Trong Đường Lê Viện, Lục Chi và Hồng Ngọc bưng một cái ghế thấp ngồi trước cửa phòng thêu hoa, hai người đều không nói chuyện, sợ làm ồn đến Cố Hoài Du đang nghỉ ngơi bên trong. Lúc lấy thêm chỉ, ánh nhìn bất giác liếc qua, nhưng lại thấy một bóng người bước chậm rãi từ của Nguyệt Môn đi vào.
Lục Chi vội vàng vứt tấm thêu vào trong rổ, nhấc chân chạy lên trước kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, sao người lại đi từ ngoài vào thế?”
Cố Hoài Du thẫn thờ, tùy tiện đáp: “Trời nóng, ra ngoài đi dạo vài vòng.”
Hồng Ngọc nhìn cánh cửa phòng phía sau, nàng có thể chắc chắn là sau khi Cố Hoài Du bước vào thì chưa từng bước ra, vội hỏi: “Tiểu thư, người ra ngoài như thế nào vậy?”
Cố Hoài Du khẽ ngây ra, nhớ lại mình được Tống Thời Cẩn ôm eo trực tiếp đi ra ngoài bằng cửa sổ, bèn chuyển chủ đề: “Trong viện mọi thứ vẫn như thường chứ?”
Lục Chi nghĩ một lát, rồi bẩm báo: “Lúc nãy Ánh Tuyết tỷ tỷ có đến một chuyến, thấy tiểu thư vẫn đang nghỉ ngơi nên đi rồi.”
“Ánh Tuyết?” Cố Hoài Du hỏi: “Có nói là có chuyện gì không?”
Lục Chi lắc lắc đầu: “Chỉ nói là lão phu nhân mời người đi qua đó một chuyến, chuyện cũng không gấp lắm, không nhất thiết phải làm phiền người nghỉ ngơi, sau khi người tỉnh lại rồi qua đó cũng không muộn.”
Cố Hoài Du gật gật đầu, dẫn hai nha hoàn vào trong phòng: “Thay đồ cho ta đi.” Ở bên ngoài hồi lâu, trên người cũng có một lớp mồ hôi mỏng rồi, nàng cứ thế mà qua thì không hợp lẽ lắm.
Hồng Ngọc vội vàng bưng nước ấm qua, hầu hạ Cố Hoài Du cởi bỏ áo ngoài, theo thói quen mà giũ giũ, một hộp gỗ Tử Đàn lớn cỡ bàn tay rơi ra ngoài.
Trái tim Cố Hoài Du bất giác đập mạnh một nhịp, giành nhặt cái hộp lên trước Hồng Ngọc, sau khi mở ra xem mới thở nhẹ một hơi, cũng may chưa có bị vỡ.
Tốc độ của nàng quá nhanh, lúc Hồng Ngọc còn chưa kịp nhìn kĩ đó là thứ gì thì Cố Hoài Du đã cất cái hộp xuống dưới gối rồi.
“Tiểu thư, người ra ngoài sao không mang theo bọn nô tỳ chứ, vậy nguy hiểm biết bao.” Lục Chi đứng bên cạnh vừa chải đầu cho nàng vừa nói.
Cố Hoài Du cười cười: “Chẳng qua chỉ là đi dạo tùy tiện trong phủ thì làm gì có nguy hiểm gì chứ?”
Lục Chi không tin, nàng rõ ràng ngửi được một mùi thơm nhạt như mùi tùng mùi trúc trên người Cố Hoài Du, sau đó không biết là nghĩ đến điều gì, nhìn chằm chằm tóc dài của Cố Hoài Du, trong lòng thầm cười hí hửng.
Sau khi chải chuốt sửa soạn một phen, Hồng Ngọc và Lục Chi đều là những người nhanh nhẹn, cũng không làm lỡ dở quá nhiều thời gian.
Lúc Cố Hoài Du đi đến Thọ An Viện, lão phu nhân đang được Bạch ma ma dìu đi chầm chậm trong phòng, mùi thuốc nồng nặc mấy ngày cuối cùng cũng tan bớt đi, không khí trong phòng trở nên tươi mới không ít.
Vừa thấy Cố Hoài Du đến, lão phu nhân vội vàng vẫy tay với nàng, cười nói: “Mau vào đây, bên ngoài nóng lắm.”
