Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 25: Chương 25




Thùy An và Khang Vũ đứng đợi trước cổng nhà Đỗ Phong suốt hai tiếng đồng hồ, liên tục kiểm tra giờ giấc vẫn không thấy Đỗ Phong hay Kỳ Thư xuất hiện. Bản thân sốt ruột không phải vì chờ đợi lâu mà là vì họ đã có một lịch hẹn cách đây hai năm.

“Hay là đừng chờ nữa, chúng ta lên đồi thử đi. Nhỡ Khang Vũ ở đó chờ chúng ta thì sao? Tình trạng của cậu ấy một mình lên đó liệu có được không?” Thùy An lo lắng nói.

“Tớ cũng lo lắm đây. Điện thoại cậu ấy vẫn cứ không liên lạc được, thật là....Bây giờ đứng ở đẩy cũng không phải là cách, nhỡ đâu Kỳ Thư gặp Đỗ Phong ở nơi khác mà chúng ta không biết thì sao?” Tần Quang lật mở điện thoại dáng vẻ bồn chồn.

“Cũng phải. Tớ lo cho Thư nhưng càng lo cho Vũ hơn. Mấy ngày nay không gọi được thực sự khiến tớ có linh cảm không tốt. Mà bây giờ chúng ta cũng đâu có chắc cậu ấy đã về, càng không chắc cậu ấy sẽ đến đây.”

Tần Quang ngưng trọng khẳng định: “Khang Vũ không phải là người thất hứa. Tớ tin như vậy.”

Thùy An ngoái đầu tìm kiếm phía nhà của Đỗ Phong lần cuối, vẫn không thấy bóng dáng của Thùy An. Ấn nút gọi về nhà Kỳ Thư vẫn nhận được tin báo cô đã rời khỏi thị trấn chưa trở lại thì mới thở hắt ra đáp:

“Chúng ta đi thôi. Đừng để Khang Vũ phải đợi. Kỳ Thư sẽ ổn thôi.”

Thời điểm Thùy An và Tần Quang rời đi trên chiếc xe đi ngang một đoạn đường nhỏ đã không nhìn thấy cái bóng siêu vẹo của Kỳ Thư trên con đường đó.

Cô bơ vơ, lạc lõng khi đứng trước Đỗ Phong và Lý Liên, đôi mắt trợn tròn nén phẫn nộ. Cô đã ngây ra khi nhìn hai người đó như vậy suốt vài phút. Ban đầu khi bị cô bắt gặp nắm tay dạo phố, Đỗ Phong và Lý Liên tỏ ra bất ngờ và hoảng hốt, như vài giây sau liền lấy lại được bình tĩnh. Tỏ thái độ bất chấp trước Kỳ Thư.

Nhìn thấy biểu hiện này, khóe môi Kỳ Thư mới dãn ra một nụ cười chua chát. Cô vuốt mặt, nắm lấy mái tóc mình. Đôi mắt chớp vài lần liền hiểu ra vài chuyện:

“Thì ra là vậy? Trách gì tôi cứ luôn hỏi mình tôi đã làm gì sai mà anh lại im lặng như vậy? Tôi đã làm gì sai mà cô lại vu khống cho tôi? Thì ra là có nguyên nhân cả. Hay, hay lắm.”

Đỗ Phong nhìn Kỳ Thư chỉ vài ngày đã tiều tụy đi không ít liền nhíu mi. Nếu là trước đây anh ta sẽ vì yêu mà xót, nhưng bây giờ đã thay lòng, anh nhìn cô chỉ thấy không vừa mắt:

“Em nói cái gì mà vu khống? Anh không hiểu? Sao em lại đến đây?”

Kỳ Thư nghẹn lời trước giọng điệu và dáng vẻ bất cần của Đỗ Phong, không ngờ đến anh sẽ có thái độ này đối với cô. Dường như bóng dáng người đàn ông đã từng yêu chiều cô, nhường nhịn cô khi xưa chỉ là ảo giác:

“Tôi đến đây làm gì ư? Đến để tìm anh chứ còn làm cái gì? Nhưng mà nhìn xem, trong lúc đang là bạn trai tôi, anh lại đi với đứa con gái khác như thế này, anh xem tôi là cái gì? Hả?”

