Sáng hôm sau, Dinh thự Hoắc gia
- Hôm nay anh không định đi làm sao?
Trịnh Diệp vẫn như mọi khi, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng đủ để tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, quần bó sát kết hợp cùng áo thun trong cùng áo khoác da ở ngoài, chân đi giày thể thao, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng. Khi cô đi giống như hôm qua đi đến phòng ăn, thì lại thấy Hoắc Vĩ Triệt mặc quần thể thao cùng áo thun đang ung dung đọc báo uống cà phê trên bàn ăn, vì vậy cô liền mở miệng nghi hoặc.
Bởi vì Hoắc Vĩ Triệt mà cô thấy hôm qua khác hẳn hôm nay... Hôm qua lúc này anh ta chính là âu phục chỉnh tề cơ mà, với lại, hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ?
- Không có!
Ngắn gọn, xúc tích, đủ nghĩa là những từ có thể dùng để chỉ câu trả lời của Hoắc Vĩ Triệt. Trịnh Diệp nhăn mày, đưa tay day day trán... thật lòng mà nói, cô cực ghét những kẻ nói đại, nói nhiều! Nhưng cũng có đôi khi cô cũng không thích những người nói chuyện quá ngắn gọn, điển hình như người đàn ông họ Hoắc đang ngồi trước mặt cô đây!
- Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ?
- Công ty là của tôi, tôi muốn nghỉ thì nghỉ thôi!
Hoắc Vĩ Triệt trả lời với vẻ mặt hiển nhiên. Anh nuôi nhân viên công ty đâu phải bỏ phí, nếu như không có anh ở công ty thì không xử lý được công việc, vậy thì còn nuôi bọn họ làm gì? Với lại...
Ôi trời, tại sao lại có một tổng tài có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được chứ? Cô thật không thể hiểu nổi, làm thế nào một người như vậy có thể phát triển được một tập đoàn lớn như Hoắc thị?
Trong lòng Hoắc Vĩ Triệt có toan tính riêng, nhưng Trịnh Diệp chẳng hay biết. Cũng bởi đó cô đưa tay ôm trán, mà không hề nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô không hề bình thường.
- Em còn thẫn thờ đứng đó làm gì nữa, mau qua ngồi ăn sáng đi!
Hoắc Vĩ Triệt đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn về phía Trịnh Diệp lên tiếng.
Trịnh Diệp nghe vậy, cô lắc lắc đầu, cũng không nói tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Trên thực tế, trong lòng Trịnh Diệp cũng không có cam tâm tình nguyện như thể hiện ở bên ngoài, mà tất cả đều bị Hoắc Vĩ Triệt đe doạ uy hiếp mà thành!
- Tay em thế nào rồi?
Hoắc Vĩ Triệt làm sao mà không nhìn ra được tâm tư không tình nguyện của Trịnh Diệp, nhưng anh lại cố tình như không hay biết, nhìn vào cánh tay trái của cô, lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng hỏi của Hoắc Vĩ Triệt, trong lòng của Trịnh Diệp không tự chủ được có một tia ấm áp, âm thanh cũng không quá lạnh lùng như khi nãy:
- Đã không sao rồi, cảm ơn anh đã quan tâm!
- Ừ, hôm nay tôi sẽ ở nhà cả ngày, em có làm gì cứ làm ở đây, có cần báo cáo gì đó, thì gọi người tới!
Hoắc Vĩ Triệt gật đầu, chậm rãi lên tiếng, nói xong cũng không đợi nhìn xem phản ứng của Trịnh Diệp, mà cuối đầu thưởng thức bữa sáng của anh.
Trịnh Diệp lúc này không còn tức giận nữa, mà cảm xúc của cô đã chuyển sang trạng thái mới, đó chính là” đơ”!
Sau vài giây hồi phục tinh thần, Trịnh Diệp liền chớp chớp mắt nhìn Hoắc Vĩ Triệt, hỏi lại với mục đích xác nhận lời nói của đối phương. Nhưng Hoắc Vĩ Triệt chẳng mảy may nói thêm bất cứ từ nào! Vì vậy, Trịnh Diệp liền làm theo câu châm ngôn” im lặng là đồng ý”!
Sự việc xảy ra tối hôm qua, cô bất buộc phải báo cáo lại lên sở... Nhưng hôm nay Hoắc Vĩ Triệt lại nói không đi làm, cô còn lo không biết làm thế nào vì với tính cách quái dị của Hoắc Vĩ Triệt rất khó để đồng nghiệp của cô có thể bước chân vào cái Dinh thự này được, trong khi cô không thể rời khỏi đây! Vậy mà anh ta lại chủ động mở miệng...
Thật ra thì...anh ta cũng không quá đáng ghét thì phải?
Bây giờ Trịnh Diệp không biết, sau này cô sẽ cực kì hối hận vì hôm nay đã đánh giá tốt về Hoắc Vĩ Triệt. Cô cũng không biết, sở dĩ hôm nay thái độ của Hoắc Vĩ Triệt như vậy, không đôi co chọc tức cô là vì chuyện cô vì anh mà bị thương tối hôm qua mà thôi! Và cũng chẳng bao lâu sau... cô sẽ thật sự biết được, hôm nay bản thân đã ngây thơ ra sao!
