Người dần dần đi xa, ánh mắt Cố Hoài Du nhìn theo bóng lưng xa dần, không nhúc nhích.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Tống đại nhân này mang đến cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ.
Đôi mắt của một người sẽ không bao giờ biết nói dối, ánh mắt lúc hắn nhìn nàng, trong mắt tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng Cố Hoài Du vẫn cảm thấy có chút ấm ức trong ánh mắt ấy.
Trong lòng nàng có một suy đoán to gan, chỉ là suy nghĩ này vừa mới nhảy ra, liền bị nàng phủ nhận một cách nhanh chóng.
Đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng người nữa, Hồng Ngọc mới thả lỏng người, nhỏ giọng nói: “Dọa chết ta rồi!”
“Tại sao?” Lục Chi hỏi.
“Muội không cảm thấy Tống đại nhân rất đáng sợ sao?” Hồng Ngọc nhìn xung quanh một lượt, nhot giọng hết mức có thể: “Nghe nói hắn giết người không chớp mắt, tính cách lại nắng mưa khó đoán...”
Lục Chi suy nghĩ một hồi, cười nói: “Muội không thấy thế.”
“...”
Ngập ngừng một hồi Lục Chi nói: “Tiểu thư, chúng ta có đi Tiên Vũ Các nữa không?”
Cố Hoài Du tỉnh táo trở lại: “Đi.”
Tiên Vũ Các nằm ở con đường phồn hoa nhất ở Thịnh Kinh, được xưng danh là nơi nổi bật nhất trong số các tiệm may y phục. Bình thường chuyên may y phục cho các quan lại quý nhân, tuy rằng đại đa số các phủ đều có tú nương của riêng mình, nhưng đồ làm ra vẫn không thể mềm mại uyển chuyển như đồ của Tiên Vũ Các.
Đợi đến khi gần đến nơi, mới phát hiện ra bên trong Tiên Vũ Các đã có rất nhiều khách, Cố Hoài Du vừa bước vào bậc thang đá trước cửa liền có môn đồng coi cửa đến dẫn người vào trong.
Trên tủ sơn màu đỏ đặt những món trang sức ngọc quý lấp lánh chói mắt, kệ phía sau khác biệt so với những nơi khác, treo đủ các loại gấm vóc lụa là đủ mọi kiểu dáng, màu sắc tuy cũng nhiều, nhưng cách bày biện lại rất khéo léo, không chật chội cũng không rối loạn, khiến cho nơi này có một phong cách rất riêng biệt.
“Tiểu thư người cứ xem thoải mái, nếu cần gì có thể nói với nô tài.”
Cố Hoài Du nhìn xung quanh: “Ta tìm chưởng quầy của các ngươi.”
Tên sai vặt ngây người, lặng lẽ mà đánh giá Cố Hoài Du một cái, cúi người nói: “Xin lỗi cô nương, mấy ngày nay chưởng quầy ra ngoài còn chưa quay về.”
Tiên Vũ Các có thể làm ăn lớn đến vậy, đương nhiên là có người đứng phía sau, mỗi ngày người đến tìm chưởng quầy để may quần áo cho mình đều xếp hàng đến tận năm sau, còn chưa thấy chưởng quầy nhận làm cho ai, nên hắn nghĩ rằng vị cô nương trước mặt này cũng như thế thôi.
Cố Hoài Du chớp chớp mắt, âm thầm móc ra một miếng lệnh bài đưa cho hắn, đó là lệnh bài mà Lâm Tu Ngôn đưa cho nàng.
“Mời cô nương đi theo ta.” Tên sai vặt liếc một cái, lập tức thay đổi thái độ, dẫn mấy người Cố Hoài Du lên lầu.
Hắn gõ cửa nhã gian: “Cô cô, có khách quý đến tìm.”
Cô Vũ Tiên đang dựa trên sạp mềm nghỉ ngơi, tóc dài dùng một đoạn vải bằng gấm cột lên, đuôi tóc thả dài đến trước ngực, cả người có chút lười biếng tả không được. Lúc nâng mắt lên nhìn qua, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng khó mà phát hiện được.
Mấy ngày trước chủ tử có sai người đến nói rằng, nếu sau này có ai cầm lệnh bài tìm đến, gặp lệnh bài như gặp người, bất kể nàng đưa ra yêu cầu gì, cũng đồng nghĩa với đó là mệnh lệnh của hắn.
Mấy ngày nay Cô Vũ Tiên vẫn luôn đợi, muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, mà lại có lai lịch hiển hách đến như vậy. Nhưng hôm nay vừa gặp mặt có chút bất ngờ, vị cô nương trước mắt này nhìn qua cũng không lớn tuổi, khí chất khắp người lại rất cao quý, một cặp mắt đào hoa mang ý cười, nhìn sao cũng không thể liên hệ người trước mặt này với chủ tử lạnh lùng cứng rắn được.
