Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 131: Chương 131




Giữa hai người có một Từ Á Ngôn ngăn cách nên Tần Thời không ưa gì Cố Minh Lăng, và dĩ nhiên, Cố Minh Lăng cũng không ưa gì Tần Thời.

Gã luôn nghĩ chẳng qua Tần Thời có thể bách chiến bách thắng như vậy là do số tốt, mỗi lần ra trận đều được hoàng thượng ban cho chiến mã tốt nhất, mang theo nhiều binh lính nhất. Đâu giống như gã, để đạt được đến ngày hôm nay chịu biết bao nhiêu vất vả, mỗi lần thiếu quân lương phải chạy vạy khắp nơi, có khi còn phải tự bỏ tiền túi, thậm chí có những trận chiến còn lấy một chọi mười.

Nếu gã cũng tốt số như Tần Thời thì cũng sớm vang danh thiên hạ lâu rồi.

Tần Thời không để ý ánh mắt của Cố Minh Lăng, thấy hắn không đáp lời, Sở Lâm Vũ vội vàng đứng ra phá vỡ tình thế căng thẳng này.

“Vừa hay chúng ta đang mở tiệc mừng chiến thắng, nếu biết Cố phó tướng đến chắc chắn sẽ chờ ngươi đến...”

“Cố phó tướng là người đại nhân đại lượng, chắc không để ý chút cơm thừa canh cặn này đâu đúng không?” Tần Thời cười như không cười nâng bát rượu lên: “Bản vương uống trước một chén chào mừng ngươi đến.”

Từng giọt rượu theo yết hầu trôi xuống cổ họng, đến khi Tần Thời buông bát ra chỉ còn vài giọt sót lại. Cố Minh Lăng cũng thu hồi tầm mắt nâng cả bình rượu lên: “Mong sau này Tần vương chỉ bảo nhiều hơn.”

Những người xung quanh: “...” Sao họ cứ cảm giác như ngửi thấy mùi thuốc súng.

Vài ngày sau đám người Sở Lâm Vũ mới biết hôm đó còn bình yên chán. Cố Minh Lăng và Tần Thời cứ như khắc tinh của nhau, mỗi lần bàn chiến sự là cãi nhau inh ỏi không ai chịu nhường ai, thành ra đã nhiều ngày rồi mà vẫn không thể thống nhất được biện pháp tốt nhất.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Tần Thời muốn dọc theo đường núi bao vây binh mã Minh Quốc khiến chúng trở tay không kịp, Cố Minh Lăng lại nói biện pháp đó đã quá cũ chi bằng cứ đấu chính diện, bên ta thế mạnh người đông, Minh Quốc đã thua một lần chẳng lẽ còn sức chống trả?

Tần Thời lại nói cứ chiến đấu như vậy, Minh Quốc thấy không ổn lại rút lui không biết đến bao giờ mới kết thúc, hiện tại chúng đang lâm vào thế yếu không nhân cơ hội giết gọn một mẻ còn chờ đến lúc nào?

Cố Minh Lăng cho rằng như vậy rất nguy hiểm, theo cách của Tần Thời nếu không thành công sẽ không còn cơ hội trở ra, chẳng lẽ hắn bắt nhiều huynh đệ phải liều chết như vậy?

Tần Thời lại nói trên chiến trường không liều chết chẳng lẽ cứ ôm cây đợi thỏ, nếu không muốn có ai hy sinh thì tốt nhất đừng ra chiến trường.

Chẳng mấy chốc mà hai người đã lớn tiếng cãi vã, cách của Tần Thời không tồi, ý kiến của Cố Minh Lăng cũng không hẳn là không đúng, nhưng hợp lại với nhau thì không thể thống nhất ra một giải pháp chu toàn nhất.

