Ánh hoàng hôn như máu, buổi chiều tối đầu mùa hè có chút nóng bức, Cố Hoài Du lại thấy lạnh lẽo khắp người.
Cả người từ trên xuống dưới, không một chỗ nào là không thấy đau.
Xương sống nàng bị bẻ gãy, hai chân khó khăn dang rộng ra bám vào tảng đá lớn, lõa lồ một nửa người, một bàn tay to lớn đang ác độc mà bóp lấy cổ nàng.
Nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể buông lỏng thân thể để mặc cho người kia tùy ý hành hạ.
Cả hàm răng trắng bị bẻ gãy, trong miệng không có chỗ nào lành lặn, bất kể cố gắng ra sao cũng không thể tránh khỏi những bàn tay dơ bẩn đang sờ mó lung tung khắp người nàng.
Không khí càng ngày càng ít đi, Cố Hoài Du biết mình sắp chết, trước mắt nàng dần dần tối đen lại, trong mũi nàng toàn là mùi mồ hôi thối của đám nam nhân kia và mùi rỉ sắt thoang thoảng.
Nửa người dưới đã tê dại, nàng không nhớ rõ sự sỉ nhục này đã kéo dài bao lâu, và cũng không biết đã đổi biết bao nhiêu người rồi.
Nói mới nhớ cuộc đời ngắn ngủi này của nàng thực sự là quá đau buồn. Nương của nàng là vú nuoi của Thế tử Vinh Xương Vương, rất được vương phủ tin tưởng, còn nàng, được người hầu kẻ hạ trong phủ nuôi lớn.
Nàng sinh ra với cha mẹ duyên rất mỏng, hai người đối xử với nàng cũng không thân thiết, thường ngày không đánh thì mắng, thậm chí cả những người hầu trong phủ cũng có thể leo lên đầu nàng, cha mẹ không những không ngăn cấm mà còn vui vẻ đứng nhìn.
“Ngu ngốc như heo, đồ lỗ vốn!” Đây là câu nói mà nàng hay nghe được nhất.
Lời nói được nói ra từ trong miệng của những người thân nhất, như con dao nhọn, cứa vào máu thịt non nớt của nàng, dứt khoát chặt đứt những vọng tưởng của nàng về tình thân.
Lúc đó Cố Hoài Du không hiểu, cũng không dám hỏi vì sao nương nàng lại dành hết tình yêu thương cho vị quận chúa ra đời cùng ngày với nàng, đối đãi với nàng ta như con gái ruột, ghét bỏ nàng như ghét bỏ chiếc giày rách, hơn nữa còn không cho phép nàng được ra khỏi cửa.
Mãi cho đến năm mười lăm tuổi, nàng thấy cha nương vội vàng hoảng hốt chạy về nhà, thu dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn. Nàng rất sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn bọn họ mang hết tất cả bạc trong nhà đi, chỉ để lại một mình nàng.
Cố Hoài Du đuổi theo, mở to mắt nhìn cha nương và người hầu kẻ hạ trong nhà từng người một chết dưới lưỡi đao lạnh lùng của thị vệ phủ Vinh Xương Vương. Một mình nàng đứng trong sân viện tam tối, nhìn xác người đầy sân, sợ đến ngây người.
Ngày hôm sau, nàng nhìn thấy từng chiếc xe ngựa của Vinh Xương Vương phủ khoan thai tiến tới.
Quản gia nói, Cố thị tội không thể tha, lại dám nhân lúc vương phi khó sinh mọi người không ai để ý liền lén lút tráo đổi con gái với đích nữ vương phủ. Lầm lỡ qua biết bao nhiêu năm, tội đáng muôn chết!
Nương nói không sai, nàng quả thực là ngu như heo.
Thế mà lại tưởng thật, theo bọn họ quay về, vì bọn họ muốn bù đắp cho nàng.
Quy tắc của nhà cao cửa rộng rất nghiêm ngặt, Cố Hoài Du khi vừa về vương phủ không thể hòa nhập được với bất kì ai, Cố thị chưa từng dạy nàng phép tắc, nàng sống còn không bằng nha hoài, làm sao biết được những lễ nghi phức tạp như vậy, chỉ đành dè dặt cẩn thận, vừa nhìn vừa học.