Chỉnh lại biểu cảm, Cô Vũ Tiên đứng dậy cung kính hành lễ nói: “Không biết khách quý xưng hô như thế nào?”
“Cô cô... không cần đa lễ.” Cố Hoài Du ngập ngừng hồi lâu, mới nghĩ ra được cách xưng hô thỏa đáng.
Nàng ấy họ Cô, nếu như gọi theo họ, sao cũng cảm thấy nó không đúng. Cô cô nương? Cô cô cô? Đều không hay cho lắm, cho nên nàng quyết định gọi theo cách gọi của tiểu nhị, gọi một tiếng cô cô.
Gọi xong vẫn cảm thấy không đúng, Cô Vũ Tiên tuổi tác cũng không lớn, gọi là cô cô hình như cũng có chút không thỏa đáng.
Cô Vũ Tiên cười cười, giống như là biết nàng đang nghĩ gì vậy, “Cô nương không cần khó xử, cứ gọi tên của ta là được.”
Cố Hoài Du cũng đồng ý, Cô Vũ Tiên vẫy vẫy tay, tên sai vặt dẫn đường lập tức lui ra ngoài cửa: “Hôm nay cô nương đến, là vì chuyện gì?”
Cố Hoài Du cười nói: “Muốn Vũ Tiên cô nương may cho ta hai bộ y phục.”
Cô Vũ Tiên có chút bất ngờ, giống như là không ngờ yêu cầu của nàng lại đơn giản như vậy. Khẽ chỉnh lại thần thái, Cô Vũ Tiên nói: “Được.”
Sau đó lấy sợi thước dây ngay eo mình xuống đo số đo cơ thể cho Cố Hoài Du, trong lòng không khỏi tấm tắc khen vài tiếng. Nàng làm y phục biết bao nhiêu năm qua, đo không biết bao nhiêu dáng người rồi, chỉ cần nhìn sơ qua một cái là có thể đoán được đại khái rồi.
Bây giờ kĩ lưỡng đo lại, nàng mới thấy bất ngờ với dáng người đẹp của Cố Hoài Du, âm thầm nói phu quân của cô nương này về sau là người có phúc rồi.
Vốn dĩ đo người xong, là đến lúc chọn vải. Các thiếu nữ thời nay đều hứng thú với những màu sắc mềm mại như trắng hồng, hồng đào, vàng nhạt, xanh lá, nhưng Cô Vũ Tiên lại có tính toán riêng, nàng rất ít khi tự ý làm chủ như vậy, thậm chí ngay cả vải cũng không đưa ra cho Cố Hoài Du chọn.
“Tiểu thư có tin tưởng vào tay nghề của ta không?” Nàng hỏi.
Cố Hoài Du gật đầu, y phục mà Cô Vũ Tiên làm ra đều là tuyệt phẩm tinh tế, nếu không như vậy thì làm sao mà ai cũng mê mẩn chứ.
“Vậy thì được, bảy ngày sau, ta nhất định sẽ tặng cho tiểu thư một bất ngờ.”
Cố Hoài Du cười: “Vậy thì đa tạ Vũ Tiên cô nương rồi, chẳng qua, có một chuyện, ta muốn nhờ cô nương giúp ta.”
“Mời nói.” Cô Vũ Tiên ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, liền đồng ý ngay.
Cố Hoài Du lấy một xấp tranh vẽ từ trong ống tay áo ra đưa cho nàng: “Muốn nhờ cô nương giúp ta nghe ngóng một chút tin tức của những người này.”
Cô Vũ Tiên mở giấy ra nhìn một cái, có chút ngây người, nghĩ ngợi một chút rồi cười nói: “Không quá ba ngày, ta nhất định sẽ đưa tin tức đến phủ. Chỉ là không biết phủ đệ của tiểu thư ở nơi nào...”
Cố Hoài Du có chút bất ngờ, nếu như Lâm Tu Ngôn đã đưa lệnh bài cho nàng, nói với nàng có gì cần cứ đến Tiên Vũ Các, nàng còn tưởng rằng Lâm Tu Ngôn đã nói với bên này rồi chứ.
“Vinh Xương Vương phủ.”
Cô Vũ Tiên bừng tỉnh ra, hóa ra nàng chính là Nhị tiểu thư Vương phủ nổi tiếng khắp kinh thành gần đây, khó trách mà nhìn lạ mặt đến thế.
Gần đến chiều tối, bầu trời đột nhiên có một lớp mưa bụi, Cô Vũ Tiên thay một bộ y phục gấm vóc ra, mặc một bộ đồ đen lên, bóng người lóe lên rồi biến mất nơi cửa sau của Tiên Vũ Các.
Trong Ngự Sử phủ ánh đèn hơi tối, hai bên đường trồng không phải là hoa cỏ gì mà là những cây lớn, người trên dưới phủ đều mặc đồ đen, tiếng bước đi trong bóng đêm gần như là không có tiếng động.