“Cố Minh Lăng, uổng công trước kia bản vương ít ra còn xem trọng ngươi là một tướng tài mới khiến Lâm tướng quân coi trọng như vậy, xem ra là bản vương nhìn nhầm người rồi.” Tần Thời hiếm khi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn nói:

“Bản vương không rảnh để ngồi đây so đo với ngươi, nếu ngươi cảm thấy cách này không được thì bản vương cũng không cần ngươi tương trợ, cứ giữ số binh lính mà ngươi đem đến trấn giữ cổng thành là được. Trận chiến này liên quan đến sinh mạng của hàng ngàn bách tính, liên quan đến vận mệnh của Nam Quốc, không phải là nơi để ngươi đem theo hiềm khích cá nhân đến làm loạn. Nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không rõ ràng được thì ngươi có xứng với cái danh phó tướng này không? Cảm thấy không làm được nữa thì dứt khoát tháo mũ từ quan, đừng lãng phí thời gian của người khác!”

Sở Lâm Vũ và Dư Thuần cũng cảm thấy không thể kéo dài thêm khuyên nhủ: “Cách của vương gia cũng không tệ, dựa theo tình hình trước mắt dù binh mã của chúng ta đông hơn nhưng nếu kéo dài có khi số lượng người thiệt mạng sẽ còn nhiều hơn. Tuy nguy hiểm nhưng nếu thành công vừa có thể tiết kiệm được thời gian và tính mạng, còn nếu không thành công cũng chưa chắc chỉ có một con đường chết, tại sao lại không thể thử?”

“Hơn nữa rãnh núi Lạc Châu hiểm trở là nơi thích hợp để mai phục, Minh Quốc muốn xông vào thành Thanh Giang nhất định sẽ đi qua nơi này, chúng ta chia ra làm ba tán quân một chiến đấu trực diện, một mai phục, còn một xông thẳng vào quân doanh khiến chúng trở tay không kịp.”

Cố Thương Hàn tuy không lên tiếng nhưng cũng ngầm đồng ý, còn lại vài người nữa nhưng không hỏi cũng biết là họ theo phe Tần Thời.

Cố Minh Lăng cảm thấy mất mặt, im lặng lùi ra khỏi doanh trại.

Tần Thời nói không sai, vì gã tức giận hắn đột nhiên xuất hiện cướp mất Từ Á Ngôn nên trong lòng luôn khó chịu, nhưng mà kể cả gã có làm gì đi nữa cũng đâu thay đổi được sự thật này, bày trò trước mặt Tần Thời không khác gì múa rìu qua mắt thợ, Tần Thời nào thèm để ý chứ nói gì đến chấp nhặt với gã?

Ngày hôm sau, Tần Thời đã tính sẵn loại bỏ tán quân của Cố Minh Lăng ra khỏi kế hoạch không ngờ phút cuối gã lại đến. Tần Thời cười khẩy không biết là mỉa mai hay khen ngợi nói: “Xem ra ngươi chưa đến nỗi hết thuốc chữa.”

Trận chiến đã kéo dài hơn nửa năm, nếu kéo dài hơn nữa cả hai bên đều không có lợi, hiểu rõ điều này cho nên ngày hôm nay có vì lý do gì đi nữa Tần Thời cũng phải giành chiến thắng.

“Xông lên!!!”

Tiếng gầm rung trời của binh sĩ vang dội khắp cả một vùng, cánh cờ của Nam Quốc giơ lên cao, tiếng đao kiếm vung loạn xạ, chẳng mấy chốc mà máu tanh bắn ra, người này nối tiếp người kia ngã xuống.

Tần Thời ngồi trên lưng ngựa, trên người hắn là bộ áo giáp sắt, tay liên tiếp cầm đoản đao chém giết, hắn như hung thần dã quỷ giết người không chớp mắt, nhưng có vẻ đã quá quen thuộc nên vẻ mặt này của hắn vẫn lạnh tanh như cũ.

