Đầy sợ hãi, hành khách chờ đợi trong lo lắng để nghe phi công thông báo rằng không có gì đáng lo ngại cả. Vì máy bay tròng trành, lên xuống như cánh của nó sắp gãy đến nơi rồi nên tất cả mọi người, trừ Diana, đều trong tình trạng báo động bởi tiếng ồn từ động cơ máy bay.
Diana kiên nhẫn chờ đợi nghe tín hiệu ‘Thắt chặt dây an toàn’ tắt đi để có thể với tay lên giá để hành lý, lấy cuốn nhật ký của mình.
Nhưng tín hiệu đó như không bao giờ tắt vậy...
Cô tháo dây an toàn rồi đứng dậy khi nhận ra không thấy có hành khách hay tiếp viên nào nhìn mình chăm chăm phía sau. Đúng vào lúc đó, máy bay rung mạnh lần nữa khiến cô ngã giúi xuống đùi người ngồi kế bên mình.
“Ôi. Tôi xin lỗi, thưa ông.”
“Cô có thể làm mình bị thương đấy cô gái ạ. Tốt hơn là cô nên ngồi xuống đi.” Người đàn ông lớn tuổi bảo.
Cô tiếp viên đi về phía cô, yêu cầu cô ngồi xuống và một số hành khách thì quay qua nhìn như thể đang băn khoăn không biết cô có vấn đề gì không vậy.
Đứng thẳng người dậy, cô với tay vào sâu hơn trong ngăn hành lý phía trên đầu, tìm cái túi của mình, rồi suýt làm nó rơi vào đầu một người khách khác. Nhưng cô đã cố chộp lấy nó mà không gây bất cứ tai nạn nào.
Mở cuốn nhật ký ra, Diana bắt đầu viết bằng nét chữ ngoằn ngoèo giữa thời điểm hỗn loạn này.
Mẹ thương yêu của con,
Con muốn hỏi mẹ vài điều...
Maria được sinh ra trước con, phải không mẹ? Chị ấy học đi trước con, học nói trước con phải không ạ?
Thật không may là đến giờ chị ấy vẫn đi trước con một bước. Có thể, ngay lúc con đang viết những điều này thì chị ấy đã chuẩn bị đến gặp mẹ rồi...
Thật ra thì mẹ ơi, Maria đáng để được ở cùng mẹ từ rất lâu rồi. Chị ấy chắc chắn xứng đáng ở với mẹ hơn con. Chị ấy yêu mẹ một cách điên cuồng mẹ ạ.
Đừng hiểu nhầm con. Con cũng yêu mẹ. Con cũng yêu mẹ nhiều như chị ấy. Nhưng chị ấy yêu mẹ mà chưa từng được biết cảm giác ngọt ngào khi được làm con gái mẹ. Chị ấy yêu mẹ mà không nhận được bất cứ thứ gì từ mẹ hay được che chở trong vòng tay mẹ khi sợ hãi, hay được áp đầu vào ngực mẹ ngủ. Như mẹ vẫn từng nói: “Sẽ không phải là yêu nếu mình đòi hỏi được đáp trả từ người mình yêu.”
Vậy, mẹ ơi... Ai trong số chúng con đáng được là con gái mẹ hơn? Maria hay con? Con không thấy sợ câu trả lời nữa mẹ ạ. Chị ấy là chị sinh đôi của con. Bởi vì lúc nào con cũng đi theo sau chị ấy nên có thể một ngày nào đó con cũng sẽ xứng đáng là con gái mẹ.
Rốt cuộc thì chẳng phải con và chị ấy đều có cùng một số phận cho đến tận bây giờ đấy sao? Tụi con lớn lên chỉ có cha hoặc mẹ, đều được người khác chú ý, đều có tình yêu dành cho những câu chuyện, và những giấc mơ của tụi con, rồi cả bà Zeynep Hanim và vườn hồng... Theo thứ tự những chuyện đã xảy ra với Maria thì chắc cũng sắp tới lúc con nói chuyện được với hoa hồng rồi... Nhưng ngay lúc này, điều đó có vẻ không giống lắm. Một phần trong con vẫn còn nghĩ rằng những chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích mà thôi.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi mà con vẫn chưa trả lời được mẹ ạ... Trong truyện cổ tích, các nhân vật chính không bao giờ hứa mà không thực hiện, có phải thế không mẹ? Nếu như thế, nếu những thứ con nghe được trong vườn hồng là những phần trong truyện cổ tích thì cái đó có biến bà Zeynep Hanim thành nhân vật chính không ạ? Bà ấy đã nói với con rằng: Một ngày nào đó, con cũng sẽ nghe được tiếng những bông hồng...
Con không biết nữa, mẹ ạ...
Tưởng tượng - thực tế, sợ hãi - hy vọng; con - Maria... Tất cả mọi thứ đều hòa trộn vào nhau.
Con cần nghe giọng của mẹ vô cùng ...
Diana,
Con gái bé bỏng của mẹ