Bỗng Dưng Muốn Chết

Chương 12: Chương 12




Chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng tới, lại sắp được về nhà rồi. Khi trái tim xuất hiện cảm giác lâng lâng vui sướng, thật ra Tô Liễu đã được ngồi trước chiếc máy tính ở nhà. Mấy ngày liền chưa vào game, nhưng vừa đăng nhập, cô đã bị một kẻ lạ mặt tấn công tới tấp.

Tô Liễu chăm chú nhìn và phát hiện ra, đó là một người chơi nước Tần, tên gọi Nguy Hại Tứ Phương.

Người của mình, khả năng sử dụng nhầm phương thức giết tập thể rồi! Nghĩ vậy, Tô Liễu không chạy tới điểm hồi sinh mà chọn hồi sinh tại chỗ ở cổng Hạ Ma thành. Nào ngờ vừa đứng dậy lại bị miễu sát chết ngay lập tức.

Lần này đã rất rõ, người ta chính xác là muốn nhắm vào cô.

Nữ vương tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tô Liễu không nói không rằng, chọn hồi sinh an toàn ở thành chủ, bay về hoàng cung, tìm đại thần nội chính NPC nói chuyện, trực tiếp tống giam người chơi Nguy Hại Tứ Phương và cấm phát ngôn.

Quyền lợi của quốc vương chỉ có một chút thế thôi. Trong một ngày được bốn lần bắt tống giam người chơi nước mình và cấm gửi tin trên các kênh miễn phí, mỗi lần một người, trong vòng hai tiếng.

Để đối phó với bọn dân đen, thỉnh thoảng cũng phải tỏ rõ uy thế.

Tô Liễu thản nhiên vẫy tay chào đại thần nội chính rồi đứng vào một góc trong hoàng cung, mở giao diện bạn bè, dò tìm xem ai online, cùng nhau tổ đội đi luyện cấp.

Cô không ngờ, trên kênh thế giới thu phí và loa phát thanh đang cùng lúc xuất hiện hàng chuỗi những lời thóa mạ chửi rủa cô từ rất nhiều ID lạ. Cùng lúc, kênh chat gia tộc rung lên bần bật.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Tô Tô!!!

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muốn Chết: Mình đây.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Sao cậu lại tống giam Nguy Hại Tứ Phương lại còn cấm phát ngôn? Cậu không biết đó là hội trưởng hành hội Tân Tinh à?

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muôn Chết: Uhm, cũng không để ý, sao thế?

[Gia Tộc] Lão Đại: Mấy hôm em đi vắng xảy ra rất nhiều chuyện, để Tiểu Thích kể lại cho em nghe.

"Vâng ạ." Tô Liễu vừa trả lời vừa căng đầu suy nghĩ đoán xem có chuyện gì. Trước lúc nghỉ hè, cô đã đổi sim di động theo mã vùng quê nhà, lại quên không báo với Cố Phi. Vì vậy, hoàn toàn không nắm được chút thông tin nào trong game.

Cố Phi rất nóng tính, điều này Tô Liễu đã biết từ ba năm về trước. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta lắm lời đến thế.

Từ chuyện đổi số không thông báo đến chuyện mất tăm mất tích, nói thẳng ra cũng chỉ là một tội danh bình thường. Vậy mà Cố Phi trách móc suốt nửa tiếng đồng hồ không thôi, khiến Tô Liễu chịu không nổi đành phải cắt ngang lời cậu ta: "Mẹ sai mình ra siêu thị mua rau, cậu cứ từ từ nói, lát nữa mình xem tín nhắn offline".

Sau đó, cô lặng lẽ ngồi nhìn từng chuỗi dấu chấm lửng hiện ra trên kênh chat riêng, và cuối cùng những thông tin cần biết cũng xuất hiện. Thì ra, sau khi thành lập tân quốc, hệ thống cho phép mọi người chơi được một lần nữa lựa chọn lại quốc tịch miễn phí. Thường thì càng những game thủ đẳng cấp cao có vai có vế ở nơi nguyên quán sẽ càng ít chuyển dịch. Chỉ những người cấp độ trung bình trở xuống mới muốn tới nước mới để gây dựng từ đầu.

Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như cả một hành hội lớn mạnh di chuyển tập thể, nhằm phát huy ưu thế tuyệt đối của việc người đông sức mạnh. Đợi hết bốn tháng thời gian bảo hộ, tân quốc phải bỏ phiếu bầu quốc vương, bọn họ sẽ tranh ngôi đoạt quyền.

Với lí do này, hành hội Tân Tinh đã tới Tần quốc. Tuy vừa mới đến, cả hành hội đã nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí luyện cấp đắc địa và ra tay giết người tàn bạo.

Tô Liễu không may, vừa mới online lại xuất hiện ngay ở cổng Hạ Ma thành - lãnh địa mà Nguy Hại Tứ Phương dẫn đám đàn em cấp thấp tới kiếm điểm kinh nghiệm, trong lúc hào hứng đã giết luôn cả cô.

Sau khi nghe xong Tô Liễu ngửa mặt thở dài: Giam thì cũng đã giam rồi, lẽ nào giờ lại thả ra, thật mất mặt lắm!" . Tô Liễu nói.

Từ góc dưới màn hình nhanh chóng bật ra câu trả lời của Cố Phi.

"Biết là cậu chưa đi mà! Không cần cậu phải thả, vì Nguy Hại Tứ Phương dư sức nộp ba mươi Nguyên Bảo tiền chuộc. Giờ này chắc hắn đã ra từ lâu rồi. Thôi, không phải nghĩ nữa. Nguy Hại Tứ Phương cũng không đến nỗi nào, về cơ bản chỉ chiếm đất giết người, vả lại cũng không nhằm vào gia tộc chúng ta. Lão Đại căn dặn bọn mình luyện cấp thì lánh xa hắn ra, tránh gây rắc rối."

"Ồ." Tô Liễu nhắn một chữ, thể hiện mình đã hiểu.

Tiếng chửi rủa trên kênh thu phí nhỏ dần, tuy có một đám dường như là đàn em của Yêu Tinh đang ra sức chế nhạo Tô Liễu hèn nhát. Lần này Doanh Vũ không khách khí sử dụng luôn phương thức tràn màn hình, khiến mấy kẻ đeo bám thiếu tiềm lực tài chính kia phải chạy vuốt đuôi không kịp.

"Đi thôi, ra ngoại thành luyện cấp, Nguy Hại Tứ Phương cũng phải cho chúng ta chỗ để thở chứ!" Tô Liễu đoán nói.

