Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 81: Chương 81




Cố Hoài Du buông rèm xuống, thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Sau khi tỷ tỷ bị phỏng, vẫn luôn buồn bã không vui, cả ngày nhốt mình trong phòng, cũng không chịu mở cửa cho thoáng, trong phòng oi bức cho nên mới mọc nhiều mụn nhọt độc như thế, Tôn thần y tốn biết bao công sức mới cứu được tỷ tỷ, nếu như tỷ ấy biết Công chúa đến thăm, chắc là sẽ rất vui mừng.”

Vệ Thanh Nghiên nghe xong, cả người run rẩy một cái, nhìn xung quanh căn phòng u ám tối tăm này, cảm thấy không khí trong phòng đều tràn ngập hơi độc trên người Lâm Tương. Nếu như nàng ta biết Lâm Tương biến thành dáng vẻ ma quỷ như thế này, bất kể như thế nào nàng ta cũng không đến đâu, vừa nghĩ đến nàng ta đang hít chung một bầu không khí có độc cùng với Lâm Tương, sắc mặt Vệ Thanh Nghiên chợt thay đổi, trong bụng như có thứ gì đang muôn trào ra ngoài.

Quế ma ma phải đứng vững về phía sau một chút, đầu mũi khẽ hít, một mùi hôi thối như có như không bay đến, bà ta chau mày: “Công chúa, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về cung thôi.”

Vệ Thanh Nghiên vội vàng gật gật đầu, không còn tâm tư gì nữa, dẫn theo Quế ma ma và nha hoàn vội vàng hoảng loạn chạy ra ngoài.

Cố Hoài Du cúi cúi người: “Cung tiễn Lục Công chúa.”

Tôn thần y cúi người lùi vào một góc tường, mặt vẫn không có biểu cảm gì mà nhìn bóng mình trên mặt đất, khóe mắt thấy đôi giày thêu của Vệ Thanh Nghiên, góc áo bào của ông bay bay, sau khi ngọn gió khẽ lướt qua thì không để lại chút vết tích nào.

Vệ Thanh Nghiên đang sải bước đi ra ngoài cửa, dưới chân đột nhiên khựng lại, như là bị thứ gì đó vướng chân, cả người không khống chế được mà ngã về phía trước, đồng thời tay chân nhanh lẹ mà bắt lấy Quế ma ma ở bên cạnh.

Quế ma ma tuy là nô tài nhưng quanh năm cũng không làm việc nặng nhọc bao giờ, bị nàng ta kéo mạnh một cái như thế, đương nhiên là đứng không vững, liên tiếp lùi về sau mấy bước, đỡ lấy bàn hương phía sau mới coi như là đứng vững chân lại.

Nhưng mà Vệ Thanh Nghiên lại té ngã sõng soài trên mặt đất trong khi liên tục lùi về sau, mấy nha hoàn đi theo phía sau bị dọa cho hết hồn, tay chân luống cuống vội vàng đỡ người đứng dậy.

Trong lòng Quế ma ma kêu lộp bộp một tiếng, xương cốt già nua khắp người giống như là bị đụng cho rã hết cả ra, bà ta muốn bước lên trước để nhận tội, vừa mới bước một bước, liền cảm thấy dưới chân trơn trượt, sau khi hét lên một tiếng đầy kinh ngạc thì nghiêng người đụng trúng cái giá đỡ bên cạnh.

Trong chớp mắt, một bát máu bẩn cũng thuận thế mà rơi xuống từ trên cao, xối hết lên người Vệ Thanh Nghiên, cái bát đập mạnh một cái lên vai nàng ta rồi sau đó văng ra cái thảm trên mặt đất bên cạnh, xoay vòng kêu lộp bộp.

Cả người Vệ Thanh Nghiên đều ngây ra, màu máu đỏ sậm trong đáy chén rơi lên tấm thảm, thứ dính nhớp nháp trên đầu chảy dọc xuống dưới theo làn da, mang theo sự lành lạnh, mùi hôi thối gay mũi.

Nàng ta run tay quẹt một cái, đầu ngón tay nhất thời bị nhuộm đỏ: “Đây là cái gì...?” Vệ Thanh Nghiên sắp bật khóc rồi, trong lòng nàng ta không thể chấp nhận, nhưng mà vẫn ôm một tia hi vọng le lói.

Không biết Tôn thần y lấy một cái khăn từ đâu ra mà bước lại gần: “Khởi bẩm Công chúa, đây là chén máu mà thảo dân lấy từ trên người Quận chúa ra để nghiên cứu về mấy mụn nhọt độc.”

