Bông Hồng Mất Tích

Chương 26: Chương 26




Tới lúc anh phục vụ quay lại với khay trà bằng bạc trên tay thì Diana đã kể cho Zeynep Hanim nghe xong toàn bộ chuyện đã xảy ra.

“Ta rất lấy làm tiếc, Diana ạ.” Zeynep Hanim nói rồi đặt tay mình lên tay Diana an ủi. “Nhưng đừng lo về Maria. Maria không phải là người có thể tự làm hại mình... Nhưng, cháu gái, thế còn cháu? Chắc cháu đã phải trải qua một thời gian rất khó khăn rồi.”

“Cháu đang cố gắng để có thể bình thường được như trước. Nhưng để có thể làm được như thế, trước tiên cháu phải tìm được Maria đã. Cháu cần bà giúp đỡ. Nếu con bé có gọi lại, cháu sẽ rất cảm ơn nếu bà không nói về cháu cho nó biết cho tới khi nó tới đây. Thêm nữa, nếu bà có thể tìm thấy số điện thoại của con bé và biết nó đang ở đâu thì cháu thật vui mừng quá.”

“Nếu nó gọi, chắc chắn là ta sẽ làm những gì mình có thể. Ta rất vui là cháu sẽ gặp con bé, Diana ạ. Thật đáng buồn vì cả hai đứa đã không được gặp nhau suốt ngần ấy năm.”

Zeynep Hanim cầm bình trà bằng bạc lên, rót đầy vào chiếc ly pha lê trước mặt mình. Bà quay nhìn xem Diana có thấy thích thú với món cafe hay không rồi hỏi:

“Maria đã nói gì về ta trong những lá thư của nó?”

Nghe thấy câu này, Diana cảm thấy hơi lạ. Đang vui mừng vì biết rằng Maria sẽ tới đây, câu hỏi của Zeynep Hanim làm Diana bị mất mạch cảm xúc. Chẳng phải bà ấy là người đã dạy Maria cách nói chuyện với hoa hồng sao?!

Cô thận trọng nhìn Zeynep Hanim. Với đôi mắt biết cười như thế, vẻ thanh nhã trên gương mặt, phong cách dịu dàng và tiếng nói êm ái như thế, bà ấy có vẻ như không chỉ rất tỉnh táo mà còn là một quý bà hoàn hảo nữa. Rất có khả năng bà ấy sẽ cười thông cảm khi nghe điều Maria đã nói về mình và sẽ trấn an Diana bằng cách giải thích cho cô nghe tại sao em gái cô lại viết những điều như thế trong thư.

“Cháu biết là điều này với bà có thể nghe rất buồn cười. Nhưng trong những lá thư, Maria viết rằng chính bà đã dạy cho nó cách nghe những bông hồng nói chuyện.”

Trái ngược với những điều mình đã nghĩ, Diana thấy Zeynep Hanim trông chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả.

Diana muốn nghe bà nói rằng “nghe hoa hồng nói chuyện” chẳng là gì ngoài một trò chơi mà bà đã chơi cùng Maria cả. Hay những thứ mà Maria đã nói trong thư chỉ là những điều được viết từ trí tưởng tượng phong phú của nó mà thôi. Đó là kiểu giải thích mà Diana muốn nghe vì cô cảm thấy khó mà ngồi nói chuyện một cách thoải mái với người sẽ không hề phản đối khi nghe thấy người ta bảo mình có thể dạy người khác cách nghe những bông hồng được.

“Vậy đó là điều Maria đã viết,” cuối cùng Zeynep Hanim cũng hỏi. “Thật khó tin, đúng không?”

Diana không biết phải trả lời thế nào. Cô đã có sẵn câu trả lời là “vâng, hoàn toàn khó tin”, nhưng rồi cuối cùng cô lại thay đổi quyết định, thay vào đó cô hỏi lại Zeynep Hanim:

“Chẳng phải thực tế cũng là một điều khó tin hay sao?” Dinana nói nhẹ nhàng. “Hãy lấy Trái Đất làm ví dụ. Dưới chân chúng ta nó có vẻ đứng yên, nhưng thực ra nó lại đang chuyển động nhanh hơn cả một chiếc máy bay nhanh nhất.”

Zeynep Hanim không nhận xét gì. Nhận thấy bà không nói gì, Diana cuối cùng cũng phải hỏi bà:

“Có phải chính bà đã dạy Maria cách lắng nghe hoa hồng nói không?”

Zeynep Hanim nhấp một ngụm trà.

“Diana này, cháu sẽ là khách đặc biệt của ta cho tới khi Maria tới đây. Ở đây chúng ta phục vụ cả những vị khách không thể nghe được hoa hồng. Ta chắc là tất cả nhân viên ở đây sẽ rất lấy làm vinh dự khi được phục vụ chị sinh đôi của Maria.”

Diana băn khoăn không biết có phải Zeynep Hanim đang cố bảo vệ Maria hay không. Hay có thể là Diana đã phải đối mặt với một người chỉ thích thú những điều bí ẩn mà thôi. Hay có một lý do nào hoàn toàn khác sau cách cư xử của Zeynep Hanim?

“Cám ơn bà, nhưng cháu không thể nhận được. Tuy vậy cháu cũng muốn được ở đây cho tới khi Maria đến nếu bà có một phòng có thể cho cháu thuê.”

“Ta rất tiếc Diana ạ. Ngôi nhà này người ta đã đặt kín các phòng rồi. Cách duy nhất ta có thể giúp cháu là cháu đồng ý là khách riêng của ta.”

Zeynep Hani ra hiệu cho người phục vụ tới gần rồi nói gì đó với anh bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Xong, bà quay sang Diana bảo:

“Cháu gái, cháu có vẻ mệt rồi. Nếu cháu muốn sẽ có người đưa cháu lên phòng mình luôn. Nếu cháu muốn bất cứ thứ gì thì chỉ cần gọi nhân viên lễ tân. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi Maria tới đây.”

Mặc dù Zeynep Hanim rất tử tế, nhưng Diana vẫn cảm thấy bà ấy có vẻ thất vọng vì không phải Maria mà là cô đang ngồi trước mặt mình. Trong một thoáng, cô nghĩ đến việc rời đi sau khi nói:

“Cảm ơn bà. Nhưng cháu không muốn dùng phòng của bà hay lòng mến khách của bà chỉ vì Maria.”

Nhưng rồi thay vì thế, cô lại gật đầu chấp thuận đề nghị của Zeynep Hanim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.