"Đương nhiên, nếu không Minh Yểm tỉ tỉ đã phản đối, và chúng ta đã chẳng cần luyện cấp mà quay sang công kích hắn luôn." Cố Phi cười hì hì, "Đến Phong Quỉ Giới tích điểm kinh nghiệm thôi, cả nhà đều đang ở đó. Hiện giờ nhân vật nữ vương của cậu level thấp lắm."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kiến quốc, cả nhóm đã nhất trí đề nghị Tô Liễu sửa lại mật khẩu của nick Tiểu Ngược. Điều đó có nghĩa là, mọi người sẽ không luyện cấp giúp cô nữa, từ nay về sau cô phải tự lực cánh sinh.

Tô Liễu bận thi cử rồi nghỉ hè về quê, không có thời gian online. Level trước kia do Cố Phi luyện giúp giờ lại thành ra thấp. Nhưng cô không ngại việc cậu ta chê cười mình, thản nhiên quất ngựa thẳng tiến Phong Quỉ Giới để giẫm điểm kinh nghiệm. Nào ngờ, vừa ra đường cái khoảng chừng ba phút, vẫn chưa tới gần Phong Quỉ Giới, Tô Liễu đã bị tấn công khiến người ngựa ngã nhào.

Tô Liễu tức giận muốn thổ huyết!

Lòng thầm nghĩ, nếu lại tên Nguy Hại Tứ Phương đưa thuộc hạ đi giết người để chiếm cứ địa bàn thì ngày ngày sau khi online, cô sẽ dẹp hết mọi việc, chỉ chuyên tâm... tống hắn vào tù. Một là hắn ta sẽ bị giam cho tới chết, hai là hàng ngày phải bỏ ra một trăm hai mươi Nguyên Bảo tiền chuộc coi như của đi thay người.

Đáng tiếc là... Không phải. Không phải người của hành hội Tân Tinh, cũng không phải người nước Tần. Mà là một kẻ đã có lần chạm trán cách đây rất lâu - mĩ nhân nước Ngụy tên gọi Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu.

Đúng như cái tên Phi Tử Tiếu, cô ta cười lúng liếng: "Hi Hi, tưởng ai, đây chẳng phải là Tiểu Ngược bị anh Kiêu Dương trục xuất khỏi nước Tề sao?"

Tô Liễu thấy trước mặt có tới mười mấy bóng người đứng im lìm, mà khoảng cách cũng không đủ để thoát thân. Không muốn lãng phí máu hồi phục nguyên khí, cô một mặt nhắn tin trên gia tộc gọi người tới đón, mặt khác giả theo giọng eo éo của đối thủ: "Hí hí, tưởng ai, đây chẳng phải là Hồng Trần Nhất Kê kẻ từng cướp không được được Kiến Quốc lệnh giả bộ rớt mạng mà offline sao?" Chữ Hồng Trần Nhất Kê vốn do Tô Liễu gõ nhầm. Nhưng Tô Liễu liếc mắt nhìn bộ dạng của cô bạn Hồng Trần khi cười "hi hi", đột nhiên cảm thấy chữ gõ nhầm kia của mình rất hợp tình hợp cảnh, nên không sửa mà gửi thẳng luôn.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, trận chiến giữa hai người nhanh chóng nổ ra.

Hồng Trần tấn cồng trước. Tô Liễu tuy thấp hơn cô ta 20 level nhưng trang bị lại tốt hơn, nếu biết cách đánh vẫn có nhiều khả năng thắng. Cô bạo tay tiếp đầy bình máu, múa kiếm xông pha một hồi, chém cho mĩ nữ Hồng Trần kia chi còn một phần ba lượng máu. Bè lũ xung quanh thấy thế cũng nhảy vào theo, kẻ tiếp máu người xông lèn, dùng một chiêu thức đơn giản nhất, đó là lấy pháp trượng, cung nỏ, cán dao... đánh hội đồng Tô Liễu.

Đánh nhau trên mạng là như thế, cảm thấy có thể thắng thì đánh tay đôi, thấy đánh không được thì gọi người tới giúp! Cậy đông hiếp yếu. Tuy bị chết hết sức oan ức, nhưng Tô Liễu cũng không ngây ngô thốt lên những lời đại loại như "Bọn vô sỉ bắt nạt phụ nữ chân yếu tay mềm". Cô đứng dậy mở tủ lạnh lấy một que kem quay lại ngồi trước máy tính, vừa ăn vừa cười hi hi nhìn đội quân của gia tộc đến tiêu diệt sạch bọn chúng.

Không phải thù sâu oán nặng, giữ xác rất lãng phí thời gian. Gia tộc nữ vương thích nhất là được cùng nhau giết quái, mở thiết bị, không ai ham mấy trò giết qua giết lại lẫn nhau. Tiểu Ngược liền đứng dậy, cùng Doanh Vũ và Bạch Tuyết khoan khoái làm mấy động tác bêu giếu đám xác đang nằm ngổn ngang rồi huýt sáo lên đường.

Trong trò chơi, ngày nào cũng có những cuộc chiến bất thường kiểu này diễn ra. Mọi người không lấy gì làm lạ, cũng không vì thế mà lưu tâm. Không ngờ đám người bên nước Ngụy thật vô lại, bọn chúng quay về gọi đến hơn hai gia tộc với chừng một trăm nick đến Phong Ma Giới giết họ. Trong đó có cả kẻ thù không đội trời chung của Tô Liễu - Yêu Tinh Áo Choàng cùng gã gian phu Thiên Địa Bất Nhân.

Cán cân chênh lệch, lại không đề phòng, nên cả nhóm đã nhanh chóng bị hạ gục. Và màn kế tiếp sẽ là bị nhục mạ, bị chà đạp bằng đủ loại ngôn từ trên kênh thế giới. Mục tiêu công kích lần này không ai khác ngoài nữ vương Tần quốc Bỗng Dưng Muốn Chết.

[Thế Giới] Pila: Ha Ha! Đây chẳng phải là nữ vương nước Tần ư? Sao giờ lại quỳ trước mặt ta như một con chó thế này?

[Thế Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Bỗng Dưng Muốn Chết, ngươi thực khiến Đại Tần mất mặt.

Là bạn hay thù

Chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng tới, lại sắp được về nhà rồi. Khi trái tim xuất hiện cảm giác lâng lâng vui sướng, thật ra Tô Liễu đã được ngồi trước chiếc máy tính ở nhà. Mấy ngày liền chưa vào game, nhưng vừa đăng nhập, cô đã bị một kẻ lạ mặt tấn công tới tấp.

