Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 20: Chương 20




Bắt cá xong thì cũng đã khá muộn, mọi người lên bờ, tháo găng tay và ủng ra phơi khô, rồi đem thành phẩm về.

Cậu thiếu niên nhỏ lấy lại mấy cái xô, rồi thu phí, tung tăng về nhà.

Buổi tối mọi người cùng nhau đốt lửa trại, nướng cá lên ăn rất ngon.

Chu Nhất Dương ngồi cạnh thầy giáo, nhìn thấy đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc của thầy.

Sau đó một lúc, thầy đứng dậy vào lều lấy đồ, lúc đứng lên, vô tình làm rơi ví ở túi quần sau. Chu Nhất Dương nhặt lên, định gọi thầy lại thì cậu chợt ngừng.

Chiếc ví vốn đang gập, lúc rơi thì bị mở ra, Chu Nhất Dương nhìn thấy ảnh của một người đàn ông khá quen mắt được cài ở bên ngoài ví.

Cậu lục lại trong trí nhớ của mình mới phát hiện, người đàn ông trên chiếc ví của thầy, không phải là Mạc ảnh đế, Mạc Tư Nhuệ, cậu ruột của Thẩm Triết ư?

Gia đình Thẩm Triết đúng là có truyền thống “nhà tôi 3 đời làm ảnh đế“. Vị Mạc Tư Nhuệ này được giải ảnh đế 2 lần vào năm 27 tuổi và năm 30 tuổi, độ nổi tiếng không chỉ phủ khắp cả nước, mà còn cả quốc tế, từng sang nước ngoài đóng phim. Năm nay đã 36 tuổi, nhưng vẫn rất được săn đón.

Tại sao ảnh của người này lại ở trong ví của thầy??

Chu Nhất Dương từng thắc mắc tại sao thầy vẫn chưa kết hôn, tuy năm nay thầy 41 tuổi rồi nhưng vẫn rất trẻ, bao nhiêu người theo đuổi, còn chăm chỉ tập thể hình, dáng rất chuẩn, chỉ có cái là nhiều khi suy nghĩ có hơi kì quặc thì Tô Tiểu Bắc bảo “thầy đang đợi một người“.

Chu Nhất Dương còn đang nghĩ ngợi thì thầy quay lại, cậu vội trả ví cho thầy, nhưng để ví gập lại.

“Thầy làm rơi ví này thầy.”

“À, cảm ơn.” - Thầy cười rồi nhận lại ví.

Thầy không hỏi gì trong suốt buổi lửa trại, mà mãi đến khi kết thúc, mọi người chuẩn bị đi ngủ thì thầy mới gọi Chu Nhất Dương lại.

“Cậu nhìn thấy rồi đúng không?”

“Dạ?”

“Tấm ảnh trong ví ấy.”

Chu Nhất Dương định giả ngu nhưng nhìn mặt thầy, cậu lại thừa nhận.

“Vâng ạ, là ảnh đế Mạc Tư Nhuệ đúng không ạ?”

“Chà, cậu còn biết người này?”

Thầy hỏi sau đó cũng tự trả lời, “cũng phải, nổi tiếng thế cơ mà.”

Chu Nhất Dương nói.

“Em có gặp chú ấy vài lần rồi, là cậu của bạn em.”

Thầy khá bất ngờ khi nghe Chu Nhất Dương nói.

“Tên nhóc này, lớn rồi, không còn tò mò hỏi chuyện nữa.”

Rồi thầy thở dài một hơi, mới nói tiếp.

“Tôi tin cậu.”

Thầy vỗ vai Chu Nhất Dương một cái rồi đi vào lều.

Chu Nhất Dương hiểu lời thầy nói có nghĩa là gì. Cậu đứng bên ngoài một lát rồi mới chui vào lều của mình.

Sáng hôm sau, Chu Nhất Dương và thầy vẫn nói chuyện như chưa có gì xảy ra, thầy vẫn hài hước như mọi ngày.

Bữa sáng kết thúc, Chu Nhất Dương ra suối chơi thì gặp lại nhóc hôm qua.

“Chà, hôm nay nhóc lại cho thuê xô hả?”

Cậu thiếu niên nghe Chu Nhất Dương nói vậy, liền bĩu môi.

“Sao anh nói có vẻ như coi thường em quá vậy?”

