Cuối cùng ngày cả hai người mong đợi đều đã đến, Từ Á Ngôn là vương phi của Tần Thời, lẽ ra sinh thần của y nên được tổ chức long trọng, bày tiệc lớn mời người đến tham dự. Nhưng Từ Á Ngôn không thích phiền phức, Tần Thời cũng không không giống những người tầm thường kia nhân cơ hội là tụ tập kéo bè kết phái, vậy nên hai người quyết định nấu một bữa ăn nho nhỏ mời những người thân thiết đến.
Ngày hôm nay Từ Á Ngôn được nhận rất nhiều quà, đều là những đồ vật quý giá không thể tưởng tượng nổi. Tần Sở là vua một nước, quà tặng cho đệ muội cũng không thể qua loa, chỉ riêng quà của Tần Sở đã đủ chất một góc nhà. Có rất nhiều người biết hôm nay sinh thần của Từ Á Ngôn nên dù không thân quen cho lắm cũng gửi lễ vật đến, có lẽ cảm thấy chột dạ khi ngày trước Tần Thời gặp nạn không những không đứng ra giúp còn né tránh nên tranh thủ lấy lòng lại.
Y thì thích tiền thật nhưng đồ của mấy người này y cũng không thèm để ý đến đâu.
Từ Á Ngôn nhìn đến một tấm thiệp kinh ngạc thốt lên: “A... Nhiếp chính vương cũng gửi quà đến này.”
“Có quen biết gì đâu, hắn gửi làm cái quái gì thế không biết.” Tần Thời lầm bầm nhìn món quà của Phó Tùng Bách bằng ánh mắt ghét bỏ: “Ngươi ném đi luôn cũng được.”
Từ Á Ngôn cười cười, y biết Tần Thời cũng chỉ nói miệng vậy chứ không có ác ý gì nên vẫn thong thả mở ra xem.
Món quà mà Phó Tùng Bách tặng cho y là một thanh kiếm hết sức đẹp mắt, chuôi được khảm ngọc, lưỡi kiếm sắc nhọn bóng loáng như gương, cầm rất vừa vặn chắc tay.
Tuy y không hiểu về kiếm nhưng nhìn qua cũng biết đây là một thanh kiếm quý.
Nếu để những người luyện võ nhìn thấy thanh kiếm này chắc chắn đã thèm thuồng đến nhỏ rãi, thế nhưng vào mắt Tần Thời mọi thứ đều trở nên rất tầm thường, hắn hờ hững nói: “Cũng chỉ là một thanh Bạch Ngọc kiếm, ngươi muốn ta có thể tìm cho ngươi nhiều loại tốt hơn.”
“Ta cũng đâu có dùng kiếm, tốt hay không cũng không có gì khác biệt.” Từ Á Ngôn thu kiếm vào trong vỏ nói.
Tần Thời không cho là vậy: “Ngươi biết một chút võ công rồi nếu dùng được kiếm sau này có thể tự vệ tốt hơn, để khi nào rảnh rỗi ta dạy ngươi vài chiêu.”
Từ Á Ngôn vui vẻ gật đầu, hiện giờ khách khứa đã về hết, món quà có nhiều, có quý giá đến đâu đi chăng nữa cũng không còn làm y cảm thấy hứng thú, bởi vì món quà quan trọng nhất y mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Từ Á Ngôn hai mắt long lanh nhìn Tần Thời tò mò hỏi: “Vậy quà mà ngươi chuẩn bị đâu?”
“Niệm nhi của ta nóng lòng rồi đúng không?” Tần Thời xoa nhẹ đầu y bí mật nói: “Yên tâm giờ này vừa đẹp.”
Tần Thời tháo dây cột ở trên cổ tay ra vòng qua che kín mắt Từ Á Ngôn lại, đột nhiên mắt bị bịt kín, Từ Á Ngôn theo bản năng đưa tay lên, thấy y định gỡ xuống Tần Thời vội giữ lại nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi chỉ cần nắm lấy tay ta là được rồi.”
Nếu hắn đã nói vậy Từ Á Ngôn cũng ngoan ngoãn làm theo, cầm lấy tay Tần Thời đi theo từng bước chân của hắn. Mặc dù đôi mắt bị bịt kín mít, trước mắt chỉ là một mảng đen tối nhưng Từ Á Ngôn lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, bởi vì đi phía trước kia là người mà y tin tưởng nhất, người đó mang đến cho y cảm giác an tâm đến kỳ lạ.
Tần Thời vừa đi vừa quay lại nhìn, thỉnh thoảng nhắc Từ Á Ngôn để ý dưới chân chỉ sợ y ngã, thiếu điều muốn vác luôn người lên cõng đi cho an tâm, thế nhưng so với cõng thì hắn vẫn muốn cùng Từ Á Ngôn nắm tay nhau cùng đi hết đoạn đường này.