Trận chiến này kéo dài đến tận bảy ngày, suốt thời gian này Tần Thời chỉ có thời gian tranh thủ uống một ngụm nước, cắn vội miếng lương khô lại tiếp tục lao vào chiến đấu, hắn không cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi, càng không cho phép bản thân ngã xuống.

Tướng quân cầm đầu Minh Quốc là A Phiệt, gã không thể ngờ rằng lần này Tần Thời cắn riết không tha như vậy, hai kẻ đối diện chĩa kiếm vào nhau không phân thắng bại, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ Minh Quốc lần này thật sự không chống đỡ nổi. A Phiệt mang vóc dáng cao lớn của người Minh Quốc, tóc cắt ngắng chỉ buộc một chiếc khăn đen ngang đầu, gã liếm vết máu trên kiếm cười mỉa mai: “Tần Thời à Tần Thời, ta và ngươi cũng đâu phải là lần đầu chạm mặt, có gì về nghỉ ngơi dưỡng sức rồi lại đánh tiếp, sao ngươi cứ phải liều mạng gấp gáp như vậy, không lẽ ngươi chán sống rồi à?”

Tần Thời nhếch khóe môi đáp lại: “Nếu vương phi của ngươi sắp sinh xem ngươi có thể không gấp gáp không? Ngay cả ngươi cũng không muốn mất thời gian chi bằng bây giờ bỏ kiếm xuống khấu đầu trước bản vương mười lạy may ra bản vương tha cho ngươi một mạng.”

“Ồ.” A Phiệt như không để ý đến mấy lời khiêu khích của Tần Thời bâng quơ nói: “Nhắc đến vương phi... ta cũng nhìn qua rồi, vị đó nhà ngươi quả thật rất đẹp.”

Tay cầm kiếm của Tần Thời khẽ run lên, giọng nói như phát ra từ kẽ răng: “Ngươi muốn làm gì?!”

“Ta chẳng làm gì cả, nghe nói vị đó nhà ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, ta có lòng hiếu khách nên muốn mời vương phi của ngươi đến Minh Quốc chơi một chuyến.” Hiếm khi A Phiệt nhìn thấy trên mặt Tần Thời lộ ra vẻ sợ hãi, A Phiệt càng cười lớn hơn: “Xem nào, thuộc hạ của ta phái đi giờ cũng sắp đến nơi rồi, hiện tại vương gia quay về may ra còn kịp.”

Chỉ cần Tần Thời rời đi, trận chiến ngày hôm nay sẽ đổ sông đổ bể, ngay cả những người ngã xuống kia cũng hoàn toàn vô ích. Nhưng nếu hắn không trở về thì vương phi của hắn... Tần Thời do dự trong chốc lát nhìn về phía Cố Minh Lăng lớn tiếng: “Cố Minh Lăng, trở về thành Tây An!”

Nét mặt A Phiệt thoáng chốc cứng ngắc, gã không thể nào tin nổi nói: “Xem ra Tần vương quả thật máu lạnh vô tình, chiến sự vẫn đặt trên hết ngay cả vương phi của mình cũng không cần, uổng công cho vị đó nhà ngươi, nếu y biết được hẳn đến khi chết đi cũng không được nhắm mắt.”

Bàn tay Tần Thời hằn lên toàn là gân xanh, nhưng hắn vẫn cố nở ra nụ cười để A Phiệt không nhìn ra mình đang run rẩy. Tần Thời lạnh lùng nói: “Y từng nói với ta rằng y chờ ta cùng trở về nhà, mà để làm được điều đó trừ khi tên súc sinh nhà ngươi chết.” Bỗng ánh mắt hắn lạnh đi chứa ngàn tia sát ý.

“Vậy nên ngươi đi chết đi!”

Tần Thời chưa bao giờ thất hứa với y cả, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì Niệm nhi của hắn cũng sẽ không cô đơn.

Nghĩ vậy khóe môi của hắn cũng khẽ cong lên, đao kiếm càng trở nên vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.