Nếu như ngày tháng cứ trôi qua như vậy thì cũng không có gì, nhưng nàng quên mất, còn có một Lâm Tương nữa.
Sự xuất hiện của Cố Hoài Du, dường như chẳng thể thay đổi được gì, tính ra, Lâm Tương vẫn là quận chúa cao cao tại thượng, còn nàng, lại là kẻ lạ mặt đến ở nhờ nhà người khác.
Lần đầu tiên gặp nàng ta, Cố Hoài Du liền hiểu được mọi chuyện. Vì sao Cố thị không cho nàng ra khỏi nhà, hóa ra là vì đích nữ như châu như ngọc được mọi người yêu thương của Vinh Xương Vương phủ tướng mạo bình thường, còn không bằng con gái của vú nuôi là nàng.
So với người trong vương phủ, lại càng không giống chút nào!
Sau này, Cố Hoài Du mới biết, nếu như không phải người được gọi là ca ca của nàng muốn quang minh chính đại mà cưới Lâm Tương, bọn họ sao lại đón nàng về chứ...
Lâm Tương, Lâm Tương, hóa ra nàng ta mới là con gái của nương! Không, nàng ta là ác mộng cả đời nàng!
“Được rồi, vui chơi đủ rồi, đến lúc quay về nhận mệnh lệnh rồi!” Giọng nói thô bỉ chấm dứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Khó khăn lắm mới được gần gũi với thân xác của thiên kim...”
“Xùy!” Nam nhân bên cạnh nhổ nước miếng, “Nàng ta mà gọi là thiên kim gì chứ, ngươi có thấy thiên kim nhà nào cả người đầy vết thương, sống không bằng con chó chưa?”
“Hi hi, cũng là mấy anh em tốt bụng, khiến cho ả ta trước khi chết còn được hưởng thụ mùi đàn ông.”
Những lời nói dâm uế như kim châm vào trái tim của Cố Hoài Du, sống lưng gãy, ngay cả sức lực để liều mạng cũng không có, nàng chỉ có thể giống như con cá năm trên thớt, để mặc người ta chém giết.
“Con mẹ nó, ngươi mau xuống đây cho ta, quên chuyện mà quận chúa dặn dò rồi sao?”
“Phải, phải, không thể để nàng ta chết như vậy được!”
Người nam nhân trên người bước ra, Cố Hoài Du nghe thấy một loạt tiếng động sột soạt, sau đó những người này cởi hết miếng vải cuối cùng trên người nàng.
Cố Hoài Du cố gắng cắn lưỡi, sự oán hận tràn ngập trong lòng chỉ cỏ thể phát tiết qua ánh mắt, nàng độc ác mà nhìn những người trước mặt, giống như là ác quỷ rơi xuống địa ngục, muốn nhớ kĩ từng gương mặt dơ bẩn của đám người đó.
Đôi mắt nhói lên, tên để râu quai nón kia giơ một con dao găm lên, không chút do dự mà chọc mù mắt nàng.
“Ngươi cũng đứng trách bọn ta, chết rồi thì làm ma mù đi, muốn báo thù cũng đừng đến tìm bọn ta.”
Trước mắt tối đen, Cố Hoài Du gần như là sắp cắn đứt đầu lưỡi của mình, thậm chí muốn la lớn cũng không thể la, trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu kì lạ.
Không thấy được chút ánh sáng nào, xúc cảm lại càng cảm nhận rõ rệt hơn.
Trong sự tuyệt vọng cùng cực, tứ chi sớm đã không còn cảm giác gì, trong khoảnh khắc tiếp theo lại đột nhiên cảm nhận được sự đau ssonws cắt da cắt thịt, rơi vào bể khổ đau đớn của việc xương cốt bị bẻ gãy, khoảnh khắc dòng máu nóng bị bắn lên mặt kia, hai tay hai chân của nàng đã bị chặt đứt.
