Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 49: Chương 49




Trong hang động ướt át tối tăm, gió không ngừng thổi về phía cửa động, trong đó còn mang theo một mùi hôi thối gay mũi. Ánh mắt trời bên ngoài không chiếu vào trong, chỉ có bức tường bùn đất bên cạnh có vài ngọn đuốc chiếu sáng, khiến cho hang động u ám mang một màu sắc quỷ dị.

Tiếng nước rơi tí tách, tí tách không ngừng lặp lại, gió lạnh thổi qua ngọn đuốc khiến ánh lửa lắc lư, cái bóng trên tường bị ánh lửa kéo dài ra. Cả người Mạc Anh chìm vào trong bóng tối, ló đầu ra quan sát một lát, sau đó nhấc tay ra hiệu cho phía sau, hai bóng đen nhanh chóng xuất hiện trên tường, lần mò theo đỉnh động nhanh chóng tiến lại gần hai tên thủ vệ kia.

Thủ vệ bị bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng dọa cho nhảy dựng lên, vừa mới muốn xoay người lại tấn công thì một tiếng thanh thúy trên cổ vang lên rồi liền nghiêng người ngã xuống, không kịp phát ra một tiếng động nào thì dã đứt hơi mở trừng mắt mà chết.

Tất cả đều được tiến hành trong sự yên lặng, thi thể trong thông đạo được dời đến phía sau hòn đá lớn, càng cách trung tâm hang động càng gần thì cái mùi gay mũi đó càng nồng, thậm chí trong không khí còn xuất hiện những hạt bụi màu đỏ tía, hơn mười người lập tức quyết đoán giơ kiếm chém đứt một góc áo, cầm lên che miệng và mũi mình lại.

Loại bột màu đỏ tía này không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ cần hít vào một ít lớn bằng đầu ngón tay thôi cũng có thể gây nghiện. So với Ngũ Thạch Tán mà nói, công dụng của nó còn mạnh hơn, sau khi hít vào sẽ cảm thấy tinh thần phấn chấn, quên đi thế sự. Tuy là những nhược điểm như không thể nằm yên, không thể chịu được nóng của loại thuốc này đều đã biến mất, nhưng hậu di chứng của nó dường như lớn hơn chút đỉnh. Nếu như sử dụng trong một thời gian dài rồi ngưng không sử dụng nữa, thì cả người sẽ bốc mùi và ngứa ngáy khó chịu, cơ thể sẽ không nhịn được mà bắt đầu cào cấu loạn xạ, cho đến khi máu thịt bầy nhầy mà chết.

Sau khi phát hiện ra thứ này vào hôm Đoan Ngọ ấy, Tống Thời Cẩn vẫn luôn ra lệnh cho người âm thầm điều tra, tính cảnh giác của kẻ đứng sau tấm màn rất cao, chưa bao giờ lộ mặt ra, mỗi một mắt xích đều dường như không liên quan gì đến nhau cả, người vận chuyển gỡ hàng cũng chỉ biết được hàng được đưa tới đâu, không biết được hàng được vận chuyển như thế nào, cũng càng không biết là thứ này có công dụng ra sao.

Tốn biết bao công sức mới có thể tìm được chút manh mối mà mò đến hang ổ này.

Nơi không xa phía trước chính là nhà lao giam giữ những người thử thuốc, bên trong từng tiếng kêu thảm thương vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng hét như là dã thú và tiếng dây xích đạp vào đá vang lên.

Có tiếng bước chân vang lên ngay chỗ rẽ bước, có người nói: “Mang mười người đi, công dụng của Xích Ẩn Tán vừa mới chế thành còn chưa được ổn định lắm, cần phải thử thêm nữa.”

Có người nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua không phải là mới dẫn đi hai mươi người sao? Sao hôm nay lại cần người nhanh thế nhỉ?”

Người kia tùy tiện nói: “Chết hết rồi, lần này không cần người lớn tuổi nữa, chọn năm nam năm nữ, hành động nhanh lên chút.”

Tiếng khóa sắt vang lên leng keng, người kia vừa mở cửa nhà giam vừa than vãn: “Ầy, cũng không biết bên trên làm gì nữa, đến bây giờ vẫn chưa đưa thêm người đến. Nhìn xem mấy người thử thuốc này càng ngày càng ít đi, bên chế thuốc mỗi ngày còn đòi thêm người nữa chứ.”

