Tô Liễu di chuyển nhân vật tới thương khố, nàng lấy
cho mình bộ trang phục dành cho tân thủ mới hôm nào. Ngắm nhìn chung quanh, rặt
một đám người nước Tề hiếu kỳ đứng ngó nghiêng.
Đồng hồ chỉ mười rưỡi,Tô Liễu tắt hết các kênh có thể
rồi đi tắm.
Theo lí thuyết, “trong vòng bốn tiếng, đối tượng bị
trục xuất không được out”. Vì dù người chơi có nhấn lệnh, lập trình cũng sẽ tự
động điều khiển và di chuyển nhân vật tới một địa điểm bất kỳ rồi để nguyên ở
đó đủ bốn tiếng.
Trong khoảng thời gian này, mọi người được phép chém
giết “kẻ phản bội” với số điểm gấp đôi bọn quái vật cùng đẳng cấp. Đồng thời,
hệ thống sẽ tiết lộ số trang bị nhân vật mang trên mình cũng như các đồ đạc
trong thương khố.
Tô Liễu tắm táp, đắp mặt nạ rồi quay lại ngồi trước
máy tính. Nàng ngoái đầu nói với cô bạn cùng phòng: “Diễm Diễm, chị bị người ta
ám hại nên phải thức suốt đêm nay, có phiền em lắm không?”
Câu trả lời là tiếng ngáy nhè nhẹ.
= =
Tô Liễu lắc lắc đầu, vặn ngọn đèn bàn xuống mức nhỏ
nhất và uống một ngụm trà nhỏ. Đưa mắt nhìn lên màn hình, nàng giật mình kinh
ngạc.
Về nguyên tắc, người bị trục xuất sẽ mất điểm kinh
nghiệm và mất tới một mức nào đó thì hạ level. Tô Liễu cứ nghĩ, với khoảng thời
gian 50 phút, chắc hẳn sẽ xuống tới cấp 100. Nhưng đằng này, nàng vẫn nguyên
vẹn cấp 118. Ngắm nhìn chung quanh, nàng bất giác cảm thấy vui sướng.
Tân thủ thôn! Hệ thống đáng yêu đã đưa nàng quay lại
nơi chào đời…
Tân thủ thôn yên bình liễu rủ, tịnh không bóng người
lúc nửa đêm khuya vắng.
Nhân vật Tiểu Ngược quả là đỉnh, thiếu nữ áo vải đứng
chống nạnh cười ha ha…
Tiếng cười chưa dứt, một bóng đen vọt tới hỏi: “Đến
rồi à?”
Đêm đen huyền ảo, trăng sáng lung linh, một chàng trai
khôi ngô tuấn tú hiện ra trong ánh sáng bạc.
“Qua ba tiếng nữa là ổn.” Chàng nói giọng tỉnh queo.
“Người…bảo vệ ta sao?” Tô Liễu ngập ngừng hỏi.
Chàng trai lặng lẳng ngồi xuống bãi cỏ. Gió nhè nhẹ
thổi, lá cây lao xao, bóng lá trên mặt đất cũng lay động theo. Trên đầu chàng
trai thấp thoáng ẩn hiện hàng chữ “Vô Liêu sát yêu” thân thương.
“Sát sát…” Thiếu nữ áo vải vòng ra trước mặt chàng,
cúi người nhìn cho thật kỹ và lảnh lót: “Sao ca ca lại ở đây?”
“Lần trước ta out ở đây mà.” Câu trả lời ngắn gọn.”
“Ồ, vậy mà muội cứ tưởng là có chàng bạch mã công tử
tới giải cứu nàng công chúa gặp nạn.” Tô Liễu cười ngượng ngùng.
Chàng trai lặng im hồi lâu, tiếp đó bất ngờ tiếp lời:
“Nếu thích thì cứ cho là thế!”
Tô Liễu: “…….”
Ánh trăng nhạt dần, trời đã tảng sáng, tiếng gà thấp
thoáng làm bừng tỉnh cả thôn trang. Những ngôi nhà tường đá ngói đen ẩn hiện
sau rừng cây gai toát lên vẻ đẹp cổ kính.
“Ngọn núi phía nam có một cái hang rất kín đáo, chúng
ta tới đó trốn nhé!” Vô Liêu sát yêu đột nhiên ngỏ lời.
“Không cần.” Tô Liễu từ chối.
Thấy chàng trai lắc đầu khó hiểu, Tô Liễu mỉm cười
giải thích: “Đẳng cấp của muội đều do người nước Tề luyện cho. Mà trong trò
chơi thì cần tự mình cố gắng, thế nên…”
“Ngươi định ở đây đợi bị giết xuống cấp 1 à?” Vô Liêu
sát yêu tiếp lời.
“Không, cấp 7. Muội không muốn mắc nợ Kiêu dương tự
hỏa.” Tô Liễu thong thả đáp.
“Thế thì mở một nick khác.” Chàng chân thành đưa ra ý
kiến.
“Không bao giờ, một cái tên hay nhường này.” Tô Liễu
chun mũi cười.
Vô Liêu sát yêu đánh một chuỗi chấm lửng rồi đứng dậy
bảo: “Thôi được, ta out đây.”