...
- Chị à, chị thật sự không sao chứ?
Sau khi được Trịnh Diệp báo cáo sơ lượt qua, thì trưởng phòng hình sự Lâm Dương đã cử xuống hai đồng hợp của Trịnh Diệp đến gặp cô. Thứ nhất là để thu thập đầy đủ thông tin hơn, thứ hai là để hỏi thăm vì cô bị thương! Và hiện tại, cô bé cùng phòng Vân Thi vừa nhìn thấy Trịnh Diệp đã nhìn đông nhìn tây cơ thể Trịnh Diệp, hỏi thăm đủ thứ.
- Đã bảo là chị không sao, chỉ là bị đạn sượt nhẹ thôi!
Trịnh Diệp cũng bó tay với Vân Thi, cô bất đắc dĩ lắc đầu, kiên nhẫn lập lại câu trả lời một lần nữa.
Người tới cùng Vân Thi không ai khác chính là Thẩm Dinh, một người đã vài lần có hiềm khích với Hoắc Vĩ Triệt! Anh ta đưa tay kéo Vân Thi khỏi người Trịnh Diệp, nghiêm giọng.
- Tiểu Thi, đừng làm ồn nữa, chúng ta đến đây còn có việc!
- Dạ!
Vân Thi cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, không tiếp tục quắn lấy Trịnh Diệp.
Tiếp đó Thẩm Dinh lấy hồ sơ ra, đối diện với Trịnh Diệp:
- Trịnh Diệp, hôm qua cô có nhìn thấy kẻ tình nghi không?
- Không có!
Ngay khi câu hỏi của Thẩm Dinh vừa dứt, Trịnh Diệp không chút do dự trả lời. Tuy nhiên, vì sao cô lại nói dối, rõ ràng cô từng đối diện với ánh mắt với tên bắn tỉa, rồi còn thông tin mà cô đang có được kia... Thì tại cô, cô lại nói như vậy?
Đối với câu trả lời của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh cùng Vân Thi không có một chút nào không tin. Sau đó thì tiếp tục hỏi thêm mấy câu nữa, rồi cũng ra về.
- Để tôi đưa hai người ra cổng!
Nhìn hai người thứ xếp đồ đạc đứng dậy, Trịnh Diệp cũng rời khỏi ghế ngồi, đứng dậy nói.
Hoắc Vĩ Triệt trước lúc Thẩm Dinh và Vân Thi tới đã bí mật xuống căn cứ bí mật. Xong, lúc này cũng vừa xong và đi vào cửa lớn Dinh thự.
Mà điều đáng nói chính là lúc Trịnh Diệp, Thẩm Dinh cùng Vân Thi đi ra, trùng hợp cũng là lúc Hoắc Vĩ Triệt đi vào... Mà với bản tính của Hoắc Vĩ Triệt, sẽ chẳng cho ai sắc mặt tốt bao giờ, cũng chính vì vậy, dù đi ngang qua người ta, cũng sẽ chẳng liếc nhìn chút nào!
Tuy nhiên, anh không nhìn người ta, cũng không có nghĩa là không ai nhìn anh. Riêng Trịnh Diệp thì không tính rồi, trong khi Thẩm Dinh là không có ấn tượng tốt với Hoắc Vĩ Triệt cũng không nhìn vì tới Hoắc Vĩ Triệt. Chỉ riêng Vân Thi, từ lúc Hoắc Vĩ Triệt xuất hiện, cho tới khi bóng dáng anh biến mất đều vẫn luôn dỗi mắt nhìn theo.
Đến khi bóng dáng Hoắc Vĩ Triệt hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Vân Thi, cô bé mới hồi phục tinh thần, quay sáng chớp chớp mắt hỏi Trịnh Diệp:
- Chị Diệp, người đàn ông khi nãy có phải là Hoắc tổng, Hoắc Vĩ Triệt không?
Cô sống hơn hai mươi năm nay rồi, mới lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông cực phẩm như vậy, dù ăn mặc đơn giản, cũng không hề làm mất đi vẻ anh tuấn vốn có, cùng khí chất cao quý của anh. Từng thấy anh ta qua hình, nhưng cô không ngờ rằng, bên ngoài càng anh tuấn nhiều hơn như vậy!
- Đúng vậy, anh ta là Hoắc Vĩ Triệt... Tiểu Thi, đó là người chúng ta không thể đụng tới được, em đừng có ý nghĩ lung tung!
Trịnh Diệp chậm rãi gật đầu, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy biểu hiện trong mắt Vân Thi, ánh mắt cô hay trầm xuống, nói thêm một câu.
- Chị nói cái gì vậy chứ, thôi em đi đây!
Tất nhiên là Vân Thi đã không để lời nhắc nhở của Trịnh Diệp vào tai, cô bé sau khi nhe răng cười với Trịnh Diệp, cũng lên xe với Thẩm Dinh...
Còn lại một mình ở bãi đậu xe, Trịnh Diệp dõi mắt nhìn theo chiếc xe cảnh sát đang xa dần, mà cảm thấy lòng mình vô cùng nặng nề!