“Nói nhiều thế làm gì, nói chung là hết rồi thì bọn họ sẽ tự nghĩ cách.”

Tiếp theo đó trong phòng giam vang lên những tiếng khóc than non nớt, những tiếng xin tha không ngừng vang lên, Mạc Anh khó chịu mà nhíu chặt mày lại, tiếng khóc có cả nam lẫn nữ, nghe thì có vẻ như tuổi tác đều không lớn.

“Chủ nhân.” Hắn quay đầu, sát khí mãnh liệt dâng lên trong đôi mắt đen, giọng nói được đè rất thấp: “Hai phòng liền nhau phía trước đều là phòng giam giữ người thử thuốc, kế tiếp nữa là nơi chế thuốc.”

Đôi mắt khép hờ của Tống Thời Cẩn đột nhiên mở ra, đồng tử đen láy như ngọc tóe ra tia lửa hừng hực, nốt ruồi đuôi mắt chói lọi đến kì lạ, giọng nói lạnh lẽo như tiếng băng va vào nhau: “Giải quyết đám người này trước rồi cứu người.”

Cho đến bây giờ, hắn gần như là có thể xác định được những suy đoán trong lòng mình là đúng rồi. Ba mươi đứa trẻ được cứu về kia, lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được người nhà của chúng, có một số đứa là trẻ ăn mày, có một số đứa thậm chí bản thân đến từ đâu cũng không thể nhớ ra được nữa.

Nếu như Xích Ẩn Tán này có liên quan đến người đó, vậy thì hơn ba mươi đứa trẻ này dùng để làm gì cũng không cần phải nói ra nữa.

Mạc Anh gật gật đầu, dẫn theo người rồi biến mất, bóng lưng như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện. Người áo đen bên ngoài phòng giam cầm một sợi xích sắt lớn cỡ ba ngón tay đi ở phía trước, phía sau là những đứa trẻ bị xích vào dây xích sắt, đứa nào đứa nấy mặt mày vàng vọt xanh xao, nhìn như là bộ xương khô.

Đột nhiên cảm nhận được sát khí đến từ sau lưng, người nọ xoay người lại, nhưng kiếm đã kề lên sát cổ, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên, cảm giác đau chưa kịp truyền lên não thì đã cảm thấy cổ họng nóng rực, máu phun tung tóe.

Những đứa trẻ kia đồng loạt ngây người ra, chúng vừa định lớn tiếng thét lên thì liền bị người khác bịt miệng lại.

“Nhốt người vào trong phòng giam đợi giải quyết đám người phía trước xong rồi dẫn ra ngoài sau.” Sợ chúng chạy lung tung làm lở dỡ chuyện, Mạc Anh chỉ đành ra lệnh cho người nhốt chúng lại.

Có lẽ là chúng đã nhận ra, những người áo đen này không phải là cùng một bọn với đám người bắt chúng uống thuốc độc mỗi ngày kia, người trong phòng giam đều dừng mọi động tác lại, đồng loạt chờ đợi một kết quả chưa chắc chắn.

Trên bức tường bên hông có một hang động cao khoảng một người và rộng chừng hai người, cái mùi thối gay mũi phát ra từ trong hang động đó, ánh sáng bên trong hang tối hơn một chút. Sợ khiến cho bột phấn bay ra khỏi hang, nên không châm lửa, mà là đào một cái hố lộ thiên ở trên đỉnh, ánh mắt trời chói mắt chiếu nghiêng từ trên đỉnh đầu xuống.

Chỉ dựa vào chút ánh sáng đó, cũng có thể thấy được người đang di chuyển bên trong, có người nhấc một thi thể đã không còn phản ứng gì vứt sang một góc.

Mùi hôi thối càng đậm hơn nữa, cố gắng dằn sự khó chịu trong lòng xuống, hơn mười người chui vào hang động đó. Trong hang động tối tăm chém giết lung tung, máu nhuộm bột phấn màu đỏ tía thành màu đỏ sậm, binh khí va vào nhau, mùi máu tanh tràn đầy trong hang động.

Hai mắt Lý Tứ đỏ au, thấy từng người bên mình lần lượt đổ xuống, máu nóng bắn lên trên mặt, hắn mới hoàn hồn lại từ trong sự kinh hãi, nhìn chằm chằm người mặt nạ bạc đứng ngay cửa hang không nhúc nhích kia, nhanh chóng cầm lấy cây trường kiếm trên mặt đất, lùi ra sau một hòn đá lớn.

