Chọn xong cho mình một nhân vật, Tô Liễu bước vào trò
chơi Anh Hùng. Nhưng chưa kịp thưởng
ngoạn phong cảnh hữu tình nơi mình vừa “sinh ra” thì tiếng vó ngựa đã lộc cộc
vang lên cùng mịt mù khói bụi, một nhóm chừng 5-6 kị sĩ xuất hiện trước mặt
nàng.
Phía dưới màn hình giật liên hồi, cửa sổ chat bật ra
các mess đằng đằng sát khí.
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Giơ tay lên
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Bỏ vũ khí xuống
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Úp mặt vào tường
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Khôn hồn đầu hàng mau
Tô Liễu phản xạ cực nhanh, thực hiện răm rắp các mệnh
lệnh của đối phương với các thao tác trên bàn phím F5/giơ tay ENTER, F5/vứt vũ
khí, ENTER F5/úp mặt…
Màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một thiếu nữ áo
vải lập cập vứt bỏ cây hỏa côn, đơ người úp mặt xuống con đường nhỏ lát đá xanh
phía trước giáo đường thôn trang. Bộ dạng nàng khốn khổ tựa con cá đang nằm
trên thớt.
Ước chừng vài giây, Tô Liễu bắt đầu thấy lạ, vì cho dù
mấy gã này có là những tay chơi quen thói “bắt nạt trẻ con” mà giang hồ vẫn đồn
đại thì cũng đâu có thể giết được nàng. Nàng chưa hề ra khỏi thôn trang, vẫn
được hưởng quyền bảo hộ dành cho tân thủ theo luật chơi cơ mà.
Trong lúc Tô Liễu đang đắn đo liệu mình có phải thần
hồn nát thần tính thì cửa sổ chat lại bật ra một chuỗi mess.
(Người chơi) Gió phiêu diêu: Ha ha
(Người chơi) Hoa tàn hoa rụng: (ngất xỉu)……
(Người chơi) Điềm điềm: (toát mồ hôi) đợi tí
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Cô em đáng iu quá, Đã có
chồng chưa, lấy anh nhé!
Nhìn thấy dòng mess cuối, Tô Liễu suýt phì ngụm nước
chè lên màn hình. Nàng thầm nghĩ, quả là trò chơi có tỉ lệ 50 nam/1 nữ. Đám
người chơi đàn ông thật ép người quá đáng, thấy nick con gái là cầu hôn luôn,
chẳng thèm xem có phải giả dạng hay không nữa.
Nàng đặt chiếc cốc thủy tinh xuống và gõ thoăn thoắt:
“Xin cảm ơn đã có lời khen ngợi, tiếc là đã muộn mất rồi” Rồi add thêm một cái
mặt xấu hổ.
Vừa send xong thì cửa sổ chat đã có mess
(Người chơi)Yêu tinh áo choàng: Tử thi ơi, đừng ỡm ờ
nữa!Mau lại đây giúp muội báo thù~~~~
Tiếp đó, màn hình trước mặt Tô Liễu hiện lên một nữ
pháp sư áo đỏ, hai tay nâng cao thanh pháp trượng, cán trượng khảm ngọc lam
quay tít tạo nên cơn gió lốc.
Nàng di chuyển xuống góc dưới của màn hình và chợt
nhận ra một chàng chiến binh mặc áo giáp đen vẫn đang đứng lặng lẽ phía xa xa.
Nếu vậy, những lời lẽ đằng đằng sát khí ban nãy đâu
phải nhằm vào nàng ^-^
Biết mình nhầm, Tô Liễu bật cười híc híc. Nàng một tay
với cốc trà, tay kia gõ nhẹ hai tiếng tách tách lên bàn phím, cô gái áo vải
trên màn hình liền đứng dậy và xoay người lại.
Từ góc nhìn này, có thể thấy rõ chàng chiến binh đang
đứng dưới chân tượng đá trước cổng miếu thần. Ánh nắng chiều bao phủ bức tượng
khổng lồ, tỏa bóng nhấp nhô trên mặt đất. Chàng đứng đó giữa nắng hoàng hôn,
tay trái cầm đao, tay phải nắm khiên, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Nhận thây gió
lốc, chàng dùng lệnh “xung phong”(có chức năng gia tốc) đến ngay bên nữ pháp
sư. Lưỡi đao loang loáng, nữ pháp sư yếu đuối không đỡ nổi, nằm ngã quay đơ.
“Mẹ, thằng tiểu tử này thật vô xỉ, giết đàn bà con gái
thì còn ra cái thá gì?”
“Này người anh em, bị bồ đá hay sao mà hận dữ vậy?”
“Đồ đê tiện!”
…
Cửa sổ chat ngưng vài giây rồi lại sổ ra một tràng
những lời chửi rủa. Cùng lúc đó, đám kỵ sĩ lục đục xuống ngựa và vây quanh
chàng chiến binh giáp sắt. Một chọi bốn nên chẳng mấy chốc, đã có thêm một thây
ma nằm dài trên đất.
Tô Liễu liếc nhìn nick của chàng chiến binh – “vô liêu
sát yêu” và của nữ pháp sư – “yêu tinh áo choàng”. Bất giác, nàng nghĩ tới mối
liên hệ vô hình giữa những cái tên. Nhìn lên ID “bỗng dưng muốn chết” hiện trên
đầu nhân vật của mình, nàng giật mình thảng thốt. Lẽ nào cái tên ấn tượng này
sẽ mang lại cho nàng một tương lai đen tối? Nghĩ đến điều này, Tô Liễu không
sao ngăn nổi nước mắt.