Cố Hoài Du vừa dìu lão phu nhân đi về phía sạp mềm, vừa dịu giọng nói: “Sao tổ mẫu lại dậy rồi?”
Thuận thế ngồi xuống, lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, than một tiếng: “Cái thân già này, nằm lâu thì cả người đau dữ lắm.”
Cố Hoài Du ngồi xuống cái ghế thấp ở hàng đầu phía dưới, bóp bóp chân cho bà, lại nghe thấy lão phu nhân nói: “Sớm nay đi thăm mẫu thân con rồi?”
Bàn tay hơi chững lại, Cố Hoài Du chầm chậm nói: “Thăm rồi ạ, chỉ là có vẻ tình hình càng ngày càng không ổn, tinh thần cũng không tỉnh táo, trên người còn nổi nhiều đốm độc.”
Trương Thị điên lâu như thế, cũng không thấy có chuyển biến tốt gì. Chuyện buổi sáng xém chút còn cắn cổ Lâm ma ma lão phu nhân cũng có nghe nói qua, còn nghe thấy mới sáng sớm mà bà ta đã làm loạn lên đòi gặp Cố Hoài Du, hơn nữa còn lấy trâm muốn hủy đi dung mạo của Cố Hoài Du, làm bà tức không chịu được.
Làm gì có mẫu thân nào lại làm như Trương Thị, không thương yêu Cố Hoài Du thì còn có thể hiểu là do từ nhỏ không có nuôi bên người, lại có hai đứa con như châu báu ở phía trước, không thân thiết nổi cũng có thể tạm cho qua, nhưng mà sau khi điên còn muốn động thủ với con gái, chuyện này thực sự là khiến người khác tức giận mà.
Cho dù không thân, tốt xấu gì Cố Hoài Du cũng là một miếng thịt mà bà ta dứt ruột đẻ ra, sao có thể tàn nhẫn mà làm ra chuyện táng tận lương tâm này cơ chứ.
“Khổ cho con rồi.” Lão phu nhân chầm chậm nói: “Sau này, không cần đi thì không phải đi, tránh để gặp nàng ta rồi lại bị thương gì đó nữa.”
Cố Hoài Du cười khổ vài lần, gật gật đầu.
Tùy ý nói chuyện bâng quơ vài câu, lão phu nhân liền vào chủ đề chính: “Hôm nay ta gọi con đến là muốn nói với con một chuyện, ngày mai Vương phu nhân của nhà Sử bộ thị lang sẽ đến làm khách trong phủ, mẫu thân con bệnh nặng không tiện gặp người khác, ta liền gọi Nhị thẩm con qua, đến khi đó thì tiểu thư Trần gia phải để cho con và Chức Yểu chăm sóc rồi.”
Lão phu nhân vừa nói xong, Cố Hoài Du liền nhớ ra, chuyện này đã lỡ làng mấy ngày rồi, hôn sự của Lâm Chức Yểu và Trần Uyên chắc là sắp chính thức bàn đến rồi.
Bởi vì lão phu nhân bệnh nặng, thời gian qua có rất nhiều phu nhân có quan hệ thân cận đến thăm, đều là Giang Thị ở bên cạnh sắp xếp chu toàn, nếu như có người hỏi, thì sẽ đem chuyện Trương Thị bệnh nặng truyền ra ngoài.
Giang Thị vốn là người biết cách ăn nói, một mình chèo chống Nhị phòng nhiều năm như thế, chuyện tiếp đãi khách khứa chắc chắn là không có sai sót gì rồi. Hiện nay lão phu nhân đã khỏi bệnh, có lẽ người Trần gia cũng là nhìn trúng cơ hội này, nên Vương phu nhân mới mang theo tiểu thư đến thăm, thực ra cũng tính là đến xem mặt chính thức rồi. Có cái danh là đến thăm hỏi lão phu nhân, chuyện này cũng trở nên danh chính ngôn thuận rồi.
“Người yên tâm, cháu gái nhất định sẽ tiếp đón thật tốt.” Cố Hoài Du cười nói.
Tuy rằng nàng không biết đời trước Lâm Chức Yểu gả cho ai, nhưng biết được khoảng thời gian mà người đó xuất hiện cũng là khi này. Từ lúc Trần Uyên để lộ khả năng y thuật của mình ra, Cố Hoài Du liền sai người lặng lẽ đi nghe ngóng, hắn không có ý làm quan, chỉ say mê y thuật, cực thích đi đây đi đó, cũng khá là giống với chuyện mà phu quân của Lâm Chức Yểu đã làm sau khi Nhị phòng lụi bại.
