Trong khoảng thời gian này, Từ Á Ngôn yếu đến mức ngay cả đứng dậy cũng không nổi, Tần Thời càng ngày càng sốt ruột tìm Cao sư phụ mắng:
“Tại sao lâu như vậy rồi ngay cả một phương thuốc cũng không có, các người có phải ngự y không vậy?!”
Cao sư phụ thở dài nói: “Vương gia, lão phu thực sự đã cố gắng hết sức, dịch bệnh ở Ngọc Quan đâu phải là ngày một ngày hai, ngự y vương gia mang theo cũng có vài người bị nhiễm bệnh rồi, nếu cứ tiếp tục đừng nói là vương phi, ngay cả chúng ta cũng không chống cự nổi nữa.”
“Ngay cả ngự y giỏi nhất kinh thành cũng không chữa nổi không lẽ các người bắt bản vương tự chữa?!” Tần Thời xoa nhẹ đầu cố bình tĩnh lại, một lúc sau lại hạ giọng xuống nói: “Bằng bất cứ giá nào các ngươi phải chữa khỏi cho vương phi, ta với y mới thành thân được một năm thôi.”
“Lão phu sẽ tăng thêm thuốc cho vương phi, vương gia người cũng đừng lo lắng quá, nếu biết được nguồn gốc của dịch bệnh biết đâu sẽ tìm ra cách.”
“Nguồn gốc...”
Tần Thời nói được nửa chừng bỗng thấy Sở Lâm Vũ từ bên ngoài chạy vào, Sở Lâm Vũ chưa kịp hành lễ đã vội vàng bẩm báo, “Vương gia, vương gia! Mấy kẻ trong ngục đã khai rồi!”
Không ngờ tin đến lần này cũng được coi là tin tốt, hai mắt Tần Thời sáng lên thúc giục: “Mau nói!”
“Lần trước vương gia ra lệnh mỗi ngày đều giết một người trong số đồng bọn của chúng, mấy kẻ kia ngày ngày nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng chịu khai, thật ra dịch bệnh vốn không phải do bệnh gây ra mà là thuốc độc, một loại độc cực hiếm của Thanh Quốc đã bị người ta cố tình điều chế giống với bệnh.”
“Chúng có khai ra cách giải không?”
“Chúng cũng không biết thuốc giải được điều chế như thế nào.” Sở Lâm Vũ dừng lại một lúc lấy hơi. “Nhưng chúng có nói thuốc dẫn là một loại thảo dược mọc trên núi Lạc Sơn tên là Bách diệp thảo!”
Tần Thời nhíu mày lại: “Nói như vậy nghĩa là những loại khác chúng cũng không biết?”
“Thảo nào lão phu thử cách nào cũng không thành.” Cao sư phụ bên cạnh bỗng vỗ đùi nói: “Nếu thật sự là độc dược còn biết được thuốc dẫn thì việc tìm ra thuốc giải chỉ là chuyện sớm muộn, vương gia chúng ta được cứu rồi!”
Nghe vậy Tần Thời cũng cảm thấy có hy vọng vội ra lệnh: “Mau, mau sai người trèo lên núi Lạc Sơn tìm Bách diệp thảo về.” Sắp xếp mọi chuyện xong Tần Thời vui mừng chạy vào phòng báo tin tốt này với Từ Á Ngôn.
“Niệm Sinh, chúng ta sắp tìm được thuốc giải rồi, ngươi sắp được cứu rồi... Niệm Sinh!”
Bệnh tình của Từ Á Ngôn càng ngày càng trở nặng, vài ngày hôm nay liên tục sốt cao, không ngờ hôm nay lại còn ho ra máu, Từ Á Ngôn ngơ ngác nhìn máu thẫm đỏ cả bàn tay đôi mắt cũng mờ dần đi, thấy Tần Thời định chạy lại gần y quát lên:
“Vương gia, người đứng yên đó đi!”
“Ngươi bị như vậy sao ta có thể đứng nhìn...”
Tần Thời không nghe vẫn tiến lên, bỗng Từ Á Ngôn khẽ cười hỏi: “Tần Tử Lan, ngươi thích ta sao?”
“Ta...”
Đột ngột bị hỏi như vậy Tần Thời phản ứng không kịp đứng khựng lại, nhưng chỉ cần một khắc do dự của hắn thôi Từ Á Ngôn cũng đủ hiểu.