“Ừ.” Thiếu nữ áo vải gật đầu, phút chốc sau e lệ, “Sát
Sát này…”
Vô Liêu sát yêu: …….
“Không có gì” Tô Liễu ngập ngừng “Ca ca tốt với muội
quá, muội xin đem thân này báo đáp.”
Vô Liêu sát yêu:…….
Vô Liêu sát yêu: Lạy hồn, là trò chơi thôi mà.
Vô Liêu sát yêu: Nghỉ sớm đi.
Nói xong, chàng chiến binh bước đi khoan thai, để lại
thiếu nữ đứng chôn chân tại chỗ. Ngắm nhìn bãi cỏ phẳng lặng, nàng mỉm cười e
ấp.
Trời đã sáng hẳn, Tô Liễu điều khiển nhân vật tập thể
dục nhịp điệu một cách hoàn hảo, chợt xuất hiện một đám người ngựa.
Ồ, đến sớm vậy sao!Nàng nheo mắt ngắm nhìn xem là
chàng hay là…gã.
Gã đấy, bên ngoài lớp áo đen có một vòng hào quang mờ
mờ, vậy mà nom chẳng khác nào con điểu nhân từ trên trời rơi xuống.
Tô Liễu cười khinh bỉ.
“Tiểu Ngược, ” Kiêu Dương tự hỏa xoay người xuống
ngựa, “Ta đã xem lại băng ghi hình, xin lỗi vì đã đổ oan cho nàng.”
Tô Liễu lặng thinh không đáp, bấy lâu nay nàng luôn
tâm đắc câu: có thể chịu thiệt nhưng không thể chiu oan. Nên trước lúc đi tắm,
nàng đã post đoạn băng ghi hình lên diễn đàn.
Mạng tốt, máy tốt nên hình ảnh rất nét. Người có đầu
óc chỉ cần liếc qua là biết rõ trắng đen phải trái. Kiêu Dương tự hỏa quả thật
đã xem, thậm chí nhanh hơn nàng nghĩ.
“Tiểu Ngược, nàng có chứng cứ, vậy tối qua sao không
đưa ra?” Kiêu Dương đứng tựa vào thân ngưa, do dự hỏi.
“Vì ta vốn không có lòng phản quốc, nhưng sau đó, quả
tỉnh không muốn ở lại thêm nữa.” Nàng thản nhiên trả lời.
Tô Liễu nghĩ, có lẽ mình đã sai ngay từ đầu. Gia nhập
hội Long Đằng dưới sự bảo trợ của Kiêu Dương, nên nể mặt người này, nàng đã
phải tránh mặt bà cô già Yêu tinh, còn hành động dụ dỗ Tiểu Triệt……Thôi được,
ngày rộng tháng dài sẽ tính sau.
Vốn tính ngay thẳng, Tô Liễu chẳng thích thú gì việc
ném đá giấu tay. Có lẽ, một ngày nào đó, nàng sẽ đứng ra đấu tay đôi với Khâu
Kiều Nhan.
Cần gì phải lén lút, thật đáng ghét, đáng ghét, đáng
ghét!!!
Cưa cẩm Tiểu Triệt, ok, trai chưa vợ gái chưa chồng
không ai cấm. Nhưng lại dám gọi điện tới nhục mạ nàng? Khâu Kiều Nhan, ngươi
dựa vào lí gì cơ chứ?
Nhân danh mặt trăng, nhân danh chính nghĩa, ta sẽ
trừng trị ngươi, đồ đàn bà xấu xa!
Không thành công cũng thành nhân, dù thịt nát xương
tan cũng không sợ.
“Tiểu Ngược, ” Kiêu Dương tự hỏa lên tiếng sau một hồi
im lặng, “Yêu Yêu trình bày lí do hãm hại nàng, là vì nếu để nàng ở lại hành
hội, sẽ…ảnh hưởng tới ta.”
“Hừ!” Tô Liễu cười chế giễu “Đại thúc đâu phải con nít
miệng còn hôi sữa để dễ bị ảnh hưởng đến thế!”
>-
Khâu Kiêu Dương bị chọc tức, đột nhiên thét lớn
“AAAAAAAAAAAAAAA”.
“Đồ con ếch, đã sang xuân đâu mà kêu dữ vậy!” Tô Liễu
nhếch môi, add một cái mặt cười nham hiểm.
Kiêu dương tự hỏa:……
Kiêu dương tự hỏa: Không nói chuyện tử tế, lão gia sẽ
cho ngươi “bỗng dưng muốn chết” thật đó!
Câu nói hung dữ này…
Giọng nói dịu dàng đó…
Tô Liễu đánh đá đáp lời: “Vãn bối xin quy hàng, nếu
đại thúc lên UT, nói lại câu này một lần nữa!”
Khâu Kiêu Dương bụm miệng, bởi riêng với Tiểu Ngược là
Tự hỏa nói năng thoải mái đôi chút. Chứ quả thực xưa nay, trong con mắt các
tiểu cô nương, Kiêu dương luôn nổi danh quân tử nho nhã.
“Đồ mất dạy!” Chàng tức tối đánh máy, nghĩ thế nào
liền giật mình sửa lại là “Đồ ghê gớm!” Vừa gửi xong lại vội vàng xuống giọng:
“Thế không định ở lại sao?”