“Kỳ Thư! Anh tưởng em thông minh, chỉ cần như vậy cũng nên biết chúng ta không thể tiếp tục rồi chứ.” Đỗ Phong lại tỏ vẻ oan uổng mà nói, cứ như rằng anh ta không làm gì sai.

Lý Liên đứng sau lưng Đỗ Phong, ngậm một nụ cười thỏa mãn khi nghe những lời nói kia.

Nghẹn họng trân trối, Kỳ Thư siết chặt tay đến lộ từng đốt trắng cay đắng nói: “Anh nói cái gì vậy chứ Đỗ Phong? Sao anh có thể nói ra những lời như vậy với tôi?”

Nhìn thấy khóe mi lấp lánh thứ chất lỏng mặn chát của Kỳ Thư. Đỗ Phong mới hóa run rẩy khi đã nhẫn tâm làm tổn thương cô, anh ta mới vội vàng thay đổi thái độ bước đến trước mặt cô nhẹ giọng:

“Anh xin lỗi nếu em đã không hiểu điều đó. Thật sự anh đã yêu Lý Liên mất rồi.”

Một lời nói này chính là một nhát dao đâm thẳng vào tim cô khiến cho toàn bộ mạch máu đều xung hỏa muốn bùng nổ. Thế nhưng sắc mặt của cô lại hóa trắng toát, cả cơ thể bất động như tượng khi nghe những lời đó.

Anh đã từng nói anh rất yêu cô, yêu cô hơn tất cả những thứ gì anh có.

Anh đã từng nói anh rất thương cô, thương đến không gì có thể lấp đầy.

Anh đã từng nói anh nợ cô rất nhiều, nợ cô sự hi sinh mà cô đã dành cho anh, dành cho gia đình anh không thứ gì có thể bù đắp.

Anh cũng đã từng nói rằng người mà anh đời này không thể làm tổn thương nhất là cô. Bởi vì chỉ có cô mới dành hết thời gian quý báu để giup đỡ gia đình anh, để chăm sóc người mẹ bệnh tật.

Thế nhưng những lời nói kia bây giờ lại thành ám khí găm thật sâu vào da thịt của cô khiến cô đau đến không thở nổi.

“Thư! Em không sao chứ?” Thấy Kỳ Thư bất động, Đỗ Phong sốt ruột lay cô liền nhận được cái liếc xéo của Lý Liên liền buông tay cô.

Bỗng nhiên chớp mắt một cái, Kỳ Thư liền chụp lấy cánh tay Đỗ Phong, đôi mắt đỏ gay như mất hết lý trí gào lên:

“Có phải anh không hài lòng vì em thường giận dỗi đòi chia tay đúng không? Là em không tốt, là em đòi hỏi. Em có thể sửa mà. Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà anh. Anh muốn như thế nào em sẽ như thế ấy. Không điều gì em không thể làm được anh biết mà phải không?”

Đỗ Phong không thể nhận ra đây là Kỳ Thư nữa. Cô hoảng loạn hệt như kẻ mất trí. Cô gạt bỏ tự trọng của mình để cầu xin anh. Đây không phải là Kỳ Thư mà anh biết:

“Anh biết là không gì em không thể làm được. Chính vì em quá tài giỏi, quá ưu tú nên anh mới tự ti khi đứng bên cạnh em. So với em anh chẳng là gì cả. Người ta đều nhìn em với một cái đầu thông minh và tương lai sáng lạn, gia đình gia giáo giàu có. Còn anh thì sao? Là một thằng đàn ông, anh có thể chịu đựng nó được bao lâu? Là bởi vì anh nhận ra hai chúng ta không hợp mới có thể yêu người khác. Em không hiểu sao?”

Lời này không thể khuyên nhủ được Kỳ Thư mà càng làm cho cô phát hỏa:

“Đã biết không hợp sao còn bắt đầu? Sao còn cố gắng theo đuổi em? Một năm nay anh đã làm cái gì chứ? Tất cả những hi sinh em dành cho anh là vì cái gì chứ?”