Chỗ đó có cánh cửa bí mật, dẫn thẳng đến giữa sườn núi, lòng Lý Tứ nóng như lửa đốt, hắn nhất định phải thoát khỏi chỗ này rồi lập mưu sau!

Tống Thời Cẩn liếc một cái, thế cục đã định, những chuyện khác Mạc Anh tự biết sắp xếp, nên nhấc chân đi theo Lý Tứ.

Giữa sườn núi, mặt trời vẫn chói chang như cũ, gió núi thổi hiu hiu.

“Ta thật sự không có cố ý!” Lâm Chức Yểu thật sự là tình ngay lý gian mà, lần trước thì đạp người ta một cái, lần này thì theo dõi người ta rồi bị bắt ngay tại trận.

Sắc mặt Trần Uyên vẫn khó chịu như cũ, từ lúc hắn ra khỏi cửa đã cảm giác được là có người đi theo hắn, hơn nữa hành động rất ngu ngốc. Sau khi tính toán kĩ thì hắn dẫn người đến núi Hương Tích, nhưng phát hiện hóa ra chỉ là hai tiểu cô nương.

“Được rồi, đạp ta một cái ngươi có thể nói là không cố ý, nhưng chuyện theo dõi ta thì nói như thế nào?”

Lâm Chức Yểu mím môi: “Thì là... thì là...”

Mở cánh cửa hang bí mật ra, Lý Tứ hoảng hốt chạy trốn, đám người kia là chuẩn bị kĩ rồi mới đến, âm thầm lặng lẽ tiến vào trong hang động, nhất định là đã âm thầm điều tra từ lâu, hắn nhất định phải bẩm báo chuyện này lên trên, nếu không thì bản thân hắn khó mà thoát chết được.

Rừng núi rậm rạp rất dễ ẩn náu, thân hình của hắn nhanh chóng lướt qua bụi cây rậm rạp, đột nhiên có ba bóng người đứng ngay chỗ thông thoáng phía trước, chặn mất con đường mà khi xuống núi nhất định phải đi ngang qua.

Một thiếu nữ mặc váy màu trắng sáng đứng dựa vào gốc cây lớn, nhìn về phía đối diện, còn bên kia là một nam một nữ đang đứng đối diện nhau, không biết là đang nói chuyện gì. Thấy những người này đều ăn mặc quý trọng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là xuất thân từ gia đình giàu có.

Trùng hợp là hôm nay hắn bị tập kích, không biết là ba người này và bọn người kia có liên quan đến nhau hay không, cứ bắt một người về giao cho bên trên là được. Lý Tứ cắn răng siết chặt cây kiếm trong tay, chạy về phía ba người kia.

Trần Uyên đang đánh giá Lâm Chức Yểu thì đột nhiên thấy có một bóng đen xuất hiện sau lưng nàng, trên mặt còn dính một đống máu, mùi máu tanh nồng trộn lẫn với sát khí xông đến, hắn không kịp nghĩ ngợi gì liền kéo Lâm Chức Yểu đến bên người, thanh kiếm bén nhọn sượt qua tóc, chém đứt vài sợi tóc đen, trượt ngang qua cánh tay hắn.

Cả người Lâm Chức Yểu chợt cứng lại, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, nếu như lúc nãy không phải là Trần Uyên kéo nàng một cái, có lẽ thanh kiếm kia đã đâm xuyên cổ họng nàng rồi.

Kiếm xoay một vòng, Lý Tứ xoay lại đâm về phía sau lưng hai người, Trần Uyên không kịp nghĩ nhiều, không có binh khí nào vừa tay nên chỉ đành ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Lâm Chức Yểu vào lòng bảo vệ, hai tay vòng lại, liên tiếp lùi về sau để né tránh thanh kiếm bén nhọn đang đâm đến.

Một lát sau hoàn hồn lại, Lâm Chức Yểu nhân lúc Trần Uyên ôm nàng xoay người trong không trung thì nhìn về phía Cố Hoài Du, hiển nhiên, Cố Hoài Du đã nhìn thấy Lý Tứ, cũng thấy Lâm Chức Yểu không sao hết rồi nên vội vã trốn đi, run rẩy rút cây trâm trên tóc xuống.

