Ánh nến chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn, còn vương tia xấu hổ.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ!” Theo tiếng ca bài chúc mừng sinh nhật
càng ngày càng cao của anh, khuôn mặt nhỏ phủ một tầng phấn hồng nhạt,
sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bộ dáng như muốn chạy trốn nhưng lại
luyến tiếc không dám đi.
Ngụy Kính Nghiêu trong lòng cảm thấy sự thỏa mãn chưa từng có từ trước tới nay.
Thì ra khi mừng sinh nhật cho người khác, thấy biểu tình cảm động vui vẻ của cô, bản thân sẽ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Không có trăm đóa hoa hồng, không có trang sức mỹ lệ, chỉ có một chai hồng rượu năm sinh của cô, một chút món ăn bữa tối, một cái bánh ngọt
socola cao mười tấc, tuy đơn giản bình thường, nhưng là tấm lòng chân
thật.
“Xảo Hủy, sinh nhật vui vẻ”. Bài hát chúc mừng sinh nhật dùng ba
tiếng Trung Anh Pháp từng lần một ca lên, mỗi lần ca mặt cô lại thêm một tầng ửng hồng, theo tiếng ca càng ngày càng vang dội, càng ngày càng
rêu rao của anh, người nhìn ngày càng nhiều, cô cũng càng thẹn thùng.
Khách hàng trong nhà ăn đều hưởng ứng, Ngụy Kính Nghiêu trong quá khứ sẽ không bao giờ để người khác nhìn mình chằm chằm, vì nếu thế sẽ làm
cho anh có cảm giác như bị nằm trên thớt, cho nên lúc nào cũng bao hết
nhà ăn khi có hẹn với bạn gái, nhưng hiện tại, anh cảm thấy nằm trên
thớt cũng không sao.
“Cám …cám ơn…” Ánh mắt Hoa Xảo Hủy mông lung, khóe miệng không kìm
được giương lên, tim đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt tăng
cao, phòng thành trái tim bị hành động cảm động bất ngờ của anh làm cho
tan rã.
Anh giúp cô làm sinh nhật, chỉ có hai người bọn họ, không có bữa tiệc cuồng hoan và đám người vây quanh chúc mừng, không là tiêu điểm của
người khác, chỉ có hai người, anh chỉ nhìn cô, đem tất cả lực chú ý đặt
lên người cô.
Cúi đầu, nhìn thấy chiếc bánh ngọt socola mà cô hay ăn lúc nhỏ, trước đây Ngụy phu nhân vẫn thường mua cho cô ăn, là thứ cô thích nhất, sau
này đi Pháp chỉ cần mỗi lần về nước, nhất định sẽ mua một chiếc bánh nhỏ để tự thưởng cho chính mình, nhưng bánh ngọt này cao mười tấc, cô nghĩ, anh có lẽ là đã đặt mang đến nhà hàng, chờ họ ăn xong bữa tối liền mang lên.
Tại bữa tối, khi uống vào nửa bình hồng rượu, hai gò má đã đà đà
hồng, nghĩ đến hôm nay được chúc mừng như vậy, không thể tưởng tượng còn có bánh ngọt, cùng với tiết mục độc ca của anh, anh thậm chí còn vì cô
mà học tiếng pháp.
Ngụy Kính Nghiêu kiêu ngạo tự phụ lại dụng tâm lấy lòng như vậy, anh
chưa bao giờ lấy lòng bất kì kẻ nào, nhưng lại vì cô mà làm nhiều như
thế.
“Bài hát tiếng Pháp của anh có sai mấy từ đơn, ai dạy anh vậy?” Hoa
Xảo Hủy cố ý bới móc chỗ sai, nghĩ rằng như vậy mới có thể giữ cho tim
mình không đập nhanh hơn nữa.
“Học trên internet, anh cũng muốn học có tiêu chuẩn một chút, nhưng
nếu hỏi em thì không còn gì là bất ngờ nữa”. Ngụy Kính Nghiêu cười khẽ, tay đưa ngang qua mặt bàn cầm tay cô, cười nói: “Không bằng em dạy anh
đi? Anh hằng năm sẽ hát cho em nghe.”