Vệ Thanh Nghiên nôn ọe một tiếng, giơ ống tay áo lên không ngừng mà lau, nhưng bởi vì đây là mùa hè, quần áo trên người mỏng manh, nên chưa kịp lau khô máu thì đã bị nhòe hết mặt, liên tục nôn mửa mấy cái rồi nàng ta liền ngất đi, trong phòng rối thành một nùi.

Quế ma ma vội vàng đỡ người đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Vệ Thanh Nghiên đã ngất đi mà run rẩy cả người, không kịp nghĩ ngợi gì liền giận dữ mà nhìn Cố Hoài Du: “Chuyện hôm nay lão nô nhất định sẽ bẩm báo lại cho Đức Phi nương nương, Công chúa có lòng tốt đến thăm Quận chúa, nhưng mà lại bị Tam tiểu thư...”

Còn chưa nói xong đã bị Cố Hoài Du ngắt lời: “Không phải là do Quế ma ma đụng trúng cái giá mới đổ hết máu dơ lên người Công chúa hay sao? Nha hoàn trong cả phòng đều tận mắt nhìn thấy mà.”

Đuôi mắt xếch lên của Quế ma ma hơi rũ xuống, “Tam tiểu thư, đắc tội rồi! Những lời này sau này người tự mà nói với Đức Phi nương nương đi.”

Cố Hoài Du cười lạnh một tiếng: “Sao, Quế ma ma phạm lỗi sợ bị phạt nên muốn đi trước một bước đổ tội lên đầu người khác sao?”

“Đúng là nhanh mồm nhanh miệng.” Thịt trên mặt Quế ma ma giật giật, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cũng không biết là bị dọa bay là tức nữa.

Lục Công chúa là đầu quả tim của Đức Phi nương nương, bất kể hôm nay là vì lí do gì, nói tóm lại là do Quế ma ma bảo vệ chủ không tốt, chuyện trách phạt này là khó có thể tránh khổi, nếu như không kéo theo mấy kẻ chịu tột chung, sau khi Vệ Thanh Nghiên tỉnh lại, bà ta có khi mạng cũng mất luôn ấy chứ.

“Tam tiểu thư có ý muốn dọa Công chúa, cố ý đẩy ngã nô tỳ, đổ đồ dơ lên người Công chúa, ngay trước mắt mọi người như thế này mà người còn dám ngụy biện.” Quế ma ma ổn định lại tâm trạng, nghiêm trọng nói, ánh mắt quét qua nha hoàn trong phòng.

Từ khi Công chúa ra đời Quế ma ma liền bắt đầu theo hầu, địa vị đương nhiên là cao hơn rất nhiều so với những tiểu nha hoàn mang đến ngày hôm nay, bà ta nói như vậy là cũng đang nhắc nhở mọi người, đến trước mặt Đức Phi thì nên nói như thế nào.

Các tiểu nha hoàn đồng loạt cúi thấp đầu xuống, ôm chặt lấy Vệ Thanh Nghiên mặt đầy máu, Lục Chi muốn mở miệng nói gì đó nhưng sau khi bị Cố Hoài Du kéo một cái bèn im lặng mà lui sang một bên, giận dữ nhìn Quế ma ma.

“Cái miệng này của Quế ma ma đúng là danh bất hư truyền.” Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói lãnh đạm của lão phu nhân.

Cả người Quế ma ma ngây ra, lão phu nhân đã được Bạch ma ma dìu vào trong phòng.

Lúc bà đi liền không yên tâm nên cố ý sai người mang tin cho Ỷ Thúy, nếu như trong Phù Hương Viện xảy ra chuyện gì thì lập tức bẩm báo lại với bà, cho nên, sau khi Quế ma ma vừa hét lên thì Ỷ Thúy liền lặng lẽ chạy từ Phù Hương Viện đến Thọ An Viện để mời người rồi.

Trước mặt một đám cung nữ trong cung Quế ma ma dám vênh mặt, vì giữ mạng sống nên cũng dám cắn bừa lên người Cố Hoài Du.

Nhưng nói cho cùng thì bà ta cũng chỉ là một nô tài, đối với vị Vinh Xương Vương phi tiền nhiệm đã từng nắm quyền này thì Quế ma ma cũng không dám hạnh họe, bà ta cúi cúi người với lão phu nhân.