Như vậy thì, Trần Uyên cực có khả năng chính là mối lương duyên của Lâm Chức Yểu.
Lão phu nhân nhìn kĩ Cố Hoài Du, một bộ y phục gấm thêu hoa màu xanh ngọc bích, trên đầu cài vài cây trâm có hạt châu đung đưa, thanh tú lại mang theo đôi chút quyến rũ, xinh xắn mà nhìn về phía bà, giống như là mỹ nhân trong tranh vậy, đúng là đã lớn thật rồi.
Vốn dĩ còn định giữ nàng lại thêm hai năm nữa, tương lai chọn một gia đình quyền quý gả sang, tốt nhất là thế gia còn có ích cho Lâm Tu Duệ, nhưng sau một đợt bệnh như thế thì tâm tư này của bà đã thay đổi.
Có lẽ là bệnh nặng một lần, những thứ mà bà cố chấp khi xưa cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, bây giờ nhìn lại thì thật sự là có chút không nỡ mà.
Một cô nương yêu kiều mỏng manh như thế, đáng lẽ nên tìm một người mà chính mình thích, sự nghiệp của nam nhi, không nên hi sinh một nữ nhân để đạt được.
Nghĩ như thế, nên tâm tư của lão phu nhân cũng thoải mái không ít, Cố Hoài Du đã chịu quá nhiều khổ rồi, nếu như có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý mà yêu nàng, cũng coi như là bù đắp được một ít.
“Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, nếu như nhìn trúng ai, chỉ cần nói với tổ mẫu thôi.” Lão phu nhân cười nói.
Chủ đề đột nhiên chuyển đến trên người mình, Cố Hoài Du có chút bất ngờ, sau đó trong đầu chợt có một gương mặt xoẹt qua, nàng vội lắc đầu, muốn kéo suy nghĩ quay trở lại.
Lão phu nhân thấy nàng lắc đầu liên tục, bất lực mà cười cười: “Không gấp, cứ nhìn dần dần là được mà.”
Sớm ngày hôm sau, Giang Thị liền kéo theo Lâm Chức Yểu với gương mặt không hề tình nguyện chút nào đến sảnh chính, ngay cả lão phu nhân cũng đến từ lâu, tuy là làm như thế thì có vẻ quá mức được coi trọng, sẽ khiến cho người ta coi thường bên nữ, nhưng bởi vì dựa vào danh nghĩa đến thăm lão phu nhân nên làm như thế cũng coi như là hợp tình hợp lí.
Lâm Chức Yểu đang ngồi lười biếng trong sảnh chính, vừa nhìn thấy Cố Hoài Du đến liền vội vàng chạy lên.
Trước mắt Cố Hoài Du sáng lên, chỉ cảm thấy Lâm Chức Yểu dạo gần đây càng ngày càng đẹp lên, không nhịn được mà mở miệng khen: “Thật là đẹp!”
Lâm Chức Yểu kéo kéo gấu váy, chu miệng nói: “Nương ta bắt ta nhất định phải mặc như thế này, khó chịu chết đi được.” Nói xong kề bên tai Cố Hoài Du, nhỏ giọng: “Ta biết nương ta hôm nay có ý định gì, vốn dĩ còn tính vẽ vài đốm tàn nhang lên mặt, nhưng mà bị phát hiện mất rồi, muội nhìn xem, mặt của ta bị nương ta xoa cho đỏ hết luôn rồi nè.”
Cố Hoài Du nghiêng đầu, cầm cằm của nàng mà nhìn, cười vui nói: “Muội còn tưởng là tỷ xấu hổ nữa cơ.”
Lâm Chức Yểu trợn trắng mắt, không vui mà nói: “Làm gì có, có thì cũng là do bị tức đến đỏ mặt đó. Vốn dĩ, Đại ca đứng về phía ta, nói cái gì mà chọn thì phải chọn một người hợp ý mình, nếu như không chọn được thì nuôi ta cả đời cũng không thành vấn đề gì, nhưng gần đây không biết nổi điên cái gì, lại đồng ý với chuyện này!”