Chống lại ánh mắt ngóng nhìn chờ đợi cô của anh, trái tim lại trầm xuống, thầm than: Xong đời.
Anh đang hẹn ước với cô vào sinh nhật mỗi năm, dùng phương thức gọn gàng dứt khoát như vậy để hứa hẹn với cô.
Thật không xong, anh chân thành muốn lấy lòng một người, sẽ làm người đó vạn kiếp bất phục.
“Khi nào sinh nhật anh, em sẽ hát cho anh nghe…” Xong rồi, xong rồi,
xong rồi, Hoa Xảo Hủy, mày đang nói gì vậy? Sinh nhật anh ấy là sang năm mà! Cái này, cái này, cái này, như vậy đúng không đây?
Ngụy Kính Nghiêu nghe vậy không khỏi cười ra miệng. “Em nhớ rõ sinh
nhật của anh sao?” Bộ dáng ngớ ngẩn ngây ngốc, làm cho người ta vừa nhìn thấy chỉ biết anh rất vui vẻ. “Sang năm sinh nhật anh, nhất định em
phải hát cho anh nghe , nhất định đấy”. Thì ra được người khác nhớ rõ
ngày sinh nhật lại có cảm giác thích như vậy! Có điều nếu cô quên thì
sao nhỉ?
Không, anh có lẽ sẽ trở nên giống mấy người bạn gái trước kia của
mình, bị người khác quên sinh nhật sẽ làm loạn lên, cảm thấy cô không
quan tâm anh….Haizz, nguyên nhân cũng là vì mình để ý người ta, cũng hy
vọng đối phương để ý đến mình.
“Thổi nến thì phải ước nguyện, bình thường là ba điều ước, có điều em muốn ước nhiều hơn cũng không thành vấn đề, tiểu thiên sứ sẽ giúp em
hoàn thành”.
“Tiểu thiên sứ?” Hoa Xảo Hủy xùy cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của anh, liền biết thiên sứ trong miệng anh là chính anh rồi!
“Anh nói được là được, nhanh ước đi”. Anh nói đều là thật, hy vọng cô mở miệng với anh yêu cầu một chút gì đó, tốt nhất là nhẫn, anh sẽ lập
tức mang cô đi mua.
Nhìn chiếc bánh ngọt trước mặt, cắm trên đó là một ngọn nến, tượng
trưng cho không có tuổi, cô nhịn không được bật cười vì sự hiểu biết
lòng phụ nữ của anh, giương mắt nhìn liếc nhìn anh một cái.
Một cái liếc mắt này, làm cho ánh mắt của anh chỉ tập trung vào cô,
đáy mắt anh phản chiếu thân ảnh của cô, dịu dàng chưa từng có.
Người từ nhỏ đã được coi là bạch mã vương tử, dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình, loại cảm giác này giống như trúng giải thưởng lớn vậy, vui
vẻ hưng phấn rất nhiều nhưng rồi lại nhịn không được nghĩ, đây là thật
sao?
Anh thật sự biết mình đang làm gì sao? Ngày hôm nay quá hạnh phúc,
quá vui vẻ, nên đã quên mất ngay từ đầu nguyên nhân ở bên cạnh anh ấy…
mất trí nhớ.
Nếu có một ngày, anh nhớ lại thì sao?
“Đang do dự gì vậy?” Ngụy Kính Nghiêu thấy cô do dự, không khỏi cười
nói: “Em có thể ước một trăm một ngàn cái”. Chỉ cần anh làm được, nhất
định sẽ giúp cô hoàn thành. “Có điều phải nói ra, không nói thì nguyện
vọng sẽ không thực hiện được.”
Hoa Xảo Hủy phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt mang ý cười dịu
dàng của anh, không khỏi cười lên, nghe anh nói như vậy đã lý giải được, phàm là những nguyện vọng cô muốn, anh đều vì cô mà hoàn thành.
