Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 18: Chương 18




Chu Nhất Dương trở lại trường để đi học, đã là giữa tháng 2, sau kì nghỉ Tết nguyên đán 1 tuần. Phó Dật Thần thì chỉ ăn Tết ở nhà chính Phó gia 5 ngày rồi trở lại guồng quay công việc.

Chu Nhất Dương về Chu gia hơi lâu, Phó Dật Thần dù nhớ lắm nhưng cũng không biết làm sao, chỉ đành mỗi ngày gọi video call, sau đó ăn ở ngủ nghỉ trong văn phòng luôn.

Sau kì nghỉ tết, khoa kiến trúc của Chu Nhất Dương đầu tháng 3 tới tổ chức đi du xuân, dã ngoại 3 ngày 2 đêm, cắm trại ngoài trời, với chủ đề: Hòa mình với thiên nhiên.

Chu Nhất Dương không hiểu sao lớp trưởng lại lấy cái tên “hòa mình với thiên nhiên”, tuy tháng 3 là mùa xuân rồi, nhưng mà vẫn còn khá lạnh, cây vẫn còn đang nhú chồi non, lấy đâu ra thiên với chả nhiên để hòa mình.

Nhưng cậu lại bị vả mặt, địa điểm mà lớp cậu chọn là một ngôi làng nhỏ, có hai ngọn núi tên là “Hoàng hôn” và “Bình minh”, cây cỏ tốt tươi, sau hai ngọn núi còn có một cánh rừng, cạnh núi còn có một con suối.

Cả lớp sẽ trực tiếp hái rau và bắt cá ở đó, sau đó trả tiền cho người dân là được.

Chu Nhất Dương nghĩ, cứ như là đi quay show thực tế ấy, mà cái ý tưởng lên núi này bắt nguồn từ thầy chủ nhiệm khoa, một người đam mê sự nổi tiếng.

“Khi bạn muốn làm người nổi tiếng nhưng bố mẹ bắt làm thầy giáo“. Câu này thật sự rất hợp với thầy.

Chu Nhất Dương học khoa kiến trúc, nhưng mỗi khi trường có hoạt động nghệ thuật gì, kiểu gì thầy cũng sẽ tham gia, và huy động cả lớp tham gia cùng. Sau đó thầy sẽ thuê cả người quay phim, chụp ảnh đến, chỉ quay mình tiết mục của khoa kiến trúc.

Thỉnh thoảng mà có giải, cũng có hẳn một video hoành tráng thầy phát biểu như mấy diễn viên phát biểu khi thắng giải ảnh đế, ảnh hậu.

Trường cậu còn có một diễn đàn tên là “Nếu bạn muốn nổi tiếng, hãy đến với chúng tôi.”

Sau đó chỉ với 1 cú click chuột, bạn sẽ đến với kho ảnh của thầy chủ nhiệm khoa kiến trúc, khóa của Chu Nhất Dương. Bạt ngàn ảnh, tấm nào cũng chỉ có mình thầy, nghe đâu thầy còn dự định in album ảnh để bán.

Tuy vậy, nhưng thầy cũng là một người rất tốt và có trách nhiệm.

Chuyến đi lần này thầy cũng đi cùng. Hơn 40 nhưng còn rất trẻ, định kêu cả lớp đi in áo khoác thêm dòng chữ “hòa mình với thiên nhiên” màu xanh lá cây nhưng ngoài lớp trưởng, thì ai cũng phản đối ý tưởng đó nên thầy mới thôi.

Trước ngày đi, Chu Nhất Dương có nói với Phó Dật Thần. Sau đó thì, kết quả là, được Phó Dật Thần nhắc nhở như một bà mẹ vậy. Còn bắt cậu xách cái vali đi đựng quần áo ấm, bình giữ nhiệt. Nếu cậu không mang thì anh sẽ sai người chở đồ đến.

Nhưng may là sau hơn 1 giờ đồng hồ thuyết phục, Phó Dật Thần mới “miễn cưỡng” để Chu Nhất Dương mang một cái balo, và một chiếc túi đeo chéo.

“Anh là mẹ tôi đấy à? Sao quản lắm thế?”

Chu Nhất Dương làm điệu bộ tức giận, Phó Dật Thần hoảng quá mới giải thích.

“Không phải, tôi là lo cho cậu.”

Khó lắm hai người mới tiến đến giai đoạn giữa của tình bạn, cậu mà giận dỗi là thôi luôn.

Buổi sáng ngày xuất phát, 5h sáng Chu Nhất Dương định bắt xe bus đi ra trường, để lên xe với lớp luôn nhưng Phó Dật Thần lại còn nhanh chân hơn cậu, muốn chở cậu đi.

Lúc đến trường, còn gần một nửa số người nữa chưa đến, nhưng đã thấy thầy giáo đứng đó.

“Ái chà, hôm nay đi hẳn Bentley.”

“Không phải của em, là bạn em chở đến.”

Thầy nghe Chu Nhất Dương nói xong mới cảm thán.

“Bạn gì mà 5h sáng giữa tiết trời thế này chở đi. Chắc lại ấy ấy chứ gì.”

“Ấy ấy? Là sao hả thầy?” - Chu Nhất Dương thắc mắc.

“Là bạn trai ấy.”

Thực ra thầy là chú của Tô Tiểu Bắc, nên cũng khá thân thiết với Chu Nhất Dương, lại từng học qua tâm lí học, trông vậy nhưng mắt nhìn người rất tinh, ông đã sớm biết tính hướng của Chu Nhất Dương, cũng rất thoải mái với vấn đề này.

Xã hội bây giờ cởi mở mà.( bối cảnh trong truyện là thế giới cho phép kết hôn đồng giới nhé, chú ý: là bối cảnh truyện).

Chu Nhất Dương đột nhiên lúng túng, hai tay và đầu kịch liệt phủ nhận.

“Không, không phải, anh ấy là trai thẳng mà.”

Thầy bĩu môi.

“Trai thẳng à? Đưa tôi xem ảnh để tôi xem cái nào.”

Chu Nhất Dương tìm trong điện thoại, có vài tấm hình của Phó Dật Thần, cậu bèn chọn một tấm cậu thấy đẹp nhất cho thầy xem.

Thầy xem ảnh, gật gù khen đẹp trai.

“Ừm, anh này được đấy. Giống trai thẳng.”

Này này thầy ơi, thế vừa rồi ai chê người ta không thẳng thế???

Mãi đến 5h20, mới đủ người đến, xe mới lăn bánh.

Trên xe, bác tài bật bài “dưới áng mây bay” ( bài hát này search trên youtube có nhé, hay lắm).

Là bài hát mà Chu Nhất Dương rất thích, nhẹ nhàng, da diết. Vừa nghe cậu vừa khe khẽ hát theo, sau đó thì ngủ mất.

Bên ngoài, những tòa nhà cao tầng của thành phố dần trôi đi mất, thay thế vào đó là những đồi hoa dại phủ kín cả một góc trời, hoa dại kiên cường mọc lên trong thời tiết giá lạnh. Những cành cây khô đang nhú những chồi non xanh mơn mởn. Những ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng hiện ra.

Mùa xuân, là mùa của sự hồi sinh.

Xe đi 2 tiếng mới đến nơi, xuống xe, ai nấy đều vươn vai, hít thở không khí trong lành nơi đây.

Áng mây trên cao trôi lững lờ, tiếng chim hót đâu đây, và hai ngọn núi hiện ra trước mắt, ẩn hiện trong sương mù mùa xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.