Bóng Sói Hú

Chương 9: Chương 9




Phí Như Phong!

Hắn không phải là một kẻ chỉ biết uy hiếp suông, bình thường hắn không uy hiếp, hắn chỉ hành động.

Hắn nói hai mươi phút, thì trong hai mươi phút sẽ phát sinh chuyện gì đó, nếu như tôi tới kịp, tôi nhất định phải tới kịp, tôi hận không thể lắp thêm đôi cánh phóng thẳng tới đó!

Tiếng động cơ cùng với tiếng còi cảnh sát thi nhau vang lên… Chiếc xe chạy quá nhanh nên khi thắng gấp để lại một vết trượt dài, tôi nhảy xuống xe, người lái xe vươn đầu ra.

“Tiểu thư, số điện thoại của tôi là xxxxxxx, lần sau muốn đi đâu gấp thì cứ tìm tôi!”

Tôi chạy vào Ngọc Viên, hắn ta tao nhã mà lạnh lùng đứng ở đó, tay đút túi quần, sắc mặt âm trầm, ánh mắt hoàn toàn không có chút tình cảm nào, hắn không hề chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, hô hấp của tôi như đông lại.

Hắn lấy điện thoại ra, “Huỷ bỏ mọi hành động.” Tôi cứ tưởng mình sẽ phải chịu cảnh giam giữ, đánh đập, ngược đãi, SM, dù bất kể hình phạt gì của Phí Như Phong tôi đều đã tâm lý chuẩn bị sẵn sàng. Thế nhưng lúc này tôi và hắn lại đang đứng ở công viên giải trí, “Không phải em thích chơi đùa sao? Ngày hôm nay tôi sẽ chơi thật đã với em.”

Tàu lượn siêu tốc dừng ngay trước mặt tôi, tần xuất xoay tròn của nó trùng khớp với nhịp tim khác thường của tôi, mắt tôi hoa lên đến mức mở ra không nổi. “Đi lên thôi, rất kích thích, nó có thể thỏa mãn em.” Môi Phí Như Phong mấp máy, như là rắn độc đang thè lưỡi.

“Không.” Tôi yếu ớt nói.

“Không, vậy xem ra em lựa chọn việc chơi đùa với tính mạng của chú Long sẽ kích thích hơn hả?” Tôi không hề có đường lui, không còn lựa chọn nào đành phải đi về phía nó. “Em còn có một lựa chọn, chính là ở ngay tại đây, để tôi chơi đùa em trước mặt tất cả mọi người. Việc này với em hẳn là rất đơn giản, trước khi tôi cũng chơi thỏa thuê, bây giờ cần gì phải đóng vai trinh tiết liệt phụ. Bị nhiều người nhìn thì có gì quan trọng đâu, bị người ngoài nhìn thấy dù sao cũng dễ dàng hơn bị anh trai ruột nhìn phải không?” Cả người tôi lạnh toát mà run rẩy, tôi cảm giác như xương cốt của tôi vừa được tôi luyện dưới địa ngục, trong nháy mắt tôi cơ hồ muốn nhào tới bên chân hắn đáp ứng yêu cầu của hắn, trở thành đồ chơi thì thế nào, vứt bỏ tự tôn và nhân cách hoàn toàn trở thành một con búp bê không có ý thức thì có gì không tốt. Hắn có thể không ép tôi ngồi lên, có thể không cần đối mặt, không có ký ức, …

“Con không thể buông tay, con không có tư cách bỏ cuộc.” Lời nói kia lớn dần rồi lại lớn dần như âm thanh ma quỷ khiến tôi không thể bỏ qua, trong đầu tôi như có một nghìn người lùn liên tục gõ gõ.

Tôi bước vào khoang xe. “Phí…. Như…Phong….anh….không…sợ ….tôi…. thật…..sự …nhảy … xuống ..gương…mặt….hoàn….toàn….biến….dạng…sao?” Lời nói đông cứng bật ra khỏi môi tôi, thanh âm bị bóp méo hoàn toàn bị nghiền nát không giống như là phát ra từ miệng tôi. Tôi bị anh ta hung hãn ép mang đai an toàn vào, dây đai ép chặt vào da thịt tôi, Phí Như Phong ở bên làm động tác ra hiệu. Tàu siêu tốc mới bắt đầu lắc lư, từ từ di chuyển lên cao, bỗng nhiên xoay tròn lộn nhào.

Mẹ tôi mỉm cười vẫy tay với tôi, tôi ngồi trên tàu siêu tốc cười vui vẻ, đột nhiên hình ảnh như dừng trước mắt, thân thể của mẹ tôi tung lên cao giữa không trung. Gió lớn quá, tóc của mẹ tôi che phủ toàn thân, toàn bộ đều là màu đen, tôi không nhìn thấy khuôn mặt bà, tôi không nhìn thấy, tôi liều mạng giãy giụa rồi lại giãy giụa.

