Dạo gần đây không hiểu sao Từ Á Ngôn luôn cảm thấy bất an, khóe mắt liên tục giật nhưng vài ngày sóng yên biển lặng trôi qua y cũng dần tĩnh tâm lại, cho rằng bản thân lo nghĩ nhiều. Tần Thời thấy Từ Á Ngôn không thoải mái nên cũng dành ra một hôm dẫn y ra ngoài đi dạo, được cùng người thương tay trong tay, hưởng thụ cảm giác yên bình quả thật không còn gì tốt hơn.
Từ Á Ngôn đan chặt lấy tay Tần Thời, cảnh vật nhìn qua nhiều lần nhưng hôm nay lại trông đẹp mắt hơn mọi khi. Tần Thời nói: “Vốn dĩ muốn dẫn ngươi đến điền trang nghỉ dưỡng nhưng ngày mai ta có việc quan trọng phải làm, để lần khác dẫn ngươi đi.”
“Được.” Từ Á Ngôn gật gật đầu trong lòng cũng không để ý lắm, chỉ cần được cùng một chỗ với hắn đi đâu cũng không quan trọng.
Một tay Tần Thời dắt hắc mã một tay nắm tay Từ Á Ngôn bỗng chốc ngay cả trái tim cũng mềm nhũn. “Ta cứ cảm giác như chúng ta một nhà ba người đang đi du ngoạn.”
Từ Á Ngôn ngó dọc ngó ngang nhìn sang hắc mã khóe môi hơi cong lên: “Ba người của ngươi... bao gồm cả con ngựa này đó hả?”
Nghe nhắc đến tên hắn mã lắc đầu hí lên một tiếng trông hết sức phấn khích, Tần Thời vỗ lên lưng hắc mã đắc ý khoe: “Hắc mã đã theo ta gần năm năm, được thuần hóa từ con ngựa hoang dã nhất, trước đó nó không chịu để ai động vào, đến lượt ta lại ngoan ngoãn hết sức.”
Từ Á Ngôn không biết rõ về ngựa lắm, kinh ngạc nói: “Nó cũng cho ta cưỡi mà.”
“Trên người của ngươi toàn là mùi của ta.” Tần Thời bật cười dùng cái tay vừa xoa ngựa xoa lên đầu Từ Á Ngôn. “Dám không cho ngươi cưỡi ta lập tức làm thịt.”
Hắc mã có vẻ nghe hiểu bất mãn dậm mạnh chân xuống.
Từ Á Ngôn bật cười, có ai tốt đến mức đòi ăn thịt người nhà luôn không?1
Đôi mắt Từ Á Ngôn hơi rũ xuống, tay đặt nhẹ lên bụng, nghĩ đến nhiều lần thái phi gây chuyện với y cũng chỉ vì hai người không có con nối dõi, Từ Á Ngôn thoáng buồn bã hỏi: “Tử Lan, ngươi có muốn có một đứa con không?”
“Ta không thích trẻ con, vừa ồn ào vừa ầm ĩ, đã vậy còn nghịch ngợm nuôi dạy khó.” Cảm thấy vẫn chưa đủ biểu đạt ý muốn của mình Tần Thời nói thêm: “Huống chi nhà chúng ta nghèo lắm, nuôi một đứa trẻ rất tốn, ta không có khả năng nuôi đâu.”
Từ Á Ngôn: “...” Thật nghèo.
Tần Thời vẫn chưa thoát khỏi vai diễn thở dài nói: “Nhà nghèo đến mức phải lên rừng kiếm ăn đây này, nương tử ngồi nghỉ ngơi ở đây để ta đi hái một ít quả dại lót dạ.”
Vướng mắc trong lòng cũng vì những lời này của hắn bay sạch sang một bên, Từ Á Ngôn bật cười nói: “Đi lên phía trước một chút ở đó có chỗ nghỉ chân.”
Khu rừng này thật sự giống như lãnh địa của Từ Á Ngôn, mỗi một nhánh cây ngọn cỏ ở đây đều quen thuộc, Từ Á Ngôn chỉ chỉ phía trước giới thiệu: “Lần trước bỏ đi ta trốn ở cái hang này á.”