“Đương nhiên.” Tô Liễu trả lời.
“Vậy…cũng được.” Kiêu Dương tự hỏa kiêu hãnh bước lại
gần thiếu nữ, cười giả lả: “Tiểu Ngược này, ta rất thích tính cách của nàng,
cũng thật lòng muốn đối xử tử tế. Sự thể ra nông nỗi này, ta thật lòng xin
lỗi.”
Tô Liễu im lặng, thoáng chút mủi lòng. Tử hỏa quả tình
rất được, chỉ tiếc là…éo le thay!
“Sau này, sẽ vẫn là bạn bè chứ?” Gã chìa tay ra.
“Bạn thì bạn, ta sẽ vẫn tính cách giết chết em gái
ngươi!” Nàng nghiêng đầu cười tủm tỉm.
Khâu Kiêu Dương toát mồ hôi. Gã lắc đầu, ngỏ ý chán
nản, rồi chuyển sang đề tài: “Phải rồi, khi trước ngại giải thích nguyên nhân
đưa nàng vào hội, nên ta nói nàng là tình nhân. Nàng…đừng để ý nhé!”
“Được rồi, chuyện này đáng gì đâu, ngươi còn chẳng
biết ta là trai hay gái cơ mà!” Thiếu nữ chun mũi cười: “Mà sao phải nhắc ta
kia chứ?”
Chàng trai áo đen xoay người sang hướng khác rồi
ngượng ngùng, lí nhí hỏi: “Vài hôm nữa ta sẽ nạp phi, Triệu quốc đệ nhất mỹ nữ
Doanh Vũ. Nàng sẽ tới dự chứ?”
Trong game Anh hùng, quốc
gia bại trận sẽ bị trừng phạt bởi các hình thức như giao nộp ngàn vạn tư kim
trong ngân khố cộng thêm vài trăm con chiến mã cùng…10 mĩ nữ nổi danh. Ý tưởng
này một mặt khiến trò chơi trở nên sát thực, giống với các cuộc chiến tranh
trung cổ, mặt khác giúp các nữ game thủ được trải nghiệm kiếp “hồng nhan đa
truân”.
Tân phi Doanh Vũ được coi như chiến lợi phẩm của Khâu
Kiêu Dương. “Nàng” vốn rất nổi danh với bộ ảnh cổ trang lung linh trong các tư
thế lọt vào top 3 mỹ nữ.
Tô Liễu đã từng biết đến cái tên này trong một lần
ngồi ăn cùng Lập Triệt, hồi hai người chưa chia tay. Hôm đó, cậu đột nhiên bảo:
“Liễu Liễu này, nhìn nghiêng trông đằng ấy rất giống một mỹ nữ trong game!”
“Gớm chết, muốn nịnh người ta thì cứ nói thẳng ra!” Tô
Liễu vừa ngậm ống hút vừa nói lấp lửng.
“Hê hê, mình nói thật đấy chứ. Biết đằng ấy ghét game
online, mà cô bé ấy cũng chỉ mới học cấp 3, chứ không thì chắc chắn 100% luôn!”
Lâm Lập Triệt lẩm bẩm.
Hồi đó, Tô Liễu chẳng hứng thú với đề tài Doanh Vũ,
cũng chẳng thèm nhìn ảnh. Nay nghe Kiêu dương tự hỏa nói sẽ cưới cô nàng, đột
nhiên thấy cũng hay hay.
Mặc dù thâm tâm muốn biết chính xác ngày cưới, Tô Liễu
vẫn chế nhạo Kiêu dương: “Đệ nhất mỹ nữ sao, Tử hỏa ơi, cẩn thận kéo lấy nhầm
đồng cô đó!”
Kiêu dương tự hỏa:……
Kiêu dương tự hỏa: Phỉ phui.
Kiêu dương tự hỏa: Nàng đang ghen.
Tô Liễu bật cười ha hả. Không muốn lãng phí thời gian
cùng mỹ nam tán chuyện mỹ nữ, lại nom thấy một đám thành viên hội Long Đằng
đang đứng nhòm ngó hai người nói chuyện, Tô Liễu chợt nảy ra ý kiến: “Tử hỏa,
đưa ta lại đằng này một chút!”
Nơi Tô Liễu muốn đến là núi Thương Ngô.
Không còn cách nào khác, vì trong game Anh hùng, hễ có
con Boss oách một tí xuất hiện là đám game thủ ào tới đập chết luôn. Duy có
boss Hạ Pháp Nhĩ đầu người mình rắn là suốt hai năm nay chẳng thả tí tẹo trang
bị nào nên thoát nạn.
Tô Liễu muốn nhanh chóng bị quái vật tiêu diệt xuống
cấp 7, nên đành nhờ Hạ Pháp Nhĩ giúp đỡ.
“Tiểu Ngược, đã làm rõ trắng đen rồi, nàng hà tất phải
như thế?” Khâu Kiêu Dương ngồi nhìn thiếu nữ ra sức tự sát khi đối mặt với Boss
và cau mày: “Làm con gái không nên cố chấp quá!”
