Bông Hồng Mất Tích

Chương 46: Chương 46




Khi tới triển lãm, tôi thấy có khoảng hai mươi bức tranh được treo liên tiếp nhau. Mắt tôi kiếm tìm Mathias, nhưng không thể thấy anh. Tôi quan sát những bức tranh, tìm kiếm bức anh đã vẽ khi anh còn ở đây. Ngay lúc đó tôi nhận ra ông già đã xem bói cho tôi đang vẫy tôi.

“Cô may mắn thật đấy, quý cô ạ. Nhìn xem ai đang ở đây nào?”

Tôi mỉm cười.

“Chào ông, chúng ta thậm chí còn không biết sao anh ấy ở đây mà.”

“Hãy sống và quan sát.” Ông nói.

“Đúng rồi. Hãy sống và quan sát.” Tôi đáp lại. “À mà này, hôm qua tôi nói chuyện với cô Alves. Cô ấy bảo gửi lời chào ông. Nhưng cô ấy vẫn còn băn khoăn tại sao ông không nhận món quà của cô ấy.”

“Sao ta phải nhận quà của bà ấy? Ta là người có tự trọng mà và ta tôn trọng nghề của mình. Nếu ta không xem bói được cho cô bất cứ điều gì, ta sẽ không nhận quà cáp hay tiền bạc gì đâu.”

“Vâng, có thể ông không thực sự nói cho tôi biết về tương lai của tôi, nhưng ông đã khiến tôi phải đọc những lá thư kia. Sao ông không thể nhận món quà của cô Alves, coi như một kỷ vật dành cho sự giúp đỡ của ông cho cô ấy và mẹ tôi, một lòng cảm kích trước sự tử tế của ông?”

“Quà để đổi trả cho sự tử tế hả? Nghe có vẻ giống buôn bán hơn quý cô ạ. Tử tế là...”

Ông ta dừng lại, chỉ vào những người ăn xin khác.

“Cô có thấy những người ăn xin kia không? Họ đã từng là những người ăn xin may mắn nhất trong thành phố. Bụng họ no đầy từ sáng tới đêm. Cô có bao giờ mở to mắt hơn để nhìn xem họ ăn gì không? Tất cả chúng ta đều ăn trong những chiếc đĩa bạc. Mỗi sáng sẽ có đứa trẻ nào đó mang cho chúng ta đồ ăn ngon rồi đi. Chúng ta được ăn miễn phí rất lâu trước khi không thấy đồ ăn tới nữa. Tất cả chúng ta đều băn khoăn không biết ai đã gửi những đĩa thức ăn tới cho mình, nhưng đứa trẻ đó cũng rất kín tiếng, nó không nói. Những người kia, cho đến hôm nay họ vẫn không biết ai là người có trái tim nhân hậu, đã cho họ đồ ăn như thế. Nhưng tôi thì tôi biết vì đã sáu tháng rồi kể từ khi không còn thấy đồ ăn nữa. Giờ thì hãy nói tôi nghe xem, quý cô, ai là người đã gửi tới những thức ăn tuyệt vời đó?”

“Tôi không biết. Có thể là một tổ chức từ thiện nào đó chẳng hạn?”

Ông già mỉm cười:

“Cô thấy đấy, quý cô ạ. Tử tế là thậm chí ngay con gái mình cũng không biết về những việc tốt mình làm.”

Tôi không biết phải nói gì. Nhưng ngay lúc đó tô lại cảm thấy mình thật đặc biệt vì được làm con gái mẹ.

“Tôi xin lỗi. Tôi đã không biết. Tôi sẽ bảo nhà bếp ngay khi về khách sạn. Tôi sẽ đảm bảo rằng thức ăn sẽ tới và...”

“Không cần đâu. Tôi chỉ muốn nói tại sao tôi lại không nhận món quà của quý bà Alves mà thôi. Giờ cô không phải khiến cái đầu xinh đẹp của mình phải bận tâm chuyện đó đâu, cứ đi xem tranh đi.”

“Cảm ơn ông” Tôi nói và vỗ nhẹ tay lên lưng ông.

Tạm biệt ông già, tôi đi thẳng tới chỗ đám đông đang đứng phía trước. Họ đang ngắm bức tranh Mathias vẽ khi anh ở đây. Khi tôi quan sát bức tranh kỹ hơn, tôi nhận ra rằng Mathias đã không quay lại vì tôi. Anh nói rằng anh sẽ mở triển lãm ở nơi nào anh vẽ được bức tranh đẹp nhất. Thực tế thì đây là bức vẽ đẹp nhất của anh. Cơn cuồng nộ của sóng đã lớn hơn và vẫn chỉ có một chú mòng biển phía trên góc bức tranh. Chẳng lẽ con chim này không thấy mệt vì phải bay một mình suốt sao?

Đột nhiên tôi nhận ra Mathias. Anh đang đứng giữa đám người, quay lưng về phía tôi. Gần anh là một người đàn ông cầm bảng giá trong tay. Lại gần hơn, tôi nghe lỏm được người đàn ông nói:

“Chúng tôi thích bức tranh này nhất, đặc biệt là vợ tôi, nếu anh có thể giảm giá một chút thì...”

“Đó cũng là bức tranh yêu thích của tôi.” Mathias đáp lời. “Tôi còn hạnh phúc hơn nhiều nếu được giảm giá nó và...”

Anh ngừng lời khi nhận ra tôi đang đứng ngay bên cạnh. Nhìn chăm chăm vào tôi, anh không nói một lời nào, ngay cả lời “xin chào”. Mắt anh dán vào trán tôi như thể anh đang nhìn thấy một thứ gì đó lạ lùng nhất thế giới vậy.

Khoảng mười lăm hay hai mươi giây gì đó trôi qua mới thấy anh quay lại phía vị khách rồi bảo:

“Nhưng, thật không may. Tôi không thể bán một bức tranh chưa hoàn thiện được.”

“Nếu nó chưa hoàn thiện, sao anh lại để nó trong bảng giá?”

“Tôi xin lỗi, thưa ông. Nhưng tôi chỉ vừa mới nhận ra điều đó thôi.” Anh chỉ ra biển. “Tôi đã vẽ biển cũng đúng vào giờ này, nhìn vào đúng điểm đó... Nhìn xem, ông không thấy là mặt nước có nhiều ánh sáng hơn sao? Có lẽ tôi đã bỏ lỡ không nhìn thấy mặt nước sáng như thế nào.”

Mắt Mathias tiếp tục liếc qua tôi khi anh xin lỗi người khách. Có vẻ điều này khiến ông khách khó chịu. Càu nhàu gì đó với vợ, ông liền khoác tay vợ bước đi.

Mathias quay qua tôi.

“Anh không biết nói gì, Diana ạ. Anh thực sự...”

“Đừng nói gì cả.”

“Anh không hỏi em thế nào vì trông em có vẻ hoàn toàn ổn. Anh không thể không thắc mắc chuyện gì đã xảy ra từ khi anh...”

“Một câu chuyện dài. Thực ra là người ta có thể viết cả một cuốn tiểu thuyết về nó.”

“Anh rất muốn nghe nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.