Trịnh Diệp và Thẩm Dinh bàn bạc để Trịnh đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện cảnh sát, còn Thẩm Dinh sẽ trở về sở... Nhưng cô còn chưa kịp lên xe cấp cứu thì Thẩm Dinh bỗng trở lại gọi cô, trên tay anh là còn đang cầm điện thoại, còn vẻ mặt thì cực kỳ nghiêm trọng:
- Trịnh Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi!
...
Một buổi sáng vốn yên bình, tươi đẹp chẳng mấy chốc hoàn toàn bị thay đổi. Tiếng xe cảnh sát, rồi tiếng cập cứu đồng loạt vang lên càng khiến người nghe cảm thấy bất an.
Công viên nhiệt đới AT cũng bị cảnh sát phong tỏ để đề phòng việc bất chất khác xảy ra. Không ít phóng viên đã rất nhanh có mặt tại hiện trường, Trịnh Diệp và Thẩm Dinh vừa xuống xe đã bị máy quay hướng vào ngay lập tức cùng với không ít câu hỏi liên tục. Tuy nhiên Trịnh Diệp cùng Thẩm Dinh trước sau vẫn không hé răng, giữ nét mặt lạnh lùng chui qua sợ dây phong toả tiến vào hiện trường.
- Tại sao lại có nhiều phóng viên ở đây như vậy?
Vụ án gây ra chấn động không nhỏ, nhưng phóng viên nhanh như vậy đã có ở hiện trường thì không mấy hợp lý rồi!
Một viên cảnh sát nghe câu hỏi của Trịnh Diệp thì lập tức trả lời:
- Chúng tôi có hỏi qua bọn họ, là có người gọi điện nặc danh gọi bọn họ tới!
Gọi điện nặc danh? Trịnh Diệp khẽ nhíu mày, đúng lúc này nhìn thấy Lục Thành đến gần nên cô liền chuyển sự chú ý sang anh ta...
- Hai người đến rồi!
- Anh Thành, rốt cuộc chuyện này là sao? Mặc Phong bây giờ sao rồi?
Không cần Trịnh Diệp lên tiếng thì Thẩm Dinh đã lên tiếng trước cô... Vốn chỉ là vụ án khá đơn giản, bọn họ cũng đã tìm ra manh mối, tin tưởng chẳng bao lâu sẽ giải quyết xong, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
- Tình hình của cậu ta có vẻ không mấy khả quan cho lắm, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện cảnh sát, Vân Thi và Lệ Kiều Kiều đang ở đó, có gì họ sẽ thông báo!
Sau đó họ trao đổi tin tức cho nhau, Trịnh Diệp cũng nói sơ về những gì mà họ biết được. Chương Tuấn An cũng được đưa tới bệnh viện cảnh sát, cho nên Trịnh Diệp cũng liên lạc với hai người ở đó quan sát tình hình rồi báo lại...
...
Trịnh Gia
- Ông à, đó không phải là tiểu Diệp sao?
Trịnh lão phu nhân cùng với Trịnh lão gia cùng nhau xem ti vi ở phòng khách, khi bấm vào một kênh truyền hình đang trực tiếp, bà rất tinh mắt liền phát hiện ra bóng dáng của cháu gái nhà mình...
Trên màn hình ti vi là khung cảnh của một đống phế tích sau vụ nổ, xung quanh có không ít cảnh sát cũng như người dân quay quanh... Trong khi đó âm thanh chuyên nghiệp của phóng viên hiện trường vẫn vang lên điều điều:
“... Theo thông tin chúng tôi thu được thì vụ nổ bom lần này có mục đích chính là nhằm trực tiếp vào bên phía cảnh sát. Khi vụ nổ xảy ra có ba cảnh sát ở hiện trường đã bị thương nặng cùng bốn người dân ở gần cũng bị liên lụy, hiện tại đều đang cấp cứu ở bệnh viện cảnh sát thủ đô! Hiện tại cảnh sát đang tiến hành điều... Bên phía chúng tôi sẽ nhanh chóng cập nhật thông tin ở hiện trường cũng như bên phía bệnh một cách nhanh nhất.... Sau đây sẽ là một vài bài phỏng vấn những người đã chứng kiến vụ nổ xảy ra...”
Mấy quay bắt đầu đổi hướng sang những người đang đứng ở bên ngoài sợ dây phong toả.
Trịnh lão gia tất nhiên cũng có thấy bóng dáng của Trịnh Diệp dù chỉ là phớt qua, ông cũng không bỏ qua dòng chữ tiêu đề nằm ở phía dưới màn hình:“ Vụ nổ bom lớn bất ngờ ở công viên nhiệt đới AT“.