“Thúc thúc làm ơn đừng gọi sự vu khống trắng trợn là
hiểu lầm.” Thiếu nữ thoáng cười, tấm thân mảnh dẻ khéo léo chuyển động quanh
Boss. “Còn nữa, ở đây không có gì là cố chấp cả. Ta cũng chẳng muốn dây dưa kẻo
sau này lại không đành lòng ra tay, khi ngươi chẳng may làm nhỡ việc lớn của
ta.”
“……” Khâu Kiêu Dương chán nản lắc đầu: “Thôi thì tùy
nàng vậy.”
Vầng dương ửng hồng, thả xuống mặt đất từng chùm nắng
mai. Cảnh vật bỗng trở nên vô cùng tươi đẹp: núi xanh hơn, nước trong hơn, hoa
thắm hơn và người cũng…xinh hơn.
Khâu Kiêu Dương vẫn mê mải ngắm nhìn thiếu nữ trên màn
hình biểu diễn màn chết đi – sống lại.
Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt lung linh, môi hồng chum
chím, nàng đứng đó với nụ cười kiêu hãnh.
Vốn chưa bao giờ để ý tới ngoại hình của các nhân vật
trong trò chơi, Khâu Kiêu Dương lần này đã thực sự rung động trước khí phách
anh hùng hào sảng của thiếu nữ áo vải. Chàng chợt nghĩ tới câu thơ: Sống tươi
tựa đóa hà hoa
Thác nhẹ như thể thân là lá thu.
Cứ thế, Kiêu Dương ngồi trước máy tính, xem mãi không
chán màn trình diễn bi thương mà hùng tráng.
Trái ngược với sự xúc động của Kiêu Dương, Tô Liễu
hoàn toàn vô cảm. Về cơ bản, nàng coi việc tỉ thí với Boss là một cuộc chơi đơn
thuần. Vì bất luận “kẻ bị trục xuất” chết ở đâu, khi nào, hệ thống cũng tự động
bắt “phải sống”. Vô hình chung, nàng có thể đi từ kiếp này sang kiếp khác,
thoải mái tập trung rèn luyện thao tác, mặc kệ cho mức đẳng cấp mỗi lúc một
thấp.
Thời gian thấm thoát trôi, đột nhiên trên màn hình
hiển thị thông tin: Người chơi Bỗng dưng muốn chết thời gian bị trục xuất đã
hết.
Cùng lúc, nhân vật trong trò chơi bị ngã nhào mà không
sao dậy được.
“A, cấp 42! Mình giỏi quá cơ!” Sau khi hồi sinh, thiếu
nữ áo vải chạy ngay lại, tươi cười nói với chàng trai áo đen: “Thao tác siêu
quá, thành ra muốn hạ xuống cấp 7 cũng khó!”
Kiêu dương nghe mà ù cả tai: “Nàng thật là cô nàng lắm
chiêu!”
“Ừa ừa,” Thiếu nữ nhún vai và nói với vẻ nghiêm túc:
“Là mỹ nhân lắm chiêu chứ, lúc nãy Boss không nỡ ra tay với người đẹp đấy mà!”
Trước màn hình, Khâu Kiêu Dương cười phì.
Còn Tô Liễu thì che miệng ngáp. Nàng đang định say
goodbye với Kiêu Dương, chợt liếc thấy một dấu hỏi màu đỏ to tướng hiện ra trên
đầu Hạ Pháp Nhĩ –con Boss khổng lồ.
Nàng tò mò tiến lại gần, tiện tay nhắp chuột, lập tức
hiện lên một hộp thoại dài ngoằng.
Hạ Pháp Nhĩ: Từ thủa đất trời hỗn mang, khắp nơi gặp
nạn hồng thủy, Nữ Oa nương nương thương dân cùng khổ. Sau khi tìm được bảy vùng
bảo địa, bà hóa phép tạo ra kiến quốc lệnh, ban xuống nhân gian, tìm người anh
hùng vì dân kiến quốc, thế giới yên vui.
Kiến quốc lệnh bao gồm bảy nước: Tần, Tề, Sở, Yên,
Hàn, Triệu, Ngụy.
Năm 475 sau công nguyên, XXX đắc hữu Sở lệnh, kiến
quốc vi Sở.
Năm…sau công nguyên, …kiến quốc vi Tề.
Từ đó tới nay, đã có bốn quốc gia là Tề, Sở, Triệu,
Ngụy,.
Nhiều năm trôi qua, ba kiến quốc lệnh kia vẫn lưu lạc
giang hồ.
Người chơi Bỗng dưng muốn chếtlà dũng sĩ đầu tiên hiên
ngang chiến đấu với bản thần, nghị lực phi thường, ý chí bất khuất…
Người chơiBỗng dưng muốn chếtcó muốn nhận nhiệm vụ đi
tìm Tần lệnh?
Tô Liễu đọc chăm chú rồi chọn “Chấp nhận”, phút chốc
nàng thấy tỉnh táo lạ thường.
Kiến quốc lệnh là gì? Là thứ mà giang hồ đồn đại bấy
lâu song suốt ba năm nay chưa game thủ nào có được? Là thứ mà vì nó ba năm nay
bọn họ chửi bới công ty trò chơi mà vẫn chẳng thấy tăm tích?
Nếu tìm được kiến quốc lệnh, hẳn cục diện tứ phân chia
sẽ phải thay đổi. Bởi người chơi may mắn sẽ tân lập quốc gia, mưu đồ bá vương,
tiếp trang lộc đỉnh.