Tô Liễu chăm chú nhìn và phát hiện ra, đó là một người chơi nước Tần, tên gọi Nguy Hại Tứ Phương.

Người của mình, khả năng sử dụng nhầm phương thức giết tập thể rồi! Nghĩ vậy, Tô Liễu không chạy tới điểm hồi sinh mà chọn hồi sinh tại chỗ ở cổng Hạ Ma thành. Nào ngờ vừa đứng dậy lại bị miễu sát chết ngay lập tức.

Lần này đã rất rõ, người ta chính xác là muốn nhắm vào cô.

Nữ vương tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tô Liễu không nói không rằng, chọn hồi sinh an toàn ở thành chủ, bay về hoàng cung, tìm đại thần nội chính NPC nói chuyện, trực tiếp tống giam người chơi Nguy Hại Tứ Phương và cấm phát ngôn.

Quyền lợi của quốc vương chỉ có một chút thế thôi. Trong một ngày được bốn lần bắt tống giam người chơi nước mình và cấm gửi tin trên các kênh miễn phí, mỗi lần một người, trong vòng hai tiếng.

Để đối phó với bọn dân đen, thỉnh thoảng cũng phải tỏ rõ uy thế.

Tô Liễu thản nhiên vẫy tay chào đại thần nội chính rồi đứng vào một góc trong hoàng cung, mở giao diện bạn bè, dò tìm xem ai online, cùng nhau tổ đội đi luyện cấp.

Cô không ngờ, trên kênh thế giới thu phí và loa phát thanh đang cùng lúc xuất hiện hàng chuỗi những lời thóa mạ chửi rủa cô từ rất nhiều ID lạ. Cùng lúc, kênh chat gia tộc rung lên bần bật.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Tô Tô!!!

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muốn Chết: Mình đây.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Sao cậu lại tống giam Nguy Hại Tứ Phương lại còn cấm phát ngôn? Cậu không biết đó là hội trưởng hành hội Tân Tinh à?

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muôn Chết: Uhm, cũng không để ý, sao thế?

[Gia Tộc] Lão Đại: Mấy hôm em đi vắng xảy ra rất nhiều chuyện, để Tiểu Thích kể lại cho em nghe.

"Vâng ạ." Tô Liễu vừa trả lời vừa căng đầu suy nghĩ đoán xem có chuyện gì. Trước lúc nghỉ hè, cô đã đổi sim di động theo mã vùng quê nhà, lại quên không báo với Cố Phi. Vì vậy, hoàn toàn không nắm được chút thông tin nào trong game.

Cố Phi rất nóng tính, điều này Tô Liễu đã biết từ ba năm về trước. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta lắm lời đến thế.

Từ chuyện đổi số không thông báo đến chuyện mất tăm mất tích, nói thẳng ra cũng chỉ là một tội danh bình thường. Vậy mà Cố Phi trách móc suốt nửa tiếng đồng hồ không thôi, khiến Tô Liễu chịu không nổi đành phải cắt ngang lời cậu ta: "Mẹ sai mình ra siêu thị mua rau, cậu cứ từ từ nói, lát nữa mình xem tín nhắn offline".

Sau đó, cô lặng lẽ ngồi nhìn từng chuỗi dấu chấm lửng hiện ra trên kênh chat riêng, và cuối cùng những thông tin cần biết cũng xuất hiện. Thì ra, sau khi thành lập tân quốc, hệ thống cho phép mọi người chơi được một lần nữa lựa chọn lại quốc tịch miễn phí. Thường thì càng những game thủ đẳng cấp cao có vai có vế ở nơi nguyên quán sẽ càng ít chuyển dịch. Chỉ những người cấp độ trung bình trở xuống mới muốn tới nước mới để gây dựng từ đầu.

Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như cả một hành hội lớn mạnh di chuyển tập thể, nhằm phát huy ưu thế tuyệt đối của việc người đông sức mạnh. Đợi hết bốn tháng thời gian bảo hộ, tân quốc phải bỏ phiếu bầu quốc vương, bọn họ sẽ tranh ngôi đoạt quyền.

Với lí do này, hành hội Tân Tinh đã tới Tần quốc. Tuy vừa mới đến, cả hành hội đã nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí luyện cấp đắc địa và ra tay giết người tàn bạo.

Tô Liễu không may, vừa mới online lại xuất hiện ngay ở cổng Hạ Ma thành - lãnh địa mà Nguy Hại Tứ Phương dẫn đám đàn em cấp thấp tới kiếm điểm kinh nghiệm, trong lúc hào hứng đã giết luôn cả cô.

Sau khi nghe xong Tô Liễu ngửa mặt thở dài: Giam thì cũng đã giam rồi, lẽ nào giờ lại thả ra, thật mất mặt lắm!" . Tô Liễu nói.

Từ góc dưới màn hình nhanh chóng bật ra câu trả lời của Cố Phi.

"Biết là cậu chưa đi mà! Không cần cậu phải thả, vì Nguy Hại Tứ Phương dư sức nộp ba mươi Nguyên Bảo tiền chuộc. Giờ này chắc hắn đã ra từ lâu rồi. Thôi, không phải nghĩ nữa. Nguy Hại Tứ Phương cũng không đến nỗi nào, về cơ bản chỉ chiếm đất giết người, vả lại cũng không nhằm vào gia tộc chúng ta. Lão Đại căn dặn bọn mình luyện cấp thì lánh xa hắn ra, tránh gây rắc rối."

"Ồ." Tô Liễu nhắn một chữ, thể hiện mình đã hiểu.

Tiếng chửi rủa trên kênh thu phí nhỏ dần, tuy có một đám dường như là đàn em của Yêu Tinh đang ra sức chế nhạo Tô Liễu hèn nhát. Lần này Doanh Vũ không khách khí sử dụng luôn phương thức tràn màn hình, khiến mấy kẻ đeo bám thiếu tiềm lực tài chính kia phải chạy vuốt đuôi không kịp.

"Đi thôi, ra ngoại thành luyện cấp, Nguy Hại Tứ Phương cũng phải cho chúng ta chỗ để thở chứ!" Tô Liễu đoán nói.

