Ngày buồn ngày vui đã có tôi
Vô tâm trái lại đơn một mình
Đứng lặng tâm tri thương chẳng hết
Vắng đâu thân mình ai quan tâm.
Thời gian trôi và trôi, nó như một phép màu vô hình đưa kim đồng hồ chạy đi từng giây, từng phút. Nó chạy đua với thời gian nhưng khi đã đến đích lại mang cho một kẻ ngóng đợi bao nỗi buồn phiền chẳng rõ mơ màng hay chân thực.
Đồng hồ rồi cũng đã điểm 5 giờ chiều, tôi chỉ thở dài và ấn nhẹ vào vùng thái dương cho đầu óc tỉnh táo đôi chút.Bước từ nhà ra sân mà cứ ngỡ như đang đi một con đường lê thê gai góc. Bởi lẽ chẳng điểm hẹn sắp diễn ra của tôi chẳng có gì là bình yên. Dù cho tôi đã sẵn biết tất cả về cuộc hẹn này và cũng đã đoán ra cuộc xung đột bất động của tôi và cô ấy-bạn trí cốt.
Tôi biết cô ấy lo cho tôi biết nhường nào! Nhưng... lý trí, con tim có bao giờ chịu hòa lẫn vào nhau, nó nẩy sinh ra những mâu thuẫn để mà cuối cùng còn lại hai hai chữ cố chấp yên bình tại đó.
Vô tình, tôi chỉ có thể làm thế...
Năm nay tôi 28!