Chỉ đành đem hi vọng gửi gắm vào thứ này thôi!

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Lý Tứ không hề muốn kéo dài thời gian, một kiếm không đâm trúng hắn liền chuyển hướng, nhấc kiếm chém về phía Cố Hoài Du.

Mắt Lâm Chức Yểu muốn nứt ra, nhưng hai người nàng đã cách Cố Hoài Du khá xa mất rồi. Trần Uyên đang muốn nhảy người lên phi về phía trước thì đột nhiên sau lưng có một cơn gió vụt qua, cả người hắn nghiêng về phía sau.

“Keng!” Một viên đá bắn lên thanh kiếm, sức lực lớn đến độ, khớp giữa ngón tay Lý Tứ bị rách ra, thanh trường kiếm rớt xuống đất. Cố Hoài Du đang muốn nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng lại bị Lý Tứ bắt lấy cánh tay kéo mạnh lại.

“Muội muội!” Lâm Chức Yểu như muốn ngừng thở, vội vàng nhặt lấy thanh kiếm trên đất lao về phía Lý Tứ.

Bắt được người, Lý Tứ cũng không muốn dây dưa thêm nữa, giữ lấy Cố Hoài Du xong liền tính xoay người bỏ đi, nhưng có tiếng gió tựa như xé rách bầu không khí vang lên, đầu gối hắn đau nhói, cả người bước loạng choạng, xém tí nữa là quỳ xuống đất.

“Đừng qua đây! Nhúc nhích thêm nữa là ta giết nàng ta!” Vừa kẹp lấy cổ Cố Hoài Du vừa kéo người lùi về phía sau, nhìn người mặt nạ bạc đang bước đến từ phía sau thân cây, Lý Tứ biết rõ mình đã không còn đường thoát nên chỉ đành gửi gắm hi vọng lên người thiếu nữ bị hắn bắt được.

Tống Thời Cẩn dừng bước, bộ y phục màu đen mang theo sự sắc bén, hắn cau mày nhìn Lý Tứ, đôi mắt đen trầm u tối.

Ngay khoảnh khắc mà Lý Tứ lao về phía Cố Hoài Du thì hắn đã tăng tốc độ lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ kịp bắn một viên đá về phía thanh kiếm trong tay Lý Tứ mà thôi. Mở mắt trân trân nhìn Lý Tứ bắt lấy Cố Hoài Du, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên sự hối hận một cách vô cớ.

Nếu như không phải là muốn giữ lại một người sống, đi theo hắn để tìm ra kẻ đứng phía sau, thì ngay từ khi Lý Tứ bước ra khỏi hang động, Tống Thời Cẩn đã lấy mạng của hắn rồi. Nhưng Tống Thời Cẩn không ngờ rằng, Cố Hoài Du lại xuất hiện ở đây, còn đụng phải Lý Tứ đang bỏ trốn nữa chứ.

Lâm Chức Yểu xoay đầu nhìn một cái, đối với người mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện, nàng cũng bị dọa cho hết hồn, nhưng thấy người đó không phải là cùng một bọn với tên áo đen kia nên dứt khoát xoay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Tứ, chỉ kiếm về phía hắn: “Ngươi buông muội ấy ra, nếu không ta sẽ giết chết ngươi.”

Vừa nói xong, tay của Lý Tứ lại siết chặt cổ của Cố Hoài Du thêm mấy phần, hắn vẫn nhìn Tống Thời Cẩn, liếc thấy được cảm xúc lóe lên trong mắt Tống Thời Cẩn, bèn cao giọng hét: “Lùi về sau, nếu không ta bẻ gãy cổ nàng ta!”

Cảm giác khó thở quen thuộc bao trùm lấy Cố Hoài Du, mắt của nàng dần trở nên mờ đi, mũi nàng dường như lại ngửi thấy mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn kia. Nàng cố gắng hít sâu mấy lần, cả người run rẩy mới có thể nén lại nỗi hận đang tràn ngập tay chân nàng kia.

“Ngươi thả nàng ra, ta tha cho ngươi đi.” Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, giọng nói của Tống Thời Cẩn vẫn thong thả như cũ.

Tay của Lý Tứ hơi lỏng ra, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở phía xa, thì lại siết chặt lấy cổ của Cố Hoài Du một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.