Toàn thân Tô Liễu nóng bừng. Cảm giác trở thành nữ
vương xâm chiếm cơ thể nàng. Trời ơi, có lẽ nào…
“Này, có lẽ nào Boss thật sự rung động?” Kiêu dương tự
hỏa đột nhiên nắm tay thiếu nữ hỏi. Tô Liễu giật mình, nhắp liền mấy phát, chợt
mấy đạo sấm sét đánh nàng ngã quay lơ.
“Vậy là chiêu mỹ nhân kế không thành rồi!” Kiêu dương
chế giễu.
“Đúng vậy, ” Tô Liễu thản nhiên, “Vì Boss thích dạng
ái nữ ái nam…như ngươi kia!”
Kiêu Dương tự hỏa:…
Kiêu Dương tự hỏa: botay.com
Sáng thứ tư đẹp trời, Tô Liễu đang ngồi trước máy tính
thì nhận được tin nhắn di động.
“Liễu Liễu, tiện đường công tác mấy hôm nữa anh ghé
thăm nhà, em có cần gửi gì không? Thịnh Hoan.”
“Không ạ, em cám ơn anh, O(^-^)O” Tô Liễu bấm xong câu
trả lời, còn add thêm một cái mặt cười.
“Được rồi, chào em.”
“Tạm biệt.”
Gửi xong tin nhắn, Tô Liễu bất giác thở dài. Nằm lăn
ra giường, nàng cuộn mình trong chăn. Đáng thương thay! Kể từ ngày câu chuyện
của Tô Liễu và Tiểu Triệt bại lộ, Thịnh Hoan đâm ra quan tâm tới nàng kinh
khủng. Trước dăm bữa nửa tháng mới gửi một tin nhắn thăm hỏi, nay cứ hai ngày
một lần, còn nhiều hơn cả tin nhắn quảng cáo. Tô Liễu vốn không thích bấm tin
nhắn mất thời gian, nhưng vì Thịnh Hoan ca ca tôn kính, nàng đành quay lại cái
thời “ngón tay vàng”.
Đoán chắc Tô Liễu đang có mối tơ duyên mới, Ngô Diễm
liếc nhìn và dò hỏi: “Còn hăm hở hơn cả hồi yêu chàng Tiểu Triệt, nói mau, chị
có ai rồi phải không?”
Tô Liễu nghe choáng luôn. Trời ạ, yêu Sở Thịnh Hoan có
mà ngang với tự sát.
Không phải vì anh không tốt, nhưng nàng sợ anh lắm. Tô
Liễu đau khổ, lồm cồm bò dậy, bật trò chơi để thư giãn đôi chút.
Từ hôm bị Boss giã xuống cấp 42, nàng không online
thêm lần nào nữa. Tất nhiên, mặc dù được hệ thống giao nhiệm vụ đi tìm kiến
quốc lệnh, nhưng con đường gian nan, mình nàng sao có thể hoàn thành được. Nói
cách khác, nàng chưa sẵn sàng đón nhận cái vận may từ trên trời rơi xuống này.
Vừa đăng nhập trò chơi, Tô Liễu đã hoa mắt trước đám
tin nhắn trong hộp thư.
Vũ dạ phi phi: Hôm nay quốc vương thành thân, muội có
tới dự không? Ta sẽ ra cổng đón muội.
Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, ta muôn lần xin lỗi
nàng.
Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, tốt nhất đừng có online
trong khoảng 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10.
Kiêu dương tự hỏa: Muốn chết ơi Muốn chết, bản nhân sẽ
nạp phi vào hồi 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10, nàng đến xem có muốn chết
không nhé!
Đám đàn ông hèn hạ: Bỗng dưng muốn chết, đám đàn ông
hèn hạ, mẹ kiếp, nhớ đến phá tan đám cưới đê tiện này!
……
Tô Liễu xem tiếp các lời nhắn khác, chợt tức nổ đom
đóm mắt.
Yêu tinh áo choàng: Ta hãm hại ngươi thì sao, ngươi có
chứng cớ cũng vẫn bị đuổi khỏi hành hội. Con hồ li tinh mặt dày, đừng tưởng ta
không biết ngươi đã phản bội ca ca, đong đưa Tiểu Triệt.
Yêu tinh áo choàng: Ta ghét ngươi, lần đầu nhìn đã
thấy ghét, quân lén lút còn ra vẻ bí hiểm.
************! Mình chưa thèm chửi mà nó đã gái đĩ già
mồm. Tô Liễu dùng hồi thành phù, đích đến là hoàng cung nước Tề.
Bình thường ở đây có NPC bảo vệ, nhưng hôm nay là ngày
vui của quốc vương, lại thêm đám cống phẩm gồm 9 mỹ nữ và hàng trăm chiến mã.
Thế nên, cổng lớn mở rộng, chào đón mọi người.
Lúc Tô Liễu tới nơi, trời vẫn còn sáng, hôn lễ cũng
chưa cử hành.
Kiêu Dương tự hỏa bận tới Hồng nương quán lấy giấy
đăng ký kết hôn, không có thời gian đón tiếp nàng. Song có vô số người trước đã
gặp mặt đôi lần kéo tới hỏi han, hình như họ cũng biết nàng hàm oan, nên lời lẽ
vô cùng khách khí.