“Không cần nhiều như vậy, nguyện ước của em chỉ có một”. Cô lắc đầu
cười khẽ. “Anh hiện tại tốt lắm, dường như đã gần hồi phục lại sinh hoạt bình thường, em chỉ có một ước vọng ….. hy vọng anh có thể khôi phục
trí nhớ, nhớ ra những người anh đã quên mất, những sự việc, sự vật, và
trở lại cuộc sống vốn có, em hy vọng anh khỏe lại.”
Thanh âm của cô rất nhỏ, nhưng từng tiếng lại vọng vào tai Ngụy Kính Nghiêu, truyền đến đáy lòng anh.
Nụ cười của anh cứng lại, trong lòng lại cảm thấy áy náy với cô.
Bốn tháng cuộc sống ở chung sớm chiều, cô vẫn lo lắng cho anh, ở bên
cạnh anh, chăm sóc cho anh, anh nghĩ hạnh phúc hiện tại đã quá đủ, cô
vẫn thấy không đủ, vẫn hy vọng anh khôi phục trí nhớ, hy vọng anh khỏe
mạnh.
“Đổng Diệc Hà nói anh trước kia, là một người rất khó ở chung mà lại khiến người khác chán ghét”. Giọng nói can thiệp vào, anh thử hỏi, “Nếu anh khôi phục trí nhớ rồi lại trở lại thành cái tên đáng ghét kia thì
sao? Nếu anh nhớ lại những thứ trước kia nhưng lại quên em thì sao? Em
không sợ anh sẽ chán ghét em sao?”
Làm ơn, nói cho anh là không sao, cô sẽ ở bên anh cả đời, đến khi sông cạn đá mòn….Ngụy Kính Nghiêu cầu xin trong lòng.
Nhưng mà…
“Đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi”. Hoa Xảo Hủy tặng anh một nụ cười bất đắc dĩ, “Chỉ cần anh khỏe lại, vậy là tốt rồi.”
Vì sao? Vì sao cô luôn nói như vậy, luôn bi quan như vậy? Chẳng lẽ
cho dù bị anh quên đi cũng không vấn đề sao? Chẳng lẽ cô đối tốt với anh từ trước tới giờ, ngoại trừ ân tình, đồng tình ra, không có gì khác?
NKN không muốn tin, những cái ôm hôn, hành động thân mật của anh, không làm cho cô có cảm giác khác sao?
Chẳng lẽ cô….. không có một chút động lòng sao?
“Vậy còn em?” Anh không khỏi thay đổi sắc mặt, ánh mắt che kín sầu
lo, nắm chặt tay cô như tùy lúc cô sẽ thừa cơ bỏ chạy. “Cho dù anh quên
em cũng không có gì sao? Em không cảm thấy khổ sở sao? Vì sao em vẫn
nguyện ý ở bên anh? Vhẳng lẽ đối với anh em không có chút cảm tình nào
sao? Xảo Hủy, anh muốn em ở lại, anh thật sự yêu em.”
Nghe thấy anh nói yêu cô, lại một lần, dễ dàng thốt ra như vậy, nhưng Hoa Xảo Hủy vui vẻ không nổi, ngược lại cười khổ.
“Kính Nghiêu, anh vẫn chưa nhớ ra điều gì hết đúng không?”
Anh trầm mặc nhìn cô, nhìn ánh mắt cô, một câu cũng không thốt ra được.
“Khối huyết trong đầu anh vẫn chưa tan hết, anh căn bản không biết
bản thân mình đang nói gì, nếu có một ngày khối huyết kia biến mất, anh
khôi phục trí nhớ, sau đó nghĩ đến khoảng thời gian mất trí nhớ này, anh tưởng nhầm rằng anh yêu em….Em không muốn anh hối hận, không muốn làm
anh khó chịu.”
Cô đang nói cái quỷ gì vậy? Nói đùa phải không?
Không, Hoa Xảo Hủy cũng không phải người hay nói giỡn, cô gái này
luôn chân thật, chưa bao giờ nói dối, cho nên…. Cô không tin anh thật sự yêu cô, bởi vì khối huyết trong đầu anh chưa biến mất, anh chưa khôi
phục trí nhớ, tình cảm của anh đối với cô, lời yêu của anh, là vì khối
huyết chèn ép trong đầu hình thành, cho nên cô không tin anh.