Mạc Anh nín thở đứng yên lặng trong thư phòng, đợi Tống Thời Cẩn ra lệnh.
Ầm một tiếng, cửa sổ bị mở ra, một ngọn gió mang theo hơi nước mưa ẩm ướt kéo vào trong phòng, thổi ngọn nến trong phòng lung lay. Mạc Anh ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt vốn lạnh lùng của Tống Thời Cẩn, dưới ánh nến lại càng khó đoán hơn.
“Trương Thiệu Khiêm không thể giữ lại.” Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi lệnh cho các bộ chú ý chút, giám sát chặt chẽ những người qua lại thân thiết với hắn, nếu như có gì bất thường, lập tức báo lên trên.”
“Vâng!”
Ngập ngừng một hồi, Tống Thời Cẩn mới ngẩng đầu: “Truyền chút tin tức ra ngoài đi, bên Kinh Châu kia chắc sắp loạn lên rồi.”
Sắc trời đã bắt đầu tối, cửa sổ mở lớn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp của nước mưa rơi trên lá cây, Tống Thời Cẩn đứng dậy, nhìn bầu trời u tối ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì.
Một lát sau, Cô Vũ Tiên xuất hiện từ trong những cành cây rậm rạp, cả người nàng đầy hơi nước, đứng trước cửa vắt vài cái rồi mới bước vào thư phòng.
“Thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.” Cô Vũ Tiên quỳ một gối dưới đất, giơ mấy tờ giấy qua đầu một cách cung kính với tấm lưng của Tống Thời Cẩn.
“Nói.” Tống Thời Cẩn xoay người lại, đợi Mạc Anh lấy mấy tờ giấy xong, mới mở ra xem, đầu mày nhăn lại.
“Hôm nay Nhị tiểu thư của Vương phủ tìm thuộc hạ, muốn thuộc hạ âm thầm điều tra tin tức của mấy kẻ này.” Cô Vũ Tiên ngập ngừng, sau đó nói: “Thuộc hạ nói ba ngày sau sẽ trả lời, chuyện này...”
Cô Vũ Tiên có chút khó xử. Ngay khi nàng nhận được mấy bức vẽ mà Cố Hoài Du đưa qua, vừa nhìn là đã nhận ra mấy người đó. Nhìn một cái không bao giờ quên là bản lĩnh của nàng, cho nên đối với chuyện chính tay giết chết mấy người này của ba năm trước, nàng nhớ rất kỹ càng.
Tiên Vũ Các tuy rằng bề ngoài là làm ăn buôn bán, nhưng bên trong âm thầm làm chuyện Bách Hiểu Sinh. Bình thường mà nói chuyên đi điều tra tin tức của quan to và quý nhân, nhưng lúc chủ nhân đưa tên những người đó qua, Cô Vũ Tiên điều tra một chút, phát hiện ra cũng chỉ là vài tên côn đồ quen làm vài chuyện trộm gà trộm chó mà thôi.
Nàng đưa tin tức báo lại lên trên, nhưng khi nhận được mệnh lệnh lại hết sức kinh ngạc. Vậy mà lại là lăng trì!
Chuyện này khiến Cô Vũ Tiên tò mò một hồi lâu, mấy tên côn đồ đó rốt cuộc là phạm phải tội tình gì, chọc cho chủ nhân giận dữ đến như vậy chứ.
Tống Thời Cẩn nắm chặt bức vẽ trong tay, đặt lên trên ngọn nến bên cạnh đốt, nở một nụ cười hiếm có: “Cứ nói thẳng là được.”
Cô Vũ Tiên gật đầu nhận lệnh, vừa mới chuẩn bị lui ra thì bị Tống Thời Cẩn gọi lại.
“Mạc Anh, đi lấy mấy tấm vải gấm Phù Quang ra.” Nghĩ một chút, hắn lại nói: “Còn Nguyệt Ảnh Sa, cùng với hai bộ trang sức mới đưa tới ngày hôm nay nữa.”
Đầu mày Mạc Anh nhướn nhướn lên, biểu cảm lạ lùng khó tả, mím môi nói: “Vâng.”
Cô Vũ Tiên nhìn nhìn một đống vải quý bình thường đến nhìn một cái cũng khó, có chút không biết làm sao, mấy tấm vải này rốt cuộc là để làm gì.
“May thêm hai bộ nữa, đưa qua đó cùng một lượt với tin tức luôn.”
Cô Vũ Tiên nhịn không được mà mở miệng: “Vậy có thu ngân lượng không ạ?”
Tống Thời Cẩn còn chưa nói, Mạc Anh đã nhịn không được mà buột miệng: “Không thu, thu gì mà thu!”
“Đợi mưa tạnh rồi hãy đi.”
Cô Vũ Tiên cúi đầu, âm thầm giấu đi nụ cười bên miệng: “Vâng.”