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Cái thằng điên này,
tao có giết bố giết mẹ mày đâu mà dám tới đây chém bà mày cơ chứ?
Nữ pháp sư sau khi “sống lại” liền bắt đầu cất tiếng
chửi rủa.
Chàng chiến binh thì chẳng nói được gì, xác chết mang
tên “vô liêu sát yêu” hóa thành làn khói đen rồi tan biến. Vừa lúc đó, một
chiến binh khác mình khoác giáp bạc, tay xách trường đao cưỡi ngựa lao tới.
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Lang quân, chàng tới
muộn quá à…
Nữ pháp sư áo đỏ chạy tới bên chiến binh giáp bạc, cất
giọng nũng nịu hờn dỗi.
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đúng là năm xung
tháng hạn, tự dưng lại dây dưa với bọn tiểu nhân. Mà thôi, cuối tuần này chàng
phải đưa thiếp đi lễ chùa Tĩnh Từ đấy nhé!
(Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Cuối tuần này ta bận.
(Người chơi) Canh giữ tử thi: Có việc gì quan trọng
hơn bà chị cơ chứ? Lâm Lâm, đừng dại từ chối!
(Người chơi) Gió phiêu diêu: Đúng đấy đúng đấy, Tề
quốc đệ nhất mỹ nhân công chúa đã có lòng yêu mến, tên tiểu tử nhà ngươi nếu cả
gan chối từ sẽ khiến nàng nổi cáu đấy.
(Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Thôi, đừng đùa nữa đi!
Ta vừa online xong, có biết đầu cua tai nheo gì đâu?
Những lời “chém gió” phía dưới màn hình thoắt ẩn thoắt
hiện, Tô Liễu nhìn hoa hết cả mắt, nhưng cũng đoán được phần nào nội tình.
Nữ pháp sư “yêu tinh áo choàng” là em ruột của hội
trưởng hội Long Đằng – hành hội lớn nhất Tề quốc, còn chiến binh giáp bạc
“chiến ngự lâm lâm” là chồng của ả. Có điều, không rõ chỉ đơn thuần là “chồng”
trong trò chơi, hay chồng giả hóa thật, hoặc chồng thật mà giả.
Trận truy sát ban nãy là kết quả của việc Yêu tinh áo
choàng vô cớ khiêu khích Vô liêu sát yêu, còn tay game dại dột này thì đã gửi
thư khiêu chiến cùng Yêu tinh áo choàng đấu tay đôi.
Trong trò Anh hùng, chỉ game thủ đẳng cấp thấp hơn mới
được quyền gửi thư, nếu đối phương chấp nhận thì hệ thống sẽ chuyển luôn tới
đấu trường. Nếu bên khiêu chiến thua bị hạ hai cấp, còn bên bị khiêu chiến chỉ
bị hạ một cập nếu thua. Biện pháp trừng phạt này nhằm tạo dựng sự nghiêm túc
trong trò chơi, khác hẳn với các trò đấu tay đôi bình thường, vốn chỉ mang tính
học hỏi kỹ thuật. Vô liêu sát yêu kém Yêu tinh áo choàng hai cấp, lại chẳng có
danh tiếng gì. Vây nên Yêu tinh áo choàng đã chủ quan lâm trận và tự tìm đến
cái chết. Chỉ qua một trận đấu, Vô liêu sát yêu đã nổi danh lẫy lừng, thừa
thắng xông lên, tiếp tục gửi thư khiêu chiến. Công chúa yêu tinh vốn chẳng chịu
thua, lại tức nỗi liên tiếp bị hạ hai cấp, nên đã kêu gọi đám anh em cùng hội
báo thù cho mình. Và kết quả là trận truy sát ban nãy.
Tô Liễu đã tự hoàn thiện câu chuyện, mà đoạn hội thoại
trên màn hình vẫn chưa chấm dứt.
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Lâm Lâm, đã hai tuần
rồi chưa gặp nhau. Cuối tuần này đi chơi một chút cũng không được sao?
(Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Mặc kệ, chàng phải đi
với thiếp! Người ta sợ lỡ việc học của mình, bị truy sát ra nông nỗi này cũng
không dám hé răng. Hôm nay mình thi xong rồi, vậy mà một lời đề nghị nhỏ nhoi
cũng chẳng đáp ứng.(Người chơi) Canh giữ tử thi: Hi hi, không đáp ứng được à?
Để ta để ta. Công chúa bé nhỏ ơi, tấm thân ta luôn sẵn sàng chờ em đó!
(Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Cút mau!
(Người chơi) Chiến ngữ lâm lâm: Lát nữa ta điện thoại
cho nàng!
Tô Liễu tay chống cằm, hờ hững theo dõi cuộc đối thoại
tự nhiên như giữa chốn không người của chiến binh giáp bạc và nữ pháp sư áo đỏ.
Đợi đến khi ánh sáng trắng vụt qua, đám người lố nhố cuốn gói hồi thành, nàng
mới ấn lệnh “F5/ngồi dậy”.