Ngụy Kính Nghiêu cũng không dám tin tưởng, anh khó có lúc chân thành, đối đãi đặc biệt với người khác, không màng đến thứ gì.
Hiện tại anh mới phát hiện, anh sao lại ngu xuẩn như vậy?
Sợ nói ra mình đã khôi phục trí nhớ cô sẽ rời đi, nhưng hậu quả của
việc không nói, chính là tấm chân tình duy nhất của cả đời này, đều bị
cho là “ảo giác”.
Không, đây tuyệt đối không là ảo giác.
“Xảo Hủy, có một việc anh phải nói cho em”. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, định nói ra tình hình thực tế với cô.
Anh đã sớm khôi phục trí nhớ, từ ngày đó tới giờ sống chung,anh đều là…lừa cô.
Xảo Hủy sẽ tha thứ cho anh sao? Anh nói dối lớn như vậy, thầm nghĩ
đem cô giữ bên người, cô sẽ tha thứ cho anh sao? Sẽ chứ? Cô là một cô
gái thiện lương như vậy, không có tâm địa, cô sẽ không giận anh lâu, sẽ
tha thứ cho lỗi lầm của anh, đúng không?
“Anh thật ra…”
Ngay tại lúc Ngụy Kính Nghiêu định khai hết toàn bộ, chuông điện
thoại vang lên, chặt đứt dũng khí mà anh vất vả có được, đáng ghét,
không để ý tới nó!
“Thật ra anh….”
Anh không nghe điện thoại sao?” Hoa Xảo Hủy chỉ chỉ di động trên bàn
của anh, “Chắc là Đổng Diệc Hà đấy, hẳn là chuyện quan trọng, bằng không anh ấy sẽ không gọi điện thoại cho anh.”
Đúng vậy, là tiếng chuông do cái tên chết tiệt kia thiết kế, mỗi lần
gặp Đổng Diệc Hà là một lần đấu đá nhau, lấy trình độ chán ghét của Đổng Diệc Hà đối với anh, quyết sẽ không gọi điện cho anh lúc tan tầm.
“Mau tiếp đi, đừng làm ồn người khác”. Cô thúc giục anh mau mau nhận điện thoại.
Vì thế anh nghe lời nhận máy.
“Anh chết ở nơi nào rồi? Có chuyện lớn, còn không mau trở về!” Tiếng
gầm gừ của Đổng Diệc Hà to đến nỗi ngay cả Hoa Xảo Hủy cũng nghe thấy
được.
“Cậu không thể xử lý sao? Tôi hiện tại đang có chuyện quan trọng”.
Ngụy Kính Nghiêu nhíu mày, cảm thấy Đổng Diệc Hà là cố ý quấy phá, biết
rõ hôm nay anh phải tổ chức sinh nhật cho Hoa Xảo Hủy, còn gọi đến quấy
rối.
“Đây không phải vấn đề của tôi, tôi biết giải quyết thế nào? Mẹ đứa
nhỏ mang phóng viên đến tìm bố nó, bảo vệ cũng ngăn không được, anh
nhanh chút trở về dọn dẹp cục diện này đi!”
“Đứa trẻ? Của tôi sao? Xác định?” Không phải cố ý giễu cợt lời nói
của tên chết tiệt kia, nhưng anh vốn rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không
làm cho bên bạn gái có khả năng mang thai, huống hồ… nếu thật sự là con
anh, vậy bốn tháng sau tai nạn xe cộ, mẹ của con anh chạy nơi nào? Cho
đến sau hai tuần báo chí đăng tin mới dần dần có hành động, điều này
khiến cho người ta không khỏi hoài nghi.
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Một người phụ nữ tên là Di Tình, hình như
là người mẫu, nói có đứa con năm tháng tuổi với anh, anh có ấn tượng
không?”
