào."
"Hai ngày trước đánh mất điện thoại."
Kiều Xảo Xảo giơ tay: "Chuyện này em có thể làm chứng! Hơn nữa... Đỗ Hiểu Phong cũng có thể làm chứng..."
Kiều Cận Nam nhíu mày nhìn sang bên cạnh.
Xảo Xảo ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mặc dù Xảo Xảo đã đi du học, nhưng từ trước tới nay cô luôn hào hứng với chuyện của Kiều Cận Nam, còn chưa học xong đã vội vã chạy về nước, muốn biết Đỗ Nhược trong miệng Tống Như Nhược và Bạch Hiểu Vi là người người như thế nào, nhưng vì sợ bị mắng nên cô lừa gạt Ngô Khánh Phân, len lén quan sát Đỗ Nhược, sau đó tiếp tục theo dõi em trai cô ấy, chẳng phải các cụ đã nói kết hôn không những là chuyện của hai người, còn là chuyện của đôi bên họ hàng...
Cho nên tìm hiểu về gia đình đối phương cũng rất quan trọng!
Nhưng cô không ngờ lại bị Ngô Khánh Phân bắt tại trận ở ga tàu hỏa, túi xách của bà bị giật, lúc kiểm tra lại điện thoại đã biến mất...
Dường như Kiều Cận Nam không tin vào lý do hoang đường đó, anh nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay. Ngược lại Mạnh Thiểu Trạch rất hứng thú với cô bé.
Con nhóc này từ nhỏ đã ranh ma quỷ quái, không ngờ lên đại học tính cách này chỉ tăng chứ không có giảm.
"A, nhắc tới cũng có công sức của con." Ngô Khánh Phân liếc Kiều Cận Nam:"Nếu như không phải công việc quá bận rộn, ta cũng không đến nỗi không có thời gian đi báo công an."
Bà luôn sử dụng hai số điện thoại cho công việc và riêng tư, bị mất là số điện thoại cá nhân, nói là "Cá nhân" nhưng thực tế trong điện thoại không có thông tin gì hết, bởi vì những số điện thoại thực sự cần liên lạc đã ghi nhớ kỹ trong lòng.
Hôm bị mất điện thoại là vào cuối tuần, công việc của bà vô cùng bận rộn nên bà cũng không để trong lòng.
"Mẹ! Mẹ đừng châm chọc anh nữa được không! Mẹ không thấy anh ấy đang sốt ruột sao!" Xảo Xảo tỏ vẻ không vui.
Ngô Khánh Phân cũng không vui: "Chẳng lẽ mẹ không đúng? Chẳng phải vì con bé đó nên Cận Nam mới từ chức? Bây giờ biến mất thì càng tốt.”
"Chị ấy thì sao? Em trai người ta vì muốn lấy lại túi cho mẹ mà bị đánh trọng thương! Ngay cả một câu cám ơn mẹ cũng không nói!"
"Kiều Xảo Xảo! Bản thân mình không chịu ngoan ngoãn học tập còn chạy về nước gây rối, mẹ còn chưa mắng con vậy mà con dám lớn tiếng chỉ trích mẹ!"
"Con cũng học hành chăm chỉ mà! Bài luận đã nộp! Tháng sau con nhất định sẽ làm bài thi một cách suất sắc! Con..."
"Đủ rồi!" Kiều Cận Nam đột nhiên lớn tiếng, ném tập tài liệu lên bàn làm đổ hai chén trà.
Không khí trong phòng giảm xuống.
Kiều Cận Nam day day thái dương, đứng dậy đi ra ngoài, Mạnh Thiểu Trạch thở dài vội vàng đuổi theo sau, Xảo Xảo yếu ớt gọi một tiếng “Anh”, Ngô Khánh Phân cũng đứng lên, đôi môi giật giật nhưng không nói gì.
Trước khi ra khỏi cửa, Kiều Cận Nam đột nhiên quay đầu lại: "Mẹ."
Anh nhìn Ngô Khánh Phân, trong con ngươi không còn sự lạnh lùng tức giận, chỉ có sự mệt mỏi: "Thật sự không phải mẹ làm?"
Ngô Khánh Phân nhìn thẳng vào mắt con trai, trong lòng vô cùng đau xót, lắc đầu.
Cho đến Kiều Cận Nam rời đi thật lâu, trong phòng khách vẫn yên tĩnh như trước, bảo mẫu đã làm xong bữa sáng nhưng không ai động tới. Ngô Khánh Phân và Xảo Xảo ngồi trên ghế sô pha, Ngô Khánh Phân thì ngẩn người, còn Xảo Xảo ngồi đọc tập tài liệu Kiều Cận Nam bỏ lại.
Xảo Xảo không kìm được nước mắt chảy xuống.
Ngô Khánh Phân vốn đã sốt ruột, bà bực bôi trừng mắt nhìn con gái: "Đang yên đang lành khóc cái gì?"