Trịnh lão phu nhân thấy Trịnh lão gia mãi không lên tiếng, mà bà cũng nghe thấy lời của phóng viên trên ti vi, liền khó nén được lo lắng:
- Liệu có đúng như họ nói kẻ cài bom là nhằm vào cảnh sát, vậy chẳng phải tiểu Diệp cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
- Tiểu Diệp nó làm việc tự có chừng mực, bà đừng quá lo lắng!
Trịnh lão gia ôm vai của Trịnh lão phu nhân mà vỗ nhè nhẹ ăn ủi bà, trong khi đó ánh mắt của ông lại có vẻ vô cùng suy tư...
Chỉ sợ thời gian tới cái thủ đô này khó mà yên bình được rồi!
Cùng lúc với Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân, cũng không ít người biết được tin tức này, trong đó bao gồm Hoắc Vĩ Triệt!
- Hành vi của bọn chúng đã quá rõ ràng rồi, chính là cố tình khiêu khích cảnh sát!
Hoắc Vĩ Triệt ngồi trước bàn làm việc nghe những lời của Tần Nguyên nói thì anh cũng chẳng phản ứng gì, có lẽ là do đã đoán ra từ trước. Anh cúi đầu im lặng thêm một lúc mới lên tiếng:
- Việc đó cứ để cho cảnh sát xử lý đi, việc cậu cần làm là tiếp tục điều tra việc tôi đã phân phó trước đó! Nói với Tần Trí chú ý hành động của bọn Xích Thần, đạo gần đây bọn chúng càng lúc càng lộng hành rồi đấy!
Ai làm gì anh không quan tâm, chỉ cần không đụng đến nghịch lân của anh là được! Còn nếu có gan chạm tới nghịch lân của anh, thì phải có khả năng chịu được chuyện anh trả đũa.
Anh không làm gì không có nghĩa là anh sợ bọn chúng, để rồi bọn chúng muốn làm gì cũng được!
Hoắc Vĩ Triệt phân phó thêm vài câu cho Tần Nguyên rồi bảo cậu ta lui ra, nhưng khi Tần Nguyên vừa đụng tay vào tay nắm cửa thì anh chợt nhớ đến một điều, bèn gọi cậu ta lại...
- Khoan đã... cậu sẵn tiện điều tra về...
...
- Người của chúng ta đã rà soát toàn khu vực này rồi, không hề phát hiện quả bom thứ hai! Xem ra thủ phạm rõ ràng chính là nhắm vào cảnh sát.
- Đúng vậy... quá rõ ràng rồi còn gì?!
Trịnh Diệp thông thả bỏ một vật vào trong túi nilon, đung đưa trước mặt Lục Thành vài cái sau đó thì đưa cho một viên cảnh sát gần do đó. Lục Thành nhìn viên cảnh sát kia đi xa, quay qua Trịnh Diệp mở miệng...
- Vụ này x...
- Có tin tức từ bệnh viện rồi đây, cả tin xấu cùng tin tốt, hai người muốn nghe tin nào trước?
Lục Thành chưa kịp nói xong thì đã thấy Thẩm Dinh đi tới, vừa đi vừa lên tiếng, nét mặt của anh ta không biểu hiện cảm xúc rõ cho lắm.
- Tin xấu trước đi!
Trịnh Diệp nhàn nhạt lên tiếng. Nghe tin xấu trước, sau đó nghe tin tốt thì tâm trạng sẽ ổn hơn... Giống như khi muốn vừa khen vừa chê một người nào đó, thì hãy chê trước, rồi hãy khen, như vậy dù trước đó người đó có tức giận cũng sẽ được xoa dịu lại, nếu không chính là ngược lại!
- Tin xấu là có một người đã không qua khỏi!
- Còn tin tốt?
- Mặc Phong và một người khác đã qua được giai đoạn nguy hiểm rồi, có lẽ chiều nay họ sẽ tỉnh lại. Vài người dân bị ảnh hưởng chỉ bị thương nhẹ, không quá nguy hiểm!
Nghe được tin tức được Thẩm Dinh gọi là tin vui thì Trịnh Diệp cũng chẳng thể vui nổi, niềm vui này chẳng mấy chọn vẹn. Vì trong số đồng đội của họ đã có một người không được may mắn như hai người còn lại...
Giữ trầm mặt vài giây, sau đó Trịnh Diệp lại lên tiếng:
- Thế còn tình hình của chú Chương thì sao?
- Ông ấy bị mất máu quá nhiều, tuy rằng hiện tại đã giữ được tính mạng nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại!
Vừa nói, Thẩm Dinh cũng không quên quan sát sắc mặt của Trịnh Diệp, nhưng không may cho anh ta rằng lúc này trên khuôn mặt của cô hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào!
*****
Hãy cho au thấy cánh tay ủng hộ của các đọc giả thân mến! Cho chút ấm áp đi chứ mưa hoài lạnh lắm rồi