“Di Tình? Tiêu Di Tình? Mang thai đứa con của tôi? Ha, tôi đi năm bảy tháng đã cùng cô ta chia tay, đứa bé là con tôi, cậu cho tôi là đứa
ngốc hả? Nói cho cô ta, nếu là con tôi thì tôi sẽ phụ trách, nếu đi xét
nghiệm mà không phải, tôi sẽ kiện cô ta, tôi phỉ báng!” Tức giận cùng
bất bình chấm dứt cuộc gọi, anh cho rằng tên này đang cố tình làm loạn,
không quan tâm lại tiếp tục tâm sự, “Xảo Hủy, nghe anh nói…”
….
Từ nhỏ đến giờ, anh chưa bao giờ khẩn trương như thế này…
Thời điểm tốt nghiệp đại học, anh cùng Đổng Diệc Hà đàm phán với công ty nổi tiếng bên Mỹ, cũng không khẩn trương như thế này, thời điểm xin
phỏng vấn vào trường đại học ở Newyork, anh thậm chí còn tràn đầy tự
tin, một thái độ “Người không chọn ta là tổn thất lớn nhất của người
đó.”
Nhưng hiện tại, Ngụy Kính Nghiêu lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ
hôi, tay cầm tay lái run lên, anh mấy lần muốn quay qua nói chuyện với
Hoa Xảo Hủy, nhưng vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
“Lái xe cẩn thận, tập trung một chút đi.”
Vì thế quãng thời gian đi trên con đường chỉ là sự im lặng.
Anh nói, thừa nhận chính mình đã khôi phục trí nhớ, cô rất khiếp sợ,
không thể tin được, tiếp theo là vui sướng, nhưng cô đã quăng một nghi
vấn ra…
“Chuyện khi nào?”
Câu trả lời của anh khiến cho nụ cười cô trở nên cứng ngắc, mất tự
nhiên nói: “Nguyện ý sinh nhật của em được thực hiện rồi sao?”
Không có cãi lộn lên án anh lừa gạt, không có một câu trách cứ, chỉ là trầm mặc, không nói gì.
Ngụy Kính Nghiêu không nghĩ tới, Hoa Xảo Hủy sẽ im lặng không nói gì
với anh, chuyện làm người ta khó chấp nhận như vậy, ngay cả anh còn muốn phát giận với mình.
Cô dịu ngoan để anh chở về nhà, bởi vì công ty vẫn còn tụ tập phóng
viên, đòi phỏng vấn anh, hỏi anh có ý kiến gì về chuyện đứa bé kia.
Trở về chỗ anh, hai người cùng xuống xe, một trước một sau đi vào
trong phòng, cô không nói lời nào, có điều vẫn quay đầu liếc anh một
cái, nhưng anh lại không thể nhìn ra thứ gì trong biểu tình của cô.
Cô có phải đang tức giận hay không?
“Xảo Hủy”. Anh kéo tay cô. “Anh ….anh thật sự xin lỗi.”
Tinh tinh… điện thoại của anh vang lên không ngừng, vang đến nỗi anh
phiền lòng chán ghét, hôm nay sao lại như vậy? Luôn tại lúc anh muốn nói chuyện quan trọng đều chặt đứt, không phải muốn phá hư chuyện tốt của
anh sao?
Tức giận đem điện thoại tắt máy, tùy tay quăng lên sô pha, dù sao cũng chỉ là phóng viên, anh tiếp cuộc gọi này làm cái gì?
Hoa Xảo Hủy mờ mịt đứng trước mặt anh, nhìn anh lộ ra biểu tình áy náy với chình mình, cô cảm thấy thật …vớ vẩn.
Anh lừa cô, anh đã sớm khôi phục trí nhớ, tại ngày thứ mười sau khi
xuất viện, vào một đêm tỉnh giấc, toàn bộ đều đã nhớ rõ, không quên một
chút nào.
Vì sao phải giấu diếm? Bởi vì anh không muốn mất đi cô.
Cho nên bốn tháng nay, những hành động cử chỉ ngây thơ của anh, đều là vì lừa gạt cô mà diễn sao?
Đúng vậy, Hoa Xảo Hủy, mày sao có thể mù quáng như vậy? Chi vì là người mà mày khát khao từ nhỏ, nên chưa từng hoài nghi.