Thì ra suốt một năm nay hai người đóng kịch quá nhiều, thật giả lẫn lộn, chính y cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, hóa ra đây mới là sự thật vốn nên có. Từ Á Ngôn ho lên sặc sụa nước mắt tuôn ra, cũng không biết là do ho quá nhiều hay là vì lý do khác. Từ Á Ngôn lau máu trên khóe môi cười nói:
“Vương gia, chắc người quên rồi, chúng ta chỉ là đóng kịch với nhau thôi, người đâu cần vì ta mà không màng nguy hiểm như vậy.”
Không hiểu sao nghe những lời này Tần Thời cực kỳ khó chịu, hắn nói: “Ngươi vì bản vương mới đến đây, bản vương mang ngươi đến được thì cũng phải mang ngươi nguyên vẹn trở về.”
“Ta chỉ vì bản thân ta thôi.”
Từ Á Ngôn vừa nói xong câu còn ho lên ác liệt hơn, lần này đừng nói là đẩy Tần Thời ngay cả sức đuổi hắn đi cũng không có. Tần Thời vỗ nhẹ lên lưng giúp y thông khí, hắn đỡ người nằm xuống lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, trong khoảng thời gian ngươi là vương phi của ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”
Không biết qua bao lâu Từ Á Ngôn mới ngừng ho, y thở dài nhìn Tần Thời: “Ngươi cứ tốt với ta như thế, không sợ sau này ta dây dưa không buông tha ngươi à?”
“Ta cũng đã cảnh báo ngươi từ lâu rồi.” Tần Thời đắc ý cười: “Trước nói còn cứ chối, hóa ra là ngươi thật sự thích bản vương.”
“Ta nói ta thích vương gia lúc nào?” Từ Á Ngôn dừng lại một lúc tay siết lấy ngực ho, một sau đó mới nói tiếp: “Cái này là vương gia tự suy đoán.”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Không hề.”
Hai người nói chuyện vài câu cuối cùng Từ Á Ngôn mệt quá ngủ thiếp đi, Tần Thời tháo khăn trên mặt xuống cho y dễ ngủ, mặc dù hiện tại trên gương mặt xinh đẹp ngày nào đều đã mọc đầy nốt đỏ, nhưng Tần Thời lại không hề thấy xấu cũng không có nửa phần chán ghét.
Nghĩ lại câu ban nãy Từ Á Ngôn hỏi, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ tóc y thì thầm tự hỏi chính mình: “Bản vương... chắc không phải là bản vương thích ngươi rồi chứ?”
Hỏi xong lại hung hăng gõ nhẹ lên đầu y mắng: “Đúng là tiểu yêu nghiệt.”
Mặc dù đã biết Bách diệp thảo là thuốc dẫn nhưng cũng không phải ngày một ngày hai là có thể điều chế ra thuốc.
Từ Á Ngôn bệnh tình đột nhiên trở nặng, có hôm mê man cả buổi, ăn được một chút lại lập tức nôn ra. Mấy ngày nay Tần Thời tạm giao lại hết mọi chuyện cho Sở Lâm Vũ, Cố Thương Hàn và Cẩm Minh xử lý, còn hắn ở lại chăm sóc Từ Á Ngôn không rời nửa bước.
Hôm nay Từ Á Ngôn có một chút tỉnh táo hơn nhìn Tần Thời trách: “Vương gia chẳng chịu nghe lời gì cả, người bắt nạt ta yếu đuối không đuổi được người đi đúng không?”
Tần Thời mỉm cười cẩn thận thổi cháo đến khi nguội rồi mới dám đút cho Từ Á Ngôn, mặc dù hắn chưa từng làm việc này trước đó nhưng vì Từ Á Ngôn bị bệnh nên gần đây động tác hết sức thành thục. Nhìn thấy Từ Á Ngôn thuận lợi nuốt xuống hắn mới thầm thở phào một hơi trả lời: “Đã nói bản vương rất khỏe rồi mà, gần hai tháng này ta ở cạnh ngươi, có mắc cũng mắc từ lâu rồi.”
Từ Á Ngôn rũ mắt xuống: “Ta hiện tại xấu lắm đúng không?”
“Không xấu, không xấu.” Hắn vẫn dịu dàng vừa đút cháo cho y vừa nói: “Cao sư phụ có loại thuốc chữa sẹo tốt lắm, đợi sau khi giải được độc ta xin một ít cho ngươi dùng, đảm bảo sau một thời gian lại lành lặn như cũ.”
“Vừa rồi vương gia còn bảo không xấu.”