“Tôi nào dám.”

“Mà này, hôm qua em quên chưa hỏi tên anh. Anh tên là gì vậy?”

“Không nói.”

“Tại sao?”

“Chỉ cần nhóc là người của thành phố B, nếu anh nói ra tên của anh, sợ rằng nhóc sẽ sốc cho mà xem.”

“Anh thuộc băng Iris hả? Em nghe nói trong thành phố B có vài người thuộc băng nhóm này, trong đó có một người có vị trí rất quyền lực trong băng nhóm.”

Chu Nhất Dương nghe cậu chàng này nói, khá bất ngờ.

“Nhóc cũng biết Iris hả?”

“Có gì mà em không biết, băng nhóm này nổi tiếng mà. Còn rất ngầu nữa.”

“Là băng nhóm xã hội đen mà, có gì mà ngầu?”

“Bọn họ có phải chỉ làm điều xấu đâu, họ làm nhiều điều tốt mà.”

“Thôi dừng ngay việc nói về băng nhóm này lại, anh mày là thanh niên 3 tốt, ngoan ngoãn, giỏi giang, tử tế. Không thuộc băng nào hết. Mà nói chung, bao giờ gặp lại nhau ở thành phố B thì anh nói cho nhóc, ở đây không tiện.”

Cậu nhóc nhìn Chu Nhất Dương, rồi nói.

“Em tên là Cao Vân Thiên. Lên thành phố mà có gặp lại thì đừng gọi em là nhóc nữa nhé, anh tóc nâu nói đạo lí.”

“Cái thằng ranh con này.” - Chu Nhất Dương trừng mắt với cậu nhóc. Cậu nhóc lường trước tai họa, chạy biến.

“Này, nhớ vẽ bức tranh nhé!” - Chu Nhất Dương cũng không đuổi theo, cậu đứng đó hét với thằng nhóc.

Cao Vân Thiên đang chạy thì quay đầu lại, gật gật đầu, rồi lại chạy tiếp.

Buổi chiều là hoạt động đi tìm thức ăn. Mọi người đổi vị trí cho nhau, những ai hôm qua bắt cá thì hôm nay lên núi, những ai hôm qua lên núi thì hôm nay xuống suối.

Vì hôm qua đã hái rau rồi nên hôm nay đổi món, ăn nấm.

Chu Nhất Dương nghe nói nấm mọc ở chân núi, cậu và Hứa Gia Minh đến đó. Nấm có thì có, nhưng toàn nấm độc, cậu bèn đi vào trong khu rừng sau núi.

Chu Nhất Dương nói Hứa Gia Minh ở ngoài hái rau cũng được, nếu nấm không đủ thì vẫn phải cần rau, còn cậu một mình vào rừng.

Ở đầu khu rừng, nấm là do người trong làng trồng, nhưng chỉ có một ít. Vì muốn lấy thêm nên Chu Nhất Dương đi sâu vào trong, nấm dại không phải loại nào cũng độc như bên ngoài chân núi.

Càng sâu vào trong, càng nhiều cây cối rậm rạp. Chẳng biết đi bao lâu, Chu Nhất Dương mới nhìn thấy nấm có thể ăn được.

Nhưng lúc cúi xuống hái, túi đeo chéo của cậu bị cành cây quệt vào, có cái gì đó rất nhỏ bắn ra, nhưng cậu không để ý.

Chỗ nấm mọc ở đây khá nhiều, cũng có nhiều cây ăn được. Hái đến một lượng vừa đủ, thì Chu Nhất Dương quay về. Mà cậu mở điện thoại lên, thì cũng đã muộn, ở đây lại không có sóng nên không liên lạc được, không biết còn ai đợi cậu hay đã về trước, cậu càng nhanh chân chạy khỏi rừng. Nhưng trên đường về, lúc chạy qua một cái cây có gai, cậu bị vấp ngã, một cành cây quệt vào mu bàn tay phải của cậu.

Chu Nhất Dương không để ý đến vết thương, cậu đứng dậy đi tiếp.

Ra đến chân núi thì thấy Hứa Gia Minh vẫn đang đợi cậu. Cậu vừa gọi Hứa Gia Minh thì nghe thấy tiếng ù ù rất to trên trời, là một chiếc trực thăng.

Hình như còn là trực thăng tư nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.