Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 126: Chương 126




Từ Á Ngôn không hiểu những lời Tần Thời nói là ý gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy đối mặt với y là đôi mắt đỏ ngầu như muốn giết người. Không hiểu sao trong lòng Từ Á Ngôn dâng lên cảm giác sợ hãi, bờ môi trắng bệch run run gọi:

“Tử Lan...”

Tần Thời đứng bật dậy, không để ý đến Từ Á Ngôn đi thẳng ra ngoài lớn tiếng ra lệnh: “Mau mời ngự y đến đây, nhanh lên!”

Không nghĩ việc đầu tiên Tần Thời làm là chuyện này, sửng sốt qua đi, Từ Á Ngôn vội lao ra cản lại, y còn chưa muốn tiết lộ bản thân mình có thể mang thai với tất cả mọi người.

“Cao sư phụ cũng đến đây...”

Binh lính nhìn thấy Tần Thời bày ra bộ mặt đáng sợ như hung thần, nào dám chậm trễ đã chạy đi được một đoạn. Tần Thời tức giận thật nhưng vẫn làm theo ý y gọi binh lính lại: “Ngươi đi mời Cao sư phụ đến đây.”

Hiện tại đã là nửa đêm, ngoài tiếng bước chân thi thoảng vang lên của lính gác đêm thì không khí trong phòng bức bách đến độ Từ Á Ngôn cảm thấy ngạt thở. Tần Thời ngồi im một chỗ như pho tượng, vẻ mặt lạnh tanh không một tia cảm xúc, mỗi một khắc đi qua đối với Từ Á Ngôn đều như cực hình, vừa ngột ngạt vừa khó chịu, chưa bao giờ y thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, cứ như là đang đòi mạng.

Mãi đến tận khi Cao sư phụ tới thì không khí này mới bị phá vỡ. Tần Thời vội vàng dặn Cao sư phụ kiểm tra cho Từ Á Ngôn một lượt rồi mới kéo người ra ngoài hỏi chuyện, không biết hai người nói gì mà thỉnh thoảng hắn lại ném cho Từ Á Ngôn một ánh mắt hung tàn.

Mỗi một lời của Cao sư phụ đều khiến ấn đường của hắn không ngừng nhíu chặt lại, Tần Thời không vui khiển trách gì đó khiến Cao sư phụ không ngừng cúi đầu xuống, nhìn khẩu hình miệng thì Từ Á Ngôn đoán loáng thoáng Cao sư phụ đang nhận tội.

Từ Á Ngôn không dám hóng hớt thêm vội thu hồi tầm mắt chỉ muốn lập tức giả chết.

Y biết sau Cao sư phụ, người Tần Thời xử lý tiếp theo chính là mình.

Sau khi xác định vài lần Từ Á Ngôn và đứa nhỏ đều không có chuyện gì Tần Thời mới cho Cao sư phụ rời đi. Ầm ĩ một lúc lâu hiện tại trong lều lại yên tĩnh như cũ. Tần Thời kéo chăn trên mặt Từ Á Ngôn xuống lạnh lùng nói:

“Ngồi dậy.”

Giọng Từ Á Ngôn nhỏ như muỗi kêu: “Ta buồn ngủ lắm...”

“Ngươi vừa mới ngủ dậy thôi.” Tần Thời lạnh lùng chen thêm một câu: “Nếu không dậy thì ta sẽ có cách khiến ngươi phải dậy.”

Nhớ đến thủ đoạn hung tàn của hắn, Từ Á Ngôn không dám dây dưa thêm ngoan ngoãn thẳng lưng ngồi dậy, bàn tay bấu chặt vào nhau không dám hé răng nửa lời.

Tần Thời vẫn còn rất tức giận, nhưng hắn cố khống chế hạ thấp thanh âm xuống: “Từ Á Ngôn, ngươi có biết mình đang làm chuyện gì không? Kinh thành cách Tây An bao xa, nói đi là đi, hiện tại bên ngoài còn có bão tuyết, nếu không may ngươi gặp phải thì làm thế nào?”

Từ Á Ngôn cúi đầu xuống không dám hé răng nửa lời.

“Vậy mà ngươi nói với ta ngươi còn đang mang thai. Chưa kể đến đứa nhỏ chẳng may xảy ra chuyện gì, nếu ngay cả ngươi cũng...” Tần Thời lần nữa đưa tay lên vuốt mặt khàn khàn hỏi: “Khi làm những chuyện này ngươi có từng nghĩ qua cảm giác của ta hay không?”

“Nhưng mà ta rất muốn gặp ngươi...”

“Làm càn!” Từ Á Ngôn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát của Tần Thời làm giật nảy mình, y há hốc miệng, qua một hồi lâu mới thấy vừa uất ức vừa tủi thân nức nở.

“Sao ngươi lại lớn tiếng với ta?”

“Ngươi còn khóc?!”

Hắn càng lên giọng Từ Á Ngôn càng khóc lớn hơn, hắn mắng y thì mắng có cần phải hưng dữ như vậy không? Cũng chỉ vì y lo lắng cho hắn thôi mà.

Từ Á Ngôn càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, ngay cả giọng nói cũng lạc cả đi: “Vậy ngươi có biết cảm giác của ta khi nhận được tin ngươi mất tích như thế nào không? Ta thực sự rất sợ, nếu ngươi không may gặp phải chuyện gì thật ta phải làm thế nào đây? Ta ở xa cái gì cũng không biết, ngày đêm ngủ cũng không yên giấc chờ một tin báo ngươi bình an vô sự. Đổi ngược lại là ngươi, nếu ta gặp chuyện không lẽ ngươi có thể ngồi yên một chỗ đợi, ngươi có đợi được không? Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lành lặn thôi cũng là sai sao?”