Không hiểu sao hôm nay Từ Á Ngôn lại cảm thấy rất tỉnh táo, nhưng chính vì như vậy càng khiến y lo lắng, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Từ Á Ngôn vẫn nở nụ cười trêu hắn: “Xem ra mặt ta mà để lại sẹo sớm muộn gì cũng bị thất sủng thôi.”
“Ngươi nói gì vậy?” Tần Thời cười: “Ngươi lo xa quá rồi, hện tại ngươi được bản vương sủng chắc?”
Từ Á Ngôn cũng cười gượng theo, đột nhiên y ôm lấy ngực nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu cháo cố gắng lắm mới nuốt xuống được trong phút chốc lại nôn ra hết. Tần Thời vội vàng vỗ lên lưng y, cũng không để ý trường bào của mình đã bị dính bẩn, Từ Á Ngôn rũ mắt xuống khó khăn nói: “Ta... ta làm bẩn y phục của vương gia mất rồi.”
“Không sao.” Hắn lấy khăn ở bên cạnh lau miệng cho y, nhắc lại lần nữa: “Không sao, để ta đi lấy bát cháo khác.”
Bệnh nặng như vậy Từ Á Ngôn làm gì có khẩu vị gì, lúc nãy đều là y cố gắng lắm mới nuốt xuống, thấy y không muốn ăn Tần Thời lo lắng khuyên: “Ngươi phải ăn mới khỏi được bệnh.”
“Được.” Từ Á Ngôn mỉm cười: “Vì được vương gia đích thân hầu hạ nên ta đây đành miễn cưỡng ăn vậy.”
Trong lúc Tần Thời đi thay y phục hạ nhân vào lau qua sàn nhà vừa bị bẩn rồi bưng lên thêm một bát cháo nóng, Tần Thời kiên nhẫn thổi từng thìa rồi dỗ dành y ăn, thật may là lần này Từ Á Ngôn không nôn ra nữa.
Nhưng y cố ăn hết cháo rồi tại sao bệnh tình lại không đỡ như Tần Thời đã nói?
Hôm sau Từ Á Ngôn cảm thấy người không còn một chút sức lực, y thực sự cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Tần Thời ôm lấy y vào lòng gọi lớn: “Từ Niệm Sinh, ngươi tỉnh lại cho bản vương, bản vương chưa cho phép ngươi không được chết!”
Y cũng đâu muốn ngủ đâu, nhưng hình như không được nữa rồi.
Từ Á Ngôn cảm thấy rất muốn cười, vương gia này hắn coi mình là diêm vương hay sao, không muốn cho y chết, hắc bạch vô thường cũng sẽ nể mặt hắn mà tha cho y?
Tần Thời nào biết những suy nghĩ trong lòng y, hắn vừa ôm vừa lay Từ Á Ngôn, hắn sợ lần này y nhắm mắt lại sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Khắp người Từ Á Ngôn đều đau, Tần Thời còn không ngừng ở bên tai y vừa gọi vừa mắng. Từ Á Ngôn cảm thấy bất lực khẽ nói: “Vương gia... ồn quá.”
“Ngươi không được nhắm mắt.” Tần Thời như không để ý vẫn tiếp tục nói: “Cao sư phụ sắp điều chế ra thuốc rồi, ngươi chờ thêm một chút, một chút nữa thôi.”
Từ Á Ngôn khẽ bám lấy vạt áo của hắn, thật ra số của y từ nhỏ đã không tốt, mới sáu tuổi mẫu thân đã bỏ y mà đi, cha dù thương y nhưng vì nhiều lý do nên hai người cũng không hẳn là thân thiết, dạo gần đầy mới dần đỡ hơn.
Ngoài ra trên đời này cũng chẳng còn ai thương y cả, trên thế gian này nhiều người như vậy thêm hay bớt một người thì đã sao? Cha vẫn còn tận bảy người con, thiếu y rồi vẫn còn tận sáu đứa, đau buồn một thời gian rồi thôi.
Nhưng y không cam lòng, dù không ai cần y đi chăng nữa y cũng đâu thể bỏ mạng một cách dễ dàng như vậy, y còn trẻ, còn bao chuyện chưa thể làm mà.
Hơn nữa còn Tần Thời, không thể cho y ở bên cạnh hắn thêm một thời gian nữa sao?
Từ Á Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, từ lúc biết mình mắc bệnh đến giờ y chưa từng khóc, nhưng không hiểu sao thời khắc này nước mắt không kìm lại được cứ thế tuôn rơi.
Chẳng lẽ y phải chấp nhận số phận như vậy?