“Con trai của ta thế nào rồi?”
Bàn tay thái phi lướt nhẹ qua đóa hoa mẫu đơn mới chớm nở, trời vừa sáng nên bên trên cánh hoa vẫn còn đọng lại một lớp sương mỏng, làn da chạm vào lập tức ướt đẫm mang theo hơi lạnh, nhưng có lạnh đến đâu cũng không bằng ánh mắt hiện tại của thái phi, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Cố ma ma cẩn thận đưa khăn để thái phi lau tay, khom lưng xuống đáp: “Tâm trạng không tốt cho lắm, nghe nói từ lúc bị nhốt lại đến giờ vẫn không chịu ăn uống, ai hỏi gì cũng không trả lời.”
“Ha. Nó tưởng mình là trẻ con hay sao mà tuyệt thực.” Thái phi không nhịn được cười khẽ, hỏi: “Tần Sở một chút cũng không để ý đến hắn?”
“Từ lúc hồi cung đến giờ hoàng thượng chưa từng nhắc đến vương gia.”
Điều này cũng không khác dự liệu của bà ta cho lắm, thái phi im lặng bình thản cùng ma ma trở lại cung.
Bên ngoài không yên bình như lời của của Cố ma ma bẩm báo lại, từ khi Tần Thời bị giải đến đại lý tự, tin tức Dương vương bị hại chết đã truyền đi khắp nơi.
Vụ án này còn liên quan đến Tần Thời, là vị vương gia chức cao vọng trọng bao người muốn với tới, bảo người khác không để ý sao cho được!
Sau buổi triều sáng ầm ĩ, Tần Sở cho gọi một số đại thần vào tiếp kiến, nghĩ biện pháp đối phó với tình hình trước mắt, nhưng sự việc quá mức hệ trọng, trong lúc nhất thời ai cũng giữ vẻ mặt ngưng trọng.
Ai bảo Tần Thời là đệ đệ ruột của hoàng thượng. Người ta nói lòng vua khó đoán, mặc dù trước mặt luôn mang vẻ mặt huynh đệ thắm thiết với Tần Thời, nhưng sự thật cũng như những gì biểu hiện ra sao?
Muốn giữ lại Tần Thời hay là nhân cơ hội này lật đổ hắn?
Nếu là trước kia đám đại thần này nhất định không do dự mà nói giúp Tần Thời, ai bảo thường ngày hoàng thượng sủng ái hắn như vậy, có bao nhiêu vật tốt đều đưa hết cho hắn, chỉ thiếu điều nâng đệ đệ này lên tận trời cao.
Hiện tại lại khác, ai có mắt đều nhìn ra, Tần Thời chiến công quá lớn, chức vị quá cao, dưới một người trên vạn người, một kẻ nguy hiểm như vậy đã đe dọa đến Tần Sở, để lại trong lòng gã sợ hãi cùng kiêng dè.
Là vua một nước ai lại muốn đệ đệ chiếm hết hào quang của mình?
Đây mới là điều đáng nói, rốt cuộc hoàng thượng là đang muốn lật đổ Tần Thời hay là muốn chừa cho hắn một con đường sống?
Trên trán văn võ bá quan đều rịn ra một lớp mồ hôi, đoán đúng thì không sao, ngược lại nói sai nửa lời thì người chết trước là họ!
Đắn đo một hồi lâu cuối cùng ngự sử đại nhân mới dám đứng lên đề nghị: “Hiện nay chưa tìm được chứng cứ xác thực, nhưng người của Dương vương cứ khăng khăng Tần vương là hung thủ, hạ quan thấy chi bằng cứ nhốt Tần vương lại trước, đây là vụ án không hề nhỏ cũng không thể vì vài lời nói mà xử án qua loa.”
Nói xong ngự sử cũng thầm lau mồ hôi.
Về tình về lý đây là phương án tốt nhất, cho dù hoàng thượng có muốn làm gì đi nữa thì lời này cũng không hề ảnh hưởng.
Tần Sở trầm ngâm không vội trả lời, ánh mắt lướt qua đám người dưới chân, đến mức không khí căng thẳng đến mức không ai dám thở ra một hơi mạnh mới lạnh lùng nói: “Trẫm lệnh cho thượng thư Sở Hoài và tể tướng Cao Ly cùng nghiêm hình xử án, kết hợp với binh bộ, hình bộ, bất cứ giá nào cũng phải điều tra rõ ràng hung thủ cho trẫm.”