"Đương nhiên, nếu không Minh Yểm tỉ tỉ đã phản đối, và chúng ta đã chẳng cần luyện cấp mà quay sang công kích hắn luôn." Cố Phi cười hì hì, "Đến Phong Quỉ Giới tích điểm kinh nghiệm thôi, cả nhà đều đang ở đó. Hiện giờ nhân vật nữ vương của cậu level thấp lắm."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kiến quốc, cả nhóm đã nhất trí đề nghị Tô Liễu sửa lại mật khẩu của nick Tiểu Ngược. Điều đó có nghĩa là, mọi người sẽ không luyện cấp giúp cô nữa, từ nay về sau cô phải tự lực cánh sinh.

Tô Liễu bận thi cử rồi nghỉ hè về quê, không có thời gian online. Level trước kia do Cố Phi luyện giúp giờ lại thành ra thấp. Nhưng cô không ngại việc cậu ta chê cười mình, thản nhiên quất ngựa thẳng tiến Phong Quỉ Giới để giẫm điểm kinh nghiệm. Nào ngờ, vừa ra đường cái khoảng chừng ba phút, vẫn chưa tới gần Phong Quỉ Giới, Tô Liễu đã bị tấn công khiến người ngựa ngã nhào.

Tô Liễu tức giận muốn thổ huyết!

Lòng thầm nghĩ, nếu lại tên Nguy Hại Tứ Phương đưa thuộc hạ đi giết người để chiếm cứ địa bàn thì ngày ngày sau khi online, cô sẽ dẹp hết mọi việc, chỉ chuyên tâm... tống hắn vào tù. Một là hắn ta sẽ bị giam cho tới chết, hai là hàng ngày phải bỏ ra một trăm hai mươi Nguyên Bảo tiền chuộc coi như của đi thay người.

Đáng tiếc là... Không phải. Không phải người của hành hội Tân Tinh, cũng không phải người nước Tần. Mà là một kẻ đã có lần chạm trán cách đây rất lâu - mĩ nhân nước Ngụy tên gọi Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu.

Đúng như cái tên Phi Tử Tiếu, cô ta cười lúng liếng: "Hi Hi, tưởng ai, đây chẳng phải là Tiểu Ngược bị anh Kiêu Dương trục xuất khỏi nước Tề sao?"

Tô Liễu thấy trước mặt có tới mười mấy bóng người đứng im lìm, mà khoảng cách cũng không đủ để thoát thân. Không muốn lãng phí máu hồi phục nguyên khí, cô một mặt nhắn tin trên gia tộc gọi người tới đón, mặt khác giả theo giọng eo éo của đối thủ: "Hí hí, tưởng ai, đây chẳng phải là Hồng Trần Nhất Kê kẻ từng cướp không được được Kiến Quốc lệnh giả bộ rớt mạng mà offline sao?" Chữ Hồng Trần Nhất Kê vốn do Tô Liễu gõ nhầm. Nhưng Tô Liễu liếc mắt nhìn bộ dạng của cô bạn Hồng Trần khi cười "hi hi", đột nhiên cảm thấy chữ gõ nhầm kia của mình rất hợp tình hợp cảnh, nên không sửa mà gửi thẳng luôn.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, trận chiến giữa hai người nhanh chóng nổ ra.

Hồng Trần tấn cồng trước. Tô Liễu tuy thấp hơn cô ta 20 level nhưng trang bị lại tốt hơn, nếu biết cách đánh vẫn có nhiều khả năng thắng. Cô bạo tay tiếp đầy bình máu, múa kiếm xông pha một hồi, chém cho mĩ nữ Hồng Trần kia chi còn một phần ba lượng máu. Bè lũ xung quanh thấy thế cũng nhảy vào theo, kẻ tiếp máu người xông lèn, dùng một chiêu thức đơn giản nhất, đó là lấy pháp trượng, cung nỏ, cán dao... đánh hội đồng Tô Liễu.

Đánh nhau trên mạng là như thế, cảm thấy có thể thắng thì đánh tay đôi, thấy đánh không được thì gọi người tới giúp! Cậy đông hiếp yếu. Tuy bị chết hết sức oan ức, nhưng Tô Liễu cũng không ngây ngô thốt lên những lời đại loại như "Bọn vô sỉ bắt nạt phụ nữ chân yếu tay mềm". Cô đứng dậy mở tủ lạnh lấy một que kem quay lại ngồi trước máy tính, vừa ăn vừa cười hi hi nhìn đội quân của gia tộc đến tiêu diệt sạch bọn chúng.

Không phải thù sâu oán nặng, giữ xác rất lãng phí thời gian. Gia tộc nữ vương thích nhất là được cùng nhau giết quái, mở thiết bị, không ai ham mấy trò giết qua giết lại lẫn nhau. Tiểu Ngược liền đứng dậy, cùng Doanh Vũ và Bạch Tuyết khoan khoái làm mấy động tác bêu giếu đám xác đang nằm ngổn ngang rồi huýt sáo lên đường.

Trong trò chơi, ngày nào cũng có những cuộc chiến bất thường kiểu này diễn ra. Mọi người không lấy gì làm lạ, cũng không vì thế mà lưu tâm. Không ngờ đám người bên nước Ngụy thật vô lại, bọn chúng quay về gọi đến hơn hai gia tộc với chừng một trăm nick đến Phong Ma Giới giết họ. Trong đó có cả kẻ thù không đội trời chung của Tô Liễu - Yêu Tinh Áo Choàng cùng gã gian phu Thiên Địa Bất Nhân.

Cán cân chênh lệch, lại không đề phòng, nên cả nhóm đã nhanh chóng bị hạ gục. Và màn kế tiếp sẽ là bị nhục mạ, bị chà đạp bằng đủ loại ngôn từ trên kênh thế giới. Mục tiêu công kích lần này không ai khác ngoài nữ vương Tần quốc Bỗng Dưng Muốn Chết.

[Thế Giới] Pila: Ha Ha! Đây chẳng phải là nữ vương nước Tần ư? Sao giờ lại quỳ trước mặt ta như một con chó thế này?

[Thế Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Bỗng Dưng Muốn Chết, ngươi thực khiến Đại Tần mất mặt.

[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Mất mặt mãi quen rồi, đám người này sinh ra đã không có liêm sỉ.

[Thế Giới] Đôrêmi: Các nguyên lão của Đại Tần rặt một lũ kém cỏi. Nào thì nữ vương, tướng quân, thừa tướng, cẩm y vệ, khâm sai đều không chịu được đòn. Đụng nhẹ một cái đã ngã lăn ra hết.

[Thế Giới] Thiên Địa Bất Nhân: Khà khà, thực ra Đại Tần cũng có rất nhiều nhân tài, chỉ tiếc là bị bắt giam cả rồi.