Thiếu nữ trong màn hình liền chống tay ngồi dậy, người
khẽ ngả về phía sau. Nàng ngửa mặt, trầm ngâm ngắm bầu trời xanh.
Bỗng trong cửa sổ chat có một lời đề nghị: Người chơi
Canh giữ tử thi muốn kết bạn, xin mời xác nhận hoặc từ chối.
Tô Liễu đắn đo rồi di chuột đến “từ chối”, nhưng chưa
kịp click thì có tiếng chuông di động.
Liếc nhìn màn hình “Tiểu Triệt đang gọi”, nàng bật máy
nghe, nào ngờ sau hồi nhạc inh ỏi là một giọng nữ lảnh lót.
“Tô Liễu à, cuối tuần này, Tiểu Triệt sẽ đưa tôi đi
chùa Tĩnh Từ đó. Cô có muốn tận mắt chứng kiến không? Anh ấy đã không còn tình
cảm với cô từ lâu rồi. Nếu có chút suy nghĩ thì cô đừng đeo bám nữa nhé!”
Nói xong, đối phương dập máy cái rụp.
Chùa Tĩnh Từ? Tô Liễu quăng chiếc điện thoại lên
giường rồi đưa mắt liếc nhìn màn hình máy tính. Sau một hồi suy nghĩ, nàng bất
giác nheo đôi mắt lá răm và mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
Quả ông trời đã không phụ nàng mỏi mắt tìm kiếm.
Hóa ra cái tên Yêu Yêu trong danh bạ điện thoại của
Lâm Lập Triệt là cô ta, gọi điện thoại ra oai với nàng cũng là cô ta, chính là
cô ta – Yêu tinh áo choàng.
Đôi môi đỏ mọng chúm chím cười, Tô Liễu gõ bàn phím
lách cách. Thiếu nữ áo đỏ đứng bật dậy, phủi đám bụi cỏ bám trên mình, phía
trên đầu nhún nhảy hàng chữ: Hai thanh bối qua qua!
Cùng lúc đó, nàng di chuột tới ô “chấp nhận” và hệ
thống nhanh chóng hiển thị: Bạn và Canh giữ tử thi đã trở thành bạn bè.
Việc Tô Liễu quyết định tham gia trò chơi này hoàn
toàn là kết quả của cú điện thoại ban nãy. Song sự thể bắt nguồn từ một cuộc
điện thoại khác nữa, trước đó nửa tháng, của một người lạ.
“Cô Liễu à,” Đối phương cất giọng trẻ trung, kiêu hãnh
“Xin hỏi cô có phải là Tô Liễu, người bạn từ thuở để chỏm của Lập Triệt không
vậy?”
“Vâng, tôi nghe.” Mặc dù có phần băn khoăn về người
gọi lạ mặt, song Tô Liễu vẫn lịch sự trả lời.
“Chào cô. Rất xin lỗi vì đã làm phiền. Cho phép tôi
được tự giới thiệu. Tôi tên Khâu Kiều Nhan, là vợ trong game của anh Lập Triệt.
Tôi vốn biết mối quan hệ của hai người, nên không định chen vào. Nhưng hôm qua
họp mặt game thủ, chúng tôi đã cùng nhau uống chút rượu và cùng nhau…” Người
gọi nói lấp lửng rồi cất giọng cười: “Lâm Lập Triệt đã phản bội cô. Tô Liễu, vì
vậy tôi mới phải gọi điện.”
Tô Liễu lặng người, cô bần thần hỏi: “Để làm gì?”
“Hai người chia tay nhau đi!” Đối phương trả lời “Sự
thể đã ra nông nỗi này, Lập Triệt nhất định sẽ chọn tôi đó.”
Nói như đúng rồi! Tô Liễu chợt sực tỉnh, nàng thản
nhiên bảo: “Cô này hay nhỉ, việc chia tay hay không là do tôi và anh ấy quyết
định, đâu liên quan gì tới cô.”
“Ôi ôi, cô nàng ngốc nghếch, sao cô không nghe lời tôi
khuyên thế nhỉ? Lâm Lâm không thích cô, vì vậy cô đừng lợi dụng việc đeo bám
anh ta để hạ gục tôi. Thật là thấp cấp!”
Bị một kẻ (có khả năng) là nhân tình của Tiểu Tam gọi
điện đến chửi rủa, Tô Liễu tức điên người.
“Cô từ trên trời rơi xuống hay từ bệnh viện tâm thần
trốn ra hả? Mau cuốn xéo đi. Hôm nay trời nắng đẹp, đừng có mà nằm mơ giữa ban
ngày!”
Tô Liễu xổ ra một tràng, rồi dập bụp máy, không cho
Khâu Kiều Nhan lèm bèm nữa.
Bạn trai của nàng tên Lâm Lập Triệt, sinh viên năm 3,
đang thực tập tại một cơ quan nhà nước ngay trong thành phố. Vốn không thích
đoán già đoán non, lại biết tính anh chàng ham chơi game, nên Tô Liễu chẳng thể
vì câu chuyện nhỏ này mà làm toáng lên. Hơn nữa, việc Lâm Lập Triệt có một cô
vợ trong game, nàng cũng đã sớm biết. Ngay sau hôm “cưới vợ”, cậu đã khoe là
cưới được Yêu tinh áo choàng – muội muội của hội trưởng hành hội. Cô ả chừng
hai nhăm hai sáu tuổi, nhân viên văn phòng cao cấp, tính tình hoạt bát, vốn
chẳng phải mẫu người Lâm Lập Triệt thích.