“Được rồi, lấy mấy thứ này về lĩnh thưởng!”
“Đại ca, huynh nói con ả này sao lại đắc tội quận chúa, khiến nàng ta bắt chúng ta phải chặt đứt tay chân ả khi ả còn sống chứ?”
“Có vài chuyện, biết ít thì tốt hơn...”
Những lời nói nhẹ nhàng đó càng ngày càng xa, sinh mạng của Cố Hoài Du cũng dần yếu đi, ý thức dần trở nên mơ hồ nặng nề, nhịp tim yếu ớt đến nỗi gần như là dừng lại. Cả đời nàng cứ lặp đi lặp lại trước mắt nàng, sự mắng chửi, đánh đập độc ác của cha nương, so với tất cả những gì xảy ra ở vương phủ, cũng không là gì...
Nếu như có kiếp sau... Ha ha, làm sao mà có kiếp sau chứ!
Đột nhiên, nàng dường như nhìn thấy Nhị Cẩu Tử trong con hẻm phía sau, vẫn là dáng vẻ tên ăn mày lúc bảy, tám tuổi, cười vẫy tay với nàng...
Đó là người bằng hữu duy nhất của nàng trong cuộc đời hai mươi năm ngắn ngủi này, chỉ là, hắn đã mất tích nhiều năm, cũng không biết sống chết ra sao.
Ngươi đến đón ta sao?
......
Ngày mùa hè muốn đổi liền đổi, vừa rồi vẫn là ánh mặt trời chiếu khắp nơi, không đến một khắc sau, thì đã biến thành trời mua tầm tã. Tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên, giống như tiếng than khóc khắp đất trời.
Vết máu đã khô trên tảng đá lớn bị nước mưa rửa sạch sẽ, hòa vào trong bùn biến thành màu bùn, không để lại chút dấu vết nào.
Quần áo của Cố Hoài Du bị lột sạch, chỉ còn lại một thân xác không nguyên vẹn, nằm dài trên tảng đá lớn, vệt máu trên mặt đã khô lại, bị nước mưa xối qua, làm lộ ra một vết thương thấy cả xương, nằm ngang trên hộc mắt đen thăm thẳm.
Trên thân thể như “người heo”* của nàng, toàn là những vết xanh tím cũ, giống như tơ nhện giăng đầy thân, vặn vẹo đến đáng sợ.
--------------
“Đại nhân? Đại nhân?” Trên gương mặt Mạc Anh có miếng vải che lại mùi thối, nhưng mà mùi thối rửa vẫn xộc vào mũi, “Ngài làm sao vậy?”
Thi thể trước mặt đã qua vài ngày, sớm đã thối rữa ra rồi, dưới ánh mặt trời chói chang lại càng hôi thối hơn, trừ vài đường nét trên gương mặt vẫn có thể nhận ra được là ai, phần còn lại đã bị chó hoang gặm gần hết rồi.
Mạc Anh đi theo Tống Thời Cẩn nhiều năm, những vụ án y và đại nhân từng xử qua còn đáng sợ, mắc ói hơn thế này nhiều, nhưng cũng chưa từng thấy đại nhân như bây giờ, sắc mặt trắng bệch, nhìn kĩ còn thấy được có chút run rẩy.
“Những vết thương cũ... xương cốt khắp người bị gáy nát, trước khi chết bị chọc mù hai mắt, tay chân bị chặt đứt, còn bị nhiều người lăng nhục... không phát hiện bị tàn tật.”
Những lời nói của ngỗ tác** như sấm vang bên tai, Tống Thời Cẩn nhắm chặt mắt, trong lòng mong đợi, mở mắt ra một lần nữa thì nhận ra là bản thân hắn nhìn nhầm, nghe sai rồi.
“Thời gian tử vong, có lẽ là hơn ba ngày rồi...”
Tống Thời Cẩn nắm chặt lòng bàn tay, mặc kệ móng tay đã cắm sâu vào da thịt, máu từ từ chảy ra, dù vậy vẫn không thể ngăn được đầu óc đột nhiên trống rỗng. Giọng nói non nớt vang lên bên tai năm xưa, rõ ràng đến mức không cần cố gắng vẫn có thể ghi nhớ.
