Bông Hồng Mất Tích

Chương 2: Chương 2




Diana mở lá thư từ biệt mà Maria đã viết cho cha ra. Giờ đã đến lúc cho nó hoá thành tro bụi.

Ngày 17 tháng Ba

Gửi cha,

Hôm nay con phải rời nhà ra đi thôi.

Chắc cha sẽ băn khoăn tại sao con làm thế.

Hôm qua, sau rất nhiều năm, con đã đọc lại truyện Hoàng Tử Bé của St. Exupéry. Cuốn sách có vẻ đã thay đổi hoàn toàn! Chỉ một điều duy nhất không thay đổi đó là bông hồng vẫn là nhân vật yêu thích của con. Còn cả con cáo nữa, tất nhiên rồi, là vì nó đã dạy cho Hoàng Tử Bé biết trở nên có trách nhiệm với bông hồng của chàng.

Con nghĩ cuối cùng thì con cũng đã bắt đầu hiểu như thế nào là “có trách nhiệm với một bông hồng”. Đó là lý do tại sao con ra đi.

Ở phần cuối cuốn sách, St. Exupéry có hối thúc chúng ta phải tự hỏi bản thân rằng: “Liệu có phải con cừu đã ăn mất bông hồng hay không?” Ông ấy nói câu trả lời cho câu hỏi này sẽ làm thay đổi mọi thứ.

Vậy nên con cũng đang hỏi mình câu hỏi tương tự:

“Có phải Ai đó đã ăn cắp bông hồng của con hay không?”

St. Exupéry đã đúng; câu trả lời cho câu hỏi ấy đã làm thay đổi mọi thứ. Nhưng con biết rằng không người trưởng thành nào có thể hiểu được tại sao.

Con ra đi vì câu trả lời của con là “phải.”

Con ra đi để giành lại bông hồng của mình...

Con. Maria

Diana quay sang mấy cái chai lần nữa. “Hãy nói cho tao nghe đi chai! Nói cho tao biết tất cả những thứ này nghĩa là sao... Chẳng phải chúng thật điên rồ đấy sao? Ra đi sau khi đọc xong một cuốn sách... Mất tích chỉ vì một bông hồng? Tất cả những thứ này là gì chứ? Giành lại một bông hồng, có trách nhiệm với một bông hồng...”

“Không, không. Mình không quan tâm, không cần biết cái bông hồng trong truyện Hoàng Tử Bé ấy tượng trưng cho cái gì hay nó có ý nghĩa thế nào đối với cô gái đó. Mình thực sự chẳng quan tâm gì hết! Tất cả những gì mình muốn biết là tại sao mình phải trả giá vì một cô gái nào đó mình chưa từng gặp đã bỏ nhà đi và muốn tự tử?”

Cô ngồi bất động, tức giận với chính mình vì đã yếu đuối đến mức phải van nài sự giúp đỡ từ những chai rượu mà cô còn xem thường mới vài phút trước. Nhưng còn ai giúp được chứ? Ai khác ngoài những cái chai này lắng nghe cô?

“Những lời mẹ nói mới đúng làm sao!” Cô lẩm bẩm. “Mẹ nói Maria rất khác thường...Tất nhiên rồi, tất nhiên là nó rất khác thường rồi. Cái cách mà nó đánh cắp mẹ mình chẳng phải thực sự rất khác thường đấy sao?”

Sau một thoáng yên lặng, Diana vò nát lá thư của Maria trong tay rồi ném nó vào lửa. “Mẹ hãy thứ lỗi cho con, mẹ nhé!” Cô thì thầm, nhìn cục giấy đang dần thành tro mà mặt không có chút biểu cảm nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.