Nhưng có một lần trò Anh hùng treo giải thưởng bí mật
cho cặp đôi có mức tiêu thụ vào top 20 của tháng, cho phép được đến đảo Bồng
Lai vui chơi thỏa thích. Yêu Yêu là tay chơi trên tiền, nên chỉ với mức tiêu
thụ cá nhân, đã lọt vào top 20. Để nhận được phần thưởng bí mật dành cho cặp
đôi, cô ả đã mời Lâm Lập Triệt kết hôn cùng mình. Sau đó, hai người…quên…không
li hôn.
Tô Liễu cùng Lâm Lập Triệt lớn lên trong một con ngõ,
về sau hai nhà cũng lại mua gần nhau, nên biết nhau rất rõ. Năm Tô Liễu học đại
học năm nhất, Lập Triệt lên năm hai, đôi bên quyết định chính thức tìm hiểu.
Cậu vốn thuộc hàng thư sinh, giọng nói nhẹ nhàng, tính cách chầm chậm, lại còn
hay xấu hổ, đến nói chuyện với con gái không thôi cũng đỏ mặt. Lúc tỏ tình, Lập
Triệt lắp ba lắp bắp hồi lâu, rồi giúi vào tay Tô Liễu bức thư tình. Sau đó,
cậu ngồi đơ ra đợi đối tượng cho ý kiến. Tô Liễu bắt đầu thích cậu từ giây phút
đó. Thử nghĩ mà xem, một chàng trai diện mạo nho nhã ấp a ấp úng rút trong cuốn
sách ra một bức thư, rồi nghiêm nghị ngồi chơ tựa như ông cụ già, một ông cụ
đến là…đáng yêu!
Nào ngờ Tô Liễu chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi
Lâm Lập Triệt về cú điện thoại của Yêu Yêu, thì nàng đã lại nhận được một bức
thư khác. “Chia tay thôi Liễu Liễu, anh có lỗi với em.” Lập Triệt chỉ nói có
vậy, đơn giản như tính cậu xưa nay. Vụt hiện lên trong đầu Tô Liễu hình ảnh
chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây ngô đồng, tay cầm cuốn sách,
miệng khẽ mỉm cười ngượng ngịu.
Một bức thư đưa nàng đến với tình yêu, rồi lại một bức
thư gạt phắt nàng ra ngoài. Có lẽ đâu thế?
Một cú điện thoại bắt nàng chia tay, rồi lại vài cú
điện thoại chế giễu nàng bị đá. Không đời nào!
Nghĩ đến những ngày đã qua, trong lòng Tô Liễu càng
thêm đau đớn. Mười đầu ngón tay gõ ào ào xuống bàn phím, thiếu nữ áo vải trong
trò chơi nhanh chóng từ trạng thái uể oải chuyển sang hùng dũng khí thế. Tay dương
cao ngọn Hỏa Côn – thứ vũ khí dành cho tân thủ, nàng dũng mãnh xông thẳng vào
bầy lang sói.
Tô Liễu trước cũng đã từng chơi game, nhưng sau cái
lần thi trượt đại học khiến cha nàng cáu đến nỗi lên cơn đau tim, Tô Liễu bỏ
chơi luôn. Thấm thoát đã ba năm, nay vượt qua chút ngượng ngập trong thao tác,
mười ngón tay nàng lại thoăn thoắt trên bàn phím.
Tô Liễu dự tính sẽ trà trộn vào hành hội của Tiểu
Triệt và Khâu Kiều Nhan – hội Long Đằng, tìm cách “cưa” lại cậu rồi bỏ phắt.
Tất nhiên, sẽ cả gọi điện cho con mụ Yêu Yêu “bỗng dưng muốn chết” kia nữa, cho
chúng hưởng trọn nỗi cay đắng mà nàng đã phải gánh chịu.
Khà khà khà…
Điều kiện để gia nhập các gia tộc thuộc hành hội Long
Đằng là: level 80+, kỹ năng tốt, có người bảo trợ.
Người bảo trợ…Tô Liễu nhớ ngay tới Canh giữ tử thi,
bụng bảo dạ sẽ chọn người này, còn vấn đề “kỹ năng”…Nàng tặc lưỡi bỏ qua, kết
quả của việc suy nghĩ là bị giết luôn tại trận.
Kệệệ, nàng tự an ủi mình: giết vài con yêu quái, hoàn
thành ít nhiệm vụ, vơ lấy đám ngân phiếu là lại nâng level ngay thôi.
Với lòng quyết tâm cao, Tô Liễu điều khiển thiếu nữ áo
vải hạ gục con sói cùng và thẳng tiến về tổng hành dinh của thôn Tân thủ. Bởi
đã hoàn thành hết các nhiệm vụ, nàng được bắn pháo hoa tung trời và thăng liền
mấy cấp. Thiếu nữ được thưởng một chiếc quần da mới tinh, tay giương cao Hỏa
Côn hăm hở tiếp tục lên đường. Đột nhiên, một chiến binh áo đen xuất hiện ngay
trước mặt nàng.