Tần Thời nhìn đến một vách đá dựng đứng, đi sang bên cạnh vài bước có một lối rẽ đi vào, nơi này đầy rẫy là dây leo nên nếu không để ý sẽ không thấy một lối nhỏ vào trong bị che khuất. Thảo nào hắn lật tung cả kinh thành cũng không tìm thấy y ở đâu, thì ra con mèo nhỏ cũng biết trốn về hang.
“Nơi này là ta và Lăng ca ca phát hiện rất ít người biết đến, ngoài huynh ấy ra ngươi là người đầu tiên đến đây đó.”
Nghe xong lời này Tần Thời cũng không biết nên vui hay buồn, hắn cảm thấy chua chua nói: “Vậy nên lúc bản vương cho binh lính đi khắp nơi tìm ngươi cũng không hề hay biết?”
“Lúc đó ta chỉ nghĩ sau khi rời đi ngươi sẽ vui vẻ bên cạnh quận chúa có thời giờ đâu mà nghĩ đến ta.”
“Ta không có...” Tuy Tần Thời không làm gì nhưng vẫn cảm thấy hơi chột dạ giải thích.
Từ Á Ngôn vỗ nhẹ lên đầu hắn nói: “Không phải ngươi nói đi tìm quả dại sao? Không nuôi được trẻ nhỏ không lẽ thê tử cũng không nuôi được?”
“Chờ một chút, ngươi vào trong này nghỉ ngơi đợi ta.” Hắn buộc hắn mã vào một cái cây ở cách đó không xa để cho nó ăn cỏ, không quên quay lại dặn: “Đừng đi đâu đấy.”
Từ Á Ngôn mỉm cười đuổi Tần Thời đi.
Hôm nay Tần Thời lỡ nói với y mỗi khi hắn xuất binh đều không có đồ ăn, nếu may mắn bắt được một ít thú rừng sẽ có đồ ăn ngon còn lại đều phải dùng quả dại lót dạ, hắn còn khoe tay nghề nướng thịt của hắn rất giỏi, ai ăn cũng đều khen không ngớt nên Từ Á Ngôn đề nghị hắn nướng cho y ăn, vì ở trong phủ không có cảm giác chân thật nên hai người mới đi đến tận đây.
Kinh thành không đến mức đói kém nên khu rừng này không ít thú hoang điều này Từ Á Ngôn biết rất rõ, y cũng có thể đi cùng Tần Thời hưng hôm nay lại sinh lười biếng chỉ muốn ngồi yên một chỗ đợi ăn, dù sao với khả năng của hắn bắt một vài con thú cũng không phải điều khó khăn gì rất nhanh sẽ quay trở lại.
Thế nhưng Từ Á Ngôn chờ một lúc rồi lại một lúc, đến khi sốt ruột vẫn không thấy Tần Thời quay trở về. Từ Á Ngôn không thể ngồi yên được nữa đứng dậy đi tìm, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng đao kiếm mơ hồ ở phía xa, cảm giác sợ hãi bao ngày qua đột nhiên ập đến một cách mãnh liệt, Từ Á Ngôn nín thở lặng lẽ nép sau vách đá tiến đến gần.
Ở góc độ này có thể thấy Tần Thời đang giao đấu cùng với một đám người, Từ Á Ngôn cẩn thận quan sát, đám người kia không hề bịt mặt không phải thích khách, không những thế trên người cũng mặc áo giáp, dựa vào màu sắc Từ Á Ngôn lập tức nhận ra.
Đây là binh lính của Dương vương phủ!
Nhưng mà tại sao binh lính của Dương vương phủ lại ra tay với Tần Thời.
Vừa rồi Từ Á Ngôn quá hoảng hốt nên không để ý đến cách đó không xa, Dương vương gia nằm gục dưới đất trên người đầy máu.
Lúc này binh lính của Dương vương phủ vừa trúng một chiêu của Tần Thời, lùi lại phía sau vài bước đôi mắt đỏ ngầu chỉ về phía Tần Thời quát lên: “Tần Thời, uổng cho ngươi là vương gia uy danh một nước, nay giết người lại còn muốn bỏ trốn!”