Khó trách anh nhanh như vậy đã quen thuộc hoàn cảnh công việc, chỉ
trong vài ngày đã thành thục, cô còn tưởng rằng, đó là bởi vì trách
nhiệm đối với công việc trong tiềm thức của anh.
Làm sao có thể? Đổng Diệc Hà cùng lắm chỉ mất mười năm trí nhớ, đến
nay còn chưa thể làm chủ một chuyên ngành, chưa quen với địa vị làm chủ
của mình, Ngụy Kính Nghiêu này là người mất trí nhớ hoàn toàn, lại thích ứng nhanh như vậy.
“Anh biết nói nhiều chỉ thành ra lấy cớ, nhưng em hãy tin tưởng anh,
anh là thật lòng, thạt lòng thích em”. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
lên, Ngụy Kính Nghiêu nhất thời sợ hãi không biết làm sao.
Hoa Xảo Hủy nhìn anh, nghĩ rằng mình hẳn là nên mỉm cười an ủi anh, nói rằng cô không có giận anh, nhưng cô cười không nổi.
Cô đương nhiên giận anh, nhưng người bị anh đùa giỡn, chỉ có một mình cô sao?
“Bác gái dường như ngày nào cũng gọi điện cho em”. Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói. “Mỗi ngày đều hỏi xem tình trạng của anh thế nào,
cuộc sống trôi qua ra sao, thích ứng như thế nào, lo lắng cho anh vô
cùng, anh biết không? Em từ nhỏ vốn không có mẹ, em thật hâm mộ anh, hâm mộ đến chết, có một người mẹ thương anh như vậy.”
“Bác gái mỗi ngầy đều hỏi em anh đã nhớ lại bao nhiêu, mỗi ngày em
đều cười khổ trả lời bà ấy rằng, anh cái gì cũng chưa nhớ được….Anh lừa
em, cũng lừa người mẹ lúc nào cũng lo lắng cho anh, anh lừa những người
mà đang vì anh mà khổ sở.”
Giọng nói của cô bình thản làm cho người ta lo lắng, không có biểu
tình, không có cảm xúc, mà sự lên án đó lại đánh thẳng vào lòng Ngụy
Kính Nghiêu, làm anh áy náy không thôi.
“Em thật sự….quá thất vọng đối với anh.”
Hoa Xảo Hủy rất giống như trong tưởng tượng của anh, vĩnh viễn không
bao giờ tức giận với anh, ngữ khí vẫn mềm mại như vậy, nhưng cũng đủ để
anh khó chịu không thể hô hấp.
Anh tình nguyện để cô mắng anh, la hét phát tiết lên người anh, mà không phải như thế này, dường như cực kì thất vọng về anh.
“Đừng như vậy, Xảo Hủy, van cầu em đừng như vậy”. Cảm giác giống như
dây diều trong tay chợt đứt, bị gió thổi đi không bắt lại được. “Anh
thật sự có lỗi vì đã lừa em, cho em một sinh nhật buồn như vậy, nhưng mà anh sợ nói ra, em sẽ đi.”
“Anh không cần giải thích, em đã không còn có thể tin tưởng anh điều
gì”. Hoa Xảo Hủy nghe vậy nở nụ cười, cười đến hư vô mờ mịt.
“Xảo Hủy….” Muốn nói những lời lẽ để cứu vãn sự tình, nhưng tiếng
điện thoại quấy nhiễu lại một lần nữa vang lên, anh không khỏi thấp
giọng rủa mấy tiếng, tính không để ý tới.
“Đi xử lý tốt sự việc đi”. Cô đẩy tay anh ra. “Cho người khác một sự công bằng.”
Ngụy Kính Nghiêu quỳ gối trước mặt cô, không để ý đến cô chống cự nắn chặt tay cô, vội vàng nói: “Anh cam đoan đó không phải là con anh, anh
cam đoan anh không có….” Không có gì? Không có chạm qua người phụ nữ
đang vác bụng tới tìm bố đứa nhỏ sao?
