Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 32: Chương 32




Chu Nhất Dương và Tô Tiểu Bắc dẫn theo vài người nữa có mặt ở Lương gia lúc 8h sáng.

Đến nơi, không cần Lương Mạnh mời vào, Chu Nhất Dương ngồi ngay vị trí giữa sofa, chuẩn bị đàm phán.

“Sao, hôm nay chắc là đã có câu trả lời rồi chứ?” - Lương Mạnh cười mỉa.

Chu Nhất Dương không trả lời, cậu ném chiếc USB lên bàn, rồi sai người cắm vào laptop, mở lên cho tất cả cùng xem.

Ngoài Lương Mạnh, còn có mấy người lạ mặt nữa. Chu Nhất Dương đoán có thể là người của Hắc Mã.

Đoạn camera trong đêm xảy ra vụ án được chiếu lại, mặt Lương Mạnh cũng dần trắng bệch.

“Chúng tôi đã sẵn sàng rồi. Anh có thể kiện, cho dù cảnh sát là người của anh đi chăng nữa, thì cũng không thể nào chối bỏ được sự thật trong camera rằng bố anh vốn không phải bị giết mà chết, ông ấy là ống thuốc ngủ liều lượng lớn.”

Thấy đám người đứng bên cạnh Lương Mạnh có ý định xông ra cướp USB, Chu Nhất Dương đã nhanh chân hơn hắn một bước. Cậu thân thủ nhanh nhẹn nhấc chiếc laptop lên rồi đang ngồi liền đứng bật dậy đạp tên kia một phát.

Một tên bị đạp, những tên khác biết điều hơn lùi ra sau.

“Ai là người đứng sau sai khiến anh?”

Cả đám im lặng.

“Nếu không nói, tôi sẽ cho người xử hết tất cả người ở đây. Đến khi nào.....chịu nói mới thôi. Chắc anh từng nghe nói đến thứ gọi là kim châm của hồ ly chứ?“.

Phải biết rằng, những cao thủ của Iris nổi tiếng là tàn độc. Vị nữ trùm duy nhất năm đó giết người bằng kim châm, nhưng kim châm này không khiến người ta chết ngay, mà từ từ, từ từ, độc ngấm dần vào xương tủy, sống không bằng chết. Người nào dính phải kim châm, còn phải chịu đựng đau đớn trong vòng một tuần lễ. Đã có những kẻ thù trước đây của Iris, vì quá đau đớn, không chịu nổi mà chưa đến một tuần đã chọn tự sát.

Chu Nhất Dương thu lại laptop, cất vào trong túi, nhàn nhã nói.

“Tôi cho các người thời gian 1 phút để suy nghĩ.”

Sau đó ra hiệu cho Tô Tiểu Bắc bên cạnh lấy ra vài chiếc kim châm được đựng trong hộp kim loại kín.

“Đây là thứ mà Iris không thiếu.”

Thực ra đám người đi cùng Lương Mạnh đã sợ xanh mặt, nhưng vẫn không mở miệng, vì chúng cho rằng, chắc sẽ không tùy tiện giết người như vậy đâu.

1 phút trôi qua, không ai lên tiếng.

Chu Nhất Dương thở dài một tiếng, rồi lấy khăn bịt mắt màu đen, dài, mỏng trong túi áo ra.

“Các người không nói, vậy cầu nguyện đi nhé! Để xem ai là người may mắn đây!”

Chu Nhất Dương lấy khăn che mắt mình lại, đeo găng tay, lấy trong hộp ra một chiếc kim châm.

“Các người cứ việc chạy, còn tôi cứ việc ném cái này nhé!”

Cả đám người tá hỏa, muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài cũng có người của Iris chặn lại, chỉ đành trốn loanh quanh trong phòng khách.

Chu Nhất Dương mỉm cười, phi kim châm.

Lương Mạnh thấy kim châm đang lao về phía mình, hắn quỳ xuống khóc lóc.

“Tôi sẽ nói, tôi sẽ nói mà.”

Kim châm liền đột ngột đổi hướng, cắm vào bức tường bên cạnh.

Cứ như là phép thuật vậy.

Lương Mạnh vừa khóc vừa nói.

“Là Hắc Mã, người của Hắc Mã.”