Không biết qua bao lâu Tần Thời mới ngừng lại, tháo bịt mắt trên đầu y xuống nói: “Ngươi mở mắt ra được rồi.”
Mắt bị bịt kín một hồi lâu nên Từ Á Ngôn có chút khó chịu khẽ nheo mắt lại, thế nhưng y lập tức bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Ở trước mặt y là cả một khu rừng treo đầy rẫy đèn lồng đủ loại màu sắc, mỗi ngọn đèn đều được thắp một ngọn nến, cả ngàn chiếc đèn lồng được thắp sáng tạo nên một cảnh tượng lung linh đẹp như tranh vẽ, trước mỗi chiếc đèn lồng là một dòng chữ, vừa mới nhìn qua Từ Á Ngôn đã nhận ra đây là chữ viết của Tần Thời.
“Niệm nhi của ta đã trưởng thành rồi.”
Từ Á Ngôn nhìn sang đèn lồng bên cạnh, vẫn có một tờ giấy nhưng nội dung khác.
“Đoạn đường chúng ta cùng nhau đi qua chưa gọi là lâu nhưng ta mong sau này chúng ta vẫn sẽ như hiện tại.”
Thu tờ giấy vào trong áo Từ Á Ngôn lại tiếp tục đi tiếp lên phía trước.
“Mỗi năm đều cùng nhau trải qua những ngày quan trọng nhất.”
“Ta không dám hứa những điều quá xa vời nhưng ta dám chắc, ngày nào ta còn sống sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
“...”
Mặc dù chỉ là những câu rất ngắn không liên quan đến nhau, thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện xưa nhưng vẫn khiến vành mắt Từ Á Ngôn đỏ lên, y cẩn thận giữ lại từng từ giấy một, mỗi một bước đi của y như đi qua tấm lòng của hắn.
Thì ra hắn bận rộn nhiều ngày như vậy đều là chuẩn bị những thứ này, nghĩ đến bộ dạng một mình Tần Thời cắm cúi, vừa nghĩ ra từng chữ vừa viết lên trái tim Từ Á Ngôn như tan chảy.
Có lẽ trong hoàn cảnh này không nên khóc thế nhưng Từ Á Ngôn không kiềm chế nổi cổ họng dần nghẹn lại, y đi qua từng chiếc đèn lồng, ở đó đều đều mỗi cái đều dán lên một câu chữ.
Bước đến cuối con đường, ở trên chiếc đèn lồng cao nhất cũng dán lên tờ giấy đỏ chót, bên trên viết bảy chữ bắt mắt.
“Chúc Niệm nhi sinh thần vui vẻ.”
Đùng một tiếng, ở phía trước mắt y là pháo hoa nối đuôi nhau bắn lên bầu trời đêm, pháo hoa nổ thành hàng ngàn ánh lửa tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc nhưng cũng đẹp đến say động lòng người.
Bỗng Tần Thời từ đằng sau kéo người lại trao cho y một nụ hôn sâu, lúc buông ra cũng là lúc pháo hoa vừa ngớt, Tần Thời có chút ngại ngùng nói: “Ta không biết tặng gì cho ngươi cả, chỉ nghĩ được như vậy thôi...”
Từ Á Ngôn vội vàng gật đầu lia lịa, cũng may là trời tối nên không nhìn rõ vành mắt đang đỏ ửng của y.
“Ta rất thích.” Như sợ ba chữ này chưa đủ diễn đạt được cảm xúc của mình, Từ Á Ngôn nhắc lại: “Đây là món quà đặc biệt nhất trong đời của ta.”
“May quá.” Không biết có phải ảo giác của Từ Á Ngôn hay không mà hiện tại y còn thấy đôi mắt của hắn sáng hơn, rực rỡ hơn cả pháo hoa trên trời kia, mặc dù trước mắt là hàng ngàn chiếc đèn lồng lấp lánh, nhưng đối với y Tần Thời vẫn là ánh sáng chói lòa nhất. Tần Thời mỉm cười nói: “Năm đó ta không có cách nào tặng màn pháo hoa này cho mẫu hậu, cuối cùng bây giờ ta cũng có thể thực hiện tâm nguyện này rồi.”
“Ngươi...” Từ Á Ngôn như muốn nói gì đó lại bị Tần Thời cắt ngang.
“Vậy nên Niệm nhi à.” Tần Thời xoay người ôm lấy Từ Á Ngôn vào lòng, nhỏ giọng nói: “Đối với ta hiện tại ngươi quan trọng hơn tất cả đó. Hứa với ta, sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau, để năm sau, năm sau nữa, ta đều có thể cùng đón sinh thần với ngươi... có được không?”
Từ Á Ngôn vòng tay qua đáp lại cái ôm của hắn thì thầm: “Được...chúng ta cùng nhau.”
Tại sao y lại may mắn có một người tốt như hắn ở bên cạnh cơ chứ.
Thật ra món quà lớn nhất mà ông trời ban cho y chính là Tần Thời rồi.