Ánh mắt trong suốt của Hoa Xảo Hủy đã nói lên cô cũng là một người
hiểu biết, khóe miệng hơi giơ lên cười khổ biểu thị sự khó chịu của cô.
Anh không thể phủ nhận sự qua lại, nếu chưa từng chạm qua đối phương, làm sao có thể cho người ta cơ hội để cắn anh không tha cơ chứ?
Thật là hối hận, hối hận quá khứ hoang đường đã tạo ra tình huống
hiện tại, người con gái anh yêu không tin anh, đều là do anh tự tạo.
Chuyện này nếu không giải quyết dứt điểm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh và công ty, anh nhất định phải ra mặt, không thể trốn trong
này, đi mau”. Cô lại một lần nữa buông tay anh ra, thúc giục anh mau đi.
Ngụy Kính Nghiêu đương nhiên biết anh phải mau đi nói chuyện với báo
chí, tìm luật sư, mời các phóng viên họp báo để phát biểu thanh minh,
nhưng hiện tại anh không muốn đi, sợ khi trở về, cô sẽ biên mất tăm.
“Xảo Hủy, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, em… sẽ không đi
chứ? Anh trở về còn có thể gặp em ở trong này chứ?” Không nhận được câu
trả lời của cô, anh sẽ không đi.
Nghe vậy, Hoa Xảo Hủy từ từ nâng tầm mắt nhìn anh, cuối cùng chống
lại anh, thấy ánh mắt nôn nóng của anh, nhẹ nhàng lắc đầu cười.
“Anh là Ngụy Kính Nghiêu, anh không cần em, người anh cần không phải em.”
Không đồng ý sẽ ở lại nghe anh giải thích, câu trả lời của cô làm cho Ngụy Kính Nghiêu hiểu được, cô rất thất vọng về anh.
Kéo dài đến ba mươi sáu giờ xử lý, thật vất vả mới làm cho sự việc
này kết thúc, cho Ngụy Kính Nghiêu một danh dự trong sạch, thuận tiện
giải thích luôn những điều anh quên khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ, hiện đã nhớ lại tất cả, cũng nhớ lại những chuyện sau khi tai nạn xảy ra, cười
nói rằng bản thân anh đã trở thành một người khác, nguyên nhân chưa làm
sáng tỏ lời đồn đại là vì muốn phân rõ ranh giới với quá khứ của mình,
vì anh đang trong giai đoạn có một tình yêu chân chính.
“Cho dù Ngụy Kính Nghiêu biến thành một phế nhân cần người khác chăm
sóc cả đời, cũng sẽ không rời bỏ tình yêu này”. Thuận đường châm chọc
nhóm bạn gái đối với vẻ nghèo túng của anh mà coi thường, đừng bao giờ
gọi điện cho anh nữa.
Khi anh ở công ty giải quyết sự việc này, Hoa Xảo Hủy không có xuất
hiện, trước kia cứ mỗi lần anh tăng ca trong công ty, cô sẽ đưa đồ ăn
khuya tới, đưa bữa sáng, tự mình đến công ty quan tâm tới anh và mọi
người.
“Giám đốc, Hoa tiểu thư sao không thấy tới? Chẳng lẽ cô ấy…tức giận?”
Không chỉ có một nhân viên hỏi anh Hoa Xảo Hủy vì sao không xuất hiện, anh cũng chỉ có thể cười khổ.
“Người phụ nữ nào gặp chuyện như vậy mà không tức giận? Anh nói thử
xem!” Tuy rằng cười khổ trả lời như vậy, nhưng anh lập tức lại nghĩ đến… Cô chưa từng chân chính đáp lại anh rằng cô có phải bạn gái của anh hay không.
Bởi vì không nỡ sao? Cô nghi ngờ không biết anh nói rốt cuộc là do cảm tình chân thật hay là do khối huyết tụ tạo thành.
Anh không chỉ gọi điện thoại cho cô một lần, muốn nghe giọng nói của cô, nhưng cô chưa từng nghe máy.
Xử lý xong toàn bộ sự việc, Ngụy Kính Nghiêu khẩn cấp về nhà, một bước đi vào cửa đã biết, không giống.