Yến tiệc được bày biện trong ngự hoa viên với hàng
trăm bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, rượu ngọc chén ngà. Lại có cả mấy người chơi
trong trang phục cung nữ tấp nập bưng bê. Tô Liễu một mình ung dung tham quan
khắp chốn, sực nhớ tới lời dặn của Vũ dạ phi phi, nàng gửi tin nhắn: “Phi Phi,
muội tới rồi, đang ở trong ngự hoa viên.”
“Tiểu Ngược uiiiiii” Đêm mưa gửi tới một đám mặt mếu:
“Ta bị đại ca bắt ra ngoài canh gác.”
Tô Liễu:…….
Lát sau, Vũ dạ phi phi lại hỏi: Thế muội làm thế nào
mà vào được? Không có thủ dụ của các vị đại thần, các game thủ bình thường
không vào cung được đâu!”
Tô Liễu sững người, hiểu ra nguồn cơn, nàng bình tĩnh
giải thích: “Trước lúc muội chính thức hạ đường, quân vương đã đích thân trao
tặng hồi thành phù hoàng cung……
Vũ dạ phi phi: = =
Hồi thành phù hoàng cung là thứ vô giá chỉ dành riêng
cho đại nội. Cứ mỗi tuần hệ thống lại tự động cấp cho bảy tấm. Sở hữu một tấm
hồi thành phù sẽ được phép bay thẳng về hoàng cung nước Tề (một lần), cho dù
đang ở bất cứ nơi đâu.
Tô Liễu hiện đang có một tấm, chính là tấm vé Kiêu
Dương tặng nàng hôm ở chỗ Boss Hạ Pháp Nhĩ.
Có lẽ vì quá bận, Vũ dạ phi phi trở nên lặng thinh sau
chuỗi dấu hỏi. Tô Liễu cũng chẳng tự ái, nàng chạy ra Trân Bảo Các mua bình
nước hồi sinh bằng toàn bộ số điểm kĩ năng hiện có. Suy nghĩ một hồi, nàng
chuyển điểm sang sức mạnh và thể lực dành cho chiến binh.
Tiếp đó, nàng chọn một bộ váy lụa trắng tinh, chuẩn bị
cho cú xuất hiện ngoạn mục.
Đã trót mang tiếng Hồ li tinh, nàng phải khoe cái đuôi
cáo của mình chút chứ, kẻo lại đặc tội với ông bà ông vải.
Hồi chuông đại nội điểm đúng 6 tiếng, một đóa cúc
khổng lồ tung cánh vàng sáng lóa bầu trời phía Tây Thành. Tiếp đó là màn trình
diễn pháo hoa xanh đỏ tím vàng rực rỡ, làm bừng tỉnh cả bầu trời đêm.
“Cô dâu chú rể đã tới, mau ra phía trước nhận quà.” Ai
đó ở sân sau chợt lên tiếng.
Ú la la, đám cung nữ liền chạy mất tăm tích.
Quà được phát ở điện Chính Đức. Cô dâu, chú rể, phù
dâu, phù rể tung ra vô số kim bảo và thiết bị cho đám người chơi thỏa sức nhặt.
Dù đã mặc một bộ váy trắng hết sức ấn tượng, Tô Liễu
vẫn nhanh chóng bị chìm nghỉm trong biển người. Thậm chí một cọng tóc cũng
chẳng thấy đâu.
Chán ngán như con gián, nàng out khỏi trò chơi rồi lên
diễn đàn ngắm mỹ nữ. Tại top dẫn đầu, nàng dễ dàng tìm thấy cái tên Doanh Vũ –
mỹ nữ hội Long Đằng. Chợt Tô Liễu ngỡ ngàng, bàng hoàng…Nàng đưa tay dụi mắt và
chớp liền mấy cái. Vẫn không tin. Trời ạ, rõ ràng là bức ảnh cosplay Lưu Sở
Ngọc, Boss Sơn Âm của trò Ngụy Tấn phong lưu mà nàng chụp hồi cấp 3 đây mà. Sao
nó lại xuất hiện ở đây?
Sau một hồi kinh ngạc, Tô Liễu bình tĩnh chuyển sang
giao diện trò chơi và gửi mật tin cho Doanh Vũ: “Tấm ảnh trên diễn đàn, từ đâu
mà có?”
Rất lâu sau Doanh Vũ mới hồi âm: “Ai hỏi đó?”
“Đản hoàng dã tô tô.” (Lòng đỏ trứng thơm ngon) Tô
Liễu xưng tên gọi trong Ngụy Tần phong lưu.
“Vợ ơi, thế là chồng đã tìm được vợ rồi!!!!” Doanh Vũ
nhanh chóng gửi tin đáp lại, “Là chồng đây, Đế Thích Thiên đây!!!!”
Chúa ơi! Tô Liễu đập bụp cả đầu xuống bàn phím. Trong
lúc nàng còn đang hoa cả mắt, Doanh Vũ đã tới tấp gửi tin nhắn.
“Tô Tô, vợ còn ở đó không?”
“Chồng nhớ vợ quá, các anh chị em cũng rất nhớ.”