“Ngươi tên gì? Ta tên là Cố Hoài Du...ưm, nhà ở ngay phía trước...”
Đây là chút đồ ăn ta lén giấu được trong phòng bếp nhỏ, ngươi thử xem...”
“Nhị Cẩu Tử, cái tên này khó nghe quá, ngươi không có tên sao? Ta vừa học được vài chữ, hay là ta đặt cho ngươi cái tên nhé?”
“Thời Cẩn, Thời Cẩn, ngươi thấy cái tên này thế nào? Ta nghe tiên sinh nói, Cẩn và Du đều có nghĩa là ngọc... Thời Cẩn, là loại ngọc đẹp nhất trên thế gian này!”
“Ngươi coi, đây là tất cả bạc mà ta tiết kiệm được mấy năm qua, ngươi thông minh như vậy, ta cho ngươi mượn...”
“Ngươi phải học hành đàng hoàng, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở, biết chưa?”
Hắn nói: “Được!”
Năm đó, Nhị Cẩu Tử biến mất, trên thế gian lại xuất hiện một Tống Thời Cẩn. Hắn hạ quyết tâm, lúc gặp lại, nhất định khiến cho Cố Hoài Du vừa ý.
Nhiều năm cố gắng, cuối cùng cũng được báo đáp, bảng vàng đề tên cùng được mọi người vây lấy sau đó, hắn lại vẫn nhớ đến con hẻm đá xanh khi xưa và người gọi hắn là Nhị Cẩu Tử kia.
Tống Thời Cẩn nghĩ, đến lúc nên quay lại tìm nàng rồi. Uyển chuyển từ chối lời mời của đồng liêu, lòng tràn ngập chờ mong mà quay về con hẻm năm xưa, chỉ là người nhà họ Cố đã mất hết, không còn để lại chút vết tích gì.
Có người nói bọn họ chuyển đi rồi, có người lại nói Cố phủ trong một đêm mất tích hết.
Có lẽ ông trời định sẵn ràng bọn họ phải để lỡ nhau, cho dù có tìm kiếm thế nào cũng không có kết quả.
“Đại nhân, xảy ra vụ án lớn như vậy, ngày mai e là sẽ trễ nải việc tìm người của ngài...” Mạc Anh thực sự không chịu được mùi này, lấy miếng vải xuống gấp lại nhét vào lỗ mũi, ồm ồm nhắc nhở.
Mạc Anh biết, Tống Thời Cẩn cứ mỗi hai tháng sẽ ra ngoài một khoảng thời gian, nói là phải đi tìm người xưa. Bao nhiêu năm qua, cả Đại Lý Tự đều đã quen rồi, trong khoảng thời gian mà hắn ra ngoài kia, trừ phi là thật cần thiết, nếu không sẽ tuyệt không làm phiền hắn.
“Không cần tìm nữa.” Tống Thời Cẩn mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức như là nói cho chính mình nghe. Sự cay đắng trong lòng nghẹn đến đau đớn, trong miệng là mùi vị đắng chát.
Sẽ không bao giờ tìm thấy nữa!
“Đại nhân...”
Mạc Anh có chút lo lắng, hắn vậy mà lại nhìn thấy sự u ám đau buồn trên người Tống Thời Cẩn vẫn luôn ý chí hăng hái.
Ta vẫn luôn tách biệt với thế gian này, cũng may có nàng bên cạnh khiến ta thoát ra khỏi cái bóng của sự cô độc, bây giờ, ta đã đánh mất nàng, sự cô độc đáng sợ kia dường như lại trở về bên cạnh ta rồi.
“Tống Thời Cẩn, ngươi phải làm một người tốt.”
* “người lợn”: hình phạt chặt hết tay chân người, bỏ vào trong lu như nuôi heo. Đây là đòn đánh ghen nổi tiếng của Lữ Hậu.
** ngỗ tác: pháp y thời xưa.