Sàn sạch sẽ, phòng khách gọn gàng, gối ôm để trên sô pha, không giống như những hôm trước quăng loạn trên thảm, trên bàn không còn bộ tách
Mark màu đỏ lam, mặt bàn sạch sẽ có thể soi gương.
Cái tách đâu? Cái tách mà anh cùng Hoa Xảo Hủy chọn đâu? Biến đi đâu rồi?
Anh đứng trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, trong nháy mắt nhận không
ra, đây là nhà ai vậy? Sao lại không thấy bóng dáng của ai trong này?
Trên sàn hẳn là phải bừa bãi gối ôm, còn có mấy tờ tạp chí, sách báo, hơn nữa sao không có âm thanh nào vậy? Anh ở trong phòng xoay quanh lâu như vậy, vì sao không nghe thấy tiếng của cô.
Đồ đạc trong phòng cô tất cả đều không thấy, người đâu? Không, không
có khả năng, cô không thể không nói một lời nào mà đi như vậy, sẽ không!
Cô có phải đang ở trên lầu giúp anh may quần áo? Đúng, cô thường ở nơi đó, hẳn là ở nơi đó!
Đi qua phòng khách, trải qua phòng bếp, ở ban công hành lang nhỏ chỗ
sâu nhất kéo xuống chiếc cầu thang thông lên gác trên, cầu thang không
buông xuống, anh biết rõ, cô không ở trên, nhưng vẫn duy trì hy vọng
cuối cùng, hy vọng cô sẽ kì tích xuất hiện trong này.
Không có, cô không có trong này, dấu vết duy nhất chứng minh việc cô đã ở cùng anh, chính là chiếc máy may đang đặt trên kia.
Mặc cho sự uể oải bao vây, Ngụy Kính Nghiêu ngồi trên sàn gỗ, ảo não ôm mặt.
“Aaaaaa—” Một tiếng hối hận phát ra từ nội tâm.
Giờ phút này cuối cùng cũng hiểu được, chuyện anh lo lắng nhất cuối
cùng cũng xảy ra, cô thật sự đi rồi, không lưu lại một câu, cứ như vậy
mà đi rồi.
Phải đi đâu tìm cô? Cô ở nơi nào? Anh chỉ biết là ở Pháp, sau đó thì sao? Địa điểm?
Muốn tìm cô trở về, nhưng nên tìm như thế nào?
Cô không nói một tiếng nào cả, có nghĩa là cô đối với anh thật sự thất vọng!
Tinh thần vui vẻ là tốt, nhưng cuộc đời không phải chỉ có tinh thần vui vẻ mà thôi….
Cái giá phải trả cho việc nói dối cô lớn đến nối, anh không thể gánh chịu được…
Cha đã sớm cảnh cáo anh, nhưng anh lại tỏ thái độ phớt lờ.
Lấy điện thoại di động ra, anh ngóng nhìn thật lâu thật lâu, cuối cùng tìm ra số điện thoại cha mẹ ở Thụy Sĩ, bắt đầu gọi.
“Mẹ, là con.”
“Ôi trời, đang nghĩ đến con, sao có thể gọi điện được vậy?”. Giọng
nói của Ngụy phu nhân truyền đến, mang theo vui sướng cùng quan tâm.
“Gần đây khỏe không? Thân thể thế nào?”
Ngụy Kính Nghiêu nhắm mắt lại, nhớ tới lời nói của Hoa Xảo Hủy, tỉnh
lại chính mình. Cô nói rất đúng, cô hẳn là phải mắng anh dữ dội một
chút.
Tội ác tập kích, anh cảm thấy bản thân mình không phải là người tốt,
trên thế giới có hai người phụ nữ lo lắng cho anh như vậy, vì anh mà suy nghĩ, nhưng anh lại lừa họ, một trong số đó là mẹ ruột anh.
Vì lưu lại một người, lừa mọi người bên cạnh, loại chuyện này có thể tha thứ sao?
“Mẹ”. Anh cắt ngang, khó nén ảo não áy náy nói. “Thật xin lỗi, là con sai….”