“Là vì anh chưa từng gặp được người con gái nào như em. Anh muốn thử có được em mà thôi.”

Muốn thử có được cô ư? Như một trò chơi cá cược ư? Tình yêu và sự hi sinh của cô rẻ mạt như vậy ư?

“Anh không thể đối xử với tôi như vậy. Anh có biết cô ta đã làm gì tôi không? Anh có biết những ngày qua tôi đã phải trải qua chuyện gì không?”

Kỳ Thư muốn hét lên cho Đỗ Phong biết Lý Liên là loại người gì, muốn anh dùng quan tâm của mình như ngày trước lo lắng cho cô vì những điều đã xảy ra nhưng không. Đỗ Phong nắm lấy tay Lý Liên trước mặt cô không ngại ngần nói:

“Bây giờ đối với anh Lý Liên là người quan trọng nhất. Anh chỉ quan tâm đến cô ấy và đứa con của anh trong bụng của cô ấy.”

Đứa con?

Của Đỗ Phong?

Bầu trời của Kỳ Thư như tối đi, trong đầu cô là một tiếng nổ lớn. Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hai người đang nhu thuần yêu thương kia và bản thân hệt như một người thừa. Tai cô ù đi một chút. Chốc sau mới lấy lại được hơi thở. Cô không hiểu sao lại hỏi được một câu:

“Đã bao lâu rồi?”

“Được hơn hai tháng rồi.” Là Lý Liên xoa bụng mình mà đáp.

Kỳ Thư nén một tiếng thở nặng. Cô đột nhiên buông lỏng tay cười ngây ngô:

“Mới chỉ yêu nhau được một năm. Anh đã lừa gạt tôi gần ba tháng? Đỗ Phong, anh giỏi thật đấy.”

“Em đừng nói như vậy. Anh cũng chẳng muốn lừa gạt em.”

“Không muốn lừa gạt vậy tại sao năm lần bảy lượt tôi muốn chia tay anh lại không chịu. Liên tục níu kéo tôi? Anh tham lam tiếc rẻ tôi đến vậy sao?”

“Anh...” Bị Kỳ Thư nói trúng sắc mặt Đỗ Phong mới sa sầm nghiêm trọng.

“Chị nói đủ rồi đấy. Vài ba cái tài cán, một ít học bổng thì tưởng mình giỏi giang sao?” Lý Liên cắt lời Đỗ Phong bước lên chỉ thẳng trước mặt Kỳ Thư mà nói.

“Cô im miệng. Ở đây không có chỗ cô chen miệng vào. Loại người như cô muốn nói chuyện với tôi ư? Không có tư cách.” Kỳ Thư không nhìn Lý Liên, không thèm để cô ả vào mắt mà chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Phong muốn anh ta cho cô một câu trả lời.

Thế nhưng cô đã vừa động chạm đến Lý Liên khiến cô ta tức giận đỏ mặt, giả vờ xây xẩm mặt mày khiến cho Đỗ Phong biến sắc giận dữ quát:

“Kỳ Thư! Anh cảnh cáo em, đừng có tỏ thái độ đó với Lý Liên.”

Nhìn thấy người từng là trân quý với mình lại đi bảo vệ cho một người con gái khác, cảm giác đau đớn đó khiến cho Kỳ Thư cắn chặt môi ngăn không khóc trước mặt hai người đó mà nói:

“Được. Là tôi ngáng đường hai người suốt thời gian qua. Là tôi rảnh rỗi hi sinh cho anh quá nhiều. Chỉ là Đỗ Phong, tôi muốn hỏi anh một điều...Anh có yêu tôi không?”

Một câu hỏi thật lòng. Thời gian qua lúc nào cũng là giả dối ư?

Đỡ Lý Liên sang một bên, Đỗ Phong chậm rãi bước tới, gằm mặt đáp:

“Anh đã từng yêu em.”