Giữa lúc thế giới đang ầm ĩ, những người bạn Lão Đại liên hệ được từ bốn phương kéo tới giúp đỡ. Tô Liễu biết rất rõ, gia tộc mình mới tới server này, cơ sở chưa vững chắc, tổng số bạn bè ước tính không quá một trăm người, kể cả số người offline. Không như Yêu Tinh Áo Choàng, tùy tiện gọi lúc nào cũng được vài gia tộc.

Trong khi Tô Liễu đang bí bách, thêm gã Thiên Địa Bất Nhân đâm bị thóc chọc bị gạo, ám chỉ bóng gió việc cô mới tống giam Nguy Hại Tứ Phương. Khiến cho một đám đông lại ùn ùn kéo đến.

[Loa] Nguy Hại Tứ Phương: Lão Đại, bảo người của huynh chọn dạng thức quốc gia lúc đấu tay đôi nhé!!!

[Loa] Nguy Hại Tứ Phương: Lão Đại bảo người của huynh chọn dạng thức quốc gia lúc đấu tay đôi nhé!!!

[Loa] Lão Đại: Đã nghe, Nguy Hại.

Tô Liễu vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, tại đường vào Phong Ma Giới, trận chiến sống mái giữa các hành hội đã nổ ra.

Trong phút chốc, trời đất tối sầm, nhật nguvệt lịm tắt, chỉ còn lại ánh kiếm cùng ánh chớp, tiếng pháo cùng tiếng sấm. Tô Liễu đứng dậy, mười ngón tay thoăn thoắt. Sau khi xác định quân địch bằng phím tắt cô không ngừng chọn lệnh xung phong và lôi đình kiếm trảm sát.

Chết rồi lại đứng dậy, khắp màn hình loang loáng bóng người đến nỗi tắc cả đường truyền.

Trường hợp đối đầu tập thể phi quốc chiến, người chơi nước sở tại có thể hồi sinh tại chỗ, còn người chơi các nước khác phải quay về thành chủ. Vì vậy, nếu bị giết, sẽ phải dùng Quyển Trục để bay trở lại, vừa mất tiền vừa tốn thời gian.

Vừa rồi bên nhóm của Thiên Địa Bất Nhân chiếm ưu thế tuyệt đốì, nên mới dám ém xác chửi bới. Giờ rõ ràng người của Tô Liễu đông hơn, nên chỉ một lúc sau, thây ma của đám liên quân Triệu - Ngụy - Hàn đã ngổn ngang khắp nơi.

[Thế Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Nguy Hại Tứ Phương có phải bị ngược quá hóa cuồng rồi không. Bị nha đầu đó giam cầm còn tới giúp cô ta!

[Thế Giới] Nguy Hại Tứ Phương: Tiện nhân, chuyện của lão ta đây thì liên quan gì đến ngươi.

[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Ngươi mới là đồ tiện nhân. Chúng ta tới giúp ngươi báo thù, cớ sao ngươi lấy oán trả ân?

[Thế Giới] Nguy Hại Tứ Phương: Cút, Ai cần ngươi lo chuyện của người khác? Lão đây cùng nữ vương Tiểu Ngược cùng chơi trò giam qua giam lại, rất thú vị. Ta còn ở đây, kẻ nào đến Đại Tần giỏ trò giết người ém xác gặp một giết một gặp hai giết cả đôi.

Tô Liễu nhìn hoa cả mắt.

[Gia Tộc] Quả Táo Bạch Tuyết: Chị Tiểu Ngược lại có kẻ thích chị rồi đấy! Sao chẳng có vị Thần Thú đại nhân nào để mắt đến em nhỉ?

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muốn Chết: Lão Đại, Nguy Hại Tứ Phương là do anh mời tới ạ?

[Gia Tộcl Lão Đại: Không. Vì tranh giành chỗ luyện cấp nên quan hệ giữa bọn anh rất căng thẳng.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Lẽ nào bị tiếng sét ái tình đánh đúng lúc ra tay giết người?

[Gia Tộc] Bỗng Dưng Muốn Chết: Câu hỏi này thật thâm hiểm, hiện chưa thể giải đáp. Nào, đi ngược xác thôi.

Cô cười tinh quái rồi điểu khiển nhân vật Tiểu Ngược chạy ra chỗ đám xác chết chưa về thành chủ hồi sinh. Tiểu Ngược vặn vặn tay, đá chân để khởi động rồi bắt đầu nhảy múa.

Tô Liễu chơi game đã lâu, ngôn từ chửi bới kém nhưng rất biết cách chọc tức, hành hạ người khác. Trong trò chơi có một dạng múa tự động không cần điểu khiển, chỉ cần nhập F5/khiêu vũ enter là nhân vật sẽ tự múa may quay cuồng.

Thế là, trên màn hình xuất hiện một cảnh kì dị.

Giữa đám xác chết ngổn ngang, rất nhiều game thủ nước Tần vừa đứng chửi bới vừa làm động tác nhục mạ. Riêng một nữ chiến binh dáng hạc vóc tiên đang múa hát chỗ khoảng đất trống.

Ta ở đây đợi ngươi sống lại

Để rồi ta lại ra tay sát hại

Cho gió lạnh vun xác chết thành bãi

Lũ chó hoang sủa lên sung sướng

Bởi lũ các ngươi

Ngu dại

Thất bại

Thảm hại

Hu la la...

Những phát ngôn bừa bãi trên kênh hiện thời thưa dần, rất nhiều người chơi nước Tần tiến lại gần và cùng nhau múa tập thể.

Khi Tô Liễu post lại lời bài hát, cô vừa gõ câu: "Ta ở đây đợi ngươi sống lại" thì đã có người tiếp liền câu sau: "Để rồi ta lại ra tay sát hại."

Trong tiếng cười hi hi ha ha vui vẻ, từng cái xác lặng lẽ biến mất. Tô Liễu ngừng việc múa hát, gửi một tin nhắn riêng cho Nguy Hại Tứ Phương: "Cảm ơn sự giúp đỡ."

Nguy Hại Tứ Phương không trả lời, nhưng một hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên quì một chân xuống. Kế đó xuất hiện dải cầu vồng kết bằng hoa hồng nối thẳng tới chỗ Tô Liễu. Phía dưới cầu vồng là khung chat hình trái tim đỏ thắm.

Nguy Hại Tứ Phương nói với Bỗng Dưng Muốn Chết: "Anh sẽ chung tình với em cả đời này, làm bạn gái anh nhé!"