“Lão nô tham kiến lão phu nhân, nếu như lão phu nhân đến rồi thì nô tài cũng không dám giấu diếm gì. Hôm nay Công chúa tốt bụng đến thăm Quận chúa, nhưng lại bị Tam tiểu thư đồ đồ dơ đầy người, bây giờ thậm chí còn nhất đi rồi, Lão phu nhân người nói xem, chuyện này phải nói với nương nương như thế nào?”

Ngu lão phu nhân để Bạch ma ma dìu bà ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ, kinh ngạc nói: “Ồ, có chuyện này sao?”

Quế ma ma lập tức đứng sang bên cạnh, để lộ ra thân người của Vệ Thanh Nghiên, đau lòng xót ruột mà nói: “Lục Công chúa lá ngọc cành vàng, đến Vinh Xương Vương phủ lại bị đối xử như thế này, lão nô thực sự là đau lòng cho Công chúa, Công chúa...”

Lão phu nhân xoay xoay hạt Phật trong tay, cười lạnh nói: “Quế ma ma đau lòng đến mức quên mời Thái y đến xem bệnh cho Công chúa, cũng quên thu dọn sạch sẽ cho Công chúa trước tiên, e là gấp gáp sợ không kịp gán tội lên đầu cháu gái ta, đúng là một nô tài tốt, trung thành hết mực.”

Sắc mặt Quế ma ma thay đổi, vẫn cậy mạnh mà nói: “Bất kể lão phu nhân nói như thế nào, chuyện này không thể nào không liên quan đến Tam tiểu thư. Lão nô tin tưởng, Đức Phi sẽ tự có định đoạt.” Không phải là bà ta không muốn thu dọn sạch sẽ cho Vệ Thanh Nghiên, mà là đã bỏ lỡ thời cơ để làm thế, chính bà ta chỉ có thể nhận phạt, nên hôm nay bất kể thế nào cũng nhất định phải kéo theo Cố Hoài Du trước, có nàng thu hút sự thù hận của Lục Công chúa, bản thân bà ta cũng có thể giữ mạng.

Mở miệng Đức Phi, ngậm miệng cũng Đức Phi, lão phu nhân ghét nhất là những người cáo mượn oai hùm cậy quyền thế như bà ta, bà quay sang nhìn Cố Hoài Du: “Hoài Du, con nói xem?”

Cố Hoài Du bước hai bước về phía lão phu nhân: “Cháu gái cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Công chúa sau khi thăm tỷ tỷ xong liền dẫn Quế ma ma và nha hoàn bước ra ngoài, cũng không biết là như thế nào mà đụng trúng Quế ma ma, có lẽ là Quế ma ma tuổi tác đã cao, trong cơn hoảng hốt đánh đổ chén máu độc mà Tôn thần y chiết ra, cháu gái còn chưa kịp phản ứng lại thì Quế ma ma đã bắt đầu trách tội con rồi.”

“Nói bậy nói bạ!” Mí mắt Quế ma ma giật giật hai cái, nghiêm giọng nói.

Mắt phượng của lão phu nhân quét qua: “Đức Phi nương nương xem trọng nhất chính là người biết quy củ, một nô tài mà cũng không hét lớn hét nhỏ như thế này, ta thật muốn đi hỏi Đức Phi nương nương xem, là ai cho ngươi cái lá gan như thế!”

Trong lòng Quế ma ma run lên, liền nghe thấy Cố Hoài Du không nhanh không chậm mà nói: “ Ta có nói bậy hay không, trong lòng Quế ma ma biết rõ, hơn nữa mỗi một người trong phòng này đều có thể làm chứng, chuyện chính mắt nhìn thấy cũng không thể nói trắng thành đen được.”

Quế ma ma nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lướt qua nha hoàn bên cạnh Vệ Thanh Nghiên: “Ngươi nói xem! Tam tiểu thư có phải là đang nói bậy hay không?”

Tiểu nha hoàn cúi đầu mím môi, không dám tùy tiện trả lời.

Lúc này Tôn thần y bước lên trước: “Lão phu tuy chỉ là một đại phu chân đất, thân phận thấp kém, nhưng mà cũng có những lời không thể không nói, những lời mà Tam tiểu thư nói không sai chút nào...”

Quế ma ma giận mắng: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Ngươi là cái thá gì...”

Vừa nói được một nửa, Lâm Tu Duệ đã nghe tin mà chạy đến, hắn đã đóng cửa không ai nhiều ngày, lúc bước vào phòng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong phòng, hắn có chút ngơ ngác.

“Quế ma ma.” Hắn thấp giọng nói: “Đây là Vinh Xương Vương phủ, không tới lượt một nô tài như ngươi diễu võ giương oai.”