Chưa cần Chu Nhất Dương ra hiệu, người của Iris đang canh gác bên ngoài đã lao vào phòng khống chế những người đứng bên cạnh Lương Mạnh.

Chu Nhất Dương hất hàm, ý bảo Lương Mạnh nói tiếp.

“Có một lần, tôi vào sòng bạc, nhưng bị thua lỗ nhiều quá, bực tức, có gây sự ở đó. Rồi thì tôi được một người họ Nhậm giải vây. Anh ta bảo tôi gọi anh ta là anh Nhậm. Anh ta chỉ cho tôi cách chơi gian lận để kiếm tiền.”

“Anh không biết họ tên đầy đủ của anh ta ư?”

Lương Mạnh lắc đầu.

Chu Nhất Dương trầm ngâm một lát rồi nói.

“Nếu là Hắc Mã, họ Nhậm thì có một người. Đó là Nhậm Trường, bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong giới tâm lý học. Nhưng cũng được mệnh danh là cáo già thành tinh vì cực kì lắm mưu kế. Anh ta có phải là một người tầm 35 tuổi, cao gầy và đeo kính gọng vàng không?”

“Đúng, đúng là anh ta.” - Lương Mạnh gật đầu lia lịa rồi nói tiếp.

“Tôi không biết anh ta là bác sĩ tâm lý, chỉ nghe bên ngoài nói là người của Hắc Mã, rất lợi hại. Ban đầu anh ta giúp tôi thắng bài, tôi chỉ cảm thấy rất kính phục, rồi cũng có tâm sự chuyện gia đình. Rằng tôi biết bố tôi có ý định tự tử, và anh ta nói rằng, nếu bố tôi đã có ý định như thế, thậm chí còn viết rõ là ngày bao nhiêu, thì khả năng cao ông ấy sẽ chết vào đúng ngày hôm đó. Tên họ Nhậm đó nói, dù sao bố tôi đã bị suy kiệt về tinh thần, không muốn sống nữa, dù thế nào cũng không cứu vớt được, vậy có thể nhờ cái chết của bố tôi để giúp anh ta không. Ban đầu tôi không đồng ý với cách làm đó, nhưng rồi mấy ngày sau thua bài liên tục, tôi biết mình đã rơi vào bẫy, nên đành nghe theo sự sắp xếp của anh ta.”

Tô Tiểu Bắc thở dài ngao ngán.

“Để tôi phân tích cho anh nghe, ngay từ đầu Nhậm Trường tiếp cận anh, thực ra cũng chỉ muốn biến anh thành con chó trung thành, ngoan ngoãn làm việc cho hắn ta thôi. Mục tiêu ban đầu của hắn vốn là tìm kiếm những người như anh, con nhà giàu nhưng ăn chơi sa đọa. Liên tục thua bạc, lỗ vốn, sau đó hắn sẽ xuất hiện như một vị thần đến để “cứu vớt” cuộc đời của anh. Sau đó khiến anh tôn sùng hắn, nghe lời hắn. Nhưng mà anh, quá tin tưởng hắn, đã kể chuyện trong nhà mình, nên Nhậm Trường đã nảy ra ý định lợi dụng cái chết của bố anh nhằm hại chúng tôi.”

Lương Mạnh đang quỳ dưới đất thì sụp luôn cả người xuống, trong mắt đầy hận thù.

“Khi sự việc diễn ra đúng theo kế hoạch thì sao nữa?”

“Hai ngày trước, chính tên khốn đó đã gọi cho tôi để bảo tôi thương lượng với các người. Đánh quyền anh ở chợ đen cũng là hắn nói, cảnh sát cũng là hắn bảo. Xong việc, tôi không được phần di chúc nào của bố tôi, nhưng nếu trong trường hợp các người chọn đi đấu quyền anh, tôi sẽ được tiền dù các người thua hay thắng. Và kể cả có kiện cáo đi chăng nữa, bên Hắc Mã sẽ trả tiền, tôi cũng sẽ được một khoản.”

“Nhậm Trường này đúng là danh xứng với thực, thử nghĩ xem nếu như Iris của chúng ta chấp nhận đi đánh quyền anh, có phải dù thua hay thắng, hắn cũng sẽ sai người viết bài đăng lên mạng về trận đánh đó không, và chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, mức độ tai tiếng không thua gì nếu như đi kiện.” - Chu Nhất Dương đưa ra kết luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.