Ngày hôm sau, Mộc Nhi được đưa đến học cùng với các vương tôn quý tộc, trong đó gồm cả nam và nữ, thời đại này không có cổ hủ quá mức, nên nam nữ vẫn có thể học chung, lớp có nhiều lứa tuổi khác nhau, người nhỏ nhất nhỏ hơn cô ba tuổi, người lớn nhất lớn hơn cô hai tuổi, vì đa phần đều là con nhà giàu nên có chút khó gần, trong lớp cô chỉ bắt chuyện được với hai tiểu thư, một là Liễu Thanh Hoa là con của Liễu đại thần, và Lý Lệ Dung là con gái của Lý tướng quân.
Hai người này tuy là con nhà quan nhưng tính tình rất tốt không kiêu căng, cho nên Mộc Nhị vừa đến là bắt chuyện được với hai người, nói chuyện một lúc thì đã hợp nhau như quen biết đã lâu, cuối buổi còn hẹn nhau khi nào có dịp thì sẽ đến phủ thăm hỏi lẫn nhau.
Tuy nhiên, không phải trong một lớp ai cũng tốt cả, tỷ tỷ của Lý Lệ Dung là con của vợ cả tính tình chanh chua, do thừa hưởng từ mẫu thân của mình, vào lớp lúc nào cũng ra vẻ ta đây liễu yếu đào tơ, mới học một lúc đã than mệt, ra về cần nô tỳ dìu mới đi được, thật không chịu nổi, Mộc Nhi không làm gì mà mới vào đã bị cô ta ném cho một ánh mắt có thể giết người rồi nha, nghe đâu cô ta để ý một trong các vị hoàng tử, chính xác hơn là Tam hoàng tử, người mà cô hành hạ mấy hôm trước, đã vậy bây giờ cô còn trực tiếp ở gần Tam hoàng tử cùng các hoàng tử khác, có lẻ vậy nên khiến cô ta ghen ghét không ít.
Sau khi kết thúc buổi học thì đã gần đến giờ ăn trưa, cô cùng hai nô tỳ của mình trở về viện, không ngờ trên đường đi lại gặp được Tam hoàng tử cùng các hoàng tử khác, nghe đâu họ có hẹn dùng bữa cùng nhau, Mộc Nhi đang định hành lễ xong sẽ tiếp tục đi về viện của mình dùng bữa.
“Nếu đã trùng hợp gặp nhau ở đây, chi bằng Uông tiểu thư cùng chúng ta dùng bữa đi” Mặc Túc cười thâm tình nhìn cô, người ngoài nhìn vào cũng đủ hiểu được.
“Tiểu nữ không dám, sợ làm phiền các vị dùng bữa” nói ngoài mặt vậy thôi, hoàng tử người ta mời ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi, chẳng lẻ làm dáng không đi sao, nhưng cũng không được biểu hiện đồng ý quá nhanh, sẽ bị người ta đánh giá là thiếu phép tắc đi.
“ Uông tiểu thư đừng ngại, được dùng bữa cùng tiểu thư là vinh hạnh của chúng ta, không có phiền hà gì” Mặc Túc kiên nhẫn nói tiếp.
“Vậy đa tạ các vị, tiểu nữ đành phải làm phiền các ngài vậy” Mộc Nhi cuối đầu cười e lệ, cái hành động mà trước đây cô chưa hề làm, nghĩ nó quá ư là sến súa nha.
“Vậy xin mời”.
Bọn họ cùng dũng bữa trong lương đình phía tây, một bàn thức ăn thịnh soạn được dọn lên, dĩ nhiên là trước đó đã qua kiểm tra xem có độc hay không rồi, cô cùng mọi người nói vài câu khách sáo rồi cũng bắt đầu ăn, nói là giữ phép cũng không thể để mình đói được, đâu thể nào sau bữa ăn còn kêu người trong bếp chuẩn bị thêm đồ ăn được.
Đang ăn từ tốn, thì cô phát hiện có một miếng thịt gà trong bát của cô, nhìn theo đôi đũa vừa hạ miếng thịt vào bát cô, thì phát hiện người gắp cho cô là Mặc Túc, khi cô nhìn đến thì Mặc Túc khẽ nháy mắt, lúc này không khí bàn ăn thật ám muội tất cả ánh mắt đều dồn về hai người họ.
“E hèm... Mọi người đừng lấy làm lạ, ta chỉ là muốn tiểu thư không ngại mà ăn cho no, nên mới cố tình gắp thức ăn thôi, không có gì đâu” Mặc Túc lên tiếng giải thích vì sợ cô bị nhìn đến không ăn được nữa.
“A thì ra là vậy, vậy ta cũng gắp cho Uông tiểu thư một lát cá, nàng ăn đi đừng ngại.” Nhị hoàng tử nói xong cười thân thiện, giống như là Tam đệ gắp được thì ta cũng gắp được chứ sao.
“Ta cũng gắp cho tiểu thư một.....”.
“Ta cũng gắp...”.
....
Thế là các hoàng tử khác cũng thi nhau gắp vào chén Mộc Nhi đủ loại thức ăn, chấc đầy một chén, làm cô nhìn đến nổi không biết ăn như thế nào đây, hên là bọn họ mỗi người một món thôi đó mà đã như vậy rồi, hơn nữa không biết làm sao.
“Đa tạ các vị có lòng tốt, ta có thể tự ăn được, ta không ngại, không ngại ,... thật mà” giọng nói gấp gáp kết hợp, với gương mặt gượng gạo của cô làm mọi người cười phá lên, chưa có bữa cơm nào vui như hôm nay.
Còn mặt của Mặc Túc thì đen lại, lòng tốt, biểu hiện tình ý của hắn đối với cô, mà bây giờ lại thành như thế này, thực là làm cho người ta không biết làm sao mới phải.