Xảo Xảo quay lại nhìn bà, cô đưa bà tập tài liệu: "Tự mẹ xem đi."
Trong đó kẹp một sấp giấy dày, trên đó in những mẩu tin nhắn nhỏ tại nhiều thời điểm khác nhau, nhưng được phân loại theo tên mỗi người. Ngô Khánh Phân lật tờ thứ nhất là nhật ký gần đây nhất, cũng là số điện thoại của bà, chỉ có hai dòng ngắn ngủn, một là tin nhắn của bà gửi đi hẹn Đỗ Nhược cùng nhau ăn cơm, và tin nhắn trả lời của Đỗ Nhược: "Vâng!"
Kiều Cận Nam điều tra từ điện thoại của Đỗ Nhược, ngay cả những tin nhắn cũ hơn cũng không bỏ qua. Bà tùy tiện lật một trang, trong đó là những tin nhắn của Đỗ Nhược và Tần Nguyệt Linh.
"Mẹ, đó là con của con, xin đừng bắt con phải bỏ nó."
"Mẹ, con có thể sống tốt, đừng đưa đứa bé đi."
"Mẹ, đừng ép con."
"Mẹ, mọi người bàn bạc đưa đứa bé đi đúng không?"
"Mẹ, chuyện của bố là lỗi của con, là lỗi của con..."
"Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng đưa đứa bé đi."
"Mẹ, cho con nhìn đứa bé một chút, chỉ một chút thôi cũng được, là bé trai hay là bé gái?"
"Mẹ đã đưa đứa bé đi đâu?
Có rất nhiều tin nhắn tương tự.
Ngô Khánh Phân quăng tập tài liệu xuống sàn, Xảo Xảo dè dặt hỏi bà: "Mẹ, chị Đỗ Nhược mất tích là ngoài ý muốn ... hay bị người ta bắt cóc?"
Ngô Khánh Phân ném tập tài liệu ra xa, bà suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn nhặt nó lên, trong lòng cũng không yên: " Bắt cóc nhất định sẽ đòi tiền chuộc."
Nhưng tình hình còn tệ hơn.
Đỗ Nhược mất tích.
Mất tích không một dấu vết, ngoại trừ chiếc điện thoại vỡ tan tành ở bãi đậu xe nhà hàng và chiếc xe của cô đỗ tại đó.
Dấu vân tay trên điện thoại được lau sạch sẽ, tất cả các camera đều bị hỏng, gồm cả trong thang máy và các tầng lầu.
Từ tất cả các manh mối có thể thấy đây là bắt cóc có chủ đích. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua lại không có ai liên lạc tới Kiều gia, sự việc đi vào bế tắc.
Đỗ Nhược giống như bốc hơi khỏi thế giới này.
"Bố Dĩ Mạc, sau khi tăng số tiền thưởng lên hôm nay có hơn chục người liên lạc tới! Cho nên cậu đừng lo lắng quá, nhất định sẽ tìm ra đầu mối, một người lớn như vậy không thể biến mắt dễ dàng được?" Mạnh Thiểu Trạch cố khuyên nhủ Kiều Cận Nam: "Cậu nên ngủ một giấc, đã vất vả cả tuần nay rồi, cậu cứ như vậy thị lực cũng bị ảnh hưởng!"
Kiều Cận Nam im lặng rất lâu mới nói: "Có tiến triển phải liên lạc ngay với mình."
"Đương nhiên rồi!"
Kiều Cận Nam ngắt điện thoại.
Quá năm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn chói chang, xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng. Anh trở lại Hoa Hằng, ngồi trên chiếc giường anh và Đỗ Nhược từng ân ái rất nhiều lần.
Điện thoại vang lên, anh lập tức mở ra, Kiều Dĩ Mạc gửi lời nhắn tới.
"Bố ơi, hôm nay mẹ có tới đón con không? Tại sao mẹ đi công tác còn dài hơn cả bố!"
Kiều cận Nam vứt điện thoại sang một bên, trên người vẫn nguyên quần áo nằm xuống giường.
Từ trước tới nay anh là người thích yên tĩnh, không ngờ có một ngày anh cảm thấy yên tĩnh lại đáng sợ như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô đơn. Ba mươi năm đều ngủ một mình chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo, nhưng hôm nay nửa bên giường lạnh lẽo làm cho anh thấy tê buốt cả người.
Anh cố gắng nhắm mắt lại.
Sự yên tĩnh cùng nỗi cô đơn như tìm được kẽ hở, mạnh mẽ bào mòn chút lý trí cuối cùng của anh.
Giấc ngủ mệt mỏi vô cùng, ngủ cũng không yên, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh giấc.
Rõ ràng đã nhắm hai mắt lại nhưng ký ức năm nào vẫn hiện rõ trước mắt.
Có lẽ không chỉ sự kiện sáu năm trước, còn rất nhiều chuyện khác nữa, tất cả đều là lỗi của anh.