“Tỷ thật sự không có cảm giác với Trần Uyên?” Cố Hoài Du chỉnh lại biểu cảm, hỏi nàng: “Muội thấy con người hắn cũng không tệ mà.”
Lâm Chức Yểu lắc lắc đầu: “Người thì đúng là không tồi, nhưng mà không hợp với ta. Ta vẫn thích ân oán giải quyết nhanh chóng, dao sắc chặt mọi rối ren hơn!”
Cố Hoài Du cười phụt thành tiếng: “Tỷ đang nói tùm lum về chuyện gì vậy?”
“Ầy, nói chung chính là như vậy đó.” Lâm Chức Yểu không hề để ý mà vẫy vẫy tay: “Ai thèm làm phu nhân của quan lại chứ, mệt muốn chết.”
“Nhưng mà Trần Uyên không phải mà.”
“Sớm muộn gì cũng phải làm, muội nhìn xem thanh danh của ta như thế này rồi, Vương phu nhân cũng không ghét bỏ, cũng chưa chắc là có phải nhìn trúng...” Vừa nói, nàng hất cằm về phía Đăng Tiêu Các: “Tương lai Trần Uyên phải đi lên con đường này, cũng là tất yếu.”
Cố Hoài Du vuốt vuốt cằm, thấp giọng nói: “Vậy thì cũng chưa chắc.”
Đang nói chuyện, Sơ Xuân liền vào thông báo: “Lão phu nhân, Nhị phu nhân, Vương phu nhân đến rồi ạ.”
Giang Thị đích thân ra cửa dẫn người vào trong, Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu đứng nhìn từ phía xa, cả người Vương Thị mặc một cái váy màu lá sen thêu gấm, tóc búi cao, tóc mai cài một cây trâm Phi Loan chỉ vàng, phía dưới có hạt châu bóng bẩy đung đưa, nhìn vào dịu dàng quyến rũ, bên cạnh còn có một thiếu nữ đi theo, ngũ quan cũng khá giống bà, đôi mắt long lanh linh động liếc nhìn xung quanh.
Sau khi gặp và chào hỏi với lão phu nhân, Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu vội hành lễ với Vương phu nhân, Vương phu nhân cười cười vội kéo hai người dậy.
Sau đó ánh nhìn rơi vào trên mặt Lâm Chức Yểu, thanh danh của nàng trước kia bà có nghe nói qua, thô lỗ lại vô lễ, không tránh khỏi trong lòng dựng nên một hình tượng vừa xấu vừa thô kệch, bây giờ nhìn thấy cả người nàng mặc y phục đỏ, dáng vẻ có lễ nghi như vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng hài lòng.
“Đây là Chức Yểu đi.” Sau khi ngồi xuống, bà cười nhìn lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân đúng là phúc phận, cháu gái đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp nổi bật như thế này.”
Mím một ngụm trà, lão phu nhân cũng cười: “Vương phu nhân khách sáo rồi, nếu nói về nổi bật, tiểu thư Trần gia mới là người mặt nào cũng xuất sắc mới đúng.”
Sau khi khen lẫn nhau vài câu, Vương Thị liền lấy quà gặp mặt ra, tặng cho Lâm Chức Yểu một cây trâm có giá trị không nhỏ, còn của Cố Hoài Du thì là một đôi hoa tai Phỉ Thúy. Đại Chu có truyền thống, lúc gặp nhau, nếu như nhìn trúng, thì tặng một cây trâm, trâm cài lên đầu nữ nhân, nếu như không vừa ý, thì liền tặng thứ khác.
Nếu như thế thì, chuyện này coi như thành công rồi?
Quả nhiên, liền nghe thấy Vương Thị nói: “Ta ấy à, vừa nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Chức Yểu, liền nhớ đến lúc còn trẻ, yêu nhất là cái đẹp, có cái gì tốt đều đeo lên người ngay.” Nói xong liền đứng dậy, mở hộp ra lấy cây trâm ra ngoài, cài lên đầu Lâm Chức Yểu.
“Quả thực là ngọc tốt kết hợp với mỹ nhân, mới có thể nói là càng thêm nổi bật.”
Cả người Lâm Chức Yểu căng cứng, nàng không ngờ là động tác của Vương Thị lại nhanh đến thế, còn chưa nói được mấy câu đã cài trâm lên đầu nàng, nàng còn đang nghĩ, phải gây ra chút chuyện để mối nhân duyên này không thể hoàn thành được.