Thượng thư và tể tướng đứng ra khỏi hàng quỳ xuống tuân lệnh, Tần Sở thu lại nét mặt sắc bén lạnh lùng rời đi.
Người về thuộc phe cánh Tần Thời âm thầm nuốt xuống một ngụm, từ trước đến nay quan hệ giữa Tần Thời và tể tướng không tốt, thượng thư cũng không phải là người hay qua lại, hoàng thượng cố tình giao vụ án này cho hai người họ, phải chăng là cố tình muốn làm khó hắn hay không?
Tin tức này rất nhanh đến tai Từ Á Ngôn, ngoài dự đoán của Cố Thương Hàn, khi nghe tin này Từ Á Ngôn lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ như trong suy nghĩ. Hắn nhìn bàn tay gõ nhẹ xuống bàn của y, trong phút chốc thấy cảnh tượng này hơi quen mắt, hình như cũng giống với tên ấu trĩ nào đó.
“Hiện giờ ta vào thăm vương gia có được không?”
Cố Thương Hàn thu hồi lại tầm mắt, nói: “Bên trên đã hạ lệnh xuống không cho vương gia gặp mặt bất kì ai.”
Từ Á Ngôn không trả lời bình tĩnh chờ Cố Thương Hàn nói tiếp, quả nhiên Cố Thương Hàn thở dài: “Nhưng canh ngục là người của ta, có thể tranh thủ được một lúc.”
Từ Á Ngôn hài lòng mỉm cười: “Vất vả cho phó tướng rồi.”
Không biết có phải ảo giác của Cố Thương Hàn hay không mà hắn cảm thấy hình như vị vương phi này càng ngày càng khác.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Nhìn thấy Từ Á Ngôn đã rời đi rồi mà hắn thất thần, Cẩm Minh đẩy nhẹ tay một cái, Cố Thương Hàn lạnh lùng liếc Cẩm Minh không nói gì mà quay qua Sở Lâm Vũ hỏi:
“Phía bên Sở quân sư đã có tin tức gì chưa?”
Dung mạo của Sở Lâm Vũ vốn dĩ đã rất đẹp, trên tay thường cầm theo cây quạt trắng, mỗi khi suy nghĩ gì đấy đều gõ nhẹ thân quạt vào lòng bàn tay, mày liễu hơi nhíu lại, lúc này nghe Cố Thương Hàn lại nở một nụ cười ôn nhu trả lời: “Cũng không tệ cho lắm.”
Hai người đều lời ít ý nhiều cùng song song bước ra ngoài, Cố Thương Hàn nói: “Nếu có việc cần giúp thì cứ nói với ta.”
“Quả thật có vài chuyện cần nhờ phó tướng, không ngại đêm nay bàn chuyện cùng ta chứ?”
Trên mặt Cố Thương Hàn hiện lên nét do dự, nhưng nhìn đôi mắt không một chút gợn sóng của Sở Lâm Vũ, cũng không nghĩ nhiều mà lập tức gật đầu.
Vốn dĩ Cố Thương Hàn là một người rất lạnh lùng, Cẩm Minh đã quen hắn gần ba mươi năm còn chưa từng nhìn thấy hắn bày ra vẻ mặt ân cần như vậy lần nào, giữa hai người kia có sự ăn ý đến mức người ngoài nhìn vào thật sự rất khó chịu, Cẩm Minh mím môi nhảy vào giữa tách hai người kia ra cười tươi:
“Bàn chuyện gì vậy, ta đi cùng có được không?”
Cố Thương Hàn liếc hắn một cái không nói một lời xoay người rời đi, Cẩm Minh ủ rũ trưng đôi mắt đáng thương nhìn Sở Lâm Vũ, cũng may Sở Lâm Vũ đối với ai cũng rất dịu dàng mỉm cười đáp lại Cẩm Minh: “Là chuyện liên quan đến vương gia, nếu ngươi không ngại thì cứ việc đến.”
Lúc này Cẩm Minh mới cảm thấy vui vẻ cười thật tươi, quả nhiên chỉ có Sở tiên sinh tốt nhất!