Cùng lúc, trên màn hình của Tô Liễu xuất hiện thông báo lựa chọn nho nhỏ: Người chơi Nguy Hại Tứ Phương gửi tới bạn 'Tỏ Tình Thảo", bạn có chấp nhận tình cảm đó không? Nếu không trả lời sau ba phút, coi như từ chốì.

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Một tiếng sét rung chuyển bầu trời đêm khiến Tô Liễu choáng váng.

Không cần suy nghĩ, cô click luôn "Từ chối", nội dung trong khung chat hình trái tim đỏ thắm lập tức chuyển thành: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Nguy Hại Tứ Phương: Lần đầu gặp gỡ, chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau, đa tạ đã bày tỏ tình cảm, tiếp xúc một thời gian sẽ nói sau.

[Hiện Thời] Điện Phong Phiên: Nha đầu thối dám từ chối tình cảm của anh Nguy Hại.

[Hiện Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

Lời vừa dứt, một vốc lãnh tiễn xoẹt bay tới. Tô Liễu tròn mắt nhìn nhân vật Tiểu Ngược của mình bị hạ sát trong nháy mắt.

[Hiện Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Hỡi các anh em, chúng ta tạm biệt nữ vương rồi tiếp tục lên đường đánh BOSS!

Lập tức phía dưới màn hình của Tô Liễu ào ạt tin nhắn.

"Nguy Hại Tứ Phương gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió"

"Điện Phong Phiến gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió "

"XXX gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió."

Tô Liễu khóc dở mếu dở. Thế giới rộng lớn này, quả thật hạng người nào cũng có.

[Gia Tộc] Minh Yểm: Chúa ơi, lần đầu tiên gặp kẻ giở mặt còn nhanh hơn giở sách kìa.

[Gia Tộc] Doanh Vũ: Đã nói rồi mà, làm gì có kẻ nào mắt lệch tới mức chọn bà la sát Tô Tô chứ, thì ra là đùa thật! Cần mua "Tỏ Tình Thảo", chấp nhận giá cao.

Tỏ Tình Thảo là vật phẩm trong phiên bản mới, do BOSS 72 ngẫu nhiên rơi ra. Tỏ Tình Thảo có rất nhiều loại: đậm sâu, sét đánh, phóng đãng...

Được Doanh Vũ đoái thương, liền mấy ngày sau đó, Tô Liễu gần như ngạt thở giữa Tỏ Tình Thảo. Đọc nhiều Tỏ Tình Thảo con tim mỗi lần chết là một lần yêu, mỗi lần yêu là một lần chết của cô đã dần sống lại.

Đang cầm trong tay một Tỏ Tình Thảo lấy được từ Doanh Vũ thì thấy Vô Liêu Sát Sát Yêu bặt tin đã lâu vừa online. Tô Liễu lập tức quất ngựa chạy tới chỗ chàng.

Ngay từ xa đã thấy bóng chàng ngồi dưới gốc liễu trước cửa khách trạm, mình mặc khôi giáp, tay khoanh trước mắt nhìn chăm chú rừng đào phía bên kia sông.

Tô Liễu xuống ngựa, lấy hết dũng khí đưa ra lá "Tỏ Tình Thảo đậm sâu".

Trên màn hình, thiếu nữ mắt long lanh nhìn chàng trai, hai tay e lệ vuốt vuốt mái tóc dài xõa trước ngực. Trong khung chat hình trái tim đỏ thắm hiện lên hàng chữ: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Vô Liêu Sát Sát Yêu: Không biết tự lúc nào hình ảnh anh đã in sâu trong trái tim em. Em nghĩ, mình đã yêu anh đậm sâu. Thế còn anh?

Một giây... Hai giây... Một phút.. Ba phút trôi qua.

Chàng trai vẫn không nhúc nhích, nội dung trong khung chat chuyển thành: Vô Liêu Sát Sát Yêu nói với Bỗng Dưng Muốn Chết: Con người em rất tốt, nhưng anh chỉ coi em như người em gái, xin lỗi nhé!

Vẫn biết là hệ thống tự động trả lời, nhưng Tô Liễu thực sự đau lòng. Cô lạch cạch gõ bàn phím, trong lòng nghĩ: coi như mất một Tỏ Tình Thảo, nhưng trong tay vẫn còn mấy lá. Chi bằng dùng cho bằng hết, nếu có bị từ chối thì cũng là... phóng lao theo lao.

Đúng lúc cô phóng "chiếc lao" thứ N thì trên kênh hiện thời.

Vô Liêu Sát Sát Yêu: "Hey, Tiểu Ngược tới lúc nào thế?"

Tô Liễu không trả lời, nhân lúc anh có mặt, bạo gan gửi tiếp một lá Tỏ Tình Thảo. Thiếu nữ trên màn hình tự động chuyển sang tư thế quay lưng về phía chàng trai. Mái tóc bay bay trong gió, nàng nghiêng mặt hất cằm, tay phải giơ cao, ngón tay trỏ ngoắc ngoắc.

Từ khung chat hình trái tim đỏ thắm bật ra một câu rất phong tình: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Vô Liêu Sát Sát Yêu: Tối nay em rất cô đơn. Mau đến đây với em...

Đây...đây...đây... là Tỏ Tình Thảo phóng đãng sao?

Tô Liễu mặt méo xẹo.

Công ty sản xuất game dùng từ kinh khủng quá!

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Vô Liêu Sát Sát Yêu: "Muội click nhầm, Sát Sát, mẹ sai muội ra siêu thị mua ít rau, lát nữa gặp sau!", nói xong dứt khoát out khỏi game.

Giao diện đã đóng, nhạc đã tắt, Tô Liễu thở dài, lấy tay che khuôn mặt nóng bừng. Cô tự phân tích suy luận về hành động đột ngột out của mình: Haizz, mình quả thật là rất ngây thơ, rất trong sáng, vừa tỏ tình mà đã xấu hổ muốn độn thổ.

Tít tít... Tít tít...

Có tin nhắn, Tô Liễu mở ra xem, cô bạn thân hồi cấp ba rủ đi dạo phố, Tô Liễu bèn thay chiếc váy chữ A màu trắng yêu thích rồi ra xin phép bố mẹ. Trước lúc ra khỏi cửa, cô ngắm nghía một hồi trong gương và buột miệng bảo: "Mẹ, gu thẩm mĩ lần này rất được, thế là mẹ hay bố chọn mua chiếc váy này ạ?"

"Gì cơ?" Đang xem dở chương trình nghệ thuật tổng hợp trên tivi trong phòng khách, mẹ cô ngước nhìn và băn khoăn: "Cái váy này không phải do con tự mua sao?"

