Thành đi theo cô gái trẻ. Cô rẽ vào liên tiếp những ngóc ngách sâu hun hút trên đường NK. Vẻ nhếch nhác của cô ta làm Thành hơi chờn. Không biết cô nàng này có định làm gì anh không. Hay cô ấy định vào nhà người ta ăn trộm? Chắc là không. Trộm nào mà lại đi gọi thợ khóa vào ban ngày?! Với cả lúc nãy, có một ai đó nói giọng đàn bà đã gọi cho anh, đọc đúng cái địa chỉ này.
Ngôi nhà bề thế khang trang trước mắt khiến Thành sửng sốt. Thành là người ít học, anh không biết ngôi nhà xây theo lối gì, kiểu gì, đáng giá ra sao. Anh chỉ mơ hồ cảm nhận được sự giàu có của gia chủ.
Người con gái đẩy cổng bước vào. Thành cũng theo sau. Có tiếng chó cắn gâu gâu. Một đàn những con tây con ta đủ kiểu xổ ra khi thấy khách lạ. Thành giật mình giật lùi lại. Cô gái trừng mắt nhìn lũ chó dữ. Lập tức, bọn chó cong đuôi chạy. Thành không lấy đấy làm ngạc nhiên. Anh thầm phục những người nhà giàu. Họ thật oai và sang. Lũ chó chắc đã được huấn luyện, nên chỉ cần chủ nhân liếc mắt dọa nạt, chúng đã biết điều chạy ngay.
Thành chưa vào đến cửa, thì đã thấy một cậu trai tầm đôi mươi chạy ra. Cậu ta nhìn Thành như thể lạ lắm:
- Anh không bị chó cắn à? Xin lỗi anh nhé. Camera có vấn đề nên tôi không biết anh đến. Anh vào nhà đi.
Cậu ta kéo Thành vào, không màng đến bộ đồ cáu bẩn của anh. Thành ngửi thấy một mùi gì đó rất lạ trong nhà. Mùi của cô gái kia chăng? Không. Nếu đúng là mùi của cô thì anh đã ngửi thấy từ nãy rồi. Mùi đó không thơm không thối mà lại lạnh lẽo, khiến Thành sởn gai ốc. Anh quyết định sẽ làm xong thật nhanh, về thật nhanh. Ngôi nhà đẹp đẽ này không thu hút Thành chút nào.
Từ trên gác, một người đàn bà bước xuống. Bà ta chắc khoảng bốn năm chục tuổi, ngưỡng độ hồi xuân. Thấy Thành, bà đổi tư thế đi. Ngực hơi ưỡn ra, hai chân đan vào nhau như người mẫu catwalk. Thành biết những người đàn bà sồn sồn như vậy, mà nhà giàu nữa, thì hay mê trai trẻ. Anh toát mồ hôi hột, lưng áo sơmi ướt đẫm. Bà ta có làm gì anh không?
Bà ta ra hiệu cho Thành, cậu trai và cả cô gái trẻ dẫn đường vừa rồi lên trên tầng hai. Những bậc thang như dài ra vô tận dưới chân Thành.
Một cánh cửa đóng im ỉm hiện ra. Mùi lạ lạ lúc nãy trở nên nồng nặc hơn hẳn. Nó khiến Thành xây xẩm mặt mày. Anh quay sang một bên vì choáng, và bất thình lình bộ vú đồ sộ của bà chủ dí sát vào mặt Thành.
Anh cố gắng điềm tĩnh lại. Cả ba người xung quanh anh có những thái độ khác nhau. Cậu thanh niên chỉ vào cái hộp gỗ to tướng Thành mang theo, hỏi:
- Đây là hộp dụng cụ của anh hả? Chắc nhiều thứ lặt vặt lắm đây!
- Chắc... chìa khóa của anh phải cứng lắm nhỉ? Thế mới phá được khóa chứ? -Người đàn bà xen ngang bằng một giọng õng ẹo bờm xơm. Thành đỏ mặt. Anh cúi gằm xuống tìm những thứ công cụ to nhỏ trong hộp.
Cậu trai nhìn Thành thao tác với vẻ háo hức. Người đàn bà đứng thì càng lúc càng sát hơn, sát đến độ óc Thành rung lên vì lời thì thầm bên tai:
- Tôi vô ý quá. Làm mất chìa rồi. Giờ anh mở nó ra hộ tôi rồi làm cái chìa mới cho tôi nhé.