“Ê, Sát Sát, chúc mừng hồi sinh!” Trên màn hình, thiếu
nữ áo vải vui vẻ vẫy gọi Vô Liêu Sát Yêu – game thủ vừa “sống dậy”, đáp lại
việc người này đã vô tình, gián tiếp giúp nàng trả thù Khâu Kiều Nhan.
Tô Liễu cười thích chí, mà chẳng hiểu vì sao, mãi một
hồi lâu, Vô Liêu Sát Yêu mới trả lời cụt ngủn “ừa”.
“Sát Sát này, tên của bọn mình thật có duyên,
nhỉ?!Bỗng dưng muốn chết và…bỗng dưng…muốn giết.., hihi…” Nàng tiếp tục huyên
thuyên, chẳng hề để ý đến thái độ dửng dưng của đối phương.
Vô Liêu Sát Yêu: “……”
“Ca ca ơi, cho muội đi cùng với nhé!” Tô Liễu nũng nịu
“Muội lần đầu tham gia, chẳng quen biết ai cả.”
Vô Liêu Sát Yêu lại tuôn ra một hàng dấu chấm lửng rồi
lạnh lung trả lời: “Ta không đi cùng bọn giả dạng.”
“Trông muội giống con trai giả dạng sao?” Tô Liễu hết
sức kinh ngạc, hít một hơi thật sâu rồi gắng gượng hỏi: “Ca ca căn cứ vào đâu
thế?”
“Trực giác.” Vô Liêu Sát Yêu bình thản nói.
Tô Liễu lặng người. Lẽ nào ngày đầu chơi game mà nàng
đã phải chat trực tiếp rồi sao?
Thôi được, đâm lao theo lao. Chẳng mấy khi kiếm được
một người hợp cạ, lại có chung kẻ thù, khéo mà song kiếm hợp bích, đánh đâu
thắng đó cũng nên. Tô Liễu suy nghĩ giây lát rồi mở UT, đổi giao diện trò chơi
và type một hàng chữ vào cửa sổ chat “Kênh 3, phòng 56, ca ca chat cùng muội
nhé!”
Đợi một hồi không thấy trả lời, nàng quay lại trò chơi
nhưng chẳng thấy bóng ai, ngoài một hàng chữ đen xì phía dưới “Không bao giờ,
đám đàn bà con gái ta không thèm dây.”
“Sao bỏ đi vội vã thế? Người ta cũng muốn giết Yêu
tinh áo choàng mà!” Tô Liễu chán nản buông lời. Nào ngờ, vì nàng quên chỉnh
khung chat, dòng chữ rơi luôn vào cửa sổ chat hiện thời.
Đang định copy paste vào hộp thoại của trò chơi thì
trên màn hình đã hiển thị.
(Người chơi) Kiêu dương tựa hỏa: Kẻ tiểu tốt nào cả
gan muốn giết em gái ta đó?
Đồng thời, một bóng đen mờ vụt hiện tới, chặn đứng
ngay trước mặt nàng.
Quả tình là oan gia ngõ hẹp, vừa online đã gặp ngay
Khâu Kiều Nhan và Lâm Lập Triệt, vừa thổ lộ tâm nguyện báo thù liền bị anh trai
của kẻ thù bắt dính.
“Ai dám bảo ta là tiểu tốt?” Tô Liễu chậm rãi đáp lời
và bước ra khỏi cổng thôn trang.
Bóng đen bám sát nàng, “Cho dù em gái ta ngang tàng
đến mấy, cũng chẳng rỗi hơi gây chiến với mấy kẻ thò lò mũi xanh.”
“Vậy ư?” Nàng ậm ừ tiếp lời rồi rút đao ra chém quái
thú.
Nhưng nàng vừa chém được một con sói thì bầu trời đang
quang đãng bỗng đổ mưa sao băng, cả một vùng rộng lớn cây cỏ chết khô, quái thú
phơi xác.
Tô Liễu giật nảy mình. Vì trong trò chơi Anh hùng có
chế độ bảo hộ cho người chơi dưới cấp 30, tức là các “anh hùng” và tân thủ
không được phép tấn công lẫn nhau. Do đó, Tô Liễu không sợ Kiêu dương tựa hỏa
ra tay sát hại. Ngặt nỗi gã này giết hết quái thú, khiến nàng không có cách nào
nâng được level.
Đồ mặt dầy…
Tô Liễu đứng lặng người giữa đống xác chết, rồi tức
khí đưa ra lời khiêu chiến.
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục”
Đây là nàng còn bình tĩnh dùng nick, mà “thế giới”
cũng đã đủ dậy sóng.
(Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Ái dà dà, bà xã ơi,
sấm chớp nổi lên rồi, có cơn mưa đậu tương đang trút xuống đấy! Ra mà xem này,
có bà già đang bị đè bẹp…
(Người chơi) Đêm mưa tầm tã: Ai cơ? Đại ca đâu rồi
nhỉ? Thiếp muốn đi mua vé ở ngoài bãi.
(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Lại có người
mết đại ca rồi! Chao ôi…
(Người chơi) Ngưu Lang bán trâu: Cấp báo cấp báo, đại
ca đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc, hiện chưa rõ tung tích…
……
Và trong lúc bên ngoài náo nhiệt, Tô Liễu cũng Kiêu
dương tựa hỏa lại chui tọt vào một khoảnh rừng yên tĩnh, chỉ toàn tiếng chim và
hương hoa.