Hả? Tô Liễu ngẩn ngơ, định hỏi lại nhưng thấy có điều gì đó không đúng, nên đành cười hi hi cho qua: "Con muốn hỏi chiếc váy mà mẹ đang mặc cơ."

Cái này? Ha ha... là bố con chọn đấy, mẹ thấy trông hơi già. Mẹ cô cưòi.

"Đẹp đấy chứ ạ, trông rất trang nhã và sang, mẹ mặc rất hợp". Con đi đã nhé, tối con không ăn cơm nhà đâu. Con chào bố mẹ." Tô Liễu nói như máy rồi chạy biến.

Suốt buổi chiều cô hồn xiêu phách lạc. Tô Liễu không nghĩ ra anh Thịnh Hoan tặng váy cho cô là có ý gì?

"Cần Cần này, anh trai cậu có mua quần áo cho cậu bao giờ không?" Tô Liễu hỏi cô bạn đi cùng.

"Đập chết cậu bây giờ, lứa bọn mình phần lớn đều là con một, lấy đâu ra anh trai?" Cần Cần vừa ăn kem vừa nói. "Có điều, anh chị họ của mình thỉnh thoảng cũng tặng mình quần áo."

"Uhm." Tô Liễu gật gù và bừng tỉnh ngộ.

Anh Thịnh Hoan không có em gái nên rất nuông chiều cô. Còn nhớ trước lúc lên cấp ba, có thứ gì anh cũng phần cô và Tiểu Triệt. Lần này chắc anh tình cờ nhìn thấy chiếc váy ưng ý nên đã mua tặng cho cô. Nhưng... sao anh lại để lẫn trong đám đồ bố mẹ cô gửi nhỉ! Nếu cô không vô tình hỏi mẹ, có phải là mất công anh không?

Tối về đến nhà, vẫn còn sớm, Tô Liễu liền lấy hết dũng khí gọi điện cho Sở Thịnh Hoan. Trong lúc chờ máy, cô cũng hơi run. Nhưng đã suy nghĩ kĩ, sẽ cảm ơn trước, rồi hỏi giá tiền, chắc là rất đắt. Tiếp đó, cô sẽ nói là không thể tự nhiên nhận quà, đợi tới khai giảng sẽ cùng Tiểu Triệt mời anh một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn. Thế nhưng, vừa nghe tiếng anh gọi tên mình, Tô Liễu đã quên hết những toan tính vừa rồi.

Và thế là, đoạn hội thoại diễn ra như sau:

"Liễu Liễu?"

"Vâng, anh Thịnh Hoan, em có làm phiền anh không?"

"Không, vẫn còn sớm mà."

Im lặng.

"Anh Thịnh Hoan, cái váy đó là anh mua ạ? Em cám ơn anh nhé!" Tô Liễu nghĩ không ra câu gì để làm mềm tình huống, đành đi thẳng vào chủ đề. "Bao nhiêu tiền thế ạ?"

"Em thích là được rồi." Ngập ngừng vài giây, đầu máy bên kia hạ giọng: "Có phải mất tiền đâu. Anh đưa khách hàng đi chợ, ông ấy mua quần áo cho vợ, còn anh thì đột nhiên nghĩ tới em. Dù gì công ty cũng thanh toán, nên anh chọn chiếc váy này."

"Thế cũng được ạ? Chế độ đãi ngộ của công ty anh thật tốt!" Tô Liễu cười hưởng ứng, nhưng vừa nói xong đã chợt nhận thấy, câu nói vừa rồi của anh Thịnh Hoan hơi...lạ.

Ông khách hàng mua đồ cho vợ, còn anh thì...nghĩ tới cô. Điều này nghĩa là sao?

Tô Liễu ngượng ngùng. Rất nhanh cô tự an ủi mình rằng bọn họ đến cửa hàng quần áo nữ, nên anh Thịnh Hoan có nghĩ tới Tiểu Triệt cũng vô ích. Ha ha, là cô gặp may thôi, làm gì có ý khác nào chứ!

"Cũng tàm tạm." Sở Thịnh Hoan khẽ cười, "Dù sao cũng rất hào phóng với khách hàng."

"Anh Thịnh Hoan, mặc dù anh nói không mất tiền nhưng em vẫn thấy rất áy náy. Đợi tới khi vào năm học, em sẽ mời anh và Tiểu Triệt đi ăn. Lần này em kiên quyết không cho anh thanh toán, anh mà còn giành với em, em sẽ trả anh tiền đấy!" Biết Thịnh Hoan không trông thấy khuôn mặt đầy sợ hãi của mình, Tô Liễu nói liền một hơi, nửa như thương lượng, nửa như đe dọa.

Nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, rồi giọng nói trầm ấm vang lên: "Liễu Liễu, nếu vào năm học em không bận thì giúp anh chọn một ít đồ đạc trong nhà nhé. Có người đồng nghiệp nhận xét là nhà anh đơn điệu quá, rèm cửa không đẹp, lại không có cây cảnh."

Ồ, Tô Liễu thấy có chút bất ngờ, sao đột nhiên anh Thịnh Hoan lại chuyển sang đề tài này? Lòng thầm nghĩ vậy, nhưng miệng đã nhanh nhẹn đáp: "Được ạ, nhưng mà..." Tô Liễu rụt rè: "Thực ra em cũng không biết nên mua gì cả, mọi thứ trong nhà em đều do mẹ em mua đấy ạ."

"Không sao, mua gì cũng được, tới lúc đó anh đi với em" Trong điện thoại có tiếng cười khe khẽ: "Thế nhé, em đi ngủ sớm đi, con gái phải ngủ sớm một chút."

"Vâng ạ, em chào anh."

"Tạm biệt em, ngủ ngon nhé!"

Tô Liễu đã... mất ngủ.

Cúp máy rồi cô mới ý thức được mình vừa nhận lời anh Thịnh Hoan điều gì!

Trang trí phòng? Trời ạ, như thế tần suất gặp nhau chẳng phải sẽ rất dày sao? Được rồi, cô thông minh dự đoán rằng khi vào năm học, mình sẽ rất rất bận. Sẽ hoàn toàn không có thời gian để mời anh Thịnh Hoan và Tiểu Triệt ăn cơm. Cũng không có thời gian giúp anh đi chọn đồ nữa.

Sau hai ngày trăn trở về chiếc váy, Tô Liễu đã thôi không nghĩ nữa.

