Trong khi Tần Thời và Từ Á Ngôn ở trong nhà lao đến giờ ăn thì ăn, giờ ngủ thì ngủ, trải qua cuộc sống hết sức nhàn hạ thì bên phía văn võ bá quan đã âm thầm đấu nhau biết bao nhiêu hiệp. Một phe dĩ nhiên khăng khăng khẳng định rằng Tần Thời có tội dâng tấu mong muốn hoàng thượng nhanh chóng phán quyết, bên lại nói chứng cứ Tần Thời dâng lên cũng có thể được coi là chứng cứ, sự việc chưa đâu vào đâu, tại sao có thể kết án một cách qua loa?
Cũng có vài kẻ vẫn giữ nguyên bộ dạng im lặng, từ đầu đến cuối kiên trì không lao đầu vào trong vũng nước đục này.
Chưa biết Tần Thời có phải là hung thủ hay không, nói đúng thì không sao nhỡ đâu không phải sự thật, Tần vương lại âm thầm ghi thù họ nhân lúc hắn gặp hoạn nạn bỏ đá xuống giếng.
Mà nếu hắn thật sự có tội, âm mưu tạo phản cũng không phải chuyện nhỏ, biết đâu hoàng thượng nghĩ họ là đồng phạm càng khổ hơn.
Vẫn nên để mình tránh xa vụ án này bảo toàn tính mạng.
Thật ra Tần Thời cũng không rảnh để ý những đến kẻ không có chính kiến này, so với kẻ đối đầu chính diện, hắn lại càng khinh thường bộ dạng tham sống sợ chết của đám người kia.
Gió chiều nào xoay theo chiều đấy không phải là hành động vẻ vang gì.
Hôm nay trước triều lại có rất nhiều tấu chương dâng lên xin hoàng thượng xử tội Tần Thời. Có lẽ kẻ phía sau cũng đã tính sai một bước, ai cũng nghĩ có chuyện trước đó Tần Sở đã sớm mang hiềm khích nhất định sẽ nhân cơ hội này hành hạ không cho Tần Thời cơ hội ngóc đầu dậy, ai ngờ từ đầu đến cuối gã đều rất bình thản, thậm chí còn trì hoãn thời gian tra án.
Lòng của đế vương còn sâu hơn biển, cũng có thể Tần Sở cố tình bao che cho Tần Thời như vậy càng khiến nhiều người phẫn nộ với hắn hơn, gã không những được người đời ca tụng, còn tránh khỏi tội danh bất nghĩa với huynh đệ ruột thịt.
Nếu người bị phát hiện lén lút nuôi binh không phải là Tần Thời, thì việc nuôi binh đó với bất kỳ mục đích gì đi chăng nữa cũng đã sớm bị lôi ra ngũ mã phanh thây, diệt trừ hậu hoạn.
Trương ngự sử là người đầu tiên dâng tấu xử tội Tần Thời, từ đó đến nay luôn đều đặn như cơm bữa chưa ngày nào ngừng, mỗi lần tranh cãi luôn là kẻ hăng say nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ, gã đứng trước triều lớn tiếng nói:
“Tần Thời rõ ràng muốn thoát tội nên bịa ra một lý do hết sức vô lý là Dương vương tự sát muốn đổ tội cho hắn, những lời này cũng đâu có ai có thể chứng minh. Dương vương từ trước đến nay không can dự vào chuyện triều chính, tại sao phải làm như vậy? Đâu thể chỉ vì một cuốn sổ không rõ lai lịch mà để vụ án bị bỏ sang một bên, nuôi binh và thâm ô là đại tội, nhưng sát hại hoàng thân quốc thích cũng là trọng tội. Gia quyến của Dương vương vẫn đang quỳ trước cổng thành để chờ hoàng thượng ra phán quyết, xin hoàng thượng nhanh chóng hạ thánh chỉ xử phạt Tần Thời!”
Văn võ bá quan theo phe ngự sử cũng lũ lượt quỳ xuống: “Xin hoàng thượng nhanh chóng xử tội Tần Thời!”
Cố Thương Hàn không chịu thua vội đứng ra biện bạch: “Cái chết của Lý Ngạn cũng có liên quan đến Dương vương, nếu điều tra chuyện này cẩn thận một lần nữa sẽ làm rõ ai đúng ai sai, lời nói của Tần vương có đáng tin hay không một thời gian nữa là biết. Tại sao ngự sử cứ phải vội vàng như vậy? Không lẽ là làm điều khuất tất nên không thể chờ được nữa?”
Cố Thương Hàn cũng quỳ xuống cầu xin: “Hoàng thượng, xin người điều tra trả lại trong sạch cho Tần vương!”
Bên phía Cố Thương Hàn cũng lập tức đồng loạt hô: “Xin hoàng thượng điều tra trả lại trong sạch cho Tần vương!”
Chỉ còn lại những kẻ không theo phe nào ngơ ngác đứng nhìn nhau, thấy đứng cũng quá nổi bật nên cuống quýt quỳ xuống theo.
Ngự sử nghe Cố Thương Hàn chỉ đích danh hùng hổ quay qua lớn tiếng: “Ta chỉ nói sự thật, nếu Tần vương không làm chuyện bất nhân bất nghĩa thì cũng đâu đến mức rơi vào bước đường này?”