Đây chẳng phải là câu trả lời mà cô mong muốn sao, nhưng sao cô lại đau đến như vậy:

“Có nghĩa là bây giờ một chút tình cảm đối với tôi đã không còn. Thời gian qua chỉ là lừa phỉnh nhau ư?”

Đỗ Phong không đáp, anh ta quay đầu sang hướng khác không dám nhìn vào mắt cô. Không dám đối diện với những hi sinh mà cô đã dành cho anh.

“Nói với người nhà anh, tôi có lời chào từ biệt.” Kỳ Thư để lại một câu rồi quay đầu bước đi. Mới chỉ bước vài bước, Đỗ Phong liền cất tiếng:

“Kỳ Thư! Đối với anh em là người rất ưu tú, rất tuyệt vời. Anh thật sự không muốn mất em. Sau này chúng ta còn có thể làm bạn được không? Dù chẳng thể làm bạn trai em nhưng anh hi vọng có thể trở thành người bạn tri kỷ của em.”

Tri kỷ ư?

Bỗng nhiên nghe thấy nhưng lời này. Kỳ Thư mới cảm thấy Đỗ Phong thật quá tầm thường. Anh ta tiếc nuối khi đánh mất cô nhưng tham lam không muốn chỉ có một mình cô. Cho dù đã không còn yêu vẫn muốn giữ cô bên thân. Để đến mức làm cho người khác có thai mới chịu buông bỏ. Rốt cuộc anh ta là thứ cặn bã gì chứ?

“Anh thử hỏi xem bản thân có đủ tư cách làm tri kỷ của tôi không đi đã.”

Kỳ Thư không quay đầu mà vẫn bước đi. Cô biết hai người kia nhìn theo bóng lưng cô cho nên giống như lần đầu tiên Đỗ Phong nhìn thấy cô, cô sẽ bước đi một cách kiêu hãnh cao ngạo. Không cúi đầu, không run rẩy. Là cô đã không làm gì sai, là cô đã trao trọn tất cả, là cô không hề oán thán nửa lời.

Cũng chính là cô đã đánh mất tất cả.

Con người rất phức tạp, không đơn thuần như động vật. Động vật sợ hãi nhất khi không có thức ăn, sợ phải chịu đói còn con người sợ hãi nhất khi bị kẻ khác nhìn thấu tâm can. Cho nên thay vì giống như động vật chỉ cần lấp đầy bụng thì con người lại cố gắng dùng ý chí của mình che đi sự thật khách quan khiến cho bản thân một mặt tỏa sáng, mặt khác lại đầy cặn bã. Đến khi bị kẻ khác phát giác ra lại dùng phương thức bỉ ổi để phủ định hoặc có thể không tiếc công tổn thương người khác cho dù có là người đã từng dùng tất cả để yêu thương.

Trong ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của mình hôm đó, Kỳ Thư đã duy trì trạng thái bước đi kiêu hãnh đi hết năm tuyến phố. Cô hệt như một cỗ máy, bước đi vô định không có điểm đến. Đến khi trăng thay trời lên, đến khi mây phá bầu trời nhỏ từng hạt mưa nặng trĩu, đến khi cả người cô đều ướt đẫm những giọt mưa, đến khi đôi chân bong hết bật ra những tia máu cô mới dừng lại, gục bên vệ đường.

Người qua đường nhìn một cô gái mặc chiếc váy trắng với gương mặt thanh tú ngồi gục bên vệ đường, sắc mặt đờ đẫn tuyệt vọng. Đã bao nhiêu người dừng chân cho cô nương nhờ ô dù, khuyên nhủ cô đủ điều nhưng cô hệt như một kẻ câm điếc, không hề mở lời. Chẳng hề khóc than.

Người ta tiếc rẻ một cô gái điên ngồi giữa trời mưa, có thể cảm nhận được cô tuyệt vọng như thế nào, có thể tưởng tượng ra cuộc sống cô đã có vài bi kịch khiến cô trắng tay. Thế rồi họ bỏ mặc cô không khuyên nhủ nữa cho đến khi cô gục bên vệ đường vì kiệt sức.

Mất đi tình yêu, mất đi tiền tài, mất đi danh dự. Cô thua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.