Vốn dĩ Tần Thời còn muốn mắng thêm nhưng nhìn y khóc thành như vậy bao lời muốn nói đều không thốt ra nổi. Trái tim như có thứ gì đó cào lên đau xót, cũng tại hắn vô dụng mắc bẫy của kẻ địch, nếu không y cũng không phải ngàn dặm xa xôi đến đây như vậy rồi.

Tần Thời đau lòng lau nước mắt trên mặt y hạ giọng xuống: “Ngươi còn nói bản thân không sai? Chuyện ngươi làm không khác gì lấy dao đâm vào tim ta từng nhát một. Niệm Sinh à, ngươi thành công giết chết ta rồi đấy.”

Có thể cảm nhận được trong giọng nói của Tần Thời thực sự xen lẫn cảm giác sợ hãi, Từ Á Ngôn nín khóc dụi dụi mắt mím chặt môi không dám cãi nữa.

“Trong người ngươi còn có đứa nhỏ, cho dù lo lắng đi nữa ngươi mạo hiểm như vậy có thấy bản thân quá tùy ý hay không?”

Tần Thời vẫn ngồi một bên khiến trách: “Hơn nữa ngươi mang thai gần bảy tháng, trong bảy tháng đó có biết bao nhiêu thời gian nói với ta mà ngươi không nói nửa lời, nếu không phải ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi không đến đây có phải định giấu ta cả đời?”

Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Từ Á Ngôn khiến hắn càng cảm thấy bực mình hơn, giọng nói cũng khàn cả đi: “Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta? Vừa rồi ngươi ngập ngừng mãi không chịu nói là khi sợ ta biết chuyện rồi sẽ không cần ngươi nữa? Niệm Sinh, ngươi coi tình cảm ta đối với ngươi là gì vậy?”

Y biết Tần Thời thật lòng với y, nhưng gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy ai mà không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, chính y lúc đầu còn rất sợ cơ mà. Từ Á Ngôn rưng rưng nói: “Cuối cùng ta vẫn lựa chọn nói với ngươi rồi mà...” không phải là không tin ngươi.

“Cũng may là do chính miệng ngươi nói, nếu không thì ta chắc chắn sẽ hận ngươi cả đời.”

Từ Á Ngôn há hốc miệng, qua nửa này mới nhỏ giọng nói: “Ta xin lỗi... ta sai rồi.”

“Ngươi sai ở đâu?” Vẻ mặt Tần Thời vẫn nghiêm khắc như cũ.

“Ta không nên giấu ngươi chuyện ta mang thai, cũng không nên mạo hiểm đi đường xa như vậy.”

“Còn gì nữa?”

“Không nên suy nghĩ linh tinh, không tin tưởng ngươi...”

“Còn gì nữa không?”

Từ Á Ngôn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, cố nghĩ lại nghĩ, hình như cũng chỉ có bằng đấy việc thôi mà?

Tần Thời nói: “Ngươi không biết thương bản thân mình, lớn như vậy rồi, dù có làm chuyện gì đi nữa, ngươi cũng để ý một chút đi được không?”

Nếu nửa đường Từ Á Ngôn đến đây xảy ra chuyện bất trắc, hắn không biết phải đối mặt như thế nào nữa. Một xác hai mạng, ngay cả nghĩ thôi hắn cũng không dám nghĩ, Tần Thời xoa trán một hồi lâu, trái tim hắn vẫn đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tạ ơn trời, may mà hai cha con họ đều không sao.

Cảm thấy lúc nãy mình cũng quá hung dữ, Tần Thời thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay bị Từ Á Ngôn bấu chặt đến đỏ ửng, nhét tay y vào trong chăn ủ ấm. Tần Thời nhỏ giọng hỏi: “Ta... ta nghe nói thời gian đầu mang thai rất mệt, ngươi có nôn nghén nhiều không?”

Nghe hỏi như vậy Từ Á Ngôn cũng biết cuối cùng Tần Thời cũng chịu buông tha cho y lần này, y thở phào một hơi, lập tức xụ mặt xuống than thở: “Con ngươi hành ta nhiều lắm ấy, bao nhiêu đồ ăn vào cũng nôn ra hết, không ngày nào cho ta yên ổn cả.”

Tần Thời rất chăm chú lắng nghe: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì đỡ hơn rồi, như ngươi thấy đấy, không biết giống ai mà nghịch chết đi được, ngày nào cũng ở trong bụng ta lăn qua lăn lại... A hình như nó lại đạp nữa đây này.”

Trong lúc hai người nói chuyện nhóc con trong bụng cũng xoay qua xoay lại, Từ Á Ngôn giờ mới để ý vừa rồi nó cũng nằm im thin thít, xem ra cũng bị cha lớn dọa sợ đây mà.

Chưa chi đã sợ cha lớn hơn, thật là không có tiền đồ.

Từ Á Ngôn bĩu môi, hai người cứ ta một câu ngươi một câu, đến khi Từ Á Ngôn mệt quá dần thiếp đi căn phòng mới bắt đầu an tĩnh trở lại. Từ Á Ngôn nằm có chút khó khăn hơi nghiêng người sang một bên, tuy y không kêu nhiều nhưng Tần Thời cũng cảm nhận được hình như y rất mệt.

Tần Thời thở dài ôm người vào trong lòng, hiện tại trong vòng tay hắn còn có thêm một sinh mạng nhỏ chưa chào đời, cảm giác thật thần kỳ cứ ngỡ như trong mơ. Cứ một lúc hắn lại đặt tay lên bụng y sờ, cảm nhận được nhóc con đạp đạp hắn lại mỉm cười ngây ngốc, không biết qua bao lâu mới chịu buông tay ra.

Một nhà ba người ngủ một giấc an ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.