Nguyên nhân là sau khi Tô Liễu thách đấu và Kiêu dương
chấp nhận, trò chơi đã đưa họ đến đây, trong vòng ba giây.
Vốn theo học chuyên ngành mỹ thuật, Tô Liễu không sao
kìm nổi lòng trước cảnh đẹp và người đẹp. Thấy cảnh tượng trời xanh mây trắng,
ngàn hoa khoe sắc, đá núi nhấp nhô, nàng để mặc thiếu nữ áo vải tự do rảo bước,
ngắm nhìn chung quanh.
Sau khi thăm thú một hồi, nàng di chuyển xuống góc bên
kia của màn hình thì hỡi ôi, một chàng trai đứng đó với mảnh vải tí tẹo che chỗ
lá nho.
“Á á á…….” Thiếu nữ áo vải bật ra một tràng hét thất
thanh, kinh động cả một khoảnh rừng, khiến chim chóc giật mình bay tứ phía
“Đồ lưu manh, sao ngươi không mặc quần áo?” Thiếu nữ
làm động tác che mắt và…nhìn xuyên qua kẽ ngón tay.
Kiêu dương tựa hỏa ngại ngùng đáp “Ta cũng muốn mặc,
nhưng không mang theo mình mớ quần áo vải dành cho đẳng cấp từ 7 trở xuống.”
Gã hảo hán hoàn toàn không hiểu vì sao lại ra nông nỗi
này, chỉ nhớ là thiếu nữ áo vải phát lệnh khiêu chiến, rồi chống nạnh cười ha
ha, rồi thô thiển chỉ ngón giữa lên trời. Trên đầu cô ta là hàng chữ trắng: “Có
giỏi thì thách đấu, quân nghiệt chủng chỉ biết tranh mồi!”
Cái ngón giữa…
Lần đầu tiên bị một tiểu cô nương yêu kiều ra oai, máu
yêng hùng nổi lên, Kiêu Dương nhấn ngay phím “chấp nhận” không chút đắn đo và
lập tức hối hận.
Đường đường ở cấp 156 nay lại đấu với con ranh cấp 7,
cái tin này mà truyền ra, gã còn mặt mũi nào đứng trong giới “anh hùng”? Kiêu
Dương chỉ mong hệ thống không cho phép vì đẳng cấp quá chênh lệch, nhưng nào
ngờ, cái trò chơi khác thường này lại đưa ngay họ đến nơi này, cách biệt hoàn
toàn với thế giới bên ngoài.
Tiếp đó, gã hoảng hốt nhận thấy mình bị rút xuống cấp
7, quần áo và vũ khí tự động xếp vào túi, và…lõa…thể…
Lúc này, Tô Liễu xem chừng đã tỉnh táo trở lại. Nàng
tinh nghịch liếc nhìn gã đàn ông đang đứng tơ hơ và thản nhiên bảo: “Đúng là đồ
mất giống, chả trách phải đi cướp miếng mồi của ta!”
Nghe nói thế, Kiêu Dương tức hộc máu! Mà cũng phải, vì
theo thiết kế, nhân vật nam có phần dưới tương đối phẳng phiu, lại thêm cái khố
mong mỏng bên ngoài. Híc híc, có thấy cái giống má gì đâu!
“Im ngay, quân tử đấu võ không đấu khẩu!” Khâu Kiêu
Dương cáu điên, chỉ mong đánh nhanh thắng nhanh để còn đi…mặc quần áo.
“Ha ha, đấu võ trong tình trạng này ư? Lớp “áo da” của
ngươi chịu được bao lâu chứ?” Thiếu nữ áo vải bỏ tay che mắt xuống, song vẫn tỏ
vẻ ngại ngùng bằng cách nhìn lên trời.
“Thử nghĩ mà xem, nếu ngươi thua sẽ bị hạ một cấp, mà
cấp cao thì bét ra phải mươi mười lăm ngày mới khôi phục lại được. Ngươi thực
sự muốn tay không quyết đấu với ta sao?” Tô Liễu tốt bụng nhắc nhở. Kiêu Dương
nghe nói mà toát mồ hôi. Vì đúng là nếu con nhãi này thua thì vô tư, nhưng
nếu…trời ơi, thảm rồi! Từ trước tới giờ, có kẻ nào chưa đủ 30 level, chưa ra
khỏi thôn trang tân thủ mà lại dám khiêu chiến với một đại nhân ở thế giới bên
ngoài? Vì thế, không ai biết hình thức trừng phạt cho kẻ xuẩn ngốc đó. Nhưng
đổi lại, nếu người thua là gã và bị hạ cấp thì sự việc không đơn giản là tiêu
tốn mươi mười lăm ngày.
Nghĩ tới đây, Kiêu Dương vội nấp sau một tảng đá lớn
và thành thực hỏi: “Ý của cô nương là…?”
“Ở đây ta có bộ áo da nam dành cho cấp 7 vừa kiếm được
trong lúc đi săn nhưng chưa kịp mang bán, một thanh chủy thủ +2 có khả năng sát
thương, danh cho cấp 6 trở lên…” Tô Liễu lấp lửng. Rồi sau một hồi suy nghĩ,
nàng nghiêm giọng: “Đấu tay đôi là so tài so trí, ta cũng không muốn cậy mình
có vũ khí. Vì thế…”
“Vì thế, bao nhiêu tiền?” Kiêu Dương hít một hơi thật
sâu và dè dặt đặt vấn đề.