Cố Thương Hàn: “Còn chưa kết tội đại nhân có tư cách gì nói Tần vương bất nhân bất nghĩa?”
Trương ngự sử: “Ngươi chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi từ bao giờ có tư cách lớn tiếng trên triều như vậy? Vụ án của Tần vương không đến lượt ngươi xía vào!”
“Vậy thì xin hỏi ngự sử, bản thế tử có tư cách để tham gia vào vụ án này hay không?”
Cố Thương Hàn chưa kịp đáp trả đã có một giọng nói cắt ngang, tất cả mọi người đều quay lại nhìn thử xem là ai đang nói, ngay cả Tần Sở đang bực mình cũng ngước mặt lên.
Bên dưới đã xuất hiện thêm một nam nhân mặt mày anh tuấn khoác trên mình áo bào màu trắng thêu chỉ vàng, trên gương mặt sắc bén mang theo ý cười, khi đi qua Cố Thương Hàn khẽ gật đầu với hắn rồi mới cúi đầu xuống hướng Tần Sở hành lễ:
“Nhi thần Trì Anh bái kiến hoàng thượng.”
Tần Thời đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cách đó không xa vang lên một tiếng sáo dài, tiếng sáo trầm bổng mang âm điệu đặc biệt một lúc lâu sau mới dần im bặt, hắn mở mắt ra nhìn qua ô cửa sổ len lỏi một chút tia sáng duy nhất, không biết nghĩ gì đó mà bật cười khẽ lắc đầu. Hành động này của hắn chỉ trong chớp mặt nhưng vẫn rơi vào trong tầm mắt của Từ Á Ngôn y hỏi:
“Xem ra ngươi ở trong nhà lao tốt quá nhỉ, còn cười được?”
“Không phải ta đang mừng cho đại sự của chúng ta hả?” Thời điểm này Tần Thời rất muốn đưa tay lên sờ đầu Từ Á Ngôn nhưng vì có nhà lao ngăn cản nên hắn đành phải từ bỏ ý định. Tần Thời mỉm cười giải thích: “Xem ra cháu ngoan của bản vương tới rồi.”
Xoảng!
Tiếng đồ vật bị đập vỡ làm cung nữ hoảng loạn quỳ rụp xuống đất, vừa rồi ngự sử ở trước triều hung hăng bao nhiêu thì hiện tại khúm núm bấy nhiêu, gã cúi gằm mặt xuống ngay cả bàn tay cũng không kiềm chế được run lên bần bật. Trương ngự sử hoảng hốt kêu lên:
“Thái phi tha mạng... hạ quan không biết giữa đường lại nhảy ra một thế tử của Vinh vương...“. ngôn tình ngược
“Ngươi không biết?” Không giải thích thì thôi những lời này càng như mồi lửa khiến cơn giận của thái phi lên đỉnh điểm, “Cái gì cũng không biết thì bản cung giữ lại một nô tài vô dụng như ngươi làm gì?!”
Ngự sử liên tục dập mạnh đầu xuống đất: “Thái phi tha mạng, thái phi tha mạng!”
Trút giận một trận xong thái phi hít mạnh một hơi cố lấy lại bình tĩnh, bà ta phất tay cho cung nữ lui hết ra ngoài rồi mới ngồi xuống, phục hồi lại vẻ mặt nghiêm trang thường có, lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải ngươi nói làm việc rất cẩn thận không để lại manh mối gì? Tại sao tên Trì Anh có thể đưa ra chứng cứ chứng minh Tần Thời vô tội?!”
Ngự sử run run đáp: “Bẩm thái phi, tả thị lang đã dò xét lại nhiều lần mới làm ra một quyển sổ sách giống y như thật đổ hết mọi tội lỗi lên người Tần Thời vốn không một kẽ hở, ai ngờ tên Lý Ngạn này lại lưu giữ một bản khác cơ chứ...”
“Giờ ngươi có giải thích cũng không còn nghĩa gì.” Thái phi xoa nhẹ một bên thái dương. “Đã dồn Tần Thời vào bước đường này không lẽ lại cho hắn trở ra một cách dễ dàng, như thế thì lợi cho hắn quá.”
“Cũng may thái phi anh minh, trước đó đã gây ra hiềm khích giữa hoàng thượng và Tần Thời, cho dù hắn có vô tội đi chăng nữa cũng sẽ không được sủng ái như trước...”
“Thôi đi.” Biết gã lại bắt đầu nịnh nọt nên thái phi cắt ngang, như chợt nhớ ra gì đó thái phi hỏi: “Thời gian này vì tránh để kẻ khác nghi ngờ nên ta chưa tiện hỏi, không phải ban đầu ngươi với tả thị lang chỉ định đổ tội danh mưu sát cùng tham ô thôi? Từ đâu ra nuôi binh âm mưu tạo phản, hơn nữa số binh lính đó từ đâu mà ra?”
Nghe đến đây ngay cả ngự sử cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hạ quan cứ nghĩ đó là người của thái phi thêm vào... không lẽ không phải?!”