Ngày lại ngày trôi qua, được vài hôm, trong trò chơi lại xảy ra một việc lớn... Haizz, chính xác là hỉ sự, đám cưới lại của Yêu Tinh Áo Choàng và Chiến Ngự Lâm Lâm.

Bà cô già Yêu Tinh vì tấm lệnh bài Kiến Quốc mà cải giá với Thiên Địa Bất Nhân, cắt đứt quan hệ vợ chồng với Chiến Ngự Lâm Lâm trong game, chuyện này Tô Liêu sớm đã biết, cũng chính vì chuyện đó mà cô đã mời Tiểu Triệt ra ngoài ăn cơm nhằm an ủi cậu ta, sau đó thì cô đã tỉnh lại ở nhà anh Thịnh Hoan.

Mặt đỏ bừng bừng, Tô Liễu vội nghĩ tiếp về đám cưới kỳ dị kia.

...Sao lại cưới lại?

...Sao không cưới Thiên Địa Bất Nhân?

Không kìm nổi sự tò mò, Tô Liễu quyết định tìm Tiểu Triệt trong game để hỏi.

[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Này, cậu cưới lại?

[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lầm: Ừ ừ, gần như thế.

Thế nào là gần như, tối mai đã cử hành đám cưới rồi mà....Tô Liễu không còn gì để nói.

Thực lòng, cô không hiểu Tiểu Triệt nghĩ gì khi quyết định cưới lại, cũng như trước đây, vì sao cậu ta lại bỏ rơi cô không một lời giải thích.

Mọi người đều làm việc theo phong cách riêng, lựa chọn theo cảm giác riêng của mình. Bạn không thể nói người khác đã sai, cũng không thể đảm bảo mình tuyệt đối đúng. Nếu thay đổi góc nhìn, kết luận về sự việc cũng sẽ khác đi.

Con người, sự việc, tình cảm, ai đúng ai sai, chỉ mình mình mới hiểu.

Im lặng hổi lâu, cô nhẹ nhàng gõ bàn phím: "Vậy... xin

chúc mừng."

[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Cũng xin chúc mừng. Tiểu Ngược, cậu chuẩn bị kết hôn cùng Kiêu Dương phải không? Nói nhỏ với cậu nhé, con ngưòi Kiêu Dương huynh rất tốt, vừa đẹp trai lại vừa không quái tính giống cô em Yêu Yêu. Cậu nhớ giữ cho chắc nhé, hi hi.

Chúc mừng...

Tô Liễu nhìn hai chữ nhức nhối trước mặt. Cô lắc đầu, gửi lại một icon mặt cười lớn rồi chấm dứt chủ đề tại đây.

Đột nhiên, cô cảm thấy chán nản vô cùng, cảm thấy chuyện mấy ngày trước mình đã từng tức giận khi biết Tiểu Triệt bị bà cô già Yêu Tinh bỏ rơi thật nực cười. Như cuộc điện thoại hôm ấy, nói là ném trả cô ta những ấm ức tủi nhục đã phải chịu, thực ra cũng để đòi lại công bằng cho Tiểu Triệt.

Có trời biết Tô Liễu cực kỳ chán ghét việc phải cười nhạo chửi bới kẻ thứ ba! Yêu cũng yêu rồi, chia tay cũng chia tay rồi, từ đầu đến cuối đều là việc của hai người, không cần phải liên lụy đến người khác.

Vì vậy cô chưa bao giờ nói với Tiểu Triệt chuyện bà cô già Yêu Tinh gọi điện cho mình để thị uy, vì vậy cô chỉ lẳng lặng tìm cách lấy lại thăng bằng cho bản thân.

Thật đúng là nực cười! Trong khi cô còn đang tức giận thay cho cậu ta thì cậu ta đã kịp... cưới lại bà cô già kia!

Giống như được giác ngộ! Cô đột nhiên nhận ra, quyết định tham gia game để giành lại Tiểu Triệt thật ấu trĩ. Suy cho cùng, tình cảm giữa hai người chỉ là tình cảm anh em hàng xóm lâu ngày đâu đã kịp phát triển thành tình yêu nam nữ. Những kỉ niệm của hơn hai mươi năm lớn lên bên nhau khiên Tô Liễu mờ mắt, cô từng nghĩ rằng hai người rấi hợp nhau. Nhưng, một tình bạn chừng ấy năm vẫn chưa đủ nâng đỡ cả con đường phía trước của hai người.

Cho dù tình cảm có thể từ từ vun đắp, nhưng còn phải xem người kia có muốn đi cùng mình suốt cuộc đời hay không?

Từ nay về sau, Tiếu Triệt chỉ là người bạn thanh mai trúc mã của cô.

Từ nay về sau, chuyện riêng của cậu ta không liên quan gì tới cô.

Từ nay về sau, cô sẽ chuyển thẳng những cuộc gọi của Khâu Kiều Nhan vào máy di động của cậu ta.

[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Tiểu Ngược, cậu coi thường tôi lắm phải không?

[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Chuyện gì?

[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Thì, chuyện Yêu Yêu vì Quốc lệnh mà đi theo Thiên Địa Bất Nhân, khiến ta mất mặt, giờ lại...

[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Ồ, tình yêu chân chính là phải biết vượt qua mọi tự ái và không ngừng tha thứ. Tôi hiểu cậu.

Tô Liễu hững hờ gửi kèm một icon động viên cho chàng chiến binh trẻ tuổi đang đau khổ.

[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Mặc dù quyết định làm thế, nhưng vẫn thây buồn. Không biết nói thế nào, haizz.

Có thể vì tình cảm đã khác, rung động đã hết, nên cuộc đối thoại cũng nhạt dần. Liếc nhìn đổng hồ dưới góc phải máy tính, Tô Liễu quay sang chào tạm biệt người bạn cùng đi giết quái với mình, rồi cố nói với Tiểu Triệt "Không ai ép buộc cậu cả, Lâm Lâm. Nếu không làm tổn thương người khác thì hãy cứ làm những gì khiến mình thấy vui là được." Nói xong, cô lịch sự cáo từ và log out.

Tô Liễu quyết định tập trung chơi game, không màng chuyện nam nữ gái trai. Vì vậy, cô cũng tỏ thái độ hờ hững trước đám cưới được dư luận quan tâm kia. Không ngờ, đang cùng Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ giết quái luyện cấp, chợt thông báo màu vàng chói của hệ thống hiện ra khiến cô giật thót mình.

Hệ thống: Người chơi Quả Táo Bạch Tuyết cướp rể thành công, người chơi Yêu Tinh Áo Choàng và Chiến Ngự Lâm Lâm thành thân thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.