Câu nói đầy ẩn ý khiến Thành giật mình đánh rơi thanh kim loại mỏng dính trên tay. Anh lại phải làm lại từ đầu. Tay run run, Thành mò mẫm nhét cọng thép vào trong khe hở và thở hắt ra. Chưa mở được.
Chỉ có cô con gái kia là để Thành yên. Không giống như bà mẹ với bộ đồ ngủ hớ hênh và bên trong không có tí xi líp xu chiêng nào hay thằng anh trai đầu to mắt cận bận đồ caro, cô mặc xuềnh xoàng. Và gương mặt cô ta cũng xoàng nốt.
Bỗng cô ta lên tiếng:
- Nếu mở được, anh đừng đẩy cửa không nó chạy mất.
- Trong đó có con gì? -Thành hỏi.
Người đàn bà và cậu trai đưa mắt nhìn nhau. Sau một hồi dài im lặng, Thành ngỡ như mình vừa hỏi câu gì khiến khách hàng phật ý, thì người đàn bà lên tiếng trấn an:
- Nó là con thú nuôi của chúng tôi.
Thành “À” một tiếng. Anh cũng khá yêu động vật. Không biết đó là con chó hay con mèo. Hoặc có khi lại là con thú lạ, một mốt mới của người nhà giàu.
Thành không hỏi nữa. Nhưng anh lại để ý thấy rằng, mùi lạnh lẽo đang lan rộng và đặc quánh lại. Anh nín thở. Có cả mùi thối. Càng lúc càng thối. Thối khắm đến độ mắt Thành cay xè, chảy nước ròng ròng xuống hai má. Ba vị chủ nhà nhìn anh. Người đàn bà không bỏ lỡ cơ hội vuốt ve bàn tay ngọc lên lưng Thành và hỏi với giọng ân cần:
- Anh mệt hả?
Thành lắc đầu, nước mắt nước mũi trào ra. Cậu trai cau mày, đi cuống cầu thang, bảo:
- Để tôi lấy cho anh cốc nước. Chắc anh mệt. Nắng quá đây mà.
Nhìn cô gái trẻ đứng ngay bên cạnh, Thành chắc mẩm người đàn bà không dám làm gì mình. Nhưng anh đã lầm to. Bà ta láo liên đôi mắt nhìn xuống tầng dưới và nói vọng cho cậu trai nghe thấy:
- Xuống pha C sủi Tú nhé.
- Dạ.
Mùi tanh thối lại được dịp bốc lên. Thành choáng váng. Anh ngồi phệt xuống đất. Xui xẻo làm sao lại ở đúng tầm nhìn vào khu vực dưới váy bà chủ nhà. Thành vừa xấu hổ, vừa sợ hãi. Anh giật mình quay phắt đi. Hai má anh ướt đẫm. Đôi mắt cay xè chớp liên hồi. Ngay lập tức, người đàn bà kia cũng ngồi phệt xuống, và lựa đúng tư thế ngồi rất vô duyên. Cái váy ngủ mỏng tanh làm hở quá nửa ngực. Hai chân lại banh ra, để lộ đủ thứ nhàu nhĩ.
Thành chẳng có ham muốn gì cả. Anh chỉ muốn làm cho nhanh và té khỏi cái chỗ chết băm chết vằm này. May mắn làm sao, cậu trai cũng vừa lên tới, tay còn cầm cốc nước sủi bọt màu cam thơm thơm chua chua. Hương vị ngọt ngào của C sủi và nguồn năng lượng nó mang lại làm Thành thấy khỏe hơn hẳn. Anh không ngửi thấy mùi hôi thối nữa.
Lạch cạch lạch cạch, những tiếng động khô khốc liên tiếp vang lên. Cánh cửa đã được mở ra. Thành cũng không dám trái lời khách. Anh không thử đẩy cửa. Nhưng một cơn gió từ trong phòng ập đến tựa trận cuồng phong đẩy Thành ngã ngửa ra sau. Cửa phòng bật tung. Một con mèo có đôi mắt đỏ kè, lông đen sì, to như con chó lao vút ra. Trên chiếc giường king size, có ai đó vừa ngôi lên. Đó là một cô gái trẻ. Hay đúng hơn là xác chết của cô gái lúc nãy đưa dẫn đường cho Thành. Bị con mèo nhảy qua, cái xác đã bật dậy như có lò xo gắn bên trong. Người chết mở mắt trừng trừng nhìn vào hai mẹ con bà chủ. Người đàn bà rú lên vì kinh hãi:
- Ối giời ơi con ơi!
Còn xác chết thì ngã vật ra. Từ trong mồm nó, ộc ra một bãi nước dãi lẫn với những viên tròn nhỏ.