Người đến càng ngày càng nhiều, đây là chuyện mà Quế ma ma không hề ngờ tới, đối phó với một mình lão phu nhân đã đủ khiến cho bà ta run sợ trong lòng, huống chi, Thế tử này còn là người được trọng dụng của Nhị Hoàng tử nữa chứ.

“Ỷ Thúy, sắp xếp một căn phòng, tẩy rửa cho Công chúa trước, Trương Hằng, cầm lấy lệnh bài của ta đi mời Ngự y đến đây.” Liên tục ra lệnh, cuối cùng Lâm Tu Duệ mới nhìn Quế ma ma nói: “Triệu Nghị, bắt lấy tên nô tài này, giao cho Nhị Hoàng tử giải quyết.”

Hắn mới vừa nhận được mệnh lệnh, Tống Thời Cẩn thực sự thích Cố Hoài Du, trong khoảng thời gian này không thể đắc tội nàng được, hơn nữa, một nô tài không có địa vị gì như Quế ma ma mà lại chạy đến Vương phủ làm mưa làm gió, thật sự là coi người trong Vinh Xương Vương phủ dễ ăn hiếp lắm hay sao?

Quế ma ma trong lúc giãy giụa thì bị chặn miệng lại rồi lôi xuống, động tác của Ỷ Thúy rất là nhanh nhẹn, không đến một lúc là đã thu dọn phòng sạch sẽ rồi, các nha hoàn vội vàng đỡ Vệ Thanh Nghiên qua đó.

Cố Hoài Du ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Duệ một cái, thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây mà, hắn thế mà lại không nhân cơ hội này xử tội nàng, ngược lại còn đứng về phía nàng, có lẽ khoảng thời gian này hắn đóng cửa suy nghĩ, quả thực là đã học được không ít mà.

Bất kể nói thế nào thì Vệ Thanh Nghiên cũng xảy ra chuyện trong Vinh Xương Vương phủ, sau khi mời Thái y đến, lão phu nhân liền qua đó xem trước, Lâm Tu Duệ cũng chuẩn bị bẩm báo lại chuyện này với Nhị Hoàng tử, sau khi nhìn Cố Hoài Du một cái thật sâu thì liền quay người bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Tôn thần y và Cố Hoài Du, lúc này Tôn thần y mới bước lên trước, vuốt phẳng tấm thảm bị cố ý làm nhăn khi nãy.

Ánh mắt Cố Hoài Du lóe lên: “Tôn thần y...”

Tôn thần y ngắt lời, cũng không ngẩng đầu lên: “Gọi sư phụ.” Nếu như Tống Thời Cẩn đã đưa thứ đó cho Cố Hoài Du, vậy thì là đã nhận định chắc chắn rồi, gọi trước một tiếng sư phụ cũng không sai.

Cố Hoài Du có chút líu lưỡi, không biết sao đột nhiên lại bị bắt đổi xưng hô.

Nhưng Tôn thần y lại cười nói: “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đã thân thiết với nhau như thế này rồi, con còn cứ gọi Tôn thần y Tôn thần y nghe xa cách quá, ta không thích.”

Nghe ông nói như thé, Cố Hoài Du cũng không đắn đo nữa, sau đó mở miệng gọi: “Sư phụ, cái chén đó là người cố ý chuẩn bị đúng không?” Cố Hoài Du nhạy cảm nhất với mùi máu tanh, chỉ cần ngửi một cái liền biết, cái chén đó không phải là máu tanh.

Tôn thần y bày ra bộ mặt con đang nói gì vậy, ta có biết gì đâu mà nhìn Cố Hoài Du.

“Mấy ngày trước, con thấy người vác một sọt cây Kê Huyết Đằng về.” Cố Hoài Du cười nói: “Hai ngày nay, trong thuốc của Lâm Tương, thường hay dùng vị thuốc này.”

Tôn thần y nhìn ra ngoài cửa, “suỵt” một tiếng, nén thấp giọng nói: “Ta chính là cố ý làm nàng ta cảm thấy ghê tởm! Nhìn cái bộ dáng của nàng ta là thấy phiền rồi!”

Cố Hoài Du nhìn Tôn thần y giống như là đang suy nghĩ điều gì, cũng không vạch trần ông, có lẽ không chỉ là dọa đơn giản như thế thôi.

Tôn thần y cúi đầu nhìn kim châm trong tay mình, trước kia là ông nhát gan yếu đuối, bây giờ, cũng đến lúc thu một ít món hời từ những người kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.