“Đại ca bảo chỉ cần vợ còn chơi game thì nhất định sẽ
chú ý tới mấy tấm ảnh đó, ha ha…”
“Tô Tô, sao vợ rời game không một lời giã biệt thế?”
“Chồng tìm vợ suốt ba năm nay…”
……
Một chuỗi các mess, tin ngắn mà…tình dài.
Tuyệt vời, họ vẫn chưa quên nàng!
Tuyệt vời, họ vẫn được gặp nhau!
Tô Liễu ngắm nhìn chuỗi tin nhắn mãi không thôi, thấy
cay cay nơi sống mũi mà trong lòng dào dạt vui.
Biết nói thế nào nhỉ, những năm tháng đó quả thật vất
vả mà ý nghĩa.
Nàng tình cờ rơi vào trò “Ngụy Tần phong lưu”, bị giết
và mắc lừa liên tục. Cho tới khi gặp được đại ca, Tiểu Đế và các chị em Minh
Yêm. Sau đó, cả hội cùng nhau đạp địa đồ, đánh BOSS, dần dần thành lập gia tộc,
phát triển vững mạnh.
Kỷ niệm từ đâu ùa về, Tô Liễu nhẹ nhàng trả lời. “Tớ
đây. Ba năm trước mải chơi quá nên trượt đại học, bố tớ tức đến nỗi phải nhập
viện, mẹ thì đập nát máy tính luôn!”
Mười ngón tay gõ trên bàn phím chậm dần, chậm dần. Tô
Liễu ngập ngừng viết: “Sau đó, tớ luyện thi thêm một năm và không chơi game
nữa. Gần đây có chút việc nên phải vào Anh hùng…”
“Ồ, thực ra sau lúc cậu rời khỏi, tớ cũng không chơi
mấy.” Tiếp đó là “Tô Tô này, năm đó tớ cũng trượt đại học. Bố tớ rất bỉ ổi, lấy
cớ đó đòi bỏ hai mẹ con. Thực ra, lão đã có thằng con riêng với mụ vợ bé lâu
rồi. Mẹ chửi tớ suốt ngày, hơi một tí là đòi tự tử.”
“Trời—” Tô Liễu bất ngờ, chẳng biết nói gì hơn.
Trong ký ức của Tô Liễu, Đế Thích Thiên là một cậu
chàng tuấn tú, tóc nhuộm line bạc và xanh da trời, ánh mắt mơ màng khiến bao
girl si mê. Lại còn thói ăn mặc thời thượng và tiêu tiền như rác nữa chứ, đích
thực là một công tử con nhà.
Hai người trạc tuổi lại quen biết từ lâu, nên đua đòi
gọi nhau là chồng-vợ. Nhưng sau lần gặp mặt, Tô Liễu thấy kỳ kỳ nên không gọi
vậy nữa.
“Nhưng không sao.” Doanh Vũ type rất nhanh “Sau khi
lão bỏ mẹ tớ ít lâu, mụ vợ bé và thằng con hoang cũng đi đời vì tai nạn giao
thông. Chẳng đẻ đái gì được nữa, lão quay về vồ vập tớ. Mẹ, tớ chẳng thèm!”
Tô Liễu dở khóc dở cười, đành bảo với Doanh Vũ: “Âu
cũng là ác giả ác báo!”
“Đúng thế.” Doanh Vũ gật gù.
“Vợ chồng” tay bắt mặt mừng, mải buôn dưa lê, vô tình
bị đám đông chú ý.
Đầu tiên là Tô Liễu, mặc cho đám người tranh phần
thưởng đã tản đi hết, nàng vẫn đứng ỳ ra đó, với một bộ váy trắng toát.
“Này, bỗng dưng muốn chết kia, sao ngươi dám mặc đồ
trắng đến để úm đám cưới của đại ca?”
Tô Liễu liếc thấy, song chẳng buồn đáp, chỉ quay sang
nói với Doanh Vũ: “Tiểu đệ không giận nếu tỉ phá hỏng đám cưới chứ?”
“Cấm gọi tiểu đệ.” Doanh Vũ add một cái mặt cáu. “Cậu
đừng trêu tớ nữa đi, ai mà thèm bái đường với một gã đàn ông cơ chứ?”
“Không muốn lấy đàn ông, vậy sao còn giả gái?” Tô Liễu
cười hì hì.
“Tại tớ muốn tìm cậu chứ sao.” Doanh Vũ cấm cảu đáp.
Tô Liễu im lặng. Nàng chuyển sang kênh chat hiện thời.
(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cô dâu
mặc đồ trắng thì sao.
(Hiện thời) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đồ thần
kinh, có ai thèm cưới ngươi cơ chứ!
(Hiện thời) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Yêu yêu
đừng vô cớ chửi người khác như thế!
(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu yêu,
giữ mồm giữ miệng.
(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu
Ngược, đã lâu không gặp, ta phải ra phía sau bái đường, lát nữa nói chuyện
tiếp!
(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tử hỏa,
đừng, đừng…cưới Doanh Vũ!
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Liễu căng mắt nhìn màn hình.
Kênh chat riêng chợt hiện ra hai tin.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: ??
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược,
muội bị ăn cắp nick à?