Ai, là ai giữ lấy tôi, từng cơn từng cơn gió lạnh ập vào lồng ngực tôi, căng tràn như muốn nổ tung ra, “A, a” Tôi hét lên một tiếng chói tai. Miệng của tôi bị một thứ gì đó mềm mại chặn lại, từng luồng khí tiến vào trong phổi, “Hít vào đi, được rồi, tiếp tục, tốt lắm, không sao cả, bé con. Tôi ở đây, tôi ở đây, không sao rồi.” Hắn dịu dàng hôn lên mắt tôi, từng chút từng chút một, như lưu lại dấu ấn của mình. Hắn ôm chặt tôi trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, tôi thấy mình đang nằm trên tảng đá vững chắc nhất trong sóng gió, cảm thấy rất an toàn.

“Đừng buông tay, đừng đi.” Tôi khẽ kêu lên, lập tức được người nào đó ôm lấy, vòng tay kia siết chặt lấy tôi.

”Không, tôi không đi.” Môi tôi bị mút vào thật mạnh, hắn dùng lưỡi trằn trọc dây dưa cám dỗ tôi, tôi bất lực đuổi theo nó. Nó trốn tránh, như một con quỷ nhỏ nghịch ngợm, cuối cùng tôi ngậm lấy nó, tôi thắng lợi không ngừng liếp múp, hắn cơ hồ muốn đem tôi khảm vào xương cốt của mình. Hắn trở nên thô bạo, ưm, ưm, tôi rất khó chịu, tôi lắc đầu muốn thoát, hắn bắt lấy tôi, hôn càng sâu, sâu đến nỗi mỗi một lần hít thở chỉ có thể hổn hiện trong miệng hắn, tôi lại có cảm giác ngạt thở quen thuộc, phổi tôi gần như bị rút hết không khí. Tôi vùng vẫy theo bản năng, lấy lại hô hấp, ý thức bắt đầu quay về, tôi mơ hồ nhìn thấy trên gương mặt xanh mét của hắn có một vệt đen, kỳ quái, vẫn chưa biến dạng sao? Tôi khép mắt lại.

Trong mơ rõ ràng có tiếng chim hót, ở đâu mà có âm thanh dễ nghe như vậy. “Chú Long.” Tôi vừa kêu vừa mở mắt. Một đôi mắt đầy lửa giận phóng đại trước mắt tôi, tôi giật mình kinh ngạc lui ra phía sau, hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, “Chú Long, mở mắt đã gọi tên, hai người ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi?” Tôi lạnh lùng đối mặt với hắn ta, tôi phát hiện ra bàn về biến thái, nếu Phí Như Phong nhận vị trí thứ hai chắc chắn không ai dám nhận vị trí thứ nhất!

Tôi đứng dậy, thoáng cái đã đứng gần sát hắn, gần đến mức ngay cả hô hấp cũng giao nhau, gần đến mức hai cặp mắt trừng trừng nhìn nhau. Ngoài dự kiến, hắn lùi lại vài bước, “Tôi thật sự muốn biết, tính cách không sợ chết này của em từ đâu mà ra?”

“Ngài có thể đi điều tra, cái mũi chó của ngài chẳng phải rất thính sao, đừng lãng phí.” Tôi đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, qua gương hai mắt của tôi đỏ hồng, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rối bù như quỷ.

Phí Như Phong rất có hứng thú nhìn tôi, tôi đi vào phòng khách cầm tờ báo lên. “Anh đã đồng ý buông tha cho chú Long.”

“Ông ta còn sống.”

“Anh nuốt trọn toàn bộ sản nghiệp của chú ấy, tâm huyết cả đời của chú ấy cũng thành dã tràng xe cát, anh làm vậy có khác gì giết chết chú ấy!”

“Vậy sao, người chết không hít thở, mà ông ta còn có thể hít thở dưới bầu không khí Tất Thành. Thứ Phí Như Phong tôi muốn ông ta cũng dám giấu, ông ta nên biết hậu quả! Giữ lại một cái mạng cho ông ta là phúc lắm rồi. Lúc đầu tôi định khi người của tôi đến sân bay mang em về, tôi sẽ đốt khách sạn Đằng Huy làm pháo hoa hoan nghênh em. À, còn tên cơ trưởng kia nữa, em thực sự cho rằng mình có thể chạy thoát sao. Trên mặt của hắn hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén. Phát điên mất, tôi nói không ra lời, đối mặt với một kẻ vô cùng kiêu ngạo, một kẻ không coi mạng người ra gì, một kẻ không khác gì súc sinh, tôi còn có thể nói gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.