Thiếu nữ áo vải giơ ngón trỏ và ngón giữa. Nàng vẫy
qua vẫy lại, phía trên đầu bật ra hàng chữ: “Biết điều đấy, vậy ta lấy rẻ thôi,
10 nguyên bảo!”
Một nguyên bảo = 1 tệ = 100 điểm. Tô Liễu đưa ra đề
nghị rất hợp lý. Khâu Kiêu Dương tính toán một hồi, 10 nguyên bảo đổi lấy một
trận đấu công bằng, thật rẻ quá chừng!
Tâm trạng thấp thỏm kể từ lúc đột ngột bị đưa tới đây
dần dần tan biến, gã cười toét và nhanh nhảu đáp lời: “ Tốt quá, có điều 10
nguyên bảo ít quá, ta gửi cô nương 50 nguyên bảo.”
Với trò chơi Anh hùng, cấp 10 trở lên mới được chọn
nghề nghiệp và học kỹ năng. Vì thế, hai kẻ cấp 7 chỉ có thể thi đấu ngang hàng
bằng quyền thuật và chủy thủ.
Khâu Kiêu Dương rất tin tưởng khả năng thao tác bàn
phím, kỹ thuật đánh giáp lá cà, độ nhanh nhẹn và sức mạnh của bản thân. Gã nai
nịt bộ quần áo da, tay cầm thanh chủy thủ, ra hiệu cho Tô Liễu xuất chiêu.
Tô Liễu chém, chém, chém.
Kiêu Dương né, né, né.
Hai bên đánh nhau, kẻ tiến người lui, vô cùng hăng
máu!
Đương nhiên, đây là cảm nhận của người trong cuộc. Chứ
trên màn hình chỉ thấy một thúc thúc mình khoác áo da, tay cầm chủy thủ đang ra
tay bắt nạt một cô nương bé nhỏ.
Một phút rưỡi trôi qua, cuối cùng Khâu Dương cũng thở
phào nhẹ nhõm. Trong vòng 90 giây, gã chuyển từ thoải mái sang căng thẳng. Gã
coi nàng như một địch thủ lớn và thi đấu hết sức nghiêm túc. Nàng xông tới, gã
thoái lui, nàng di chuyển, gã đuổi tới. Gã đã rất cố gắng để có thể làm chủ
tình hình.
Khâu Dương mỉm cười khoan khoái khi thấy thiếu nữ lui
lại phía sau. Gã nắm chặt chủy thủ, vụt lao theo như hổ vồ mồi. Và gã chờ hệ
thống hiển thị tin chiến thắng, nhưng kìa…
Cột máu biểu thị tính mạng ở trên đầu thiếu nữ đang
dần tăng.
“Cô nương uống thuốc ư?” Khâu Kiêu Dương ngạc nhiên
đến nỗi buông xuôi cả mũi đao, ngây người đứng hỏi.
Thiếu nữ áo vải tỏ vẻ e thẹn và cười ngượng ngập: “Là
vị đào, thúc thúc có muốn nếm thử không?”
Tô Liễu đánh máy rất nhanh, khi hàng chữ hiện lên đầy
đủ cũng là lúc thanh đại đao lia tới, nhằm thẳng Kiêu Dương chém một nhát chí
mạng.
Kiêu Dương vụt bừng tỉnh sau giây phút thất thần, tuy
nhiên, độ tự tin đã giảm đi rất nhiều.
Vì tân thủ dưới cấp 30, thường chỉ làm mấy nhiệm vụ
như đưa thư, chém quái thú, rất ít có khả năng bị mất máu. Kể từ khi gã vào
làng chơi đến giờ, chưa từng thấy một game thủ cấp thấp đến thế lại mang theo
bình máu bên người bao giờ. Hôm nay quả là thực mục sở thị…
Kiêu dương càng nghĩ càng tức cái con “Bỗng dưng muốn
chết” thâm độc, đã lừa lấy 50 nguyên bảo lại còn giở trò lừa đảo hạ gục gã.
Nhận lời thách đấu tay đôi đồng nghĩa với việc chấp
nhận sự trừng phạt bị hạ level và người chơi sẽ không được phép uống thuốc.
Lặng đi một hồi lâu, chờ cho gã thúc thúc vạm vỡ đổ người cái rầm, Kiêu dương
tự hỏa điên tiết phóng ra hàng chữ: “Con nhãi ranh, nhớ đấy nhé, mày có giỏi
thì giữ nguyên nick đó, ông sẽ giã mày 100 lần!”
“Đã vậy thì ta giã ngươi 1000 lần!” Tô Liễu cười nhạt
và với điệu bộ ngây thơ vô số tội, nàng điều khiển cô gái nhảy phắt tới chỗ cái
xác. Sau một hồi vặn người, đá chân, làm vài động tác khởi động, cô rút từ
chiếc túi đeo bên hông ra một chiếc roi da và bắt đầu vụt thật lực vào cái xác.
Khâu Kiêu Dương tức nổ đom đóm mắt. Lần đầu tiên, gã
đã phải nổi giận nhường này kể từ khi tham gia trò chơi đến giờ. Lặng lẽ quan
sát thiếu nữ đang sung sướng vui đùa với cái thây ma, Kiêu Dương thấy dòng chữ
trên đầu cô ta “Bỗng dưng muốn chết”.