Chưa kịp trả lời, Tô Liễu đã nom thấy Yêu tinh áo
choàng vung pháp trượng bắn một loạn băng tiễn về phía nàng.
Thật đúng lúc! Tô Liễu cười nhẹ, điều chỉnh Tiểu Ngược
lao vút khỏi tầm tên bắn, tiếp đó dùng chức năng gia tốc xung kích của chiến
binh, trong nháy mắt đã di chuyển tới sát Yêu tinh. Nàng tung định thân dược
rồi vung lưỡi đao sáng lòa ánh trăng, bổ thẳng vào người Yêu tinh áo choàng.
Yêu tinh áo choàng vốn có đẳng cấp cao vượt trội, bình
thường tấn công ả chẳng khác nào…Bỗng dưng muốn chết. Nhưng hôm nay công chúa
Yêu tinh khoác bộ hoa phục (xếp hạng 2 trong trò chơi) để đi dự đám cưới. Bộ
này chỉ đẹp thôi, chẳng có công năng gì hết. Dẫu vậy, cũng chẳng có người chơi
nào ra tay giúp ả. Chưa kể Chiến ngự lâm lâm và Kiêu dương tự hỏa còn lên kênh
chat hiện thời lệnh cho ả dừng tay. Tóm lại, mọi người đều mặc kệ Yêu tinh áo
choàng.
Nến đỏ vẫn cháy sáng, lách ta lách tách.
Trong cung điện tráng lệ, chú rể chán nản đứng một
bên, cô dâu cũng tự động vén khăn trùm đầu lên tò mò nhìn, đám quan binh khách
khứa thì khoái trá quan sát trận quyết đấu giữa hai nữ game thủ. Áo đỏ như
bướm, xinh đẹp yêu kiều, áo trắng như mai, duyên dáng thanh khiết.
Tô Liễu chỉ gắng gượng được 40 giây, cột máu của nàng
đã gần cạn hết, trong khi Yêu tinh vẫn còn non nửa. Thấy vẫn còn chút thời
gian, trong khi băng tiễn vẫn đang lấp loáng phóng tới, Tô Liễu xoay người, di
chuyển thật nhanh quanh cung điện.
Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính của Chiến ngự lâm
lâm, Kiêu dương tự hỏa và Thịnh thế hoan đằng hiện lên hàng chữ: Người chơi
Bỗng dưng muốn chết đang dùng chiêu “nhiễu loạn”.
Cả ba ngơ ngác và đồng loạt sững sờ. Bởi “nhiễu loạn”
là gì?
Là một thứ độc dược hết sức quái ác, khiến người trúng
độc buộc phải dùng chiêu thức trên cùng trong phần kỹ năng đối với mục tiêu ở
góc phải (bất luận ta hay địch).
Ví như hiện thời, Chiến ngự lâm lâm và Kiêu dương tự
hỏa đang chăm chú quan sát cột máu của Yêu tinh nên đã phóng tới chỗ ả hai quả
cầu lửa cực mạnh. Còn Thịnh Thế hoan đằng vì đang quan sát Tiểu Ngược nên đã vô
tình sử dụng Đệ nhất cực phẩm chi phủ – Hình thiên phủ…sẻ nàng ra làm đôi.
Tất cả sự việc xảy ra trong tích tắc và trong khi mọi
người còn đang ngơ ngác thì Bỗng dưng muốn chết đã nằm im trong vũng máu, còn
Yêu tinh áo choàng thì thở phào với một giọt máu duy nhất còn lại.
Vậy là kế hoạch tiêu tan. Vì sao thế nhỉ? Tô Liễu đau
khổ nhìn màn hình
Nàng đã phải tích điểm, mua độc dược, tìm độc chiêu
cho lần hành thích này. Thế mà…
Vì sao Thịnh Hoan ca ca lúc nào cũng lừ lừ như ông từ
vào đền lại đột nhiên, vô duyên vô cớ nổi hứng với Tiểu Ngược cơ chứ?
Tô Liễu ngửa mặt thở dài, chuẩn bị cuốn gói hồi thành
phục sinh, đặt dấu chấm hết cho một lần thất bại. Bỗng một vầng lửa đỏ rực ào
tới.
“Con tiện tỳ kia, sao ngươi dám ra tay với Tô Tô?”
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, cô dâu xinh đẹp đã lao đến với
thanh chủy thủ tẩm độc trong tay. Nàng đâm một phát chết tươi Yêu tinh áo
choàng – cô em chồng tương lai, khiến đám người xem sợ xanh mắt. Chưa kể,
“nàng” còn cất giọng ồm ồm:
“Thằng ngốc Kiêu dương tự hỏa kia, bố mày là PD đấy
con ạ. Tiểu Ngược không muốn mày bị mất mặt, nên mới ngăn mày đừng cưới. Mày
đúng là đồ đầu to não bằng quả nho, để cho con em gái thần kinh giở trò điên
rồ……”
Ầm ầm ầm…
Tô Liễu choáng luôn.
Thời gian hồi sinh đã hết, nàng chỉ còn cách quay lại
điểm phục sinh ở thành chủ. Nàng mệt mỏi gửi Doanh Vũ dòng tin.
“Bỗng dưng…nhận ra…mình thật thánh thiện!”