Mẹ, là cô ả hay mình “bỗng dưng muốn chết”.
Thời gian quyết đấu chỉ có năm phút, thực chiến hai
phút, còn ba phút ả hành hạ cái xác, tóm lại……Trên màn hình hiển thị cảnh báo!
Ý nghĩ đầu tiên vụt đến trong đầu Kiêu Dương là phải
kiểm tra level. Trời ơi, đã tụt xuống 155. Gã lập tức dùng đặc quyền của khách
hàng kim cương, trực tiếp phát lệnh đóng khẩn cấp với bộ phận phục vụ khách
hàng, đồng thời thét toáng:
“Con mất dạy kia, có giỏi thì giữ nguyên nick đó!”
Thiếu nữ nhảy thụt lại, làm bộ xấu hổ che mặt: “Đây
không mất dạy, mà chỉ có đấy là mất giống thôi!”
“Ngươi bảo ai mất giống, hả?Lão đây có thừa, không tin
thì thử xem này!” Khâu Kiêu Dương tức điên người, bao cố gắng ra vẻ nho nhã nãy
giờ vụt tan biến.
Tô Liễu sau khi đã đại thắng cũng chẳng buồn đôi co,
nàng nhấc thanh đao lên và dợm chân bước đi. Một bóng đen vù bay tới.
“Này này, cái con ‘muốn chết’ kia, đợi đấy, mối thù
này lão gia nhất định phải trả.”
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười và vẫy vẫy hai ngón tay mảnh
dẻ: “Được thôi, tới đây giết ta đi, rồi ngày mai thôi, hình ảnh trận đấu ban
nãy sẽ được truyền khắp giang hồ, để mọi người xem ai đã bắt nạt ai?”
“Thúc thúc ơi thúc thúc, đấu tay đôi là đấu trí đấu
lực, đừng truy sát ta bởi cái vụ việc lẻ tẻ này”
“Đúng là ta muốn giết Yêu tinh áo choàng đấy, nhưng
level thấp quá, lẽ đâu tự chước họa vào thân. Thực ra ngươi không cần phải lo
lắng gì đâu, nhỉ?!”
“Ngươi đã ghi lại cả rồi sao?” Kiêu Dương thấy đầu óc
quay cuồng.
“Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?” Gã thẫn thờ gõ bàn
phím. Nhân vật hiệp sĩ áo đen trên màn hình dường như cảm nhận được tâm trạng
của gã, lúc này cũng hững hờ buông tay, thẫn thờ nhìn lên bầu trời cao.
Bóng tịch dương ngả lưng chừng núi, những áng mây tía
bay lững lờ. Hiệp sĩ cô liêu đứng tựa vào chiến mã, con đường trước mặt huếch
hoác không bóng người.
Tô Liễu sửng sốt trước cảnh đẹp đến nao lòng!
Nàng điều khiển thiếu nữ nhanh chóng thu đao rồi bước
lại gần, miệng mỉm cười.
“Ta vốn chẳng muốn ép người quá đáng. Nhưng thế giới
này muôn phần nguy hiểm, âu là kẻ quân tử phải biết phòng thân.”
“Người trên giang hồ biết lòng dạ thế nào, có khi giết
người cũng chỉ vì ngẫu hứng.”
…….
Khâu Kiêu Dương muốn giết phắt đối thủ mà phải cố hết
sức nhẫn nhịn. Và đúng lúc gã sắp chịu hết nổi thì tạ ơn trời đất, câu chuyện
đã tới hồi kết.
Thiếu nữ trên màn hình cười híp mí và bảo: “Thế này
nhé, nếu ngươi chấp nhận mấy điều kiện sau thì ta sẽ gửi trả đoạn băng và hứa
là không lưu bản sao, ok?”
Áo đen trầm ngâm hồi lâu rồi thận trọng đáp: “Được,
ngươi nói đi!”
“Thứ nhất, cho ta vào hành hội.” Nàng nghiêng nghiêng
đầu, điệu bộ vô cùng duyên dáng.
Gã giơ tay biểu thị đồng ý.
Thấy vậy, nàng làm động tác xòe váy múa rồi nói tiếp:
“Thứ hai, bản thân ngươi phải đảm bảo sẽ không gây khó dễ hoặc sai người giết
ta.”
Gã gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Ánh sáng mỗi lúc một nhạt nhòa, mặt trời đã sắp sửa
khuất núi.
“Điều kiện sau cùng, tìm cho ta một anh chàng đẹp trai
nhất trong hội để giúp ta luyện đến cấp 100.” Nhìn hàng chữ dài dằng dặc phía
dưới màn hình, Tô Liễu thở phào nhẹ nhõm. Bởi vấn đề cốt yếu là đây, nàng cần
Lâm Lập Triệt giúp nàng luyện công, rồi sẽ…Ha ha ha…
Không gian lặng như tờ, hiệp sĩ áo đen im lặng nghĩ
suy.
Mãi một hồi lâu, gã mới ngẩng cao đầu với vẻ khảng
khái.
Tô Liễu thoáng có dự cảm không lành.
Quả đúng thế, khi anh ta nói: “Được thôi, ta sẽ đưa
ngươi đi luyện cấp.”